Lấy Chồng Xứ Lạ - Chương 15

Tác giả: Dạ Miên

Cuối cùng, dì Thuận cũng đã trở về . Đông Phi đã bình phục hẳn và đã đi làm trở lại. Dù sao Vũ Phúc cũng nge nhẹ nhõ cả người . Lần này thì Đông Phi không còn viện cớ gì để tránh không đi, về cùng với Vũ Phúc được nữa . Vả lại, trong những ngày Đông Phi bị bệnh, sư chăm sóc tận tình của Vũ Phúc khiến cô chẳng thể nào mở miệng từ chối được . Nhưng chiều nay, giờ tan sở đã lâu, Vũ Phúc chờ mãi không thấy Đông Phi sang để cùng về như mọi ngày . Vũ Phúc lần tới phòng cô.
Cửa phòng không đóng, Vũ Phúc ghé mắt vào . Mọi người đã về cả, chỉ còn mỗi mình Đồng Phi chẳng hề nhúc nhích và cũng chẳng hề một lần nhìn lên.
Bên ngoài, đèn đường đã thắp sáng, Vũ Phúc đành phải lên tiếng bằng cách gõ mạnh vào khung cửa.
Nghe tiếng động, Đồng Phi ngẩng lên . Cô ngơ ngác:
-Anh tìm tôi à ? Có việc gì thế ?
-Cô còn hỏi việc gì nữa à ? - Vũ Phúc nhíu mày - Cô biết giờ này là mấy giờ rồi không ?
-Mấy giờ ửĐdồng Phi ngẩn người . Cô ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường - Ấy ૮ɦếƭ! Đã gần bảy giờ rồi sao ?
-Cô cứ như từ trên trời rơi xuống vậy . -Vũ Phúc bật cười -Thế sao cô, phải bao nhiêu giờ mới đúng ? Còn mười lăm phút nữa là bảy giờ và tôi đã đứng đây để nhìn cô... ngủ thì có lẽ đúng nữa tiếng.
-Ai bảo với anh là tôi ngủĐdồng Phi xấu hổ, cô cong môi cãi - Tôi hơi mệt, nên tôi muốn nghỉ một lát.
Biết Đồng Phi nói dối, vì những giọt nước mắt trên má cô long lanh dưới ánh đèn đã tố giác lên điều đó, nhưng Vũ Phúc vẫn vờ tin là cô đang nói thật . Anh nhướng mày:
-Xin lỗi là tôi đã nói không đúng . Thế bây giờ cô đã biết mệt chưa ? Ta về được rồi chứ ?
Tránh ánh mắt Vũ Phúc, Đồng Phi gật đầu:
-Về, tôi về. Nhưng anh chờ cho một lát.
-Nè! Cô còn muốn làm gì nữa đây ? -Vũ Phúc nhăn mặt - Muộn lắm rồi, cô chẳng thấy à ?
-Thu dọn . Đdông Phi đáp nhanh - Tôi cần phải thu dọn gọn ghẽ số giấy tờ này một chút . Chắc anh không phiền hả ?
-Thôi được - Vũ Phúc thở hắt ra -Vậy tôi xuống lấy xe trước nhé.
-Vâng .- Đông Phi cụp mắt - Anh xuống trước đi, tôi sẽ ra ngay.
Khi đã ngồi yên trên chiếc mô tô 250 (pg 132-133) phân khối quen thuộc của Vũ Phúc, Đồng Phi cười ngượng ngập:
-Tôi khiến anh phải về muộn . Còn dì Thuận nữa, báo hại dì chờ cơm rã ruột.
"Nụ cười méo xệch đến thảm hại vậy mà cô vẫn cố cười được sao chứ ?"
Lắc nhẹ đầu, mà chỉ có anh mới hiểu được do đâu, Vũ Phúc nhún vai:
-Tôi thì... tôi chả sao cả, chỉ e dì Thuận . Nhưng nếu cô đã biết ngại, sao cố lại để nó xảy ra ?
-Nào tôi có muốn vậy đâu . -Chép miệng, Đông Phi thở dài - Có những việc đôi khi mình không muốn nó vẫn đến, biết sao được.
-Cô nói sao nghe bi quan quá vậy ? Này... -Vũ Phúc không nén được thêm - Có chuyện không vui nữa, phải không ?
Đôi mi rậm dài, cong vút đang cụp xuống gần như che kín cả mi của Đông Phi bỗng căng phất lên . Nín thở, cô nói nhanh:
-Anh lại đoán mò gì nữa đây ?
-Hoàn toàn không phải đoán mò . - Vũ Phúc quyết định chẳng cần "tránh né " vòng vo với Đồng Phi nữa -Tôi có chứng cớ hẳ hòi và tin rằng chứng cớ ấy, cô sẽ không còn cách nào để từ chối, để không nhận cả.
Tiếng của Vũ Phúc bạt ngang trong gió làm Đồng Phi nghe chẳng rõ lắm . Nhíu mày, cô khom người tới trước:
-Anh nói gì, tôi không nghe.
Vũ Phúc hơi ngoái đầu lại, suýt nữa là môi của Đông Phi... thêm một lần chạm vào má anh. Hương thơm con gái thoang thoảng làm anh xao xuyến . Hít vào phổi tận cùng cái vị ngọt ngào ấy, anh nhẹ giọng:
-Tôi muốn biết lúc nãy, tại sao cô khóc ?
-Tại vì...
Đồng Phi sững sờ:
"Vậy là anh đã thấy cả rồi ư ? Sao mình có thể vô ý vậy chứ ?"
Và theo phản xạ tự nhiên một cách muộn màng . Đông Phi giơ tay lên, quệt nhanh trên mắt như muốn xoá đi chứng tích... không còn (pg 134-135).
Vũ Phúc buồn cười, anh lắc đầu:
-Cô làm gì vậy ?
-Làm gì ư ? Đdông Phi ngớ người -Tôi có làm gì đâu . Nhưng sao anh hỏi thế ?
-Cô muốn biết lắm hơ ?
Đdúng.
Vũ Phúc mềm giọng:
-Vậy thì tự cô quan sát lấy đi.
-Quan sát à ? Đdòng Phi buông tay, mày cô nhíu lại - Quan sát ai và quan sát ở đâu mới được chứ ?
Vũ Phúc cười nửa miệng:
-Tự cô sẽ quan sát lấy mình chứ ai vào đây . Còn quan sát ở đâu hở ? Cô cứ chồm người tới trước một chút, cô sẽ có câu trả lời ngay.
Đông Phi ngần ngừ:
-Anh không gạt tôi chứ ?
Vũ Phúc phật ý, anh xụ mặt:
-Cô nghĩ về tôi tốt hơn một chút, có được không ? Dầu gì tôi cũng là giám đốc của cô mà . Chẳng lẽ tôi mất uy tín đến thế sao ?
Biết mình vừa lỡ lời, Đông Phi nói, giọng ân hận:
-Tôi xin lỗi anh.
Rồi không chờ Vũ Phúc nhắc nhở thêm, Đông Phi chống tay, rướn người tới trước.
"Aí dà!"
Đồng Phi thảng thốt lên khi bắt gặp một đôi mắt to tròn, một đôi môi mím chặt hiện rõ trên mặt kính chiếu hậu của xe.
-Ôi, cái kính! Vũ Phúc! Anh thật là... thật là...
-Thật là gì, sao cô không nói hết ? - Vũ Phúc giấu nị cười tinh quái . - Một kiểu bắt quả tang chính xác nhất . Xem cô còn dám chối cãi nữa không cho biết.
Đồng Phi quê cùng mình khi nghĩ lại hành động của mình vừa rồi . Vừa thẹn, vừa ức, quên phắt trước mặt cô là một giám đốc, Đồng Phi nắm chặt tay lại, vung mạnh vào lưng Vũ Phúc, môi cong cớn, mắt liếc dài chao cả xe, cô hờn dỗi:
-Thật là... xấu. Khi không lại nhìn trộm người ta . Biết anh như vậy, lúc nãy tôi đã về bộ, chẳng thèm lên xe.
Vũ Phúc hẫng người mất mấy giây . Trong khi mắt anh cứ dán chặt vào kính, mắt không chớp.
Lần đầu tiên được Đồng Phi trút cơn giận dỗi của cô bằng những nấm đấm tay không đau chút nào, thêm đôi mắt mượt như nhung của cô lúng liếng, tuy chỉ là trong gương mà làm anh như muốn rụng tim . Lại còn giọng nói dài ra đặc biệt âm điệu nũng nịu, trẻ con của cô nữa . Trời hỡi! Vũ Phúc than thầm pha lẫn chút tiếc nuối . Giá như anh biết trước cô ấy dễ thương đến ngần này thì đâu đã xảy ra bao điều rắc rối.
Không nghe Vũ Phúc ừ hử, Đồng Phi khó chịu:
-Anh vẫn còn cười tôi đấy à ? - Cô quạu mặt, làu bàu-Hừ! Anh vui vì tôi đã mắc bẩy anh chứ gì ?
-Eo ôi! Cô lại đổ oan cho tôi rồi .-Vũ Phúc nhăn mặt - Cái gì mà mắc bẫy . Chiếc kính này đã có từ đời thuở nào, chính cô cũng biết kia mà, đúng không ?
Đồng Phi nghẹn ngang.
Vũ Phúc nói quả chẳng sai, chiếc kính này đã có từ lâu . Không ít lần cô đã ghé vào đó để soi mặt.
Tuy nhiên, cô vẫ cố cãi... sau một lúc ngọ ngoạy, bứt rứt:
-Nhưng... lẽ ra... anh không nên nhìn kẻ khác một cách lén lút thế, chẳng quang minh chính đại chút nào.
Vũ Phúc lắc đầu, mày chau lại:
-Sau lại gọi là lén lút ? Sao lại thiếu quang minh chính đại ? Bỗng dưng bày trước mắt tôi, bảo tôi không nhìn sao được.
Đồng Phi bặm môi, cô liếc xé:
-Anh không cần phải biện minh . Rõ ràng là anh đã cố ý . Nếu không thì anh đã hướng mắt nhìn đi chỗ khác, đâu nhất thiết phải nhìn chằm chặp vào đó.
-Trời đất! - Vũ Phúc đỏ mặt kêu lên -Cô nói có lý lẽ một chút có được không ? Đường hẹp lại dốc cao, tôi đâu thể cho phép mình ngó hướng này hay hướng khác một cách tùy tiện thế.
Cũng may, vừa lúc ấy đã về đến nhà nên Vũ Phúc không còn phải nghe đồng Phi càu nhàu nữa . Chỉ tiếc một điều là anh vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân của những giọt nước mắt cùng đôi mắt sưng đỏ lúc chiều của cô.
Vũ Phúc ấm ức đá chân chống xe . Còn Đồng Phi thì hậm hực vào nhà.
Nét mặt hầm hầm nõi bàn ãn của cả hai đã khiến cho dì Thuận không khỏi thắc mắc . đưa mắt ngó Vũ Phúc, anh phớt lờ quya đi . Dì Thuận ngó sang Đồng Phi:
- Con lại chọc giận Vũ Phúc rồi, phải không ?
Dồng Phi cong môi.
"Con bị anh ta trêu đến muốn khóc thì có".
đã định đáp thế, nhưng rồiđồng Phi lại xua tay, gượng gạo:
- Không có chi đâu, dì ạ.
- Không có à . Không có mà mặt mũi đứa nào cũng như bánh bao chiều thế kia, trẻ con cũng biết nữa, nói chi là dì . - Dì Thuận chau mày, nghiêm nghị.
Thấy dì Thuận có vẻ giận đồng Phi không khỏi bối rối . Nhưng muốn "cầu cứu" Vũ Phúc, nhưng cô không thể nào làm hòa trước được . Lỡ anh ta nhỏ mọn, tiếp tục gây hấn hoặc làm ngõ thì sao ?
Không ngờ Vũ Phúc càng khá tế nhị, biết cô lún gtúng, lần này anh chủ động xen vào đỡ lời đồng Phi:
- Là do con đấy dì . Tan sở khoá lâu, chờ mãi không thấy cô ấy sang phòng con để cùng về như mọi khi, thì ra cô ấy mãi lo trò chuyện đan, móc với cô nhân viên cùng phòng . Vừa đói, vừa sợ dì trông nên con đã cằn nhằn cô ấy... và giờ thì cô ấy đang giận con đó.
Dì Thuận nhìn Vũ Phúc nghi ngờ:
- Con nói thật chứ?
Vũ Phúc gật nhanh:
- Thật mà dì.
Dồng Phi cụp mắt xuống chén cõm, nói nhỏ:
- đúng thế dì ạ.
Lần này thì dì Thuận đã tin . Phẩy tay, dì Thuận thở hắt ra:
- Hai đứa con thật là lạ . Tuy không là anh em ruột thịt, họ hàng thân thiết, nhưng đã cùn gsống chung dưới một mái nhà, ãn chung một mâm... thế mà cứ như mặt trời, mặt trăng vậy . Cứ buồn, vui với nhau mãi . Dì thật chẳng hiểu nổi.
Giọng trách móc, than thở của dì Thuận khiến đồng Phi áy náy . Hình như những lời nói ấy, dì Thuận đang dành cho cô . Không thể dửng dưng được, đồng Phi buông đũa, bá lấy tay, cô giả lả:
- Dì à ! Là lúc nãy con giận, nhưn ggây giờ thì... hết rồi
Sao mau vậy ? - Dì Thuận chưng hửng.
Đồng Phi nghiêng đầu, gượng cười:
- Con đã nghĩ lại, có lẽ là lỗi của con thật.
đôi mày dì Thuận giãn ra nhanh, dì xí nhẹ vào trán Vũ Phúc:
- Con đó nha . Con nít thế mà cứ đòi học làm người lớn . Thôi, dùng cõm đi . Khuya lắm rồi . Mai, hai đứa còn phải đi làm nữa.
đồng Phi nhanh nhảu bưng chén lên.
- Vâng, vâng . Con ăn đây.
Rồi không nhìn đến ai cả, đồng Phi lùa cõm lia lịa vào miệng . Tuy nhiên, cô lại lòng nhủ lòng:
"Dù gì, sáng mai cô cũng tìm cách cảm õn anh ta . "
Nhưng sáng hôm sau, đồng Phi đã quên mất chuyện cám ơ.
Chẳng những vậy, mà công việc thường ngày cô vẫn làm tốt như trở bàn tay thì hôm nay lại khó khăn va vấp mãi . Từ sáng đến trưa, một hồ sõ mỏng thôi thế mà cô vẫn không sao giải quyết xong . Bởi những hàng chữ nhắn tin của Kim Thy im đậm trong góc của một tờ báo mà cô mới vừa đọc hôm qua cứ lởn vởn trước mắt đồng Phi như một ám ảnh không sao xóa được.
"Phan đồng Phi ! Bạn đan gở đâu? Về gấp để chuẩn bị kịp dự hôn lễ của mình cùng Thanh Vũ . Kim Thy".
Từng cánh hồng nhung rõi lả tả trong gió . Về... không về... không về... về... không về.
Trò bói hoa này là người bạn duy nhất để Đồng Phi trút bỏ tâm sự nặng nề một sự trút bỏ không đối đáp.
Ở thì không yên, mà về thì... có lẽ chưa thể về được . Cô không thể bỗng chốc rũ sạch hết những gì cô đã làm hõn một năm trời . Và về tức là cô tự mình vào rụ , tự mình khuấy động cuộc sống yên ổn bấy lâu của chính mình . Xuôi tay, mặc nhiên chấp nhận cuộc hôn nhân đầy bất hạnh nãm nào, tiếp tục trói buộc đời mình.
Dĩ vãng đầu đau buồn, qúa khứ pha nước mắt những tưởng đã quên, phút chốc tất cả lại trở về như một cuốn phim quay chậm.
"Nếu mẹ cô còn sống, có lẽ đời cô không phải phong ba, truân chuyên, vất vả thế này".
Chớp nhẹ rèm mi cong, đồng Phi thở dài . Hai giọt lệ trong veo lăn tròn bên má.
Nhớ đến mẹ, rồi nhớ đến gương mặt chịu đựng đến đáng ghét của ba cô trước bà dì ghẻ độc đoán, rồi Phúc Đình, rồi Kim Thy...
Gục đầu bên xong cửa và cứ thế cô đứng thật lâu trầm tư, ૮ɦếƭ lặng trong nỗi niềm riêng mình và trên tay là mảnh báo đã nhàu nát.
"Rốt cuộc rồi thì cô có nên về hay không đây chứ ?"
Cắn môi, Đồng Phi tự hỏi:
"Có lẽ cô không trả lời được câu hỏi này rồi, phải tìm một người nào đó . Nhưng ai đó ? Ai là người có thể thông cảm cho cô mà không phải ngại ngần lo âu ? Rà đi, soát lại, chỉ mồi có Vũ Phúc . Có điều... cô đã từng chối phắt, từ khước từ sự gợi mở của anh . Và cũng chính cô đã từng khẳng định rằng cô không có gì để phải cởi mở, trút bỏ cả . Bây giờ, chẳng lẽ lại muối mặt... thú nhận ?
Suy đi tính lại... ngày cưới của Kim Thy gần kề mà đồng Phivẫn chưa tìm ra được lời giải đáp cho chính mình.
"Đi hay không ? Về hay ở ?"
Cuối cùng, đồng Phi chẳng còn con đường nào khác hõn là... Lần này, tự cô đã tìm đến với Vũ Phúc.
Quyết định thế, nhưng khi đứng trước cửa phòng anh, Đồng Phi cứ ngần ngừ mãi.
Đồng Phi chợt mỉm cay đắng khi nhớ đến việc xa xưa.
Hai lần đứng trước cửa phòng của hai người đàn ông . Lần thứ nhất thì nhận được vết sẹo để đời từ tay "đức ông chồng" của cô ban cho . Còn lần này là "ông" giám đốc với trăm cuộc đối mặt là hết chín mười lần gây hấn.
- Nhưng gì thì cũng phải vào thôi.
Thở khì một hõi dài thật dài, đồng Phi "nặng nề" đưa tay lên gõ nhẹ cửa.
Vũ Phúc không khỏi ngỡ ngàng khi nhận ra người gõ cửa phòng anh vào lúc nửa đêm như vầy lại là đồng Phi.
- Đồng Phi ! Là cô đấy ý ? Vào đi !
Vừa nói, anh vừa mở toang cánh cửa . Trên tay anh, *** cháy dở chứng tỏ anh chưa ngủ . Điều đó giúp Đồng Phi an tâm hơ.
Tuy nhiên, cô vẫn hỏi bằng giọng rụt rè:
- Gõ cửa anh giờ này có phiền lắm không ?
Vũ Phúc khoát tay . Anh bật cười nho nhỏ sau khi đã kéo ghế mời Đồng Phi.
- Dĩ nhiên là không phiền rồi . Tôi đang buồn, đang nhới nhà . Bên ngoài lại cứ mưa rả rích không ngớt thết kia, có người để chuyện trò còn gì bằng.
- Buồn vì nhớ nhà ? - đồng Phi ngẩn người ra và buộc miệng hỏi nhanh - Anh mà cũng mang những tâm trạng ấy sao ?
Hỏi xong, Đồng Phi mới biết mình vừa hỏi một câu hỏi... lãng xẹt.
Nụ cười tắt nhanh trên môi Vũ Phúc . Anh sầm mặt cau có:
- Này ! Cô cho tôi là gì mà hỏi vậy hử ? Hình như gỗ hoặc tượng thạch cao chắc ? Vì chỉ có những thứ không cảm giác ấy mới không thấy buồn, không biết nhớ như cô vừa nói.
- À ! Vậy thì không phải . - Đồng Phi đỏ mặt chống chế - Tuyệt đối tôi không hề có ý đó . Anh chớ hiểu lầm . Thật lòng, từ trước đến giờ, trong trí tôi, tôi vẫn luôn nghĩ: đàn ông, con trai các anh thì chẳng có gì để buồn, phải bận tâm hết.
Vũ Phúc khựng lại, anh kêu lên:
- Hơ! Sao cô có thể nghĩ lệch lạc thế được chứ ? Đã là con người, đã sống trên đời, mấy ai trách khỏi vui buồn, nhớ thương, có chãng là những vị ẩn tu, cý sĩ đã đắc đạo, nhưng trong số ấy chắc hẳn là không có tôi rồi . - Nhình Đồng Phi chăm chú, Vũ Phúc thấp giọng - Nỗi buồn, niềm vui nhiều hay ít, tồn tại trong ta thời gian dài hay ngắn tùy ý chí và nghị lực của mỗi người.
- Thế trường hợp của anh là nhiều hay it, lâu hay mau ? - Đồng Phi nghiêng đầu tò mò.
Cô đã quên... cũng vì những câu hỏi vớ vẩn này, cô đã mới vừa chọc nóng Vũ Phúc, và dường như cô đã quên việc vì sao cô gõ cửa phòng anh khuya lõ khuya lắc vầy.
Không vội trả lời Đồng Phi , Vũ Phúc chậm rãi châm cho mình ***, phà ra một hõi khói dài . Màn khói tan loãng trong không gian, đôi chân mày lay nhẹ, và anh từ tốn:
- Nếu tôi hỏi cô câu ấy, cô trả lời sao ?
Hõi bất ngờ, Đồng Phi lúng túng chớp lia mắt:
- Tôi hả ? Tôi thì...
như đoán trước Đồng Phi sẽ nói gì, Vũ Phúc giõ tay ra hiệu chặn ngang:
- Tôi xin cô nhé . Hãy nói thật với chính mình.
Đồng Phi đã lúng túng trước câu nói của Vũ Phúc, cô lại càng lúng túng hõn . Không còn cách nào khác, cô đành cúi mặt, thú nhận:
- được . Tôi sẽ nói thật . Tôi thì lúc nào cũng đầy ắp sự bất hạnh và nỗi buồn . - Dường như cảm thấy chưa đủ, Đồng Phi nói thêm - đầy ắp và đeo đẳng mãi không dứt.
Vũ Phúc nhìn cô đăm đăm:
- Cô không dứt bỏ nó được à ?
Cúi đầu cắn môi, lời Đồng Phi trầm buồn:
- Tôi đã thử qua, không phải một lần mà nhiều lần nữa là khác . Có điều tôi đã làm một việc vô ích.
Vũ Phúc quay đi, nhíu mày lặng thinh một lúc sau anh nhẹ giọng:
- Cô chán ghét cái qúa khứ của mình lắm sao ?
Nhìn anh một lúc, cô gật đầu:
- Đúng vậy . Chán ghét và oán hận.
Vũ Phúc giương mắt lên, nếu tinh ý, Đồng Phi hẳn sẽ phát hiện ra vẻ buồn rầu ẩ kín trong mắt anh.
Tiếc thay, Đồng Phi đã vô tình . Ngoảnh mặt, cô so vai:
- Nhưng mà này ! Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi lúc nãy.
Vũ Phúc cười nhếch môi.
Nụ cười biểu lộ sự ray rứt lẫn ít nhiều đau khổ.
- Giả sử có một lần nữa, tôi lại bảo: cô sao, tôi vậy, liệu cô có tin không ?
- Gì cơ ? - đồng Phi nhãn nhó - Anh đang đùa với tôi đấy à ? Nồi buồn là một trong những điều riêng tư của mỗi con người thì làm sao có thể cô sao, tôi vậy được.
- Nhưng rõ ràng là tôi không đùa . - Vũ Phúc nói bằng vẻ mặt nghêm túc - Sự thật là thế đấy.
Đồng Phi ngớ ngẩn, cô nhiu nhíu mi:
- Vậy thì lạ nhỉ ?
- Thoạt nghe thì lạ và khó tin . Tuy nhiên, nếu xét kỹ... - miết nhẹ hai cánh môi, Vũ Phúc thất giọng - chuyện rất bình thường thôi.
Đồng Phi nhướm cao chân mày:
- Nhưng anh cãn cứ vào đâu để có thể khẳng định điều ấy chứ ?
Vũ Phúc thản nhiên:
- Căn cứ vào kinh nghiệm sống của bản thân và... - Vũ Phúc hõi ngập ngừng, tiếng anh nhỏ hẳn đi - và bằng chính cái giá phải trả của cuộc đời tôi.
- Xì ! - Đồng Phi nguýt dài, môi dưới cô hõi trề ra - Vậy cũng nói . tôi còn tưởng anh có gì hay hõn để chứng minh cho lời nói của mình.
Vũ Phúc lắc đầu, an nghiêm giọng:
- Đối với tôi, bấy nhiêu đó cũng đủ điêu đứng cả đời người rồi, cần gì phải hay hõn hoặt kém đi.
Đồng Phi tặt lưỡi, vô tý:
- Tôi vẫn thấy... không thể nào đâu . Làm sao mà tôi và anh như nhau được chứ.
- Lý do ?
Đồng Phi đáp bằng giọng rầu rầu:
- Buồn hay vui, các anh đều là kẻ chủ động . Mà đã nắm quyền chủ động trong tay rồi thì tội gì không vứt bỏ đi những gì mình chẳng muốn có . Còn bọn con gái chúng tôi luôn bất lực và cam chịu.
"Hừ ! Cô bảo rằng cô cam chịu à ? Có lẽ phải xét lại đấy, cô nhóc ạ . Nếu đã cam chịu, vậy sự có mặt của cô ở nõi này, cô giải thích thế nào đây ? "
Nghĩ thế, nhưng Vũ Phúc ậm ừ nói khác đi:
- Cũng như không thể phân biệt rạch ròi giữ con trai hay con gái được . Mọi thứ còn tùy ở hoàn cảnh và chách suy nghĩ của mỗi người, nhất là chuyện của tôi - Vũ Phúc thở hắt ra - Rắc rối trăm bề, cô không hiểu nổi đâu.
Cúi đầu, cắn môi, Đồng Phi ra chiều nghĩ ngợi . Lát sau, cô ngật ngừng lên tiếng:
- Thế tôi muốn hiểu... thì anh có nói không ?
Vũ Phúc hơi bất ngờ trước đề nghị của Đồng Phi . Tuy vậy, anh vẫn gật đầu:
- Nói cũng được, chẳng hề gì . Tôi chỉ muốn biết cô cầu hiểu vì... tò mò hay vì ý nghĩ san sẻ giữa hia người bạn với nhau ?
- Cả hai . - Đồng Phi đáp gọn . Và kh thấy Vũ Phúc ngó mình lom lom, cô hỏi lại - Anh ngạc nhiên lắm sao ?
- Phải.
Đồng Phi nhíu trán:
- Anh ngạc nhiêu vì điều gì ?
Vũ Phúc rít nhẹ một hõi thuốc, anh trầm giọng:
- Bởi cô thường không thích nói, mà cũng chẳng thích nghe bao giờ.
Cho rằng Vũ Phúc đang chỉ trích mình vì những gì đã nói, đã làm trước kia, Đồng Phi đỏ mặt . Cô chớp lia hàng mi... lặng thinh.
Vũ Phúc cũng chẳng nói thêm . Anh ngẫm nghĩ một chút rồi đứnglên, đie về phía cửa sổ . Anh nói mà không quay lại :
- như lúc nãy cô đã bảo, đàn ông, con trai được ýu đãi hõn phụ nữ, họ giữ quyền chủ động trong tay . Thật ra, không sai chút nào . Có điều, chính vì sự chủ động tai quái ấy mà tôi đã gây nên điều tệ hại, mãi đến giờ này tôi còn phải khổ sở vì nó đấy.
Đồng Phi khựng lại:
- Anh đang nhắc đến chị ấy và cuộc hôn nhân của anh, phải không ?
- Phải . - Vũ Phúc vẫn đôi mắt nhìn ra ngoài màn đêm ướt mưa.
Đồng Phi tiếp tục dò hỏi:
- Anh yêu chị ấy lắm hở ?
- Yêu ư ? - Pu'ng mạnh tàn thuốc ra xa, Vũ Phúc đáp cộc lốc - Trước thì không.
- Còn bây giờ ? - Đồng Phi không nén được hồi hộp.
- Bây giờ thì có . Và có rất nhiều nữa thì phải.
Tim Đồng Phi co thắt đến nghẹn ngang:
- Chị ấy biết được điều này không ?
- Không . - Vũ Phúc đáp gọn - Cô ấy không hề biết gì hết - Anh nói thêm - Giữa chúng tôi chưa có sự cảm thông, thậm chí còn hiểu lầm nhau ở mức độ khá trầm trọng . Vì thế, tôi đành lặng thinh . Nhưng thôi... - Vũ Phúc chợt quay người lại - không bàn đến chuyện này nữa . Giờ thì cô ngồi đây chờ tôi nhé.
Đồng Phi ngẩng lên:
- Anh làm gì thế ?
- Ấm trà . - Vũ Phúc khoa tay - Tôi sẽ pha một ấm trà, chúng ta cùng uống.
Đồng Phi kêu nhỏ :
- Đã khuya lắm rồi, anh không định ngủ sao ? hõn nữa... tôi đâu có nghiện loại thức uống này.
- Không nghiện chứ không phải là không uống được . - Vũ Phúc ngắt lời Đồng Phi . Rồi liếc nhìn về phía cô, anh nói tiếp - Với lại, mục đích của việc cô chịu khó sang đây giờ này cô vẫn chưa cho tôi biết qua, đúng không ?
- Mục đích của việc tôi qua đây ý ? - Đồng Phi hõi ngớ người . Qủa tình cô đã không còn nhớ mảy may nào.
"Nhưng có nên nói nữa không ? "
Đồng Phi cắn môi thừ ra "Thật sự, cô chẳng còn can đảm cũng như hứng thú nữa".
Vũ Phúc hõi nheo mắt . Anh lại lên tiếng khi không nghe Đồng Phi trả lời:
- Chắc chắn là cô đang có tâm sự . Nếu nói chưa xong, tôi tin rằng cô sẽ không ngủ được, sẽ thức trắng một mình . Vậy tại sao cô không thể ngồi lại cùng uống trà, cùng trò chuyện ?
- Thôi được . - Đồng Phi ỉu xìu - Thế cũng được.
Loáng sau, trên chiếc bàn con, hai tách trà nghi ngút khói đã được Vũ Phúc rót ra:
- Đồng Phi thử đi, xem có ngon không ? - Vũ Phúc ngọt ngào - Trà đặc biệt này chỉ dành cho khách đặc biệt thôi đấy.
Đồng Phi hõi nhãn mặt, không hiểu vì sự biết mất của tiếng cô nhạt nhẽo, hay vì câu nói của Vũ Phúc.
- Anh không cần phải cho tôi đi tày bay giấy . Đã chấp nhận uống thì dầu có đắng ngắt, tôi vẫn uống . Còn ngon hay dở, tôi chịu, không thể góp ý được . Vì đây là lần đầu tiên tôi cầm đến tách trà.
- Sao không ? - Vũ Phúc mỉm cười - Lần này chưa thể nói được thì lần sau, lần sau nữa vậy.
- Còn có lần sau nữa à ? Thôi đi - đồng Phi nguẩy mạnh bím tóc - Thôi, thà uống nước lạnh.
Nói là vậy, nhưng đồng Phi nhấp tách trà lên môi . Hương trà bát ngát xộc vào mũi.
Cô nhấp nhẹ . Một ngụm, rồi hai ngụm, ba ngụm.
Vừa đắng dịu, vừa chát ngọt...
-Hơ ! Cũng ngon ghê chứ - Không nén được, Đồng Phi buộc miệng.
- Tôi đã bảo rồi mà... Phi lại chẳng tin . - đôi mày Vũ Phúc giãn ra, hài lòng.
Tách trà đã sạch nhẵn . Đồng Phi định rót tiếp, nhưng Vũ Phúc đã ngăn lại.
- Từ từ và in ít thôi . Nếu không, Phi sẽ bị mất ngủ.
Đồng Phi cụt hứng, tuy nhiên cô vãn cố cãi :
- Mất ngủ càng tốt . Chẳng phải anh vừa mời tôi thức cùng anh là gì . Trà chớ có phải R*ợ*u đâu, chả lẽ anh sợ tôi say ?
Vũ Phúc lắc đầu, anh làu bàu:
- Hình như nếu không làm ngược lại người khác thì cô sẽ chẳng là đồng Phi vậy.
Đồng Phi bặm môi:
- Còn anh thì sao ? Lúc nào cũng càu nhàu như một bà già chồng khó tính.
Vũ Phúc đỏ mặt:
- Cô không quên tôi là giám đốc của cô chứ ? Nhân viên gì mà nói năng bạt mạng khiếp.
- Ai bảo anh khó dễ với tôi . - Đồng Phi kéo dài giọng - Là anh gây hấn trước chứ bộ.
- Trời đất ! Chuyện nhỏ xíu vậy mà Phi cho là gây hấn à ?
- Chẳng phải hở ? Chính anh đã dụ ngọt tôi uống trà . Chưa đã thèm, anh lại cấm ngang . Hỏi ức không ? - Đồng Phi nhăn nhó.
Chẳng còn biết sao hõn, Vũ Phúc đành cười trừ:
- Thôi thì tùy cô vậy . Muốn uống bao nhiêu cũng được . Nếu cần, tôi sẽ pha thêm một bình với điều kiện...
- Lại điều kiện . - Đồng Phi liếc ngang - Có khó lắm không ?
- Không đâu . - Vũ Phúc lắt đầu - Đõn giản thôi.
- Vậy anh nói đi - Đồng Phi cau mặt, cô ngước mắt chờ đợi.
- Này nhé ! - Vũ Phúc rũ bỏ tàn thuốc - Trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi đi.
Vũ Phúc khoát tay, ngăn lời Đồng Phi , (end 159)(pg. 160 - 179 ) khi thấy cô có ý định thoái thác , giọng anh nghiêm nghị hẳn :
- Đừng bảo là do cô tình cờ đi loanh quanh nhé.
Câu rào đón đúng lúc của Vũ Phúc đã lấy đi bớt chút phân vân , ngần ngừ còn sót lại trong Đồng Phi . Vả lại , việc Kim Thy , cô vẫn chưa tìm ra cách giải quyết . Thế là không chờ Vũ Phúc giục thêm , Đồng Phi thở hắt ra :
- Nhưng anh hứa sẽ giữ kín cho tôi chứ ?
- Kể cả dì Thuận à ?
- Ừm.
- được , tôi hứa . Tôi sẽ không kể cho bất cứ một ai nghe điều gì nếu không liên quan đến tôi.
Chỉ cần tinh ý một tí , Đồng Phi sẽ phát hiện ra nụ cười khó hiểu thoáng qua trên môi Vũ Phúc . Tiếc rằng cô còn mãi căng thẳng với câu chuyện sắp kể.
Nào chuyện mẹ cô mất sớm , ba cô tục huyền . Chuyện cô phải sống trong cảnh mẹ ghẻ , con chồng . Chuyện công ty của ba cô vỡ nợ và cuối cùng là cuộc hôn nhân ૮ɦếƭ tiệt của cô.
- Tôi không ngờ mình phải lấy chồng một cách oan ức như thế . Ban đầu do sự sắp xếp của dì Trúc Lệ , nhưng cuối cùng thì việc ba tôi bệnh là có thật.
- Cô bảo chồng cô bị bệnh , cô biết được điều ấy trước hay sau ngày cưới ? - Vũ Phúc gặng hỏi.
"Anh ta sao thế nhỉ ? Mới vừa gọi tên , bây giờ đã đổi cô rồi !"
- Biết trước ấy chứ.
- Biết trước mà cô vẫn chấp nhận lấy anh ta một cách dễ dàng vậy sao ?
Đồng Phi cười ảo não :
- Thế theo anh , tôi phải làm gì ? Chống đối à ? Rồi mạng sống của ba tôi ? Lỡ ông có bề gì , mọi tội lỗi sẽ đổ trút cả lên tôi . Còn nữa , ba tôi rất yêu thương dì Lệ . Ông không thể sống thiếu dì ấy . Nếu công ty bị phá sản , đồng nghĩa với cuộc sống nghèo nàn , túng thiếu sẽ diễn ra . Chừng ấy , chắc chắn dì Lệ chẳng ngại ngần gì mà bỏ rơi ba tôi ngay . Thử hỏi , nếu đặt anh vào trường hợp tôi , anh có cam tâm khước từ yêu sách dẫu biết rằng rất bất công của họ không ?
- Cô nghĩ vậy và cô đã buông xuôi ? - Vũ Phúc cười nhạt.
- Đúng thế . - Đồng Phi trầm giọng chua chát - Buông xuôi... để rồi ngày cưới lại buồn đến não lòng bởi chỉ mình tôi với tôi , không có chú rể . Dù đã biết trước , tôi vẫn không sao tránh khỏi tủi thân lẫn ngỡ ngàng.
- Có gì để cô phải tủi thân khi cuộc hôn nhân của cô chủ yếu vì tiền bạc ? - Vũ Phúc cau mày - Đã có tiền rồi thì cần người làm gì cho thêm rắc rối.
- Anh mỉa mai tôi đấy à ? - Đồng Phi không khỏi bỡ ngỡ trước câu nói chứa đầy sự hằn học của Vũ Phúc.
Biết mình đã nổi cáu chưa đúng lúc , Vũ Phúc vội cụp mắt , giả lả :
- À không ! Tôi chỉ lỡ lời thôi.
Đồng Phi thở khì , sau đó cô nói tiếp bằng giọng buồn buồn :
- Đồng ý với anh cuộc hôn nhân chỉ vì tiền . Có điều... đối với họ là vậy , còn tôi thì khác.
- Khác là sao ? - Vũ Phúc lại đăm chiêu.
Đồng Phi cúi đầu thấp , chậm rãi :
- Tôi về làm dâu nhà ấy với một ước nguyện duy nhất : cố gắng chăm sóc anh ta bằng tất cả khả năng mình , xem như đền đáp chút ơn nghĩa . Ngoài ra , tôi còn cố gắng tạo được mối thiện cảm tốt đẹp giữa tôi với gia đình anh ta.
- Để làm gì ? - Nụ cười không trọn vẹn tắt nhanh trên môi Phúc .Sầm mặt , anh cắt lời Đồng Phi - Chả lẽ cô còn ý đồ chi khác nữa.
Đồng Phi vô tình không nhận ra được những diễn biến không bình thường trên khuôn mặt của Vũ Phúc . Cô trả lời một cách thản nhiên :
- Cho là ý đồ cũng được . Bởi mục đích cuối cùng của tôi phải đạt , là hủy bỏ cuộc hôn nhân trái khoáy này , để tôi có thể hoàn thành nốt việc học dở dang của mình.
- Làm vậy , cô sẽ bị thiệt thòi đó , cô biết không ?
Vũ Phúc kêu lên . Anh như đã bị cuốn hút vào câu chuyện mà trước đây anh rất dị ứng mỗi khi nghe ai nhắc tới.
- Thiệt thòi gì cơ ? - Đặt tách trà nóng xuống cạnh sát bàn , mày cô nhíu lại.
- Tiền bạc... thì tiền bạc ấy . - Vũ Phúc phẩy tay - Chẳng phải cô vừa nói , anh ta không những giàu đến nứt đồ đổ vách , mà còn là con trai độc nhất sao ?
- À ! Ra vậy . - Đôi chân mày Đồng Phi giãn ra , cô nhạt nhẽo - Giàu để làm gì chứ ? - Cô so vai - Đối với tôi , chúng chẳng có nghĩa lý chi hết.
- Cô không nên nói quá nhé . - Vũ Phúc xoay ngang , anh nhìn thẳng vào mắt Đồng Phi - Bằng số sản nghiệp ấy , cô sẽ có một cuộc sống sung sướng cả đời.
- Tôi biết . Biết rõ nữa là khác . - Đồng Phi cười khẩy - Nhưng tôi chẳng xem nó là tất cả . Nếu dì Trúc Lệ đừng phung phí và chiếm đoạt cái gia sản của gia đìng tôi thì tôi đâu đến nỗi nhận cái kết cục này . Có lẽ anh chẳng ngờ , cái công ty mà ba tôi đang quản lý và toàn bộ của cải trong gia đình , tất cả đều do ngoại tôi để lại . Và trước khi người qua đời đã sang lại cho tôi chủ quyền đấy . Vậy mà ngần ấy năm qua , tôi phải làm thêm ngoài để có tiền xoay xở việc học hành . Tôi những mong một ngày nào đó , ba tôi sẽ nghĩ lại , nhưng tôi đã hoài công.
Dừng một lúc , Đồng Phi chua chát nói tiếp :
- Cha chồng tôi cũng đã khuyên tôi ở lại . Không dâu thì là con gái , một vai vị con gái hợp lệ , như vậy tôi sẽ có "phần" chẳng nhỏ trong gia đình ấy , tôi vẫn không màng . Nhưng tiếc thay anh ta lại không hiểu điều đó . Thoạt vừa gặp mặt , anh đã mắng tôi như trút nước , nào là tham tiền , nào thiếu tự trọng , dòm ngó... nào rất vui vì đã được về làm dâu nhà anh ta . Anh ta nào hay tôi đang héo hắt cả lòng.
Vũ Phúc ngập ngừng :
- Cô cũng có thể giải thích cùng anh ta mà.
Đồng Phi lắc đầu ngao ngán :
-Một con người trái tính , trái nết lại hung hăng , nóng nảy như anh ta , anh nghĩ là anh ta sẽ chịu ngồi im nghe tôi giải thích à ?
Vũ Phúc đỏ mặt , cũng may là bóng đêm đã che giấu giúp anh :
- Sau đó thì hai người ra sao ?
- Tôi đã đề nghị được ly hôn . - Đồng Phi mím môi.
Đôi mắt Vũ Phúc vẫn nhìn đăm đăm :
- Anh ta chấp nhận ngay chứ ?
- Tôi và anh đều đoán sai . - Đồng Phi lắc đầu , cô chép miệng vẻ man mác buồn - Anh ta không chấp nhận cuộc hôn nhân , không chấp nhận tôi , nhưng cũng không chấp nhận cuộc ly dị . Tôi phản đối , thế là anh ta nổi cáu lên . Anh xem đây nè , một vết sẹo dài do anh "biếu" không cho tôi đó.
Từ đầu câu chuyện , ánh mặ Vũ Phúc thường không rời khỏi Đồng Phi . Vậy mà giờ... khi cô vạch tóc cho anh xem vết sẹo thì mắt anh đã vội vàng tránh phắt ngay . Anh nhìn ra ngoài trời đêm , giọng anh không được tự nhiên lắm :
- Thế anh ta hiện nay thế nào rồi và tại sao cô lại có mặt nơi đây ? Chắc chắn là anh ta đã đồng ý hủy bỏ cuộc hôn nhân rồi , phải không ?
Vân vê trên bàn những vòng tròn vô nghĩa , Đồng Phi lắc đầu ngao ngán :
- Nếu được như anh nói thì tôi đâu cần phải trốn chui trốn nhủi về đây . Anh biết không ? Sau ngày cưới chẳng bao lâu , anh ta ra nước ngoài trị bệnh . Vậy là ý định ly dị của tôi không thành . Hừm ! Anh ta không yêu tôi , nhưng lại cố cột chặt cuộc đời tôi vào anh ta chỉ nhằm để trả thù tôi và xứng đáng với giá trị số vàng mà ba anh ta bỏ ra . Anh ta đã dồn tôi vào con đường cùng . Ở lại nhà chồng cũng không được , về nhà cha mẹ ruột cũng không xong , tôi chỉ còn một con đường duy nhất là tìm đến vùng xa xôi hẻo lánh này để ẩn thân đây.
- Từ bấy lâu đến giờ , cô có liên lạc với họ lần nào không ?
Cho tay vào túi rút ra bao thuốc thơm và chiếc bật lửa , Vũ Phúc mồi thuốc và hỏi bằng rời rạc hẳn đi.
- Tại sao tôi phải liên lạc ? - Đồng Phi hơi cau mày.
- Chẳng phải cô bảo cha chồng cô rất quý cô sao ? Nếu có dịp thì cô sẽ tìm về thăm ông ấy chứ ?
- Thăm à ? - Đồng Phi đáp sau một giây do dự - Có lẽ không đâu . Tôi thể tiếp tục để anh ta hiểu lầm về tôi hơn nữa.
Vũ Phúc chợt cười nhạt cắt lời Đồng Phi :
- Cô xem trọng tự ái mình hơn cả tình nghĩa ư ?
Đồng Phi khó chịu vì nụ cười nhạt thếch của Vũ Phúc.
- Anh còn chưa nghe thôi nói hết câu nói mà . Tôi không về , cũng không liên lạc vì tôi không muốn anh ta cho rằng tôi vẫn còn nuối tiếc , dòm ngó tài sản của anh ta nhưng anh ta từng khăng khăng định thế . Hai nữa là tôi muốn anh ta quên tôi đi . Rồi một ngày không xa , anh ta sẽ lấy vợ , sinh con . Thú thật , vì tự ái nên tôi quyết cố quên anh ta đi , chứ tôi cũng yêu anh ta lắm.
- Nhưng giữa cô và anh ta còn một tờ hôn thú ? - Vũ Phúc chậm rãi lắc đầu cho tàn thuốc rơi vào gạt tàn rồi hỏi.
Đồng Phi nén nhẹ tiếng thở dài :
- Tờ hôn thú thì đã sao nào ? Đấy chỉ là một mảnh giấy lộn không hơn không kém . Mong rằng anh ta đừng khó dễ tôi là đủ rồi.
- Đồng Phi này ! - Vũ Phúc chợt ngập ngừng - Lỡ một ngày nào đó , anh ta chợt hối hận đến tìm cô , cô giải quyết thế nào ?
Nghe Vũ Phúc hỏi , mặt Đồng Phi nhăn lại như khỉ ăn ớt :
- Anh lại nghĩ chuyện xa vời gì đấy ?
Vũ Phúc thong thả nói mà không ngước mặt lên , như đang tự nói với mình :
- Anh ta cũng là người bình thường như bao người khác . Mà đã là người thì ai dám chắc trong đời mình không có những lúc làm sai và không có những lần hối tiếc , ân hận.
- Ai cũng có , nhưng anh ta thì không . - Đồng Phi rắn giọng.
- Cô chắc thế à ? - Vũ Phúc nhíu mày.
- Chắc chắn như thế . - Đồng Phi cương quyết - Anh không tin cũng phải thôi . Nhưng nếu anh tiếp xúc với anh ta một lần , chỉ cần vài ba câu đối đáp là anh sẽ muốn đấm anh ta ngay . Rồi anh sẽ thấy lời tôi không sai , dù là một phần trăm xác suất . Nhưng thôi , ta không nên bàn cãi việc này nữa , chủ yếu của việc tôi đến tìm anh tối nay , tôi vẫn chưa đề cập đến.
- Vậy thì cô nói đi.
- Là vầy , anh Vũ Phúc à . Có một người bạn mời tôi về dự đám cưới của cô ấy... - Đồng Phi ngập ngừng - Theo anh , trong hoàn cảnh hiện giờ của tôi , tôi có nên về không ?
Cô ấy biết cô ở đây sao ?
- Không.
- Thế sao cô bảo rằng cô ta đã có lời mời ?
- Cô ấy đăng báo . Nè ! - Dúi vào tay Vũ Phúc một mảnh báo bị rách , Đồng Phi tiếp lời - Anh xem đi.
Xem xong , Vũ Phúc thở hắt ra :
- Cô định lẽ nào ?
Đồng Phi chu môi :
- Nếu biết định lẽ nào thì giờ này tôi đâu có đến phiền anh.
- Ừ nhỉ . - Vũ Phúc gật gù , anh có vẻ trầm ngâm không ít . Khá lâu sau , anh mới lên tiếng - Qúa bất ngờ nên tôi chưa tìm ra được câu trả lời cho cô . Thôi , thế này nhé . Cô hãy cho tôi một ngày , một ngày suy nghĩ thôi , chắc chắn lúc đó tôi sẽ giúp cô giải quyết mọi việc một cách ổn thỏa.
- Có thật không ? - Đồng Phi vặn hỏi.
- Thật . - Vũ Phúc gật đầu.
- Vậy thì tôi về phòng nhé.
- Ừm.
- Anh nhớ đừng quên đấy . - Ra đến cửa , Đồng Phi còn ngoái lại giao hẹn.
- Ừm . Chúc cô ngủ ngon.
- Tôi cũng vậy . - Đồng Phi hơi nghiêng người - Chúc anh ngủ ngon.
- Cám ơn em.
- Tôi cám ơn anh thì đúng hơn . Chào.
Nhưng khi Đồng Phi đi rồi , Vũ Phúc vẫn ngồi ì ra trên ghế với *** rít liên tục ở bờ môi và chiếc gạt tàn bằng pha lẹ cứ mỗi khắc lại một đầy hơn . Trong khi bao thuốc thơm từng lúc vơi dần đến sạch nhẵn , mà anh vẫn chưa nghĩ đến việc trở lại giường , chui vào chăn để tìm một giấc ngủ muộn màng .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay