Lấy Chồng Xứ Lạ - Chương 16

Tác giả: Dạ Miên

Không ngờ , cuối cùng , Đồng Phi không về dự tiệc cưới của Kim Thy được , cũng bởi Vũ Phúc mà ra cả.
Theo ý anh , tạm thời cô chưa nên về và anh sẽ đi thay cô.
Nhưng khi cận ngày , Vũ Phúc lại có giấy mời sang Singapore để tham quan và thăm dò , tìm kiếm thị trường bên ấy.
Hừ ! Đồng Phi ấm ức . Biết trước như vầy , cô đã không dài dòng kể lể cho anh nghe.
Chuyện đã rồi , Đồng Phi bỗng đâm ra hối hận :
- Tại sao mình có thể dễ dàng cởi mở nỗi lòng với anh ta như thế chứ ?
Cô đã nói , nói như một cái máy chỉ cần bật nút không suy nghĩ , không đắn đo , do dự . Tựa hồ như nỗi lòng của cô luôn chờ dịp để bày tỏ.
Điều này hoàn toàn mâu thuẫn , trái ngược với những gì cô đã nghĩ , đã làm trước đây.
Tuy nhiên , cô cũng không thể không thừa nhận một việc . Kể từ sau buổi tối trò chuyện khuya lơ khuya lắc ấy , Đồng Phi đã nhận ra được sự thay đổi trong thái độ , cách cư xử giọng điệu nói năng , tia nhìn và cách chăm sóc thầm lặng của anh dành cho cô . Mọi thứ đều không bình thường chút nào.
- Nhưng... - Đồng Phi chợt nhíu mày - Không bình thường thì đã sao chứ ? Cả cô lẫn Vũ Phúc , hai người đều mất quyền tự do lựa chọn hạnh phúc cho đời mình rồi . Với lại , biết đâu đây chỉ là những tế nhị hàng ngày của một người con trai dành cho bất kỳ cô gái nào khác thôi.
Rõ là vô cùng ngốc nghếch , nếu cứ mãi nghĩ đấy là một sự ưu đãi , một đặc biệt riêng cho cô.
Loanh quan mãi với tâm trạnh u sầu , cuối cùng rồi Đồng Phi cũng phải trở về nhà với tấc lòng nặng trĩu.
Ngôi nhà đã chìm sâu trong áng đèn đêm mờ nhạt và trên trời một vì sao hiếm hoi nhấp nháy tia sáng yếu ớt , đơn độc , lẻ loi như cuộc đời cô.
Lên đến phòng , không buồn bật công tắc đèn , không buồn thay áo , cởi giày , Đồng Phi thả dài người ra giường chán nản . Và trong bóng đêm dày dặc của căn phòng , cô vẫn thấy thấp thoáng đâu đây tia nhìn như có ngọn lửa nhỏ của Vũ Phúc.
"Có phải cô đã yêu sâu đậm rồi chăng ? Và... Vũ Phúc cũng đã vậy ?"
Ôm lấy đầu , Đồng Phi nhắm mắt lại . Không nên chút nào đâu , Đồng Phi ạ . Không nên đặt câu hỏi ấy cho chính mình . Bởi vì... trả lời như thế nào cũng đều không tốt đẹp , không trọn vẹn cả.
Quay về phía nào , cô cũng gặp phải ngõ cụt không có lối thoát . Nhưng nếu mà...
Đồng Phi lại ngồi bật dậy , bó gối trong chăn mà thờ dài :
"Nếu thật có thế thì không phải là cô đã tìm được chỗ dựa , để vui sống hay sao ? Nhưng... lại nhưng... "
Nhưng cớ gì cô cứ mơ tưởng chuyện không đâu vậy chứ ? Dẫu Vũ Phúc có thích cô đi nữa và dẫu cô có mến anh ấy quá mức bình thường đi nữa , cô cũng không thể không tự khuyến cáo lấy mình.
Không nên nghĩ tới . Hãy gạt bỏ một bên tất cả . Hãy khóa kín cửa con tim đầy ắp nỗi niềm lại trước những tình cảm , những vương vấn vu vơ này , không thể xây đắp những giả thuyết tương tự căn cứ vào một giọng nói , một tia nhìn , một cái gật đầu hay những cử chỉ chăm sóc.
Hơn nữa , nếu cứ buông thả tình cảm , mặc tình cho mọi sự tiến triển thì chắc chắn rồi đây khi tỉnh giấc ra , cô sẽ buồn và tổn thương không ít . Hiện cô chẳng khác gì một kẻ lữ hàng đi trong bãi cát chuyển động mà cứ mỗi bước đi như lún sâu thêm.
Những ý nghĩ tương phản thay phiên nhau quay cuồng trong chiếc đầu bé nhỏ đầy buồn đau của Đồng Phi.
Trong canh bạc của cuộc đời , bất kỳ ai cũng có thể đánh ở các cửa , vậy mà cha cô đã chọn ở cửa thua và món mà cha cô đưa ra đánh đố đó là đứa con gái côi cút tội nghiệp của ông cùng hạnh phúc tương lai của chính nó.
Trời hỡi ! Có ai hiểu cho cô , cô cũng như bao người con gái khác chưa từng được yêu nên rất thích yêu , khao khát được yêu... vậy mà... cô có tội gì chứ ?
Nằm nghĩ mãi vẫn không sao ngủ được , Đồng Phi đành ngồi dậy , lần mò ra chiếc ghế đá quen thuộc đặt dưới hàng thiên lý rồi ngồi đó.
Ánh lửa lập lòe trong đêm làm Đồng Phi muốn đứng tim . Giật bắn người , cô đang định bỏ chạy nhưng giọng nói trầm ấm không thể nào nhầm lẫn với một ai khác khiến Đồng Phi đứng khựng lại :
- Đồng Phi ! Là tôi đây mà.
Ôm lấy *** , Đồng Phi vuốt lia :
- Anh làm tôi mất cả hồn . - Cô lầu bầu - Lần nào cũng thế , chẳng khác gì bóng ma . Lần này và cả lần trước nữa , tôi...
Chưa dứt câu đã vội nín bặt , suýt nữa Phi đã nhắc Vũ Phúc về nụ hôn hôm nào.
"Ái chà ! Cũng may là mình đã dừng lại kịp... ". Nuốt tiếng thở phào vào lòng , Đồng Phi nhủ thầm.
Chẳng dè , Vũ Phúc lại thản nhiên chớp thời cơ :
- Cô muốn nói chuyện lần trước ở nhà bếp ấy à ? - Anh so vai cười nhẹ - xem như là Đồng Phi còn nợ tôi nhé . Có ngày nhất định tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Đồng Phi đỏ mặt , cũng may nhờ bóng đêm nên cô đã che dấu được sự sượng sùng của mình . Rồi vờ như không nghe , cô nói lảng sang chuyện khác :
- Trời lạnh thế , anh ra đây làm gì ?
- Tìm Phi đấy.
Biết Đồng Phi đang cố né nên Vũ Phúc lờ luôn . Ném *** bay vào trong đêm , Vũ Phúc dịu dàng :
- Đồng Phi này ! Cô vẫn còn giận tôi phải không ?
Đồng Phi ngạc nhiên :
- Tôi giận anh ? Về việc gì chứ ?
Vũ Phúc nhẹ giọng :
- Thì việc Kim Thy hôm trước.
Đồng Phi mỉm cười :
- Chuyện nhỏ thôi mà , có gì đâu mà giận hờn chứ . Anh biết đấy , "giận hờn tốn rất nhiều thời gian". Vì thế , tôi không nên tốn thời gian vì người dưng.
Vũ Phúc nhăn mặt :
- Tôi thì khác , trong lúc đi xa lúc nào tôi cũng "thương nhớ người dưng".
Im lặng thật lâu , ánh mắt anh nhìn nàng sâu thẳm :
- Đồng Phi ! Tôi yêu em . Tôi muốn có em bên cạnh tôi suốt đời.
Đồng Phi bối rối , không phải là nàng không biết tình cảm của Vũ Phúc dành cho mình . Nhưng nàng không ngờ anh lại tuyên bố thẳng thừng và trắng trợn như vậy . Nàng chưa chuẩn bị tinh thần để đối phó với tình huống này.
Nàng đỏ mặt , ấp úng thật lâu mới mở được lời :
- Vũ Phúc à ! Cám ơn anh đã nghĩ tới người con gái chẳng ra gì như tôi . Nhưng thật sự tôi không thể chấp nhận lời cầu hôn của anh được.
Vũ Phúc lớn giọng :
- Tại sao vậy ? Đồng Phi ! Em nói cho tôi nghe xem . Tôi không xứng đáng với em phải không ?
Đồng Phi chậm rãi :
- Vũ Phúc à ! Tôi đã tâm sự với anh rồi . Tôi là gái đã có chồng . Mặc dù tôi và anh ấy chỉ trên danh nghĩa , và mặc dù anh ấy chẳng hề yêu tôi , nhưng tôi chẳng màng đến điều đó.
Nói xong , Đồng Phi im lặng giây lát rồi quan sát phản ứng của anh . Lạ thay , nàng chẳng thấy anh buồn mà trái lại anh còn mỉm cười . Đó không phải là nụ cười chua xót mà là nụ cười hạnh phúc . Ôi ! ta đang đùa với mình chăng ? Nàng chẳng thể nào hiểu nổi anh ta.
Vũ Phúc cất giọng :
- Trời ơi ! Với người chồng què quặt thì em nhớ làm gì ? Lấy hắn em chỉ khổ suốt đời mà thôi . Anh đây , anh có thể lo lắng được cho em . Em hãy quên cái tên Tây Nguyên ấy đi.
Bốp ! Bốp ! Hai cái tát tay rất mạnh vào hai gò má của Vũ Phúc. Anh đang trố mắt ngạc nhiên thì Đồng Phi đĩnh đạc nói :
- Tôi cấm anh ! Tôi cấm anh không được xúc phạm đến anh ấy . Anh càng xúc phạm đến anh ấy , thì tôi càng xem anh tầm thường . Phải , cho dù phải khổ , phải lo lắng cho anh ấy suốt đời , tôi vẫn cam tâm , mặc dù anh ấy không yêu tôi . Tôi chỉ lấy chồng khi anh ấy ký giấy ly hôn và tôi vẫn chờ đến khi anh ấy có vợ mới , cuộc sống mới.
Vũ Phúc lại cười :
- Xin lỗi vì đã xúc phạm đến chồng của em.
- Chẳng có gì đâu . Đối với tôi , trước sau anh vẫn là người bạn tốt . Người bạn mà tôi nể phục về tài năng và đức độ . Anh đừng vì một tí tình cảm mà đánh mất những gì tốt đẹp tôi dành cho.
- Chẳng có gì đâu . Đối với tôi , trước sau anh vẫn là người bạn tốt . Người bạn mà tôi nể phục về tài năng và đức độ . Anh đừng vì một tí tình cảm mà đánh mất những gì tốt đẹp tôi dành cho anh . Nếu thương tôi thì hãy chờ đợi , bởi vì tôi biết trước sau gì anh ấy cũng ký vào tờ giấy ly hôn mà thôi.
Vũ Phúc hớn hở :
- Tôi xin hứa . A ! Đồng Phi này...
- Gì nữa đây ?
- Ngày mai tan sở , cô đừng để tên Tuấn phó giám đốc đưa cô về nữa nhé.
- Thế thì tôi đi bộ về á ? Không được đâu.
Vũ Phúc nhún vai , vờ ra chiều khó nói :
- Tôi chỉ ngại nghe xong cô cho rằng tôi ép bức cô.
Đồng Phi mím môi bực dọc :
- Tôi sẽ không nói vậy.
- Chắc nhé ! - Vũ Phúc gặng lại.
Đồng Phi gật nhanh :
- Ừm.
Ngập ngừng một chút , Vũ Phúc buông gọn :
- Thế thì kể từ chiều mai , tan sở chúng ta vẫn y như cũ.
- Nghĩa là sao ? - Đồng Phi cau mày.
Vũ Phúc khóa tay :
- Nghĩa là cô không đi cùng cậu Tuấn nữa . Mỗi chiều , hoặc là tôi chờ cô , hoặc là cô chờ tôi... ta cùng về.
"Ra vậy ."
Cơn nóng nảy trong Đồng Phi vội nhanh như quả bóng bị xì hơi.
Nói tới nói lui , anh cũng chỉ vì muốn đi cùng cô . Nhưng anh làm vậy là do tự ái trước những lời đùa tai quái của các cô nhân viện lắm chuyện , hay vì thật lòng anh muốn thế ?
Cắn nhẹ Ng'n t giữa vào hai hàm răng , Đồng Phi nhè nhẹ lắc đầu.
Chịu ! Cô vẫn không sao hiểu nổi những gì ẩn chứa trong gương mặt lạnh nhạt kia.
Không nghe Đồng Phi trả lời , Vũ Phúc hất hàm lặp lại câu hỏi của mình :
- Cô thấy thế nào , Đồng Phi ? Hay là cô còn trở ngại gì ?
Đồng Phi nhăn mặt khó chịu trước lối nói ít nhiều châm chọc của Vũ Phúc . Đứng phắt lên , cô cộc lốc :
- Trở ngại gì chứ ? Chỉ là chuyện đi đứng thôi mà.
Cô phẩy tay :
- được . Mai tôi sẽ chờ anh.
- Nhưng rồi còn cậu Tuấn ? - Vũ Phúc nhướng mày dò hỏi - Cô sẽ trả lời thế nào về cậu ấy ?
- Tôi có cách của tôi . - Đồng Phi mím môi.
Liếc nhìn đồng hồ , Vũ Phúc nhẹ nhàng :
- Hình như Phi không được vui ?
- Chẳng có gì để gọi là không vui cả.
Đồng Phi xua tay , gượng gạo :
- Tôi đã hứa , tôi sẽ thực hiện.
Nói vậy , nhưng đến hôm sau thì Đồng Phi quả thật chẳng thấy dễ dàng gì để giữ lời hứa xem chừng rất ư là đơn giản ấy.
Đã đôi lần cô định mở lời nói với phó giám đốc Tuấn , nhưng rồi cô lại ngần ngại e dè.
Để rồi đến chiều khi còn khoảng nửa giờ nữa là tan sở thì phó giám đốc Tuấn bước sang bàn cô . Anh nheo mắt cười tươi :
- Đồng Phi này ! Chiều nay chúng ta về sớm một bữa nhé ?
- Tại sao phải về sớm ? - Đồng Phi lựng khựng.
- Anh muốn đưa Phi đến một nơi . Anh tin rằng Đồng Phi sẽ không từ chối . - Tuấn hơi nghêng đầu anh dịu dàng.
Đồng Phi chớp mắt :
- Đến một nơi à ? Là đâu vậy ?
Tuấn giơ cao tay , hóm hỉnh :
- Suỵt ! Không nên hỏi . Rất bí mật nên chưa thể bật mí được , cô bé à.
Đồng Phi ngập ngừng , phân vân . Không biết cô có nên nói rõ với anh không ?
- Đi nha Phi ! Anh xin Phi mà ! - Phó giám đốc Tuấn hạ giọng nài nỉ.
Đồng Phi không khỏi bối rối , cô ấp úng :
- Có lẽ không được đâu anh Tuấn ơi ! Chiều nay Phi... bận rồi.
Tuấn lắc đầu gạt phăng :
- Bận gì cũng mặc . Phi mà không đi , anh buồn lắm đó.
Cúi đầu thật thấp , Đồng Phi lặng thinh , bởi cô thật sự không biết phải nói sao nữa . Phó giám đốc Tuấn đối với cô rất tốt , nên không thể thẳng thừng , nhưng còn lời hứa với Vũ Phúc tối qua.
Trong lúc Đồng Phi còn đang lúng túng , thì Tuấn lại khẩn khoản tiếp lời :
- Chắc Phi không nỡ để anh thất vọng chứ ?
- Nhưng mà...
Nhướng mày , phó giám đốc Tuấn ngăn lời Phi :
- Muộn lắm rồi , anh còn phải về phòng thu xếp giấy tờ . Đừng từ chối anh nữa , có được không Phi ?
Giờ thì Đồng Phi hiểu mình khó lòng từ chối . Thôi thì , khi mình về mình sẽ giải thích với Vũ Phúc sau vậy.
Khẽ ngẩng mặt lên , Đồng Phi gật nhẹ :
- được . Phi sẽ đi.
Cô ngần ngừ :
- Nhưng có xa và lâu lắm không ?
được Đồng Phi đồng ý , Tuấn cười sảng khoái :
- Anh biết mà , Phi sẽ không từ chối anh mà . Này nhé , tuy không xa lắm , nhưng chúng ta sẽ về muộn.
- Ôi ! Thế thì không được đâu.
Đồng Phi xịu mặt , cô kêu lên :
- Dì Thuận sẽ lo đấy . Lẽ ra , anh phải nói trước với Phi . Thôi , hãy để hôm khác anh nhé ?
- Không được.
Tuấn nhăn mặt :
- Không thể dời hôm khác được . Phải là ngày hôm nay . Phi ngại dì Thuận thì anh có thể nhờ anh Vũ Phúc về thưa lại cũng được vậy.
- Nhưng em...
- Không nhưng gì nữa hết.
Phó giám đốc Tuấn khoát tay :
- Phi nè ! Từ trước đến giờ anh chưa hề xin Phi điều gì , đây là lần đầu tiên đó.
Giọng nài nỉ cùng nét mặt thành khẩn của Tuấn khiến Đồng Phi nao lòng . "Kệ ! Lần đầu cũng là lần cuối . Dẫu gì bấy lâu nay anh rất tốt với mình ."
Thấy Phi bỗng dưng ngồi thừ ra , Tuấn hạ giọng :
- Phi vẫn còn ngại dì Thuận hở ? Thế này , để anh sang gặp Vũ Phúc để anh ấy thay Phi...
- Thôi đi ! - Giọng Phi hơi hoảng - Tự em được mà.
- Tự em ?
Tuấn sáng mắt :
- Nghĩa là em đồng ý rồi phải không ?
Đồng Phi bối rối ngồi xuống ghế , gượng gạo cười :
- Vâng.
Tuấn vui ra mặt :
- Vậy anh về phòng nha ! Em tranh thủ chuẩn bị . Mười phút nữa , anh sẽ quay trở lại.
Phó giám đốc Tuấn rời khỏi phòng khá lâu mà Đồng Phi vẫn loay hoay mãi , không tìm ra cách nào ổn thỏa để không phải giáp mặt với Vũ Phúc mà vẫn có thể nói được lời xin lỗi.
Nhớ tới cái nhìn lạnh lẽo cùng với giọng nói lạt như Pu'n nước ốc của anh , Đồng Phi không khỏi ơn ớn . Nhưng nếu bỏ ngang thì lại càng không phải là cách tốt.
"Điện thoại ?" Đôi mày đang cau tít của Đồng Phi bỗng giãn nhanh :
- Ừ nhỉ . Tại sao không nhờ nó nhỉ ?
Thế là chẳng chút chần chừ , Đồng Phi với tay nhấc máy.
Vừa nghe Vũ Phúc lên tiếng , Đồng Phi vội vàng tuôn một mạch , như sợ nếu chỉ chậm một giây thôi thì cô sẽ không còn cơ hội để giữ lời hứa với phó giám đốc Tuấn :
- Alô . Anh Phúc hả ? Tôi , Đồng Phi đây ! Anh Vũ Phúc này , chiều nay anh cứ về trước đi nhé , tôi không thể cùng anh về được . Anh Tuấn nhờ tôi đi công việc cho anh ấy , mong anh thông cho sự thất hứa của tôi.
Rồi không chờ cho Vũ Phúc có nhất trí không , Đồng Phi vội hối hả buông máy đánh cụp xuống bàn rồi thoát nhanh ra khỏi phòng , không đợi phó giám đốc Tuấn sang đón như lời anh đã dặn dò khi nãy.
Trong lúc đó , ở trong phòng giám đốc Vũ Phúc , nhận được cú điện thoại chớp nhoáng của Đồng Phi, Vũ Phúc sững người tức tối.
Hừ ! Cũng tại tay phó giám đốc được việc nhưng rất đáng ghét của anh . Còn cô ta nữa , tệ đến nỗi chỉ cách một bức tường , vậy mà cô ta không thèm đến nói lấy một câu . Thật là quá đáng mà.
Không muốn để dì Thuận phải thắc mắc về sự vắng mặt đột ngột của Đồng Phi , cùng cơn hậm hực đang đè nặng , Vũ Phúc đành cất đi bộ mặt hình sự của mình ngay khi đặt chân về nhà.
- Ủa ! Đồng Phi đâu mà con về nhà một mình vậy ? Chẳng phải lúc sáng dì nghe hai đứa bảo chờ nhau về mà ?
Dì Thuận nhíu mày hỏi nhanh , khi bà chỉ thấy mỗi Vũ Phúc.
Câu hỏi của dì Thuận càng làm tăng thêm nỗi bực dọc trong lòng Phúc , tuy nhiên anh vẫn cố giữ vẻ thản nhiên :
- Cô ấy được người bạn mời tiệc dì ạ.
- Thế thì con ? - Dì Thuận hỏi tiếp - Con không được mời ?
Lắc đầu , Vũ Phúc so vai :
- Có lẽ họ quên con.
Dì Thuận kêu lên :
- Ái chà ! Cô , cậu nhận viện nào đã uống nhầm mật gấu rồi.
Vũ Phúc ngơ ngác :
- Sao dì bảo vậy ?
Dì Thuận phẩy tay :
- Đến giám đốc mình họ còn dám quên thì chẳng phải uống mật gấu là gì ?
Buồn não ruột nhưng trước câu nói hóm hỉnh của dì Thuận , Vũ Phúc không khỏi bật cười :
- Kệ họ dì à ! Khỏi mời sẽ khỏi bị tốn.
Dì Thuận kêu trêu :
- Giám đốc mà trùm sò thế , chả trách đám nhân viên bỏ mặc không thèm dòm ngó đến . Thôi , dẹp đồ đạc rồi ra dùng cơm , nếu chậm chân là đến lượt dì đấy.
- Dì thế nào ?
- Dì sẽ như họ , như Đồng Phi bỏ rơi con luôn.
"Bỏ rơi ư ?" Không sai ! Vũ Phúc đã bị bỏ rơi không thương tiếc.
Người đời thường bảo rằng : "Hễ gieo gió ắt có ngày gặp bão ." Và giờ này thì anh đang gặp bão đó phải không ? Xét cho cùng , lỗi nào phải ở riêng anh . Cũng bởi mọi thứ xảy đến với anh quá khắc nghiệt khiến anh đã không kiềm chế được lấy mình.
Nhưng gì thì gì , tự anh đã tạo cơ sự , tự anh trực tiếp sai lầm thì chính anh phải tìm cách để sửa sai lầm ấy , có điều sửa chữa bằng cách nào thì đến giờ phút này anh vẫn chưa nghĩ ra , mà sự việc thì cứ ngày một phức tạp và rắc rối thêm hơn.
Việc Đồng Phi từ chối không về cùng anh , thật ra chỉ là việc nhỏ . Quan trọng là mối quan hệ của cả hai , nhất là tình cảm không bình thường của Tuấn đối với Đồng Phi chắc chắn là phải có.
Dẫu trong hiện tại , Đồng Phi vẫn chưa... nhưng ai dám khẳng định rằng : Mặc nước chảy cứ chảy , đá vẫn trơ gan không mòn.
Nếu vậy thì anh phải làm thế nào ? Phơi bày sự thật ra ư ?
Nhỡ sự thậy ấy lại làm Đồng Phi trốn chạy lần nữa thì sao ? Với lại , anh không thể lấy những thứ đó ra mà áp đặt tình cảm hoặc trói buộc đời của cô bằng cách không tự nguyện . Bởi anh đã từng làm và anh đã thất bại.
Nhưng lặng thinh , với đà này không khéo anh sẽ chậm chân . Rồi đây , bao công lao của nh sẽ trở thành công dã tràng . Và lời hứa với cha anh chắc chắn không thực hiện được , mặt mũi nào anh trở về được chứ ?
Ôi ! Phải chi lúc xưa anh biết giữ gìn , biết trân trọng thì nay đâu phải nằm ૮ɦếƭ dí ra mà dằn vặt lẫn tiếc nuối muôn phần như thế này.
Càng nghĩ càng đau , một cảm giác đau khổ lẫn bất lực đang lớn dần , lớn dần , anh không thôi mường tượng , hình dung rằng ở một nơi nào đó , trong góc quán vắng , giữa khí trời rét đậm có đôi trai gái đang ngồi kề nhau , cùng trao nhau những lời tâm sự . Nào ai cấm cản được những vòng tay ôm tha thiết , những nụ hôn nồng nàn đắm say xảy ra.
Anh không thể nào nằm yên được nữa , lúc lòng đang mang bao nhiêu tâm sự ngổn ngang . Vả lại , đã tám giờ hơn . Bốn tiếng đồng hồ bên nhau , một khoảng thời gian tuy ngắn ngủi đối với những kẻ yêu nhau , nhưng lại quá dài cho những ai chờ đợi . Vậy mà Đồng Phi vẫn chưa chịu về , vẫn chưa có mặt ở nhà.
Ngồi bật dậy , Vũ Phúc lẩm bẩm :
- Phải đi tìm cô ấy thôi.
Nhưng khi vừa ra đến cổng , Vũ Phúc đã vội đứng khựng lại , đôi mày vẫn giao nhau.
- Tìm ư ? Lấy cớ gì để mà tìm đây chứ ? Không khéo có khi bị mắng là giám đốc "cả quỷnh" nữa là đằng khác.
Thế là đành tiu nghỉu trở vào , có điều thay vì vào nhà thì anh buông mình xuống bậc tam cấp và ngồi đó , mắt căng ra trong đêm tiếp tục đợi chờ.
Sau cùng thì Đồng Phi cũng vẫn về tới.
Mỗi người trong nhà đều có một chìa khóa và Đồng Phi cũng chẳng ngoại lệ . Không cần gọi cổng , cô vẫn có thể ung dung vào nhà mà khỏi phải phiền phức một ai.
Tuy nhiên , nếu nhìn kỹ hơn sẽ nhận ra chân cô đi không được thẳng thắn cho lắm.
Nể tình phó giám đốc Tuấn nên Đồng Phi đã thấm môi chút R*ợ*u khai vị . Chẳng ngờ với phần chút ít ỏi ấy lại làm choáng váng ngây ngất cả người suốt từ tối đến giờ . Ăn thứ gì vào cũng chẳng thấy ngon , thậm chí cô còn muốn nôn cả ra ngoài nữa.
Đang bước thấp bước cao , Đồng Phi đứng sững lại . Một chút men R*ợ*u còn sót lại trong cô dường như đã bay biến.
Từ sững sờ chuyển sang bối rối , căng thẳng và lo sợ dù cô chẳng hiểu trong cô đang lo sợ điều gì . Và dù cô đã kịp trấn an lấy mình.
Hừ ! Tỉnh táo lại đi nào . Việc gì phải bối rối , lo sợ chứ ? Cô và anh chả quan hệ gì thì dẫu có đi đâu , và đi với ai thì đó là quyền tự do của cô kia mà.
Nghĩ như thế nên Đồng Phi lách người sang bên để bước vào trong . Nhưng Vũ Phú lại nhanh chân hơn , anh đứng phắt dậy và chỉ trong nháy mắt , dáng người cao to của anh đã chắn ngang trước mặt cô.
Vừa nói Vũ Phúc vừa *** kéo Đồng Phi quay lại.
Cảnh tạm biệt của Đồng Phi và phó giám đốc Tuấn vừa diễn ra khá thân mật bên ngoài cổng đã khiến Vũ Phúc không còn dằn lòng được . Anh đã quên mất việc giữ thể diện mà một ông giám đốc cần phải có của mình.
Sau lúc bất ngờ , Đồng Phi đã kịp trấn tĩnh lại được . Tuy thế , giọng nói âm thanh của cô vẫn ỉu xìu , không được mạnh bạo cho lắm . Bởi dầu gì cô cũng là người vi phạm trước kia mà.
- Có gì mai hãy nói giám đốc ạ.
Những khi có điều không hài lòng về Vũ Phúc , Đồng Phi vẫn hay dùng danh xưng ấy , dù cô biết anh rất khó chịu . Cô nói tiếp :
- Giờ thì tôi đã buồn ngủ và mệt mỏi lắm rồi.
Nhưng Vũ Phúc dường như không nghe , vẫn giữ chặt tay cô , anh nói như quát :
- Cô đứng đó . Không được đi đâu hết.
Cái kéo tay khá mạnh của Vũ Phúc làm Đồng Phi loạng choạng , suýt nữa cô bị chúi nhủi vào tường . Và cô đã nổi quạu :
- Giám đốc ! Anh làm gì kỳ cục vậy ? Khi không lại níu kéo tôi là sao ?
Đôi mắt Vũ Phúc lóe lên giận dữ :
- Cô đừng giả vờ nữa ?
Đồng Phi cau mày :
- Tôi cần gì phải giả vờ . Rõ là khi không giám đốc lại nửa đêm nửa hôm ra đây vô cớ gây sự với tôi . Tôi đã làm gì để giám đốc khó chịu vậy chứ ?
Vũ Phúc quắc mắt :
- Cô dám bảo tôi là vô duyên , vô cớ à ? Cô có biết cô đang nói chuyện với ai không hả ?
Đồng Phi ngắt ngang lời Phúc một cách hấp tấp :
- Bất quá anh là giám đốc của tôi thôi chứ là gì hơn nữa chứ ? Thế còn anh , anh cho tôi là gì của anh , mà anh lại hùng hổ quát nạt ?
Bị Đồng Phi hỏi vặn , Vũ Phúc lúng túng . Nhưng rồi sa đó anh nạt ngang :
- Cô nói đi , suốt buổi tối nay cô đi đâu với Tuấn ?
"Có phải là anh ta không nhỉ ?"
Đồng Phi quay mặt chỗ khác , lẩn tránh tia nhìn của anh :
- Tôi đi đâu mặc tôi , anh có quyền gì để hỏi ?
Đôi mắt của Phúc lóe lên tia giận dữ :
- Nếu tôi bảo là tôi có quyền thì sao ?
Đồng Phi không chịu thua :
- Hừ ! Quyền à ? Có lẽ cần phải xem lại đầy.
Nhún vai một cái , Đồng Phi nói thêm :
- Một lần nữa , tôi xin anh tránh ra . Tôi cần phải vào nhà.
Lấy chân đá mạnh cánh cửa sầm lại , Vũ Phúc hất mặt cộc lốc :
- Cô chưa trả lời cho tôi biết thì cô đừng hòng đi được.
- Thế tôi vẫn đi thì sao ? - Đồng Phi hết chịu nổi , cô hỏi cáu bằng giọng nghênh ngang.
Vũ Phúc hết chịu nổi :
- Tôi thách cô đó !
- Không cần anh phải thách.
Vừa nói Đồng Phi vừa gỡ tay Vũ Phúc ra . Chỉ một cái xoay người , nháy mắt Đồng Phi đã lọt thỏm vào trong vòng tay anh . Đồng Phi mất cả vía , cô càng vùng vẫy , vòng tay Phúc càng siết chặt , anh gầm gừ :
- Tôi sẽ giữ cô suốt đêm như vậy , nếu cô chưa trả lời cho tôi biết là tối nay cô đã đi những đâu và tại sao cô đã hứa rồi lại sao không giữ lời ?
Câu đe dọa chẳng suông chút nào của Vũ Phúc quả là đã có tác dụng . Đồng Phi không còn dám phản ứng quyết liệt nữa . Chán nản , cô ngồi phịch xuống nền gạch bông không cần biết sạch hay dơ . Có điều cô không thể nào không bất bình trước sự hung hăng của Vũ Phúc . Cô nói mà môi run run :
- Anh thật là quái gở đấy, giám đốc ạ . Tôi có việc nên phải đi, tôi đã phone xin lỗi anh rồi . Còn việc tôi đi đâu ư ? Là tôi đi dự sinh nhật của anh Tuấn đấy . Anh còn gì để thắc mắc nữa không ?
- Ái chà !
Giờ thì Vũ Phúc đã phát hiện mùi R*ợ*u mạnh phà ra từ miệng Đồng Phi:
- Lại còn uống R*ợ*u nữa à ? Trời đất ! Cô có thể hư đốn đến vậy sao ?
Giọng kẻ cả của Vũ Phúc làm Đồng Phi tự ái . Cô gân cổ:
- Nè, giám đốc ! Anh không đưọc mắng tôi hư này hư nọ à nghe . Ừ đó . Tôi uống R*ợ*u đó . Thì đã sao nào ? Ông làm như ông là đức ông chồng của tôi vậy.
- Sao hay không rồi cô sẽ biết.
Vũ Phúc chồm tới, anh lừ mắt:
- Này ! Cô nói là cô dự sinh nhật của Tuấn là cô đang nói dối tôi phải không ?
Đồng Phi cười khẩy:
- Cớ gì tôi phải nói dối ? Nhưng vì sao anh hỏi vậy ?
Vũ Phúc gằn lời:
- Những năm trước, sinh nhật của cậu ta, cả công ty, từ nhỏ đến lớn đều được mời . Thế mà hôm nay, tôi có nghe ai nói qua đâu ?
Rùn vai, Đồng Phi tỉnh bơ:
- Anh Tuấn mời chỉ một mình tôi thì làm sao mọi người có thể biết được chứ ?
Vũ Phúc nhăn mặt lại như khỉ phải gừng:
- Vậy anh ta đã tổ chức sinh nhật ở đâu ?
- Ở nhà riêng của anh ấy ! - Đồng Phi buông gọn.
- Nhà riêng ?
Vũ Phúc trợn ngược mắt:
- Và chỉ có hai người, rồi lại còn uống R*ợ*u nữa.
Hơi xoay người về phía Vũ Phúc, Đồng Phi nghênh mặt:
- Đúng thế !
Hai tiếng "đúng thế" chưa kịp thoát ra khỏi vành môi cong cớn của Đồng Phi thì má cô đã rát bỏng, mắt cô nảy sao, bởi cái tát tay như trời giáng của Vũ Phúc.
- Anh... anh đánh tôi à ? - Đồng Phi lắp bắp, tay cô xoa lia xoa lịa trên má.
Vũ Phúc quắc mắt:
- Tôi đã tát tay cô một cái là đã quá tử tế rồi đấy . Tôi còn muốn băm vằm cô ra hàng trăm mảnh nữa kìa . Thứ người phản bội trơ tráo như cô thì cái tát tay ấy nhằm nhò gì . Vậy mà tôi cứ tưởng cô thanh cao lắm . Nào là cô chung thủy với người chồng tật nguyền . Thật là uổng công cho anh ta ngày đêm thương nhớ cô, tội nghiệp thật là tội nghiệp.
Thật là một sự xúc phạm quá quắt . Bụt ở trên bàn thờ còn phải rời bệ nữa huống chi là cô.
Gạt nước mắt, Đồng Phi hất cao cằm:
- Này ! Nếu anh thấy chưa đủ thì anh cứ tát tiếp nữa đi . Đúng, tôi trơ tráo đó, phản bội đó . Nhưng người được phép nói câu nói ấy không phải là anh đâu.
- Phải hay không chẳng sao cả . Tôi chỉ yêu cầu cô trả lời những câu hỏi của tôi một cách nghiêm chỉnh, đàng hoàng thôi . - Vũ Phúc lạnh giọng.
" Trời hỡi ! Anh ta tưởng mình là ông trời con sao chứ ?"
Đồng Phi đứng phắt dậy, tay khoanh trước *** tức tối trong sự nhượng bộ, vì dù gì... "dư âm" cái tát tay của Vũ Phúc vừa rồi vẫn còn trong cô.
- Thôi được . Tôi đứng đây, tôi sẽ không đi đâu nữa hế t. Anh cần hỏi gì thì hỏi đi.
Vũ Phúc lầm lì:
- Tôi muốn biết rõ hơn về cái tiệc sinh nhật mà cô vừa nói.
"Trên đời này có ông giám đốc nào oái oăm hơn giám đốc của cô không nhỉ ?"
Ngán ngẩm đến tận óc, Đồng Phi buông từng tiếng một:
- Là vầy, anh nghe cho kỹ rồi đừng làm rộn tôi nữa nhé . Lúc chiều, anh Tuấn đến tìm tôi, bảo là sẽ đưa tôi đến một nơi, chắc chắn tôi sẽ rất thích.
Vũ Phúc hậm hực cắt lời Phi:
- Vậy là cô đi, không cần biết đó là nơi đâu . Con gái sao lại dễ dãi thế chứ ?
"Lại mắng !"
Đồng Phi nổi sùng:
- Này ! Anh có muốn nghe tiếp không ? Nếu anh cứ chặn ngang mãi tôi sẽ chẳng nói nữa đâu đấy.
Vũ Phúc khựng lại, anh gườm gườm:
- Cô cứ nói tiếp đi.
- Thật ra, tôi cũng có hỏi, nhưng anh Tuấn không nói . Anh ấy muốn dành cho tôi một sự bất ngờ.
"Hừ! Với anh thì cô ta khi anh, khi giám đốc . Còn riêng tay Tuấn này, một cũng anh Tuấn, hai cũng anh Tuấn".
- Đến dự sinh nhật mà chẳng lấy có một chút quà, nên lúc anh Tuấn mời R*ợ*u khai vị, tôi thấy mình cần phải nhấp qua một tí xem như là đáp lễ.
Vũ Phúc ngọ nguậy một cách khó chịu:
- Một tí của cô là bao nhiêu ?
Đồng Phi hơi nhỏm lên, cô giơ một rồi hai Ng'n t ra:
- Có lẽ .. độ hai cốc thôi.
- Trời ơi !
Vũ Phúc kêu lên:
- R*ợ*u mạnh mà cô uống đến những hai cốc . Cũng may là cô còn tỉnh táo, bằng không thì chuyện gì sẽ xảy ra chứ ?
- Làm gì có chuyện gì... như anh nói.
Đồng Phi đỏ mặt cãi:
- Anh Tuấn có phải là con người tệ đâu.
Ánh mắt của Vũ Phúc thoáng tối sầm lại, anh hừ nhẹ trong cổ họng:
- Tệ hay không tôi không cần biết . Chỉ biết một điều anh ta là đàn ông . Một người đàn ông khi đã nồng hơi men trong khung cảnh vắng vẻ, bên cạnh lại là một cô gái đẹp thì hậu quả sẽ khôn lường đấy.
Lời nói của Vũ Phúc làm Đồng Phi đờ người ra mất mấy giây, mặt cô thuỗn dài khi cô sự nhớ lại lúc nãy trong bữa tiệc, ánh mắt Tuấn có đôi lần dại đi.
"Hơ ! Sao cô lại xem thường những điều tối hệ trọng đấy chứ ? Và nếu thế thì Vũ Phúc đã không sai . Nhưng cũng đâu thể vì không sai mà anh lại cho mình cái quyền tát tay cô sẽ đòi lại cái tát tay này, nhưng có điều... không phải là tối nay . Quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn mà ."
Nhắm mắt trong một thoáng như để nuốt nỗi ấm ức vào lòng, rồi lại mở mắt, Đồng Phi thở hắt ra:
- Có lẽ anh đã nói đúng . Mai mốt tôi sẽ cố gắng hơn.
Cúi xuống nhặt đôi giày, mà vừa rồi vì giận dỗi Vũ Phúc, cô đã ném mỗi chiếc một nơi . Cầm chúng hờ hững trên tay, Đồng Phi tiếp lời:
- Giờ thì tôi vào nhà được rồi chứ ?
Vũ Phúc lắc đầu thản nhiên:
- Vẫn chưa đâu.
Đồng Phi cau mày bực dọc:
- Lại còn gì nữa ?
Vũ Phúc đáp cụt ngủn:
- Tôi vẫn chưa nói hết chuyện.
Đồng Phi nôn nóng:
- Việc gì ?
Vũ Phúc có vẻ đăm chiêu:
- Hãy hứa với tôi đây là lần cuối cùng, cô đi với Tuấn . Từ nay, cô không được đi với anh ta dù bất kỳ là đi đâu.
- Kể cả đi công tác ? - Đồng Phi hỏi vặn.
- Ừ - Vũ Phúc gật nhanh.
Đồng Phi tức nghẹn, cô gượng nụ cười méo mó:
- Chẳng lẽ anh không thấy mình độc tài một cách vô lý sao hở giám đốc ?
Vũ Phúc thở dài:
- Tôi làm thế là có lý do của mình.
- Lý do gì nào ?
Đồng Phi gắt . Nếu cả người cô mà như quả bóng bay thì đã nổ tung tự nãy giờ mất rồi.
- Nếu tôi nói ra, liệu cô có tin không ?
Thả khói thuốc thành từng dòng mờ nhạt, Vũ Phúc ôn tồn hỏi Đồng Phi, trong khi ánh mắt anh nhìn cô đăm đăm.
Đôi mắt sao ấy của Vũ Phúc khiến Đồng Phi khựng lại sau một thoáng do dự:
- Tôi tin.
Bỗng dưng Vũ Phúc trở nên ngắc ngứ . Anh yên lặng ngó cô một lúc rồi mới nói:
- Là tôi yêu em đấy, Đồng Phi ạ!
- Gì cơ ? Anh nói gì cơ ?
Đồng Phi mở to mắt, quay phắt lại nhìn Vũ Phúc trân trối :
Vũ Phúc nghiêm giọng từng tiếng một:
- Tôi nói... tôi yêu em . Yêu thật lòng . Em có cần tôi lặp lại lần nữa không ?
Đồng Phi ngồi lặng đi . Đâu đây những bông hoa nở runh rinh theo hơi gió thổi vào thoảng nhạt mơ hồ . Và cô nói như không còn nhận ra tiếng mình:
- Thôi đi ! Không cần đâu.
Răng trên cắn môi dưới, Đồng Phi nghiêng người qua khoảng thinh không . Bờ môi tê điếng chứng minh cho Đồng Phi biết đây là thực chớ không phải là mộng.
"Vậy là thật rồi!" Đồng Phi thì thầm một mình . Vũ Phúc yêu cô như cô đã từng yêu anh . Chỉ có điều cô không dám đối mặt . Còn anh thì hình như thừa can đảm.
Ôi ! Cuối cùng thì giây phút cô hằng chờ đợi cũng đến, đến thật bất ngờ, đến vào lúc mà cô không hề nghĩ đến.
"Là tôi yêu em ! Tôi yêu em Đồng Phi à".
Lời tỏ tình nghe thật đơn giản và thậm chí rất nghèo nàn, khô như ngói nhưng lại có sức công phá thật mãnh liệt đột bùng lên trong tâm tư Đồng Phi . Bao nhiêu điều nao nức về những đêm thao thức khát khao và thắm tưởng, thắm tận vào tận vào tận từng mạch cảm giác và làm lung lay cả hàng rào chắn của trái tim buộc ép phải ngủ quên bấy lâu nay của cô.
Thấy Đồng Phi cứ ngồi thừ ra nghĩ ngợi, Vũ Phúc không khỏi bứt rứt:
- Em có vẻ không tin lời anh, phải không Đồng Phi ?
Đồng Phi cứ cúi gằm mặt xuống, cô không muốn để Vũ Phúc phát hiện được ra rằng lòng cô đang dậy sóng:
- Không phải thế . - Đồng Phi bối rối.
- Thôi được . - Vũ Phúc thở dài - Anh cũng biết tất cả do anh, do mối quan hệ không được tốt giữa hai chúng ta trước đây, cho nên một sớm một chiều khó mà cho em tin nổi . Nhưng dù sao, thế nào, anh vẫn không thôi yêu em, và mãi mãi vẫn vậy.
Ánh mắt Vũ Phúc thật sâu và cũng thật nồng nàn, ấp áp . Bao vẻ khinh khỉnh giễu cợt hoặc dửng dưng, nhạt nhẽo thường khi như đã tan nhanh trong bọt sóng của nỗi ráo rức, bồi hồi.
Không còn khoảng cách . Lập lờ trong đêm, đôi mắt anh như hòa lẫn vào trong mắt Phi cái nhìn vời vợi không cùng . Nửa say đắm dấu yêu, nửa bâng khuâng tiếc một điều gì chợt mất, chợt xa.
Thở nhẹ hiu hắt, Vũ Phúc tiếp lời:
- Em có biết không Phi ? Chỉ vì yêu em nên anh tưởng chừng đã phát điên lên được, mỗi khi thấy em cứ đi với Tuấn . Nhất là tối nay em đã ở cạnh cậu ta suốt buổi tối . Cứ nghỉ đến cảnh chỉ có hai người bên nhau là tim anh như nghẹn thở Đồng Phi ạ . Anh xin em, đừng đày đọa anh kiểu đó nữa, Phi nhé!
Từng lời, từng câu cứ như mật ngọt rót vào trong Phi . Qúa khứ đau buồn, bất hạnh chợt ẩn hiện để rồi còn lại trong vùng trời đêm cao ngất một cảm giác bay bỗng tuyệt vời và hơi ấm dịu dàng của người đang gần gũi.
Không thể nào kềm mãi tình yêu của mình nữa . Đồng Phi vui mừng nghẹn ngào:
- Vũ Phúc ! Em cũng muốn nói rằng em yêu anh . Nhưng... nhưng không thể, anh hiểu không ? Chỉ trừ khi nào Phúc Đình chịu ký vào đơn ly hôn . Nhưng điều đó thì em biết không bao giờ xảy ra.
Vũ Phúc vuốt nhè nhẹ mái tóc của người thương:
- Nếu bây giờ Phúc Đình đồng ý ký vào đơn ly hôn thì em hức sẽ làm vợ anh phải không ?
- Vâng. Em hứa.
- Không nuốt lời hức ngon như nuốt kem Mỹ đấy nhé.
- Dạ.
- Em thề đi.
Vũ Phúc nhíu đôi chân mày lại suy nghĩ thật lâu rồi nói:
- Thề đi nào . Hay em không yêu anh, em vẫn còn luyến tiếc cái tên Phúc Đình đấy à ?
Đồng Phi nói khẽ:
- Không, không . Cho dù có thương, có nhớ, em cũng phải cố quên đi . Em phải bắt đầu lo cho cuộc sống của riêng mình.
- Vậy em thề đi.
- Anh muốn em thề gì ?
- Em thề rằng nếu sau này Phúc Đình ký vào tờ đơn ly hôn mà em vẫn không bằng lòng làm vợ anh thì... thì...
Đồng Phi nói nhanh:
- Thì... thì gì ?
- Thì đầu của em nổi ghẻ tùm lum, đầy nhóc luôn.
Đồng Phi rùng mình:
- Trời ơi ! Anh có cần ác độc đến như vậy không chứ ? Chỉ cần đầu nổi vài mụt ghẻ là được rồi . Thật tình em chưa thấy ai ác như anh.
Vũ Phúc cười:
- Phải bắt em thề độc như vầy để khỏi anh chàng nào đến gần em luôn.
- Được rồi . Thế thì bây giờ anh có thể cho em đi được chưa ?
- Chưa được.
- Lại chuyện gì nữa vậy ? - Vũ Phúc có vẻ bí mật.
- Em nhắm mắt lại đi.
- Anh làm gì thế ? Không được làm bậy đó nha.
- Anh không làm bậy như em đâu . Người ta đang đứng trong bếp mà nhào lại ôm và hôn người ta.
- Dám chọc em phải không ? Nè, em nhắm mắt rồi nè.
Đồng Phi nhẹ nhàng nhắm mắt lại . Nàng chẳng biết anh đang làm gì, chỉ còn văng vẳng tiếng nói trầm ấm và đều đều của anh bên tay.
- Khi xưa em vào làm dâu gia đình "Vũ gia" . Em làm cho cái anh chàng Phúc Đình vì giận em mà phải ra nước ngoài chữa trị . Chính em đã trêu gan được anh ta . Và có một hôm, anh ta kêu em vào phòng định mắng em một trận cho ra lẽ . Nhưng chẳng những anh ta không mắng được em mà còn bị em xài xể . Qúa tức giận, anh ta ném vào đầu em bất kỳ mọi vật khiến tai nạn xảy ra làm trên vành trán của em có một vết xẹo . Khi em ngất đi vẫn còn thều thào: "Tôi muốn ly hôn" . Và thế là sau khi em tỉnh dậy, em đã làm hai bản đơn ly hôn, bảo anh ta ký và mỗi bên giữ một bản . Nhưng anh ta đã chẳng ký, mà bỏ đi mất biệt kèm theo một bản ly hôn . Và bây giờ thì anh ta đã ký vào rồi đây.
Vũ Phúc say sưa nói, anh chẳng hề hay Đồng Phi đã mở mắt nhìn anh, rồi nhìn chằm chằm vào tờ ly hôn có chữ ký của nàng và cả của anh mà anh đang cầm trên tay.
Nàng đưa tay vuốt lấy mặt mũi, vành tai anh:
- Anh... anh...
Vũ Phúc nghẹn lời:
- Đồng Phi ! Anh là Phúc Đình, là ông xã tội nghiệp của em đây.
Đồng Phi vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái ngỡ ngàng:
- Trời ơi ! Đầu tóc xồm xoàng của anh đâu ? Bộ râu che kín mặt của anh đâu? Và còn đôi chân của anh nữa ?
- Tất cả mất đi đều là do em cả đấy, Đồng Phị Chính nhờ em mà anh đã trở thành như ngày hôm nay.
- Trời ơi ! Em không thể nào tin nổi . Khi trong phòng lờ mờ ánh sáng, em chỉ nhìn thất đôi bàn chân teo quắp và đôi mắt to đen, sâu thẳm dưới đôi chân mày của anh thôi . Bây giờ...
Bấy giờ nàng ôm chầm lấy Vũ Phúc:
- Ôi ! Em hạnh phúc quá ! Cái hạnh phúc mà em nằm mơ cả cuộc đời cũng chẳng nào thất được . Em yêu anh, Vũ Phúc à !
Vũ Phúc thủ thỉ bên tai người yêu:
- Nào . Tờ hôn ước còn lại em giữ đâu ? Đưa đây anh ký luôn cho.
- Không cần nữa đâu anh ạ . Từ trước tới nay, em cứ trách mình khi không "thương nhớ người dưng" để bây giờ phải khổ . Nhưng không ngờ hôm nay "người dưng" ấy chính là chồng của em.
Nàng lại ôm chầm lấy anh như muốn anh không rời xa nàng . Nàng muốn anh là của nàng mãi mãi.
Hết
Theo dõi page để cập nhật truyện hay