Lấy Chồng Xứ Lạ - Chương 11

Tác giả: Dạ Miên

- Dì ơi ! Con đi làm đây . Trưa con ở lại công ty luôn, dì không phải chờ cơm con nhé.
Vừa khoác chiếc ba lô con lên vai, chiếc ba lô đã theo Phi suốt từ những năm đại học . Đồng Phi vừa gọi lớn vào trong rồi mới khép cửa lại . Sau đó, cô rời khỏi nhà.
Vũ Phúc về thành phố đã được một tuần . Trong khi Dì Thuận cứ kêu ca mãi rằng sự vắng mặt của anh, khiến cho nhà trống trải hẳn lên thì Đồng Phi lại nhẹ nhõm cả người.
Cô đã không phải mỗi ngày ba bữa như con thoi đến công ty rỗi lại về nhà, rồi lại đến công ty với đôi chân rã nhừ để lo các bữa ăn cho Vũ Phúc, những bữa ăn mà Đồng Phi vẫn nghĩ: rườm rà, phức tạp, lại phí uổng thời gian một cách vô ích.
Và cũng nhờ rảnh rang thế nên hôm nay, Đồng Phi có thể đến công ty sớm hơn thường ngày theo lời hẹn của Ngọc Linh, cô nhân viên cùng phòng . Đến để làm "gia sư" cho Ngọc Linh một mẫu đan áo len model 2000 mà Đồng Phi mới "cóp" được trong quyển catalô nước ngoài hiện nay.
Thế nhưng Ngọc Linh chẳng thấy đâu, thay vào đó là giám đốc Thanh Châu . Giám đốc Thanh Châu . Giám đốc Thanh Châu đang đi tới đi lui trong phòng vẻ sốt ruột, nôn nóng không giấu được.
Vì giám đốc Châu là cháu họ của Dì Thuận, nên mối quan hệ của cô và giám đốc mình có phần cởi mở hơn các nhân viên khác . Tuy vậy, sự có mặt đột xuất của giám đốc Châu ở văn phòng dành riêng cho tổ văn thư vào lúc này vẫn làm cho Đồng Phi không khỏi lo âu . Khựng người lại và theo phản xạ tự nhiên, Đồng Phi đưa mắt liếc nhanh về phía đồng hồ treo tường.
Nghe động, giám đốc Thanh Châu quay lại . Anh cười khi gặp ánh mắt len lén của Đồng Phi:
- Khỏi phải nhìn đồng hồ, cô bé ạ . Không trễ đâu . Là tôi đến sớm đấy thôi.
Đồng Phi đỏ mặt vì bị giám đốc Châu lật tẩy, sượng sùng cô phân trần :
- Thường thì giám đốc ít khi đến đây, nên em ngạc nhiên.
Giám đốc Châu nhướng mày:
- Ngạc nhiên hay là ngại sẽ bị lên lớp?
Giám đốc Châu phẩy tay nói tiếp:
- Đùa cho vui thôi , cô không cần phải trả lời đâu, cô nhỏ ạ . Và để không mất thời gian, tôi đi thẳng vào vấn đề nhé . Lý do tôi có mặt ở đây vào giờ này là vì tôi có việc định nhờ cô đây.
Ngẩng mặt lên, Đồng Phi chờ đợi:
-Là việc gì thế hả giám đốc?
Không để Đồng Phi phải chờ lâu, giám đốc Châu nói ngay:
- Có một công ty bạn đang cần một thông dịch viên giỏi cả hai ngoại ngữ cả Anh lẫn Pháp, rà soát lại hồ sơ nhân viên toàn công ty, tôi thấy chỉ mỗi cô là đáp ứng được yêu cầu của họ . Với hai bằng C, Anh và Pháp tôi tin rằng cô sẽ làm họ hài lòng.
Đồng Phi thẳng người dậy, mắt cô mở to:
- Giám đốc nói thế nghĩa là sao ?
- Nghĩa là...
Giám đốc Châu thong thả chậm rãi:
- Nếu cô không từ chối lời đề nghị của tôi thì kể từ sáng mai cô sẽ đến công ty mới để làm việc . Đó là công ty chế biến xuất khẩu trà, cà phê Vũ Đình, một công ty mới vừa được thành lập.
- Vũ Đình ư ?
Đồng Phi giật mình khi nghe nói đến tên công ty nhưng cô tự chế giễu lấy mình :
"Ái chà ! Mi qủa thật là nhạy cảm . Vũ Đình chứ có phải là Phúc Đình đâu".
Thấy Đồng Phi bỗng dưng ngồi thừ ra nín thinh, giám đốc Thanh Châu chau mày:
- Đồng ý hay không mà làm thinh vậy Đồng Phi ?
- Dạ, đồng ý gì ạ ? - Đồng Phi sực tỉnh, cô ngơ ngác hỏi.
Giám đốc Thanh Châu ngẩn người ra:
- Cô sao thế Đồng Phi ? Tôi đang bàn công việc cùng cô kia mà ?
Hắng giọng, giám đốc Châu có vẻ bực bội:
- Tôi muốn biết cô quyết định thế nào về lời đề nghị của tôi ?
- Thế tôi không đi có được không hả giám đốc ? - Đồng Phi mím môi, trả lời Thanh Châu bằng một câu hỏi.
Thanh Châu đổi giọng dỗ dành, khi thấy nét mặt căng thẳng của Đồng Phi:
- Cũng được . Chẳng sao cả, nhưng... - Giám đốc Thanh Châu ngập ngừng - xem như tôi xin cô vậy, hãy giúp tôi một lần nhé, công ty ấy vốn là chỗ thân thiết với bên chúng ta.
Đồng Phi nhíu nhíu trán, lặng thinh . Giám đốc Châu tiếp lời :
- Cô không cần phải suy nghĩ hay lo âu . Nếu thấy chẳng thích hởp, cô có thể về lại công ty này bất cứ lúc nào.
"Hết xoa, rồi đấm, hết đấm lại xoa, giám đốc của Phi cũng khéo miệng, khéo cách đấy chứ".
Nuốt tiếng thở dài ngán ngẩn tận cổ vào lòng . Đồng Phi gượng gạo:
- Thôi được . Tôi sẽ làm theo ý giám đốc, nhưng còn kết qủa ra sao... - Đồng Phi xịu mặt - tôi không hứa đâu nhé.
Mắt giám đốc Châu như sáng lên:
- Miễn cô chấp nhận, còn sau ra sao... - Giám đốc Châu so vai - họ mượn người, họ phải tự chịu trách nhiệm lấy . Về điều này cô cứ an tâm . Chỉ cần cô hoàn thành công việc trong khả năng của mình là đủ rồi . Vậy nhé.
Xoa tay, giám đốc Châu đứng lên:
- Sáng mai tôi sẽ đến đón cô ở nhà Dì Thuận và đưa thẳng đến đấy . Lạ người, lạ chỗ, tôi sẽ không nỡ để cô một thân một mình đâu.
Giám đốc Châu đi khá lâu mà Đồng Phi vẫn ngồi ì ra đó, vẻ rầu rĩ chẳng giấu được.
Ngọc Linh đến, cô bé lí lắc vỗ mạnh vào vai Đồng Phi, rôi kêu lên:
- Giận em hay là đang làm thơ dấy chị Phi ?
- Ở đó mà thơ với thẩn . - Gạt tay Ngọc Linh ra Đồng Phi ảo não - Ta đang rầu muốn ૮ɦếƭ đây nhỏ ạ.
Ngọc Linh chắc lưỡi:
- Chị rầu gì mới được chứ ?
Đồng Phi cười mà miệng thì méo xệch:
- mai chị đi rồi.
- Đi ư ? - Ngọc Linh bật thẳng người lên - Nhưng đi đâu ?
- Chuyển sang công ty khác để làm việc . - Thở dài thật dài, Đồng Phi nói bằng giọng rầu rầu.
- Sao lạ vậy ? - Ngọc Linh ngỡ ngàng - Chuyện này giám đốc Châu biết không ?
Đồng Phi dẩu môi:
- Chính ông ta đã ra lệnh cho chi.
- Kỳ cục thế ? - Ngọc Linh trợn tròn mắt - Ông ta dám chọc đến cháu cưng của dì Thuận sao chứ ? Đi, chị hãy đi với em...
- Ngọc Linh nóng nảy - lên hỏi ông ấy cho lẽ . Chị đã làm gì để ông ta phải không hài lòng, đến nỗi đuổi chị đi . Rõ là ép người qúa đáng.
- Đừng nhỏ ạ ! - Đồng Phi xua tay gượng gạo - giám đốc Châu không có lỗi gì hết, do chị tự nguyện thôi.
Và Đồng Phi từ từ kể lại cho Ngọc Linh nghe những gì cô và giám đốc Châu trao đổi lúc nãy . Nghe xong, Ngọc Linh càng thêm hậm hực :
- Giám đốc Châu thật đáng ghét qúa đi . Chuyện nhà hổng lo, lo chuyện hàng xóm . Chỉ việc quái gì chứ ? Một là giám đốc Châu kiếm cớ đuổi việc chị đi mà không phải mếch lòng Dì Thuận . Hai là chắc chắn giữa hai bên có âm mưu gì ?
- Chị không nghĩ vậy - Đồng Phi nhăn mặt - Giám đốc Châu vẫn luôn tốt với chị mà.
Ngọc Linh bĩu môi:
- Chị thật dễ tin người . Chị thử nghĩ xem chả lẽ cả thành phố này họ không trìm ra người cókhkả năng như chị ? Khối người hơn cả chị nữa kia.
Câu nói tuy bánh bổ của Ngọc Linh, nhưng làm Đồng Phi giật mình . Đúng là cô qúa ngờ nghệch và cả tin . Có điều gì thì, cô cũng khôgn còn con đường nào khác để thoái thác . Một là bởi cô đã nhận lời . Hai là giả như cô không chấp thuận thì mối quan hệ giữa giám đốc Châu và cô rồi sẽ ra sao ? Thôi thì... cô đã "liều" nhiều lần rồi, thêm lần nữa có sao đâu.
Suy tính thế nên Đồng Phi đã lấy được thản nhiên, cô nhẹ giọng nói với Ngọc Linh:
- Cám ơn nhỏ, Ngọc Linh ạ . Nhưng chuyện chị, chị biết lo . Ưng thì chị Ở lại bên ấy, không thì chị vẫn có thể quay về đây được mà . Chính giám đốc Châu đã hứa với chị như thế.
- Được . Chị không thích em xen vào thì thôi . - Ngọc Linh xụ mặt giận dỗi - Tuy nhiên em dám chác với chị, một khi chị đã đi rồi, cơ hội để quay lại không còn nhiều lắm, chị hãy nhớ lời em nhé.
Đồng Phi mang tâm trạng rối rắm, nặng nề trở về nhà, ngay cả Dì Thuận, cô cũng không buồn nói năng.
- Mệt lắm hả Phi ? - Dì Thuận lo lắng.
Đồng Phi đáp xuôi xị :
- Cũng mệt dì ạ . Hôm nay nhằm ngày xuất hàng nên công việc khá nhiều.
Sáng hôm sau , mới tờ mờ sáng , sương mù còn dày đặc trên các ngọn cây , giám đốc Châu đã mò đến . Trận sương mai làm giám đốc Châu rét run , môi tái tím.
Sự nhiệt tình của giám đốc Châu khiến Đồng Phi không khỏi cảm động :
"Có lẽ ông ấy chẳng vui gì khi phải điều nhân viên mình sang chỗ khác ."
Nhưng rồi chưa đầy mười lăm phút sau , sự cảm động trong Đồng Phi đã biến thành cơn giận , suýt nữa cô đã quát to lên , cũng may cô vẫn còn nhớ người đang đứng trước mặt làm giám đốc của cô.
"Hóa ra lòng tốt của ông ta "không nỡ để một cô gái một thân một mình" chỉ kéo dài được đến trước cổng công ty Vũ Đình thôi ư ?"
Đồng Phi ngán ngẩm bước xuống xe , sau khi nghe giám đốc Châu phê phán nhẹ :
- Tôi bận việc lắm . Cô vào một mình nghe.
"Vào thì vào , sợ ai chứ ?" Đồng Phi hậm hực nhủ thầm.
Được bác bảo vệ chỉ dẫn cặn kẽ , Đồng Phi đã tìm ra phòng thường trực của công ty Vũ Đình khá dễ dàng.
Xem lướt qua giấy giới thiệu của giám đốc Châu , cô thư ký văn phòng thường trực hắng giọng :
- Cô vào đi . Giám đốc có ý trông cô sáng đến giờ.
Đang vẫn bực bội , nên vừa nghe cô thư ký xinh đẹp nói với giọng nói chẳng nhẹ nhàng chút nào , Đồng Phi lạnh lùng đáp trả ngay :
- Ông ta hẹn bảy giờ . Tôi đến không sớm cũng không muộn , thì việc gì phải trông chứ ?
Cô thư ký chưng hửng trước phản ứng của Đồng Phi . Nhưng cô chưa kịp đối lại cho "đúng phép" thì Đồng Phi đã đi thẳng vào.
Đoán chắc sẽ có những đôi mắt dõi theo mình , Đồng Phi làm ra vẻ kiêu kỳ gõ gót giày thản nhiên bước tiếp.
- Xì ! - Cô thư ký bĩu môi dài thậm thượt , miệng nói với theo - Chỉ là một nhân viên mới toanh thôi , sao lại có thể kênh kiệu đến thế ?
Hồng Hoa - một cô nhân viên khác - xen vào :
- Không chừng cô ta có vai , có vế , gốc gác với thủ trưởng đấy.
- Vai vế , gốc gác thì đã sao nào ? Cũng làm việc , cũng xòe tay lĩnh tiền tháng như chúng ta thôi . - Cô thư ký cười khẩy.
"Các người không ưa , các người càng ghét , các người càng lời ra tiếng vào thì tôi càng có lợi thôi ."
Và rồi lại tiếp tục "kênh xì-po" , lại tiếp tục gõ gót giày côm cốp xuống sàn gạch một cách bất lịch sự , cho đến khi cánh cửa phòng giám đốc đóng sầm lại sau lưng.
Chính tiếng động khá mạnh mẽ này đã khiến chủ nhân của căn phòng giật mình ngẩng phắt đầu lên :
- Này , sao lại có thể bất...
Nhưng câu nói chưa kịp tròn câu đã phải dội ngược lại , vì đôi mắt mở to hết cỡ của Đồng Phi :
- À ! Thì ra là cô đó hả ?
Có mà nằm mơ , Đồng Phi cũng không ngờ được . Giám đốc công ty Vũ Đình lại là anh chàng Vũ Phúc trăm phần khó thương đang ở chung một nhà cùng Phi.
Giật lùi về phía sau , Phi lắp bắp :
- Thế còn ông , chẳng phải ông đã về thành phố như đã nói với dì Thuận sao ?
- Tôi ư ? - Một chút bối rối trong giọng của Vũ Phúc - Tôi ở thành phố mới vừa lên tối qua.
- Ông là giám đốc của công ty này à ? - Đồng Phi hỏi gặng.
- Phải . - Vũ Phúc gật nhẹ đầu.
- Vậy là ông và giám đốc Châu đã có ý xếp đặt trước ? - Sầm mắt , Đồng Phi kêu lên.
- Xếp đặt trước ? - Vũ Phú cau trán - Tôi không hiểu ý cô muốn nói gì ?
- Thì việc ông cần người , việc giám đốc Châu điều tôi đến đây... - Đồng Phi gằn giọng - Đúng không ?
Mặt Vũ Phúc thoáng ngỡ ngàng , anh nhăn mặt :
- Không đúng . Đồng Phi ! Cô hiểu lầm tôi rồi . Tôi thật sự không biết người mà giám đốc Châu đưa đến giúp tôi lại là cô.
- Ông nói dối ! - Đồng Phi to tiếng - Cả công ty Thanh Châu rộng lớn thế , chả lẽ chỉ mỗi mình tôi là nhân viên , sao giám đốc Châu chẳng chọn một ai khác ?
Vũ Phú ngao ngán thở hắt ra :
- Tôi hoàn toàn không hay biết gì hết , tin hay không tùy cô . Hơn nữa , cô vẫn có thể điện thoại hỏi giám đốc Châu mà.
Đồng Phi hằn học :
- Ông với giám đốc Châu là một , tôi cần gì phải hỏi.
Vừa lúc ấy , chuông điện thoại chợt vang lên , Vũ Phúc nhíu mày :
- Cô chờ một chút nhé.
- Và anh nhấc máy :
- Alô . Tôi , Vũ Phúc đây.
-...
- Giám đốc Châu hả ? Đồng Phi à ? Cô ấy đến rồi . Chúng tôi đang trao đổi công việc . Nhưng giám đốc Châu này... Sao anh không báo trước chuyện cô Đồng Phi đến đây hỗ trợ tôi ? Làm cô ấy hiểu lầm tôi đấy... Ừm... Ơ... anh muốn nói chuyện với cô ấy hả ? Được . Chẳng có gì phải gọi là phiền cả.
Trao ống nghe cho Đồng Phi , Vũ Phúc hạ giọng :
- Giám đốc Châu gọi cô.
- Alô . - Đồng Phi hậm hực áp ống nghe vào tai - Giám đốc cần điều gì ở tôi nữa đây ?
Âm thanh tiếng cười sảng khoái muôn thuở của giám đốc Châu vang rõ mồn một trong máy :
- Đồng Phi nè ! Cô đừng trách Vũ Phúc . Anh ta không biết gì hết , ngoài việc xin người và nhận người . Chớ làm khó dễ anh ta nữa . Xem như vì tôi . Lâu lâu , tôi mới nhờ cô một lần . Với lại , trước khi chọn cô , tôi đã nghĩ kỹ . Cô và Vũ Phúc quen biết , dù gì cũng đỡ ngỡ ngàng hơn , đúng không ?
- Dạ đúng lắm ạ . - Đồng Phi méo xệch - Đúng đến nỗi tôi chỉ muốn về bên ấy ngay bây giờ.
- Ôi ! Không được đâu . - Giám đốc Châu kêu lên - Cô mà bỏ về là anh em ta chẳng còn gì nữa đấy.
Rồi không chờ Đồng Phi trả lời , giám đốc Châu đã nói tiếp :
- Thôi , nếu không có việc gì thắc mắc thì tôi cúp máy nhé.
"Hết đấm đến xoa , giờ lại giở giọng đe dọa . "
Đồng Phi buông máy đánh cộp , rồi ngồi phịch xuống ghế.
Vẻ rầu rĩ của Đồng Phi khiến Vũ Phúc vừa khó chịu vừa tự ái . Mím nhẹ môi , anh đứng lên :
- Cô không cần phải xịu mặt xịu mày như vậy . Đứng lên đi , tôi đưa cô về.
- Về đâu ? - Đồng Phi ngơ ngác.
Vũ Phúc lạnh lùng :
- Về công ty của cô , về gặp giám đốc Châu . Tôi sẽ trả cô lại cho anh ta.
- Trả tôi về bên ấy ? - Đồng Phi ngẩng phắt mặt - Không phải là ông đang cần người sao ?
Vũ Phúc đáp mà không cần nhìn đến Đồng Phi :
- Không cần nữa.
- Tại sao thế ? - Đồng Phi bực tức - Chính ông đã đề nghị với giám đốc Châu là...
Vũ Phúc ngắt lời :
- Phải . Chính tôi đã đề nghị nhưng bây giờ xin rút lại đề nghị đó - Anh cao giọng - Tôi không thích có sự miễn cưỡng . Hơn nữa , nhờ cô nhắc tôi mới nhớ công ty Thanh Châu vẫn còn hàng trăm nhân viên để tôi có thể lựa chọn mà không bị mếch lòng . Thôi , không nói nhiều nữa - Vũ Phúc phẩy tay - Ra xe đi ! Tôi đưa cô về.
Thái độ khinh khinh cùng với lời nói nhạt nhẽo tỏ ý bất cần của Vũ Phúc khiến Đồng Phi tức sôi lên được.
"Hừ ! Hắn làm như mình đang đến gặp hắn để cầu cạnh điều gì vậy . Được , về thì về chứ ."
Nhưng rồi câu "đe" thật nhẹ nhàng của giám đốc Châu lúc nãy lại thoảng bên tai Đồng Phi.
Ôi ! Không được . Chắc chắn giám đốc Châu sẽ giận cô ngay . Và không chừng ông ta sẽ vì ông bạn yêu quý của mình mà "quân pháp bất vị thân" , mình sẽ bị tống cổ ra khỏi công ty , tiếp tục những ngày dài thất nghiệp ăn không ngồi rồi . Chỉ mới nghĩ đến thôi mà Đồng Phi đã sởn cả tóc gáy rồi . Ôi ! Càng nghĩ càng tức . Nếu không có tên Vũ Phúc này thì cô đã đâu gặp rắc rối . Đầu cua tai nhao cũng bởi hắn . Nếu biết trước có ngày này , khi xứ hắn mới đến cô đã thẳng thừng mời hắn ra khỏi nhà rồi.
Đúng là số cô không nên dây vào bọn đàn ông con trai.
Mọi nơi , mọi lúc , họ đều man rắc rối và phiền toái ૮ɦếƭ người đến cho cô . Mà cô thì cứ sa vào mớ bòng bong ấy mãi , không sao tìm ra được lối thoát khả dĩ cho mình.
- Thế nào ? - Vũ Phú khô giọng giục - Tôi còn phải lo rất nhiều công việc , mong cô thông cảm mà nhanh lên giùm cho.
- Tôi sẽ chẳng đi đâu hết - Đồng Phi nuốt nước bọt và nhận thấy cổ họng mình khô đắng - Tôi quyết định rồi , tôi sẽ ở lại...
Giờ thì đến lượt Vũ Phúc , anh nhăn nhó :
- Gì nữa đây ?
Đồng Phi thụng mặt :
- Tôi không thể làm giám đốc Châu buồn được.
- Chỉ đơn giản thế sao ?
Chân mày Vũ Phúc giãn ra , anh nhếch nhẹ môi.
Đồng Phi thở hắt ra khi trả lời câu hỏi của Vũ Phúc :
- Chỉ đơn giản thế.
- Cô đã suy nghĩ kỹ rồi chứ ?
Vũ Phúc nhìn thẳng vào mặt Đồng Phi . Đồng Phi không khỏi lúng túng vì đôi mắt ấy , cụp mi , cô gật nhẹ.
Vũ Phúc nín lặng . Một lát sau , anh chợt mỉm cười , cũng vẫn nụ cười phớt nhẹ , bỡn cợt :
- Lạ nhỉ ? Nếu tôi đoán không sai thì cô chút không hài lòng với quyết định vừa rồi của mình . Lại phải suốt ngày làm việc với người mà mình không mấy cảm thấy hứng thú khi đối diện , vậy mà chỉ sợ người khác buồn mà cô lại xuôi tay chấp nhận . Trong đời cô , những việc đại loại hy sinh vì nghĩa lớn thế này cô đã làm bao nhiêu lần rồi . Cuối cùng thì cô nhận được là thành quả hay hậu quả thế ?
- Ông... Ông thật quá đáng !
Đồng Phi giận đến tím cả mặt . Cô có thể nghe những lời mắng mỏ , nhưng lối châm chọc kiểu này , cô luôn dị ứng nó.
Vùng đứng dậy , Đồng Phi quay người . Chỉ ba bước thôi , cô đã đến cửa và loáng cái cô đã có mặt ngoài đường , con đường lầy lội và rét mướt.
Không buồn gọi xe và cũng không buồn xem bộ cánh mới nhất của mình vương vãi , bùn đất ra sao , Đồng Phi cứ bươn bả , sấn tới...
Có tiếng xe thắng đánh "két" trước mặt , Đồng Phi giận dữ giương to mi lên , định mắng tên tài xế mắt nhắm mắt mở nào đó một trận cho đã , nhưng khi nhận ra người ngồi sau vô lăng là ai , Đồng Phi hậm hực lách người sang một bên , chệch choạng chân bước tiếp.
Tiếc rằng đôi giày cao gót của cô cùng chiếc đầm bó vướng víu không thể nào nhanh hơn đôi giày đế bằng và động tác thật chuẩn xác của Vũ Phúc được . Và rồi anh đã đứng sát trước mặt cô , sát đến nỗi dù trời đang mưa , Đồng Phi vẫn có cảm giác như hơi thở đàn ông của anh đang phà vào má cô , nóng hổi với đầy mùi TL.
Trời ơi ! Hệt như hắn đang định hôn cô vậy.
Đồng Phi hốt hoảng , né người sang bên . Cô ấp úng :
- Ông... Ông làm gì vậy ?
- Thế cô cho rằng tôi đang làm gì ? - Vũ Phúc hỏi vặn.
Đồng Phi bối rối :
- Tôi... tôi... không biết.
- Cô biết . - Vũ Phúc cười nhạt.
Cơn bối rối tan nhanh , Đồng Phi sầm mặt khi bắt gặp nụ cười nhạt nhếch môi đến khó chịu của Vũ Phúc.
Vòng tay trước *** không hiểu cho đỡ lạnh hay lấy thêm can đảm , Đồng Phi trừng mắt :
- Nếu ông không tránh ra , tôi sẽ la lên đó.
- Cô sẽ la thế nào ? - Vũ Phúc so vai - Cần tôi giúp một tay không ? Chứ đường xá vắng ngắt như vậy , lại mưa to , dẫu cô có la hét đến mấy chắc cũng chỉ đủ để tôi và cô nghe thôi.
Nghe Vũ Phúc nói , Đồng Phi ngó quanh . Quả thật chỉ mình và hắn ta . Thở khì ra một hơi , Đồng Phi nói như than van :
- Vậy bây giờ ông muốn gì ?
- Tôi muốn cô ngay tức khắc trở về công ty Vũ Đình . Tôi cũng như cô vậy , tôi không thể để giám đốc Châu bực bội cả cô lẫn tôi.
- Hay nhỉ ? - Đồng Phi bỗng bật cười - Người như ông mà cũng biết nghĩ đến cảm giác của người khác nữa sao ?
Vũ Phúc thản nhiên :
- Đôi khi cần thì cũng phải thế . Nhưng thôi... - Vũ Phúc xua tay gạt ngang khi thấy Đồng Phi dợm nói tiếp - Tôi không đôi co với cô nữa . Bây giờ cô nên theo tôi trở về công ty nhan . Còn không đầy mưởi lăm phút nữa là phải đón khách rồi . Cô còn phải chuẩn bị lại cóc tai , mặt mũi , quần áo... Hừ ! Chẳng giống ai hết , tóc tai thì bù xù , người ngợm lại bèo nhèo...
Bị chê xấu xí , bản tính thích đẹp của phụ nữ chợt trỗi dậy . Đồng Phi bất giác quay người đi và giấu mặt vào đôi bàn tay xanh tái của mình . Riêng đôi má đang xám ngoét vì lạnh bỗng chốc đỏ bừng lên , dẫu trời vẫn còn mưa và cả người cô thì buốt giá đến run lẩy bẩy.
Không thích Vũ Phúc thì chắc chắn rồi , nhưng để anh có ấn tượng không đẹp về cô , thật lòng cô chẳng muốn.
- Trông tôi khó coi lắm à ? - Cô hỏi Vũ Phúc bằng giọng ỉu xìu.
"Ra con gái muôn đời vẫn là con gái ". Cố nén cười , Vũ Phúc lắc nhẹ đầu , rồi tinh tuồng phán :
- Trông chẳng giống ai thôi , chứ chưa đến nỗi khó coi lắm đâu , cô làm gi phải đỏ mặt đỏ mày lên thế ?
- Vậy cũng nói.
Mặt chầu bậu , mắt lườm dài , Đồng Phi dằn dỗi lên xe.
- Một ngày nào đó , ông sẽ hối hận vì đã trót nhận tôi vào công ty của ông đấy.
Vờ không nghe những lời hăm he của Đồng Phi , Vũ Phúc tảng lờ cho xe chạy đi với tốc độ khá nhanh và rồi dừng lại cũng đột ngột không kém . Sau đó , anh bước xuống khỏi xe.
Chưa kịp nổi cáu , Đồng Phi đã phải ngẩn người , mắt tròn xoe ngơ ngác , khi nhận ra chỗ Vũ Phúc vừa đỗ xe là một chỗ không bóng người.
- Sao lại dừng ở đây ? Chả phải ông bảo chúng ta cần về gấp công ty sao ? - Cô rướn người hỏi nhanh.
Vòng qua đầu xe , mở cửa cho Đồng Phi , Vũ Phúc tặc lưỡi :
- Cứ theo tôi đi , đừng nói nhiều nữa mất thời gian lắm.
- Nhưng nếu ông không nói cho rõ , tôi nhất định sẽ chẳng xuống xe . - Đồng Phi mím môi lắc đầu.
Kéo mạnh tay Đồng Phi , Vũ Phúc gắt :
- Miễn sao tôi không hại ૮ɦếƭ người thôi . Sao cô rắc rối thế ?
Không ngờ Vũ Phúc có thể làm vậy , Đồng Phi ơ hờ nên bị lôi tuột khỏi xe một cách dễ dàng và nơi mà Vũ Phúc đưa cô đến là một căn phòng nhỏ , nhưng trang hoàng thật đẹp mắt.
Vũ Phúc chỉ buông tay , sau khi đã cộc lốc ra lệnh :
- Tất cả mọi thứ đều có sẵn bên trong . Cô có thể chọn lựa những món hợp với sở thích và vóc dáng của mình , nhưng nhớ không quá năm phút nhé !
Đồng Phi hậm hực : "Anh ta xem mình là rô-bô chắc , hễ nhấn nút là xong chuyện sao chứ ?"
Tuy vậy , Đồng Phi cũng riu ríu làm theo lời Vũ Phúc.
Và giờ đây , cô đang đứng trước một tấm gương lớn , trên người cô là bộ váy màu cánh chà , chiếc áo choàng nhung màu sậm hơn. Bộ váy vừa vặn đến nỗi dù đang hậm hực , Đồng Phi cũng không nén nổi nụ cười hài lòng và câu buột miệng xuýt xoa pha lẫn ít nhiều sự ngạc nhiên :
- Quái ! Anh ta moi đâu ra chiếc áo xinh đẹp dường này nhỉ ?
Vuốt nhẹ tà áo với vẻ thích thú , Đồng Phi định xoay tiếp một vòng nữa , bỗng dưng cô khựng ngang :
- Ái chà ! Có khi nào những thứ này là của người yêu hay vợ anh ta không ?
Trí tưởng tượng phong phú của Đồng Phi hoạt động cực mạnh , nào là những lời mạt sát , những cái liếc ngang , thậm chí những cái tát tóe lửa... đều có thể xảy ra và xảy ra tức khắc.
Thế là không cần nghĩ ngợi , mắt ngó dáo dác , Đồng Phi tháo lấy tháo để bộ cánh mới vận vào người xong , rồi mặc lại bộ áo ướt nhẹp của mình.
- Sao lâu vậy cô Đồng Phi ? - Vũ Phúc nôn nóng hỏi vọng vào.
Đồng Phi bối rối :
- Cũng sắp xong rồi đấy ạ.
Chiếc cúc áo cuối cùng được cài xong , Đồng Phi kéo rèm lơ ngơ chui ra.
Thấy Đồng Phi xuất hiện trong tình trạng y như cũ , tóc dù có khô hơn , mắt có vẻ hồng hào , tươi tắn hơn nhưng bộ áo mỏng tanh thì lại chẳng khô ráo chút nào , Vũ Phúc chưng hửng :
- Thế còn bộ áo kia ?
- Thôi ông à . - Đồng Phi ấp úng - Tôi nghĩ... không nên... không được đâu.
- Tại sao lại không được ? - Vũ Phúc bực bội kêu lên - Chăng có lý do gì để gọi là không được cả , chỉ không vừa hoặc không thích . Nhưng không vừa không thích trong trường hợp khác kìa . Còn bây giờ tốt nhất cô nên trở vào trong , đổi nhanh bộ áo mới cho tôi . Bằng không , chính tôi... tôi sẽ thay cô làm việc ấy.
- Gì cơ ? - Đồng Phi không khỏi hốt hoảng , cô giật lùi về phía sau - Ông không được làm vậy nha.
- Nếu không muốn người khác làm thì tự mình phải làm lấy đi . - Vũ Phúc cáu kỉnh.
Đồng Phi nhăn nhó :
- Ông giám đốc à ! Ông thông cảm giùm...
- Thôi được . - Vũ Phúc dịu ngọt trước vẻ mặt thàng khẩn của Đồng Phi - Tôi không ép cô nữa , với điều kiện cô phải đưa ra một lý do hợp lý.
Đồng Phi đáp sau một thoáng do dự :
- Tôi... tôi không quen mặc áo người lạ . Hơn nữa , khi tôi mặc vào rồi , nhỡ chủ nhân của chúng bắt gặp có phải phiền phức , rắc rối cho cả ông lẫn tôi không ?
- Chủ nhân của chúng ư ? - Vũ Phúc căng mày - Lại còn phiền phức , rắc rối ? Này... - Vũ Phúc hạ giọng - cô đang đề cập đến điều gì thế ?
- Thì bạn gái của ông đó . - Đồng Phi ngập ngừng - Họ sẽ nghĩ sao ?
- Bạn gái à ?
Vũ Phúc ngắt ngang lời Đồng Phi , anh ngó cô trân trối . Rồi như hiểu ra , anh vừa bực , vừa buồn cười :
- Cô thật khéo lo xa . Nhưng cô an tâm , sẽ không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra hết . Hoặc giả nếu có , tôi sẽ giải thích rõ ràng với họ , được chưa ?
Thấy Đồng Phi vẫn còn ngần ngừ , Vũ Phúc sấn tới.
Đồng Phi hết hồn , không kịp suy nghĩ tiếp , cô quơ tay vén rèm sang bên và xoay người tuôn nhanh vào trong . Lần này thì cô đã trở ra không chậm lắm.
Vũ Phúc ngẩng lên . Trong tích tắc ngắn ngủi , cô bắt gặp đôi mắt Vũ Phúc sững sờ . Hai ánh mắt giao nhau để rồi cùng quay đi thật vội . Và đây cũng là lần đầu tiên Đồng Phi bắt gặp nụ cười thật sự thân thiện nở trên môi Vũ Phúc . Anh buột miệng :
- Không ngờ cô mặc bộ váy này lại hợp và xinh thế . - Anh gật gù - Cám ơn cô nhé !
- Cám ơn tôi ? - Đồng Phi ngẩn người - Tôi không hiểu.
Vũ Phúc so vai :
- Có gì lại không hiểu ? Đơn giản thôi . Ít ra , cô cũng gián tiếp cho tôi biết rằng việc buộc cô phải mặc bộ váy này là không sai.
Ánh mắt như xoáy của Vũ Phúc cứ chiếu thẳng vào Phi, khiến cô bối rối . Và để che giấu sự bối rối của mình , cô lườm dài :
- Những kẻ độc tài , chẳng bao giờ họ nhận ra đâu là đúng.
Câu đáp trả không nể tình giám đốc chút nào của Đông Phi làm Vũ Phúc thoáng khựng lại . Nhưng rồi anh xua tay, hừ nhẹ :
- Nếu cay cú với tôi mà được việc thì tôi sẽ không mích lòng đâu . Cô cứ... nói tha hồ...
Lại xụ mặt , lại vùng vằng theo Vũ Phúc . Dù lòng không vui, dù tâm trạng thiếu thoải mái và củng chẳng có cảm tình với Vũ Phúc mấy , nhưng qua cung cách làm việc và giải quyết sự vụ của anh , Đồng Phi không thể không thừa nhận anh là một giám đốc c\'\' đủ bản lĩnh và khả năng . Vậy mà có lúc Đồng Phi nghi anh là một tên bá vơ nào đó đã trôi sông lạc chợ đến đây như cô.
" Nhưng tài giỏi thì sao chứ ? "
Đồng Phi cau mày , lầu bầu . Cô cần một giám để nhớ chứ không phải giỏi . Dể gần, dể chịu, dê ưa cở giám đốc Châu thế kia , vẫn còn bị nhân viên ta thán . Đàng này... Ở anh vừa hắc ám vừa hách vậy , thử hỏi kham sao nổi ?
Củng may là Phi chỉ đến hổ trợ công tác độ dăm ba tuần . Bằng không , chẳng chóng thì chày cô củng bị anh ta đuổi việc mất.
" Từ thua chí thua ! " . Đồng Phi nhẹ thở dài . Ngay từ ngày đầu gặp anh ta mới tới, Đồng Phi đã thua giơ tiếp tục thua nửa.
Ở nhà, Đồng Phi có thể trông cậy vào dì Thuận . Còn nơi đây, anh ta đường hoàng là một giám đốc nắm quyền sinh sát trong tay . Ngược lại , cô chỉ là một công nhân không hơn , thậm chí kém một bậc nửa là khác.
Hừ ! cô đã biết thân hẩm hiu , trốn tận đến xó xỉnh này , mong được yên thân , vậy mà chuyện bực bội vẫn tìm đến.
Ôi ! ngày dài , tháng dài... liệu cô có đủ đầy sức lực để thi gan cùng anh ta chăng . Hiện tại , cô đang lực bất tòng tâm.
Nhưng...
Thở than, than thở cũng bằng thừa vì kể từ sau cái buổi nhận việc đáng nhớ ấy , Đồng Phi đã nghiễm nhiên trở thành cô thư ký của Vũ Phúc , về thời gian thì chưa biết đến bao giờ , bởi ngày cứ qua ngày, thấm thoát đà hơn ba tháng, công việc trôi nổi, nổi trôi đều đặn mà giám đốc Châu khồng hề có dấu hiệu bật đèn xanh hoặc buông ra câu chấm hết chuổi ngày ngột ngạt, khó thở của Phi trong công ty Vũ Đình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc