Lấy Vợ Phải Dùng Sắc Dụ Trước - Chương 09

Tác giả: Mễ Bao

“Lạp lạp lạp?”
Một xâu chìa khóa bạc phát sáng, kèm theo điệu hát ngâm nga, lúc này trong không trung phát ra tiếng va chạm thanh thúy.
Sáng sớm Sở Tiểu Thiến đã mang theo chìa khóa nhà dự bị trên tay, xuất hiện trước cửa nhà bạn trai, bây giờ là chín giờ sáng, theo trực giác thì chủ nhân căn nhà cũng sớm đã thức dậy rồi.
Vào nhà đóng cửa lại, cô thuần thục dọn dẹp đồ đạc rơi trên sàn nhà, đem đồ để lại về chỗ cũ, đứng ở nhà bếp bắt đầu làm bữa trưa.
Phát hiện mới nhất trong một tuần lễ, là đầu kia vẫn là con gấu ngủ đông, lại phát hiện bản thân rất thích nấu thức ăn.
Bởi vậy lúc đến đây lần đầu tiên, trong nhà những cái nồi sạch sẽ không đến một nửa, vì anh ấy nấu xong không chịu rửa. Về phần lúc ra ngoài mua đồ ăn, con gấu kia theo cách đơn giản nhất để lấy được thức ăn, phần lớn là cửa hàng thức ăn tiện lợi, vì anh ấy cảm thấy thức ăn nấu bằng nhiệt bên ngoài quá nhiều dầu mỡ.
Cũng may tài nấu nướng của cô sớm được liệt vào trong “Công phu theo đuổi đàn ông”, vậy là cô thuận buồm xuôi gió.
“Lạp lạp lạp…… tu tu tu…….” Vừa trôi qua quá trình nấu nướng khổ luyện, khóe môi Sở Tiểu Thiến khẽ hát theo nhịp, sau khi sắp xếp một món hai món ba món lên bàn ăn, cô chuyển hướng sang rửa bát dĩa vừa sử dụng xong.
Vừa mới rửa xong một cái nồi, nam chủ nhà thức dậy liền xuất hiện ở nhà bếp, ôm cô từ phía sau.
“Chào buổi sáng.” Anh từ phía sau ôm cô vào ***, ở cổ cô hôn một cái.
“Muốn ăn cơm trước không?” Cô không ngừng công việc trên tay, nghiêng đầu hỏi.
“Ừ.” Vùi đầu vào cổ cô ứng tiếng, tay anh vẫn ôm chặt không buông.
Đây là phương thức tỉnh táo của anh, phía dưới thắt lưng phía sau cô đang cố gắng gượng, ý thức của anh cho biết vẫn đang trong thời kì “bình phục”.
Tuy biết đây là phản ứng bình thường của sinh lý, nhưng Sở Tiểu Thiến chính là cảnh tượng kiều diễm khó khống chế bay loạn trong đầu, hơn nữa “Quá trình sử dụng” đang bắt đầu……
Giống như đáp lại tiếng lòng của cô, đôi tay vòng ở thắt lưng lặng lẽ thăm dò ở phía dưới quần áo cô, một tay dọc theo thắt lưng trượt lên phía trên, một tay kia lại co lại mấy phần, khiến thân thể cô dán vào người anh càng chặt, nhiệt nóng phía dưới càng dâng trào.
“Luật Nhân…” Tay run lên, cô xíu chút nữa làm rơi dĩa sứ, “Em còn chưa rửa xong.”
“Ừ.” Động tác của anh không dừng lại, bàn tay một đường đi tới trước *** mềm mại, một tay phủ lên, cảm nhận xúc cảm *** mềm mại, hoàn mỹ làm cho anh khẽ thở dài, Ng'n t ở *** nhẹ nhàng vuốt ve thưởng thức, môi mũi cũng không an phận cọ xát ở cổ cô.
Sở Tiểu Thiến có thể cảm nhận được, thứ cường tráng ở dưới thắt lưng anh thật lớn.
“Luật Nhân.”
Ng'n t dài thô dày mạnh mẽ thăm dò Dưới v'y cô, cô cơ hồ là bị hỏng bét công việc rửa chén trên tay, rửa xong cái chén cuối cùng, lau sạch tay, thân thể đột nhiên bị nhấc lên bàn.
“A!” Cô kêu lên một tiếng, trong nháy mắt ngồi vững vàng trên chiếc bàn khắc hoa văn không thấm nước.
“Ừ?” Bị tiếng kêu của cô làm chú ý, rốt cuộc phạm nhân cũng ngẩng đầu lên, đưa mặt lại gần cô, nhíu mày.
“Nơi này là nhà bếp.” Trời…… Máu mũi cô muốn phun ra.
Chút ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu trên thân thể hai người, trước mắt nếu kiểu mẫu
của công ty sinh ra người đàn ông nghiêm chỉnh, hiện tại tóc ngắn trên đầu thì vểnh lên lộn xộn, phía trước áo ngủ hoàn toàn mở rộng, lộ ra ***g ngục rắn chắc màu lúa mạch, uể oải, giống như con gấu nhỏ vô hại nhìn chằm chằm cô.
Người đàn ông này lúc đi làm hoàn toàn có cảm giác tương phản mãnh liệt, hấp dẫn đến nổi làm cho người khác tức giận, không có người phụ nữ nào không khuất phục phía dưới này, cô muốn.
“Ừ, anh biết.” Lại thuận miệng đáp ra một tiếng, Chu Luật Nhân chôn vào cổ cô cắn hôn tinh tế, hai tay dò tới sau lưng cô, cởi bỏ trở ngại che khuất vẻ đẹp bên trong.
“Luật Nhân!” Sở Tiểu Thiến thẹn thùng gọi nhỏ. Áo cùng nịt *** của cô đều bị vén cao, một tay anh đỡ phía sau cô, hạ thân cách lớp vải đang gắng gượng, để ở chỗ mềm mại của cô.
Nhịn không được khẽ run, cô than nhẹ, không bám vào bả vai anh nữa, cố gắng bắt lấy lý trí cuối cùng, “Cơm nguội mất rồi.” Anh đáp lại là đem nụ hoa của cô nút vào trong miệng, làm thành thức ăn khẽ cắn.
“A……”
“Ừ?” Nghe thấy cô bị đau kêu lên, gấu bảo bảo lại láu lỉnh giả bộ rời ra, lui ra trước *** cô một chút, “Không muốn sao?”
Hỏi, anh còn cố ý đem thứ nóng rực sắp bộc phát của mình hướng về cô.
Người hai gò má đỏ ửng thở không được, khóe miệng nâng lên trừng mắt nhìn anh.
Anh cố ý mà, biết rõ cô kháng cự sức hấp dẫn của anh không được.
Mặc dù trong đầu sớm muốn vồ đến ăn anh sạch sẽ, nhưng Sở Tiểu Thiến vẫn còn bắt được một tia thiếu nữ rụt rè cuối cùng còn sót lại trong cơ thể. “Không muốn ở đây.” Giọng nói nhẹ nhàng như con muỗi.
“Ừ?” Dừng lại tất cả động tác, Chu Luật Nhân bỏ qua vẻ mặt xấu hổ của cô, nhìn về phía thức ăn trên bàn.
“Muốn ăn cơm trước.”
Người phía dưới chỉ nhìn thức ăn, không đáp lại.
Hai lông mày hơi nhíu chặt, không tình nguyện, anh từ từ buông cô ra, nhưng hoàn toàn rời đi trước, ánh mắt dán trên người không đáp lại vẫn nhìn trên bàn ăn, thân thể đột nhiên hóa thành con gấu không đuôi, tay chân kéo anh trở về.
Bị giữ chặt trong người con gấu lớn ngớ ngẩn.
Con gấu không đuôi ở trước *** chỉ thấy buồn bực không vui gọi to: “Không muốn ở đây, về phòng đi!” Rống, giả bộ để cô căng thẳng một chút xem như thế nào! Một chút cũng không phối hợp!
“A!” Cơ thể bị quấn chặt, hai tay Chu Luật Nhân chống sang hai bên người cô, thân thể bao bộc cô, khắc chế không được tiếng cười bật ra khỏi cổ họng.
Thân thể cường tráng hơi lay động, mượn cơ thể dán chặt vào thân thể cô, khiêu khích mọi giác quan của cô.
Hai gò má Sở Tiểu Thiến đỏ lên, bị cười đến có chút tức giận, buông tay muốn rút người lại rời đi. “Cười cái gì chứ, không muốn ăn cơm nữa sao.”
Nhưng Chu Luật Nhân làm sao cho cô dễ dàng rời đi, phát hiện cô cử động, anh trực tiếp nắm tay cô ôm cô vào lòng.
“Anh đói rồi.” Anh cười, xoay người đi vào phòng ngủ.
Cả khuôn mặt cô chôn trong *** anh, xấu hổ đến mức muốn gặp trở ngại.
Còn cho là mình vì theo đuổi anh mà không thể không chủ động, thì ra là trong xương tủy cô đúng là một sắc nữ.
Về phòng, đem người trong *** thả lên giường, Chu Luật Nhân nhanh *** áo trên người ra. Lộ ra trọn vẹn chiến thần Apollon đứng trước mặt cô, mặc cho ánh mặt trời chiếu xuống cơ thể, bắp thịt rắn chắc lộ ra đường cong mê người. Vẻ mặt dày rành rành vô hại, thế nhưng thứ đó ngược lại to rất nhiều, tinh thần phấn chấn ngang nhiên đứng thẳng, nương theo cơ thể anh mà di động, vẻ đẹp khiến Sở Tiểu Thiến kiềm chế bản thân không được, giống như người con gái đói khát liều ૮ɦếƭ nhìn chằm chằm anh.
Cúi người vững vàng lấn lên giường, hơi thở nóng rực *** *** mềm mại của cô, đôi môi xinh đẹp dừng lại ma sát bên tai cô, Chu Luật Nhân nói nhỏ.
“Có thể khởi động nha.” Giọng nói khàn khàn khiêu khích thần kinh cô.
Sở Tiểu Thiến chỉ cảm thấy một trận tê dại.
Người đàn ông háo sắc này là muốn dẫn dụ cô phạm tội mà!
Cô phút chốc xoay người đè anh Dưới ***, hai người chung sức hợp tác cởi bỏ vướng víu trên người cô ra, cô giống như tiểu mèo hoang phát cuồng, trên cơ thể anh vừa gặm lại vừa cắn.
Trận vận động kịch liệt vừa xong, Sở Tiểu Thiến mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nằm nghiêng bên cạnh cô, Chu Luật Nhân vươn tay, nhẹ nhàng *** gương mặt cô.
Rõ ràng thân thể nhỏ nhắn xinh xắn như thế, rốt cuộc lấy đâu ra nhiều sức sống như vậy?
Sau khi lấy được chìa khóa, thật đúng là mỗi ngày cô đều tới đây trình diện, dọn dẹp nhà, chuẩn bị bữa tối, ngoài phòng hết thảy vẫn như cũ, ăn uống, có thể bận rộn chạy tới chạy lui, không có một khuyết điểm.
Tinh lực cô dồi dào, dường như không có dùng sức lực của cả một ngày.
“Được em thích rất hạnh phúc, em biết không?” Anh lẩm bẩm, vén sợi tóc hai bên má cô ra.
Vô thức lầu bầu một tiếng, cô theo nguồn nhiệt bàn tay đem lại cọ sát vào mặt, sau khi tìm được vị trí tốt, tiếp tục ngủ say.
“Cô gái nhỏ.” Anh cười nhẹ.
Hôn lên trán cô, anh lật người xuống giường, mặc quần vào che nửa người dưới, trở lại nhà bếp tìm thức ăn.
Nhìn thấy ba món ăn trên bàn đã nguội lạnh, anh lấy chén cơm, ăn hợp nhất cả buổi sáng lẫn cơm trưa.
Gần một tháng chưa về nhà rồi, nên trở về một chuyến mới được.
Hai đệ đệ trước sau đã kết hôn, đức trẻ cũng ra đời, trong nhà mấy vị trưởng bối không quá nhiều tâm tư đặt anh vào hàng ế tuổi tác lớn nhất, nhưng lớn hơn hai tiểu tử kia một chút, mấy vị trưởng bối tựa hồ đem lựa chú ý dồn hết lên người anh, điều này làm cho anh thường xuyên giả ngu trốn ở Bắc Bộ không trở về nhà, thiếu chút nữa đá mài thành kim mệt nhọc ném bom rồi.
“Đưa Tiểu Thiến về nhà là được rồi.” Lời nói bật thốt lên , bản thân anh vô ý có ý nghĩ này.
Từ nhỏ cha giáo huấn vô cùng thành công, anh và hai đứa em cùng một dạng, đối với nửa kia của mình, sau khi nhận định liền sẽ đem hết toàn lực yêu thương trong lòng, chẳng qua là anh che giấu đi mặt thiếu sót, khiến hành động thực tế của anh không bằng hai đứa em đối với bà xã chăm sóc “Toàn diện”. Vốn là anh cho rằng Tiểu Thiến không cách nào tiếp nhận, mới chậm trễ không dám nói cho cô biết chân tướng.
Nhưng sự thật chứng minh, tiểu nha đầu bám riết không tha, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của anh.
“A” Nghĩ đến cô gái nhỏ kia ngay cả quét dọn chuồng heo này cũng có thể tự đắc vui vẻ, anh không khỏi thấp tiếng cười.
Đem tất cả chén để lại trên bàn ăn, anh xoay người trở về phòng.
Mở tủ treo quần áo liền thấy quần áo đã được sắp xếp chỉnh tề, anh lấy một bộ quần áo thoải mái chuẩn bị đi tắm, xoay người, liền đánh thức con mèo nhỏ yếu ớt kia.
“Luật Nhân.” Cô híp một mắt qua khe hở chăn, miễn cưỡng kêu, chăn mỏng di động theo thân thể, lướt xuống đầu vai tròn trĩnh ***, cô đổi phương hướng cuộn mình lại.
“Đói sao?” Anh ngồi lên giường, xoa xoa tóc cô.
“Đau.”
“Đau?” Tay vút tóc cứng đờ, “Anh làm em đau?” Anh cúi người, muốn kiểm tra thân thể cô chỗ nào khó chịu.
“A…… Đừng sờ loạn nữa!” Toàn thân Sở Tiểu Thiến còn ***, cô liền khẩn trương nắm chặt phòng bị chỉ sợ chăn bị đoạt. “Không phải đau, là đau mỏi đó.” Mặt cô chôn ở trong chăn, lắp bắp nói.
Nhìn tinh thần anh tốt như vậy! Cô tuổi trẻ hai mươi sáu tuổi cả ngày chạy bên ngoài phòng khách làm việc, thể lực không sánh bằng một nửa công việc bên trong của người ba mươi ba tuổi?
“Đúng rồi, anh Luật Nhân, sinh nhật anh muốn ăn bánh vị nào?” Nhớ đến chuyện muốn hỏi, đầu chôn trong chăn nhô ra.
Không để ý đến vấn đề cô hỏi, anh trực tiếp vươn tay, ôm cả người cô vào ***, “Nơi nào nhức?”
“Nhức là nhức, làm gì có nơi nào nhức chứ.” Thể lực cạn kiệt này, bộ phận non nớt mềm mại của nữ giới kéo dài lan tới toàn thân, muốn nói thế nào đây?
“Anh giúp em xoa.” Anh dò vào trong chăn, lấy hai chân cô ra.
“A……” Bị cử động của cô dọa, rước lấy tiếng kêu cao giọng, đôi chân bị nâng cao, trọng tâm cô không vững, bám chặt người bên cạnh, “A! Em lộ ra sạch rồi!” Quần áo cô đều chưa mặc vào nha!
“Nơi này chỉ có hai người chúng ta.” Lộ sạch? Nửa tiếng trước, cô mới thật sự là lộ sạch sành sanh.
Không để ý tới tiếng kinh hô của cô, anh trực giác đưa tay vân vê gốc rễ bắp đù* của cô.
“Đau.”
“Vận động bị thương.” Anh thì thầm. *** nhất thời gánh vác quá nhiều cảm giác đau đớn từ sự vận động quá kịch liệt tạo ra căng thẳng. “Eo cũng vậy à?” Một tay khác dời đi chỗ khác.
“Ừ.”
*** khó chịu trong động tác nhẹ nhàng vuốt ve dần thư giãn, Cô thoải mái đi một chút, vẻ mặt vẫn không quên giả bộ đáng thương, làm ra vẻ đau nhức chưa dịu đi, muốn anh vuốt ve vài cái nữa.
“Thích làm nũng.” Lời nói phun ra là khẽ khiển trách, nhưng vẻ mặt anh lại là tức cười.
“Ờ…….” Phía sau eo được lực đạo vững vàng vuốt ve, thư thích không thôi, Sở Tiểu Thiến không nhịn được lại kêu lên một tiếng, cả người chủ động rơi vào ***g *** anh, “Hết cách rồi, ai kêu anh hợp khẩu vị như vậy.”
Hợp khẩu vị? Chu Luật Nhân không biết có nên vui mừng nhận lời bình này không?
“Đưa tay cho anh.” Ý bảo cô đưa tay tới trước mặt anh, anh há miệng cắn một cái, trên mu bàn tay trắng nõn lưu lại dấu răng nhạt nhạt, buông tay ra, anh cười với cô lên tiếng dỗ dành. “Anh muốn in hai chữ này lên người em hơn.”
Bàn tay giơ lên liền bị cắn, Sở Tiểu Thiến bỗng dưng đứng hình, phản ứng ngu ngốc nhìn anh chằm chằm.
Điều này khiến Chu Luật Nhân nhíu mày, “Sao thế?”
Dứt lời, đột nhiên cô đánh vào phần bụng rắn chắc của anh, cắn lại một cái.
Lực cắn không lớn, nhưng dọa anh giật mình, “Tiểu Thiến?”
“Làm sao bây giờ?” Cô trút giận lên bụng anh, đột nhiên hỏi.
“Cái gì?”
“Em cảm thấy mình hạnh phúc đến phá hỏng vẻ ngoài……” Đơn phương theo đuổi đến bảy năm, cô thật không ngờ có một ngày có thể được anh chủ động ôm vào lòng, thậm chí còn bộc lộ ra vẻ mặt cùng với hành động thân mật của những người yêu nhau như vậy. “Anh Luật Nhân làm sao bây giờ, em rất cảm động……”
Chu Luật Nhân cảm thấy trong lòng xuất hiện một trận hơi nước.
Ước chừng sửng sốt vài giây, chậm rãi, anh thu hẹp hai cánh tay, ôm chặt cô, giống như đối với bảo bối quan trọng, lòng bàn tay êm ái phủ lên lưng cô.
“Đồ ngốc.”
Anh rất may mắn, mình thành công rồi.
“Buồi chiều anh phải về Nam Bộ.”
Tắm xong đi ra, Sở Tiểu Thiến thay xong quần áo nghe thấy bạn trai nói với cô.
“Được.” Cô gật gật đầu, đi tới trước bàn trang điểm, sấy mái tóc bị ướt.
Chỉ có được?
Chu Luật Nhân ngồi bên mép giường, nhìn thấy tay cô bận rộn không ngừng.
Theo như tính cách quấn chặt lấy anh của Tiểu Thiến, anh còn tưởng rằng cô sẽ cùng anh về nhà…… Cô gái nhỏ này nhiều lúc nằm ngoài dư tính của anh.
Nhưng bây giờ anh lại phát hiện, bản thân mình lại không quá thích dự tính này, anh thích cô quấn lấy anh.
“Chút nữa em muốn đi đâu?” Anh hỏi.
Trên tay cầm máy sấy tóc vẫn không ngừng động tác. Cô nhìn anh qua chiếc gương, “Về nhà nha, hoặc là xem Bá Ân có cần ra ngoài mua đồ không thôi.”
“A, Tiểu nha đầu của anh nghỉ phép lại muốn cùng với người đàn ông khác ở cùng nhau.”
“Anh rõ ràng biết Bá Ân là…… Con gái.” Oa há, Cô lại bị một câu nói ghen tị làm cho mở cờ trong bụng, trình độ quá thấp rồi, Sở Tiểu Thiến!
“Ừ…… Nhưng thân thể của anh ta vẫn là con trai.” Nói hoàn toàn không để ý là giả thôi.
“Vậy chút nữa em trực tiếp về nhà luôn…” Cô đúng là có số tôi tớ mà, cho dù có một nửa sự ràng buộc không vui, vẫn âm thầm để ý cảm nghĩ của đối phương.
Ôi, dù sao cô đã sớm biết bản thân không thể cứu được rồi…
Nhìn thấy hai gò má đỏ bừng xấu hổ của cô, phản ứng hầu như đều được viết toàn bộ lên mặt, Chu Luật Nhân không ngừng mỉm cười.
Tiểu nha đầu vĩnh viễn sẽ không phát hiện, miệng ngọt ngào của cô có lực sát thương mạnh bao nhiêu.
“Về nhà?”
“Đúng, em về nhà xem tivi, chơi WII* à.”
*WII là một loại hình game thực tế, có tính tương tác giữa người chơi rất cao. Game Wii cho phép bạn chơi các game nhập vai một cách chân thực và sinh động nhất. Bạn sẽ hóa thành nhân vật trong game và cùng tham gia phiêu lưu trong các game chiến thuật, hành động, game đối kháng.
“Ồ.” Hai tay anh để sau ót, nằm trên giường, “WII ở trong phòng Luật Anh.”
Sở Tiểu Thiến sửng sốt không hiểu.
“Luật Anh?” Đây không phải là tên nhị đệ của anh sao?
“Ừ, lúc trước vợ em ấy mang thai có chơi, vẫn đặt trong phòng em ấy.”
Tắt máy sấy tóc trên tay, Sở Tiểu Thiến nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc.
Đợi đã…. Là cô nghe lầm sao? Bọn họ đang nói đến WII? Hay là nói đến chuyện về nhà? “Anh Luật Nhân… Là em hiểu lầm sao?” Chậm rãi xoay người, giọng nói cô cao lên không xác thực, nhìn về phía người đàn ông miễn cưỡng trả lời. “Ý của anh là… Về nhà?”
Anh gật đầu. “Về nhà.”
“Về nhà anh?” Năm Ng'n t run lên, cô giơ ngón trỏ chỉ về hướng anh xác nhận.
“Về nhà anh.” Một lần nữa gật đầu, gối đầu lên cánh tay trả lời cô, còn tặng kèm thêm một nụ cười.
“Anh nói là muốn dẫn em về nhà anh?” Câu thứ ba, cô không nhịn được tăng cao âm lượng, lắp bắp một hơi xác nhận.
“Không muốn?” Anh không trả lời ngay, nhíu mày hỏi ngược lại cô.
“A……” Sở Tiểu Thiến phi thẳng lên giường, “Thật sao? Thật sao? Anh muốn dẫn em về?”
Cô không thể tin được nhảy qua ngồi lên người anh, bắt lấy cổ áo anh lay dữ dội.
“Tiểu nha đầu, siết anh bất tỉnh, em phải đưa anh đi bệnh viện.” Nói thì nói như vậy, anh tuyệt không phản kháng mặc cho cô lay mạnh.
“Anh Luật Nhân, em yêu anh!” Cô nhào vào trong *** anh, “Cưới em về nhà!”
Lúc Chu Luật Nhân chống nửa người lên, dở khóc dở cười nhìn cô gái nhỏ đè trên người anh.
“Anh nói rồi, anh sẽ suy tính.”
Không muốn suy tính nữa! Cô cực kì muốn gả, cực kỳ muốn gả! “Độ phối hợp của em rất cao, cưới em sẽ không lỗ đâu!”
Anh cười cười. Cô tốt, anh đương nhiên biết.
“Qua một thời gian đi.”
“Bao lâu?”
“Bao lâu……” Anh quay đầu, liếc nhìn đồng hồ báo thức, cố ý ngăn cản đề tài này. “Chúng ta lái xe về, nếu như em muốn kịp giờ ăn tối của nhà anh, thì còn 20 phút nữa để sửa sang lại.”
“……. Nếu như không kịp ăn tối thì sao?”
“Vậy thì anh về nhà trước.” Khuôn mặt tươi cười mười phần không có lương tâm.
“…” Ánh mắt oán giận bắn về phía anh, lại bị một khuôn mặt tươi cười mê người phản xạ trở lại.
A…… Vậy mà lại dùng mỹ nam kế với cô.
Đôi môi không cam lòng mím chặt, không được…… Sở Tiểu Thiến, ngươi phải nâng cao dược tính kháng nghị! Là anh thay đổi đề tài quá xấu xa, ngươi không thể mỗi lần đều chưa tới ba giây đã đầu hàng nha, quá khó coi! Ít nhất phải chống đỡ được một chút, cho anh biết ngươi chỉ là vì yêu anh mà nguyện ý làm theo ý nghĩ của anh, không phải là nô tài vâng lệnh nha!
Xây dựng xong tâm lý, Sở Tiểu Thiến cố đè xuống khát vọng muốn tiếp tục dính trên người anh, ép mình rời khỏi người anh, lui về bên cạnh mấy xentimet, ánh mắt không chịu khuất phục nhìn anh chằm chằm.
A? Khuôn mặt tươi cười của anh sẽ kích động được lòng háo thắng của Tiểu Thiến?
Chu Luật Nhân buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo như tờ giấy, một đôi mắt to rõ ràng đang nhìn anh kháng nghị, nhưng sự kiên định không hề dao động.
Tiểu nha đầu muốn chứng minh cái gì với anh?
“Tiểu Thiến…” Anh miễn cưỡng di chuyển đầu về phía đù* cô, gối đầu lên chân, tròng mắt nâu nhìn cô, “Anh muốn đưa em về nhà.”
Ánh mắt kháng nghị mơ hồ, cố ý không nhìn anh.
“Muốn để ba mẹ xem em một chút….”
Nâng cằm lên, khóe miệng mím chặt mơ hồ như giương cao lên.
“Muốn để em trai biết mặt chị dâu tương lai…”
Lần này cả khuôn mặt Sở Tiểu Thiến không giấu được chữ “Cười”
“….. Một trong những người được chọn.”
Một trong? Vẻ mặt kinh ngạc của cô đập vào mắt anh, chọc cười anh thành công.
“Là duy nhất……” Sở Tiểu Thiến muốn kháng nghị, xúc cảm của bàn tay truyền đến cắt đứt lời nói của cô.
Anh nắm bàn tay nhỏ của cô, vừa nhẹ nhàng hôn những Ng'n t manh khảnh của cô, khớp Ng'n t bị bàn tay lớn khống chế, lướt qua môi anh, mũi, cuối cùng anh cắn một cái trên ngón áp út của cô, ánh mắt chậm rãi hướng về phía trước, trong nháy mắt chống lại cô, lần nữa giương lên khuôn mặt tươi cười.
“Là duy nhất của anh, em còn 18 phút có thể chuẩn bị, đồng ý về nhà với anh không?”
“… Được.”
Xong rồi! Số nô tài vẫn là số nô tài… Tính kháng nghị cao quá không tốt, cô vẫn muốn dựa vào anh Luật Nhân.
“Đợi em 15 phút!”
Nhớ lần cuối cùng gặp mặt ba mẹ Chu, cô vẫn còn là tiểu nha đầu, không biết bây giờ họ còn nhớ cô không nữa?
Vẫn nằm nguyên trên giường, nhìn tâm trạng của bạn gái biến đổi thoải mái lại nhập tâm vào công việc khác, khóe miệng Chu Luật Nhân giãn ra.
Tiểu Thiến, thật sự khiến anh nhìn không thấy chán.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc