Lấy Chồng Xứ Lạ - Chương 08

Tác giả: Dạ Miên

Hàng tuần ông Phúc Nhân đều gọi điện đường dài đến trường để báo tin cho Đình Phi biết tình trạng và diễn biến của Phúc Đình.
Lần điện thoại gần đây nhất, khi sắp cúp máy, ông Phúc Nhân chơt. ngần ngừ noí với Đình Phi :
- Nếu rảnh, con hãy gọi điện thoại cho Phúc Đình , Đình Phi nhé . Dẫu sao Phúc Đình cũng là...
- Xin lỗi ba... - Đình Phi ngắt ngang lời ông Phúc Nhân - Con không thể làm theo lời ba được đâu . Con không muốn làm phiền anh Phúc Đình và ngược lại con cũng mong vậy.
Ông Phúc Nhân có vẻ buồn:
- Nếu con không thích thì ta cũng không ép.
Nói thế nhưng từ sau khi nhận được cú điện thoại ấy, Đình Phi ra vào như người mất hồn, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thơ thẫn thẫn thờ.
Lại một lần nữa, Kim Thy phải "can thiệp" vào:
- Mi đừng bảo ta là con nhỏ lắm chuyện, nhưng rơ ràng dạo này mi khó hiểu quá . Cứ rầu rầu tối ngày ai chịu nổi . Mi vẫn không quên được chuyện cũ, không quên được Phúc Đình sao ?
Cố dứt đầu óc ra khỏi những vòng lẩn quẩn, Đình Phi trả lời một cách xuôi lơ:
- Ta vẫn muốn quên đấy chứ... Nhưng hình như càng muốn quên lại càng thấy nhớ hơn . Nhớ và khó chịu kinh khủng.
Kim Thy nghiêm nghị:
- Hay là mi đã yêu hắn ta rồi ?
Đang nằm vắt tay hờ hững lên trán, nghe Kim Thy noí, Đình Phi nhảy nhỏm người lên như chạm phải lửa bỏng:
- Không có . Không thể nào đâu . Ta mà yêu được hắn ta ư , có mà nằm mơ.
Sờ tay lên vết sẹo, Đình Phi hậm hực tiếp lời:
- Thèm hay không ta không hiểu . Thời gian sẽ là câu trả lời hay nhất.
Mặt Đình Phi xụ xuống, nhưng mắt cô vẫn bướng:
- Ừ, thì mi cứ chống mặt lên mà đếm thời gian đi . Ta cóc noí với mi nữa!
Miệng bảo rằng không, rằng "cóc" nhớ, "cóc" nghĩ, nhưng tối đó chẳng nén lòng được, Đình Phi đã gọi một cuộc điện thoại đường dài . Người nhấc máy lên không ai khác hơn chính là Phúc Đình . Tuy cách xa ngàn dặm, Đình Phi vẫn nhận ra giọng noí của anh.
- Alô . Tôi đây, Phúc Đình đây.
-...
- A lô . Xin lỗi ai ở đầu dây bên kia thế ?
-...
- Alô . Alô . Nếu không lên tiếng,tôi sẽ cúp máy đấy.
Giọng noí gầm gừ quen thuộc chứng tỏ Phúc Đình đã nổi cáu lên . Sợ Phúc Đình cúp máy, Đình Phi vội vã kêu lên:
- Ồ! Khoan đã.
"Là con gái ư ? Ai thế nhỉ ?" Đầu dây bên kia, Phúc Đình nhíu trán . Anh hạ giọng:
- Cô là ai vậy ?
- Tôi ư...
Đình Phi bối rối nửa muốn thú thật... nửa lại không.
- Chứ chẳng lẽ tôi hỏi tôi! - Phúc Đình cáu kỉnh.
Đình Phi cuống quít:
- Tôi... tôi... là...
- Trời ơi! Là ai, noí nhanh đi! Tôi đang buồn ngủ muốn ૮ɦếƭ đây nè . Làm ơn đừng bất lịch sự như vậy có được không ?
Đình Phi nắm chặt các Ng'n t lại:
"Mình sao thế ? Có gì sợ hắn dữ vậy chứ ? Hắn và cô đang cách xa lăng lắc kia mà . Vả lại, chỉ một lời hỏi thăm theo yêu cầu của ông Phúc Nhân thôi mà" . Tuy nghĩ như vậy, nhưng Đình Phi vẫn không sao giữ được tự nhiên khi trả lời, cô noí như hụt hơi:
- Là tôi đây, Đình Phi đây.
- Đình Phi ư ?
Suưt chút nữa chiếc ống nghe đã rời khỏi tay Phúc Đình , anh lặng người mất mấy giây . Sau đó, anh buông giọng nhạt nhẽo:
- Cô đã lấy được số điện thoại của ba tôi đấy à ? Cô giỏi thật đấy! Có tài dỗ ngọt người già, cái công việc mà không phải một cô gái đàng hoàng nào cũng làm được . Có điều cô đâu cần phải gấp gáp thế ? Muốn gì, cô có thể chờ khi tôi về vẫn chưa muộn mà...
Đình Phi ngơ ngác hỏi lại:
- Anh bảo tôi muốn ? Nhưng muốn gì cơ ?
Phúc Đình rít lên:
- Cô đừng giả vờ nữa! Tôi đã noí rồi, một khi tôi chưa có hứng thú thì cô đừng hòng.
Đình Phi đổ quạu:
- Tôi thật không hiểu anh đang noí gì cả ? Gì mà "muốn" rồi lại "hứng thú " ? Đúng đấy, tôi đã lấy số điện thoại từ bác Nhân.
- Tại sao lại là bác ? Là ba mới đúng chứ ? Cô vẫn gọi thế... một cách ngọt lịm mà.
Phúc Đình ngắt ngang lời Đình Phi bằng một giọng châm chọc.
Đình Phi nghẹn ứ, đồng thời máu nóng trong cô cũng tràn lên chẹn cổ . Thanh âm tiếng noí của cô bỗng trở nên khô khốc:
- Ừ,... thì ba . Đúng là tôi đã lấy số điện thoại từ chỗ ba anh và đúng là tôi đã quá gấp gáp khi phone đến anh . Nhưng đâu phải vì thế mà anh quát tháo, đe nẹt tôi đủ điều vậy ?
Phúc Đình hầm hừ:
- Đối với cô, tôi phải thế và tôi nghĩ mình có quyền làm thế.
- Quyền gì chứ ?
Đình Phi bực tức:
- Dĩ nhiên là cái quyền mà thượng đế đã ban cho bọn đàn ông chúng tôi đấy . - Phúc Đình cười ngạo nghễ.
- Tôi không thừa nhận! - Đình Phi nghiến răng.
- Không thừa nhận sao cô lại mặc áo cô dâu nhà Vũ gia ? - Phúc Đình cắc cớ.
- Việc đó hoàn toàn ngoài ư muốn của tôi . Tôi... - Đình Phi đỏ mặt ngắt ngứ.
- Chẳng cần phải gượng gạo, lời noí gượng gạo tất cả đều khó nuốt lắm! - Phúc Đình gạt phắt lời Phi - Tôi mong cô từ nay đừng nên quấy rối tôi nữa . Tốt hơn hết, cô hãy an phận với cuộc sống làm dâu, làm vợ của mình trong suốt thời gian tôi vắng nhà . Tôi không muốn khi về phải nghe bất kỳ ai trong "Vũ gia" phiền hà về tư cách của vợ mình . Cô hiểu rồi chứ ?
"Trời ạ! Đức ông chồng chêt\'\' tiệt của cô vừa hét lên những lời gì sao nghe lùng bùng cả tai thế ? Nào là an phận làm dâu, nào là tư cách làm vợ... Ôi! Hắn tưởng hắn là ai mà có quyền hành khiếp vậy chứ ? Ông trời con chắc ? Ái chà! Nếu hắn ta mà biết được cô không còn ở "Vũ gia", cô đã trở về trường để tiếp tục cuộc sống tự do của mình, chả hiểu hắn nghĩ sao nhỉ ? Ở bên ấy đập phá, la hét cho đã nư, hay bỏ tất cả bay vèo về nước , đến trường dần cô một trận cho ra trò ?"
Đình Phi chợt nghe lạnh buốt cả sống lưng khi nghĩ đến viêc. rồi đây, bạn bè, thầy cô trong trường sẽ biết tất cả . Có mà chui xuống đất cũng chưa hết nhục.
Hừ! Cũng tại cô cả thôi . Đã biết "im lặng là vàng" mà lại còn dại dột lên tiếng chọc tức hắn . Đầu cua tai nheo cũng bởi ông cha chồng cô thôi . Và .. cũng bởi cô, một lần nữa đã để mình lạc lòng một cách ngu ngốc, mới vừa nghe nói gợi ư đã chẳng cân phân trước sau, vội vàng phone ngay để giờ phải nhận những lời mắng mỏ đinh tai nhức óc này, cùng tâm trạng thấp thỏm lo âu.
- Được . - Đình Phi bặm môi, đè nén cơn giận đang dậy trong lòng - Cứ xem như tôi đã sai, đã khôn g đúng khi làm một viêc. mà chưa được sự đồng ư của anh . Nhưng anh chỉ thấy người mà không xét mình, anh phán tôi phải làm tròn vai trò, nhiệm vụ, còn anh thì sao ?
Đình Phi cười nhạt, tiếp:
- Chả ra sao cả . Anh đã xử sự với tôi chẳng khác gì một kẻ thất học, thì làm gì có chuyện trách nhiệm và bổn phận ở đây ? Chắc anh chưa quên vết sẹo trên trán tôi chứ ? Không lẽ anh cũng cho đó là bổn phận và trách nhiệm mà tôi phải nhận lấy sao ? Tôi xin anh, Phúc Đình ạ . Muốn đặt vấn đề, muốn đòi hỏi xem người khác đã làm gì cho mình, thì trước hết anh nên tự hỏi mình đã làm gì cho người ? Anh đừng tưởng, việc anh bỏ đi vội vã thế là thượng sách, vì tôi có thể ly hôn từ một phía . Nhưng anh an tâm đi, tôi sẽ chẳng làm vậy đâu . Kể từ khi tôi chấp nhận bước vào "Vũ gia", chấp nhận cuộc hôn nhân trái khoáy nhiều tiền của này, hạnh phúc cuộc đời tôi xem như đã hết . Tôi tự hứa với lòng, với quãng đời còn lại, tôi sẽ không yêu ai, và sẽ không kết hôn cùng ai nữa cả . Tôi cũng chẳng hề chờ đợi điều gì ở anh . Anh chớ nghĩ tôi gọi đến anh vì mục đích nào đó . Tất cả là do ba anh yêu cầu . Nhưng đây là lần đầu cũng như lần cuối, có lẽ còn lâu lắm, hoặc có thể là mãi mãi, tôi sẽ không xuẩn ngốc đến mức tạo điều kiện thuận lợi cho anh mắng mỏ tôi tha hồ như hôm nay nữa đâu.
- Nè! Cô nói thế là ư gì ? - Phúc Đình nạt lớn trong máy.
- Tôi còn cái quyền "có ư gì" của riêng mình sao ? - Đình Phi mát mẻ một cách hậm hực - Chẳng phải anh vừa bảo mọi thứ đều khuôn phép, đều theo sự sắp đặt của anh sao ?
Phúc Đình gắt:
- Cô đừng giả giọng móc họng đó với tôi, tôi cấm cô!
Đình Phi nhếch mép:
- Nếu tôi không tự nguyện thì đừng hòng ai cấm được tôi.
Phúc Đình giận run:
- Cô dám...
Đình Phi cũng chẳng vừa, cô ngắt ngang lời Đình:
- Sẽ không có một vết sẹo thứ hai trên mặt tôi đâu.
Phúc Đình tức điên lên được nhưng anh chưa kịp mắng trả hay quát tháo lại thì Đình Phi đã cúp máy.
Không nén được cơn giận dữ, Phúc Đình giơ tay bấm lia lịa số điện thoại nhà thì lại nhận được lời đáp của cha anh:
- Đình Phi mới vừa đi vắng.
Chiều gọi...
- Con bé về bên nhà, con ạ . - Giọng ông Phúc Nhân ôn tồn.
Tối gọi ..
- Con bé mới vừa đi ngủ . - Cũng giọng ông Phúc Nhân chậm rãi noí.
- Ba hãy thức cô ấy dạy, bảo côn cần gặp . - Phúc Đình hùng hổ.
- Đình à! Từ từ co được không ? Con đã làm con bé điêu đứng đủ điều, con còn muốn gì nữa chứ ? - Ông Phúc Nhân vỗ về - Thôi con ạ . Nếu có gì không hài lòng thì con cứ để qua môt. bên đi, lo trị bệnh trước đã . Con hết bệnh rồi muốn sao, ba cũng chiều theo cả . Mau chóng bình phục về hỗ trợ ba một tay . Ba đã già và cảm thấy mệt mỏi lắm rồi.
Những lời than thở của ông Phúc Nhân đã có tác dụng, thế là Phúc Đình bấm bụng nghe theo lời khuyên của bố mình dốc sức vào việc điều trị.
Kết quả khả quan đến không ngờ, nửa năm sau Phúc Đình đã bình phục lại như xưa, anh có thể đi lại được một mình mà không cần bác sĩ Khanh phải phụ lực nữa.
Chiều hôm đó, sau khi cả hai đi dạo vòng thủ đô Paris, xứ sở của nền văn minh và văn hóa về, Phúc Đình quyết định lấy vé phi cơ trở lại Việt Nam
Đón Phúc Đình ở sân bay, ngoài chú Hòa tà xế ra thì chỉ có mỗi mình ông Phúc Nhân , cha anh.
"Quái cô ta đâu nhỉ ? Hay nghe anh đe ghê quá nên chẳng dám chường mặt ra ? Thế cũng tốt! Đỡ phải chướng mắt".
Nhưng khi về đến nhà, việc Đình Phi không có mặt trong số những người ra chúc mừng lần này đã không còn làm cho Phúc Đình "đỡ chướng mắt" nữa, mà trái lại...
Dường như anh đã bắt đầu thấy khó chịu:
"Cô ta trốn mình ? Hoặc phản kháng hay xem thường đây ?"
Phúc Đình thóang hậm hực:
Gì thì gì, Đình cũng phải cho cô gái bướng bỉnh này thấy đâu là cái giá phải trả về những gì mà cô đã làm với anh.
Thầm hài lòng với ư tưởng ấy, nên Phúc Đình dọn ngay cho anh một bộ mặt vừa nghiêm trang vừa "hình sự" . Râu tóc Phúc Đình đã cắt tỉa gọn gàng, vì thế trông Phúc Đình cũng vừa rất trẻ vừa đẹp trai.
Rồi cô ta sẽ phải hối hận vì đã dám đòi ly hôn . Lúc đó mình sẽ đốp chát như cô đã từng đốp chát thẳng tay với mình qua cú điện thoại đường dài hôm nào".
Thế nhưng cái trò ra oai của Phúc Đình đã vô tác dụng, vì cho tới hôm đó, bóng Đình Phi vẫn bặt tăm khó hiểu, khiến Phúc Đình dù không muốn bận tâm cũng chẳng thể bỏ qua được.
Phúc Đình sục sạo hết trong nhà, ngoài ngơ, sau vườn, vẫn không thấy Đình Phi đâu.
Chỉ còn căn phòng dành cho cô dâu, chú rể là Phúc Đình chưa đặt chân đến thôi . Nhưng đã lỡ không đến rồi, giờ chả nhẽ...
Phúc Đình bực bội:
- Thật không hiểu cô ta đang giở trò khỉ gì đây ?
Còn ba anh nữa, ông không hề nhắc đến Đình Phi , dù trước lúc ngồi vào bàn ăn, Khanh đã lịch sự:
- Bác à! Sao không mời chị Phúc Đình dùng cơm luôn ạ ?
Bắt gặp ánh mắt Khanh đang chiếu tướng về phía mình, Phúc Đình sầm mặt . Anh lườm dài:
- Cậu tài lanh quá rồi đấy.
Ông Phúc Nhân thì ậm ừ:
- Chúng ta cứ dùng đi, không sao đâu.
"Không sao đâu" của ba là ư gì chứ ? Phải chi lúc đó anh đừng sĩ diện hảo, hỏi ngay, thì giờ đâu phải khốn cùng lùng sục khắp nơi như thế này.
Phần ức vì sự vô phép của cô vợ thấy chồng về không ra mừng cho phải phép, phần vì bực dọc cho chính bản thân mình, không nén được, Phúc Đình co chân đá mạnh chú "phốc" đang đeo riết bên chân . Lại một cái vung chân nữa, nhưng Phúc Đình chưa kịp thực hiện thì đã phải rút chân lại vì giọng trầm trầm của ông Phúc Nhân vang lên từ phía sau:
- Ba trông con có vẻ không vui . Sao thế Phúc Đình ?
Không muốn ông Phúc Nhân biết được nỗi niềm trắc ẩn riêng tư của mình nên khi nghe cha hỏi, tuy có bối rối nhưng Phúc Đình vội trấn tĩNh và gạt phắt ngay:
- Không đâu ba ạ . Xa nhà bấy lâu, nay được trở về, lại không còn phải nằm ì một chỗ, sao con có thể chẳng vui chứ . Chỉ vì...
Phúc Đình cố ti `m lư do để phân trần giải thích cùng cha anh:
- Chỉ vì khí hậu thay đổi đột ngột nên con hơi khó chịu trong người đôi chút thôi.
- Con khó chịu trong người à ? - Ông Phúc Nhân lo âu - Hay là để ba gọi cậu Khanh đến, nhờ cậu ấy kiểm tra lại sức khoẻ cho con ?
Khoát tay, Phúc Đình nhăn mặt:
- Thôi đi ba ơi . Nên để Khanh nghỉ ngơi, cậu ấy đã cực khổ với con quá nhiều rồi . Hơn nữa, con đã noí do bị sốc thời tiết, đôi ba ngày nữa là sẽ hết.
- Con noí thật chứ ? Con không gạt ba chứ ?
Ông Phúc Nhân vẫn chưa an tâm mấy.
- Thật mà.
Phúc Đình gật nhanh . Và như để chứng minh cho lời noí của mình vừa rồi, Phúc Đình khuỳnh hai tay lại, đánh khuỷu về phía trước rồi cười tươi một cách gượng gạo:
- Ba xem này, con trai ba có khoẻ hơn dạo trước nhiều không ? Nếu có thêm một tháng bồi dưỡng nữa thì con đủ sức bắt tay vào việc ngay.
- Được . Tốt lắm!
Ông Phúc Nhân siết nhẹ tay con:
- Ba rất vui vì con . Ba nghĩ từ nay ba có thể an dưỡng tuổi già mà không phải vướng bận chi cả.
Phúc Đình bá lấy vai cha, hai cha con vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.
- Hãy tin tưởng ở con ba ạ! Con hứa sẽ cố gắng để không phụ lòng mong đợi của ba.
- Ừm . Ba tin con.
Ông Phúc Nhân gật gù tỏ vẻ hài lòng.
Nhìn Phúc Đình cười noí huyên thuyên mà không một lần nhắc đến Đình Phi , khiến ông Phúc Nhân không khỏi lấy làm lạ . Nhưng rồi ông lại cho rằng, có lẽ Phúc Đình muốn quên tất cả những gì của năm tháng đau buồn.
Vì thế, ông Phúc Nhân đã lặng thinh . Vậy cũng tốt! Ông khỏi phải dài dòng giải thích.
Không ngờ, chưa đầy một giờ đồng hồ sau, ông Phúc Nhân về phòng mới vừa ngả lưng xuống giường đã nghe tiếng đập cửa của Phúc Đình và gịng kêu gấp gáp của anh:
- Ba à! Ba! Mở cửa đi!
Ông Phúc Nhân hết hồn khi thấy Phúc Đình hiện ra bên cánh cửa với gương mặt nặng trịch . Chẳng đợi ông Phúc Nhân lên tiếng, Phúc Đình đã nhăn nhó hỏi ngay:
- Ba! Sao ba lại giấu con ?
- Ba giấu con ư ?
Ông Phúc Nhân ngạc nhiên:
- Giấu ? Nhưng giấu chuyện gì mới được chứ ?
Phúc Đình tức tối:
- Chuyện Đình Phi . Đình Phi đã bỏ đi từ lâu sao ba không cho con hay ?
"Ái da! Thì ra chuyện đó ".
Ông Phúc Nhân trố mắt ngó con trai lom lom . Sau đó, ông thở ra thật mạnh:
- Đình Phi nó đi là đã làm theo ư con . Con còn muốn gì nữa chứ ?
Ông phẩy tay:
- Con đuổi người ta đi không thương tiếc, thì ba lấy lư do gì để giữ lại ?
- Lúc ấy .. .thì lúc ấy... - Phúc Đình ngắc ngứ.
Ông Phúc Nhân tiếp lời bằng giọng buồn buồn:
- Đình Phi là con bé dễ thương, đẹp người, đẹp nết . Ba rất hài lòng khi có được một cô con dâu như Đình Phi . Con một mực khước từ con bé, ba rất lấy làm tiếc . Thật ra, nếu con hiểu rơ hoàn cảnh con bé, ba tin chắc con không nỡ đối xử với nó như vậy.
Rít một hơi thuốc dài, ông Phúc Nhân noí tiếp:
- Đình Phi lấy con, nó chẳng lợi lộc gì cả, ngoài việc phải hy sinh cuộc đời con gái để trả hiếu, một thứ "hiếu để" không cần phải trả . Ba Đình Phi , ông Đồng Thịnh là một người đàn ông rất giỏi, nhưng đã vì bà vợ sau mà táng gia bại sản . Ông ta đang cần tiền để giải quyết nợ nần, đúng lúc ba muốn có một cô con dâu chăm sóc an ủi con, vì thế ba đã đề nghị môt. cuôc. hôn nhân . Buổi đầu, Đình Phi quyết liệt từ chối, cho đến khi ông Đồng Thịnh bị bện*** . Để cứu lấy mạng sống cha mình, Đình Phi đành nuốt nước mắt thuận tình về làm dâu nhà ta.
Ông Phúc Nhân thở nhẹ:
- Tuy con cư xử cùng Đình Phi chẳng ra gì, nhưng đối với ba, con bé va6~n ngoan.
Phúc Đình ngẩng phắt mặt lên, anh hậm hực:
- Trọn đạo, sao lại vô cớ và ngang bướng bỏ đi trong lúc con vắng nhà chỨ ?
Ông Phúc Nhân lắc đầu:
- Con lại nói sai nữa rồi . Đình Phi không vô cớ ngang bướng bỏ đi như con vừa noí . Mà chính ba, chính ba đã cho phép nó đấy!
- Chính ba ?
Phúc Đình chưnh hửng:
- Tại sao ba lại làm như vậy ?
Ông Phúc Nhân vẫn từ tốn:
- Bởi vì lư do của Đình Phi rời khỏi biệt thự "Vũ gia" rất xác đáng.
Phúc Đình cười khẩy:
- Xác đáng à ? Cô ấy rất miệng lưỡi thì có khó khăn gì trong viêc. tìm ra một lư do phù hợp và xác đáng ?
Một chút bất bình thóang qua mắt ông Phúc Nhân :
- Dường như con đã quá thành kiến với con bé rồi đó.
- Con không thanh kiến . - Phúc Đình cãi lại - Con chỉ noí sự thật những gì con đang nghĩ.
- Vậy theo con, Đình Phi đã lầm lỗi gì cùng con nào ?
Ông Phúc Nhân nhíu mày.
Một lần nữa, Phúc Đình lại ú ớ:
- Không .. lầm lỗi gì cả, nhưng cô ấy... cô ấy...
- Con không noí được chứ gì ? - Ông Phúc Nhân lạnh lùng cắt lời con trai - Ba sẽ noí thay con . Lỗi của Đình Phi là nó lấy con, lấy một người chồng mà nó không hề biết người chồng ấy ra sao ?
- Con thiết nghĩ: nếu có biết, cô ta cũng không màng . - Môi dưới của Phúc Đình dài ra, an*** giọng - Đã là con gái thời đại này, mấy ai lại không thích ăn ngon mặc đẹp, xài sang và có một tấm chồng giàu có, địa vị . Cô ta cũng là con gái thì cũng thế thôi . Thấy con giàu, cô ta chịu . Mai mốt gặp người khác giàu hơn, cô ta chẳng ngần ngại gì mà bỏ con ngay cho ba xem.
- Con hết thuốc chữa rồi, Phúc Đình ạ . - Ông Phúc Nhân lắc đầu ngán ngẩm - Lẽ ra ba không nên nhắc lại chuyện cũ . Nhưng rơ ràng vì Lan Anh mà con có cái nhìn không khoan nhượng, một cái nhìn thiếu hẳn tính công bằng đối với Đình Phi noí riêng và tất cả các cô gái nói chung.
Mặt Phúc Đình chợt sầm lại, anh đanh giọng:
- Có thể ba đã noí đúng, con không phủ nhận . Nhưng do họ, chính họ xui con nghĩ vậy.
- Thôi được... - Xua tay ông Phúc Nhân chắc lưỡi - Con nghĩ sao về họ mặc con . Nhưng riêng Đình Phi , ba phải noí cho ra lẽ . Việc ba để Đình Phi ra đi một phần khác vì tương lai của nó . Có lẽ con không biết trước lúc về làm dâu nhà này, Đình Phi là sinh viên năm thứ tư khoa ngoại ngữ . Không đầy ba tháng nữa là Đình Phi sẽ thi lấy bằng tốt nghiệp đại học . Phải nghỉ học ngang thế, ba biết Đình Phi không can tâm . Nên khi con bỏ đi...
- Con không bỏ đi . Con đi có lư do hẳn hòi, con muốn mau chóng được lành bệnh.
Phúc Đình ương ngạnh ngắt lời cha, bởi anh tin rằng ngoài bác sĩ Khanh ra sẽ không ai thấu đáo được nguyên nhân nào khiến anh phải rời gia đình sang Pháp một cách vội vã thế.
Ông Phúc Nhân vô tình gật đầu:
- Ừm . Thì không phải bỏ đi, mà là con đi nước ngoài trị bệnh . Con vừa đi được hai hôm thì Đình Phi cũng tìm đếncha xin phép cho con bé trở lại trường để hoàn thành nốt viêc. học của mình, với lư do ấy thì có gì gọi là không chính đáng chứ ? Hơn nữa, không có con ở nhà, giữ con bé ở lại làm gì ?
Phúc Đình vẫn không thay đổi cách noí, mặt anh khinh khỉnh, ánh mắt chứa đầy sự giễu cợt, chừng như đang có Đình Phi đối diện cùng anh:
- Nếu ba noí vậy thì hiện tại Đình Phi đã thi xong, sao giờ này vẫn chưa thấy cô ta về tới ?
Nụ cười tắt hẳn trên môi ông Phúc Nhân , mặt ông trở nên buồn thiu. Ông đáp một cách khó khăn:
- Viêc. này... đã làm ba đau đầu suốt mấy tháng nay . Nghỉ hè, chờ mãi không thấy Đình Phi trở về, cho người lên trường tìm thì mới biết Đình Phi đã tốt nghiệp và ra trường trước đó một tháng . Ba lại cho người sang nhà con bé . Quả là ông Đồng Thịnh tệ thật, ông ta không hề bận tâm đến con gái mình . Nghe ba hỏi, lúc đó họ mới miễn cưỡng đi tìm . Nhưng Đình Phi đã biến mất, ngay cả Kim Thy, cô bạn thân nhất của con bé trong những năm đại học, cũng đành bó tay , không nghĩ ra là Đình Phi đã đi đâu và đến đâu.
Ngả đầu trên lưng ghế, Ông Phúc Nhân thở dài:
- Có lẽ Đình Phi sẽ không trở về để gặp lại chúng ta nữa đâu.
Phúc Đình nhíu mày, nhưng rồi chợt anh cười phá lên:
- Đấy! Ba đã thấy chưa ? Đi phải thưa, về phải trình, một lễ nghĩa, khuôn phép đơn giản thế cô ta còn không hiểu được, thì làm gì có chuyện ngoan ngoãn dễ thương ở đây chứ ?
Ông Phúc Nhân bật người dậy:
- Con không nên noí vậy.
Phúc Đình cười mũi:
- Thế theo ba con phải noí sao ? Khen ngợi cô ấy ư ? Hay tuyên dương vì hành động vô phép tắc này ?
- Con không cần phải làm gì cả . - Ông Phúc Nhân nạt ngang, mặt ông đầy sắc giận - Tại sao con cứ cố chấp mãi thế ? Tại sao con không nghĩ vì lư do nào con bé lại ra đi ? Và tại sao con bé chẳng chịu trở về ?
- Có gì lạ đâu chứ... - Phúc Đình thản nhiên - Bởi cô ta hiểu rằng sẽ không moi được thứ gì trong nhà này nữa, nên cô ta bỏ cuộc.
- Con nhầm rồi . - Ông Phúc Nhân nóng nảy - Trở lại trường lần này, theo lời Kim Thy, Đình Phi sống khổ sở thật đấy . Thậm chí con bé phải nhịn ăn, nhịn xài, ngoài giờ học phải nhận dạy thêm một số giờ để kiếm tiền, nhưng con bé nhất định không tham lam xem nặng đồng tiền, khi những đồng tiền ấy không phải là của mình.
Phúc Đình so vai:
- Chẳng có gì để con có thể tin điều đó là thật cả.
- Được . Vậy thì con hãy chờ đó đi.
Ông Phúc Nhân đứng lên và đi vào trong . Loáng sau ông trở ra, trên tay ông là một gói giấu được buộc cẩn thận.
Trước ánh mắt chờ đợi của Phúc Đình , ông Phúc Nhân chậm rãi đặt gói giấy xuống bàn rồi mở ra.
Bên trong, ngoài một cọc tiền khá dầy, còn có mảnh giấy tập viết tay . Đẩy tay về phía Phúc Đình , ông Phúc Nhân cao giọng:
- Đấy, con xem đi.
Không đợi cha mình giục lần thứ hai, Phúc Đình chộp lấy ngay mảnh giấy.
Thì ra đó là đơn xin ly hôn có chữ kư của Đình Phi , cùng bức thư tay gởi ông Phúc Nhân với những lời thăm hỏi và dòng chữ.
Con biết ba sẽ không vui, thậm chí có thể giận trách con khi con không trở về như lời đã hứa . Nhưng con đã nghĩ kỹ rồi ba ạ . Con không thể tiếp tục cuộc sống ăn bám, con muốn tự tạo cho mình một tương lai, con không muốn mọi người, kể cả Phúc Đình xem thường con.
Còn số tiền này, ba cho con xin gởi lại, cứ xem như con nhờ ba giữ hộ vậy, ba nhé ".
Rít lại hơi thuốc, ông Phúc Nhân hạ giọng:
- Đây là số tiền mà hàng tháng ba đã gửi Đình Phi qua đường bưu điện . Ba muốn giúp con bé trong việc học hành, không ngờ Đình Phi thật cố chấp . Nhận, để đó, không chi tiêu lấy một đồng, ngần thứ này có đủ để chứng minh với con là Đình Phi hoàn toàn vô can trong cuộc hôn nhân này không ? Và có đủ để xóa tan bao thành kiến trong con về con bé không ?
Phúc Đình khá bất ngờ trước những điều cha anh vừa noí ra.
Một chút xốn xang, ray rứt trong anh, khiến anh cứ ngồi thừ người ngẩn ngơ.
- Con nên nghỉ lại đi Đình ạ.
Ông Phúc Nhân chép miệng tiếp lời:
- Một đứa con gái như Đình Phi không phải dễ tìm . Nếu để con bé vuột khỏi tầm tay, chắc chắn một ngày nào đó, con sẽ tiếc nuối đấy.
Đôi mày sậm đen của Phúc Đình cau tít lại, rồi từ từ giãn ra . Cuối cùng Đình hạ giọng:
- Thôi được . Con hứa với ba, rồi con sẽ nghĩ lại . Trước mắt, con sẽ cố gắng đi tìm cô ấy.
- Con noí thật chứ ?
Đôi mắt đang buồn hiu của ông Phúc Nhân vụt sáng lên . Ông nhìn Đình chằm chặp.
- Thật mà . - Phúc Đình gật đầu.
- Ôi! Ba mừng quá . - Ông Phúc Nhân nhỏm thẳng người - Ba thật đã chẳng uổng công.
Phúc Đình mím môi gượng gạo:
- Nhưng con không hứa là con sẽ yêu cô ấy, sống chung cùng cô ấy đâu nhé.
- Chỉ cần con có thành ư, ba tin rằng mọi viêc. sẽ ổn thôi . - Ông Phúc Nhân nghiêm nghị.
Song Phúc Đình vẫn còn ngập ngừng:
- Còn nữa, ba ạ . Nhỡ sau này nếu gặp người con gái nào khác, thích hợp với con hơn...
Ông Phúc Nhân ngắt ngang lời Đình:
- Thì con cứ làm theo ư muốn của mình, miễn sao con không phải là kẻ sống ích kỷ, thiếu lương tâm . Chẳng là dâu, Đình Phi sẽ là con gái ba, em gái của con . Ba hứa sẽ không bao giờ lấy Đình Phi ra để làm áp lực với con cả . Con am tâm rồi chứ ? Giờ thì về phòng ngủ đi.
Ông Phúc Nhân xua tay:
- Không còn sớm nữa đâu . Có chuyện gì, mai mốt cha con ta sẽ bàn tiếp vậy.
- Vâng . - Nuốt tiếng thở dài vào lòng, Phúc Đình đứng lên - Chúc ba ngủ ngon.
Ra đến cửa Phúc Đình chợt quay lại:
- Ba à!
- Gì nữa đây ? - Ông Phúc Nhân nhăn mặt.
- Tạm thời, cha con ta không nhắc đến Đình Phi nữa ba nhé . - Phúc Đình gãi nhẹ đầu.
- Được . Ba sẽ không nhắc đến . Có điều con nên nhớ, không nhắc đến không có nghĩa là quên đâu đấy.
- Vâng . Con hiểu.
Giữ đúng lời hứa, những ngày tiếp theo đó, ông Phúc Nhân không hề một lần đề cập đến tên Đình Phi trước mặt Phúc Đình , dù lòng ông rất muốn biết công việc tìm người của anh đến đâu.
Thời gian cứ trôi...
Lại nửa năm nữa qua đi...
Đình Phi vẫn biền biệt.
Còn Phúc Đình , sau khi nhận lại chức vụ giám đốc từ cha mình, Đình đã nhanh chóng ổn định lại mọi thứ.
Hoạt động của công ty xuất nhập khẩu Vũ Phúc có chiều hướng phát triển và đi lên rất nhiều.
Phúc Đình bắt đầu vắng nhà thường xuyên, có cả những chuyến Phúc Đình sang Singapore, Thái Lan, Indonesia... để giao dịch hoặc kư hợp đồng làm ăn, khi thì đôi ba ngày, khi hàng tuần.
Hai cha con rất ít khi có dịp ngồi lại với nhau, ngoại trừ những tối thứ bảy, nhưng lại vẫn là công việc.
Ông Phúc Nhân sốt ruột vô cùng, nhưng đã trót hứa với con trai là "tạm thời không đả động đến chuyên Đình Phi ", nên ông đành phải tiếp tục lặng thinh.
- Ba nè! - Phúc Đình chợt lên tiếng khi hai cha con đang cùng dùng điểm tâm ở phòng ăn - Có lẽ sắp tới, con sẽ đi xa một chuyến.
"Có khi nào là chuyện Đình Phi ?"
Thót ruột, ông Phúc Nhân nhíu mày ngẩng lên:
- Con đi đâu ? Và để làm gì ?
- Con định mở thêm một chi nhánh trên ấy, ba thấy thế nào ?
Một chút hồi hộp chờ đợi ánh lênt rong mắt ông Phúc Nhân đã tắt ngấm, ông thở hắt ra:
- Dĩ nhiên là ba nhất trí . Có điều ba thấy không cần thiết lắm đâu . Công việc của con đầy ắp cả rồi . Tham công tiếc việc quá cũng không tốt, cần phải chú trọng đến sức khoẻ . Vả lại, ba thấy dạo này con gầy đi nhiều và dường như con không được vui . Hay sức khoẻ con có vấn đề ?
- Không có gì đâu . - Phúc Đình cố lắc đầu chối phăng - Mọi thứ vẫn bình thường . Có lẽ do ba luôn quan tâm đến con nên ba có cảm giác ấy thôi.
Thật ra, ông Phúc Nhân đã noí không sai, Phúc Đình không vui chút nào, bởi anh đang có điều phải lo nghĩ . Nhưng anh không thể tỏ bày hoặc tâm sự cùng ai được, kể cả ba anh, ông Phúc Nhân .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc