Lấy Chồng Xứ Lạ - Chương 13

Tác giả: Dạ Miên

Phải mất cả tháng sau, Đồng Phi mời tàm tạm nguôi ngoai cái buổi tối đáng ghét và nụ hôn mà theo cô rất ૮ɦếƭ tiệt ấy.
Cũng may là Vũ Phúc không hề một lần nhắc lại và cô thì cứ cố lờ đi.
Hôm nay, Đồng Phi lại phải theo Vũ Phúc ra Đà Lạt dự một buổi chiêu đãi của công ty bạn.
Hiện giờ, con đường trở về với công ty Hải Châu đã không còn rộng mở cho Đồng Phi nữa, bởi giám đốc Châu đã chính thức bàn giao cô cho Vũ Phúc, với lý do bên công ty Hải Châu dạo này tình hình làm ăn có chiều đi xuống nên phải giảm biên chế, thế là dù muốn dù không. Đồng Phi cũng đành từ giã Hải Châu trong luyến tiếc và giận dỗi.
Buổi chiêu đãi kết thúc cũng đã hai mươi giờ hơn. Đồng Phi và Vũ Phúc ra xe về. Nói tiếng là đi dự tiệc, nhưng Đồng Phi chả ăn uống gì cả ngoài chén xúp nóng dằn bụng, mà cũng phải tranh thủ, khẩn trương mới được phần. Bởi cô không thể ngồi vào bàn ăn dùng một cách thoải mái, trong khi Vũ Phúc, giám đốc của ông đang mãi bận rộn với giao dịch và bàn bạc công việc.
Nhìn thức ăn ê hề bày ra, Đồng Phi không khỏi ấm ức.
Quái thật ! Vậy mà lúc trưa lại bảo cô ăn in ít, dành tối dự chiêu đãi. Nếu biết vậy, trước lúc đến đây cô đã nốc phở, hủ tiếu hoặc bánh mì no nê rồi.
Cả hai về đến nhà thì dì Thuận đã ngủ. Thay xong bộ đồ vía ra, Đồng Phi uể oải chui ngay vào chăn định dỗ giấc mong vơi đi phần nào cơn đói, tiếc rằng chiếc bao tử lép kẹp của cô lại không cho phép.
Ngoảnh tới nhìn lui, trong phòng chẳng còn món gì để có thể gọi là đỡ lòng, lót dạ được, mím môi, cô thở dài.
- Có lẽ, phải xuống bếp vậy.
Như thế, nhưng khi nghĩ tới việc phãi chui ra khỏi chăn vào lúc này, Đồng Phi ngán ngẩm vô cùng. Khổ nỗi muốn ăn thì phải lăn vào bếp, mà bếp thì tận tít dưới kia.
- Đành chịu phép thôi.
Thọc hai tay vào túi để ủ ấm, sau khi đã quấn vội chiếc khăn len quanh cổ, Đồng Phi lọ mọ xuống bếp.
Vì không muốn làm dì Thuận thức giấc, Đồng Phi nhón nhẹ chân và bước thật nhẹ, thật êm trong đôi giày bằng vải len của mình. Ngoài tiếng gió rít lao xao bên trong cửa thì cả gian nhà chìm trong sự yên ắng của buổi đêm, khiến Đồng Phi thoáng sờ sợ, nhưng nhớ đến tô mì bốc khói sẽ giúp cô ấm lòng, Đồng Phi can đảm hẳn lên.
Ánh đèn thấp thoáng len qua cánh cửa khép hờ của gian nhà bếp làm Đồng Phi khựng lại, cô nhíu mày.
"Có khi nào lại gặp hắn nữa không nhỉ?"
Má cô chợt nóng bừng lúc đứng trước cảnh cũ, gợi lại chiếc hôn hôm nào.
"Lạy chúa! Chỉ là do dì Thuận quên tắt đèn thôi".
Một chút hy vọng cỏn con trong Đồng Phi vụt bay biến khi cô thấy bóng Vũ Phúc từ trong đi ra, trên tay anh là chiếc mâm nhựa với hai tô mì nghi ngút khói.
Xui xẻo cho Đồng Phị Lần trước thì va tay vào cạnh bàn, lần này lại vướng chân vô bức rèm cửa.
Tiếng động làm Vũ Phúc ngẩng lên nhận ra Đồng Phi, mắt anh sáng tia mừng rỡ. Nhưng chỉ thoáng thôi, rồi đâu lại vào đấy, vẫn giọng lạnh lùng muôn thưở, tuy có phần dịu hơn:
- May quá ! Cô vào đi, Có cả phần cô nữa đấy. Tôi định nấu xong sẽ lên gọi cô, không ngờ cô đã xuống rồi.
Đồng Phi ngẩn người:
- Sao anh lại biết tôi sẽ ăn mà nấu sẳn?
- Có gì lại không biết.- Vũ Phúc nhún nhẹ đôi vai - Dì Thuận vẫn thường bảo cô dở chịu đói, mà lúc chiều ở bàn tiệc, tôi và cô đều có ăn gì ra hồn đâu, nhìn cô xuôi xị mang bụng đói ra về, tôi thật ngại ghệ Cũng do tôi, đến dự tiệc lại chẳng lo ăn, cứ tất bật công việc mãi khiến cô vạ lây.
- Cũng không trách được anh.
Vẻ thản nhiên của Vũ Phúc chẳng ngờ lại là cách để Đồng Phi tự nhiên nhất. Sẽ sàng kéo ghế ngồi xuống phía đối diện với Vũ Phúc, cô nói tiếp:
- Thật ra, đám đông đã làm tôi mệt phờ, có cố nuốt cũng chả vô.
Vũ Phúc lắc đầu, rồi đẩy nhẹ tôi mì về phía Đồng Phi và trao đũa cho cô:
- Không cần cô phải nói năng kiểu lấy lòng ấy, tôi không quen nghe đâu.
Gương mặt không được tươi mấy của Đồng Phi xụ nhanh:
- Tôi lấy lòng anh? Anh nói năng sao khó nghe vậy? Lấy lòng để được gì chứ? Tô mì này chăng? Nếu anh đã nghĩ thế thì tôi sẽ không cần đâu, trả nó lại cho anh đó. Một khi tôi đã không ngại đêm tối lẫn trời rét run xuống tận đây được thì tôi cũng sẽ tự nấu được, đúng không?
Vũ Phúc không khỏi ngỡ ngàng trước phản ứng của Đồng Phi:
- Này, tôi chỉ nói thế mà cô tự ái rồi sao?
Đồng Phi trợn mắt, cô bắt đầu tức giận ra mặt:
- Vậy theo anh, phải sao tôi mới được tự ái hả? Dưng không lại cho là tôi lấy lòng anh, sau khi đã đặt trước tôi một tô mì tỏ ý mời mọc. - Giọng cô tức tối - Làm thế chẳng khác nào anh đã cố tình dội nước lạnh vào mặt tôi để cho tôi tỉnh ra là gì?
Vũ Phúc vỡ lẽ, anh vừa buồn cười vừa kinh ngạc:
- Tôi không cố ý hay cố tình chi hết. Cô đừng hiểu sai lệch vấn đề rồi gán cho tôi tội này tội nọ. Tôi chỉ nói sự thật. Bản tính tôi xưa nay quen nói thẳng, chả lẽ cô không biết điều ấy? Hơn nữa rõ ràng việc để cô phải đói meo là lỗi của tôi, đúng ra tôi không nên tham công tiếc việc. Mà thôi...
- Vũ Phúc nhướng mày, anh xua tay - Xem như là tôi đã nói sai, tôi xin nhận.Giờ thì mời cô làm ơn giải quyết hết tô mì này giùm tôi, để lâu sợi mì nở to ra, n7ớc lại nguồi, lúc ấy sẽ chê đầu bếp, tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.
Thấy Đồng Phi còn ngần ngừ, Vũ Phúc thong thả:
- Nếu cô vẫn chưa thôi ấm ức, dùng xong ta có thể bàn tiếp mà.
- Việc gì tôi phải ấm ức chứ?
Đã định không ăn, không rớ tới, nhưng khi nghe giọng nói ít nhiều châm chọc của Vũ Phúc, Đồng Phi cáu tiết. Cô ngồi phịch xuống, cùng lúc Vũ Phúc ngẩng mặt lên, và trong phúc ơ hờ, anh buột miệng nói trống không:
- Hừm ! Vẫn cứ bướng bỉnh như ngày nào, chả thấy thay đổi chi cả.
Đồng Phi ngẩn người, chồm tới hỏi dồn:
- Nè ! Anh vừa bảo gì thế? Tôi vẫn bướng bỉnh như ngày nào? Nghĩa là... nghĩa là trước đây chúng ta đã từng gặp nhau à?
"Thôi ૮ɦếƭ rồi"
Vũ Phúc biến sắc, anh không khỏi bối rối than thầm. Cũng may anh đã trấn tĩnh lại kịp.
- Ồ ! Không. Là tôi muốn nhắc đến hôm đầu tiên cô đến nhận việc ở công ty tôi ấy mà. Khựng lại, Đồng Phi ngờ vực:
- Có thật không?
Vũ Phúc gật đầu đáp nhanh:
- Sao lại không chứ? Hôm ấy, cô vừa cố chấp, vừa bướng bỉnh phát khiếp.
- Đủ rồi, giám đốc ạ.
Đồng Phi đỏ mặt nhưng đồng thời cô cũng thở ra nhẹ nhõm.
- Hừ ! Vậy mà tôi cứ tưởng...
- Cô tưởng gì nào?
Đồng Phi chối phắt:
- À ! Không có gì... Không có gì hết.
Chỉ tay vào tô mì, Vũ Phúc cười nhẹ:
- Không có gì thì tôi mời cô nhé.
Đồng Phi mím môi:
- Được. Tôi sẽ chẳng khách sáo nữa.
Không ngờ hai tô mì ấy lại có tác dụng không nhỏ đến việc cải thiện mối quan hệc của Vũ Phúc và Đồng Phi.
Ngày một, những cái liếc xéo, những lần nguýt dài, những pha lườm ngang, kể cả những trận khẩu chiến... đã vơi dần... vơi dần.
Đồng Phi cảm thấy quen hơn, thích nghi hơn với không khí ở công ty mới, nhất là Đồng Phi chẳng còn nghe khó chịu lắm đối với sự hiện diện của Vũ Phúc trong ngôi nhà dì Thuận.
Ánh mắt cô dịu đi rất nhiều, mỗi khi chạm phải tia nhìn của Vũ Phúc. Và hình như cô còn nghe lòng có đôi chút trống vắng, lúc Vũ Phúc vì công việc phải vắng nhà.
Cô cứ ra vào và cứ buồn hiu hắt.
Vào chính những thời khắc đó, nỗi hoang mang, lo sợ lại đến với Phi.
Tuy không thể lý giải nổi tâm trạng mình, nhưng cô mang máng hiểu rằng trong tận cùng sâu thẳm trái tim cô : ngoài mẹ, ngoài cha, ngoài Kim Thy, ngoài dì Thuận thì hôm nay đã có bóng dáng của một người đàn ông, và người đàn ông ấy chắc chắn là Vũ Phúc chớ chẳng phải ai khác.
"Đấy là sự ngộ nhận để bù đắp cho nỗi trống vắng nhất thời, hay là đã có một thứ tình cảm lạ đang manh nha hình thành? Không, không lý nào".
Bở cô đã nguyện với lòng, nếu chưa sáng tỏ được chuyện riêng tư thì nhất định cô sẽ không mang thêm phiền não vào người.
Cách tốt nhất để được yên ổn là có nên trở về với cuộc sống khép kín và khắc nghiệt của chính cô như trước kia.
Có điều trước khác, giờ lại khác. Để tạo một hàng rào cách biệt, ngăn đôi lúc giữa hai người đã có một điều gì đó không tháo gỡ được thì qủa là chẳng dễ dàng.
Đau đớn trăn trở, dằn vặt trong cô đơn, buồn bã. trong lẻ loi và mất mát để rồi đêm về mơ màng trong giấc ngủ, cô thấy mình cùng anh đi bên nhau giữa một khoảng trời bao la rực rỡ, dưới chân là từng cụm mây ngũ sắc bềnh bồng và ánh mắt như có tia lửa nóng thiêu đốt cả hồn cô.
Dì Thuận không khỏi kêu lên khi thấy Đồng Phi bỗng nhiên thay đổi góc một trăm tám chục độ.
Cô thường tránh không đi chung, ăn chung, ngồi chung ở những nơi có sự hiện diện của Vũ Phúc.
Hễ Vũ Phúc ở nhà thì Đồng Phi vào phòng hay ra vườn, hễ Vũ Phúc đói thì Phi lại no, hễ Vũ Phúc đi trễ thì Đồng Phi về sớm, hễ Vũ Phúc về sớm thì Đồng Phi kiếm cớ để về muộn.
Vườn hồng mà Đồng Phi tự tay vun trồng để *** thời gian, để nhờ vào đó mà cô tìm quên cành xanh tươi, càng trổ hoa rực rỡ thì Đồng Phi càng trở nên gầy rộc, ủ rũ và héo hắt hẳn đi.
- Đồng Phi à ! - Dì Thuận lắc đầu ngán ngẩm - Con đã lớn rồi, nếu con cứ tiếp tục cuộc sống khép kín như thế con sẽ cô độc cả đời đấy.
Đâu phải Đồng Phi không hiểu được điều đó, nhưng thà thế còn hơn phải từng lúc chịu đựng những cơn đau êm ái, nhẹ nhàng, vô hình mà nhức buốt từ con tim chưa một lần mở ngỏ của cô.
Lần đầu tiên dì Thuận đi vắng, dì đến nhà một người bạn để dự cưới, chỉ còn mỗi Đồng Phi và Vũ Phúc trong nhà.
Thường khi, cứ mỗi sáng thức giấc, dù dạo này họ không còn dùng chung các bữa ăn nữa, Vũ Phúc vẫn có phần của mình đặt sẳn ở bàn do Đồng Phi làm lấy. Nhưng hôm nay bàn trống trơn, bếp lạnh ngắt, và cửa phòng Đồng Phi lại đóng im lìm.
Vũ Phúc không khỏi làm lạ. Nửa muốn lên phòng xem Phi ra sao, nửa muốn phớt lờ bỏ đi.
Phân vân ngần ngừ mãi, hết bước đến gần chân cầu thang dẫn lên phòng Đồng Phi, lại trở về phía ghế ngồi phịch xuống.
Cây kim ngắn của chiếc đồng hồ đeo tay chỉ con số bảy. Vũ Phúc phẩy tay đứng lên.
- Biết đâu cô ấy muốn tránh mặt anh. Không khéo chỉ làm cô ta khó chịu thêm.
Hoặc giả, cô ta đã đi trước rồi... Nhủ thế, nên Vũ Phúc tạm an lòng hơn. Anh xuống nhà, lái xe đến công tỵ Vũ Phúc khựng lại khi thấy chỗ ngồi của Đồng Phi vẫn chưa có ai cả. Giấy tờ sắp xếp cẩn thận, cho biết cô chưa đến.
- Lạ nhỉ? Cô ta có thể đi đâu chứ?
Vũ Phúc còn đang thừ người ra nghĩ ngợi thì được bên thường trực báo có khách hàng đến tìm.
Đành gác chuyện Đồng Phi lại.
Sáng bàn công việc.
Trưa dùng cơm với khách.
Chiều kiểm tra các hồ sơ.
Tất bật, túi bụi...
Đến lúc gần tan sở, chừng ấy, Vũ Phúc mới sực nhờ tới việc vắng mặt đột xuất và khó hiểu của Đồng Phị Anh vội vã giơ tay nhấn chuông cho cô thư ký.
- Alộ Tôi đây. Hôm nay Đồng Phi có đến không cô Lan?
Ngọc Lan nhanh nhẩu trả lời.
- Thưa giám đốc, không ạ.
Vũ Phúc ngập ngừng:
- Thế có đơn từ xin nghỉ chứ?
- Dạ, cũng không biết, không thấy nữa.
Giờ thì Vũ Phúc không sao giữ bình tĩnh được nữa. Anh chợt nghĩ:
"Nhỡ Đồng Phi bị bệnh".
Ôi ! Nếu thế thì anh thật là tệ. Trước khi đi, dì Thuận cứ dặn đi, dặn lại mãi:
- Con ở nhà coi sóc nhà cửa và để ý Đồng Phi hộ dì nhé. Dì thấy Đồng Phi có vẻ không được khỏe lắm.
Lúc nãy, Vũ Phúc đã sốt sắng gật đầu, anh nhận nhiệm vụ chẳng chút do dự. Vậy mà bây giờ...
Bàn giao công việc lại cho phó giám đốc Tuấn, Vũ Phúc hối hả ra xe, rồi hối hả phóng về nhà.
Nhìn khung cửa vẫn đóng kín mít như ban sáng, Vũ Phúc thó cả tim.
Quăng bừa chiếc xe gắn máy vào một góc cây, anh run tay tra chiếc chìa khóa vào ổ.
Bên trong tối mù, phòng Đồng Phi khóa trái. Gọi mãi không nghe ừ hử, Vũ Phúc tung cửa xông vào. Anh rụng rời cả tay chân khi nhận ra trên chiếc giường cá nhân kê ở góc phòng, Đồng Phi nằm đó, mặt đỏ bừng bừng, tóc tai rũ rượi, môi khô ráp và hai bên má những giọt nước mắt chưa kịp ráo.
Chẳng cần phải nghĩ ngợi thêm, Vũ Phúc xô người tới, xốc Đồng Phi dậy bằng đôi tay rắn chắc nhưng đang run rẩy của mình, quày quả chạy bổ ra cửa.
May cho Vũ Phúc là hôm nay không mưa nên đường không trơn tuột, lầy lội, giúp anh có thể điều khiển xe dễ dàng với tốc độ khá lớn. Nửa giờ sau, Vũ Phúc đã đưa được Đồng Phi đến bệnh viện.
Sau khi được bác sĩ cho biết Đồng Phi sốt rất cao là do vết thương ở chân bị nhiễm trùng, Vũ Phúc chưng hửng. Anh đứng ngây người ra:
- Cô ấy làm gì để phải bị thương chứ?
Vị bác sĩ khó chịu ra mặt:
- Chuyện ấy cậu đi mà hỏi bệnh nhân, sao lại hỏi tôi? Một vết cuốc vào chân khá sâu, chắc hẳn máu ra nhiều và đau cũng không ít, vậy mà cậu không hay biết thật à? Tệ nhỉ !
Vũ Phúc chẳng biết phải trả lời sao với vị bác sĩ cả. Nếu bảo anh tệ cũng không đúng. Từ hôm dì Thuận đi đến nay, Đồng Phi cũng tránh mặt anh kỹ hơn nữa. Mà đã không gặp thì làm sao anh biết được việc gì xảy đến với cổ Còn như cho rằng anh không tệ thì lại càng sai muôn phần, bởi lẽ ra cô trốn thì anh phải nghĩ ra cách để tìm cho bằng được. Ít ra anh phải có trách nhiệm với những gì mà anh đã hứa, dù lòng anh đang không vui vì việc Đồng Phi bỗng dưng từ chối không về cùng anh, mà lại quá giang phó giám đốc Tuấn, trong lúc Tuấn và cô chẳng chung đường về. Anh không vui, thậm chí rất bực bội, bực đến mức phải bỏ mặc cô, nên mới xảy ra cớ sự.
Dẫu sao cũng là lỗi ở anh. Thôi thì ngậm bồ hòn làm thinh để cho vị bác sĩ mắng mỏ.
Tối đó, Vũ Phúc không về nhà. Anh ở lại bệnh viện chăm sóc cho Đồng Phi, khi thì chiếc khăn lạnh chườm trán, khi tách nước thấm môi.
Sáng hôm sau, Đồng Phi đã tỉnh hẳn. Xung quanh một màu trắng toát khiến Đồng Phi cảm nhận ngay là cô đang ở bệnh viện.
Chống khuỷu tay xuống giường, vô định chọn thế để có thể ngồi dậy, nhưng Vũ Phúc đã nhanh hơn.
- Để tôi giúp cho.
Anh bước tới và thật tự nhiên anh đưa tay đỡ lấy cộ Sau đó, anh kéo gối kê phía sau thành giường để Phi tựa vào.
Vũ Phú ôn tồn:
- Sao cô không nằm nghỉ thêm cho khoẻ?
Tuy đầu còn váng vất, mắt thì đang hoa lên, Đồng Phi vẫn mím môi đáp:
- Tôi thấy mình đã khoẻ lắm rồi. Anh đưa tôi đến đây từ bao giờ thế?
- Hôm quạ Hôm qua tôi đã đưa cô đến đây - Anh nói tiếp bằng giọng không hài lòng - Cô cũng lạ thật ! Bị thương nặng thế mà lại giấu kín bưng không hở một lời cho tôi biết. Cứ nghĩ là cô bị trúng mưa hay cảm nắng, chừng nghe bác sĩ bảo rằng cô bị thương do để lâu và băng bó không cẩn thận nên vết thương đã bị nhiễm trùng nặng, tôi như từ trên trời rơi xuống, ngơ ngơ ngác ngác, báo hại ông ấy mắng cho một trận vô phương chống đỡ.
Đồng Phi cụp mi, tránh ánh mắt nhìn của Vũ Phúc:
- Tôi xin lỗi. Tự tôi nghĩ là sẽ không có gì, sẽ chẳng sao hết, chỉ cần uống kháng sinh vài hôm là khỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc