Lấy Chồng Xứ Lạ - Chương 07

Tác giả: Dạ Miên

Thế là Đình Phi trở lại trường.
Cả phòng nội trú số mười như òa vỡ cả lên, khi thấy Đình Phi tay xách nách mang lỉnh lỉnh bước vào phòng.
- Trời ơi! Đình Phi !
Buông tập, Kim Thy chạy ào ra:
- Tại sao đến bây giờ mi mới chịu lên ?
- Ta mệt lắm.
Đình Phi ngập ngừng:
- Chừng nào khoẻ lại, ta sẽ kể mi nghe . Giờ mi giúp ta chia quà cho các bạn nhé . Ta muốn được yên tĩnh đôi lát.
Cũng may là đã đến giờ cơm . Đình Phi từ chối không đi cùng các bạn như mọi khi vì lư do:
- Ta mơ"i ăn trên xe, giờ vẫn còn no ứ . Hơn nữa, ta mệt đến không nhấc chân lên nổi đây này . Tụi mi cứ đi đi!
Không tiện hỏi thêm nhiều vì đám bạn bè cứ vây quanh, nên Kim Thy lờ đi, cô noí cụt ngủn:
- Ta sẽ mang cơm về cho mi ?
Tất cả đã đi hết, trả về cho Đình Phi cái không khí vắng lặng mà cô đang cần . Cô chậm chạp về chỗ của mình, sau khi đã tắm táp rửa sạch lớp bụi đường và rồi không biết cô lại ngủ từ lúc nào.
Trong giấc ngủ mê mệt ấy, lởn vởn vẫn là hình bóng Phúc Đình , tiếng lao xao của tiệc cưới rồi những giọt nước mắt, tiếng la hét và cuối cùng là bộ măt. gớm ghiếc cùng đôi mắt long lên sòng sọc của anh đang chiếu thẳng vào cô . Giật lui về phía sau, Đình Phi hét lớn:
- Đừng mà, đừng mà...
Tiếng gọi thảng thốt và những cái lay mạnh của Kim Thy đã làm Đình Phi dứt cơn mơ, giật mình tỉnh giấc.
Bên ngoài, phố đã lên đèn . Đình Phi lồm cồm bò dậy:
- Mấy giờ rồi Thy ?
Kim Thy nhìn Đình Phi đăm đăm:
- Mười một giờ hơn rồi.
- Trời đất!
Đình Phi kêu lên:
- Ta ngủ sáu tiếng đồng hồ rồi ư ? Sao mi không gọi ta dậy chuẩn bị bài ?
- Thì bây giờ mi dậy cũng còn kịp mà.
Kim Thy quay người:
- Thôi, mi rửa mặt cho tỉnh táo đi . Ta có để dành cơm cho mi trong cà-mèn đấy, chịu khó ăn nguội mốt chút . Tại thấy mi ngủ ngon quá, ta chẳng nỡ phá giấc ngủ của mi.
Không ngờ ngăn cơm nguội ngắt của Kim Thy mang về lại ăn ngon hơn cả những bữa cơm cao lương mỹ vị Ở "ngôi nhà ấy" nhiều . Chỉ loáng mắt, Đình Phi đã vét sạch sành sanh cả ba ngăn cơm rau muống, tép kho và nước mắm không còn một mẫu.
Thấy Đình Phi ăn uống một cách tận tình, Kim Thy không khỏi bật cười:
- Mi bị bỏ đói mấy bữa rồi ?
Đình Phi đỏ mặt, cô gượng gạo phân trần:
- Lâu ngày vắng cơm nội trú, ta thấy nhớ thôi... Chứ bị bỏ đoí, sức hơi đâu ta bò nổi về đây.
Và đêm đó khi bài vở xong xuôi, thay vì vào giường ngủ như mọi hôm thì cả hai, Đình Phi và Kim Thy rón rén kéo nhau lên sân thượng của kư túc xá . Chọn một góc sân vắng nhưng đẹp nhất vì có thể thu tóm cả Sài Gòn về đêm trong mắt, Kim Thy kéo Đình Phi ngồi xuống, sau khi đã dúi vào tay Đình Phi một gói bắp hạt rang bơ mặn, món ăn khá hấp dẫn mà cả hai đều rất thích.
Trong khoảng sân mát mẻ của không gian về đêm, mùi thơm ngan ngát của khóm Tường Vi và những thứ hoa mà Đình Phi chưa biê"t tên từ bên kia vườn của ngôi biệt thự sang trọng nằm song song với khu nội trú thoảng đưa theo gió đêm phơ phất . Dưới đường, một vài chiếc xe con về muộn quét ánh đèn pha sáng rực một góc phố . Trên trời cao, đám mây hồng lặng lờ trôi.
Nuốt vội những hạt bắp rang cay xè, béo ngậy vào cổ họng, Đình Phi thở dài rồi đều giọng kể lại những gì đã xảy ra . Từ chuyện ba cô làm áp lực buộc cô phải lấy chồng, chuyện đám cưới, chuyện Phúc Đình xua đuổi, chuyện Phi đòi ly hôn... cuối cùng là vết sẹo trên trán.
- Đấy, mi thấy đấy... - Đình Phi ngồi co người, giọng thẫn thờ - Cuộc đời ta giờ chẳng khác nào mớ bòng bong, càng cố tháo gỡ càng thêm rối rắm, vướng víu, mà khả năng chịu đựng của ta cũng có hạn.
Kim Thy nhíu mày, kêu lên:
- Thật ta không thể tưởng tượng được . Vậy mà vẫn im ỉm không noí năng, làm ta cứ ngỡ mọi việc đều suôn sẻ . Vậy bây giờ mi tính sao ?
Kim Thy nóng nảy chặc lưỡi:
- Hắn đã bỏ đi, mang theo cả cuộc đời và tương lai của mi rồi đó.
- Ta cũng không biết . - Đình Phi chống tay rầu rĩ - Nhưng có lẽ chờ ta thi tốt nghiệp xong rồi chừng ấy tính tóan sau vậy.
- Nghĩ cũng lạ... - Kim Thy chép miệng - Không nhận vợ chồng, không chịu ly hôn . Mới cưới một hôm mà đánh vợ bươu đầu, vỡ trán, hoa. chăng hắn ta không những chấn thương cột sống, mà hình như thần kinh hắn cũng có vấn đề rồi đấy.
- Làm gì có chuyện đó . - Đình Phi lắc đầu - Hắn chỉ dữ dằn và hung bạo thôi, còn ngoài ra hắn rất tinh khôn và tính tóan . Việc hắn trốn ta, âm thầm bỏ đi đã noí lên điều ấy.
- Nếu thế thì ta chịu thôi, không hiểu nổi được.
Cắn môi cô cười nhạt:
- Có lẽ suốt đời này, ta sẽ chẳng dễ dàng gì rứt hắn ra được đâu . Hắn muốn cho ta thấy cái giá phải trả về việc đã lấy hắn . Vì tiền và sự dại dột vô cùng của ta khi đã chủ động xin ly hôn, mà lẽ ra đấy là phần của hắn . Mặc cảm bệnh hoạn, và lòng tự tôn của hắn bị tổn thương.
Kim Thy nhăn mặt, cô kêu lên:
- Đàn ông con trai sao nhỏ mọn thế ? Ta nghĩ không đến nỗi nào đâu.
Tựa lưng vào tường, Đình Phi cười hiu hắt:
- Nếu mi gặp hắn ta một lần, sẽ thấy ta không noí quá . Giọng noí hắn, ánh mắt hắn xét nét và cay độc lắm... Giờ đối với hắn, ta chỉ còn một hy vọng.
Đình Phi thở dài.
- Hy vọng gì chứ ? - Kim Thy nhìn bạn.
Đình Phi nhếch mép buông thơng:
- Ta hy vọng hắn mau chóng hết bệnh.
Đôi mắt Kim Thy tròn lên tỏ vẻ ngạc nhiên . Chợt cô cười nhẹ, vẻ châm biếm không giấu được.
- Hết bệnh để quay về làm chồng mi hả ?
- Mi chỉ giỏi ăn nói bậy bạ ?
Mím môi, Đình Phi lườm dài Kim Thy :
- Tại sao mi không nghĩ khác đi ? Chẳng hạn khi hắn ta hết bệnh, đầu óc hắn sẽ khoáng đạt hơn và với gia thế, địa vị của bản thân, hắn sẽ nhanh chóng tìm được ngườimà hắn vừa mắt mát lòng . Lúc đó, không cần ta lên tiếng, hắn cũng tự động mà đến năn nỉ, khẩn cầu xin ta ban cho chữ kư, chữ kư mà trước đây hắn đã từ chối.
Tung nhẹ những hạt ngô rang trên tay, Kim Thy nhíu mày nghĩ ngợi:
- Ta chỉ e... người tính không bằng trời tính.
Đình Phi hơi khó chịu, cô xẵng giọng:
- Ta không hiểu ư mi muốn noí gì ?
Kim Thy chồm người lên, ghé gần mặt Đình Phi , mắt nheo lại tinh quái . Cô noí nhỏ dù trên góc sân chỉ có hai người:
- Nghĩa là hắn làm ngược lại những gì mi đang nghĩ . Nghiã là hắn cương quyết duy trì cuộc hôn nhân này. Nghĩa là hắn noí hắn yêu tha thiết cô vợ ngày xưa ấy của hắn.
Đình Phi đỏ mặt:
- Mi phát biểu linh tinh gì vậy ?
Kim Thy cãi lại:
- Ta không noí linh tinh. Ta chỉ noí lên điều ắt có và đủ để có thể xảy ra . Mi cho rằng ta noí sai, hay mi sợ đó là sự thật ?
- Mi...
Đình Phi xụ mặt không thèm noí tiếp, nhưng rồi không nhịn được, cô hậm hực, ấm ức:
- Tưởng mi là bạn thân, ta tỏ thật để được san sẻ, nào dè... Nếu biết trước mi ăn noí bậy bạ kiểu này, ta quyết chẳng hé môi.
Định phùng má cãi tiếp, nhưng thấy Đình Phi rơm rớm nước mắt, Kim Thy vội xua tay:
- Ta quá lo xa nên noí vậy thôi . Chứ bọn sinh viên tụi mình thuộc loại ngước mặt nhìn lên thấy mình không giống ai, im lặng cúi xuống, hớn hở không ai giống mình, thì thấy ai rảnh để mà ghé mắt vào . Hơn nữa, hắn đã xử sự với mi như một tên "găng tơ" chính hiệu thì làm gì có tình cảm, tình yêu ở đâu nào ?
Phẩy tay, Thy noí tiếp:
- Khoa học viễn tưởng thôi mà . Mà đã là khoa học viễn tưởng thì xa nghìn trùng mới trở thành hiện thực, nhỏ ạ.
Dù biết là Kim Thy đang cố tìm lời không thật sự với suy nghĩ của chính Thy để giả lả và cũng để an ủi mình, nhưng ít ra có người đồng tình với Đình Phi vào lúc tâm trạng không ổn định như bây giờ đã phần nào giúp Phi nhẹ lòng hơn . Tuy vậy, cô vẫn xụ mặt dằn dỗi
- Thế này cũng xuôi, thế kia cũng được, ai tin.
- Xì!
Kim Thy cười nửa miệng:
- Ta nhớ mi họ Phan chứ có phải họ Tào đâu mà đa nghi thế . Không noí với mi nữa.
Vứt bọc bắp rang trống không bay vèo theo gió đêm, Kim Thy vờ vùng vằng phủi áo đứng lên:
- Vào ngủ đi! Ngủ để lấy sức, mai vào lớp liệu lời mà đối đáp với thầy chủ nhiệm . Ông trời ơi đất hỡi ấy hỏi thăm mi liên tục đấy . Rồi mi nếu không điếc tai cũng sẽ mờ mắt cho coi.
Mãi loay hoay, lẩn quẩn chuyện Phúc Đình , Đình Phi quên lửng đi chuyệnnhà trường, thầy cô . Giờ nghe Kim Thy nhắc, cô không khỏi giật mình lo âu.
Ngồi bật dậy, Đình Phi ghịt lấy tay bạn hỏi dồn:
- Thật không Thy ? Có thật thầy "dũa" ta không ?
Kim Thy đáp bằng giọng lừng khừng:
- Tạ gạt mi làm chi . Mập béo gì nào ?
Đình Phi sốt ruột:
- Nói ta nghe được chứ ?
Ngó chiếc đồng hồ đeo tay, Kim Thy ngáp dài:
- Mai đi, khuya lắm rồi . Mai ta noí cho nghe, gấp gáp gì chứ ?
Đình Phi nhăn mặt gắt:
- Không được . Mi phải noí ngay bây giờ.
Kim Thy cười hì hì:
- Thôi được . Noí thì noí, nhưng phải vào giường trước đã.
Đình Phi trợn mắt:
- Vào giường để mi ngủ à ?
Kim Thy chối lia:
- Đâu có . Trước sau gì cũng phải vào, giờ vào trước, noí xong ngủ luôn, có phải tiện hơn không ?
Đình Phi tức tối:
- Tiện lợi cái con khỉ sở thú . Mi mà giở trò ta sẽ không tha cho mi đâu.
- Một lời đã hứa.
Rùn nhẹ vai Kim Thy ngoẻo đầu, nheo mắt và chỉ ba bước Kim Thy đã phóng đến cầu thang dẫn xuống các phòng.
Hứa là thế, nhưng khi Đình Phi thu dọn sách vở xong xuôi, vén màng cô chui vào giường thì Kim Thy đã nhắm mắt ngủ khò một cách ngon lành.
Bực bội đến mấy, Đình Phi cũng đành chịu . Cô không thể dựng Kim Thy dậy, hay noí đúng hơn là cô không có khả năng đó , bởi Kim Thy có tiếng ngủ mê và dễ ngủ, chẳng khác gì một chú "ủn ỉn" con ngoan nết.
Chả hiểu có phải vì tính dễ ngủ trời cho ấy không, mà trông Kim Thy lúc nào cũng yêu đời, khoẻ khoắn và đặc biệt rất "mát da mát thịt" nữa.
- Cột đình làng mình đi với tre miễu làng ta cũng đẹp đôi ra phết đấy chứ.
Kim Thy được cái rất ít khi giận, mà giận rồi thì lại chóng quên . Duy chỉ có một lần, một bạn nam cùng khóa đã bỏ một bức "thư tình cuối mùa thu" vào ba lô cô, với bài thơ nhại lại củamột tác giả khác:
"Em là chiếc xe lu
Thân em mập thù lù
Mình em tựa cái lu... ".
Và Kim Thy đã khóc liền hai ngày hai đêm, báo hại bạn nam ấy phải tốn nửa tá khăn giấy hộp và một chầu bò bía cho cả phòng ăn mệt nghỉ . Cô thề cô sẽ nhịn ăn, nhịn ngủ, nhưng được vài hôm thì đâu lại vào đấy.
Chuyện nọ, xọ chuyện kia ấm ức mãi, cuối cùng Đình Phi cũng tìm được giấc ngủ cho mình.
Lần này, giấc ngủ đến với Phi xem ra có phần yên ả và nhẹ nhơm hơn, có lẽ nhờ vào sự trút bỏ nỗi lòng vừa rồi của cô cùng Kim Thy trên khoảng sân trời riêng biệt của hai người vào lúc tối.
Thức khá khuya nên sáng ra Đình Phi và kể cả Kim Thy đều dậy hơi muộn . Tranh thủ làm vệ sinh cá nhân, tranh thủ đèo nhau trên chiếc xe đạp cà tàng của Kim Thy , cả hai đến trường, cũng may vừa kịp vào giờ học.
Kim Thy thở phào nhẹ nhơm:
- Hú vía! Cũng tại mi cả . Tối bảo ngủ sớm khôngnghe, sáng gọi mãi chẳng dậy, hại bạn không hà.
Đình Phi vừa thở hổn hển vì phải "tận sức" đèo Kim Thy , cô vừa lừ mắt vừa làu bàu:
- Còn kể lể nữa hử? Ta chưa hỏi tội mi nữa là...
Kim Thy cười tỉnh bơ:
- Có tội lội xuống sông hết tội.
Đình Phi mát mẻ:
- Hèn gì cứ tiếp tục "ngây thơ vô số tội" hoài.
Buộc chuôi tóc bê bết mồ hôi lại bằng cọng thun, Đình Phi liếc ngang:
- Hừ! Thế mà còn dám noí ta đây "một lời đã hứa".
Kim Thy khoa tay:
- Mi không nghe lời ông bà nhà... ta thường bảo: "quân tử nhất ngôn là quân tử dại, quân tử noí đi noí lại là quân tử khôn" sao ?
Đình Phi lườm Kim Thy :
- Nói ngang ba phường, mười quận noí cũng không lại . Xem như ta thua mi đi.
Tiếc học tan, Đình Phi tự giác lên văn phòng chịu tội . Có lẽ động lòng trắc ẩn trước sự thành khẩn của Đình Phi nên nhà trường chỉ nhắc nhở và dặn dò đôi điều về việc thực hiện nội qui của sinh viên.
Vậy là Đình Phi đã đi học bình thường trở lại, nhưng có điều Đình Phi không còn vô tư như ngày xưa nữa . Đình Phi cũng không ngờ những ngày ngắn ngủi ở biệt thự Vũ gia và hình ảnh Phúc Đình lại chiếm lấy một khoảng không nhỏ trong suy nghĩ của cô . Nhất là những lúc ngồi một mình, váng vất bao ư nghĩ lan man.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay