Lão hàng xóm đáng ghét - Chương 91

Tác giả:

- Cô muốn ૮ɦếƭ hả? Ăn ngay !!
- Không !
Cường tức giận, từ xưa đến giờ chưa bao giờ nó phải hạ mình năn nỉ một đứa con gái ăn thế này, nó giữ chặt vai Trúc xúc thìa cháo đưa vào mồm Trúc, con nhỏ liền lấy đầu húc vào đầu Cường làm thằng nhóc đau điếng
- Cô muốn ૮ɦếƭ phải không? – Cường hất bát cháo ra một bên và ấn Trúc nắm xuống giường, Trúc dãy dụa nhưng vô ích, Cường đã ghì chặt nó xuống, mặt thằng nhóc cúi xuống sát mặt nó, nó cảm nhận được hơi thở của Cường đang phả vào mặt nó, hình như tên này vừa uống rượu xong… Cường tháo chiếc mặt nạ của nó ra. Trúc hoảng sợ thật sự, chưa bao giờ nó thấy bất lực như lúc này, nó khóc, nước mắt lăn dài… “Hoàng ơi, anh ở đâu, mau đến cứu em, em sợ lắm”
- Cô gọi thằng Hoàng hả, nó không có ở đây đâu, cô đừng hòng – Cường tức giận, mặt nó đỏ gay gắt… rượu đã làm lu mờ tâm trí nó, nó vuốt má Trúc, nó định hôn Trúc
- Không, buông ra, Hoàng ơi, cứu em, anh ở đâu, cứu em với… – Trúc hét lên
Hoàng ở đâu xuất hiện, nó đấm một cú như trời giáng vào mặt Cường, Cường ngã văng ra, Hoàng còn lao tới tặng cho Cường thêm vài cú đấm nữa. Nố lao về phía Trúc, con nhỏ lúc này đang run lên vì sợ hãi, nước mắt nó đã nhạt nhòa, mặt nó và người đầy vết bầm tím…Hoàng xót xa vô cùng, nó vội cởi trói và ôm lấy Trúc vỗ về
- Đừng sợ, có anh đây, anh ở đây rồi, đừng sợ gì cả
Trúc thấy Hoàng thì mừng rỡ nó ôm lấy Hoàng khóc nức nở, nó khóc như chưa bao giờ được khóc vậy. Ngoài kia lũ đàn em của Cường bị đàn em của Khang đập cho một trận tơi bời, tuy nhiên có 3 thằng thoát chạy vào nhà thì thấy Hoàng, nó định lao vào đánh Hoàng thì lại có một toán người mặc toàn đồ đen lao vào, chỉ với vài động tác nhanh gọn thôi tụi nó đã bị hạ gục, đó chính là người của ông Vương cử đến…
- Cậu Hoàng, xin lỗi cậu chúng tôi đến muộn – Người đàn ông mặc áo đen đó cúi đầu
- Tôi không sao, xử hết lũ này cho tôi đi – Hoàng bực bội nhìn về phía tụi nó
- Dạ cậu
Hoàng nhấc bổng Trúc lên, con nhỏ gần như kiệt sức sau 3 ngày không ăn không uống, lại thêm bị Minh Hồng đánh đập.
- Bỏ em xuống, làm vậy kì ૮ɦếƭ, em tự đi được mà – Trúc đỏ mặt
- Yên nào, trông em như thế này mà kêu đi được hả, ngồi yên đi – Hoàng bế Trúc trong vòng tay rắn chắc của mình đi ra phía cửa
Cường đã tỉnh dậy, nó thấy cảnh Hoàng bế Trúc trong tay, nó tức giận vô cùng, nó rút con dao trong người ra và lao tới. Nó nhằm thẳng người Hoàng mà đâm, mọi việc diễn ra quá nhanh, không ai phản ứng kịp. Hoàng chỉ thấy nhói một cái có một vật lạnh lạnh đâm vào người mình. Nó khuỵu xuống, mấy người vệ sĩ lao tới bẻ quặt tay Cường ra đằng sau. Mặt Hoàng như tái dại đi vì đau. Trúc hốt hoảng nó ôm chầm lấy Hoàng
- Đừng, anh ơi, tỉnh lại đi, anh đừng ngủ, em sẽ gọi cấp cứu ngay bây giờ. Hu huh u – Trúc òa khóc nức nở
- Đ..ừ..ng kh..ó..c em – Hoàng run run lau nước mắt cho Trúc
Mọi người nhốn nháo đưa Trúc lên xe và đi nhanh nhất đến bệnh viện. Cả quãng đường Trúc cứ khóc và ôm chặt lấy Hoàng, Hoàng ngày một nhợt nhạt vì mất máu, hơi thở đứt quãng
- Anh sẽ không sao hết, anh sẽ không sao mà, anh không được bỏ em đâu đó.
Hoàng mỉm cười yếu ớt và gục đầu xuống, nó ngất đi
- Đừng, anh đừng ngủ, cố lên anh, anh không được ngủ, anh không được bỏ em lại, chúng mình còn phải làm đám cưới đó, em yêu anh anh nghe rõ không, hu hu hu– Trúc hoảng sợ khóc òa lên
Tại bệnh viện, Hoàng nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, áo Trúc ướt đẫm máu của Hoàng. Con nhóc lo lắng vô cùng, cộng với suy kiệt về sức khỏe nó cũng ngất xỉu.
Khi Trúc tỉnh dậy, nó thấy bên cạnh nó là Dung, Hùng, có cả bà Phi Yến nữa. Nó hoảng hốt
- Anh Hoàng đâu, anh ý có sao không? Con phải đi gặp anh ý – Trúc toan bước xuống thì đã bị mọi người ngăn lại
- Con yên tâm, Hoàng đã qua cơn nguy hiểm rồi, nó mới mổ xong, đang nằm phòng hậu phẫu, con chưa được vào đâu, trong đó đang chỉ có bác trai thôi, con cứ nghỉ đi – bà Phi Yến nói
- Nhưng Hoàng không sao thật chứ bác? Bác đừng dấu con đó nha – Trúc ngân ngấn nước mắt
- Thật, con yên tâm đi
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc