Lấy anh rồi đợi anh yêu em - Chương 40

Tác giả: Không Không Vu Tử

Ai ghen tị ai
Sáng sớm, trên bàn cơm họ Lạc, Lạc Kì và Tề Phàm không hẹn mà cùng mang một đôi mắt gấu mèo.
Lạc Kì lơ đãng nhìn thấy vẻ mơ hồ của cô, thiếu chút nữa anh cầm giữ không được kéo lê cô từ giường Thiên Ân tới chỗ của mình!
Cả một đêm, trong đầu tất cả đều hình ảnh cô ở Dưới *** anh, dáng vẻ ý loạn tình mê, nghĩ tới cô ngay tại cách vách, mà thứ giữa chân anh đau đớn làm cho anh cả đêm không thể đi vào giấc ngủ.
Tề Phàm cũng khó có thể ngủ say, cả đầu đều là ánh mắt đã quen của anh nhìn mình lúc chạng vạng kia.
*** cô có một cỗ nhiệt lưu, cô xấu hổ đỏ mặt.
Cô thật sự là bất trị, tâm và thân thể, lại nhớ và cần anh mãnh liệt vậy!
Xuống lầu gặp nhau ở cầu thang, hai người rất ăn ý cố ý lảng tránh tầm mắt đối phương.
Ăn qua một chút, Lạc Kì đi làm, Tề Phàm và Thiên Ân ở thư phòng đọc chữ.
Chưa được lâu, Tề Phàm và Thiên Ân còn chưa học xong 20 chữ, Lạc Kì đã lộn trở lại nhà.
Tay cầm hoa tươi, trên tay còn là loại bánh của nhà hàng quen thuộc với Tề Phàm.
Phàm Phàm đột nhiên nhớ tới, quên nói cho Trang Nghiêm, cô không về Gia Thượng nữa.
“Ba ba, hoa là tặng Phàm Phàm ạ? Phàm Phàm, mẹ xem, sướng nhé!”
Thiên Ân chỉ nhìn thấy hoa trong tay Lạc Kì, không chú ý tới khuôn mặt đen sì doạ người của Lạc Kì.
“Tề Phàm, đây là chuyện gì!”
Nếu không phải Tề Phàm không đi làm, đến giờ anh cũng không biết, hơn một tháng nay, có người, ngày nào cũng ân cần tặng hoa cho cô!
Bánh bao cua còn là thứ cô thích nhất!
Người hiểu cô đến nước này, làm sao chỉ có thể là fan bình thường!
“Cám ơn anh đã mang về giúp em.”
Sợ Thiên Ân nghĩ nhiều, cô cười duyên đi đến trước mặt anh, nhận hoa trên tay anh, môi cong vừa vặn anh tức giận nhưng lại luyến tiếc không muốn P0'p ૮ɦếƭ cô!
“Anh đang hỏi em đây là chuyện gì!”
Đè thấp thanh âm, chất vấn cô, cô tốt nhất đừng để anh lại lặp lại lần thứ ba!
“Lạc Kì, hỏi chuyện em trước, anh có cần phải để em nói, anh dựa vào cái gì mà đòi chất vấn em?”
Giọng của cô rất nhỏ lại thành công làm cho anh câm miệng.
Đắc ý lấy lại bánh, không để ý đến anh nữa, cô sợ bị bẩn thổi phù phù không ngừng.
Cô có thể cho rằng, Lạc Kì đang ghen đấy ư?
Tìm bình hoa để cắm, nhắm mắt lại không còn nghe thấy gì cô để lên bàn của Lạc Kì. Sau đó vẻ mặt đáng tiếc nhìn gói bánh bao, cô vừa ăn qua điểm tâm, ăn không vô ……
Giờ mới hiểu được lời Trang Nghiêm nói, nhìn muốn ăn mà ăn không vô, là loại cảm giác gì.
Cô không để ý thái độ của anh, làm cho Lạc Kì tức giận, lại hiểu được, anh không có tư cách tức giận, cảm giác như vậy giống như chà đạp cấu véo tâm của anh.
Lửa giận, lòng đố kị cháy sạch làm anh mất lý trí, lấy ra điện thoại gọi cho Tương Hân.
“Hân, là tôi.”
“Cùng nhau ăn cơm? Được ạ.”
“Ừ, tí nữa gặp.”
Tuy là đang nói chuyện với Tương Hân, nhưng tầm mắt lại trói chặt lấy Tề Phàm, mà biểu hiện của cô làm cho anh hoàn toàn thất vọng, cô căn bản không để ý dù chỉ là một chút.
Tiếp tục học chữ cùng Thiên Ân, trên mặt vẫn là nụ cười yếu đuối như trước, nhưng tay đã nắm chặt thành quyền, móng tay ghim vào lòng bàn tay chảy máu.
======
Lạc Kì đi rồi, Tề Phàm gọi điện thoại cho Trang Nghiêm, oán giận cũng chẳng ích gì, cô nói không thích ăn bánh cua nữa tiện thể bảo anh sau này không cần gửi quà tới Gia Thượng nữa, cô đang ở nhà bạn, tạm thời chưa về nhà.
“Anh đưa sớm một chút là xong rồi, thế này thì phiền cho em quá.”
“Aiz, có thể là em không có phước được ăn, dù sao em giờ đang có nhiều thời gian, khi nào muốn ăn có thể tự qua đó ăn.”
“Không phải nói hợp đồng đến tháng 10 sao? Sao Gia Thượng lại bỏ qua cho em thế?”
“Đúng vậy, cho nên EM khuyên anh quyết định phải thận trọng, cũng đừng lãng phí thời gian và tâm lực trên người em, bởi vì em sinh ra đã không phải là thứ mà anh muốn.”
Lời nói của cô u oán, ngay cả cô còn cảm thấy xa lạ.
“Tề Phàm, tồn tại của em, bản thân em không gì có thể thay thế được.”
Nếu giờ cô mà ở trước mặt anh, cô có thể biết, khi anh nói việc này, vẻ mặt của anh chân thành đến thế nào.
“Cám ơn anh đã thiện lương như vậy, tin tưởng em nhiều thế.”
“Gặp mặt đi, phải cho em xem ánh mắt thật lòng của anh, như vậy lời anh nói em mới có thể tin. Chẳng qua là anh không hẹn trước, nếu anh nói muốn mời em ăn bánh cua, không biết có được không?”
“Xem thái độ anh thành khẩn như thế, em không gặp cũng không được. Nhưng mà em phải mang theo con em, còn phải hẹn Phi Phi và thiên sứ.”
Thật là thông minh, biết dùng mỹ thực hối lộ cô. Nhưng, có thứ tốt, đương nhiên mọi người phải cùng nhau chia xẻ.
“Em có thể đồng ý gặp anh, anh quả thực đã kinh ngạc tới muốn ૮ɦếƭ rồi. Đừng nói em dẫn vài người, cho dù em có dẫn liên minh quốc tế đến đây, anh cũng cam tâm tình nguyện làm tội nhân phản quốc cho em mở cửa thành.”
“Trang Không Nghiêm, lưỡi anh đúng là như hoa như ngọc, làm cho em thật sự được lãnh hội, quả nhiên, đàn ông trời sinh đảo miệng đã có thể làm phụ nữ mất hồn.”
“Như vậy Tề không Phàm tiểu thư, xin hỏi cô có thần hồn điên đảo chút nào không?”
“Em không có mệnh tốt vậy, đã sớm bởi vì nghe lời ngon ngọt mà bị thương tới ba hồn bảy vía, hiện tại hồn phi phách tán, thật sự không còn dư bao nhiêu hồn phách để cho anh khuynh đảo.”
Tề Phàm nói tự giễu, bên môi cười khổ.
Vẻ mặt Trang Nghiêm thậm chí còn không thể tốt bằng Tề Phàm.
Hiện tại có thể khẳng định, Tề Phàm quả thật là trời ghen tị anh phong lưu, nên đưa cô đến làm khắc tinh của anh.
Bằng không, tại sao chỉ vì một câu oán thán không đến nơi đến chốn lại có thể làm anh đau lòng đến ૮ɦếƭ như vậy!
======
Lạc Kì chủ động gọi điện thoại cho mình, lại sảng khoái đáp ứng lời mời của cô, Tương Hân rất vui vẻ.
Trước giờ nghỉ trưa, cô đã chạy tới toilet tu bổ lại nhan sắc rồi mới về văn phòng chờ anh đón.
Lạc Kì nhìn thấy cô, nhưng không có vui vẻ như cô tưởng.
Tuy nhà hàng không khí tốt, nhưng Lạc Kì vẫn im lặng.
“Làm sao vậy, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?”
Thấy cô buông đũa, Lạc Kì cuối cùng mới ngẩng đầu.
“Không phải, chẳng qua thời tiết nóng, làm cho người ta phiền muộn, giờ lại là thời điểm bận nhất trong năm!”
“Hay là chờ anh xong việc rồi chúng ta hẹn với Đại Tả đi giải sầu.”
Lạc Kì đề nghị không cho Tương Hân cảm thấy uất ức, anh rõ ràng có thể nói hai người cùng đi, nhưng lại cứng rắn muốn gọi thêm Đại Tả, làm cô sao có thể làm bộ như không có việc gì!
“Lạc Kì, rốt cuộc em và anh, là quan hệ gì vậy? Anh lúc gần, nhưng lại không tới gần, rốt cuộc để em và anh có khoảng cách như thế là sao”
Cô thật sự chịu không nổi! Anh đã ly hôn lâu như vậy, vì sao còn muốn che giấu cô lâu như vậy, còn không thể quang minh chính đại cùng cô ở một chỗ!
“Hân?”
Không biết cô thình lình xảy ra chuyện gì, Lạc Kì kỳ thật vẫn đang để ý tới buổi sáng cùng Tề Phàm mà phiền lòng.
Anh có đập vỡ đầu cũng không thể nghĩ ra, người tặng hoa rốt cuộc là ai!
“Lạc Kì, anh nói thật với em, rốt cuộc anh còn muốn em không?”
Tương Hân hận lúc này không thể đánh một canh bạc, vì Lạc Kì.
“Hân, tôi nợ Tề Phàm nhiều lắm……”
“Sao anh không nói anh không bỏ được cô ta! Lạc Kì, trong chuyện cảm tình, không có ai đúng ai sai, ngay từ đầu cô ta đã biết anh không yêu cô ta. Tất cả đều là do cô ta gieo gió gặt bão, anh không phải cảm thấy có lỗi!”
“Hân!”
Anh quả thật tức giận, cô sao có thể nói Tề Phàm như vậy!
“Em nói sai à? Lạc Kì, đừng choáng, anh và Tề Phàm rốt cuộc không thể quay lại, bởi vì anh không thương cô ta, em mới là người anh yêu”
“Chúng ta không thể chỉ vì một người phụ nữ mà anh không yêu để cảm thấy có lỗi mà vĩnh viễn không ở cùng nhau! Đây thật không công bằng với anh và em!”
“Lạc Kì, chừng nào thì anh mới có thể buông tha mình, trở về như trước đây!”
Lạc Kì không lên tiếng rất lâu, nếu có thể trở lại như lúc trước, anh sẽ không lên giường với Tề Phàm, có phải cũng sẽ không kết hôn với Tề Phàm không?
Bên tai như có giọng nói la lên, đáp án miêu tả sinh động, anh lại như là bị bưng kín lỗ tai, dù thế nào cũng không nghe rõ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc