Lấy Chồng Xứ Lạ - Chương 03

Tác giả: Dạ Miên

Ông Đồng Thịnh khoan khoái ngồi xuống salon nhìn bà Trúc Lệ đang loay hoay cắm hoa vào bình.
Hôm nay là ngày nhà trai hứa mang lễ vật tới.
- Anh Thịnh này!
Nghiêng nghiêng đầu làm dáng như con gái mười bảy, bà Trúc Lệ giơ cao bình hoa với đủ các loại hoa, đủ sắc màu do bà tự tay mua lấy ở chợ mang về . Ngắm nghía một hồi lâu rồi bà mới lên tiếng tiếp: - Anh xem có đẹp không ?
- Dĩ nhiên là phải đẹp rồi! - Ông Đồng Thịnh cười tươi tắn - Có bàn tay em rớ vào, xấu cũng thành đẹp mà.
Bà Trúc Lệ lúng liếng đôi mắt lá răm:
- Không cần anh phải khen lấy lòng đâu . - Bà Trúc Lệ lườm dài - Chỉ giỏi nịnh.
Ông Đồng Thịnh xua tay, giọng ông hạ thấp:
- Anh không nịnh . Anh nói thật . Nếu không, anh đâu đã bằng mọi giá để cưới em đúng không nào ?
Bà Trúc Lệ hứ nhẹ:
- Anh thì lúc nào chả đúng, chỉ có mẹ con em...
- Nè, nè! - Sợ vợ lại gây sự, ông Đồng Thịnh vội vàng chặn lời bà - Em kông nhớ hôm nay là ngày gì sao ? Mặt chau mày úa thế, một lát tiếp khách thế nào đây chứ ?
Được chồng nhắc nhở, bà Trúc Lệ sực nhớ ra, mặt tươi rói lại ngay . Bà cười tít mắt:
- Xin lỗi! Suýt chút nữa em đã quên...
Nhìn người đàn bà mình yêu dấu hớn hở, lòng ông Đồng Thịnh tràn ngập niềm vui.
Hóa ra trong cái rủi lại có điềm may . Tuy sức khỏe của ông chưa đươc. bình thường lắm, tuy dạo này những cơn mêt. vì tim đến với ông thường xuyên hơn, nhưng bù lại con gái ông, Đồng Phi đã chấp nhận cuộc hôn nhân do ông sắp đặt để cứu lấy sự tồn vong của công ty hóa chất Hưng Thịnh, cùng sự được mât\'\' của gia đình này mà không hề cự cãi hay phản đối quyết liệt như trước nữa.
Với chút lương tâm của người cha, tự đáy lòng mình, đôi lúc ông Đồng Thịnh cũng nghe ray rứt, ân hận . Bởi ông biêt\'\' rõ hơn ai hết, môt. khi đã về nhà "Vũ gia", phải làm vợ một người chồng bệnh tật, chỉ có ba mươi phần trăm hy vọng bình phục thì Đồng Phi , con gái ông đã chôn vùi mọi ước mơ, hy vọng của thời con gái hoa mộng chắt chiu, cùng một tương lai rộng mở để nhận lấy muôn lần đau khổ nhưng ông đã hết cách.
Hơn nữa, bên cạnh ông, bà Trúc Lệ cứ từng lúc, từng lúc hết khóc lóc nỉ non, đến giận hờn đe doa. . Ông có thể vì thương Đồng Phi không nỡ ép buôc. cô nhưng bà Trúc Lệ thì lại không.
Thế là ông đành nhắm mắt, tai ngơ, đành buông xuôi, phó mặt cho số phận dun dủi.
Trong lúc ông Đồng Thịnh vừa áy náy vừa vui mừng trước những điều đã, đang và sẽ xảy ra thì Đồng Phi không sao gượng dậy nổi, cô nằm chêt\'\' gí trong phòng mình bất kể thời gian.
Cơm nước ê hề do chính tay bà Trúc Lệ mang lên đều đặn: sáng, trưa, chiều tối, Đồng Phi cũng chẳng màng ghé mắt hay chạm đến, ngoài những cốc sữa cầm hơi để có thể đủ sức làm cô dâu trong nay mai.
Đúng tám giờ sáng, họ nhà trai đến trên chiếc Toyota màu xám mới toanh.
Tiếng là nhà trai, nhưng thật ra chỉ có mỗi bác tài xế già cùng một người đàn bà khá lớn tuổi, sắc vóc mạnh mẽ, tự xưng là quản gia.
Họ đến với đầy đủ lễ lộc, tư trang, không hổ danh của một gia đình giàu có.
Từ những bộ áo cưới dài, ngắn Tây phương, Đông phương xinh xắn, lạ và đẹp mắt đến các món nữ trang vòng vàng quý giá, rực rỡ từ cà rá nạm ngọc đến kiềng tay, cổ lắc đính kim cương, từ những đôi hài thêu lấp lánh đến các bộ tất trắng muốt rồi nào vải vóc, quần áo nhỏ, to, nào nước hoa, son phấn... và cuối cùng là tiền cheo cưới.
Tất cả đều được bà quản gia bày biện la liệt trên bàn, chiếc bàn hình ovan vừa dài, vừa rộng.
Không hề ngồi xuống ghế một lần dù ông Đông Thịnh và bà Trúc Lệ ra sức mời, bà quản gia cao giọng:
- Tôi muốn gặp cô dâu.
- Bà chờ một lát, tôi đã cho người gọi con bé rồi . - Ông Đồng Thịnh thoáng ngỡ ngàng trước kiểu cách nói năng của bà quản gia, nhưng ông vẫn ôn tồn trả lời.
Rót tách nước trao tận tay bà quản gia, bà Trúc Lệ xun xoe:
- Bà có thể uống nước chờ con bé.
- Cám ơn bà . - Bà quản gia lạnh nhạt - Nhưng tôi bận lắm, chẳng có thời gian dư dả đâu.
Đôi mày ông Đồng Thịnh cau tít.
"Người đàn bà này tuy chỉ là quản gia, nhưng có vẻ quyền hành và cũng không vừa... Rồi đây, Đồng Phi ít nhiều gì cũng sẽ khổ bởi bà ta cho xem ."
May là Đồng Phi đã xuống tới . Nhác thấy cô, bà ta cau mặt hỏi trống không:
- Là cô dâu đấy à ?
- Vâng . - Bà Trúc Lệ ngọt ngào - Con Đồng Phi nhà tôi đấy, bà ạ.
- Vậy thì tốt rồi . Đông đủ mọi người sẽ tiện hơn . Này nhé, cô Đồng Phi ! - Ngó Đồng Phi bằng cặp mắt xét nét, bà quản gia buông giọng nghiêm nghị - Mời cô đến đây, cùng ông bà nhà chứng kiến cho . Tất cả những thứ này... - bà ta khoa tay một vòng quanh bàn - là nhà trai gởi co dâu trước ngày cưới, gồm năm chục triệu tiền mặt, hai đôi xuyến tay, hai đôi kiềng cổ với mười sáu viên trân châu, hai đôi hoa tai, hai cặp lắc, hai...
- Thôi đủ rồi . Đủ lắm rồi . - Đồng Phi la lên - Bà không cần phải liệt kê dài dòng vậy đâu.
- Ai bảo với cô là không cần ?
Bị Đồng Phi ngắt lời, bà quản gia khó chịu ra mặt:
- Chẳng những liệt kê, mà tôi còn ghi cụ thể từng món vào giấy để cô ký tên nữa vào đó là đã nhận xong nữa kìa . Tôi không muốn sau này lời ra tiếng vào, phiền phức lắm.
Quay phắt lại, Đồng Phi cau mày:
- Bà nói thế với ý gì ?
- Không ý gì hết . - Nhẹ so vai, bà quản gia cười khảy - Tôi chỉ muốn mọi việc đều phải rõ ràng . Con ngườitôi xưa nay vốn cẩn thận, không thể tin tưởng vào người khác, dù là người thân một cách tùy tiện được . Riêng phần cô, ngoài việc nhận lễ vật ra, cô còn phải cho tôi biết ý kiến của cô để tôi về thưa lại ông chủ.
- Ý kiến gì chứ ? - Đồng Phi không khỏi bực dọc.
- Ý kiến về số sính lễ này . - Nhướng mắt, bà quản gia khinh khỉnh - Cô đã hài lòng về chúng chưa ? Hoăc. tốt, xấu, thiếu đủ thế nào, cô cứ nói.
- Bà...
Cử chỉ khinh khỉnh của bà quản gia khiến Đồng Phi nóng mặt, nhưng rồi ánh mắt nửa nài nỉ, nửa thành khẩn của ông Đồng Thịnh làm cô xìu xuống . Cô lầu bầu:
- Bà không phải lo xa . Đối với tôi, chuyện sính lễ có hay không còn không quan trọng, nói gì đến viêc. hài lòng hay chăng chứ.
- Hừm! Phải . Nói thì nghe dễ đấy... nhưng thực tế lại khác . - Bà quản gia liếc nhanh Đồng Phi , môi dưới bà hơi trễ ra - Xin lỗi, tôi nói thẳng . Cô bảo sính lễ này đối với cô chẳng quan trọng, có điều không có những thứ đại để như thế, liệu cô có dễ dàng chấp nhận về làm vợ cậu chủ tôi không ?
Đồng Phi xạm mặt lại với cảm giác như có môt. vật gì đó chặn ngang cổ đến nghẹt thở.
Không màng xem phản ứng Đồng Phi ra sao, bà quản gia có một không hai trên đời - theo suy nghĩ của Đồng Phi và ôngĐồng Thịnh - thản nhiên đưa mắt về phía ba Trúc Lệ.
- Nếu cô ấy đã nói thế, đành phải nhờ đến bà vậy.
Bà Trúc Lệ gật đầu lia lịa:
- Được, được . Tôi sẽ làm theo lời bà ngay.
Bà quản gia nhếch môi:
- Ai cũng thức thời như bà thì nhẹ nhàng cho tôi quá.
Giọng điệu chua ngoắt của bà quản gia, lại thêm cử chỉ bợ đỡ cúm ra cúm rúm của dì Trúc Lệ, Đồng Phi cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm . Dù đã cố gắng nhưng nước mắt cứ trào mi . Không muốn mọi người, nhất là bà quản gia đáng ghét phát hiện ra những giọt nước mắt ấy, Đồng Phi quay phắt người thật nhanh và rời khỏi phòng cũng nhanh không ém, nhanh đến nỗi giẫm phải chú mèo đang nằm ngoẻo đầu ngủ khì nơi góc cửa.
Giận cá chém thớt, Đồng Phi dằn dỗi tung chân . Chú mèo con văng mạnh vào tường . Tiếng kêu đau đớn của nó làm Đồng Phi tỉnh ra . Cô vội ngồi sụp xuống, ôm nó lên tay dỗ dành:
- Bé miu miu này! Ngoan nào! Ta xin lỗi mi nhé! Tại tạ đang bực ghê lắm và buồn thì khủng khiếp, miu ạ . Ta sắp lấy chồng đấy, miu có biết không ? Lấy một người chồng mà ta không hề biết qua tính tình, quá khứ . Đúng là một hành động điên rồ, miu nhỉ ? Thật khó tưởng tượng nổi... Miu có hiểu cho ta không ?
Rồi thay vì về phòng, Đồng Phi lại cứ ngồi đó mãi bên chú mèo con, đầu tựa hờ hững vào tường, mắt ngó ௱ô** lung về hướng trời xa, miệng lẩm bẩm những câu vô nghĩa, không đầu không đuôi.
Đâu đó một chiếc lá vàng lạc lõng giữa dòng sông khiến Đồng Phi càng thêm não lòng.
- Đành vậy thôi Phi ạ . - Cắn nhẹ môi Đồng Phi thở dài trong nước mắt - Số phận đã định sẵn... biêt\'\' đâu như thế còn dễ chịu gấp ngàn lần, hơn là phải suốt đời mang mãi bên mình hai tiếng bất hiếu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc