Lấp Đầy Khoảng Trống - Chương 20

Tác giả: Yuki

HÀNH TRÌNH VỀ MIỀN TUỔI THƠ
Ngày đi cuối cùng cũng đến, sáng hôm ấy là 1 ngày trời thu mát lạnh. Chiếc Cadillac Limousine đen bóng dừng lại trước cổng trường, 9 học sinh lững lẫy danh tiếng bước ra. Diana cá tính năng động trong chiếc quần short trắng ngắn ngang đù*, chiếc áo phông trắng mỏng với tay áo dài đc kéo lên tận khủy. Khoác ngoài là 1 chiếc áo đen dài đến gối k tay. Ở phần eo của chiếc áo khoác, huy hiệu hình mặt trăng lưỡi liềm màu bạc gắn 2 sợi lông vũ 1 trắng 1 đen đc nối với 3 sợi xích bạc ở đui mỗi sợi là hình những chú bước bằng đá xanh lục dùng để gài 2 vạt áo lại với nhau thay cho nút thông thường.
Violet trẻ trung trong chiếc áo sơ mi trắng với tay áo ài đc săn lên tới khủy, mép cổ áo viền đen. Thắt 1 sợi ruy băng đen bản mỏng làm điểm nhấn. Quần kaki trắng ôm sát chân và chiếc áo gi-lê đen. Mái tóc vàng đc buộc xéo sang 1 bên bằng 1 chiếc kẹp pha lê hình hoa anh đào. Cũng như cô, Herra và Mars đầy tinh nghịch trong chiếc áo thun màu vàng in hình hoạt hình ngộ nghĩ với quần jean xanh ôm sát. Taylor cũng chọn cho mình 1 chiếc áo thun màu rêu in hoa văn hình đôi cánh kết hợp với quần tây đen thắt dây nịt gai màu vàng. Harry cực kỳ hào nhoáng sang trọng trong bộ vest đen đắt tiền cùng đôi giày da bóng loáng.
Ina mạnh mẽ và độc lập trong chiếc áo 3 lỗ màu vàng khoác ngoài áo khoác da đen ngắn đến sườn và dài tay. Quần kaki đen ôm sát chân cùng đôi giày cao gót 7 phân cùng màu. Chọn cho mình 1 phong thái lịch lãm, Jackson khoác lên người chiếc áo sơ mi đen dài tay với mép cổ áo viền trắng và chiếc quần tây cùng màu. Mái tóc anh đc chải hơi rối kèm theo khuyên tai đính đá đen. Billy thoát khỏi vẻ băng lãnh hàng ngày để nhường lại cho bản chất đầy cá tính năng động giống cô em gái. Anh mặc áo sơ mi đen với tay áo đc xăn lên tận khủy và chiếc quần tây cùng màu. Khoác ngoài chiếc áo khoác k tay y như Diana.
9 con người, 9 phong cách khiến các học sinh ở đấy phải choáng ngợp. K đợi lâu, họ nhanh chóng lên chiếc xe thứ 2 dành cho mình. Theo qui định, mỗi xe gồm 3 nhóm nhưng riêng họ là 2 nhóm đầu đc đặt cách ngồi riêng 1 xe. Tất cả dẹp gọn hành lí qua 1 bên, đợi 3 người còn lại lên xe. Ryan, Eric và Ginny bước lên, ổn định chỗ ngồi, chiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Sau khi đẩy Ryan vào ngồi với Violet, Diana mau chóng kéo Herra xuống hàng ghế dài ở cuối xe. Chiếc laptop màu bạc đc khởi động, Herra cắm chiếc USB vào máy, 2 cô gái bắt đầu chụm đầu xì xầm. Tay Diana thỉnh thoảng llại gõ gõ trên phím. 1 kế hoạch nữa bắt đầu.
...................................
Trời đã trưa rồi, những cánh đồng xanh mát cũng đã trải dài trước mắt Diana. Cô thích thú nhìn những cánh đồng cỏ may hồng đậm dập dờn trong gió. Thu mà, trời k nắng, chỉ còn mây và gió thôi. Tiết trời dịu mát có phần se lạnh này khiến Diana thích thú. K như Violet, cô iu cái lạnh đến giá rét của thành phố này. Iu những cơn mưa dai dẳng đến buốt lạnh. Và cô iu cả những bông tuyết trắng xóa nhỏ li ti kia nữa. Nhưng Violet lại thích nắng. Cậu ấy iu nắng, iu những tia sáng ấm áp của mặt trời. Và cậy ấy ghét mưa, mưa làm Violet cảm thấy ẩm ướt và hơn thế nữa, mưa gợi lại cho Violet những điều mà cậu ấy k muốn nhớ.
Trong khi Diana đang thơ thẫn nhìn ra ngoài khung cửa sổ và tận hưởng làn gió thu vui đùa trên tóc mình thì ở bên này Violet đang dựa đầu vào vai Ryan mà ngủ ngon lành. Vốn dĩ gió lành lạnh thế này sẽ khiến Violet khó có thể chìm vào giấc ngủ. Nhưng khi có Danniel bên cạnh, cô luôn cảm thấy ấm áp như có đc ánh mắt trời chiếu sáng. Ở bên anh ấy, mùa đông k còn lạnh nữa, nó ấm áp hơn rất nhìu. Nhưng giờ đây khi vòng tay ấy đã k còn, Violet tưởng chừng như mùa đông vẫn mãi mãi khắc nghiệt và lạnh lẽo thì có 1 vòng tay khác xuất hiện bên cô.
Cô k chấp nhận quên đi anh ấy. Nhưng cô cũng chấp nhận dựa vào 1 bờ vai khác để làm điểm tựa xoa đi giá rét và những ký ức k mấy mong muốn. Ryan đến bên cô và cho cô 1 vòng tay ấm áp vào 1 ngày trời thu se se lạnh. Khi những ngọn cỏ may phơi mình trong cơn gió thì ở đây, cô dựa vào anh. Ryan biết cô ấy là 1 kẻ cố chấp, anh nhìn thấy rõ ràng cô rất muốn ngủ nhưng lại k thể. Cô ấy cứ cựa quậy k yên, lúc dựa đầu vào cửa, lúc dựa đầu vào thành ghế cố tìm cho mình 1 tư thế thoải mái nhất nhưng hoàn toàn k thành.
Anh đã nói:
-Dựa vào vai anh này!
Cô quay sang, tròn mắt nhìn anh. Đáy mắt cô có chút giao động và hình như có cái gì đó chợt vỡ òa. Ngày đông đó, cái ngày mà cô gặp lại Danniel sau lần đầu gặp mặt. Cô vô cùng khó chịu khi nhìn tuyết rơi. Lòng cô rất bồn chồn khi phải ở trong căn nhà to lớn này mà k có Kayla bên cạnh. Và anh ấy tìm đến. Như 1 người bạn, anh đến bên cạnh cô, cùng cô vui đùa để quên đi nỗi trống trãi. Và rồi, khi cô buồn ngủ, cô cũng k thể nào ngủ đc khi nằm trên chiếc sôpha trắng. Chợt 1 vòng tay kéo cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc mềm Danniel cũng đã nói:
"Hãy dựa vào vai tớ này!"
Đã qua lâu rồi ngày hôm ấy. Câu nói ấy cô vẫn còn nhớ mãi đến tận bây giờ. Và cô đã bất ngờ hơn khi có 1 người con trai lại nói với mình câu nói ấy bằng giọng nói dịu dàng như anh. Ryan nhìn sâu vào ánh mắt xanh biếc long lanh của người con gái trước mắt. Nhịp tim của anh lại đập nhanh hơn bình thương khi nhìn thẳng vào cô. Cảm nhận những sợi tóc mềm quét ngang qua tay mình mỗi khi có gió thổi khiến tim anh có chút run rẩy. Anh muốn đc đưa tay ra và ôm lấy cô nhưng anh lại sợ điều đó sẽ khiến cô ghét anh hơn mà thôi.
Violet vẫn im lặng. Cô cũng chỉ nhìn anh. Ryan Evans vẫn là Ryan Evans. Còn Danniel Vrolen cũng vẫn là Danniel Vrolen. Mãi mãi cả 2 người vẫn k thể nào là 1. Cô k mún mình nhầm lẫn và càng k muốn phải xem Ryan như 1 người thay thế cho anh ấy. Như vậy là k công bằng. Nhẹ ngả đầu vào vai anh, cô khẽ nói:
-Cám ơn anh!........ Vì đã cho em 1 bờ vai.
Tiếng nói cô nhỏ dần rồi tắt đi. Ngắm nhìn gương mặt thiên sứ đang tựa vào vai mình, Ryan thầm mong giây phút này đừng bao giờ trôi qua. Bởi anh lo sợ rằng sau khi thức dậy, cô sẽ lại rời xa anh như trước. Vuốt nhẹ mái tóc mềm, cảm nhận hơi thở của cô vương vấn trên da mình, anh k kiềm đc đặt 1 nụ hôn nhẹ xuống trán cô.
Người con gái này, anh đã xác định rõ đc tình cảm của mình. Iu cô! Đúng vậy anh đã iu cô mất rồi. Dù thời gian để cho anh nói tiếng iu là quá nhanh nhưng anh thật lòng. Trái tim anh k ngừng đập loạn nhịp khi ở cạnh cô. Tâm trí anh k ngừng nhớ về người con gái mang tên Violet Brighter này. Vì thế anh nhất định sẽ giữ chặt cô bên cạnh mình. Sẽ làm cô hạnh phúc. Sẽ bảo vệ và quan tâm cô. Nhất định anh sẽ cho cô thấy, anh cũng có thể làm đc những gì mà người cô iu đã từng làm. CHƯƠNG 19.2:
1 bàn tay ấm vô cùng quen thuộc khẽ vuốt tóc Diana, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô:
-Snow! Dậy đi em. Tới rồi!
Diana khẽ dụi mắt, cô trở mình. Dụi đầu vào lòng anh, cô nhõng nhẽo:
-Anh! Em k muốn dậy đâu!
Billy bật cười trước vẻ mặt của cô, anh lại nói:
-Thôi nào! Dậy đi. Ngoan anh thương!
Cô mỉm cười, ngồi thẳng dậy:
-Xì! Anh làm như em còn con nít k bằng!
Anh hôn nhẹ lên má cô mỉm cười:
-Ừ em là con nít! Mà là con nít quỷ cơ.
Diana nhăn mặt nhéo tay anh giận dỗi. 1 ánh mắt có phần khó chịu liếc nhìn 2 người họ. Eric đừng dậy bỏ xuống xe.
Diana vẫn vậy, là 1 cô gái hồn nhiên vô tư. Cô mỉm cười rạng rỡ, dang rộng 2 tay đón gió.
-Woa! Mát quá!
Trong khi Ginny khoác chiếc áo len, tay đút sâu vào túi áo. Ánh mắt có chút khó chịu nhìn ngôi nhà to lớn trước mắt. 1 thầy cô lên tiếng:
-Đây là nhà trẻ Sunny Fly. Nơi đây có gần 500 trẻ mồ côi. Nhà trẻ này rất rộng. Chúng ta sẽ ở đây chơi với các em nhỏ 1 ngày. Sáng ngày mai chúng ta sẽ lên đường. Đến khoảng chiều mai chúng ta sẽ đến địa điểm tiếp theo.
Nói rồi các thầy cô ra lệnh cho 480 học sinh của mình tiến về phía trại trẻ mồ côi. Ấn tượng đầu tiên của lũ học sinh về nhà trẻ này chính là qui mô của nó. Căn nhà này quả thật rất rộng à nha.
Sàn nhà lát gạch hoa màu tím nhạt bóng loáng. Tường nhà đủ mọi hình ảnh do chính những đứa trẻ nơi này vẽ. Trần nhà treo những chùm đèn thủy tinh chiếu ánh sáng màu vàng nhạt lung linh. Từ cửa vào là sành chính để những đứa trẻ nơi này chơi đùa. Tiếp đến là nhà ăn. Hình dung của Diana về cái nhà ăn này là nó giống trong truyện Harry Potter mà Shin từng đọc. Những dãy bàn gỗ dài cùng những băng ghế. Thầy cô nơi này ngồi ở phía trên đầu kia. Có 1 cánh cửa gỗ to mở ra đường vào bếp. Căn bếp rộng với đầy đủ đồ và vật dụng, sàn và tường ốp gỗ nâu. Ngay cả sàn phòng ăn cũng ốp gỗ hình như để tránh bị trượt chân khi bưng thức ăn ra.
Tiếp đến là khu nhà vệ sinh. Rất khang trang và thoải mái. Ở đây, mỗi nhà vệ sinh có đủ các vật dụng như 1 nhà tắm thông thường. Có khoảng 50 phòng cho nam và 50 phòng cho nữ. Tất cả k khỏi thán phục trước sự đầu tư của trại trẻ này. Quay ngược lại sảnh chính, tất cả lại chia nhau bước lên 2 cái cầu thang xoắn to đùng với tay cầm bằng kim loại dẫn lên lầu. Nơi này có 7 lầu tất cả. Mỗi lầu 70 phòng, 1 phòng 2 giường. Tầng 4, 5, 6 và 7 dành cho những thầy cô phụ trách và những vị khách viếng thăm nơi này. Mỗi phòng sẽ đc trang trí theo ý thích của mỗi đứa trẻ. Hầu hết các em nhỏ ở đây đều có độ tuổi từ 15 trở xuống.
1 cô phụ trách ở nơi này dẫn mọi người đi xếp phòng. Tầng 6, 7 là nơi của 480 học sinh ở với mỗi phòng 4 người, 2 người 1 giường. Những phòng đầu dành cho các thầy cô. Tiếp đến là 9 người. Phòng đầu tiên theo sự sắp xếp của thầy hiệu trưởng là Diana, Billy, Ina, Violet. Phòng tiếp theo là Taylor, Jackson, Mars và Harry. Cuối cùng là Ginny, Ryan, Eric và Herra. Còn lại là những học sinh khác. Eric cảm thấy khó chịu khi thấy Diana và Billy chung 1 phòng. Anh kéo tay cô về 1 góc cuối hàng lang, lạnh giọng hỏi:
-Sao em lại ở chung phòng với cậu ta?
Diana vẫn bình thản như không đáp trả:
-Em quen rồi!
-Quen?-Giọng nói nghi hoặc của anh lại vang lên.
Cô vẫn thản nhiên trả lời:
-Chính xác! Lạ chỗ mà k có anh ấy ở bên cạnh thì em k ngủ đc. Vậy nhé! Em đi chơi đây!
Eric chưa kịp phản ứng câu nào Diana đã vội chạy đi chỗ khác. Anh lặng im nhìn bóng cô dần xa. Trong lòng anh, 1 cảm xúc hỗn độn lại dâng lên. Đây có phải là ghen k nhỉ?
........................................
Diana thích thú đi xuống phía dưới, các bạn khác đang chơi đùa cùng những đứa trẻ đáng iu. Cả Violet và 6 người họ cũng vậy. K nhìn thấy Ginny đâu, cô cảm thấy có chút kỳ quặc nhưng k hề quan tâm. Ryan chỉ đứng 1 góc nhìn Violet cười đùa, dạy những bé gái khoảng 6, 7 tuổi vẽ tranh. Cô mỉm cười. Diana biết Ryan cuối cùng cũng đã nhận ra mình thật sự iu Violet. Cách anh ấy nhìn cô bạn rất giống với lúc Shin nhìn Violet. Cô cảm thấy yên tâm hơn vì chính cô đã quyết định sẽ tìm cho Violet 1 hạnh phúc. Cô k thể làm chỗ dựa cho Violet nữa rồi.
Ở bếp có 1 cánh cửa kính nằm khuất ở nơi ít ai để ý khiến cô có chút tò mò. Diana tiếng tới gần, tay cô đẩy cánh cửa kính với khung bằng gỗ trắng dẫn ra ngoài. Bước theo con đường rải sỏi ra khỏi những bức tường của nhà trẻ Sunny Fly, đồng cỏ lau trắng xóa đang mùa nở rộ hiện lên trước mắt cô. Đồng cỏ bạt ngàn kéo dài đến tận phía bên kia ngọn đồi. Ở nơi tiếp giáp với ngọn đồi là 1 cây táo to, xanh rì đang đung đưa cành lá. Diana thích thú cười vang. Cô chạy ra phía đồng cỏ. Nụ cười của cô rạng rỡ, đôi tay ngắt lấy những cọng cỏ lau trắng.
Diana chạy trên cánh đồng, cảm nhận gió cùng những ngọn cỏ lau dập dờn quanh chân cô. Chạy đến giữa cánh đồng, chợt 1 tiếng nhạc nhỏ, trầm lắng vọng tới tai cô. Lắng nghe điệu nhạc kia, cô khẽ nói:
-My memory của Secret Garden.
Vội chạy theo tiếng Violin, chẳng mấy chốc cô đến cạnh cây táo kia. Hình ảnh 1 cậu bé với chiếc Violin hiện lên. Bản nhạc đang gần đến hồi kết, cậu bé kia vẫn say xưa đánh mà k để ý đến sự xuất hiện của người lạ mặt là cô. Tiếng đàn nhỏ dần, cô nhìn thấy giọt nước mắt long lanh của cậu bé khẽ rơi. Cậu buông đàn, đôi tay nhỏ bé đưa lên lau đi giọt nước mắt. Cô lên tiếng:
-Nếu muốn khóc thì hãy khóc đi!
Thằng nhóc quay lại. Cô hơi giật mình khi nhìn vào mắt nó. Tròng mắt nó cũng màu hổ phách như cô, đôi mắt ấy khiến cô có cảm giác như đang nhìn vào Shin. Thằng bé có mái tóc màu hạt dẻ và 1 gương mặt rất đang iu nhưng lại có phần gì đó lạnh lùng, vô hồn. Nó hỏi cô:
-Chị là ai?
Cô bước đến bên cạnh nó, nhẹ nói:
-Cứ gọi chị là Snow. Em tên gì?
Thằng bé quay mặt bước đến gốc cây táo. Nó ngồi xuống đặt chiếc đàn vào hộp k đáp. Diana cũng bước đến, cô ngồi xuống cạnh thằng bé:
-Em tên gì?
Thằng nhỏ vẫn k trả lời. Nó nhẹ liếc cô 1 cái rồi quay đi. Ánh mắt nó nhìn về phía những ngọn cỏ trắng. Diana khẽ cười, nó đúng là hơi giống với Shin của cô nhưng tính cách thì có vẻ k giống nhỉ. Cô khẽ nói:
-Em k câm, cũng chẳng điếc. Vậy sao lại k chịu nói? Nếu là vì quá khứ thì em là đồ ngốc đấy.
Thằng bé im lặng. 1 lúc sau, chợt nó lên tiếng:
-Sao chị biết em k câm?
Cô khẽ cười, k quay mặt nhìn thằng bé:
-Chị đoán! Và chị cũng đoán rằng em sẽ trả lời chị.
Thằng bé quay sang nhìn cô, nó hỏi:
-Điều gì khiến chị đoán như vậy?
Cô cũng nhìn thằng bé nhẹ đáp:
-Vì em chỉ là 1 đứa trẻ. Và trẻ em sẽ k thích nỗi cô đơn. Chúng chỉ có thể lấy 1 vẻ ngoài xa cách như em mà thôi. K 1 đứa trẻ nào muốn cô đơn cả.
Cả 2 im lặng. Thằng bé lên tiếng:
-Họ gọi em là Shin!
Diana giật mình. Cô cứng người, im lặng. Mãi 1 lúc sau cô mới trở lại bình thường. Cô bật cười, giọng cười run run. Thằng bé nheo mắt hỏi:
-Sao chị lại cười?
Cô đáp, giọng nói phảng phất buồn:
-Đã lâu lắm rồi chị mới nghe có người gọi tên Shin.
-Tại sao? Ở nơi chị sống k có người tên này à?
Cô trầm ngâm, 1 lúc sau khẽ đáp:
-Có! Nhưng đó chỉ là tên gọi ở nhà thôi.
Thằng bé nhìn lên trời, nó nói:
-Tên em cũng vậy. Em k nhớ tên mình nên các cô gọi em là Shin.
Diana quay sang nhìn thằng bé, cô hỏi:
-Sao em k ở trong ấy.
-Hôm nay có 1 số người sẽ đến thăm nhà trẻ. Em k muốn gặp họ. Em ghét người lạ.
-Nhưng chị cũng là người lạ cơ mà. Chị chính là những người đến đây đấy thôi.
Thằng nhóc gật đầu, nó lại tiếp tục:
-Em biết! Nhưng chị khác. Chị khiến em cảm thấy quen thuộc. Như thể mẹ em vẫn còn ở bên cạnh em.
Diana lại hỏi:
-Ba mẹ em.....
Thằng nhóc cắt lời cô:
-Mất trong 1 vụ tai nạn. Em đc đưa về nơi này.
Cả 2 im lặng. Diana lại nói:
-Chị k biết cảm giác k còn ba mẹ bên cạnh sẽ kinh khủng như thế nào. Chị chỉ biết, mất đi người em trai của mình là đủ kinh khủng rồi.
Thằng bé lại nói:
-Em k có anh chị em gì cả!
-Vậy là chị may mắn hơn em nhìu. Chị vẫn còn 1 người anh trai. Dù ở xa nhau nhưng chị biết chị vẫn còn anh ấy.
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô bật nắp chiếc điện thoại màu trắng nhận cuộc gọi:
-Em nghe đây anh!
Bên kia có vẻ lo lắng hỏi. Cô lại đáp trả:
-Em đang ở phía sau trường. Anh đừng lo! Em sẽ về liền.
Người kia nói thêm 1 câu nữa rồi cúp máy. Thằng bé lại hỏi:
-Anh chị à?
Cô ngạc nhiên hỏi:
-Sao em biết?
Thằng bé nhún vai nói:
-Đoán!
Cô bật cười. Nó cũng khẽ cười.
-Đi thôi! Vào trong thôi nhóc.
Thằng bé cau mày nói:
-Này em k phải là nhóc.
Diana bật cười kéo nó đứng dậy. Cô dặn:
-Đừng có nói cho ai biết anh chị cũng ở đây nhé!
Thằng bé nheo mày hỏi:
-Sao vậy?
Cô im lặng. 1 lúc sau lên tiếng:
-Vì chị có những bí mật k thể để người khác biết đc.
Thằng bé cũng im lặng. Cả 2 bước đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc