Lấy Chồng Xứ Lạ - Chương 12

Tác giả: Dạ Miên

Chiều nay, Đồng Phi lại về nhà khá muộn . Thường thì những hôm tan ca trễ thế này, Vũ Phúc vẫn cho cô quá giang , nhưng hai ngày qua anh đã đi vắng .Không có dì Thuận ngồi trước nhà như mọi khi, Đồng Phi chắc
lưỡi :
- Có lẽ dì Thuận xuống bếp nấu nướng . Cả tuần nay, dì ấy chẳng được khỏe , vậy mà cứ lọ mọ làm mãi.
Ném vội chiếc ví da vào gốc ghế, Đồng Phi đi nhanh ra nhà sau, Một bóng người lúi húi bên bếp lò . Nghĩ ngay là dì Thuận, Đồng Phi sà tới , miệng nói tay ôm :
- Dì à, Sao dì không...
Lời nói chưa kịp nói đã bị ngưng bặt bởi một cảm giác khác lạ, cùng lúc bóng người ngẩng lên . Dưới ngọn đèn tranh sáng, gương mặt đàn ông hiện rõ . Đồng Phi hãi hùng :
- Ôi...
Giật bắn người về phía sau , Đồng Phi hét lên , trong lúc tay cô quơ mạnh :
Xoảng... xoảng...
Tiếng đỗ vỡ và bóng người tràn tới khiến nỗi kinh hoàng trong Phi dâng lên gấp bội , cô ú ớ :
- Trời ơi ! Đừng...
Vừa lúc đó có tiếng của dì Thuận từ nhà trên vọng xuống :
- Cái gì vậy Vũ Phúc ?
" Vũ Phúc ư ? "
Mặt Đồng Phi từ tím bỗng chốc chuyễn sang đỏ bừng lên . " Sao lại là Vũ Phúc ? Chẳng phải anh ta vắng nhà hai hôm nay sao ? Thôi ૮ɦếƭ rồi :
Há hốc miệng, Đồng Phi tháo chạy về phòng rồi chốt cửa thật chặt . Mắt dáo dác ngó quanh như sợ người khác phát hiện ra cô , dù cô tin chắc rằng , ngoài cô ra , trong phòng chẳng còn một ai và cửa phòng thì đã đóng kín mít.
- Phải Đồng Phi không , Vũ Phúc ? - Dì Thuận cao giọng hỏi.
Vũ Phúc đáp nhỏ :
- Vâng dì ạ.
- Con bé nó làm sao thế ? - Dì Thuận có vẻ lo âu.
- Chẳng sao hết nửa dì ! - Vũ Phúc xua tay - Trời tối , con lại chưa kịp bật đèn lớn , khiến cô ấy nhìn không rõ lắm và đã va nhầm vào chiếc bàn kê chén.
Dường như không hài lòng với cách giải thích của Vù Phúc , nên dì Thuận hỏi gặng :
- Nếu chỉ vậy thì con bé đâu cần phải hớt ha hớt hãi chạy ?
- Về việc này thì con nghĩ... Vũ Phúc ngắc ngứ - có lẽ... có lẽ...
Đang dõng tai nghe ngóng , Đồng Phi không khỏi điếng cả hồn trước sự ngắc ngứ này của anh.
Nhỡ anh ta nói thật với dì Thuận thì mình còn mặt mủi nào chứ .Cũng may là Vũ Phúc đã trấn tĩnh lại được . Soi đèn nhặt nốt những mảnh chén vỡ vụn còn rơi vãi dưới sàn gạch hoa , Vũ Phúc cười nhẹ :
- Dì đừng trêu cô ấy nhé . Cô ấy ăn vụng dì ạ . Không dè trong bếp có con.
Đồng Phi nhẹ nhõm , đồng thời mặt cô lại nhăn lên như khỉ phải ớt.
" Ôi chao ! Ăn nói kiểu gì kì cục vậy hở trời ? Nhưng... Đôi chân mày Đồng Phi nhíu lại , rồi dãn ra - Dẫu sao , thế... vẫn hơn . Đồng Phi vuốt *** , tiếp tục thở.
- Xem chừng anh ta biết chuyện hơn cô tưởng . Ít nhất , anh ta cũng đã vì cô mà nói dối với dì Thuận . Một lời nói dối vô cùng dễ thương , mà bất kỳ ai ở trong trường hợp cô sẽ chắc chắn chẳng nở nào từ chối được . Duy có điều... Đồng Phi mím môi - Đấy là để đối phó cùng dì Thuận , còn với anh ta, cô phải thế nào đây ? Cô có thể trốn anh ta tối nay, nhưng rồi sáng mai ra... đi chung , ăn chung, làm việc chung ?
Nghĩ đến đó, Đồng Phi phét rét run , người cô như nổi gai khắp nơi, cô đăm giận chính mình.
Phải chi lúc nãy cô chịu khó cẩn thận một tí , ý tứ một tí và mở to con mắt một tí là cô đã tránh được đại họa rồi . Ai đời cứ xớn xơ xớn xác để giờ nằm đây lỡ khóc lỡ cười . Chạm tay đàn ông thôi là đủ đễ cô thấy dị rồi . Đằng này , dưng không lại ôm cứng người ta, còn kê môi hôn má anh ta một cánh thoải mái nữa chứ . Điều xấu hổ này dẫu có mang hết nước sông Cửu Long về rửa củng chưa sạch.
Suy cho cùng , đầu cua tai nheo củng bởi hắn thôi . Nếu hắn không bải đi xa, nếu hắn không lù lù xuất hiện, nếu hắn không lên lịch công tác cho cô hàng đống việc và nếu hắn lên tiếng ngay khi cô mới vừa bước tới bên hắn.
" Vũ Phúc ! càng lúc ông càng thật đáng ghét quá đi thôi ".
Chỉ tội cho Vũ Phúc , trong lúc Đồng Phi cố vắt óc ra hàng lô hàng lốc tội lỗi của anh thì anh vẫn còn bàng hoàng , chới với , chưa định tỉnh vì vòng tay ôm ấm miển cùng nụ hôn từ trên trời rơi xuống ấy.
Tuy bất ngờ , vô tình và nhanh như ánh chớp đêm và tuy anh đã hưởng trọn vẹn những điều hơn thế nửa ở các cô gái khác , nhưng sao lần này anh lại nghe có một cái gì ngọt ngào làm lao đao lãng đãng trái tim anh.
Chưa dứt hẳn cơn bần thần thêm bị dì Thuận tra gạn nên anh cứ lúng ta lúng túng như gà mắc tóc , muốn nói mà chẳng thành lời , cuối cùng đành phải nói dối . Đồng Phi biết được sẽ không tha cho anh , nhưng ngộ biến tùng quyền , anh không thể làm gì khác hơn được.
Giờ thì dì Thuận đã trở lên nhà trên , Vũ Phúc lơ ngơ làm nốt công việc bếp núc bất đắc dĩ của mình , đến khi măm cơm chiều hoàn tất củng đã tám giờ hơn.
Không thấy Đồng Phi, dì Thuận nhíu mày :
- Ủa ! Đồng Phi vẫn còn trong phòng chưa chịu ra sao ?
Vũ Phúc khoát tay :
- Để con vào gọi cô ấy.
Đồng Phi đã ngủ thiếp đi tự lúc nào , dù bụng cô đang đói meo . Vũ Phúc phải gọi đến đôi ba lần mới có thể đánh thức cô dậy.
- Dì hở dì ? - Đồng Phi lồm cồm chui ra khỏi chăn , hỏi.
- Không là tôi đây - Vũ Phúc hắng giọng đáp.
- Lại là anh ta ! - Đồng Phi hoảng hốt , cô kêu lên nho nhỏ.
Và rồi thay vì ra mở cửa , Đồng Phi ngồi phịch trở lại giường.
- Việc gì thế ? - Cô hỏi tiếp bằng giọng cộc lốc.
Vũ Phúc ôn tồn :
- Cô ra dùng cơm đi.
Đồng Phi xẳng lè :
- Tôi không ăn.
- Như vậy cô sẽ đói đó, sáng mai không đi làm nổi đâu . - Vũ Phúc nghiêm giọng.
Đồng Phi gắt :
- Nổi hay không mặc tôi , can gì đến ông ?
- Sao lại không can ? Vũ Phúc nhíu mày . - Trước mắt cô vẫn là nhân viên của tôi kia mà.
- Nhân viên thì đã sao ? - Đồng Phi bướng bỉnh . - Chừng nào tôi không làm tròn nhiệm vụ , hoặc sai phạm điều gì ảnh hưởng đến công việc của công ty , khi ấy ông hãy moi quyền giám đốc của mình ra củng chưa muộn mà . Còn bây giờ là lúc riêng tư của tôi... - Đồng Phi cười nhạt - Chả lẽ giám đốc kể cả lúc này ?
Vũ Phúc hơi khựng lại , anh cười nụ :
- Cô nói thế củng được . Nhưng dì Thuận có hỏi, theo cô , tôi phải trả lời sao ?
Ái chà ! Đồng Phi xụi mặt , cô đã quên khuất mất điều này.
Không nghe Đồng Phi trả lời, Vũ Phúc biết rằng câu nhắc nhở vừa rồi của anh đã có tác dụng . Vì thế , thật thản nhiên anh nói tiếp , giọng nửa đùa nửa thật , nửa như bỡn cợt :
- Hay là tôi cứ tình ngay kể rõ cho dì ấy , để dì khỏi thắc mắc nhé ?
- Ơ ! khoan đã.
Đồng Phi hốt hoảng kêu lên và cô nhảy xổ về phía cửa :
- Ông không được ác thế nha.
- Cái này củng không , cái kia củng không , vậy cô ra nói với dì ấy đi . - Vũ Phúc cau mày, gắt nhỏ.
Nén cơn ấm ức vào lòng , Đồng Phi hạ giọng :
- Ông có cách mà , đúng không ?
- Không đúng.
- Vũ Phúc xua tay như đang có Đồng Phi trước mặt.
- Tôi không có cách nào cả , do cô, tùy cô thôi.
Đồng Phi ngần ngừ một lát. Sau cùng , cô đành miển cưỡng.
- Thôi được . Tôi sẽ ra dùng cơm . Nhưng nếu ông có một cử chỉ gì khác là để dì Thuận phải nghi ngờ, thì dù có bị giám đốc Châu đuổi việc, tôi củng quyết không đến làm trong công ty ông nửa đâu đấy.
Giấu nụ cười thầm , Vũ Phúc gật nhẹ :
- Tôi hứa.
Tuy vậy chờ cho tiếng chân Vũ Phúc xa dần chứng tỏ anh đã bỏ đi , Đồng Phi mới chịu đứng lên , chải sơ lại mái tóc, rồi ngập ngừng mãi cô mới bước ra ngoài.
Bửa ăn diễn ra trong không khí ngột ngạt , dù dì Thuận và Vũ Phúc đã có những câu pha trò dí dỏm , thức ăn lại vừa miệng , nhưng Đồng Phi cứ gỡ như cô đang nuốt những viền bồ hòn cứng như sỏi và đắng như mật vào cổ họng mình . Tay cô thì lóng ca lóng cóng , gắp món ăn rớt mãi nhất là những lúc bất chợt ánh mắt Vũ Phúc nhìn lén . Cô có cảm giác như cô đang chịu Nhục h**h về một tội tày trời nào đó . Cô những mong bữa ăn trôi qua nhanh , nhưng dường như dì Thuận lẫn Vũ Phúc cố tình kéc dài thời gian.
Dì Thuận luôn miệng xuýt xoa :
- Dì không nghĩ rằng tài nấu nướng của con lại còn khá thế , Vũ Phúc . Hơn cả dì lẫn Đông Phi . Lúc nãy, khi nghe con xin trổ tài, dì cứ ngỡ tối nay dì và con bé Đồng Phi sẽ phải ăn cơm ba tầng rồi . Giỏi thật ! giỏi thật đấy !
Vũ Phúc có vẻ sượng sùng , anh nhăn mặt kêu lên :
- Dì à ! con mới tập tành làm bếp thôi dì đừng quá khen con như vậy.
- Dì không nói quá đâu.
- Dì Thuận nhướng mắt.
- Chỉ với món canh chua khế cũng đủ để dì chấm con đạt điểm tối đa, nói chi còn món cá kho tộ kia nửa.
Đang thao thao, dì Thuận bỗng buôn đũa và nheo mày buông gọn :
- Sau này , ai được làm vợ con , quả là có phước ba đời.
Nụ cười trên môi Vũ Phúc tắt nhanh , mặt tối sầm lại , giọng anh khô ran :
- Không phải đợi đến sau này đâu dì ạ . Hiện con đã có vơ.
Câu trả lời của Vũ Phúc làm cho không khí bàn ăn vốn đã ngột ngạt gượng ép lại càng gượng ép , ngột ngạt hơn.
Và trong lúc dì Thuận sững ra với câu hỏi :
- Thanh Châu bảo cùng dì là con vẫn còn sống một mình mà.
Còn Đồng Phi thì lặng người , hụt hẩng , một nổi buồn không tên tuổi không dáng dấp từ đâu ập tới . Cô cắn môi định quay đi, chợt giọng nói trầm trầm của Vũ Phúc cất lân , dù không muốn , Phi vẫn phải lắng tai nghe.
- Đúng đấy dì . Giám đốc Châu đã nói đúng . Con vẫn sống một mình , hay nói đúng hơn từ trước tới giờ con vẫn sống một mình . Nhưng thật sự là con đã cưới vợ hẳn hoi.
Ánh mắt dì Thuận dừng lại nơi Vũ Phúc khá lâu , như để đo lường độ chính xác múc chân thật . Cuối cùng dì thở nhẹ :
- Thế cô ấy đâu ?
Vũ Phúc ngần ngừ :
- Tam thời thì chúng con đã ly thân.
- Ly thân ư ?
- Dì Thuận không khỏi ngạc nhiên.
- Từ bao giờ ?
Mặt Vũ Phúc rắn đanh lại :
- Từ ngay sau ngày cưới dì ạ.
- Đến nông nổi vậy à ? Tại sao chứ , có thể cho dì biết được không ?
- Tất cả là do ở con.
- Vũ Phúc do dư.
- Con đã gây nên chuyện . Nhưng chắc chắn con sẽ sửa chửa những sai lầm ấy trong một ngày gần đây.
Rồi dường như muốn chấm dứt câu chuyện nên Vũ Phúc đã buông đũa đứng lên :
- Hôm khác, con sẽ kể đầu đuôi ngọn nguồn cho dì nghe . Giờ con cảm thấy đau đầu quá, hơn nữa còn một số giấy tờ, hồ sơ cẫn phải giải quyết gấp , xin phép dì nhé.
- Khoan đã ! dì Thuận kêu lên
- Con vẫn còn lưng chén cơm kia mà, Vũ Phúc.
Chẳng buồn ngoái lại , Vũ Phúc thản nhiên :
- Con no rồi , Lúc nãy trông bếp, con đã dằn sơ qua hết một đĩa mì xào khá lớn đến ứ cả bụng.
Từ lúc bắt đầu bữa ăn tới giờ , Đồng Phi vẫn cuối gầm mặt với bát cơm của mình , lòng cứ nơm nớp lo âu . Cô thầm mong dì Thuận thôi hỏi , thôi trò chuyện và Vũ Phúc thôi đáp , thôi ăn . Nhưng khi nghe Vũ Phúc tìm cớ để bỏ đi , cùng gương mặt đang tươi roi rói , bỗng chốc trở nên lạnh lùng đến khắc nghiệt của anh , khiến Đồng Phi đâm ra khó chịu lẫn bất bình . Ngó theo anh, cô lầu bầu :
- Hừ ! không thích nói thì thôi , ai ép ? cần gì phải xụ mặt, xụ mày , hối hả bỏ đi như bị ma đuổi vậy ?
Dì Thuận nói xuôi xị :
- Là lỗi ở dì . Lẽ ra dì không nên dò hỏi chuyện riêng tư của cậu ấy . Nhưng xem con kìa...
- Dì Thuận vỗ nhẹ vào vai Phi.
- Trách người ta sao không ngó lại mình ?
Đồng Phi ngẩn người :
- Con thì sao cơ ?
Dứ dứ ngón tay trỏ về phía Đồng Phi , dì Thuận nói :
- Mặt con còn trằm lần bí xị hơn Vũ Phúc nữ kìa.
Mặt Đồng Phi đỏ lên . cô cố chống chế , tuy tin rằng dì Thuận đã nói không sai :
- Tại con ghét cay ghét đắng bộ mặt của hắn ta . Lúc nào cũng hình sự , ưa hỏng vô.
Dì Thuận mỉm cười ;
- Con không ngại câu nói của ông bà ta xưa kia à ? " Ghét của nào trời trao của đó "
Đồng Phi lắc lư bím tóc dài, môi dưới cô trề ra :
- Ai trao mặc họ , mình cứ không nhận là yên chuyện.
- Thật... dì nghĩ mãi củng chẳng hiểu . Vũ Phúc đã làm gì con chứ ? Sao con thành kiến với cậu ấy hoài vậy ? - dì Thuận chắc lưỡi - Nói gì thì nói, đối với dì, Vũ Phúc vẫn là một trong những đứa con trai mà dì vừa mắt nhất . Chỉ tiếc một điều... - Liếc nhẹ về phía Đồng Phi, dì Thuận ngập ngừng.
- Phải chi... thằng bé ấy chưa có vợ , dì sẽ...
Biết dì Thuận lại sắp sửa đề cập đến việc kết hợp nhân duyên giửa cô và Vũ Phúc, Đồng Phi vội giơ tay chặn lời dì.
- Dì à ! con chẳng muốn nghe những chuyện ấy đâu.
Dì Thuận khựng lại . Sau đó, dì thở hắt ra :
- Con không muốn nghe cũng phải thôi, Vũ Phúc đã lập gia đình thì còn gì để nói nữa chứ ?
Giờ thì đến lượt Đồng Phi bỏ đi và bửa ăn đã chấm dứt sớm theo mong muốn của cô , nhưng tối đó thì Đồng Phi lại ngủ trể.
Nằm lăn ra giường, tay gác hờ trên trán, cố cứ vẩn vơ suy nghĩ và trong những chuyện suy nghĩ vẫn vơ ấy hẳn nhiên có cả chuyệ của Vũ Phúc, dù cô đã cố gắng gạt hình ảnh anh sang một bên nhưng vẫn vô ích . Chuyện Vũ Phúc đã đến đây , chuyện cô bị điều về công ty Vũ Đình, chuyện dì Thuận muốn thắt chặt thâm tình, kể cả chuyện lúc nãy cô đã ôm chầm lấy anh , hôn anh và cuối cùng là việc anh đã kết hôn và đã gặp rắc rối như cô.
Có thể vì buồn tình, buồn đời, hoặc có thể buồn người gì gì đó nên anh ta đã mò đến nơi đèo heo hút gió này mà ở ẩn củng như cô . Nhưng...
Đồng Phi chợt nhỏm người bật dậy :
-Ái dà ! Sao lại có chuyện giống chuyện của mình thế ? Ly hôn ngay sau ngày cưới.
- Thôi ૮ɦếƭ rồi . Có khi nào là hắn ta ? Hắn ta biết được tung tích cô nên lần dò tìm đến ?
Cả người Đồng Phi như nhũn ra lúc nghĩ đến điều kinh khủng ấy . Nhưng chỉ thoáng thôi , Đồng Phi lại bật cười một mình , rồi nằm vật xuống thở hắt ra một hơi dài.
- Mi lại vẽ vời gì nửa đây . Đồng Phi ?
Lắc mạnh đầu, Đồng Phi cấu kỉnh nhủ thầm :
- Chuyện có thể là chuyện, nhưng người không thể là người được . Cụ thể , qua hai kiểu cách nói năng , hai lối sống và nhất là hai khuôn mặt.
Có mà sa xuống chín tần địa ngục, hoặc giả bay lên trời , Đồng Phi củng khó mà quên được bộ mặt hung tợn của đức ông chồng mình . Làn da tái xám , mắt sâu hoắc tia sắc lạnh , râu tóc bù xù , mà mổi khi nhớ đến , Đồng Phi cứ phải tự hởi : với bộ râu ấy thì đức ông chồng của cô ăn uống ra sao nhỉ ? Còn thanh âm giọng nói nửa , lúc thì rin rít đến nhức nhối, lúc lại chát chúa như xối vào tai người nghe.
Chả bù Vũ Phúc, ngoài ánh nhìn trông như vô cảm dành riêng cho cô thì anh ta chẳng chê vào đâu được. Vừa đẹp trai, vừa quyến rũ, một nét quyến rũ thật đàn ông, nói năng lại hòa nhã, dịu dàng tế nhị, luôn làm vui lòng kẻ đối diện, không tính cô trong đó.
Vũ Phúc lại đầy đủ vẻ phong trần, rắn rỏi, trong khi chàng công tử chồng của Phi là một cậu ấm đúng nghĩa của nó, lại bệnh hoạn, cơ sở làm ăn ở Sài Gòn theo lời ba cô thì thừa mứa, làm gì có việc anh ta lên đây để sinh cơ lập nghiệp.
"Hơ ! Đúng là có tật nhúc nhích".
Đồng Phi cười chế giễu lấy mình. Cô đã mơ nhiều nên hóa mộng, mà lại là cơn ác mộng, cơn mơ dữ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc