Lấp Đầy Khoảng Trống - Chương 10

Tác giả: Yuki

BONG BÓNG BAY CAO
Diana thật k ngờ trò đùa của cô năm đó lại khiến Eric hận Prince D như thế. Ngày đó, khi biết chị ta là nguyên nhân dẫn đến cái ૮ɦếƭ của thằng nhóc cô thật sự chỉ mún cho cô ta nếm trải cái cảm giác bị bỏ rơi. Muốn cho cô ta cảm nhận thấy nỗi tuyệt vọng xâm chiếm tâm hồn mà Violet đã chịu đựng. Đứng nhìn người bạn thân của mình đau khổ khi mất đi người mình iu, thử hỏi cô có thể tha thứ cho chị ta hay k chứ?
Giọng nói có phần ấm áp của Eric vang lên, kéo cô ra khỏi suy nghĩ. Anh hỏi:
-Em mún đi đâu típ đây?
Cô lại quay về với vẻ háo hứng ban đầu của mình, cười hật tươi, cô kéo tay anh nói:
-Đi đu quay nhé!
Anh cười nhẹ. Ở bên cạnh cô quả thật rất thoải mái. Tuy rằng anh lun có cảm giác cô ấy đang che giấu rất nhìu điều, thậm chí anh k thế biết đc cô ấy đang toan tính những gì đằng sau nụ cười kia. Nếu nói Ginny dùng nụ cười và giọng nói của mình để che giấu những toan tính thì Diana cũng vậy. Lúc thì cô tươi cười rạng rỡ, lúc thì cô thờ ơ, trầm lặng, lại có lúc cô băng lãnh, tàn nhẫn. Anh tự hỏi liệu đâu mới là con người thật của cô kia chứ?
Thế nhưng anh k thể k thừa nhận, bên cô, anh dường như đc sống thật với cảm xúc của mình hơn bao giờ hết. Bên cô, anh dễ dàng nói ra những quá khứ đã lâu rồi anh k mún nhắc đến. Liệu như thế có phải là sai lầm?
Lồng đu quay trong suốt bằng kính nhẹ đưa 2 người lên cao dần. Diana thích thú áp tay vào tấm kính, cô mỉm cười nhìn xuống phía dưới.
-Eric anh nhìn này!
Eric bước đến bên cô, anh nhìn xuống biển người tấp nập dưới kia. Giữa dòng người ấy điểm xuyết màu sắc của những chùm bong bóng lơ lững hay những tán dù, mái ngói rực rỡ đầy sắc màu. Thêm vào đấy, màu xanh mát của những tán cây cổ thụ to lớn khiến anh cảm thấy như mình đang đc nhìn thấy cả thế giới trong tầm tay. K phải xa hoa tráng lệ, k phải cầu kỳ kiểu cách mà là 1 thế giới đơn giản tràn ngập hạnh phúc và tình yêu. Diana kéo tay anh chỉ lên phía bầu trời, cô mỉm cười nói:
-Anh nhìn xem, mây như đang trôi ấy nhỉ?
Anh cũng mỉm cười đáp trả. Nụ cười này của anh rất thật. K phải là nụ cười nhẹ, dễ tàn, cũng k phải là nụ cười lạnh lẽo vô cảm, lại càng k phải cái nhếch môi khinh bỉ. Đó chính là nụ cười thật sự đúng nghĩa kể từ khi Richard ra đi.
Bầu trời là 1 khoảng k gian rộng lớn và xanh biếc. Nó như trải dài vô tận trước mắt, trong vắt. Từng gợn mây trắng muốt như những que kẹo bông gòn xốp ngọt hờ hững trôi đi 1 cách chậm rãi.
-Đúng vậy! Mây... đang trôi.
Anh k biết cảm giác khi chạm vào mây sẽ thế nào nhỉ? Chúng có mềm k? Có xốp và ngọt hay k? Anh muốn đc như áng mây kia trôi thật xa về tận nơi chân trời, nơi mà mãi mãi k có khổ đau. Chợt Diana nắm lấy tay anh khẽ nói:
-Mây có thể tự do bay đi. Và anh cũng có thể tự do để cho mình đc trôi theo nó. Nhưng chân trời k có nghĩa là k có nỗi đau. Anh sẽ phải đối mặt với thực tại khi vòng đu quay ngừng lại.
Eric k nói. Dường như Diana bao giờ cũng hiểu đc tâm trạng của anh. Phải vòng đu quay sắp kết thúc rồi. Như 1 giấc mơ đến lúc phải tỉnh giấc, k có khoảnh khắc bình yên nào mãi mãi cả. Đu quay ngừng lại tại nơi đó xuất phát, cũng như anh phải quay về nơi anh bắt đầu. Thực tại sẽ mãi là thực tại, k ai có thể trốn tránh. Mây có bay đi đâu cũng vẫn mãi mãi nằm trong bầu trời kia mà thôi.
Bàn tay lạnh của cô vẫn nắm chặt tay anh. 5 ngón tay thon mảnh đan vào bàn tay to lớn của anh, thật gần. Dường như anh và cô vốn dĩ k còn xa cách nữa thì phải. Chợt tay cô siết chặt, đôi chân ngừng lại. Anh ngước mắt lên nhìn cô. Và .................... CHƯƠNG 9.2:
Diana nhìn cô gái với mái tóc màu cam rực rỡ trước mặt, mỉm cười dịu dàng nói:
-Chị Ginny! K ngờ lại gặp chị ở đây.
Ginny Clanne nhìn 2 người trước mắt mình đang tay trong tay, cố kìm nỗi tức giận xuống, cô ta mỉm cười ngọt ngào đáp:
-Chị cũng k ngờ chúng ta lại có duyên đến vậy.
Diana liếc mắt nhìn anh chàng đứng cạnh Ginny. Cô khẽ cười, k ngờ lại gặp người quen. Chàng trai tính mở miệng chào ngay lập tức nhận ngay 1 ánh mắt đe dọa từ phía cô. Anh ta đành ngậm miệng. Diana lại nỏi:
-Pà chị, giới thiệu đi chứ!
Ginny bắt đầu cảm thấy khó chịu dưới ánh nhìn của cô. Kìm nén ý định mún lao đến tát thẳng vào cái gương mặt giả nai kia, cô ta lại nhẹ nhàng đáp trả:
-À! Đây là bạn trai của chị.
Diana khẽ nhếch môi, típ tục hỏi:
-Ồ thế chẳng hay anh ấy tên gì vậy chị?
Khó chịu với ánh mặt của Diana khi nhìn người cô ta gọi là bạn trai, Ginny đáp:
-Anh ấy tên Harry Windancer.
Diana cười tươi rói nhưng ánh mắt đầy sát khí chìa tay ra trước mặt Harry nói:
-Chào anh Harry. Rất vui đc gặp anh. Tên em là Diana Vrolen.
Harry bị ánh mắt kia dọa đến toàn thân nổi đầy gai ốc. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô, cười tươi:
-Rất vui đc gặp em.
Liếc nhìn sang người im lặng bên cạnh Diana từ đầu đến giờ, anh cười cười hỏi:
-Đây là bạn trai của em à?
Diana khoác tay Eric, dựa đầu lên vai anh vui vẻ đáp:
-Vâng! Đây là bạn trai em, Eric Franks. Chị Ginny đây cũng biết anh ấy đấy.
Harry quay sang nhìn cô gái mình vừa quen đc ngày hôm qua, ngạc nhiên hỏi:
-Ô thật sao?
Nụ cười thường trực trên môi Ginny cuối cùng cũng tắt. Cô ta k đáp. Diana lại mỉm cười nói:
-Thôi! Anh chị đi chơi vui vẻ, tụi em xin phép đi trước.
Vẫy tay với Ginny đang cố kìm nén tức giận, cô thản nhiên kéo Eric im lặng bên cạnh mình đi.
Anh mặc kệ cô lôi mình đi đâu, trong đầu anh vẫn đang ngập hình ảnh của Ginny và tên con trai lúc nãy. Chợt Diana dừng lại khiến anh bừng tỉnh. Cô vui vẻ nói với người bán bong bóng trước mặt mình:
-Cháu mún mua hết số bong bóng này.
Người đàn ông bán bong bóng khẽ giật mình, nhưng cũng vui vẻ bán hết số bong bóng rực rỡ của mình cho cô gái xinh như thiên thần trước mặt mình. Chợt 1 cậu bé mặt lem nhem nước mắt nhìn những trái bóng trên tay Diana. Cô mỉm cười với thằng bé, gỡ 1 chiếc bong bóng màu đỏ đưa cho nó:
-Tặng em đấy! Đừng khóc nhé!
Thằng bé nhìn cô mỉm cười rạng rỡ rồi chạy đến chỗ ba mẹ. Cô nhìn gia đình thằng nhóc mỉm cười. Nó làm cô nhớ đến Shin của cô. Eric nhìn chỗ bong bóng to trong tay cô đều giọng hỏi:
-Em mua thứ này làm gì?
Cô nhìn anh mỉm cười nói:
-Anh đang buồn đúng k? Vì nhìn thấy chị ta đi bên người khác?
Eric k nói. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào đôi mát hổ phách trong veo kia.
Chợt Diana buông tay. Vô vàn những chiếc bong bóng đủ màu bay vút lên k trung. Những người ở trong công viên đồng loạt ngước nhìn những chiếc bong bóng ấy bay lên cao. Cạnh tượng thật đẹp khi hàng loạt những quả bóng kia phủ đầy cả 1 khoảng trời rộng lớn. Diana đưa tay chụp lấy khung cảnh cả 2 người dưới những quả bong bóng. Cô nhìn anh cười tươi:
-Nỗi buồn sẽ làm anh phiền não. Hãy để những nỗi bùn ấy theo những quả bóng kia bay đi thật xa anh nhé. Nụ cười của anh rất đẹp và em muốn đc nhìn thấy nụ cười ấy nhìu hơn nữa.
Trong dòng người chộn rộn ấy. Mọi âm thanh dường như tắt hẳn, chỉ còn lại 2 người với nhau. Eric nhìn xoáy vào đôi mắt kia. Anh cảm nhận đc 1 sự ấm áp trong tim mình. Chỉ đơn giản là 1 câu nói cũng đủ để anh thấy nhẹ nhàng đến thế sao? Đôi tay anh bất giác siết chặt những ngón tay đang nắm chặt tay mình. Anh khẽ nói:
-Đã có 1 người từng nắm chặt tay anh như thế này em có biết k?
Cô nhìn anh mỉm cười:
-Em biết! Em sẽ k nói rằng mình có thể xoa dịu trái tim anh nhưng em sẽ nói rằng em sẽ là chỗ dựa cho anh mỗi khi anh cảm thấy cô đơn. Em k chắc mình có thể cầm tay anh thật chặt nhưng em có thể cho anh 1 vòng tay khi anh cần đến em.
-Với anh thế là đủ!
Có những điều rất nhỏ nhưng có thể khiến người ta xích lại gần nhau hơn. Có những thứ, những người chỉ thoáng qua trong cuộc đời ta, khiến ta nhung nhớ. Nhưng cũng có những người sẽ mãi mãi cùng ta bước đi hết quãng đời còn lại. Tất cả đều do ta có nhận thấy điều hay k!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc