Lê Hấp Đường Phèn - Chương 111

Tác giả: Tửu Tiểu Thất

Nếu như thời gian có thể quay lại, Liêu Chấn Vũ nhất định sẽ không rủ Hạ Mộng Hoan đi Hồ thành chơi.
Cô không đi Hồ thành chơi, cũng sẽ không biết được cậu từ Lê Ngữ Băng mà moi được hai đôi giày chơi bóng số lượng có hạn, cô không biết những thứ này, đương nhiên cũng sẽ không nhân cơ hội mà lừa đảo, đem một trong hai đôi chiếm làm của riêng.
Tuy là trong suy nghĩ của Liêu Chấn Vũ đã nhận định Hạ Mộng Hoan không phải là người tốt cho lắm, nhưng thời điểm này, sự nhận định này lại tan vỡ thêm một chút, càng thêm không phải người tốt đẹp gì.
Liêu Chấn Vũ mơ hồ có loại cảm giác, quan hệ của cậu và Hạ Mộng Hoan không phải là diều hâu và chim nhỏ, mà là mèo với chuột.
—— cậu chính là con chuột.
Cái sự thật này quả thực làm cho người ta có một loại cảm giác bi thương.
Chẳng qua, cuộc sống lại giống như núi non trùng điệp, dù sao vẫn là luôn luôn thay đổi, rồi hi vọng sẽ trở lại. Liêu Chấn Vũ tuyệt đối không nghĩ tới, bị Hạ Mộng Hoan ςướק mất đôi giày chơi bóng kia, về sau lại bằng một phương thức khác mà quay trở về tay của cậu.
——
Khai giảng chưa được bao lâu, câu lạc bộ Kiêu Long liên hợp với đoàn - ủy trường đại học Lâm Đại, tiến hành hàng loạt hoạt động trượt băng mở rộng, phần thứ nhất là phần thi đấu về những sáng kiến cho hoạt động trượt băng.
Cuộc tranh tài này chủ đề rất thiết thực: Làm thế nào để càng ngày càng có thêm nhiều người đến sân trượt băng, được tiếp xúc và chơi thử cái hoạt động này.
Trận đấu chia làm phần tuyển chọn và phần chung kết, phần chung kết có các giải thưởng nhất nhì ba, không chỉ có tiền thưởng, còn có cả nghiên cứu khoa học.
Nghiên cứu khoa học là sinh viên chưa tốt nghiệp phải nghiên cứu về một nội dung, đại học bốn năm nhất định phải có cái nghiên cứu khoa học mới được chứng nhận tốt nghiệp, vì vậy cái này vẫn là rất trọng yếu.
Thân là người làm thuê ở sân trượt băng, một phần tử của câu lạc bộ, Liêu Chấn Vũ cùng Hạ Mộng Hoan đương nhiên là nhiệt tình đi báo danh rồi.
Hai người tạo thành một đội, báo danh xong, liền hẹn nhau ở chòi nghỉ mát của tiểu hoa viên bên cạnh viện y học, mặt đối mặt, ý nghĩ phong bạo.
Liêu Chấn Vũ hỏi: "Cậu nói, để cho một người bình thường đến sân trượt băng mấu chốt là gì?"
Hạ Mộng Hoan 乃úng tay: "Mấu chốt phải là có thứ hấp dẫn ánh mắt của bọn họ."
"Như thế nào mới hấp dẫn được ánh mắt của bọn họ?"
"Phải có mánh lới."
"Ví dụ như?"
Hạ Mộng Hoan suy nghĩ một chút, "Ông chủ mang theo cô em vợ bỏ trốn, nhân viên không được phát tiền lương, vé vào cửa được giảm 50%! Khi thuê thiết bị còn được giảm giá!"
Liêu Chấn Vũ đỡ trán, "Quá cũ rồi! Cái mới đi."
"Ông chủ mang theo cậu em vợ bỏ trốn, nhân viên không được phát tiền lương, vé vào cửa giảm —— "
"... Không được!"
"Ông chủ mang theo mẹ vợ —— "
"Phốc khụ khụ khụ..." Liêu Chấn Vũ cười ngất, "Cậu không thể nào tha cho ông chủ sao?"
Hạ Mộng Hoan chỉ cậu, hỏi: "Vậy theo cậu nói như thế nào là tốt?"
Liêu Chấn Vũ hiện tại trong đầu đang bị ông chủ cùng thân thích của hắn chiếm cứ, mạch suy nghĩ rất loạn, nhất thời cũng không biết nên nói gì. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Liêu Chấn Vũ bất đắc dĩ nói: "Được rồi, trước làm bài tập đã, cứ từ từ."
"Được."
Hai người đem sách giáo khoa ra.
Hạ Mộng Hoan tay cầm sách giáo khoa, nâng cằm nhìn lên trời. Cái đình nghỉ mát này thực chất cũng không có nóc nhà, hướng trên đỉnh đầu chỉ dùng ống thép chỉnh tề dựng lấy giá đỡ, trên giá thép còn có cây tử đằng bò lên. Lúc này cây tử đằng chỉ vừa mới mọc ra lá mới, chưa che mát được. Đầu mùa xuân ánh mặt trời xuyên qua cành lá lưa thưa chiếu vào trên thân người, ấm áp, vô cùng thoải mái.
Cô híp mắt ngẩn người, đại não trống không, đáy lòng một mảnh yên lặng.
Liêu Chấn Vũ lật lật sách, giương mắt liếc nhìn cô một cái, hừ nhẹ, "Ngốc nghếch."
...
Liêu Chấn Vũ làm một chút bài tập, đầu óc rốt cuộc minh mẫn, dùng đầu 乃út nhẹ nhàng gõ mặt bàn, hơi giống như tư thế hòa thường gõ mõ."Tôi biết rồi." Cậu cười nói.
"Hả...?" Hạ Mộng Hoan nhìn cậu.
Liêu Chấn Vũ nghiêm mặt: "Tôi cho rằng, chúng ta có thể không cần dùng mánh lới để hấp dẫn khách. Không bằng xuất phát từ bản thân, nhớ xem mình thích cái gì, đem yếu tố mình yêu thích thêm vào, có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất."
Hạ Mộng Hoan gật gật đầu, "Sau đó như thế nào?"
Liêu Chấn Vũ hỏi cô: "Nói một chút đi, cậu thích cái gì?"
"Tôi..." Con mắt đảo vòng, nhìn cây Hoa Ngọc Lan cách đó không xa, "Tôi thích..." Có lẽ là cảnh xuân đẹp đẽ đã cho cô dũng khí, giờ khắc này cô rất muốn cho cậu biết tâm ý của mình, không muốn kìm nén nữa. Vì vậy cô cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói ra, "Tôi thích... cậu."
Bởi vì khẩn trương cùng chột dạ, thanh âm càng ngày càng nhỏ, lúc nói xong lời cuối cùng ở cái chữ mấu chốt nhất, thanh âm nhẹ đến mức không thể nghe thấy, còn có chút mơ hồ, giống như không mở miệng vậy.Liêu Chấn Vũ: "A, cậu thích cá sao?"
Hạ Mộng Hoan: = =
Liêu Chấn Vũ sờ cằm cẩn thận suy tư tới việc sân trượt băng làm như thế nào để tăng thêm yếu tố cá, vừa nghĩ, vừa dùng 乃út vẽ lung tung trên giấy, sau một lúc, hai mắt đột nhiên tỏa sáng, "A, có biện pháp rồi!"
Hạ Mộng Hoan ngơ ngác nhìn cậu liên tiếp thần kỳ biểu diễn, giữ im lặng.
Liêu Chấn Vũ: "Chúng ta có thể ở sân trượt băng trong tầng băng thả cá."
"... Ha ha?"
"Đương nhiên không phải là thả cá thật, chỉ cần làm giống như thật là tốt rồi, cái này hẳn là có thểnlàm được. Thời điểm mọi người trượt băng, khi cúi đầu liền có thể nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn con cá. Cá tuy rằng được cố định trong tầng băng, nhưng vì người ở trên mặt băng chuyển động, cả hai có sự vận động trái ngược nhau, nếu như lấy người làm tham chiếu hệ thì cá tương đương với chuyển động đấy. Cậu hiểu ý của tôi không?"
"... à?"
"Dạng này người ở trên mặt băng trượt, từ thị giác bên trên nhìn, dưới chân cá giống như là đang bơi lội. Tôi nghĩ là, ngoại trừ cá, còn có thể thả những cái khác, ví dụ như tôm, cua, vỏ sò, sứa..." Liêu Chấn Vũ lúc này như một thương nhân buôn hải sản, còn tiếp tục nói, "À đúng rồi, chúng ta có thể đem sân trượt băng làm thành sân trượt băng hình thức, ngoại trừ thế giới hải dương, còn có thể là Hồ Điệp Cốc. Cậu tưởng tượng một chút, thời điểm cậu trượt băng, dưới chân có ngàn vạn con hồ điệp xinh đẹp, sẽ như thế nào nhỉ?
Hạ Mộng Hoan trợn mắt há mồm.
Cô sẽ không trượt băng, nhưng mà nghiêm túc tưởng tượng một chút được trượt trên những con hồ điệp xinh đẹp kia, cảm giác đó... Rất làm cho người khác hứng thú.
Cô chỉ là tùy tiện thổ lộ một chút, vậy mà kích thích được cậu nghĩ ra nhiều thứ như vậy, quả nhiên, đây chính là sức mạnh của tình yêu sao? Hạ Mộng Hoan có chút khi*p sợ. Cô vuốt vuốt mặt, thuận theo mạch suy nghĩ của Liêu Chấn Vũ mà nghĩ ngợi một chút, gia nhập thảo luận: "Mặt băng dùng trong phòng trượt băng tương đối mỏng, nếu như phía dưới cho thêm vào những bản mô phỏng cá thật khẳng định không phù hợp, không bằng dùng tranh vẽ hoặc là điêu khắc, khống chế tốt độ dày. Hơn nữa những thứ này có thể tạo thành hình ảnh 3D, thị giác bên trên càng chân thật."
"Đúng, còn có, tôi lại nghĩ tới, trong nước làm băng có thể cho thêm thuốc nhuộm, đem toàn bộ băng thể nhuộm thành màu xanh trời, người trượt trên mặt băng, thật sự sẽ có loại cảm giác như đang được vi hành trên biển."
"Đúng đúng đúng, còn có..."
...
Hai người cao hứng bừng bừng mà thảo luận trong chốc lát, phảng phất như sau một khắc liền có thể đứng trong trận chung kết lãnh giải cao nhất về. Thảo luận xong, hai người dự định trở về liền bắt tay làm ngay, lúc đi qua sân trượt băng, vừa đúng gặp được Đường Tuyết.
Đường Tuyết nhìn thấy hai người mặt mày hồng hào, có chút hiếu kỳ, "Hai người các cậu làm sau vậy, nhặt được tiền à? Nhặt được bao nhiêu, đưa cho tôi, tôi giúp hai người đi giao lại cho chú cảnh sát."
"Lão đại, xấu hổ quá, bọn tôi có khả năng so với cậu trước một bước hoàn thành cái nghiên cứu khoa học rồi."
"Ý gì vậy?"
Liêu Chấn Vũ đem thành quả thảo luận vừa rồi của bọn hắn kể hết cho Đường Tuyết.
Đường Tuyết nghe xong, vui vẻ, lắc đầu, nâng ngón trỏ lên điểm một cái lên trán Liêu Chấn Vũ, lại điểm một cái lên trán Hạ Mộng Hoan: "Đồ đại ngốc. Đồ ngốc."
Hạ Mộng Hoan hỏi: "Đại vương, cậu cảm thấy không được sao?"
"Các cậu không biết sao? Nước là trong suốt, nhưng băng không phải, băng nhiều nhất là hơi mờ. Các cậu đem những vật kia đông cứng trong băng, căn bản thấy không rõ lắm. Đến lúc bỏ những thứ kia ở dưới lớp băng, hình dáng mơ mơ hồ hồ, người khác không biết còn tưởng là rác đấy."
"Hả? Không thể nào?"
"Thật. Hai đồ ngốc các cậu, không quan sát cuộc sống à."
Hạ Mộng Hoan suy nghĩ một chút, "Thế nhưng mà khối băng đông lạnh trong tủ lạnh nó trong suốt."
"Tủ lạnh là tủ lạnh, sân trượt băng là sân trượt băng, không tin các cậu đi nhìn thử, nhìn kỹ một chút." Đường Tuyết nói xong, chỉ chỉ về hướng sân trượt băng, "Tôi còn có việc, không đi cùng các cậu được."
Liêu Chấn Vũ trượt băng nhiều như vậy, thật sự là không có để ý tới độ trong suốt của sân trượt. Lúc này cậu cùng Hạ Mộng Hoan tiến vào khu trượt băng, nằm ở trên mặt băng tỉ mỉ quan sát, hành tung mười phần khả nghi.
Quan sát một hồi, hai người thất vọng mà ngồi ở trên mặt băng. Hạ Mộng Hoan ỉu xìu liếc nhìn Liêu Chấn Vũ: "Làm sao bây giờ?"
Liêu Chấn Vũ chỉ vào mặt băng hỏi cô: "Tại sao lại có hơi mờ này?"
"Còn phải hỏi sao, đương nhiên là bởi vì trong nước có không khí, đây là vật lý học sơ trung đấy, chẳng qua chúng ta không để ý đến."
"Nếu là bởi vì không khí, nghĩ biện pháp đem không khí biến mất là tốt rồi."
Rất tốt, hiện tại kế hoạch của hai người phân ra bước đầu tiên: Giảm hàm lượng không khí trong nước xuống, gia tăng độ trong suốt của băng.
Không chỉ có phương pháp, còn phải khả thi, còn phải cân nhắc chi phí khống chế...
Hạ Mộng Hoan nghĩ đến đủ loại chuyện phía sau đó, một hồi xoắn xuýt. Vốn dĩ, muốn đem một cái ý tưởng tốt đẹp áp dụng, ngoại trừ cần kinh nghiệm nhiều như vậy còn phải đối mặt với những trắc trở cùng rối rắm sau đó.
Ví dụ như làm cho băng biến thành biển.
Ví dụ như làm cho cậu thích tớ.
Đây chính là cuộc sống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc