Lấy Chồng Xứ Lạ - Chương 05

Tác giả: Dạ Miên

Chờ mãi, Phúc Đình vẫn không thức giấc, Đồng Phi lẩm bẩm một mình:
- Ước gì mình đươc. phép đánh một giâc\'\' dài như anh ta nhỉ ?
Hết quay phải rồi quay trái, Đồng Phi ngọ nguậy mãi trong ghế như chú lật đật con, mắt híp lại kín mít, vẻ mệt mỏi không giấu đi đâu được.
Ông Phúc Nhân quả là người rất thương con, chẳng thà ngồi chờ Phúc Đình hàng giờ, chứ không nỡ đánh thức anh dậy.
Có lúc, Đồng Phi có cảm giác dường như cô và cả ông Phúc Nhân nữa, cả hai cùng ngủ gục quanh giường.
Trên đời này, có ai làm cô dâu giống như cô không nhỉ ? Thường chú rể vị cô dâu đày đoa. đủ mọi lẽ, đằng này chỉ để được diện kiến chú rể thôi, mà cô dâu Đồng Phi tội nghiệp này đã phải ngồi trơ ra đấy suốt mấy giờ đồng hồ liền trong tâm trạng rã rời, mệt mỏi và buồn chán cùng cực, có chút nôn nóng, tò mò.
Chẳng hiểu Đồng Phi sẽ phải chịu nhục ấy đến bao giờ... nếu không có tiếng đập cửa của bà quản gia:
- Ông chủ à! Ông chủ...
Hóa ra, dù là người xấu hay tốt, khó chịu hay dễ chịu, họ vẫn có lúc dễ thương và đáng yêu vô cùng, Đồng Phi nhủ thầm.
Bà quản gia tiếp tục lên tiếng:
- Ông chủ à! Đã trễ lắm rồi . Cứ để cậu Phúc Đình đó tôi trông cho, ông ra dùng cơm đi.
Nghe nhắc đến cơm, Đồng Phi mới sực nhớ ra... suốt từ chiều qua tới giờ cô chưa bỏ một món gì vào bụng hết.
Sờ chiếc bụng lép kẹp vì đói, Đồng Phi ngồi bật dậy, nhưng sau đó cô lại gieo mình trở lại ghế khá nhanh . Gương mặt cô bỗng đỏ bừng lên vì xấu hổ khi nhớ đến cương vị và vai trò cô con dâu mới về nhà chồng ngày đầu của cô.
"Hừ! Chả ra làm sao cả! Thật là xấu hổ".
Nếu ngồi một mình, có lẽĐồng Phi đã cho chiếc đầu háu ăn của mình một cái cốc nên thân rồi.
Ông Phúc Nhân cũng khá tế nhị, suưt nữa ông đã cười thành tiếng, nhưng ông cố nén vờ như không thấy cử chỉ bẽn lẽn, cùng đôi mắt len lén chiếu về phía ông đến buồn cười của Đồng Phi . Ông thản nhiên:
- Con về phòng thay đồ, ba chờ con ở phòng ăn . Sau bữa ăn, chúng ta sẽ trở lại đây với Phúc Đình , Đồng Phi nhé.
- Không cần đâu . Ba không cần trở lại đâu và cả cái cô kia nữa...
Âm thanh chát chúa bất chợt vang lên trong căn phòng vắng vẻ, rộng lớn làm Đồng Phi và ông Phúc Nhân đều giật mình cùng quay phắt lại.
Nhận ra con trai, một chút bối rối trong ông Phúc Nhân , nhưng rồi ông trấn tĩnh thật nhanh . Bước đến gần anh, ông dịu dàng:
- Phúc Đình ! Ba chờ con mãi, giờ con mới chịu thức . Dậy đi nào! Dậy đi, ba sẽ giới thiệu với con một người...
- Khỏi ba ạ . - Tay bật công tắt đèn, Phúc Đình cộc lốc ngắt lời cha - Cô ta là ai và đến đây với muc. đích gì, con biết hết rồi, ba khỏi phải phíi công dài dòng giải thích.
Ông Phúc Nhân chưng hửng:
- Sao con biết được chứ ? Có phải bà quản gia không ?
Phúc Đình cười nhạt:
- Ba nói, cô ta nói, đủ để con đầy tai rồi, cần gì đến bà quản gia.
Mặc kệ cha con ông Phúc Nhân đối đáp nhau, Đồng Phi cứ đứng trơ người ra như phỗng, mắt lom lom ngó về phiá giường, miệng không ngớt than thầm:
"Ôi trời! Người ngợm gì mà phát khiếp vậy hở".
Có mà nằm mơ, Đồng Phi cũng không dám tin kẻ nửa nằm nửa ngồi trên giường kia là đức ông chồng của cô.
Với mái tóc dài quá khổ che kín gần cả khuôn mặt . Khuôn mặt xám xịt, hốc hác, đôi mắt quầng sâu hun hút, bộr âu xồm xoàm che kín cả môi miệng . Nàng chẳng thấy gì trên khuôn mặt anh ngoài đôi mắt to đen sâu thẳm . Và đáng sợ hơn hết là đôi chân khẳng khiu trơ xương mà người bệnh hình như cố phơi bày ra trước mắt Đồng Phi.
Nếu không nghe cha con họ trò chuyện cùng nhau thì với bộ dạng ấy, Đồng Phi có thể nhầm tưởng đó là một lão già quái dị gần đất xa trời, hơn là một gã thanh niên mới vừa ba mươi tuổi như mọi người đã thông báo cùng cô.
Không nén được sự hụt hẫng lẫn sợ hãi, Đồng Phi giật lùi về phiá sau rồi kêu lên:
- Trời ơi!
- Sợ rồi phải không ? - Ánh mắt người bệnh hiện rơ nét đau đớn, nhưng chỉ thoáng qua thôi, ánh mắt ấy đã hừng hực tia lửa dữ - Vậy thì còn chờ gì chưa chịu xéo đi giùm cho ? Hay còn muốn trở lại đây để có dịp cười vào mặt tôi cho thỏa thích, hả ?
Phúc Đình càng hét, Đồng Phi càng giật lùi... Cho đến khi lưng cô chạm vào tường và người cô thì co rúm lại:
- Tôi... tôi .. không .. có...
- Cô nói dối! - Một chiêc\'\' gối bay vèo xuống chân Đồng Phi , kèm theo tiếng quát lớn - Cô muốn gạt tôi chứ gì ? Cô nghĩ tôi al` ai, trẻ con hay người điên khùng ? Hừ! Khôn ngoan thì cô hãy ra khỏi phòng tôi ngay cho . Từ rày về sau, nếu chưa được sự đồng ư của tôi, tuyệt đối cô không được đặt chân vào và tôi hy vọng cô cũng đừng để tôi phải thấy mặt cô bất kỳ nơi nào trong biệt thự "Vũ gia" này.
- Kìa Phúc Đình ! - Ông Phúc Nhân cuống quưt kêu lên khi thấy mặt Đồng Phi xìu xuống nhanh và trên mi cô rân rấn nước mắt - Sao con lại có thể đối xử như thế với Đồng Phi ?
Phúc Đình gầm gừ:
- Vậy theo ba con phải cư xử sao gọi là đúng, là tương xứng với cử chỉ vừa rồi của cô ta đây ? Nài nỉ, van xin hay vui vẻ đón nhận ? Xin lỗi ba, những việc đó đều quá tải với con, con không làm được.
- Đâu cần con phải làm vậy để rồi được hay không . Ba chỉ muốn con hòa nhã, dịu dàng với Đồng Phi một chút . Cử chỉ vừa rồi của Đồng Phi do vô tình thôi.
- Nếu thế thì con cũng sẽ nói những lời như ba vừa noí, rằng co n cũng vô tình, con không cố ư, ba sẽ nghĩ sao ?
- Con hỏi khó ba đấy à ? - Ông Phúc Nhân thoáng bất bình.
- Con không hỏi khó ai hết . - Phúc Đình vẫn hậm hực - Con chỉ muốn biết mọi người khác khi ở vào địa vị, hoàn cảnh của con, họ thế nào ấy mà ?
Ông Phúc Nhân phẩy tay, đáp xuôi xị:
- Gì thì gì, con cũng không nên cư xử thiếu công bằng với Đồng Phi . Dẫu sao con bé cũng là...
- Chẳng là gì cả ba ạ - Phúc Đình sa sầm mặt cắt ngang lời cha - Cô ta đến đây chỉ vì tiền . Rồi một ngày nào đó, lại vì tiền mà cô ta sẽ đi ra thôi.
Lắc đầu, ông Phúc Nhân tỏ vẻ không đồng tình với ư kiến của con trai:
- Con có quá lệch lạc khi đánh giá về Đồng Phi hay không ? Ta tin Đồng Phi không phải tệ như con nói đâu.
- Nói như cha, vậy là con đã hiểu sai về con người cô ta chứ gì ? - Phúc Đình dúi mạnh *** vừa mới đốt vào chiếc gạt tàn, hậm hực - Cô ta đã không vì tiền ư ? Vậy thì động cơ nào đưa cô ta đến đây ? Yêu con, hoặc cảm kích con ư ? Nếu là thế thì cha hãy nhìn kìa... - Phúc Đình bật cười lớn, tiếng cười đầy sự chua chát, xót ca - Cô ta đứgn xa thế kia... Chỉ cần co ta đến gần bên con một tí nữa thôi, cô ta còn không dám, nói gì đến điều cao cả ấy chứ . Cha ơi! - Phúc Đình nửa van nài, nửa quát tháo hằn học - Con van ba, đừng mang con ra làm trò vui lạ mắt cho cô ta nữa và cũng đừng mong con chấp nhận sự hiện diện của cô ta bên cạnh con.
- Nhưng trên danh nghĩa và pháp lư, Đồng Phi la vợ của con - Ông Phúc Nhân vẫn cố noí.
Phúc Đình gầm lên:
- Con chả cần danh nghĩa và danh phận gì cả . Trong cuộc hôn nhân này, ba chưa hề bàn bạc qua con thì mọi việc ba chịu trách nhiệm lấy, con không liên quan . Còn cô nữa... - Quay sang Đồng Phi , Phúc Đình sừng sộ - Cô cần tiền để giải quyết viêc. nhà hay làm gì khác, tôi không cần biết, xem như đấy là tai hoa. của gia đình tôi đi . Tôi chỉ yêu cầu cô nên tự trọng rời khỏi Vũ gia, càng sớm càng tốt . Về nợ nần, nếu ba tôi không đồng ư huỷ bỏ thì chính tôi, tôi sẽ làm viêc. ấy.
Ông Phúc Nhân thật sự mất bình tĩnh trước sự cương quyết của con trai . Ông lắc đầu kêu lên:
- Phúc Đình ! Con không thấy là con đã làm khổ ba quá nhiều rồi sao ? Tất cả cũng vì ba muốn tốt cho con . Con không chấp nhận Đồng Phi là vợ, thì con có thể xem nó là bạn hay em gái cũng được vậy.
- Không được! Hoàn toàn không được . - Giọng Phúc Đình đanh lại - Cô ta không xứng đáng giữ bất kỳ một cương vị nào ở Vũ gia này cả . Rời khỏi nơi đây là biện pháp tốt nhất cho cô ta . Để cứu lấy gia đình cô ta, ta đã tốn hao không ít rồi, chả lẽ với cô ta bấy nhiêu vẫn còn chưa đủ ? Hay cô ta còn chờ lúc con tức ૮ɦếƭ đi, chừng ấy sẽ danh chính ngôn thuận hưởng trọn cái gia sản kếch xù này ?
"Thế là quá lắm rồi" . Đồng Phi tưởng cô có thể hé tlên cho hả nỗi ấm ức vì câu nói của Phúc Đình.
Suốt từ đầu đến giờ, thấy hai cha con Phúc Nhân cự cãi quyết liệt với nhau vì mình, Đồng Phi áy náy vô cùng và cô chẳng biết làm gì hơn ngoài việc giương mắt to lên mà ngó.
Phản ứng Phúc Đình tuy có phần quá đáng nhưng cũng không thể trách anh ta được.
Hôn nhân là chuyện hệ trọng, thế mà hết ba cô rồi nay lại ông Phúc Nhân , thản nhiên sắp xếp một cách áp đặt . Tuy mục đích mỗi người có khác nhau . Ông Phúc Nhân vì thương con trai, còn ba cô vì thương... chính bản thân mình . Và bản thân Đồng Phi đã từng khổ sở, lẫn uất ức trước cuôc. hôn nhân mang đầy tính chất lợi nhuận này nên Đồng Phi rất thông cảm với Phúc Đình . Nhưng cũng đâu thể vì sự cảm thông ấy mà cô cam lòng, cam tâm để cho Phúc Đình tha hồ gán ghép cho những tội trạng oan ức thế . Ở lại Vũ gia thêm một ngày, một bữa thôi, Đồng Phi còn chưa dám nghĩ tới, nói chi chờ đợi anh ta bị cô chọc tức ૮ɦếƭ.
Từ sợ hãi đến đồng cảm rồi tự ái, tức giận, tức giận đến tột độ, tự ái đến nghẹt thở, há miệng và nhoài người ra cửa sổ như muốn hít lấy một miếng không khí, sau đó Đồng Phi quay vào... giọng cô cũng hằn học không kém:
- Có thật là anh muốn tôi rời khỏi nơi đây không ?
- Thì hẳn nhiên rồi.
Đang cố hét toáng đến hết hơi hết sức vì sợ Đồng Phi chẳng chịu nghe ra, bỗng dưng nhận được câu hỏi từ phía Đồng Phi , một câu hỏi rất đúng ư mình, khiến Phúc Đình không khỏi ngẩn người ra, giọng hơi dịu lại:
- Xem ra cô cũng khá thông minh đấy.
- Kìa, Đồng Phi ! Con không nên...
Cho là Đồng Phi tự ái vì những câu nói của Phúc Đình và muốn bỏ đi, nên ông Phúc Nhân vội vàng ngăn lại . Dù sao, ông cũng không thể để mọi người chê cười, chỉ trích cuôc. hôn nhân của con trai thương gia Vũ Phúc Nhân qua việc cô dâu bỏ về ngay sau ngày cưới, sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến uy tín của ông trên thương trường . Nhưng Đồng Phi đã lắc đầu:
- Ba không cần phải lo cho con . Con sẽ biết cách để tự giải quyết với anh Phúc Đình . - Rồi Đồng Phi hất mặt về phiá Phúc Đình , giọng cô cao vút lên đầy kiêu hãnh - Anh có thể lặp lại câu nói ấy cho tôi nghe, được không ?
Phúc Đình hơi chột dạ trước cử chỉ lạ lẫm của Đồng Phi , nhưng anh vẫn gượng gạo trừng mắt:
- Tôi muốn cô lập tức rời khỏi biệt thự Vũ gia này.
Đồng Phi cười nhạt:
- Anh không hối hận chứ ?
Đưa tay vuốt cái ổ quạ ra sau gáy, mày Phúc Đình nhiu nhíu:
- Sẽ không bao giờ...
- Được . Tất cả là do anh ép tôi thôi đấy nhé.
Đồng Phi bặm môi, cô giương mắt đón lấy tia nhìn dữ dằn hoang mang của Phúc Đình rồi buông gằn từng tiếng một:
- Anh nghe đây! Tôi không có thoí quen bị người khác hiểu lầm, vì thế toi sẽ chẳng đi đâu hết, tôi cần ơ ?lại đây để chứng minh cho anh thấy tôi là một con người như thế nào . Hơn nữa, tôi không tự dộng đến, cả một cuộc đón tiếp rình rang, rồi tiệc tùng với dod^ng đảo quan khách, họ hàng hai bên . Giờ muốn tôi đi thì cũng phải đầy đủ lễ lạc như thế . Bằng không, anh đừng hòng!
- Cô đúng... là... - Phúc Đình lắp bắp.
- Là lì lợm và trâng tráo chứ gì ? - Đồng Phi nhún vai, đốp chát ςướק lời Đình . - Anh nghĩ sao đó là quyền của anh . Việc tôi, tôi làm.
Mặt Phúc Đình xám lại như tro tàn, đôi chân vốn nặng như mang gông của Phúc Đình bỗng chốc như nặng thêm và anh rít lên trong tức tối:
- Cô rơ quá quắt!
Đồng Phi nhếch mép:
- Cũng chưa bằng anh đâu.
- Cô có im ngay cho không!
Phúc Đình hùng hổ gạt mạnh tất cả các thứ trên bàn rơi xuống đất loảng xoảng, rồi không thèm nhìn đến cả cha mình, Phúc Đình giơ tay nhấn lấy, nhấn để nút nhựa tròn trên đầu giường, miệng thét inh ỏi:
- Bà quản gia! Bà quản gia đâu rồi ?
Bà quản gia hớt hải chạy lên, chưa kịp thở đã nghe Phúc Đình gào lớn:
- Bà làm ơn mời cô ta ra khỏi đây . Tôi sẽ không nhìn mặt bà nếu bà dám cãi lời tôi đấy.
Phúc Đình vung vẩy đôi tay, mắt anh như tóe lửa.
- Được, được - Bà quản gia cuống cuồng - Tôi sẽ làm theo lời cậu tức khắc. Nhưng tôi xin cậu, cậu hãy bình tĩnh lại nào.
Phúc Đình sừng sộ:
- Tôi chỉ bình tĩnh khi không còn thấy mặt cô ta kia.
- Tôi hiểu rồi . Hiểu rồi cậu chủ ạ.
Lễ phép với Phúc Đình là thế, nhưng khi quay sang Đồng Phi , bà quảngia dad~ mang bộ mặt hầm hầm:
- Cô nghe cậu chủ tôi nói rồi chứ ?
Ông Phúc Nhân bối rối không ít trước sự việc xảy ra . Chẳng lẽ ông đã tính sai nước cờ khi đã chọn Đồng Phi nhằm thay thế cho Lan Anh ? Nhưng dù đúng hay sai thì trước mắt cũng phải chiều ư Phúc Đình , đưa Đồng Phi rời khỏi nơi đây đã.
- Thôi được! - Ông Phúc Nhân nghiêm mặt - Con khỏi la hé ầm ĩ nữa . Ba sẽ đưa Đồng Phi ra ngoài, rồi cha con ta trò chuyện, trao đổi sau.
Biết Đồng Phi không được vui nên khi vừa ra đến ngoài, ông Phúc Nhân đã vội nói giọng ôn tồn:
- Từ lúc phải nằm một chỗ thế này, Phúc Đình vẫn hay cáu tính bẳn gắt như vậy Phi ạ . Con cũng đừng nên chấp nhất nó nhé.
Đồng Phi cười mà lòng thì héo hon:
- Anh Phúc Đình trách con thì có . Đã không khéo khiến anh ấy phật ư, chứ con có quyền gì mà trách ai . Ba cũng đừng bận tâm . Con đã quen chịu đựng rồi, nhiều lúc còn hơn thế nữa kia.
Đồng Phi lên bàn ăn với chiếc bụng lép kẹp, đói meo . Nhưng hình như đói quá hóa no nên tuy thức ăn ê hề, có những món rất hợp khẩu vị với Phi , vậy mà cô chỉ nuốt nổi lưng chén cơm.
Ông Phúc Nhân nhăn mặt khi thấy Đồng Phi buông đũa:
- Con ăn ít thế Phi ? Có phải thức ăn chẳng vừa miệng con không ?
- Không phải đâu ba . - Đồng Phi đưa mắt nhìn một lượt qua mâm cơm, rồi lắc đầu phủ nhận - Mọi thứ đều ngon và con thì đang đói, nhưng chả hiểu sao con lại nuốt không vô ?
Ông Phúc Nhân lo lắng:
- Để ba bảo chị bếp nấu cho con chén xúp nhé . Buồn thì buồn vẫn phải ăn, con ạ.
Đồng Phi vội lắc đầu:
- Giờ thì con chỉ muốn ngủ một giấc thôi.
Ông Phúc Nhân ngần ngừ:
- Tùy con . Nhưng nếu thấy đoí con cứ goi. chị bếp, ba sẽ dặn trước chị ấy.
Không muốn đôi co nữa, Đồng Phi đành xuôi xị đáp:
- Vâng . Ba ạ! Xin phép ba con về phòng.
- Ừm!
Nói con dâu, nhưng khi Đồng Phi vừa rời khỏi bàn ăn đi về phía cầu thang thì ông Phúc Nhân cũng đẩy bát cơm còn lưng nửa sang bên và thừ người ra nghĩ ngợi.
Thiệt chẳng hiểu thằng con thương yêu của ông sẽ còn làm ông khổ sở đến bao giờ nữa ? Rồi nghĩ tới Đồng Phi , ông không khỏi thở dài.
"Tội nghiệp con bé! Chỉ vì hai tiếng hiếu nghĩa nên phải nhận phần thiệt thòi về mình, cam tâm lấy một người chồng mất khả năng làm chồng, lại còn bị rẻ rúng, miệt khinh".
Nếu tình trạng này kéo dài, có lẽ ông đành để Đồng Phi đến trường theo yêu cầu của cô . Nhưng như thế, chuyện của Phúc Đình ông phải tính sao đây ? Chả lẽ vẫn nguyên tình trạng cũ, vẫn đâu lại tiếp tục vào đấy như những ngày đã qua ?
Trong lần khám gần đây nhất, bác sĩ Khang - bạn thân của Phúc Đình cũng là bác sĩ điều trị của anh - đã cho ông biết: Nếu Phúc Đình cứ mãi nằm lì ra đó, không có ư chí để chống chỏi, không kiên trì chịu khó tập luyện thường xuyên, một khi cơ bắp bị teo lại, thì dù khoa học có tiến bộ cách mấy đi nữa, cũng đành bó tay.
Hơn ai hết, Phúc Đình rất biết rơ điều ấy, nhưng anh vẫn tỉnh bơ nhìn thời gian trôi, ngày lại ngày, bằng ánh mắt thờ ơ, dửng dưng với thái độ phó mặc, trong lúc ông lo sốt vó cả lên, ăn ngủ, đứng ngồi chẳng yên chút nào.
Bởi dòng họ Vũ của ông, chỉ còn độc nhất mỗi Phúc Đình để nối dơi tông đường, để giữ gìn sản nghiệp của họ Vũ để lại . Một cái sản nghiệp to tát mà cha ông của ông đã phải dày công với hai bàn tay trắng, đổ mồ hôi sôi nước mắt mới tạo nên.
Buồn bã và bất lực, ông muốn buông xuôi tất cả, nhưng rồi ông không cam tâm . Thế là ông tìm cách để làm nốt cái công việc còn nước còn tát của mình, và Đồng Phi chính là nạn nhân trực tiếp của công việc ấy.
Vẫn biết Đồng Phi về làm vợ Phúc Đình là một việc làm không nên, nếu không gọi là thất đức, nhưng ông bất chấp tất cả.
Nhìn Đồng Phi héo rũ lên xe hoa, không chú rể, với đôi mắt sưng mọng vô hồn, ông Phúc Nhân bất nhẫn vô cùng . Ông đã tự nguyện với lòng: Nếu sau này, cuộc hôn nhân giữa con trai ông và Đồng Phi có điều trắc trở thì ông sẽ xem cô như con gái của mình và hẳn nhiên là trong di chúc để lại, sẽ có tên Đồng Phi trong đó, với một nửa sự sản nhà họ Vũ.
- Đồng Phi ! Rồi ta sẽ bù đắp cho con . Nhất định, ta sẽ không để con thiệt thòi đâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc