Lấy Vợ Phải Dùng Sắc Dụ Trước - Chương 06

Tác giả: Mễ Bao

Nghỉ ngơi vài ngày, cuối cùng vết thương trên mặt và trên người Sở Tiểu Thiến cuối cùng cũng lành hẳn, cô lại không rảnh chau chuốt làn da.
“Vào những hoàn cảnh khác nhau, dù là nơi ở, thương nhân, làm việc trong tòa cao ốc hoặc là công xưởng, Kiệt Xuất đều sẽ cử nhân viên đến hiện trường xem xét thiết kế, kế hoạch đo lường để hệ thống bảo hành được áp dụng, khi xảy ra điều khác thường, thiết bị điện tử bí mật sẽ lập tức chuyển dữ liệu về trung tâm điều khiển, đồng thời thông báo cho nhân viên bảo quản đợi lệnh đi xử lý trước……”
Hé ra khuôn mặt, gương mặt Sở Tiểu Thiến đối diện với ống kính máy ảnh, giới thiệu từng thiết bị và tình hình chung của công ty.
Chu Luật Nhân vừa đi vào văn phòng, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
“Chuyện gì vậy?” Anh tùy tiện vẫy tay hỏi một đồng nghiệp, không hiểu mình mới đi ra ngoài một chút, sao khi về thì văn phòng lại biến thành như vậy.
“Anh A Nhân, anh vừa đi không bao lâu, tổng công ty gọi điện thoại đến nói muốn chụp hình quảng cáo, cúp điện thoại chưa tới mười phút thì người của công ty quảng cáo liền xuất hiện, tốc độ nhanh thật!”
Hình ảnh quảng cáo? Khi nãy họp, sao chủ tịch lại không nói gì với anh?
Lông mày anh nhíu lại, ánh mắt lướt qua một đống hỗn độn, nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp trước máy ảnh.
Tại sao, lại là Tiểu Thiến thuyết minh?
“Đại ca, lâu quá không gặp.” Một cánh tay trắng nõn phủ lên vai anh, cắt đứt suy nghĩ của anh.
“Bảo Dương?” Nhìn thấy người đi tới, anh nhíu mày.
Bảo Dương là cậu nhóc gần nhà anh, nhưng bây giờ thăng chức, thành cậu vợ của tam đệ nhà anh.
Tính đến nay, đã nhiều tháng rồi anh không có gặp cậu nhóc này? Nhìn bộ dạng này chắc sống rất tốt đây.
“Không phải mất tích rồi sao?” Tạm thời vứt bỏ nghi ngờ trong lòng, khóe miệng anh giơ lên, rất lâu không gặp, theo ý kiến của anh tiểu lão đệ là “giám sát viên” ở công ty quảng cáo. “Bị đuổi khỏi nhà chưa?”
Mới vừa lên tiếng chào hỏi liền bị công kích, Bảo Dương chịu không nổi ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Đại ca, anh khỏi giúp đỡ, em có về nhà, là anh một tuần mới về nhà một lần, hơn nữa có lúc còn “Cách chu hưu” (*), thậm chí “Tam chu hưu”(*), nửa tháng mới xuất hiện, em mà bận một cái là không có ngày nghỉ, đúng là muốn gặp anh cũng rất khó!” Kẻ xấu cáo trạng trước, chiêu này mạnh thật nha.
(*) Cách chu hưu: cách một tuần
(*) Tam chu hưu: cách ba tuần.
Từ khi chị gái gả vào Chu gia, vốn tình cảm hai gia đình đã tốt vô cùng, bây giờ ngay cả thức ăn cũng cùng nhau làm, chỉ thiếu là chưa đả thông bức tường chính giữa hai nhà mà thôi.
“Kiệt Xuất phía Nam cũng có vài người, sao không thử chụp hình ở phía Nam là được rồi?”
“Cô ấy cũng là được chỉ định sao?” Ánh mắt anh quét về phía người phía trước máy ảnh.
Nhìn theo ánh mắt của anh, Bảo Dương lắc đầu. “Không phải, là cô ấy tự nguyện.”
Nghe thấy câu trả lời, chính giữa lông mày của Chu Luật Nhân nhẹ nhàng khép chặt. “Cô ấy tự nguyện thì cậu liền chụp?” Một đôi mắt hẹp dài, chớp chớp theo lông mày.
Người trước ống kính, cười vô cùng sáng lạn, sáng lạn đến…… khiến anh cảm thấy chói mắt, không thoải mái.
“Đương nhiên không phải, quan trọng là cô ấy phải thích hợp, hơn nữa đã hỏi qua chủ tịch của anh rồi, ông ấy cũng đồng ý.” Tự nguyện anh liền chụp? Cũng không phải đập bể bảng hiệu của công ty mình. “Người đẹp có dịp quảng cáo hình ảnh thì tên tuổi nhất định sẽ tăng lên, huống chi cô ấy là nhân viên ở đây, có nụ cười duyên, thái độ lại chuyên nghiệp, em thật nghĩ không ra lý do nào để không chụp hình cho cô ấy. Nhưng bộ *** của cô ấy quá lớn, mặc đồ trắng quần jean rất dễ gây chú ý, cộng thêm giọng nói quá đặc biệt, yếu tố không ăn khớp với hình ảnh chuyên nghiệp, đến lúc đó sẽ tách giọng nói ra tìm người khác bổ sung vào……”
Bệnh nghề nghiệp của Bảo Dương lại đến, cứ thế phân tích tình hình của hiện trường chụp ảnh, sau khi chụp chậm mấy lần mới phát hiện không đúng, đột nhiên ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, sau khi dừng mấy giây, chuyển sang đường khác: “Đương nhiên, nếu như anh về giám sát, em nghĩ em sẽ tìm ra lý do không chụp hình cho cô ấy.”
Hắc, mặt đại ca biến sắc rồi sao?
Thời gian quen biết Chu Luật Nhân ngang với tuổi tác của bản thân, nhiều năm như vậy, anh chưa từng thấy trên mặt đại ca lộ ra vẻ kỳ dị như thế, điều này khiến anh không khỏi mở miệng thăm dò.
“Người là do em trông nom, cô ấy lại là nhân viên do em chọn trúng.” Anh làm sao nghe không ra người này đang uốn cong lời nói của anh?
“Này, đại ca, anh đổi tính rồi?” Bảo Dương giả vờ kinh ngạc. “Thật không hổ là anh cả Chu gia, thanh niên đầy hứa hẹn nha…… A, không, anh sắp bước vào tuổi trung niên rồi, quan tâm nhân viên là chuyện nên làm.” Lừa gạt như nhau!
Trong nhà ai không biết “Tật xấu” đó của anh, ngày nào đó anh thật sự quan tâm đến việc đời bên ngoài “Phạm vi trách nhiệm”, không phải mặt trời mọc phía Tây rồi sao, đúng là anh ấy điên rồi.
Chu Luật Nhân chớp chớp mắt, hai tay khoanh trước ***, lộ ra nụ cười yếu ớt, nhìn tiểu đệ có lá gan càng ngày càng lớn nói rõ: “Làm ở công ty quảng cáo không tồi nha? Càng ngày càng biết nói chuyện.”
A, có sát khí! Nhận ra bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn gì đó, Bảo Dương chỉ có thể cười ngượng. “Ha ha ha ha ………”
Ba anh em Chu gia bọn họ, Luật nhỏ nhất cũng rất nổi bật chính là cuồng ***, anh ba Luật Anh là người sáng suốt nhất cũng là người rất nham hiểm, đều có thể nhìn ra hai người đó sinh ra không nên ở gần nhau, đầu óc không xấu, trước khi tính hung ác của bọn họ bộc lộ quá trớn liền biết che giấu đi.
Ngược lại việc này được hy vọng rất lớn, nhìn như bình thường, tính tình cũng không tồi, nhưng trong trí nhớ của anh, từ nhà trẻ đến trung học anh cũng đã học chung với chó điên Luật kia 13 năm rồi, lại từng nhắc nhở anh rất nghiêm chỉnh……
“Đừng chọc giận đại ca của tôi, sẽ ૮ɦếƭ người đó.”
Anh nhớ mang máng tình hình lúc đó…… Má trái của nạn nhân bị sưng phù lên, bộ dạng nhe răng trợn mắt dường như miệng vết thương khá đau, nhưng xem ra không quá nghiêm trọng, dù sao đội bóng đá trường bọn họ ngày thường luyện tập, trên cơ thể xuất hiện một hai lỗ cũng là chuyện thường gặp, lập tức anh chỉ cảm thấy tiểu tử này bị lão ca anh giáo huấn rồi, cũng chẳng sao.
Nhưng sau vài phút, câu nói này tự động in dấu vào trí nhớ.
Bảng màu cơ thể người. Anh cũng nhìn thấy tình huống này trên cơ thể Luật, tuyệt đối có thể lấy từ này để hình dung.
Vô cùng thê thảm, cũng rất cao tay, có thể thấy được ngoài vải dệt cũng không có trở ngại gì, nơi được quần áo quấn lên mới gọi là tuyệt vời, ngay lúc đó Luật tuyệt đối có tư cách được nhận thông báo của Cục Xã Hội, xử lý vụ án *** gia đình.
Ngay cả bí mật của Luật Anh vô pháp vô thiên, trước mặt anh cũng bị biến mất, anh tự nhận trình độ chịu đựng của chính mình không bằng Luật, suy đoán tâm tư của người khác cũng không bằng Luật Anh, tuy rằng vẫn đoán chừng kì nghỉ hè này lười biếng ở nhà, nhìn như đại ca không có nửa điểm lực sát thương.
Nhưng Luật Anh Biến th' kia là người hai mặt, trước mặt người khác đều có thể biến thành hai người hoàn toàn khác nhau, nếu bộ dạng ôn hòa hiền hậu này của Luật Nhân là giả thì…… thật đúng là Luật Anh kia Biến th' lại càng Biến th' hơn, tốt xấu gì ý xấu của Luật Anh trong mắt người thường cũng khiến anh ta giấu đầu lòi đuôi, mà đại ca này…… hoàn toàn là thôi miên bản thân.
A…Anh đúng là không có tài đức gì mà, kiếp trước đốt bao nhiêu hoa thơm hoặc làm bao nhiêu việc thiếu đạo đức, mới quen biết ba anh em Chu gia nên đưa vào bệnh viện tâm thần này…..
“Kêu bọn họ dừng lại.”
“Quay xong.” Bảo Dương thức thời hô to với nhiếp ảnh gia, ánh mắt đảo qua hiện trường, thì ra mấy nhân viên bên ngoài đã lộ ra bản tích heo, liều ૮ɦếƭ nhìn chằm chằm chiếc váy chật hẹp của tiểu mỹ nhân, có ý đồ tìm ra cảnh tượng tuyệt mỹ, anh có dự cảm nếu không kêu dừng lại, mấy tên kia phải dùng nạng mới có cách đi ra khỏi cửa chính của Kiệt Xuất. “Chỉnh thắt lưng phía trước một chút. Vị tiểu thư kia, làm phiền cô qua đây một chút.” Anh vẫy vẫy tay với Sở Tiểu Thiến.
“Anh Luật Nhân, anh về rồi à!” Cô nhảy bắn tới trước mặt hai người, hướng về phía Chu Luật Nhân cười trừ.
Nụ cười giống vậy, vừa rồi cô tươi cười trước ống kính, anh cảm thấy thật gai mắt, bây giờ tươi cười với anh, lại thấy cực kì thuận mắt.
“Tại sao lại muốn chụp quảng cáo?” Ánh mắt anh đầy vẻ ôn nhu, nhìn lướt qua bối cảnh đơn sắc trước mắt.
“Anh muốn nghe lời nói thật?” Vừa rồi trước máy ảnh là người đẹp có vẻ mặt chuyên nghiệp, trước mặt anh lại giống như đứa trẻ bướng bỉnh, dò hỏi không xác định.
Anh không trả lời, chỉ là nhướng cao lông mày với cô.
Tự cảm thấy mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn, Sở Tiểu Thiến lè lưỡi: “Công khai chiến lược nha.”
“Chiến lược?” Trên trán Bảo Dương bên cạnh toát ra dấu chấm hỏi.
“Em đang thể hiện ra sức hấp dẫn nữ tính của em nhá!” Cô nghiêng đầu, dùng lời lẽ của Sở Tiểu Thiến giải thích cho người không hiểu này: “Anh Luật Nhân có quá nhiều người muốn tranh giành rồi, lần trước em bị cảm phải đeo khẩu trang, đi đến tổng công ty bị hai con ruồi bọ xem thường nha! Bây giờ có cơ hội này, đương nhiên phải nhân cơ hội công khai một chút chứ, làm cho bọn họ biết khó mà lui!” Sau khi truyền bá quảng cáo, hẳn là có thể phát huy hiệu quả dọa quân địch bỏ chạy một chút.
Vù, cô còn đặc biệt đi mua áo sơ mi lộ phân nửa này nữa, chỗ nào nên lộ thì lộ. Chỗ nên lộ, toàn bộ bày ra rõ ràng!
“Tiểu thư, em theo đuổi anh ấy?” Hoài nghi mình hiểu lầm, Bảo Dương chỉ chỉ người đàn ông bên cạnh, không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Đúng vậy.” Sở Tiểu Thiến rộng rãi gật đầu. “Xin chào, em là Sở Tiểu Thiến đã chính thức theo đuổi anh Luật Nhân hơn bảy năm.”
Có người tự giới thiệu bản thân như thế sao? Trên đầu Bảo Dương hạ xuống mấy vệt đen, dư quang phiêu lưu đến bên cạnh đại ca, chính là nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nhịn cười của anh, dấu chấm hỏi trong lòng anh tựa hồ lập tức có đáp án.
“Đúng rồi, vậy anh là em trai của chị Linh Linh đúng không?” Không đợi anh phản ứng, cô hỏi tiếp.
Vừa rồi cô cảm thấy rất quen mắt, dù sao cũng rất ít đàn ông có làn da đẹp như vậy, sau khi nhìn thấy anh ta đứng chung với anh Luật Nhân, mới xác thực, người đàn ông này là hàng xóm cùng quê miền nam với anh Luật Nhân, lúc cô còn nhỏ đã từng lãnh giáo phương thuốc trắng đẹp cổ truyền với chị gái Bảo Linh Linh của anh ta, kết quả bị một câu “Gia tộc di truyền” đánh bại.
“Bảo Dương.” Anh ta gật đầu, tự báo tên của mình, “Đợi chút, em sẽ không phải là con gái của vợ chồng Sở gia mà anh quen biết đấy chứ?” Vẻ mặt anh kỳ quặc, quen biết chị hai nhất định là đồng hương, mà ở gần nhà anh, anh chỉ nhớ rõ từng có một gia đình họ Sở, có điều là con gái duy nhất của nhà đó cũng không phải lớn như vậy……
Mặc dù là ấn tượng nhiều năm trước rồi, nhưng trong trí nhớ, người con gái kia cũng tên là Sở Tiểu Thiến, lớn lên đen đen tròn tròn, cười rộ lên hiện ra hai lúm đồng tiền, hơn nữa nghe Luật nói, cô gái đó đã từng qua nhà anh, Luật Nhân cũng nói cô gái đó rất thích bám lấy anh trai của anh, lại nghe cha mẹ nói, nhà cô cũng đã chuyển lên Đài Bắc……
Dường như tất cả chứng cứ, toàn bộ chỉ hướng về cùng một đáp án.
“Oa, em là Sở Tiểu Thiến?” Nhìn thấy đối phương gật đầu, anh nhịn không được kêu lên đầy sợ hãi.
Gặp quỷ rồi! Đây là tự thân nguồn sáng thời kì hiện đại lên kế hoạch đi?
Vẻ mặt anh sợ hãi, nhìn cô, lại quay đầu liếc về phía đại ca nhà bên, tâm sinh nhất kế.
Đột nhiên, anh cất bước tiến lên phía trước, cho cô một cái ôm. “Chúc em thành công.” Anh ở bên tai cô thấp giọng cổ vũ.
“Bảo Dương.” Giọng nói cảnh cáo truyền đến từ phía sau lưng anh.
Anh vội vàng đẩy ra, kéo ra khoảng cách với Sở Tiểu Thiến.
“Lâu ngày gặp lại, ôm một chút thể hiện sự lễ phép mà thôi.” Anh giơ tay biểu thị sự chân thành, cười lưu manh. “Được rồi, tôi đi xem tiến độ làm việc của công nhân đây.” Hây, thật sự không có nhầm lẫn, tối nay về báo cáo với mọi người hai nhà mới được!
Bảo Dương vẫy vẫy tay, chạy trốn nhanh như chớp, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của người bên ngoài liền dừng bước lại.
“Ai, ai muốn quen người đẹp kia?”
“Cô ấy không phải hoa đã có chủ rồi sao?”
“Vừa rồi tôi nghe thấy, đồng nghiệp của bọn họ nói đối phương chỉ xem cô ấy là em gái, không có quan hệ nam nữ gì cả.”
Là như thế sao? Bảo Dương cười lạnh.
Cứ chờ xem đi.
Có người giống như đội cảm tử đi K**h th**h vị Nhân huynh kia một chút, anh cũng vui vẻ bỏ ra một phen bản lĩnh đi giúp đỡ.
Vốn tưởng rằng đại ca quyết định sống độc thân cả đời, không ngờ vẫn còn có ánh rạng đông nha!
Đã rất lâu không có cảm xúc mãnh liệt lên xuống như thế.
Chu Luật Nhân nhìn thấy tên thứ ba đi đến trước mặt Sở Tiểu Thiến có ý đồ đưa cô ra ngoài, trong lòng có một đốm lửa im ắng càng đốt càng mạnh.
Bao bên ngoài phối hợp với công ty Bảo Dương bọn họ đều là sắc phôi sao?
Từ khi cái ôm kia bắt đầu, khó chịu trong lòng anh, theo một đám đáng ghét thay phiên nhau tiến lên bắt chuyện với Tiểu Thiến, lửa giận đã chuyển thành hàng thật giá thật, chỉ là ở ngoài mặt anh vẫn rất bình tĩnh như cũ, ngồi ở vị trí của mình xử lý công việc, lỗ tai cố gắng lén lút thu âm, cẩn thận nghe tất cả nội dung đối thoại.
“Anh A Nhân, anh không đi ngăn cản sao?” Đại Đầu ngồi kế bên anh gõ gõ cái bàn, gây sự chú ý của anh.
“Tại sao?” Anh ngẩng đầu, nhìn theo hướng Đại Đầu chỉ, vẻ mặt không đổi.
Đại Đầu gãi gãi đầu, anh cảm thấy Tiểu Thiến theo đuổi nhiều năm như vậy, anh A Nhân ít nhiều gì cũng bị cảm động, sau cùng hai người nhất định sẽ ở bên nhau, cho dù gặp phải chuyện gì, nhưng nhìn thấy tình hình hiện tại, anh lại có chút không khẳng định……
“Mấy tên như thế xem ra chữ sắc phủ đầu rồi, nếu Tiểu Thiến để cho bọn họ hẹn ra ngoài thì thật không tốt lắm?” Tuy rằng mọi người đều là người trưởng thành, nhưng rất nhiều chuyện cho dù là chuyện người ta tự nguyện, nhưng đây là bảo bối của văn phòng bọn họ, mọi người đều đưa cô về bảo vệ trong phạm vi hạn chế, đương nhiên phải chú ý một chút.
“Tiểu Thiến có quyền tự do kết bạn, nếu cô ấy không muốn đi cùng người khác, ai cũng đều không thể miễn cưỡng.” Chu Luật Nhân nhàn nhạt trả lời, tiếp tục đảo qua giấy tờ trên tay.
“Đúng là vậy……” Đại Đầu gãi gãi đầu không biết nên phản ứng thế nào.
Nếu anh cẩn thận một chút, sẽ không khó nhận ra, chủ quản của bọn họ xử lý công việc luôn luôn rất nhanh, mấy tờ giấy mỏng cầm trên tay đã đảo qua hơn nửa tiếng đồng hồ.
“Đại ca, em đi trước đây.” Khẳng định nội dung chụp ảnh đã OK, Bảo Dương đi đến bên cạnh anh chào tạm biệt.
“Phải về phía Nam à?” Để tài liệu trên tay xuống, Chu Luật Nhân ngẩng đầu.
“Ừ, vé cũng mua xong rồi.” Anh giơ giơ cao vé xe trên tay. Chuẩn bị rời đi.
Nhưng trước khi anh xoay người rời đi, liền bị một bàn tay giơ lên ngăn lại.
“Đợi đã, cái đám kia khi nào đi?” Chu Luật Nhân chỉ chỉ mấy tên có tiến độ từ tốn khác thường đang chỉnh lý thiết bị.
“Bọn họ dọn xong đồ đạc thì đi rồi, nên rất nhanh.” Bảo Dương giải thích đơn giản, “Sắp đến giờ xe chạy rồi, lần sau về tán gẫu tiếp, bye bye!” Anh gõ gõ đồng hồ trên tay, tựa hồ đang vội không có thời gian ở lại nhiều hơn nữa.
Nghe vậy, Chu Luật Nhân cười với anh. “Đi đường cẩn thận.”
Một câu ngắn ngủi này, lại giống như làm cho hai chân người đang vội đứng bất động tại chỗ, vặn vặn lông mày.
Đại ca nhà anh thật đúng là có đạo đức tốt không truy tìm căn nguyên nha, hại anh diễn kịch một vai rất giả tạo, không đến vài giây liền bị cắt đứt đuôi. Thời gian khởi hành của vé xe trên tay còn gần hai tiếng nữa, trong lòng Bảo Dương lướt qua một tia xem thường.
Khó trách Sở Tiểu Thiến theo đuổi anh ấy hơn bảy năm mới có tiến độ như vậy, người đàn ông này thật là khó câu, mặt đối mặt với anh ấy tựa như tự tạt nước lạnh vào mình, chỉ là tự mình chuốc lấy mất mặt.
Nhưng cũng giảm bớt tích cách có chút dị thường của cô, mới có thể làm cho nước lặng xuất hiện gợn sóng thu hút trai tân trò chuyện với cô, cho nên lần này nếu anh không giúp một phen thì chẳng biết nói thế nào nữa, “Đại ca, em đang vội, không thể ở lâu, anh giúp em chú ý mấy tên kia!” Anh dặn dò lộ ra vẻ mặt cấp bách, ánh mắt liếc về phía mấy người đàn ông vây quanh Sở Tiểu Thiến. “Có người trong bọn họ từng bị khách hàng tố cáo, kêu Tiểu Thiến chú ý một chút.” Lời nói không rõ ràng lần này của mình nhất định sẽ bị truy hỏi, nên anh vừa nói xong liền vội vàng chạy mất, chỉ để lại không gian tưởng tượng vô hạn.
Nhìn thấy Bảo Dương biến mất ở cửa văn phòng, Chu Luật Nhân chau mày.
Từng bị khách hàng tố cáo…… Cái gì?
Thái độ không tốt, năng lực không đủ, lười biếng, quấy nhiễu T*nh d*c với khách…… Nội dung bị khách hàng tố cáo có trăm ngàn loại, anh nghĩ hạng nhất chính là cái kia?
Nếp nhăn giữa lông mày càng sâu. Tình hình trước mắt, làm cho anh không khỏi nghĩ thành tình huống kia……
“Được rồi, không có người, đợi chút anh mời em ăn cơm.” Một chỗ khác, người đàn ông lau chùi camera không nghiêm túc nói với Sở Tiểu Thiến.
“Thực xin lỗi, mẹ em có nấu cơm, em nhất định phải về nhà ăn cơm.”
“Vậy ăn cơm xong đi xem phim?”
“Em ăn cơm xong còn phải dọn dẹp, làm xong cũng rất khuya rồi.”
“Xem suất đêm khuya, xem xong anh chở em lên núi Thượng Dương Minh xem cảnh đêm, anh biết có nơi rất yên tĩnh ít người, sẽ không bị làm phiền……”
Qua lời nhắc nhở của Bảo Dương, lại nghe đoạn đối thoại của bọn họ, Chu Luật Nhân không thể giữ được gương mặt không chút thay đổi của mình.
“Tiểu Thiến.”
“Ừ?” Nghe thấy trao đổi, Sở Tiểu Thiến tuyệt nhiên dùng nụ cười ngọt ngào khác nhau mạnh dạn ứng phó với ruồi bọ, cô quay người, nghênh đón anh. “Anh Luật Nhân?” Cô trực tiếp nhào vào ***g *** anh.
Ngoài ý muốn, cái này ngày xưa cô tới gần phạm vi xác định rõ ý đồ công kích, có thể vươn tay, bằng vận tốc ánh sáng ngăn cách cô ra xa ở khoảng cách an toàn, lần này phản ứng chậm lại vài nhịp, mũi cô ***ng vào ***g *** anh vẫn không bị đẩy ra.
Vì thế cô thừa cơ lớn mật vòng tay qua thắt lưng của anh, thân thể càng sát lại gần anh.
“Wow…… Tiểu Thiến, làm tốt lắm!” Đại đội Bát Quái bên cạnh thấy thế, vài tiếng huýt sáo tán thưởng.
Vốn mặt Chu Luật Nhân có vài phần lạnh lùng, sau khi cô nhảy vào ôm lấy *** anh lại khôi phục vẻ nhu hòa, bất đắc dĩ thở dài vừa buồn cười, kéo cô ra: “Chuyện quảng cáo, em đi Kiệt Uy với anh một chuyến, đợi anh tiện đường đưa em về nhà.”
“Được.” Lén lau lau vết bẩn, Sở Tiểu Thiến thỏa mãn cười mờ ám, ngoan ngoãn nghe lời.
Mấy tên muốn hẹn người đẹp nhìn thấy, trao đổi ánh mắt với nhau. “Mỹ nhân……”
“Làm phiền mau chóng dọn dẹp đồ đạc, chúng tôi còn phải làm việc.” Vừa nghe đến giọng nói của đối phương, Chu Luật Nhân lập tức khoe ra dáng vẻ của chủ quản, cắt ngang lời nói.
“Đại ca, em gái anh không quản cũng đừng không cho phép người khác ***ng tới nhé!” Một nhân viên khác bên ngoài thiếu kiên nhẫn khiển trách.
“Tiểu mỹ nhân nhiệt tình như thế anh cũng không cho em ấy đáp lại, con gái như thế quá đáng thương rồi? Anh không cần, vậy thì để người khác thương yêu…… A……”
Vốn là, vị sư huynh này chỉ muốn chỉ về mình phối hợp với lời nói của bản thân, nhưng tay mới nâng lên, trong lòng vì lời nói của Bảo Dương mà sinh ra cảnh giác với Chu Luật Nhân, lập tức ra tay ngăn cản tất cả hành động đối phương có thể thực hiện được.
Trong nháy mắt anh ra tay, một tay kéo lấy cổ tay nâng lên một nửa của đối phương, kéo lại, đè lên bả vai, hai động tác đơn giản, người đã bị một tay anh trói quặt, bắt đặt ở bên hông, toàn bộ quá trình không đến một giây.
Mấy người theo đuổi trừng lớn hai mắt, đều bị hành động xảy ra bất thình lình của anh làm cho sợ ngây người, hơn nữa nhân viên trong Kiệt Xuất chưa từng nhìn thấy cấp trên hành động như vậy, cũng ngạc nhiên tới nỗi đứng ngu ngơ tại chỗ.
“Tôi nói rồi, chúng tôi còn phải làm việc, làm phiền mau dọn dẹp đồ đạc rời khỏi đây, nơi này không phải quán ăn đêm để cho các ngươi tán gái, tán gái cũng phải nhìn xem thời gian địa điểm.” Vẻ mặt Chu Luật Nhân lạnh lùng, gập nửa người ngăn chặn người bên dưới, giọng điệu trầm thấp, nhạt nhẽo lại tràn ngập ý tứ cảnh cáo: “Tôi không muốn lãng phí nước bọt.”
“Anh Luật Nhân……” Sở Tiểu Thiến giống như những người khác, chưa từng thấy qua bộ dạng này của anh. Ngón tay sợ hãi chọc chọc vài cái lên vai anh. Cô cảm nhận được cảm xúc phập phồng mãnh liệt của anh, tuy người bên ngoài nhìn vào, thái độ của anh được coi là rất bình tĩnh.
Quay đầu liếc mắt một cái, lúc này Chu Luật Nhân mới buông tay người bị áp chế.
Chuyện ngoài ý muốn bất thình lình xảy ra, nhất thời văn phòng tràn ngập vẻ yên tĩnh quỷ dị, mấy nhân viên bên ngoài lo lắng cho an nguy của bản thân nên không nói được lời nào, động tác trở nên rất nhanh, thu dọn thiết bị ban đầu, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm toàn bộ khiêng lên vai, nâng cánh tay, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Sau khi nhìn thấy đám người không vừa mắt đi hết, trong phòng lại có không khí quỷ dị như trước, đoàn người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, dựa vào tình hình không rõ ràng bây giờ, tất cả không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng tạo cho đương sự nỗi khủng hoảng, giống như vừa rồi cái gì cũng chưa xảy ra, sớm đã khôi phục bộ dáng ôn hòa bình thường.
“Đại Đầu, chút nữa tôi không về, tan làm cậu giúp tôi chú ý giao tiếp một chút.” Về chỗ ngồi lấy mấy phần tài liệu, Chu Luật Nhân ngoảnh đầu nói với Đại Đầu vẫn còn ngây ngơ.
“Ồ…… Được.” Người bị điểm danh vội vàng đáp lại, đầu óc lại nghĩ tình huống không rõ ràng đó.
Chu Luật Nhân cầm lấy chìa khóa xe, xoay người, từ trước đến nay không cần anh mở miệng cô lập tức biết mình nên làm động tác gì mau chóng thu dọn túi xách, đứng phía sau chờ anh.
“Đi thôi.” Anh nâng lên nụ cười, khẽ vò đầu cô, dẫn đầu đi ra cửa chính.
Nhìn thấy hai người biến mất ở cửa chính, Đại Đầu gãi gãi tóc ngắn trên đầu.
“Ực…… Các người xem như thế, có phải là em gái Thiến vẫn còn có cơ hội đúng không?”
Đoàn người lại ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, tiếp theo đều lắc lắc đầu. “Ai biết.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc