Lấy Chồng Xứ Lạ - Chương 04

Tác giả: Dạ Miên

Những thủ tục rườm rà đầy hình thức gia giáo, lễ nghĩa cuối cùng rồi cũng được kết thúc . Mọi người đến dực tiệc cưới rồi lục ***c kéo nhau về.
Riêng Đồng Phi...
Sau một màn hết quỳ đến lạy mệt đừ cả người, Đồng Phi được bác tài xế hôm nào đưa về "Vũ gia"
Chiếc xe hoa kết đầy hoa vải và tua kim tuyến rực rỡ lao vun vút, mang theo cô dâu Đồng Phi với gương mặt lạnh lẽo, vô hồn . Đồng Phi không còn cảm nhận được điều gì khác ngoài một lễ cưới rất đông quan khách nhưng không bạn bè, không người tâm giao và đặc biệt nhất là đám đón dâu không có mặt chú rể.
Đối với bạn bè trong trường, Đồng Phi đã môt. lời hé môi về cái đám cưới chêt\'\' tiệt của mình, bởi Đồng Phi đã có chủ ý: Sau đám cưới, Đồng Phi sẽ tìm cách trở lại trường . Nếu gia đình hcồng cấp phép thì tốt, bằng không cô sẽ bỏ trốn . Nhất quyết, Phi phải lấy được mảnh bằng đại học . Cô không muốn cuộc sống sau này của cô lệ thuộc vào một ai cả.
Ba cô... thì không thể trông cậy được nữa rồi . Còn bám lấy gia đình chồng ư ? Đồng Phi hoàn toàn chưa dám nghĩ tới . Việc gì cũng có giá của nó, mà cô thì không muốn mang cuộc đời mình ra để trả.
Về đến nhà, Đồng Phi đươc. chị giúp việc đưa ngay vào phòng . Đấy là một căn phòng khá lớn, sang trọng với đầy đủ tiện nghi, dẫu đang rầu rĩ, não lòng, Đồng Phi cũng không khỏi khen thầm.
"Đẹp và xinh xắn thật".
- Mợ Hai ngồi đầy nhé! - Tiếng cô giúp việc vang lên - Để con vào báo với bà quản gia.
Lại vẫn là bà quản gia ? Đồng Phi thoáng nhăn mặt khi nghe cô giúp việc nhắc đến hai tiếng quản gia . Ấn tượng của lần gặp đầu tiên khiến Đồng Phi đâm ra chẳng chút thiện cảm với người đàn bà có gương mặt lầm lì và lạnh tanh này, dù cô biết rằng, từ nay, nếu cô còn lưu lại Vũ gia là cô phải chạm trán, giáp măt. bà ta hằng ngày.
- Ối, kệ bà ấy! - Đồng Phi bặm môi - Chỉ là ở tạm thôi, ưa hay không ưa chả quan trọng lắm đâu.
Tiếng động nơi kẹt cửa khá mạnh làm Đồng Phi giật mình ngẩng phắt lên, để rồi sau đó lại cụp nhanh không kém khi va phải ánh mắt rát rạc của bà quản gia đang chiếu thẳng vào Phi.
- Hãy mau mau theo tôi! - Bà quản gia buông giọng cộc lốc - Mọi người đang chờ cô bên trong.
- Mọi người ? - Đồng Phi khựng lại, cô tròn xoe mi - Nghĩa là tôi phải tiếp khách nữa à ?
- Ai nói với cô là tiếp khách ? - Bà quản gia gắt - Khách nào vào giờ này ?
- Vậy không phảI là bà vừa nói mọi người... - Đồng Phi nhíu mày.
Bà quản gia xẵng xớm ngắt lời Phi:
- Cô lại tưởng tượng gì thế ? Mọi người ở đây là ông chủ, cậu chủ đấy! Hừ! - Trước khi quay người ra cửa bà quản gia không quên bĩu môi cười nhạt - Làm như mình là nhân vật quan trọng chẳng bằng.
Vừa ức vừa quê, mặt Đồng Phi đỏ lên . Nếu là một ai khác và không phải tại nơi này, chắc chắn Đồng Phi s~ chẳng khách sáo mà đốp chát một trận ra trò ngay . Còn bây giờ, ở chỗ này, cô đang là một cô dâu mới toanh, cho nên... Đồng Phi không thể làm gì khác hơn là nuốt nghẹn vào lòng, hậm hực theo chân bà quản gia.
Nói là bên trong, nhưng Đồng Phi phải băng qua một khu vườn khá lớn rộng, hai bên lối sỏi trồng toàn thiên lý, rồi bước vào khoảng sân trống, một chiếc cửa kính, một dãy hành lang dài hun hút... không quen đi giày cao gót nên Đồng Phi nghe mỏi nhừ cả chân . Mấy lần định mở miệng hỏi bà quản gia còn bao xa nữa, nhưng nhớ đến nét mặt lạnh như băng tuyết của bà ta, Đồng Phi đành bấm bụng chịu đau làm thinh bước tiếp.
Đẩy nhẹ cánh cửa bằng gỗ nặng nề, bà quản gia làu bàu trong cổ họng:
- Vào đi! Họ Ở trong đấy.
Rồi không buồn nhìn đến Đồng Phi , bà quản gia bỏ đi một nước.
Đã bảo rằng chẳng việc gì phải sợ, chẳng viêc. gì phải run, nhưng tim Đồng Phi vẫn đập mạnh hơn khi cô đặt chân vào phòng của chú rể, một con người xa lạ với nhiều thành tích và giai thoại mà mới vừa rồi tại nhà thờ, trước chúa, Đồng Phi đã gật đầu chấp nhận xem anh ta là chồng, dù vĩnh viễn hay chỉ trong phút chốc.
Cánh cửa kêu rin rít rồi đóng lại sau lưng Đồng Phi , cô hồi hộp, run rẩy, căng mắt cố nhìn.
Ánh đèn tuy mờ nhạt, khung cảnh gian phòng tranh tối trang sáng không đều nhau, nhưng cũng đủ để Đồng Phi có thể bước tới và nhận ra những gì chung quanh mình.
Ông Phúc Nhân, cha chồng Đồng Phi đang ngồi ở chiếc ghế nhỏ bên cạnh khung cửa sổ đóng kín mít và trên chiếc giường rộng trắng toát, một dáng người nằm bất động.
Vừa thấy Đồng Phi , ông Phúc Nhân vội ra hiệu cho cô đến gần, rồi nhẹ giọng:
- Chồng con còn đang ngủ, ta đợi một lát thử xem sao . Con không mệt chứ Phi ?
Thanh âm hai tiếng chồng con xuất phát từ miệng ông Phúc Nhân khiến Đồng Phi có cảm giác lạnh cả sống lưng, cô ú ớ :
- Dạ... thưa .. Ơ... không ạ...
Không hiểu sao Đồng Phi thấy thật khó khăn khi phải gọi người đàn ông trước mặt cô bằng danh xưng ba hoặc cha hay bố gì gì đó, trong khi cô đã tự nguyện về làm dâu ông.
Hai người lại rơi vào im lặng.
Khá lâu sau, ông Phúc Nhân lên tiếng:
- Con không hỏi ta điều gì về Phúc Đình sao Đồng Phi ?
Hỏi ư - Đồng Phi nuốt tiếng thở dài vào lòng - Hỏi gì giờ đây chứ ? Hỏi tới lui, đon ren thì có sự thay đổi sự thật đang diễn ra không ? Và hỏi để làm gì, khi hỏi về người mà Đồng Phi không muốn để ý hay bận tâm tới ?
Tuy nhủ vậy, nhưng để vui lòng ông Phúc Nhân, Đồng Phi đành ấp úng hỏi một câu mà không cần ai trả lời, vì Đồng Phi đã quá biết, qua lời trao đổi của ba cô và dì ghẻ Trúc Lệ.
- Anh... anh Phúc Đình... như thế này bao lâu rồi hở... bác ?
- Sao lại là bác ? Con phải gọi ta bằng ba, có đúng không nào ? Bởi chúng ta đã làm lễ nhận con rồi kia mà.
Đồng Phi đỏ mặt tía tai, cô cúi gằm mặt xuống:
- Dạ .. ba... ạ.
- Có vậy chứ.
Đôi mày ông Phúc Nhân giãn ra tỏ vẻ hài lòng . Và ông đã nói tiếp bằng giọng chậm rãi:
- Phúc Đình mang bệnh tật như thế này chỉ mới đây thôi ..
Đồng Phi đăt. câu hỏi không chút thành ý:
- Con nghe ba con bảo .. anh ấy bị tai nạn ?
- Phải đấy con à.
Ông Phúc Nhân có vẻ buồn, mắt ông hơi nheo lại:
- Trong một lần theo bạn bè đi dã ngoại, xe lạc tay lái, trên xe không ai hề hấn gì ngoài Phúc Đình . Nó bị chấn thương cột sống! - Rít một hơi thuốc dài, ông Phúc Nhân chép miệng hạ giọng - Tội nghiệp thằng bé, mới từ nước ngoài về với tấm bằng tốt nghiệp đại học Thương Mại trên tay, lòng ấp ủ bao hoài vọng, ước mơ, bỗng chốc tan theo mây khói . Đã thế, Lan Anh, vơ .sắp cưới của Phúc Đình lại bỏ nó mà đi lấy chồng . Phúc Đình chẳng chịu nổi cú sốc này nên ba đã cố giấu nhưng...
Ông Phúc Nhân thở dài, nói tiếp:
- Giấy không thể bọc được lửa . Khi hay chuyện, Phúc Đình chẳng khác nào người ૮ɦếƭ rồi, nó không còn tha thiết gì nữa cả . Ngay đến việc chữa trị cho lành bệnh nó cũng chẳng màng, dù bác sĩ đã khẳng định, căn bệnh của nó chưa đến nỗi phải tuyệt vọng, chỉ cần nó có ý chí và nghị lực . Tiếc rằng mọi ý chí và nghị lực trong Phúc Đình đã theo con bé Lan Anh mà ra đi mất rồi . Càng ngày, Phúc Đình càng điên cuồng quậy phá đủ kiểu . Này! Con hãy nhìn xem - Ông Phúc Nhân khoa tay - Căn phòng ngổn gnang, bề bộn thế kia là hậu quả những cơn giận dữ của Phúc Đình . Quấy quá chán chê rồi lại khóc lóc thở than... chẳng những vậy, Phúc Đình còn nhiều lần nghĩ tới cái ૮ɦếƭ, may mắn cho ba là bà quản gia phát hiện kịp.
Giọng ông Phúc Nhân dường như nghẹn lại:
- Thà Phúc Đình bệnh tật nhưng ba vẫn có nó bên cạnh . Nhỡ một mai Phúc Đình mệnh hệ nào, ba sống trên đời này nữa làm gì.
Ánh đèn mập mờ, soi rọi khuôn mặt buồn rười rượi của ông Phúc Nhân, cùng khung cảnh u sầu của căn ph`ong đã làm Đồng Phi ít nhiều xúc động . Phút chốc, lòng Đồng Phi chợt chùng xuống, cô cảm thấy phầnnào ông Phúc Nhân và cả Phúc Đình nữa, họ không đáng ghét như trước đây cô vẫn nghĩ . Có điều, nếu họ đã bất hạnh, sao còn lôi kéo cô vào ? Họ làm vậy chẳng thấy ích kỷ lắm sao ? Tàn nhẫn, độc ác lắm sao ?
Đồng Phi ngồi bó gối thật lâu . Cuối cùng không nén được, cô buột miệng:
- Con thât. không hiểu, một người đã không còn thiết tha đến bất kỳ việc chi hết như Phúc Đình thì cớ gì lại có đám cưới hôm nay ?
Ông Phúc Nhân đáp sau một thoáng do dự:
- Nếu ba nói thật... con có trách ba không ?
Xoắn nhẹ lọn tóc trong tay, Đồng Phi lắc đầu:
- Chuyện đã xảy ra rồi, trách cũng bằng thừa thôi, ba ạ.
- Vậy thì ba sẽ nói thật . - Ông Phúc Nhân chợt nghiêm nghị hẳn - Về chuyện cưới xin này, Phúc Đình hoàn toàn không hay biết.
Câu trả lời thẳng thừng của ông chẳng khác nào gáo nước lạnh tạt vào mặt Đồng Phi . Sững người mất mấy giây, cô lắp bắp:
- Ba gạt con...
- Không . - Ông Phúc Nhân lắc đầu buồn bã - Ba chẳng gạt con . Đúng là sự thật.
Mày Đồng Phi nhíu lại, miệng cô mếu xệch khi một ý nghĩ đến với cô.
- Thế là con hiểu rồi.
- Hiểu gì cơ ? - Ông Phúc Nhân cau trán.
Mặt Đồng Phi lặng băng, giọng cô nặng trịch.
- Hiểu về giấc ngủ của chú rể trong ngày đón dâu . Có phải ba đã cho Phúc Đình uống một thứ gì đó ?
Ông Phúc Nhân có vẻ bối rối, nhưng rồi ông gật nhẹ:
- Phải . Ta đã cho Phúc Đình uống thuốc an thần.
- Ba muốn đặt anh Đình vào chuyện đã rồi ? - Đồng Phi cười héo hắt.
- Đúng thế . - Lại một cái gật đầu từ phiá ông Phúc Nhân.
Đồng Phi lặng người:
- Ba có nghĩ... làm thế là thật tội nghiệp cho con lắm không ? Nhỡ khi Phúc Đình tỉnh lại, anh ấ kiên quyết không chấp nhận sự hiện diện của con trong nhà này, chừng ấy, con và cảba nữa sẽ liệu thế nào ?
Ông Phúc Nhân ôn tồn:
- Ta sẽ thuyết phục nó.
Đồng Phi bặm môi:
- Thế sao bao không làm việc ấy ngay từ đầu, hoặc giả it nhất trong ngày hôm nay mà phải lại nhờ vào những viên thuốc ngủ ?
- Bởi lúc ấy ta chỉ có một mình, còn sau này ta có con . Con sẽ là người hỗ trợ cho ta tốt nhất . - Ông Phúc Nhân điềm nhiên.
Đồng Phi cười nhạt:
- Không khéo ba sẽ thất vọng đấy ?
- Ta tin rằng ta không nhìn lầm người . - Ông Phúc Nhân hơi ngả người ra sau - Tuy mới gặp con đôi ba lần, nhưng ta cảm nhận được rằng, ở con có rất nhiều yếu tố tương đồng theo yêu cầu của ta đề ra . Con vừa đẹp lại vừa khôn ngoan, ngoài ra con rất tốt bụng và nhân hậu, con lại là đứa con có hiếu . Với ngần ấy thứ, sớm muộn gì Phúc Đình cũng bị khuất phục trước con thôi . - Rít một hơi thuốc, ông Phúc Nhân hắng giọng nói tiếp - Gia tài, tiền bạc, và cả sự sản, cơ ngơi này đối với ta chẳng cần thiết . Ta chỉ cầu xin và mong mỏi sao Phúc Đình rồi sẽ vui vẻ như xưa, mọi việc thế nào ta cũng không màng.
- Ba làm thế là ba đa lợi dụng con . - Đồng Phi bặm môi uất ức - Ba thật là ích kỷ.
Ông Phúc Nhân điềm tĩnh nhìn Đồng Phi :
- Điều con vừa nói về ba... chỉ đúng một nửa, bởi con không lợi dụng con, không hề lợi dụng . Sự sắp xếp của ba tuy có đôi chút ích kỷ nhưng cả hai bên cùng có lợi.
- Hai bên ở đây là ba con và ba chứ gì ?
Đồng Phi đắng giọng:
- Không . Cả con nữa . - Ông Phúc Nhân buông gọn.
- Con cũng có lợi à ? - Đồng Phi ngẩng mặt lên cô cười lạnh - Ba đang cố tìm lời an ủi con đó phải không ? Chứ ai đời nào bỏ tương lai của mình để đánh đổi một người chồng chẳng ra sao, mà ba lại cho là có lợi ư ?
Ông Phúc Nhân cúi xuống, giọng ông thành thật:
- Nếu không bệnh tật, Phúc Đình sẽ là một người chồng lý tưởng cho các cô gái...
Đồng Phi nuốt nước miếng:
- Nhưng tiếc rằng không có trường hợp "không" như ba vừa nói.
- Sao lại không ? - Ông Phúc Nhân phản đối - Bác sĩ khẳng định - và ba rât\'\' tin tưởng vào lời khẳng định ấy.
Đồng Phi nhăn mặt:
- Ba không sợ mình sẽ thất bại sao ?
- Có sợ cũng thế thôi . - Ông Phúc Nhân trầm ngâm - Ba đã hết cách, cũng như ba con và con dã hết cách vậy.
Đồng Phi thừ người ra.
Cô còn biết nói gì hơn trước sự thẳng thắn đến không ngờ của ông Phúc Nhân . Nhưng cũng chính vì sự thẳng thắn này, Đồng Phi bỗng cảm nhận được mối qiuan hệ giữa cô và cha chồng này có phần hơi xa lạ, cách biệt hơn, thậm chí gần gũi và thông cảm hơn lên.
Có điều, nếu sự thật đúng như lời ông Phúc Nhân vừa nói thì rõ ràng, với cô, mọi thứ đều khắc nghiệt và tàn nhẫn . Rồi đây, liệu cô có đủ bản lĩnh, khả năng để ứng phó, cũng như hoàn thành tâm nguyện của ông Phúc Nhân chăng ? Rồi còn viêc. học của cô nữa ? Phải tính sao cho vẹn cả đôi bề ? Hay cứ tỏ thật rồi tùy nghi ông Phúc Nhân định đoạt ?
Nhủ thế nhưng Đồng Phi vẫn đắn đo im lặng. Khá lâu sau, cô mới hắng giọng lên tiếng:
- Ba à! Con muốn trở lại trường.
- Hả! - Ông Phúc Nhân như nhảy nhỏm cả người, ông kêu lên thảng thốt - Con vừa bảo sao ?
"Phóng lao thì đành phải theo lao vậy".
Lắc nhẹ đầu, Đồng Phi đáp rành rọt:
- Con muốn trở lại trường để tiếp tục viêc. học của con.
- Thế còn viêc. Ơ đây ? Còn Phúc Đình ? Còn bổn phận của con ?
Mày ông Phúc Nhân cau tít, mặt xạm lại . Ông hỏi một mạch:
- Con giải quyết thế nào hả ?
Dù đã chuẩn bị tư tưởng trươ"c, thế mà khi nghe cha chồng áp đảo bằng một lô một lốc câu hỏi, Đồng Phi không khỏi mất tinh thần . Xoắn tay một cách bối rối, cô ấp úng:
- Con... con .. không biết ạ.
- Hừ! Đã không biết, vậy mà dám đề nghị . - Ông Phúc Nhân hậm hực - Cưới con về rồi để con đi, khác gì bao tính toán của ba mang ra đổ sông đổ biển . Ta không ngờ con lại có suy nghĩ hồ đồ như thế.
Bị cha chồng mắng hồ đồ, Đồng Phi đỏ cả mặt . Tuy nhiên, cô vẫn không hề nao núng, vẫn băm môi cương quyết:
- Con xin lỗi, vì đã làm ba khó chịu, nhưng đó là ý nghĩ rất thật của con . Nếu ba không đồng ý thì con cũng sẽ...
Ông Phúc Nhân dằn dỗi cắt lời Phi:
- Thì con cũng sẽ tìm cách rời khỏi "Vũ gia" chứ gì ? Thôi được! - Ông Phúc Nhân nói sau một lúc trầm ngâm, suy tư nát óc - Ba chấp nhận lời yêu cầu của con...
- Ôi! Con cám ơn ba . - Đồng Phi kêu lên vẻ mừng rỡ không giấu được.
- Khoan đã! - Ông Phúc Nhân phẩy tay - Con vẫn còn chưa nghe ba nói hết câu thì khoan vội mừng.
- Sao cơ ? - Đồng Phi nghe tim mình thót lại khi nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của ông Phúc Nhân.
Ông Phúc Nhân chậm rãi nhả thuốc:
- Ta muốn nói .. ta chấp nhận lời yêu cầu của con, nhưng với một điều kiện...
- Lại didều kiện nữa ư ? - Đồng Phi không nén được nỗi hồi hộp.
- Đúng thế . - Gõ gõ ống píp lên bàn, ông Phúc Nhân gằn lời - Bằng mọi giá con phải thuyết phục Phúc Đình ra nước ngoài điều trị . Chỉ cần con làm được viêc. ấy thì ngay tức khắc con có thể làm bất cứ những gì con thích . Còn không... con đừng mong rời khỏi Vũ gia . Ta sẽ có cách giữ con ở lại với sự tự nguyện tự giác.
Âm sắc giọng noí của ông Phúc Nhân cho Đồng Phi biêt\'\' rằng ông sẽ không thay đổi ý định, dẫu cô nài nỉ van xin đến mấy.
"Biết vậy, lúc nãy mình đã không tình thật tỏ thật".
Đồng Phi thở dài ngán ngẩm . Thì ra, ở đời cần phải cứng rắn một chút, không nên có những phút yếu lòng, nao dạ.
Không nói ra, cô còn có cơ hội trốn đi, giờ bộc bạch cả rồi, chắc ông Phúc Nhân sẽ cảnh giác, mà người như ông thì có việc gì chẳng làm được.
Suy đi tính lại, thế là đâu vẫn vào đấy, Phan Đồng Phi vẫn là chú chim non yếu ớt bị nhốt vào chiếc ***g son dát vàng, không dễ gì để có thể tung mình vỗ cách bay đi trong một sớm một chiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc