Lão hàng xóm đáng ghét - Chương 57

Tác giả:

- Nè, muốn nghe anh đàn không? Anh đàn cho nghe
- Anh biết đàn hả? Thiệt không?
- Thiệt!…Đợi anh chút- Hoàng phóng như bay về nhà vác cái đàn guitar sang
- Em thích nghe bài gì nào?
- Bài gì cũng được!
- Vậy anh đàn bài “Cry on my shoulder” nhé
- Ok men
Hoàng bắt đầu cất giọng hát, giọng hát của Hoàng thật ấm áp và ngọt ngào, tiếng đàn dịu ngọt, Hoàng hát và nhìn Trúc, ánh mắt thằng nhóc đắm đuối. Con nhóc bối rối chống tay nhìn sang chỗ khác. Tiếng đàn và giọng hát của Hoàng ngọt ngào quá. Nó chìm đắm vào giai điệu bài hát, nó nhớ đến Long, nó thấy buồn, nó khóc…và nó gục vào vai Hoàng…ngủ thi*p đi.
Hoàng hát xong, thấy con nhóc ngủ mất rồi….
“Đúng là đàn gẩy tai trâu mà, người ta đàn hay vậy là ngủ lăn ra” – Hoàng lẩm bẩm cười. Nhưng nó không muốn đánh thức con nhỏ chút nào, trên mắt con nhỏ còn 1 giọt nước mắt đọng lại. Hôm nay con nhóc đã quá mệt mỏi rồi. Hoàng nhẹ nhàng đỡ con nhỏ nằm xuống ghế, lau giọt nước mắt trên khóe mắt Trúc. Nó chạy lên nhà lấy cái chăn xuống đắp cho con nhóc. Sau mấy giây ngập ngừng nó quyết định kiss lên trán con nhỏ
-Ngủ ngon nhé, bà xã – Hoàng tủm tỉm cười
2 tuần tiếp theo…..
Sắp sửa thi học kì, Trúc bù đầu với bài vở, đôi lúc nó nhớ Long đến cồn cào mà không cách nào găp được. Còn Long, nó vẫn đứng nhìn trộm con nhỏ từ xa, lúc nào cũng thấy Hoàng đi cùng con nhỏ. Nó đau lòng lắm. Nó như người mất hồn.
- Anh làm sao vậy, lúc nào anh cũng như người trên mây vậy, ở bên cạnh e mà anh toàn nghĩ đi đâu thế – Minh Hồng bực bội
- ….im lặng….- Thằng nhóc đã chán ngây khi phải nhìn, phải nghe giọng nói đáng ghét của con nhỏ
- Có phải anh đang nghĩ đến con Trúc không? – Minh Hồng nói
- …..im lặng…..
- Vì con nhỏ đó mà anh đối xử với tôi thế sao? Nó có gì hơn tôi chứ? Tôi sẽ không để yên cho con nhỏ đó đâu – Minh Hồng gào lên
- Cô im đi…Tôi chán ngấy cô đến tận cổ rồi… Tôi chán phải nhìn cái bộ mặt của cô…chán khi phải nghe cái giọng nói của cô… – Long gào lên
- Anh….Anh quá quắt lắm…Tôi sẽ không để con nhỏ đó yên thân đâu…Anh coi thường Minh Hồng này quá!
- Cô dám làm gì Trúc…tôi sẽ Gi*t cô đó – Long nắm chặt lấy vai của Minh Hồng Ϧóþ mạnh
- Anh…Đau quá!! Minh Hồng la lên,
Long bỏ vai Minh Hồng ra, nó bỏ đi, nó không muốn nhìn thấy cái bộ mặt của Minh Hồng. Còn Minh Hồng, vửa đau vừa tức, mắt nó long lên sòng sọc, nó nghiến răng.
- Được rồi, Trúc à, mày tưởng tao sẽ để yên cho mày thế sao, mày không thể có tất cả mọi thứ được. – Nó cười nham hiểm và rút điện thoại ra
-
- Con chào bác ạh, con Minh Hồng đây ạ
-
- Bác ơi…sụt sịt…sụt sịt… anh Long….- Minh Hồng giả đò khóc lóc
-
- Anh không sao, nhưng anh vừa đe dọa con xong bác, con khổ tâm lắm
-
- Dạ con thấy anh cứ suốt ngày chạy theo con bé Trúc thì con nhắc nhở anh ấy, dù sao anh ấy cũng sắp đính hôn với con, hơn nữa con bé Trúc kia cũng có bạn trai vậy mà cứ suốt ngày bám lấy anh Long, con khuyên ảnh thì anh mắng con bênh vực con nhỏ kia, rồi dọa…Gi*t con nếu con ᴆụng đến Trúc. Con chỉ muốn tốt cho Long thôi con có làm gì đâu? Hưc hức hu hu hu – Minh Hồng òa khóc nức nở (giả tạo thế)
- Ông Trần gầm lên trong điện thoại
- Bác…bác bình tĩnh, để con khuyên anh từ từ, bác đừng làm gì anh ấy hết nha bác – Minh Hồng rối rít
- Ông Trần gắt lên trong điện thoại
- Nhưng bác đừng mắng anh ấy tội nghiệp anh ấy lắm, chẳng qua anh Long bị con bé kia dụ dỗ thôi
-
- Dạ, vâng con chào bác –
Minh Hồng cúp máy mỉm cười, vậy là bước đầu kế hoạch của nó đã thành công, nó sẽ cô lập hết những người xung quanh con nhóc, để con nhóc không còn ai nương tựa giúp đỡ, lúc đó nó sẽ ra tay. Nó cúi xuống bấm số điện thoại và gửi tin nhắn.
- “Cô là Tuyết Mai phải không? Tôi biết cô căm con Trúc lắm, tôi cũng vậy, tôi có kế hoạch rất hay, nếu cô có nhã ý thì gặp tôi tại quán Ciao lúc 7 giờ tối nay. Minh Hồng”
- “Ok”
Minh Hồng cười phá lên, nó khoái trí lắm “Mày dám ᴆụng đến tao sao Trúc, tao không để mày ςướק Long như mấy năm trước đâu, tao sẽ cho mày biết thế nào là đau khổ…”
Tại quán Ciao lúc 7 giờ kém tối
Tuyết Mai bước vào quán, chon 1 chỗ ngồi, nó nhìn quanh quất, bàn nào ngồi cũng có đôi cả, vậy là Minh Hồng chưa tới. Nó gọi nước uống và lấy điện thoại ra
- Alo, cô tới chưa?
-
Minh Hồng bước vào, nó mặc 1 chiếc váy màu hồng rực rỡ, chưa hỏi đã biết nó tên là Hồng rồi. Minh Hồng đi thẳng vào chỗ Tuyết Mai đang ngồi. Nó gọi 1 Pink lady và quay ra cười với Tuyết Mai
- Chào, biết tên nhau cả rồi nhé, khỏi giới thiệu dài dòng
- Ok, nhưng sao cô biết tôi có mối thù với Trúc? – Tuyết Mai ngạc nhiên hỏi
- Tôi biết chứ, Tuyết Mai hoa khôi của trường, ai lại không biết – Minh Hồng tủm tỉm cười
- Àh, Uhm – Tuyết Mai cười nhẹ, 2 từ “hoa khôi” sao nghe êm tai thế
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc