Lễ Tình Nhân Đến Muộn - Chương 04

Tác giả: Tử Trừng

“Nhỏ mọn!” Cận Trọng Kỳ mất hứng tiện tay ném túi hồ sơ sang một bên, rồi lại dựa vào ghế sofa. “Không cần xem nữa, chọn cô ấy đi! Sắp xếp thời gian gặp mặt một lần là được.” Quan trọng vẫn là ý kiến của mẹ anh, còn anh cũng không có quá nhiều yêu cầu.
Chỉ cần mẹ thích, anh sẽ chuẩn bị hôn lễ, cứ vậy đi.
“Cứ như vậy sao?”, Chiêm Khắc Cần tròn mắt không dám tin vào tai mình, ngón tay run run chỉ vào tập hồ sơ bị ném sang một bên, “Cậu thậm chí còn chưa xem qua đã quyết định?”.
“Ừ.” A! Cảm giác trốn việc thật tuyệt!
“Trọng Kỳ”, dường như vừa sực nhớ ra điều gì, nét biểu cảm của Chiêm Khắc Cần trở nên vừa kỳ lạ vừa nghiêm túc, “Cậu không phải… vẫn còn nhớ ‘cô ấy’ chứ?”.
Rất ít người biết, Cận Trọng Kỳ từng có một vị hôn thê nghiêng nước nghiêng thành.
Vốn là thế giao, từ nhỏ phụ huynh hai gia đình đã xác định chuyện hôn nhân của đôi trẻ. Cận Trọng Kỳ không phản đối, ngược lại anh còn cố gắng hết sức bảo vệ người vợ chưa cưới này.
Đáng tiếc, “hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình”, đối phương lại không xem anh là người yêu… hay nói đúng hơn là cô gái ấy chỉ kính trọng anh như một người anh trai, không có chút tình cảm nam nữ nào. Vì vậy khi cô ấy gặp được người trong mộng của mình thì dễ dàng chìm đắm vào biển tình và đưa ra đề nghị hủy hôn ước với Cận Trọng Kỳ.
Vì hai bên cũng không công khai hứa hẹn gì mà chỉ nói miệng, hơn nữa cũng không muốn tổn thương cô gái mình đã yêu quý từ nhỏ, Cận Trọng Kỳ không ý kiến mà lập tức buông tay. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu, thực ra anh không hề thoải mái, ít nhất là trong vòng nửa năm sau đó tâm trạng anh vô cùng bất thường. Vì thế, bất đắc dĩ lắm mới phải đối diện, bằng không thà rằng cứ để người khác giữ khoảng cách với anh.
Thời niên thiếu, bố Cận Trọng Kỳ phản bội gia đình khiến hai mẹ con anh phải nương tựa nhau mà sống, sau đó lại thêm chuyện người vợ chưa cưới “thay lòng đổi dạ” khiến anh hoàn toàn mất niềm tin vào tình cảm. Từ đó đến nay, anh cũng không thử tiếp xúc với tình yêu.
Nghĩ đến đây, Chiêm Khắc Cần dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, nếu bản thân lâm vào hoàn cảnh như Cận Trọng Kỳ…
“Tôi đã nói không được nhắc đến cô ấy!”, sắc mặt Cận Trọng Kỳ trầm xuống, ánh mắt đen sâu thăm thẳm.
“Tại sao không được nhắc?”, Chiêm Khắc Cần chau mày, chợt có tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu, “Trừ phi đến giờ cậu vẫn không quên được cô ấy”. Anh không ngần ngại xé rách vết thương của Cận Trọng Kỳ, chính vì không muốn bạn tiếp tục tự giam mình trong đó.
“Tôi không muốn bàn về vấn đề này nữa.” Cận Trọng Kỳ hơi nhắm mắt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt trầm tư của Chiêm Khắc Cần.
“Trọng Kỳ!”, Chiêm Khắc Cần không dễ từ bỏ, “Chuyện đã qua rất lâu rồi, cậu không nên…”.
“Đủ rồi! Chiêm Khắc Cần!” Chiêm Khắc Cần hỏi dồn như vậy khiến anh rất khó chịu. “Tôi đã nói không muốn bàn về vấn đề này!” Đây là giới hạn lòng kiên nhẫn của anh, cũng là một nguyên tắc.
Chiêm Khắc Cần im lặng, rất lâu sau mới thở dài nói: “Tôi chỉ không muốn tâm trạng xấu ảnh hưởng đến cậu”. Hơn nữa còn vì một cô gái đã là vợ người khác.
Dứt lời, Chiêm Khắc Cần quay người rời khỏi phòng làm việc của Cận Trọng Kỳ.
Cận Trọng Kỳ trừng mắt nhìn cánh cửa đã khép, sau đó rời ánh mắt đến túi hồ sơ vẫn nằm trên bàn mà không có ý định chạm đến…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc