Lấy Chồng Xứ Lạ - Chương 14

Tác giả: Dạ Miên

Vũ Phúc nhăn mặt
- Còn nói là không có gì nữa à ? Cưa chân như chơi đấy.
Đồng Phi gượng gạo xua tay :
- Không đến nỗu nghiêm trọng vậy đâu . Anh khéo đùa thôi.
Vũ Phúc lắc đầu :
- Tôi không đùa . Tôi nói thật đấy . Nhưng mà này ! Cô làm gì mà đến nỗi bị cuốc vào chân một đường dài và sâu thế ?
- Chả làm gì cả . tôi định xới thêm vài luống đất để trồng hồng vàng, phó giám đốc Tuấn đã hứa sẽ cho tôi một số cây trồng mới.
- Lại phó giám đốc Tuấn à ?
Vũ Phúc kêu nhỏ rồi khẽ nhắm mắt lại, như đang cố néng một điều gì đó.
Đồng Phi thản nhiên :
- Biết tôi thích hồng nên ông ấy đã nhờ một người bạn thân nhân chuyến ra công tác nước ngoài mang về giùm.
Vũ Phúc nuốt khan :
- Cậu Tuấn tốt với cô ghê nhỉ ?
Đồng Phi ngẩn người :
- Anh nói thế ý gì ? Tại sao lại tốt với tôi ? Với ai, ông ta cũng vậy cả.
- Ừm... nhưng cô có thể thuê người hhoặc có thể nhờ tôi . Dẫu sao tôi là người đàn ông con trai, những việc làm nặng nhọc ấy đối với tôi sẽ dễ dàng hơn cô nhiều.
" Nhờ đến anh thì tôi cần gì phải trồng hoa nữa ?"
Lòng nhủ thế, có điều Đồng Phi không sao nói thành lời được, và cô chỉ còn biết cụp mi nhìn xuống đôi bàn tay đang lống ngống của mình.
- Từ bé tôi luôn có thói quen tựtay làm lấy điều gì mà mình thic\'\'h, tôi rất ghét nhờ cậy hoặc ỷ lại.
Vũ Phúc nhếch môi, anh bỗng cười nhạt :
- Tự làm ấy à? Bây giờ phải vào bệnh viện nằm lì1 chỗ như vậy, cô còn chưa biết sợ sao?
Đồng Phi hừ nhẹ:
- Nếu anh biết sự hiện diện của anh bên tôi đáng sợ gấp ngàn lần việc phải nằm viện của tôi có lẽ anh không nói ra cây ấy. Nhưng tôi sẽ có cách của tôi, anh đừng lo.
Im lặng một lát, cô ngước lên lạnh lùng :
- Vũ Phúc! Tôi muốn nhờ anh một việc.
Vũ Phúc hơi ngạc nhiên trước cử chỉ nghiêm trang bất ngờ của Đồng Phị Nhưng anh vẫn thản nhiên nói :
- Cô nói đi.
- Tôi muốn về nhà, về ngay.
- Gì cơ ? Về ngay bây giờ à ? Tôi không đồng ý. Bác sĩ cũng chẳng cho phép đâu.
Đồng Phi bặm môi :
- Sao anh biết họ không cho phép ? Nhưng dù sao tôi cũng phải về, khoẻ rồi, ở lại đây làm gì?
-Ở lại để thay băng, rịt thuốc, để bác sĩ theo doĩ . Bây giờ vết thương lành mặt, cô không yêu cầu, tôi cũng tự động xin bác sĩ cấp giấy xuất viện cho cô ngay tức khắc. Còn bây giờ dứt khoát một lời, tôi không thể nào chiều theo ý của cô được, cô hiểu chứ?
Ánh mắt của Vũ Phúc cho Đồng Phi biết có nói nữa cũng chẳng bằng thừa. Mắt cô nheo nheo lại như suy nghĩ. Sau đó, cô nằm chồi ra giường :
- Nghe anh nói, tôi có cảm giác anh là bác sĩ cuả bệnh viện này, hơn là giám đốc của công ty xuất khẩu trà cà phê . Thôi được.
Đồng Phi nói bằng giọng xui xị :
- Không về thì không về, nhưng ngủ thì chẳng can gì chứ ?
Dù it\'\' nhiều khó chịu trước kiểu nói xóe hông của Đồng Phi, Vũ Phúc vẫn nghe nhẹ cả người, vì cô đã không mè nheo, rắc rối nữa . Gì chứ tính bướng bỉnh của cô thì anh rõ và thấm thiá hơn ai hết.
Vũ Phúc nhẹ giọng:
- Chẳng sao cả, cô cứ ngủ đi . Tôi ra ngoài tìm mua thức ăn cho cô nhé . Nhớ nhé, nếu có gì cần thì chờ tôi tí xíu, đừng cố gượng một mình sè ngả bệnh đấy.
Nhắm nghiền mắt lại, Đồng Phi che miệng ngáp dài:
- Tôi buồn ngủ lắm rồi . Anh đừng có nói nữa.
Thế nhưng, khi Vũ Phúc trở vào phòng thì Đồng Phi biến mất.
Vũ Phúc ngẩn ngưỜi ra. Chiếc cà-mên cháo lủng lẳng trên tay . Chiếc cà-mèn mà anh phải uống ba tất lưỠi "Tô Tần " mới mượn được của cô chủ quán xinh đẹp nhưng khó tính.
- Cô ấy đi đâu dược chứ?
- Cậu à ! - Tiếng của một nữ bệnh nhân khác, nằm cạnh giường Đồng Phi nói với sang- Cậu tìm cô gái nằm giường đó phải không ?
Vũ Phúc mừng rỡ hỏi nhanh :
- Vâng ạ, thế cô ấy đi đâu rồi hả chị ?
- Cô ấy về rồi . Cô ấy nhờ tôi nhắn lại với cậu như thế.
- Về rồi ư? Sao lại vậy ? Chân cô ấy chưa hết mà.
- Thấy cô ấy đi đứng khó khăn, tôi đã ngăn lại . Nhưng cô ấy kiên quyết không nghe, cứ một mực đồi về, bảo rằng chẳng có ai ở nhà cả.
- Thật tức ૮ɦếƭ đi đưỢc.
Vũ Phúc nhăn nhó như khỉ phải ớt . Tối qua, phải khó nhọc lắm anh mớ có thể đưa cổ tới đây. Điều trị chưa ra sao cả đã bỏ về với lý do nhà không người.
Mới nghe qua thì thật là chính đáng và tội nghiệp, chừng nghỉ lại thật vô lý và đáng giận vô cùng.
Nhà không người ư? Vậy còn anh đây chi ?
Chắc chắn là Đồng Phi không muốn gần guỉ anh, cô ấy muốn tránh mặt anh như bấy lâu nay cô đã tránh . Cô đã quen thuộc cuộc sống khép kính của chính mình như lời giám đốc Châu và dì Thuận thường nói, hay cô đã phát hiện điều gì ở anh ?
Dẫu sao, Đồng Phi không nên trốn viện như vậy. Vết đức tuy được bác sĩ khử trùng và băng bó cẩn thận, nhưng ai dám chắc là nó sẽ không biến chứng. Hơn nữa, vết thương chẳng nhẹ , ít ra cô cũng phải ở lại bệnh viện dôi 3 ôm để tiện chăm sóc . Đằng này...
Vũ Phúc chỉ còn biết lắc đầu . Anh lủi thủi trở về nhà với lời hăm he :
" Lần này mình nhất định mắng cô ấy một trận nên thân mới đưỢc . Tính bướng bỉ muôn đời cũng không bỏ ".
Về đến nhà, chưa kịp buông lời mắng mỏ, Vũ Phúc đã phải thêm một phen mất vía.
Trước mắt anh, Đồng Phi đang lăn tròn từ bậc tam cấp xuống nhà . Cũng may là chỗ Đp rơi, một đống lá cây bùng nhùng dày và rộng.
Lần thứ 2, Vũ Phúc ôm chầm Đồng Phi vào người bằng tất cả sự lo âu và sợ hãi ngập tràn . Nếu tối qua mặt Đồng Phi đỏ bừng vì sốt cao thì bây giờ lại xám xịt như tro tàn, có lẽ vì đau và vì sợ.
Đúng thế, Đồng Phi sợ và đau, đau đến nỗi cô không còn su(\'c đâu để quay người ra khỏi vòng tay Vũ Phúc, dù cô đang thẹn đứng cả người vì sự va chạm vượt mức này.
Đồng Phi thì thào phân bua :
- Tôi thật sự không muốn làm phiền anh đâu, chỉ tại cái chân nặng như đeo dá ấy . Xin lỗi anh nhé.
- Cô còn nói được tiếng xin lỗi sao?
Vũ Phúc cố nén cảm xúc, thứ cảm xúc chỉ mình cảm nhận và biết được vào lòng . Anh nghiêm nghị :
- Hãy hứa với tôi là từ nay muốn làm gì là phải cho tôi biết qua với, không được tự ý nữa có được không ?
Đin.h lắc đầu nhưng khi bắt gặp nét mặt khẩn trương và ánh mắt căng thẳng như dây dàn của Vũ Phúc, một giây xao lòng khiến Đồng Phi gật đầu nhanh.
Vũ Phúc thở hắt ra :
- Vậy thì tốt rồi.
Đưa được Đồng Phi về phòng xong, Vũ Phúc đặt cô nhanh xuống giường, rồi như đã than`h thói quen, Vũ Phúc giơ tay lẹ làng kéo chân Đồng Phi ra xem xét . Đồng Phi đã những muốn rụt chân lại nhưng chẳng hiểu sao cô lại đỏ mặt mím môi và lặng thinh.
Vũ Phúc nhăn mặt kêu lên :
- Vết thương lại tứa máu ra rồi đây này . Không được . Tôi phải đưa cô trở lại bệnh viện ngay thôi.
Nắm chặt mép giường, Đồng Phi lắc đầu nguẩy nguyậy :
- Tôi có thể làm theo ý anh mọi việc, nhưng việc này thì không đâu.
Vũ Phúc chồm tới, vẻ nôn nóng không giấu được:
-Nhưng vết thương đã bị động, bắp chân cô lại xưng tấy lên, cô chẳg thấy sao ?
Đồng Phi lắc đầu trong khi nước mắt cô đã bắt đầu rươm rướm :
- Tôi sợ không khí bệnh viện lắm, anh làm ơn đi mà, giám đốc . Hơn nữa, tự tôi cũng cóthểthay băng cho mình, tôi đã từng học qua khoa cứu thương đấy.
Vũ Phúc xua tay kháu khỉnh :
- Không pha/i cô đã từng thay băng rồi nằm liệt giường đó ư ?
Đồng Phi bặm môi lại :
- Hôm trước do không đủ dụng cụ thuốc men . Giờ anh có thể giúp tôi, xuống chợ tìm những thứ ấy mang về . Anh tin đi, sẻ chẳng sao đâu.
Vũ Phúc ngoảnh mặt,xẵng giọng :
- Tôi không biết phải nói sao cô mới bỏ đi tính bảo thủ, cố chấp bướng bỉnh của mình nữa . Lúc nào cũng tự tôi làm được, tự tôi giải quyết đưỢc, rồlại còn tôi nghĩ rằng, tôi tin rằng, tôi chắc rằng... Cuối cùng, sự việc không đâu đến đâu hết, thậm chí tệ hơn thế là khác.
- Anh kể lể - Như hôm qua ấy, nếu tôi không vềkịp...
- Thôi đủ rồi mà giám đốc.
Biết lỗi mình, Đồng Phi nở nụ cười trừ một cách gượng gạo . Sau đó cô hạ giọng nài nỉ :
- Giúp tôi lần này nữa thôi. Từ nay tôi sẽ không làm phiền đến giám đốc nữa đâu.
- Lần này rồi sẽ có lần khác- Vũ Phúc đứng lên bởi quá bực mình vì cô - Tôi không thể nào chiều theo cô được . Phụ nữ con gái các cô, tôi đã quá rõ, đưỢc đàng chân sẽ lân đàng đầu ngay.
Cử chi hăm he, bực dọc của Vũ Phúc gợi lên trong Phi chút gì đó quen thuộc. Mày cô nheo lại, nhưng chỉ thoáng thôi, cô nhếch môi giễu thầm lấy mình :
" Chậc ! Đã bảo là không rồi mà ".
Và đồng thời cũng cử chỉ ấy đã đánh báo cho Đồng Phi biết rằng, cô sẽ làm một việc vô ít nếu cô tiếp tục nài nỉ.
" Phải thay đổi chuyến thuật thôi ".
Phải thế nên Đồng Phi quay ngoắt người, dọn ngay bộ mặt hin`h sự , giọng cô lạnh nhạt :
- Được . Anh không đồng ý giúp tôi cũng được. Tự tôi biết mình sẽ làm gì. Anh ra ngoài lo việc làm của anh đi.
Vũ Phúc khựng lại... và rốt cuộc không sai với ý nghĩ cuả Đồng Phi, hùng hổ thế, cương quyết thế, vậy mà cuối cùng anh đã nhượng bộ trước kiểu cách làm reo vô cùng trẻ con cua Đồng Phi.
Tuy nhiên, trước khi rời phòng, Vũ Phúc còn hậm hực quay lại, dặn dò :
- Phi ngồi im chờ tôi, không được đi đâu hết. Rõ chưa ?
Đồng Phi lườm dài :
- Giám đốc à ! Tôi lớn rồi . Có phải là trẻ con đâu mà dặn dò kỷ thế.
Vũ Phúc cáu kỉnh phán :
- Trẻ con xem ra còn dể bảo hơn cô đấy.
- Anh...
Đồng Phi nóng mũi, nhướng cau mày lên, cô định đáp trả, nhưng Vũ Phúc nhanh hơn sóc, nháy mắt, bóng anh đã khuất dần sau đầu cầu thang.
Độ chừng Vũ Phúc có quay trở lại nhanh nhất cũng 10, 15 phút , nằm một lát, Đồng Phi lổm cổm trở dậy, tìm cách rời khỏi giường. Cô cần giải quyết việc riêng cu/a cô trước khi Vũ Phúc vềtới.
Nhưng Đồng Phi vừa nhăn nhún vừa thở phì phò, thật tình cô chẳng dễ dàng gì với chiếc chân bị băng bó nặng nề thế này.
Đồng Phi chép miệng, cô lẩm bẩm :
- Hèn chi lúc trước, đức ông chồn cô đã pha/i phát khùng lên vì bệnh tật của anh tạ Cứ mỗi lần nhích người là mỗi lần nghe buốt cả óc.
Còn đang lay hoay chưa biết cách sao, thì Đồng Phi đã suýt té phịch xuống gạch hoa, vì tiếng kêi bất chợt của Vũ Phúc vang lên từ phía sau :
- Đồng Phi à ! Tôi nói sao, cô mới chịu nghe ra hư?
Bị bắt qủa tang, dù chẳng làm gì quấy, Đồng Phi vẫn cảm thấy quê ơi là quê . Nhưng... cô không thể không đi được . Bặm môi, cô phụng phịu :
- Anh làm gì dữ vậy ? Nói nhỏ đi một chút tôi vẫn có thể nghe rõ được mà.
Vũ Phúc gằng giọng :
- Lúc nãy tôi đã nói và cô thì cũng đã hứa, chả lẽ mới đó mà cô lại quên rồi ?
Chớp chớp đôi mi cong, Đồng Phi hạ giọng thấp sau một thoáng ngần ngừ :
- Tôi... tôi... muốn vô toa-lét.
- À !
Vũ Phúc ngớ người ra mất máy giây . Sao lại anh có thể quên lửng đi điều này chứ ?
Và trong lúc Đồng Phi bối rối vì xấu hổ khi phải nói lên sự thật thì Vũ Phúc cũng lúng túng không kém . Anh ấp a ấp úng :
- Tôi... tôi xin lỗi, tôi thật là vô ý. Vậy để tôi giúp cô nhé ?
- Thôi đi . - Đồng Phi đỏ mặt tía tai - KHông được đâu.
- Có gì lại không được ? - Vũ Phúc nhăn mặt - Cô đang bị bệnh mà.
Đồng Phi vẫn gạt phắt :
- Nhưng kỳ lắm... Ai lại thế chứ.
- KHông kỳ gì hết . - Vũ Phúc nghiêng người - Nào, đưa tay cho tôi.
Chẳng còn cách chi hơn, Đồng Phi đành bấm bụng, bấm gan bá lấy vai Vũ Phúc từng bước đi vào trong.
Trở ra, trông Đồng Phi có vẻ tươi tỉnh hơn, nhưng có lẻ vì cử động nhiều nên máu ở vết thương cũng rịn ra nhiều hơn.
Vũ Phúc không khỏi lo âu, anh chắc lưỡi :
- Nếu nó bị nhiễm trùng nặng hơn, tôi chẳng biết mình phải làm sao nữa . Cô thì không sợ chứ riêng tôi thì... - Vũ Phúc so vai - Tôi lo lắm.
Trông vết thương đang từng lúc một sưng tấy lên, Đồng Phi không phải là không biết lo . Tuy vậy, cô vẫn trấn an Vũ Phúc và cũng tự trấn lấy mình.
- Chắc... không sao đâu.
Vũ Phúc lừ mắt :
- Liều mạng cỡ cô thì có chuyện gì " Có sao " chứ . Cô chẳng những đã bướng mà lại còn cố chấp không biết đúng sai, phải trái gì cả.
- ANh định mắng tôi đến khi nào mới thôi đây hả, giám đốc ? - Đồng Phi xụ mặt.
- Hừ! Mắng cô tôi được gì nào ? - Vũ Phúc gằng giọng - Càng chuốc bực thêm thì có . Hơn nữa, tôi không dư thời gian để làm ba cái chuyện vớ vẩn ấy.
- Miệng lưỡi anh đáng sợ thật . - Đồng Phi lắc đầu ngẩm - Nói sao anh cũng nói được hết.
- Vậy mới may ra nếu cô còn biết sợ . Nhưng miệng lưỡi thì có ít lợi chi đâu, cần nhất là cái đầu có biết suy nghĩ không kìa.
Vũ Phúc lầu bầu . Anh bước tới góc phòng lấy phích nước đã bung sôi, cùng chiếc túi da để sẵn ở đấy, mang xuống đặt xuống cạnh Đồng Phi.
Đồng Phi không khỏi ngạc nhiên trước những thứ mà Vũ Phúc vừa bày ra : nào gạc vô trùng, nào oxy già nước thuốc làm khô mặt vết thương, nào dao, nào kéo.
- Tất cả là của anh à ? - Đồng Phi ngập ngừng hỏi.
- Vậy theo cô thì chúng ở đâu hả ? - Vũ Phúc nhếch môi.
- Tôi cứ tưởng anh mua ở chợ về . - Đồng Phi cắn nhẹ môi - Hèn gì lúc nãy anh đi nhanh đến thế.
- Ừm phải nhanh thôi.
Vũ Phúc ầm ừ . Anh đang bận chăm sóc vào việc phải làm cách nào để tháo mảnh băng bết máu ra mà Đồng Phi ít bị đau.
- Xem ra, anh cũng chu đáo chứ nhỉ .- Đồng Phi thốt ra mà chẳng hiểu vì sao.
- Ừm ! Cũng choàng thôi.
Vũ Phúc lại ậm ừ . Chợt nghe Đồng Phi suýt xoa, Vũ Phúc khựng lại.
- Tôi làm cô đau hả ?
- Không có... Ái da !
Gương mặt Đồng Phi nhăn nhúm . Vũ Phúc hoảng hốt :
- Đấy, tôi đả bảo mà . - Vũ Phúc kêu lên - Tốt nhất là nên đến bệnh viện, ở đó đầy đủ thuốc men . Vậy mà cô có chịu nghe đâu . Đồng Phi này ! Hay là để tôi đưa...
Dù đang đau tê tái, nhưng khi nghe Vũ Phúc nhắc đến 2 tiếng bệnh viện, Đồng Phi vội vàng cất giọng ngắt lời anh :
- Làm gì anh lại cuống quýt lên thế . Tôi có đau lắm đâu, chỉ nhoi nhói một chút xíu thôi . Thật đấy.
Biết Đồng Phi đã cố nhịn đau, Vũ Phúc đăm ra tội nghiệp . Anh dịu lời :
- Nếu có đau thì cố hét lên một tiếng thật to cho... đỡ đau . Sẽ không ai cười đâu.
Miệng, môi Đồng Phi đã mếu xệch, nhưng cô vẫ cố gắt :
- Anh có nghe không ? Tôi đã nói không sao hết mà.
- Ừ. Không thì không vậy.
Xua tay Vũ Phúc nuốt tiếng thở dài vào lòng . " Bướng đến thế là cùng ".
Vũ Phúc nghiếng răng, im lặng, như chính anh bị đau, để tiếp tục làm nốt cái công việc làm bác sĩ bất đắc dĩ của mình.
Nút thắt cúi cùng đã thắt xong, Vũ Phúc nghe nhẹ cả người với cảm giác như trút được gánh nặng nghìn cân.
Thấy Đồng Phi có vẻ mệt mỏi, Vũ Phúc vội vả đứng lên, nhanh tay thu dọn mọi thứ, rồi sao đó thật thản nhiên anh đến bên Phi, trước đôi mắt giương to ngỡ ngàng của cô . Anh nghiêng người, khẻ khàng lòn tay sao lưng cô để rút chiếc ghế kê ra, rồi se sẽ đặt cô xuống giường . Anh còn cẩn thận dùng một chiếc gối khác kê dưới cái chân đau của cô, ro6`i dịu giọng :
- Cô nằm nghỉ nhé . Tôi xuống bếp nấu cho cô một ít thức ăn đã.
Mày Đồng Phi cau nhẹ :
- Anh vẫn nhất định không tới công ty hôm nay à ?
- Cô nghĩ rằng tôi có thể bỏ cô ở nhà một mình trong tình trạng này sao ? - Vũ Phúc nghiêm nghị - Nếu là cô, cô có làm vậy không ?
Đồng Phi ú ớ, cô chưa biết trả lời sao thì Vũ Phúc đã phẩy tay nói tiếp :
- Chớ nên vớ vẩn những điều không đâu nữa . Trước mắt, cô cần tập trung cho việc điều trị vết thương được chóng lành. Còn mọi thứ ở công ty tôi tự biết sắp xếp.
Đồng Phi thở ra :
- Nhưng vì tôi mà anh phải ở nhà, tôi thật không anh tâm.
- Thế cô muốn tôi phải làm sao khi cô bị bệnh mà trong nhà chỉ còn mỗi cô và tôi ? Giả như tôi không lo cho cô thì ai vào đây ? Hơn nữa, tôi cũng đã hứa vì dì Thuận là sẽ chăm sóc cho cô lúc dìvắng.
" Ra anh ta chỉ vì dì Thuận... vậy mà co6 cứ tưởng ".
1 chút thất vọng đến với Đồng Phi, tuy nhiên co6 vẫn giữ vẻ điềm tỉnh cắt ngang lời Vũ Phúc.
- Anh đừng lo . Nếu ngại dì Thuận, tôi sẽ có cách nói với dì ấy.
- Nè ! Cô sao vậy , Đồng Phi ? - Vũ Phúc sầm mặt - Tôi thật tâm, thật ý quan tâm đến cô, lý do gì cô lại khăng khăng từ chối hoài vậy? Cô có biết là cô đang làm tôi khó chịu vì cô lắm rồi không ?
Tôi biết ? - Đồng Phi trả lời gọn lỏn - Anh đừng cáu gắt với tôi . Chỉ vì tôi không muốn anh bỏ bê công việc ở công ty vì bản thân tôi . Tôi không muốn lạm dụng tình cảm rồi lại tùy tiện nữa.
Đồng Phi! Sao cô nói năng khó nghe thế ?-Vũ Phúc hình như đã nổi nóng, ngó Đồng Phi lom lom . Sau đó, anh cười gằn . Cô đừng cho là tôi không hiểu cô đang nghĩ gì nhé . Chẳng phải cô lo việc công ty, lại cũng chẳng phải cô áy náy, ngại ngần, mà là cô muốn tránh né không tiếp xúc với tôi . Cô muốn khép kín cuộc sống của mình, tách biệt mình ra khỏi mọi người để rồi suốt ngày cô buồn bã, ủ rũ... lợi ích gì chứ ? Hay chỉ tự mình đày đọa và làm khổ lấy mình ? Dì Thuận cũng rất khổ tâm vì cô đó, Đồng Phi . Và tôi đoán không lầm thì cô đã va đang mang bên mình một quá khứ chẳng vui vẻ gì, mà cô thì cứ dằn vặt, trói buộc mình dính chặt với quá khứ ấy . Tại sao cô không chọn cho mình một cuộc sống bình thường như mọi người ? Đối với dì Thuận, với bạn bè trong công ty, thậm chí với tôi nữa... cô đều có thể gần gủi, cởi mỡ và san sẽ hoặc trút bỏ cả kia mà.
Đồng Phi bối rối gắt lời Vũ Phúc:
-Anh nghĩ xa xôi gì vậy ? Tôi chẳng có gì để phải trút bỏ hoặc san sẽ hết.
-Cô nói dối . -Vũ Phúc mím môi gạt phăng - Tôi dám khẳng định với cô điều đó.
Đồng Phi đỏ mặt, cô chống chế yếu ớt: -Việc gì tôi phải nói dối? Hừ! Anh mới thật là lạ.
-Lạ hay không, dối hay thật điều này hẳn cô biết hơn ai hết .-Vũ Phúc cười nhạt - Tôi đoán chắc rõ ràng cô đang chạy trốn một điều gì đó . Chứ một người con gái tài giỏi, xinh đẹp như cô không thể nào dễ dàng chấp nhận cuộc sống ẩn dật như một nữ tu thế này . Nhưng nếu cô muốn giấu, tôi không ép nữa . Có điều tôi khuyên cô nên gần gũi, cởi mở với mọi người nếu có cơ hội . Rồi cô sẽ thấy bất kỳ khó khăn, vướng mắc nào cũng có lối thoát của nó cả.
Lối thoát ư? Cô vẫn còn có "lối thoát" ư ?
Vũ Phúc dằn dỗi bỏ đi xuống bếp khá lâu mà Đồng Phi vẫn nằm thừ ra, mắt mở to nhìn lên trần nhà cùng bao điều suy nghĩ riêng tư.
-Có lẽ Vũ Phúc đã nói đúng . Cô cần phải cởi mở. Nhưng cởi mở với ai đây ? Và cởi mở thế nào ? Thú thật với mọi người rằng cô đã có chồng chăng ? Có chồng rồi bị chồng ruồng bỏ, rồi làm một cuộc trốn chạy khỏi gia đình chồng ?
Không. Cô không thể nào có đầy đủ can đảm, nhưng nếu giữ mãi trong lòng, sớm muộn gì cô củng phát điên mất.
Giờ thì cô đã thấm thiá thế nào là sự gặm nhấm, ᴆục khoét khôn cùng trong từng ý nghĩ, mơ hồ chiếu về quá khứ đau buồn . Mí mắt chợt cay xè, Đồng Phi nghe lòng rưng rưng muốn khóc.
Mới hôm qua đây, lúc nằm nưa? mê nữa tỉnh trên giường bệnh vì cơn sốt ђàภђ ђạ, cô đã tự trách mình . Phải chi lúc sáng cô cứ mạnh dạn mở lời gọi Vũ Phúc lại thì cô đâu phải một mình vật vã với cơn đau . Cô đã bật khóc tức tưởi vì cô đơn và tuỉ thân, cô thèm được quan tâm, được săn sóc . Vậy mà hôm sau khi được Vũ Phúc lo lắng, bận lòng cô lại tìm cách tránh né, khước từ để rồi buồn bã, tiếc nuối và ray rứt.
Chuyện đơn giản thế thôi mà cô còn bó tay không giải quyết được, nói chi đến chuyện phải phá vỡ một công trình mà cô đã bận tâm, tận lực bấy lâu nay.
Đdồng Phi à! Tôi mang thức ăn lên cho cô đây này.
Sự xuất hiện đột ngột của Vũ Phúc khiến Đồng Phi không kịp giấu những giọt nước mắt đang chảy dồn trên má cô.
Vũ Phúc hốt hoảng đặt chiếc khay thức ăn đánh cộp xuống bàn . Đến bên cô, anh kêu lên:
-Vết thương đã sao rồi, phải không Đồng Phi ?
Không ngờ câu hỏi của Vũ Phúc lại càng làm tăng thêm nỗi tủi thân trong lòng Đồng Phi và cứ thế, cô khóc òa lên.
Vũ Phúc quýnh quáng:
- Đồng Phi! Cô thế nào ? Nói cho tôi biết đi, đừng có khóc vậy mà.
Không nói không rằng, Đồng Phi vẫn tiếp tục khóc.
Chẳng nén được nữa, Vũ Phúc chồm tới, hai tay anh siết chặt tay Đồng Phi, miệng xúc động nói:
Đdồng Phi! Tôi xin em, có gì hãy nói cho tôi biết với . Đừng khóc nữa! Nhìn em khóc, tôi không chịu được đâu.
Tiếng "em" phát ra từ phiá Vũ Phúc thật êm ái, thật ngọt ngào làm Đồng Phi rùng mình trong ngỡ ngàng và kinh ngạc, sững sờ . Giọt lệ chưa kịp rơi tiếp khỏi bờ mắt đã treo lơ lửng lại bởi rèm mi mở to hết cỡ.
"Em ư ? Có phải Vũ Phúc vừa gọi cô là "em" đó không ?
Tiếng khóc chợt dưng nín bặt của Đồng Phi đã giúp Vũ Phúc định tĩnh lại. Anh có vẽ bối rối. Buông nhanh Đồng Phi ra, anh xua tay:
-Xin lỗi, tôi không cố ý . Chỉ vì tôi quá lo lắng cho cô . Hơn nữa, tôi rất sợ nước mắ t. Tôi thật chẳng cam tâm chút nào khi nhìn kẻ khác khóc . Nhưng... Cô không sao chứ, Đồng Phi ?
Đồng Phi thẫn thờ mất mấy giây . Sau đó, cô đưa tay quệt nước mắt, môi mấp máy ngập ngừng:
-Kẻ xin lỗi là tôi mới đúng hơn . Tôi đã làm phiền anh quá nhiều rồi.
-Nhưng cô không sao chứ ?
Vũ Phúc lặp lại câu hỏi của mình, ánh mắt anh chẳng giấu đi đâu được vẻ căng thẳng.
Đồng Phi cụp mi, cô khe khẽ lắc đầu:
-Chẳng sao hết, anh ạ.
Đdã không sao cớ gì cô lại khóc ngon lành thế ?
Vũ Phúc có vẻ không tin, anh gặn hỏi.
-Tôi... tôi... Đdồng Phi lúng túng giải thích - Tự tôi... nghĩ ngợi lung tung rồi không được vui thôi.
-À! Tôi hiểu rồi- Vũ Phúc chợt buông thõng hai tay -Cô không vui vì những câu nói lúc nãy của tôi chứ gì, đúng không ?
Đồng Phi ngắc ngứ . Chẳng lẽ nói không mà chả lẽ nói phải Đằng nào cô cũng không thể chọn lựa, thôi thì đành bặm môi làm thinh.
Vũ Phúc nhình Đồng Phi thật lâu, môi anh nhếch nhẹ:
-Thường ở đời là thế, lời thật hay mất lòng, nhưng thuốc đắng sẽ dã tật . Tôi thật lòng muốn tốt cho cô . Nếu cô cảm thấy không thích thì hãy xem như tôi chưa hề nói và cô thì chưa hề nghe . Giờ thì tôi đỡ cô ngồi lên ăn chén xúp này đi nhé.
Đồng Phi định lắc đầu, nhưng lại thôi . Tốt nhất không nên chọc anh ta cáu thêm nữa.
Vậy là tô xúp khá to đã được Đồng Phi ăn hết sạch trong loáng mắt một cách ngon lành.
Tuy được Vũ Phúc săn sóc, lo lắng từ A đến Z, nhưng cũng phải mất non tuầu sau, chỗ vết thương của Đồng Phi mới bớt sưng.
Chẳng hề thông qua một trường lớp nào, vậy mà Vũ Phúc không khác gì một bác sĩ chuyên nghiệp, một vị hộ lý thành thạo và là một bà nội trợ giỏi giang.
Từ cơm nước, giặt giũ, thuốc men... đều do một tay anh chu tất.
Đồng Phi ban đầu thì phản đối, kế đến nhân nhượng, sau cùng là đón nhận mà không còn kêu ca ta thán nữa . Thậm chí, cô còn cảm thấy thiêu thiếu nếu không được Vũ Phúc để mắt tới . Khoảng thời gian Đồng Phi bị bệnh, giám đốc Thanh Châu đến nhà dì Thuận thường xuyên hơn.
Nhìn Vũ Phúc tất bật với công việc nuôi bệnh, Thanh Châu nói nửa đùa, nửa thật:
-Mối quan hệ giữa hai người thế nào, tôi không cần biết . Tôi chỉ biết một điều, cô tôi rất quý Đồng Phi, cho nên tôi sẽ không tha cho cậu làm cô Thuận và cô em gái nuôi của tôi bị tổn thương đấy.
Thấy chưa đến lúc nói những gì cần phải nói, vì thế dù bị Thanh Châu đè, anh vẫn gạt ngang mà không hề phân trần.
Đồng Phi bị bệnh, dì Thuận đi vắng, tôi lo cho cô ấy là chuyện thường thôi mà . Anh đặt vấn đề làm gì chứ ?
-Nếu nguyên nhân đơn giản như cậu vừa nói, cậu sẽ chẳng dốc toàn tâm, toàn lực vào việc chăm nuôi bệnh nhân khổ cực trăm bề vậy đâu . Cậu có thể nhờ một ai đó trong công ty, hoặc cậu chỉ chăm sóc có chừng mực . Cậu có biết, nhân viên trong công ty cậu, bọn họ kháo với nhau thế nào về cậu không ?
Giám đốc Thanh Châu cười nhẹ:
-Mà thôi, cho cậu biết để cậu trù dập họ ha ?
Biết giám đốc Thanh Châu đùa, Vũ Phúc vẫn nghe khó chịu . Anh xụ mặt:
-Anh nghĩ tôi nhỏ mọn đến vậy sao ?
-Nhỏ mọn ư? Vậy thì không phải . -Giám đốc Thanh Châu xua tay -Ấy là tôi áp dụng câu phòng bệnh hơn chữa bệnh thôi . Vả lại, đám nhân viên của cậu hay được chính tôi nói với giám đốc của họ nghe, chắc chắn họ sẽ cười vào mũi tôi ngay, là đàn ông sao lắm lời . Chừng đó, mười mo cau to sầm cũng khó lòng che kín mặt.
-Anh nói nhiều thế để làm gì ? -Vũ Phúc gắt - Tôi chỉ muốn biết anh có kể hay không thôi ?
-Aí chà! Kể thì Kể-Giám đốc Thanh Châu khề khà -Cậu sao dễ nổi cáu quá . Nè! Nghe nhé . Bọn họ bao? không chừng ông giám đốc mình đã và đang yêu rồi cũng nên . Chớ bọn mi thấy đó . Hôm trước, công ty cũng có mấy người bị bệnh, nặng hơn chị ấy nữa là khác, vậy mà giám đốc ta có lo đến quên công bỏ việc, phờ phạc râu tóc như hiện nay đâu.
-Thật bậy bạ hết sức . - Vũ Phúc đỏ mặt, anh lắc đầu ngán ngẩm -Rõ là ăn không ngồi rồi . Dư hơi, rỗi công.
Gõ nhẹ điếu thuốc thơm chưa đốt xuống mặt bàn kiếng, Thanh Châu chậm rãi:
-Chuyện họ nghĩ sao, tôi không quan trọng nốt . Chỉ mong cậu đừng bao giờ quên tôi là người thế mạng cho cậu đấy.
Vũ Phúc nhăn mặt:
- Không mang đến cho anh và dì Thuận niềm vui thì tôi cũng sẽ chẳng để hai người thất vọng . Nếu tôi nhớ không lầm thì lời hứa này, tôi đã lặp đi lặp lại gần thứ một trăm rồi, chả lẽ anh lại quên sao ?
Thanh Châu phẩy tay:
-Tôi không quên, nhưng tôi nghĩ... từng lúc nha+\'\'c nhở sẽ tốt hơn.
Vặn vẹo Vũ Phúc là thế, thật ra Thanh Châu có niềm tin rằng Vũ Phúc sẽ làm được những gì anh ta hứa . Chỉ tiếc rằng Vũ Phúc và cả Đông Phi nữa . Hai người quá kín đáo nên dù đã cố hết công sức, Thanh Châu và dì Thuận đều không sao hiểu được Vũ Phúc đang làm gì và muốn gì ở Đông Phi . Có điều giám đốc Thanh Châu vẫn mong sao một kết thúc sẽ đến trong ngôi nhà vốn dĩ rất ít tiếng cười này, kể từ khi đứa con trai độc nhất của dì Thuận đã bỏ dì mà ra đi mãi mãi không về, sau một tai nạn thương tâm cách đây khá lâu .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay