Lấy Chồng Xứ Lạ - Chương 02

Tác giả: Dạ Miên

Đồng Phi mở choàng mắt ra khi ánh nắng xuyên qua khe cửa rọi thẳng vào phòng và khi có tiếng động mạnh do sự xuất hiện của ông Đồng Thịnh.
- Đồng Phi ! Con về lúc nào ? Sao không cho ba hay ? Nếu chẳng nghe Trúc Ly nói, không chừng ba đã lên tận trường tìm con rồi đó.
Đồng Phi lồm cồm bò dậy, trả lời mà không nhìn ông:
- Trước sau gì con cũng về, ba hiểu điều đó hơn ai hết mà, cần gì phải lên trường.
Ông Đồng Thịnh hơi khựng lại trước câu trả lời pha chút gai góc của con gái . Ông gật đầu nhè nhẹ:
- Ừ . Con nói cũng phải, chỉ tại ba quá lo lắng thôi . Đồng Phi này! Rửa mặt cho tỉnh táo rồi xuống dùng điểm tâm với ba nhé . Cha con ta đã lâu lắm rồi không có dịp ngồi ăn chung với nhau.
Đồng Phi cau mặt, cô buông thõng:
- Con không có thói quen ăn sáng đã mấy năm nay . Hơn nữa, con chưa thấy đói.
Ông Đồng Thịnh nói bằng giọng mềm mỏng:
- Suốt từ chiều qua tới giờ, con có bỏ gì vào bụng đâu sao lại không đói . - Ông thở hắt ra - Dạo này con gầy đi rất nhiều . Con cứ về đây ở, dì và ba sẽ chăm lo, bồi dưỡng cho con.
- C ám ơn ba... - Đồng Phi nhếch môi - Con không cần đâu . Nhiều năm nay con vẫn thế.
- Con trách ba đấy à ? Ông Đồng Thịnh nhíu mày.
Đồng Phi cười nhạt nhẽo:
- Con lấy quyền gì để trách ba đây ? - Cô so vai - Trong nhà, con chả là gì cả.
Ông Đồng Thịnh nghẹn ngang, nhưng vẫn gượng nói:
- Thôi, sao cũng được . Nghe lời ba ra dùng điểm tâm với cả nhà cho vui . Dì Trúc Lệ có nấu món Pu'n miến măng và con vẫn thích đấy . Với lại... - Ông Đồng Thịnh ngập ngừng - ba có chuyện muốn nói với con Phi ạ.
Đồng Phi nói khẽ nhưng rắn sắc:
- Con đã hiểu hết rồi, ba không cần phải nói thêm nữa.
- Nhưng có những chuyện con vẫn chưa hiểu.
- Là chuyện gì chứ ?
Tia mắt Đồng Phi lạnh lùng nhìn ông Đồng Thịnh, tia nhìn phán xét nghiệt ngã.
- Trúc Ly đã kể cho nghe, cùng những lời ba và bà ấy bàn bạc lúc tối vẫn chưa đủ sao ?
Mặt ông Đồng Thịnh đỏ bừng, ông thoáng lúng túng:
- Đồng Phi ! Con hãy hiểu cho ba . Ba thật lòng không muốn thế đâu, nhưng ba đã chẳng còn cách . Ba cần sự sản này và... cần... cả dì Trúc Lệ . Chả lẽ con không thông cảm cho ba, thông cảm cho nỗi cô đơn của người lớn tuổi ?
- Thì con chẳng phải đã vừa nói con hiểu ba rồi là gì ? - Ngó như xoáy vào mắt cha mình, Đồng Phi đanh giọng - Có điều... nếu vì ba con sẵn sàng . Còn vì... bọn họ, không tội gì con hy sinh cả . Giờ ba ra ngoài đi, con muốn được yên tĩnh một lát.
Và trưa hôm ấy, chờ mãi vẫn không thấy Đồng Phi xuống dùng cơm, dù ông Đồng Thịnh đã cho người giúp việc lên mời.
Bên trong phòng vẫn im lìm, lặng lẽ, đến lúc ông Đồng Thịnh xô được cửa xông vào... thì Đồng Phi đã biến mất, trên bàn là một mảnh giấy ghi vội:
"Ông không xứng đáng là cha tôi . Hãy xem như tôi đã theo mẹ từ dạo ấy".
Cầm mảnh giấy trong tay, ông Đồng Thịnh gục xuống như tàu lá rũ . Chỉ còn hai tuần nữa là thời hạn chót để giữ hay tuyên bố phá sản của công ty hóa chất Hưng Thịnh, vậy mà con gái ông đã không chịu hiểu cho ông ?
Cũng phải thôi . Đối với con, ông đã không làm tròn bổn phận thì cớ gì ông lại đòi hỏi con bé phải hy sinh cho ông chứ ? Công ty rồi cả vợ yêu của ông nữa... Ông tin chắc một điều, khi trong tay ông chẳng còn gì thì bà cũng sẽ bỏ rơi ông ngay . Nhưng oái oăm thay, ông đã xem bà như một phần máu thịt của mình, trăm ngàn lần ông không thể sống thiếu bà được... Rồi nợ nần tứ phía... rồi ông sẽ lâm vào tình trạng không cửa không nhà... lấy gì để ông giữ được chân bà ấy đây ?
- Vậy là hết rồi! Hết thật rồi! Con đã giết ba rồi Đồng Phi ạ.
Hai ngày sau, khi Đồng Phi đang ngồi ôn bài ở phòng hội trường, bỗng cô nghe Kim Thy gọi vang ngoài hành lang.
- Đồng Phi ơi! Đồng Phi !
Thấy Kim Thy hớt hải chạy vào, Đồng Phi không khỏi lo sợ:
- Chuyện gì thế hả Thy ?
- Đồng Phi à! - Tay vuốt ***, Kim Thy hổn hển - Ta mới vừa lên văn phòng khoa gặp thầyVăn, thầy ấy bảo đi tìm mi...
- Nhưng có việc gì ? - Đồng Phi sốt ruột.
- Dưới nhà mi vừa điện thoại lên, gọi mi về gấp.
Đồng Phi tái mặt:
- Để làm gì chứ ? - Cô ấp úng - Ta chẳng về đâu.
- Lần này thì không được rồi, Phi ạ - Kim Thy vội vã nói nhanh - Ba mi bị bệnh, ông hiện đang nằm cấp cứu ở bệnh viện tỉnh.
Đồng Phi đứng ૮ɦếƭ gí một chỗ . Cô tin chắc rằng chính cô chứ chẳng ai hết đã gây nên tai hoa. này.
- Thy ơi! - Đồng Phi lắp bắt khi chợt nhớ ra chứng bệnh suy tim của ba cô - Có phải tại ta không Thy ?
- Bình tĩnh lại nào, Đồng Phi ! Mi quýnh quáng ồn ào thế có giải quyết được gì đâu.
Vỗ nhẹ vai bạn, Kim Thy trấn an:
- Nghe ta nói đi, bác ấy đang ở bệnh viện, nghĩa là vẫn còn hy vọng . Mi cũng đừng nên tự trách mình . Nếu thật sự vì chuyện mi bỏ đi mà bác ấy ra nông nổi vậy cũng không thể đổ lỗi mi được . Họ đã chẳng nghĩ đến mi trước mà... - Kim Thy hạ giọng - Thôi, đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, mau về phòng chuẩn bị để sáng mai còn ra xe cho kịp, Phi nhé!
Vậy là khuya đêm đó, một lần nữa, Đồng Phi lại tay xách, nách mang hối hả đáp xe sớm nhất trở về quê.
Lần này thì không nhờ tài xế nhắc nhở, xe vừa ghé bến, Đồng Phi đã lách người phóng vèo xuống đất . Và thay vì về nhà, Đồng Phi gọi taxi đến thẳng bệnh viện.
Đồng Phi đã tìm được ông Đồng Thịnh không mấy khó khăn.
Bà Trúc Lệ và Trúc Ly đang đứng xớ rớ trước cửa . Thấy Đồng Phi , hai người cùng sấn tới một lượt . Trúc Ly độp ngay:
- Chị còn có can đảm vác mặt về đến đây sao ? Chị nên về cái trường đại học ૮ɦếƭ tiệt của chị đi . Ai sống ૮ɦếƭ chẳng ảnh hưởng gì đến chị cả.
Mặc kệ những lời mắng mỏ của Trúc Ly, Đồng Phi chụp tay bà Trúc Lệ, lắc mạnh:
- Ba tôi không sao chứ ? Ông sẽ không sao chứ ? Dì làm ơn cho tôi biết đi... tôi xin dì.
Gạt tay Đồng Phi , bà Trúc Lệ bĩu môi:
- Cô không chút xấu hổ khi gọi ông ấy là ba à ? Hừ! - Bà Trúc Lệ nguýt dài - Tôi cho rằng Trúc Ly nó nói đúng đó, cô nên rời khỏi nơi đây đi . Bằng không lúc ông ấy tỉnh lại thấy cô, ông ấy sẽ không còn mạng để sống đấy.
Đồng Phi van nài:
- Sẽ không có chuyện đó đâu . Dù sao, chúng tôi vẫn là cha con, tôi không thể thản nhiên bỏ đi trong lúc này được.
- Chị nói gì ? - Trúc Ly bật dậy - Chị bảo chị là con ông ấy ư ? Con cái chi mà vậy ? Khó hiểu lắm đấy! Hừ... - cô nguýt dài - thứ con bất hiếu!
- Tôi làm gì mà cô mắng tôi như tát nước thế ? - Chẳng nén được nữa, Đồng Phi cao giọng - Cô làm như tất cả những điều đó do tôi gây ra vậy.
- Cô hỏi mới hay nhỉ ? - Bà Trúc Lệ bỗng cười khan một tiếng và ba ta mỉa mai - Không cô thì chúng tôi ૮ɦếƭ chắc ? Ba năm qua, chẳng có cô, thử xem có phải cuộc sống của chúng tôi rất yên ả không ? Cô mới về là đã có chuyện . Cô còn dám lên tiếng là không phải do cô ? Thế nếu cô cứ ở nhà, thế nếu cô là đứa con ngoan, biết vâng lời cha thì liệu giờ này, ông ấy có phải vào nằm đây để tranh sống tranh ૮ɦếƭ từng phút, từng giờ không ?
Lời nói nửa mắng mỏ nặng nề, nửa trách cứ... Oan ức của bà dì ghẻ Trúc Lệ đã làm Đồng Phi nhói lòng . Gương mặt đang căng thẳng của Đồng Phi xịu xuống, bờ môi run run, nước mắt cô như muốn trào ra.
- Đúng là tôi... tôi... có... không nghe lời ba tôi . Nhưng... nhưng tôi làm vậy... cũng chẳng thể cho là sai được.
Lườm Đồng Phi , bà Trúc Lệ cười nhạt:
- Chả lẽ chờ đến lúc trên đầu chít khăn tang thì cô mới nhậnra được đâu đúng đâu sai hả ?
- Khăn tang ư ? - Đồng Phi lắc đầu cuống quýt - Sẽ không có chuyện đó đâu . Rồi ba tôi sẽ khỏe lại, dì không được nói bậy bạ thế.
Trúc Ly trợn mắt:
- Này! Hễ mở miệng ra là chị bảo người khác nói bậy nói bạ . Vậy chị làm bậy đó chị nghĩ sao ?
Chẳng hiểu hai bên còn cự cãi đến bao lâu nữa, nếu không có vị bác sĩ từ trong phòng bước ra.
Gạt mạnh bà Trúc Lệ và Trúc Ly sang bên, Đồng Phi sấn tới, chặn ngay trước mặt vị bác sĩ:
- Bác sĩ! Ba tôi sao rồi hả bác sĩ ?
Vị bác sĩ trẻ măng ngó Đồng Phi lom lom:
- Ba cô là ai ?
Nghe bác sĩ hỏi, Đồng Phi ngẩn người ra cô ấp úng:
- Ba tôi là... Phan Đồng Thịnh.
- Ông ấy được đưa vào đây từ lúc nào và bệnh gì ?
- Tôi... tôi không biết . - Đồng Phi ú ớ.
Đôi mày rậm của vị bác sĩ cau tít, vẻ khó chịu chẳng giấu được:
- Cô có mỗi người cha mà còn không rõ ông ấy bệnh gì và được đưa vào từ lúc nào, thì tôi với hàng trăm, hàng ngàn bệnh nhân, hỏi chung chung thế thì làm sao tôi trả lời được.
Thấy ông bác sĩ dợm bước định bỏ đi, Đồng Phi quýnh quáng:
- Ôi, bác sĩ khoan đã! Tôi...
Nhưng lần này Đồng Phi chưa kịp nói hết câu thì bà Trúc Lệ hớt ngang, giọng bà nhỏ nhẹ đến tội nghiệp:
- Bác sĩ! Cô ta chẳng biết gì đâu . Ông ấy là chồng tôi, được đưa vào đây từ trưa hôm kia . Ông ấy bị ngất ạ.
- Ít ra thì phải vậy chứ . - Vị bác sĩ trẻ gật gù - Người nhà đợi tôi một chút nhé.
Vị bác sĩ lại quay vào . Lát sau, ông ta đã trở ra, đến trước mặt bà Trúc Lệ, vị bác sĩ nghiêm nghị:
- Tim ông ấy có vấn đề, còn đang thở bằng bình oxy...
- Thế có nguy hiểm đến tính mạng không bác sĩ ? - Đồng Phi nóng nảy xen vào.
Ném một cái nhìn không hài lòng về phía Đồng Phi , vị bác sĩ quay sang noí với bà Trúc Lệ:
- Giờ thì chưa thể nói được, còn tùy ở thể chất và tinh thần của bệnh nhân nữa.
Vẫn bà Trúc Lệ:
- Vậy chúng tôi muốn vào thăm ông ấy giây lát có được không vậy, thưa bác sĩ ?
Vị bác sĩ nhăn mặt lắc đầu:
- Chưa được đâu . Bệnh nhân còn yếu lắm, người nhà vào chỉ làm cho bệnh nhân mệt thêm . Hơn nữa, đây là phòng chăm sóc đặc biệt, ngoài bác sĩ và y tá trực ra, không ai được phép vào.
- Bác sĩ ơi! Bác sĩ làm ơn - Đồng Phi năn nỉ - Tôi chỉ xin bác sĩ chừng năm phút thôi.
Vị bác sĩ trẻ ngắt ngang lời Đồng Phi , giọng anh không biểu lộ một chút thiện cảm nào dành cho cô.
- Rất tiếc thưa cô... Tôi không thể giúp gì được đâu.
Ánh mắt cương quyết của vị bác sĩ cho Đồng Phi biết rằng dẫu cô có nài nỉ thêm đi chăng nữa cũng chỉ vô ích mà thôi.
Lắc nhẹ đầu, lòng thất vọng, tâm trạng thiểu não . Đồng Phi ngồi phịch xuống chiếc ghế kê trước phòng . Lần đầu tiên, Đồng Phi đã thấm thía đươc. thế nào là nỗi khổ sở của sự chờ đợi.
Nhưng cũng phải mất đến hai ngày sau đó, ông Đồng Thịnh mới đươc. tỉnh lại và được đưa ra phòng ngoài với lời dặn dò:
- Tránh đừng để ông ấy gặp phải chuyện xúc động hoặc lo nghĩ . Bằng không, bệnh viện chúng tôi cũng đành chịu bó tay.
Nhìn ông Đồng Thịnh ba cô nằm thiêm thiếp trên giường bệnh trắng xóa màu tang chế, lâu lâu lại thở dốc, Đồng Phi như người mât\'\' hồn, mặc cho Trúc Ly chì chiết . Riêng bà Trúc Lệ, bà đã thay đổi thái độ hoàn toàn.
Chiều hôm đó, sau khi nuốt vội miếng cơm do bà giúp việc mang tới, bà Trúc Lệ đến bên Đồng Phi và sẽ sàng ngồi xuống:
- Đồng Phi ! Chỉ có cô mới cứu được cha cô thôi...
Mẩu bánh mì ngọt vừa đươc. đưa vào miệng Đồng Phi bỗng chốc trở nên nhạt thếch . Mím chặt môi lại, giọng cô chua chát rã rời:
- Có lẽ dì đã nói đúng...
Vậy là mọi thứ được quyết định một cách êm thắm không ngờ.
Đồng Phi trở lại trường như lời hứa cùng Kim Thy . Cô đã gật đầu ưng thuận lấy chồng, ngay trong lần tỉnh lại đầu tiên của cha cô:
- Ba cứ an tâm dưỡng bệnh, con sẽ làm theo lời ba, ba ạ.
Nuốt sâu tiếng thở dài vào tim, Đồng Phi nói bằng giọng rầu rầu.
Đôi mắt đờ đẫn của ông Đồng Thịnh lóe nhanh như tia sáng rực, hai dòng nước mắt ông chảy dài ra:
- Ba có lỗi, có lỗi với con thật nhiều . - Ông Đồng Thịnh thiểu não: - Hãy tha lỗi cho ba... lần này... Phi nhé!
Chỉ lần này ư ? Nghĩa là có lần sau, lần sau nữa... Đồng Phi có cảm giác là cô sắp hụt hơi đến nơi . Cô những muốn hét to lên cho mọi người nghe điều cô đang suy nghĩ, đang thống hận, nhưng rồi... cô lại lặng thinh để tiếp tục cái công việc gật đầu nhất trí của mình . Cái gật đầu đáng giá hàng trăm cây vàng, cái gật đầu hơn ngàn lần viên thuốc đắt tiền và sự tận tâm, mát tay của bác sĩ . Cái gật đầu... giúp ông Đồng Thịnh hồi phục nhanh chóng, để rồi một tuần sau đó, ông đã được bác sĩ điều trị ký giấy xuất viện chẳng chút ngại ngần, do dự.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc