Lão hàng xóm đáng ghét - Chương 44

Tác giả:

- Biết gì cơ?
- Nguyên nhân bồ luôn dửng dưng trước anh Hoàng, người mà mỗi khi ra đường là các cô gái ai cũng phải ngoái nhìn
- Sao? Ý bồ là sao?
- Suốt ngày ở bên cạnh 1 người đẹp trai như Long thế kia thảo nào sắc đẹp của hotboy trường mình chả là gi cả nhỉ???? Hi hi hi – Dung cười khúc khích
- Thì ra là cô hả? – Một giọng nói khinh khỉnh lảnh lót cất lên
Cả Dung và Trúc ngước lên, 2 đứa con gái, trông xinh xắn, trang điểm lòe loẹt, khuôn mặt sắc sào đang nhìn 2 con nhóc
- Cô là… – Trúc ngạc nhiên
- Tôi là Tuyết Mai, còn đây là Tuyết Lan e họ tôi
- Cô kiếm tôi hả, có chuyện gì ko?
- Có chứ. Rất nhiều chuyện là đằng khác, không chỉ cô đâu, cả cô ta nữa – Tuyết Mai gằn giọng chỉ về phía Dung
- Tôi chả hiểu cô nói gì cả, chúng tôi ko biết cô thì chả có chuyện gì để nói cả – Trúc lạnh lùng
- Có chứ, cô đừng giả ngây giả ngô, định dùng bộ dạng non nớt của mình để mồi chài con trai chứ gì, tôi nói cho cô biết anh Hoàng là của tôi, cô đừng có tiếp cận Hoàng nữa – Tuyết Mai long sòng sọc lên như thể bao uất ức cô nàng dồn nén phun trào ra hết
- Còn nữa, Hùng là của tôi – Tuyết Lan lên tiếng, cô đừng có đeo bám anh ý nữa, anh ta chằng thích loại người con gái như cô đâu, họa chăng anh ta chỉ chơi đùa thôi,
- Tôi…tôi với anh Hùng chằng là gì cả – Dung lắp bắp
- Cô còn chối nữa sao, chính mắt tôi hôm qua còn thấy cô ngồi sau lưng Hùng ôm Hùng nữa, định qua mặt con này sao – Tuyết Lan túm cổ áo Dung
- Buông…ra – Trúc gằn từng tiếng- Bỏ tay cô ra khỏi người Dung mau…Không đừng có trách tôi nặng tay với cô đó…- Trúc lừ mắt
Tuyết Lan nhìn thấy ánh mắt đầy đe dọa của Trúc, nó thấy ớn lạnh, từ từ buông Dung ra. Nhưng tụi nó vẫn có vẻ tức tối
- Các cô thật là đáng thương, các cô chỉ biết đi đe dọa những người mà các cô cho là có ý định tiếp cận 2 người đó sao, sao các cô không đi mà chiếm giữ trái tim người ta thay vì làm mấy trò hèn hạ này. Hay các cô không có khả năng đó. – Trúc khinh khỉnh
- Cô…- Tuyết Mai lao tới phía Trúc
- Này, cô kia, cô làm cái gì thế? Ai cho cô ᴆụng vào bạn gái của tôi? – Tiếng Long giận dữ cất lên, nó đặt khay đồ ăn xuống bàn
Cả 4 đứa quay về phía Long, lúc này trông thằng nhóc có vẻ bực bội lắm rồi, nó đã nghe thấy tất cả những gì mấy đứa con gái nói vói nhau, “Hoàng là ai? Tại sao lại liên quan đến Trúc của nó chứ?”. Long đi về phía Trúc, nó khoác vai Trúc và quay ra phía Tuyết Mai
- Đây là bạn gái của tôi, tôi ko hiểu cô nói từ nãy là có ý gì, nhưng Trúc nói đúng, tốt hơn hết là cô nên chạy theo giữ cái tên bạn trai của cô và đừng làm phiền bạn gái tôi. Tôi nói vậy chắc cô hiểu. Còn nếu từ nay cô còn động đến Trúc 1 lần nữa, không đừng trách tôi không nể mặt phụ nữ – Giọng Long lạnh lùng đanh thép, nó thực sự tức giận.
Tuyết Mai và Tuyết Lan nghe vậy, tức tím tái người, lần đầu tiên có 1 tên con trai (ngoài Hoàng và Hùng) gặp tụi nó mà ăn nói cục cằn như vậy, 2 đứa nó vốn nổi tiếng xinh đẹp kênh kiệu hàng tá anh theo mà. Tụi nó bỏ đi ko quen ném cái nhìn căm tức về phía 2 con nhóc.
3 đứa ngồi xuống bàn ăn, tự dưng không khí trầm hẳn, Long biết vậy nó cất tiếng
- Trúc và Dung ăn đi, kệ bọn họ, suy nghĩ làm gì, Long mua nhiều đồ lắm, đừng để ế chứ – Long dịu dàng đưa đồ ăn cho từng đứa
- Long ah…thực ra…không như Long thấy đâu…- Trúc ngập ngừng, lần đầu tiên nó thấy khó xử thế này, nó cảm thấy bối rối khi sợ Long hiểu lầm nó, trước kia khi còn ở trường cũ, đám đàn em của nó toàn con trai, suốt ngày nó đi đâu cũng 1 lũ con trai đi xung quanh nhưng nó lại không thấy khó xử như lúc này
- Long hiểu mà, Long biết Trúc là con người như thế nào mà, đừng bận tâm, mấy con nhỏ chanh chua thấy ớn luôn, i như con nhỏ Minh Hồng ngày xưa vậy – Long lè lưỡi
- Hí hí – Trúc cười khúc khích, Long luôn làm nó an lòng, lúc nào Long cũng dịu dàng với nó, bên Long nó thực sự cảm thấy bình yên và hạnh phúc
- Dung ăn đi nhiều vào nhá – Long nháy mắt với Dung
- Hì hì, ok
…………………………………………�� � �……………………………………..
Từ 1 góc của canteen, Hoàng và Hùng đều nhìn thấy cảnh tượng đó, Trúc và Dung đang ăn uống và cười rất tươi với Long. Hoàng ko nói gì, mắt nó cứ dán chặt về phía đó. Con nhóc và thằng nhóc kia đang rất vui vẻ, chưa bao giờ con nhỏ nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng như nhìn thằng nhóc kia cả. Nó thấy trái tim như ai Ϧóþ nghẹt lại, cổ họng nghẹn đắng lại, chân tay run lẩy bẩy… Nó đang rất đau lòng…Hoàng thất thểu đi ra ngoài, Hùng thấy thế cũng chạy theo.
Hoàng im lặng, mỗi lần nó bực bội hay buồn điều gì là nó lại im lặng, lần này không những bực mà nó còn cảm thấy đau lòng. Thằng nhóc đó là ai mà sao thân mật với con nhỏ đó vậy.?….
- Thằng nhóc đó tên là Long, Trần Tuấn Long, con trai và là người thừa kế tập đoàn Hùng Long đó, nó mới đi du học ở Mỹ về – Hùng nói
-……………………..
- Nó và Trúc là bạn từ thủa thanh mai trúc mã đó, từ hồi con nhỏ còn trong Nam lận – Hùng nói tiếp
- Sao mày biết? – Hoàng bật dậy (cứ nghe đến Trúc là như thế)
- Nghe nói hồi trước thằng nhóc còn cứu mạng Trúc 1 lần đến nỗi suýt ૮ɦếƭ đó
- Mày lấy thông tin đó từ đâu ra, chắc chắn ko đó?
- Chắc, từ Dung, hôm trước tao có đề cập vấn đề đó thì Dung kể như thế
- Thảo nào, “gà tre” lại thân thiết với thằng nhóc đó như vậy- Hoàng tức tối
- Ừh, chả trách, con nhỏ lúc nào cũng cười tươi với thằng nhóc đó như thế – Hùng tủm tỉm
- Mày thôi đi nhá, tao chưa đủ tức hay sao? Mà mày vừa nói nó là con trai tập đoàn nào cơ?
- Tập đoàn Hùng Long
- Hả? Tập đoàn Hùng Long, nó đi du học Mĩ về ah, thảo nào tao chưa găp mặt nó bao giờ
Tập đoàn Hùng Long và tập đoàn Vương Hoàng (của gia đình Hoàng) là 2 tập đoàn lớn nhất nhì nước, xét về khía cạnh thế lực thì Long chả kém gì Hoàng. Hoàng cứ ngồi thừ ra
- Chỉ là bạn thân thôi mà, phải không mày- Hoàng ngu ngơ hỏi
- Mày đúng là ngốc xít, mày không thấy ánh mắt chúng nó nhìn nhau “tình thương mến thương” như thế nào à, nhất là cái thằng nhóc đó – Hùng nhăn nhó
- Vậy…vậy tao phải làm sao – Hoàng tiu nghỉu
Nhìn bộ mặt ỉu xìu của thằng bạn, Hùng vừa thấy tội vừa thấy buồn cười
- Tuy nhiên cũng ko phải là không có cách – Hùng tiếp
- Là sao???? Hoàng mắt rực sáng lên
- Bây giờ mày nên dùng chiến thuật đánh vào tâm lý, để lại ấn tượng trong lòng con nhỏ, chứ cái cách mà dùng mĩ nam kế của mày có vẻ không ổn, con nhỏ kia ở cạnh 1 thằng nhóc đẹp trai như thế suốt ngày nên nó nhờn với mày là phải. Mặt khác xét về khía cạnh nào đó, chúng nó thực chất chỉ là bạn thân từ nhỏ cho nên mày vẫn còn cơ hội.
- Thật sao, mày nghĩ tao còn cơ hội sao – Hoàng cười tươi rói
- Trời, 30 chưa phải là tết, với cả mày quên mày là ai hả cái thằng ngốc kia – Hùng trợn mắt
- Ừh, hen, thế mà suýt nhụt chí anh hùng hì hì. – Hoàng cười ngoác miệng
Hùng nhìn thằng bạn cười vô tư vậy, thằng nhóc là thế. Trước mặt người khác nó có thể lạnh lùng, phớt đời nhưng bên trong nó vẫn còn trẻ con thế đấy, nhất là từ khi nó gặp Trúc, Hùng thấy Hoàng cười nhiều hơn, vui vẻ nhiều hơn và có vẻ dễ gần hơn.
- Àh, thế mày với Dung thì sao? – Hoàng hỏi
- Sao là sao? Chả sao cả? – Hùng tỉnh bơ
- Mày định giấu tao nữa sao? Tao biết thừa mày nổi tiếng “đệ nhất sát thủ” tình yêu nhưng mày để ý nhỏ Dung từ năm ngoái mà chả thấy động tĩnh ho he gì cả, chỉ toàn đứng từ xa nhìn lén và bảo vệ nàng thôi – Hoàng cười lém lỉnh
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc