Lấy Vợ Phải Dùng Sắc Dụ Trước - Chương 03

Tác giả: Mễ Bao

Tuy không muốn thừa nhận bản thân ngu xuẩn, nhưng câu nói của bạn thân, đích thực làm lung lay đầu óc không được nhiều nếp nhăn của cô.
Suốt buổi chiều, Sở Tiểu Thiến đều tự hỏi điên khùng tính khả thi của câu nói kia, mãi đến khi hai người mỗi người đi một nơi, bị Ngụy Bá Ân cười nhạo cô rất dễ bị lừa lại quá đơn thuần, sau khi anh giải thích câu nói kia chỉ nói đùa, cô vẫn liên tiếp chui vào ngõ cụt.
Bởi vậy có thể thấy, cô thật sự rất ngốc.
Ôm dĩa mì ý trên bàn, Sở Tiểu Thiến ăn không biết mùi vị, thỉnh thoảng hai đôi mắt lớn xuyên qua người đàn ông bên bàn đối diện.
Nếu như anh Luật Nhân thật sự thích đàn ông thì phải làm sao đây? Người phụ nữ lúc trước anh thích làm không tốt, bây giờ chuyển thành yêu đàn ông … Tiêu rồi, công ty nhiểu đàn ông như thế … Đề phòng thế nào cũng phòng không hết?
“Tiểu Thiến.”
“Có!” Nghe thấy tiếng kêu to, rốt cuộc Sở Tiểu Thiến cũng kéo tâm trạng vể.
“Đang nghĩ gì đấy?” Chu Luật Nhân phát hiện một bữa ăn cũng không ***ng tới, bộ dạng người đối diện luôn có vẻ mặt muốn nói lại thôi, thỉnh thoảng liếc về phía anh, khiến anh không hỏi không được, muốn biết anh có phải Gay không … Lời nói nghẹn ngay cổ họng, cô rất muốn trực tiếp hỏi anh cho rõ ràng, nhưng lại sợ nghe thấy câu trả lời khiến bản thân khiếp sợ.
“Anh Luật Nhân … Anh cảm thấy Đại Đầu thế nào?” Cuối cùng, cô dùng cách khác để tìm câu trả lời.
“Đại Đầu?”
“Đúng vậy, Đại Đầu, A Chí, Chí Bình … Còn có A Tường, cơ bắp của anh ấy thật đẹp nha …” Đếm tên của mấy người, cô không phát giác ý nghĩ trong đầu cũng đi theo ra khỏi miệng.
“Mấy người bọn họ làm việc rất chăm chỉ.” Cơ bắp rất đẹp là có nghĩa gì?
“Ngoài công việc ra thì sao?” Nghe thấy câu trả lời, bản thân không thể khống chế, tiếp theo vội vã hỏi: “Ví dụ như diện mạo? Cá tính? Hoặc là đường cong cơ bắp của cơ thể? Còn có cặp ௱ô** có vểnh lên đầy đủ hay không?”
௱ô** … “Tiểu nha đầu, muốn hỏi gì thì hỏi trực tiếp đi.” Anh tuyệt không muốn hao phí trí tuệ đi đoán những câu hỏi kì quái của cô đâu.
“Anh thích bộ *** mềm mại hay là bộ *** đầy đặn?”
OK, anh hiểu câu nói này rồi.
“Lại đang nghĩ bậy.” Thở dài, anh khẽ uống ly cà phê trong tay, lắc đầu.
Bỏ lại đồ ăn trên tay, ánh mắt kích động của Sở Tiểu Thiến hướng về gần bàn, “Ai, cũng không thể nói như vậy! Ở bên cạnh anh điều tra tình hình lâu như vậy, em biết đã lâu anh không quen bạn gái rồi! Nếu như mục tiêu của trước kia là sai lầm, vậy thật là xong đời rồi, công ty chúng ta gần chín phần đều là đàn ông, đàn ông đó! Em để lộ ra bao nhiêu tình báo, làm bao nhiêu đánh giá sai nha?”
Đáng ૮ɦếƭ, đều tại cái tên kia không tốt, bèn lén lút nhân lúc anh ấy đi ra ngoài chạy bộ, ở văn phòng mặt dày tỏ tình với anh Luật Nhân, thậm chí cùng với bàn tay rắn chắc mà cô yêu thích vụng trộm giữ chặt mười Ng'n t ở dưới bàn làm việc…
Trời ơi …. Cô không thể chịu được!
Với kích động của cô chỉ thiếu là không ôm đầu thét lên thôi, Chu Luật Nhân chỉ yên lặng bưng thức ăn của cô lên đưa đến trên tay cô.
“Uống một ngụm trà bình tĩnh lại đi.”
“Anh Luật Nhân, anh nhất định phải nói với em, rốt cuộc anh có đàn ông hay là phụ nữ?” Không để ý đến ly trà trên tay tràn ra, cô nhanh bắt lấy thân ly, kiên trì muốn biết đáp án.
Không nghe thấy sự cam đoan của cô, vọng tưởng trong đầu óc ngu xuẩn của cô kết thúc không được!
Nhìn thấy khuôn mặt thề không bỏ qua của cô, Chu Luật Nhân không chịu được nói ra hai chữ. “Phụ nữ.”
“Thật sao?”
“Giả đó.”
“Anh Luật Nhân!”
Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ lại phồng lên giống như cá nóc, Anh cười nhẹ lên tiếng. “Nói thật nghi ngờ của em đi, em thích hợp cũng muốn tức giận.”
“Em chỉ là muốn xác nhận chút thôi! Song xác nhận cũng đáng tin hơn, không phải sao?” Cô bất mãn lẩm bẩm.
Uống một ngụm cà phê, anh rất phối hợp nói: “Là phụ nữ, không phải đàn ông.”
“Ồ ….”
“Tiểu nha đầu, không cần cả ngày đều nghĩ bậy.”
“Em rất chăm, chỉ, nha! Mới không phải nghĩ bậy!” Quét về phía ngũ quan rối rắm của anh tạo thành một đoàn, tỏ vẻ kháng nghị.
“Được rồi, mời tiếp tục.” Anh nhún vai, từ chối cho ý kiến chỉ cười yếu ớt.
Chính là như vậy! Từ nhỏ đến lớn, Chu Luật Nhân cứ lấy phương thức đối xử với trẻ con ứng phó với cô, giống như tất cả việc cô làm cho anh đều không quan trọng.
Sở tiểu Thiến không ngừng nhắc lại hai chữ “Phụ nữ” vừa nãy của anh, tâm trạng nặng nề nếu không phải vì vậy mới chuyển buồn làm vui.
Đúng vậy …. Anh Luật Nhân yêu là “Phụ nữ”, nhưng anh căn bản không xem cô là phụ nữ, cô ở trong miệng anh, luôn luôn là “Tiểu nha đầu”….
Nhìn chằm chằm miếng táo trong trà hoa quả, nghĩ đến bất luận cô theo đuổi thế nào, hay là đời này đến già vẫn không lọt được vào mắt anh, từ đó cô không khỏi đau xót.
“Tiểu Thiến?” Nhận ra tâm trạng của cô đột nhiên giảm sút, mày của Chu Luật Nhân nhăn lại, “Mệt rồi sao?”
“Ừ ….” Cô cầm lấy ly trà đầu rũ xuống không ngẩng lên, buồn bực trả lời, “Có một chút.”
“Còn muốn ăn không? Hay là muốn đem về?” Anh chau mày rất chặt, mắt nhìn trước mặt cô còn lại phân nửa phần mì ý sò điệp.
Câu trả lời của đối phương cho anh là đầu lắc lư hai cái, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy đỉnh đầu cô như cũ.
“Hay là muốn ăn món điểm tâm ngọt? Mang về nhà, em muốn ăn thì ăn?” Anh lại hỏi.
Sự quan tâm của anh, hoàn toàn là chăm sóc cô giống như em gái thôi…. Sở Tiểu Thiến càng khó chịu.
“Tiểu Thiến?”
“Được.” Để ly nước xuống, cô tùy tiện gật đầu, “Em ra ngoài đợi anh trước, anh chọn giùm em đi.” Không đợi anh phản ứng, cô khẽ cười với anh, sau đó lập tức rời khỏi.
Chu Luật Nhân không ngăn cản cô, chỉ là yên lặng nhìn cô di chuyển ra cửa lớn.
Tiểu nha đầu tâm trạng không tốt!
Giống như lúc nhỏ, chỉ cần tâm trạng giảm sút thì chỉ biết trốn đi, tự mình nghĩ cách giải quyết. Tuy đoán được tâm trạng cô đột nhiên thay đổi có mười phần là liên quan đến mình, nhưng…..
Anh có thể làm gì đây?
“Ai…..” Thở dài, anh cầm cà phê uống hết, không vội tính tiền đi ra ngoài, là muốn nhóc con bên ngoài có chút thời gian xử lý nỗi buồn.
Chỉ là nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng trên mặt của cô, anh liền buồn bực, cũng không thể không nghi ngờ thái độ vô vị từ trước đến nay của anh có thể kiên trì đến bao giờ?
“Thật muốn……” Miệng tràn ngập vị đắng của cà phê đen, cùng lúc khóe môi anh gợi lên nỗi chua xót.
Mở ra cánh cửa có treo chuông đồng, bên ngoài mang theo một chút oi bức của gió đêm vỗ lên gương mặt của Chu Luật Nhân.
Bóng dáng Sở Tiểu Thiến ngồi trên băng ghế có cây dù che nắng, nhìn thấy người đang chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt không khỏi oán trách.
“Anh Luật Nhân, anh chậm thật đấy!”
“Xin lỗi.” Nhìn thấy tâm trạng của tiểu nha đầu dường như đã khôi phục, tâm trạng của anh cũng thả lỏng theo, bước nhanh về phía cô, “Này, em ăn một chút bánh ngọt đi.”
“Oa! Anh muốn hại em biến dạng à?” Nhận lấy hộp giấy rất có sức nặng, cô kêu lên sợ hãi.
“Lượng vận động của em rất lớn, muốn biến dạng cũng khó.” Anh cười xoa xoa mái tóc của cô, phát hiện trên tay cô có nhiều nụ hoa hồng chưa nở, “Sao lại có hoa?” Anh vừa lấy hộp giấy về.
“Người ta cho em đó.” Cô chỉ chỉ nhân viên công tác đang sửa sang lại hoa cỏ ở phía xa, “Ông ấy nói em có thể đem hoa này về cắm xuống, đợi đến khi hoa hồng nở rổ, cũng là lúc tình yêu của em đơm hoa kết trái.” Vừa nói, cô vừa chột dạ thè lưỡi.
“Thế thì cố lên.” Nhìn theo người nhân viên công tác cô chỉ mấy giây, anh cười cười nhún vai, “Đi thôi.”
Sở Tiểu Thiến đuổi theo bước chân của anh, cũng không lên tặng mặt quỷ miễn phí cho anh. “Bánh ngọt nhiều quá, đừng nói anh mời khách xong lại chiếm tiện nghi của anh chứ, anh Luật Nhân, có muốn đổi với em không?” Cô giơ cao hoa trên tay đến trước mặt anh.
“Miễn, một người đàn ông cầm một cành hoa hồng đi trên đường, thế mất hết hình tượng rồi làm người ta cười ૮ɦếƭ thôi.” Vả lại, anh không thể đảm bảo “An nguy” của cành hoa hồng đó.
“A …… Anh Luật Nhân là đại trượng phu!”
“Là người tài, muốn tán tụng phải là một bó lớn, một cành thì quá đơn điệu rồi.”
“Đến hôm sinh nhật của em, anh đồng ý bê một, nhiều, bó, hoa đến công ty tặng cho em không?” Nở nụ cười mờ ám, con ngươi của Sở Tiểu Thiến chớp chớp xem xét anh.
“Em à?” Anh nghiêng đầu liếc nàng một cái, giống như nhíu mày trầm tư, “Ừ……. Anh đồng ý mang một bồn hoa đến công ty tặng em, em thích cây thiết mộc lan hay là hoa lan?”
“Anh……….Luật…………..Nhân”
“So với bó hoa, bồn hoa nặng hơn.” Không đếm xỉa tới con cá nóc giận dữ bên cạnh, anh tiếp tục nói mò.
“Anh cứ mang một pho tượng Phật đến công ty, sớm tối cúng bái ba nén hương rồi hãy nói……” Cô tựa đầu qua một bên không thèm nhìn anh, lộ ra sự kháng nghị.
Đem những lời anh nói toàn bộ lắng nghe kỹ càng, anh nhịn không được khẽ cười. “Khụ……Nếu như em muốn……Anh sẽ suy nghĩ.”
“Hừ! Anh còn nói!”
“Được được được, anh xin lỗi.” Chu Luật Nhân cười đầu hàng. Lúc hai người đến chỗ đậu xe, anh kính cẩn mở cửa xe cho cô, “Xin nhận lời xin lỗi của anh.”
“Cứ như vậy?” Giúp cô mở cửa xe thì liền muốn làm tiêu tan lửa giận của cô?
“Còn có giúp em đóng cửa xe.”
“A……Được rồi.” Bĩu môi, cô giả vờ bất mãn, nhưng vẫn cố gượng tiếp nhận.
“Em nha.” Anh bật cười.
Sau khi giao hộp bánh cho người đã vào chỗ, anh đóng cửa xe, vòng qua chỗ lái xe.
Xe vững vàng chạy ra khỏi bãi xe, gần đến tám giờ rưỡi tối, khu vực này lượng xe cộ đi lại làm việc không nhiều, xe rất nhanh di chuyển về hướng cần đến, không đến nửa tiếng, anh đã đưa cô đến trước cửa nhà.
Bên tai truyền đến tiếng tháo dây an toàn, Chu Luật Nhân theo lệ nghiêng đầu, chuẩn bị nói tạm biệt với người bên cạnh, nhưng đầu vừa mới xoay qua chỗ khác, bóng đen ập đến. Tiểu Thiến hôn anh.
Cảm xúc nóng mềm mại in lên môi anh, làm anh ngu ngơ mấy giây, đến khi *** nhỏ nhắn không lưu loát định xâm nhập vào lãnh địa của anh mới hồi phục tinh thần lại.
Cô giống như chim sẻ khẽ hôn lên môi anh, từng chút từng chút, nhẹ nhàng mềm mại, động tác không thành thạo, lại làm người ta rất muốn phạm tội.
Chu Luật Nhân một tay nắm vô-lăng, tay kia đặt ở trên thắng tay, nhìn chằm chằm đôi mắt kép chặt trước mặt, hai gò má ửng đỏ, bộ dạng tự mình gắng sức “Nghiên cứu” con đường tiến công, anh chỉ nhìn, không định ngăn cản động tác của cô, cũng không đáp lại mặc cho cô chi phối.
Đây không phải lần đầu tiên hai người hôn nhau, lúc tốt nghiệp đại học nụ hôn đầu của cô sớm đã dâng hiến cho anh, kế tiếp phát sinh vài lần, đương nhiên, tình hình đại khái đều giống nhau, đều là cô tập kích bất ngờ…… Một lần lại một lần tập kích bất ngờ……… Thành công.
Trong lòng anh cười khổ.
Nếu như đối với tiểu Thiến không có chút động lòng, nương theo sự chênh lệch khắp nơi của hai người, cô làm sao có thể tập kích thành công?
Đôi môi **** của hai người kề sát, Chu Luật Nhân lẳng lặng nhìn diện mạo trước mặt, trong mũi tràn ngập hương thơm trên thân thể cô, hơi thở họ toàn bộ hòa quyện cùng nhau.
Anh hưởng thụ sự thăm dò mới lạ của cô, đầu lưỡi khôn khéo không ngừng thử tiến vào miệng anh, lại cứ uổng công vô ích, đành không ngừng lặp lại nụ hôn khẽ trên môi anh, hôn anh giống như *** bánh caremen.
Vốn định mặc cô nhóc tiếp tục nghiên cứu trên môi mình, nhưng bàn tay non nớt nhẹ nhàng đặt lên vai anh, bộ *** mềm mại cũng ép lên khuôn *** rắn chắc của anh, rốt cuộc Chu Luật Nhân không thể không bắt buộc hai người tách ra, ngăn cản tình cảnh mất khống chế.
“Tiểu Thiến……” Anh bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, kéo hai người ra một khoảng.
Bị “Kẻ làm hại” ép buộc dừng lại khuôn mặt đỏ bừng một mảng, ánh mắt mang theo một chút mập mờ.
“Em nên vào nhà rồi.” Giọng nói khàn khàn của anh nhắc nhở.
Nghe thấy câu nói kế tiếp, Sở Tiểu Thiến mới chậm chậm hồi phục tinh thần lại.
“Em không muốn vào.” Âm thanh yếu ớt của cô, ánh mắt lại chăm chú khác thường, cả người tản ra khí thế, khiến Chu Luật Nhân một lần nữa bị bắt phải đầu hàng.
“Tiểu nha đầu……”
“Nhớ rõ nha, em sắp 26 tuổi rồi, sớm đã không phải tiểu nha đầu nữa.” Cô kháng nghị cắt đứt lời anh.
Chu Luật Nhân nhìn cô, đôi mắt lớn xinh đẹp đó cũng cùng lúc trừng lên, bên trong lóe ra sự kiên định, làm anh lại có một hồi loạn nhịp.
“Tiểu cô nương sớm đã trưởng thành rồi.”
Sở Tiểu Thiến trừng mắt nhìn anh, cảm xúc thô rát tỉ mỉ vuốt ve *** của cô, vốn là ánh mắt mập mờ, dần dần tỉnh táo lại.
Một câu nói bình thường, nghe vào tai, rõ ràng lại là cự tuyệt.
Cô, ôm ấp yêu thường lần thứ N, lại lần nữa thất bại.
Vốn định tiếp tục đè nén xuống, hoặc hỏi vì sao không tiếp nhận cô, nhưng vẻ mặt mất đi ý cười của người trước mắt, khiến lời muốn nói ra của cô toàn bộ nuốt vào cổ họng.
“Anh thật khó theo đuổi.” Cuối cùng, cô chỉ có thể mếu máo, nói ra câu này.
Cự tuyệt liền cự tuyệt thôi, dù sao không phải lần đầu, tiếp tục tiến lên không phải được rồi sao? Hôm nay tốt xấu gì cũng được một nụ hôn, cũng coi như là có thu hoạch. Trong lòng cô vì thất bại lần thứ N của bản thân mà tự an ủi mình.
Chu Luật Nhân chỉ cười cười, vỗ nhẹ đầu của cô, “Vào nhà đi.”
Thở dài thật mạnh, sau khi nhìn chằm chằm anh mấy giây, vẫn là nghe lời khom nửa người lấy hộp bánh đặt dưới ghế cùng với hoa hồng phía trước, xuống xa, đóng cửa xe, lại không lập tức rời đi, mà là dựa bên ngoài cửa xe.
“Anh Luật Nhân.” Cô gọi anh.
“Hả?”
“Anh có biết phụ nữ cũng có nhu cầu không hả?”
Anh không trả lời. Chính xác mà nói, anh hoài nghi mình không phải đã nghe lầm rồi chứ.
Tiểu Thiến nói với anh………Cái gì?
Hai người cách nhau cửa xe mắt lớn lườm mắt nhỏ, từ ánh mắt của anh Sở Tiểu Thiến biết, dường như anh đang hoài nghi nội dung câu nói của cô là chỉ cái gì.
“Em là nói, tính nhu cầu.” Cô lập tức quyết định nói trắng ra, “Em thích anh, muốn anh, đây là điều rất bình thường mà?”
“Tiểu Thiến……”
“Được rồi được rồi, em sẽ vào nhà liền, không cần đuổi em!” Cô vượt lên trước một bước cắt đứt lời anh, “Em thật là muốn anh mà, dù sao em đều có thể cưỡng hôn anh thành công, ngày nào đó muốn để em dốc sức đạt được không?” Đương nhiên là thương lượng về sự phối hợp cần thiết của anh, dựa vào sự chêch lệch về vóc dáng và lực lượng của hai người, một mặt cô tuyệt đối ép không được anh.
Trong lòng vừa mới buộc chặt nháy mắt đã tan biến, Chu Luật Nhân xoa xoa trán đang nhức. “Tiểu Thiến, không nên tùy tiện đòi đàn ông yêu.” Đầu óc của cô gái này lúc nào cũng nằm ngoài dự liệu của anh.
“Em đòi yêu với anh, chứ không phải tùy tiện với người đàn ông khác…… Được rồi được rồi, vào nhà đúng không!” Anh dùng ánh mắt thì có thể ra lệnh cho cô, tính của cô đúng là đủ kiên cường, “Rồi, em nghe lời vào nhà rồi, anh lái xe cẩn thận, bye.” Nghe lời thì nghe lời, cô vẫn là có vẻ mặt ngoài cười nhưng trong lòng không cười, vừa phải truyền đạt bất mãn của cô.
Người bên cạnh cửa sổ xe xoay người rời đi, ngồi trên xe nhìn theo cô đi vào trong nhà, Chu Luật Nhân, vốn là chuyển thành gương mặt lạnh sau khi nhìn thấy vẻ mặt tỏ ra bất mãn của cô, nhịn không được thoát ra vẻ lạnh lùng.
Đi xe trở lại khu nhà ở thuê, anh mở đèn, để ánh sáng chiếu khắp phòng.
Đá rớt giày da trên chân, tiện tay cởi vớ dơ ra ném sang một bên, mặc cho nó rơi ở góc sàn, *** sơ mi dính bụi bên ngoài, trước khi anh trở về phòng, ném áo trên ghế sô pha đã chất đầy vật hỗn tạp, để nó gia nhập vào trong mớ lộn xộn vốn có.
Không nhìn chỗ bừa bãi dọc đường, đối với môi trường lộn xộn trong phòng anh đã quá quen thuộc, thậm chí cảm thấy vô cùng thoải mái, nơi này là khu vực cá nhân anh không để ai đi vào.
Từ cửa chính đi vào trong phòng không đến mấy giây, bình thường “hình tượng đoan chính” bên ngoài của người đàn ông tốt đã là quần áo không chỉnh tề, thân thể hiện ra hình chữ đại bị vùi lập *** áo “còn không tính bẩn”.
Ở vào hoàn cảnh lộn xộn quen thuộc, trái ngược với khuôn mặt tươi cười lễ độ bên ngoài, anh lộ ra vẻ mặt thả lỏng lười biếng.
Về đến nhà rồi. bộ dạng bí mật chân thật nhất của anh, nếu như có thể, anh vô cùng vui khi ở trong nhà làm trạch nam, chỉ là thân là con trưởng trong nhà, ý thức trách nhiệm bẩm sinh làm cho anh trước mặt mọi người vô cùng tự nhiên giả trang thành hình tượng ưu tú dưới tiêu chuẩn của xã hội, thầm nghĩ hoàn toàn thả lỏng, không bị quấy rầy.
trước mặt mọi người vô cùng tự nhiên giả trang thành hình tượng ưu tú dưới tiêu chuẩn của xã hội, thầm nghĩ hoàn toàn thả lỏng, không bị quấy rầy.
Ting ting……
Chiếc điện thoại bị ném bên giường vang lên tiếng tin nhắn, anh đưa tay tìm kiếm, sờ soạng vài cái thuận lợi kiếm được chiếc điện thoại, cầm nó tới trước mắt.
“Anh Luật Nhân, buổi tối nhớ ngủ sớm nha…… Còn nữa một tuần không thấy anh ở công ty, em sẽ vô cùng vô cùng nhớ anh nha! Anh cũng phải cẩn thận đừng để người khác bắt cóc nha…… Em yêu anh (chụt) hôn một cái đi!”
“A”
Hình ảnh tình yêu tràn đầy nhảy vào tầm mắt, dường như nội dung chữ viết giống như bản thân người gửi tin, làm anh cười lên.
Tin nhắn chúc ngủ ngon? Vừa là thông báo vừa là nhắc nhở, sau cùng còn không quên bổ sung thêm hình ảnh đôi môi đỏ mọng ăn khớp với nội dung, có thể ở trong một tin nhắn ngắn tất cả ý đồ trong đầu đều bày tỏ rõ ràng, anh thật không thể không khâm phục cô nhóc này.
Nhìn thấy hình ảnh đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn kia, anh nhớ lại nụ hôn trên xe khi nãy, tay, theo bản năng xoa nhẹ môi.
Ở đây vẫn nhớ rõ xúc cảm thơm mát mềm mại kia, bên môi đầy ý cười lại vào lúc này truyền đến một chút chua xót, cho dù có một chút chút động lòng……… Thì sao?
Chứng thực tiền lệ quá nhiều, không có người phụ nữ nào có thể tiếp nhận sau khi về nhà bạn trai, tựa như dần dần biến mất, hoàn toàn không ra khỏi cửa, càng không thể tiếp nhận bạn trai cũng không làm cho cô vào khu nhà ở “Độc thân” của bản thân.
Không cần nghi ngờ, anh là người phòng thủ trái tim rất mạnh, từ nhỏ chỉ có sau khi về nhà mới có thể hoàn toàn thả lỏng thói quen, làm cho anh càng thêm bảo vệ khu vực cá nhân này. Nhưng nhiều lần quen bạn gái đừng nói tiếp nhận tật xấu của anh, chỉ là không hoàn mỹ một chút, đều không cho phép xuất hiện trên người anh.
Trong đầu hiện lên nhiều lần quen bạn gái, ánh mắt của anh thoáng nhìn, đảo qua so với phòng khách, phòng bếp sạch sẽ hơn nhiều, nhưng vẫn là mớ bừa bộn trong phòng, nỗi chua xót bên môi thoáng nhạt dần.
Tuy Tiểu Thiến khác với bạn gái anh đã từng quen, cứ trực lai trực vãng, ngay cả oán giận cũng đơn thuần đáng yêu, bản thân cũng chưa từng chịu áp lực từ cô. Nhưng, thực sự không cần lại thêm một ví dụ thực tế để tự nói với bản thân, trước kết giao với phụ nữa vừa dịu dàng lại khéo hiểu lòng, sau khi kết giao lại một lần cũng không chịu nỗi.
Anh không rảnh lại đi vỗ về một người phụ nữ vừa nổi giận vừa khóc vì anh không mua đồ ăn khuya đưa đến nhà của đối phương, càng chán ghét hơn mỗi lần đưa về đều trình diễn một màn chia tay khôi hài.
Cho nên, cứ giữ gìn như vậy đi.
Độc thân, vẫn là độc thân tốt nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc