Lão hàng xóm đáng ghét - Chương 42

Tác giả:

- Thì ra là mày hả Cường!..Mày đã nhận ra tao chưa?.. Gan mày to lắm mới lại ***ng vào tao đó – Con nhóc gằn từng tiếng và mặt nó chuyển dần sang trạng thái sát thủ nó tiến tới chỗ Cường, còn mặt Cường đang dần chuyển sang trạng thái tái mét vì nhận ra thủ lĩnh của trường C khi xưa. Hồi đó nó đã bị đập cho te tua, rồi bị đuổi học.
- L..à…là cô sao? À không, đại tỷ, em sai rồi, em biết lỗi rồi, đại tỷ tha cho em –Cường rối rít, 2 thằng đàn e thấy đại ca như vậy lại càng khủng hoảng hơn, 2 thằng ngẩn tò te chả hiểu gì cả
- Tha nè… tha nè…cho mày chừa tật sàm sỡ con gái nhà lành nhá….- Cứ mỗi 1 câu là Trúc lại oánh 1 cái, 3 tên côn đồ la oai oai chịu trận Hùng và Hoàng phóng vút xe ra, chỉ tại tìm cái vé xe mà mãi không thấy nên mới ra muộn thế này, thấy từ xa 3 tên con trai lạ hoắc đứng cùng 2 con nhóc làm cả 2 hoảng sợ, liền lao tới. Đến nơi, cảnh tượng trước mắt còn kinh hoàng hơn. Trước mặt 2 Hùng và Hoàng là 3 tên đang lê lết, thương tích đầy mình, còn Trúc thì đang ra sức đạp đạp, đấm đấm, miệng không ngừng tru chéo. Cảnh tượng vừa hãi hùng vừa buồn cười.
- Có chuyện gì thế – Hoàng và Hùng cùng lên tiếng
3 tên lưu manh thấy ở đâu lại xuất hiện thêm 2 tên cao to lực lưỡng nhìn bộ mặt ngầu ngầu đâm càng hoảng sợ. Trông mặt chúng nó trắng bệch
- 3 tên này chọc ghẹo em, Trúc nhìn thấy, kết quả là thế này đây – Dung chỉ tay về phía đó
- Chúng mày chán sống rồi phải ko? – giọng Hùng đanh lại, mắt nó như tóe lửa
- Thôi tha cho chúng nó đi, chúng nó cũng te tua quá rồi anh – Dung lên tiếng
- Thôi nể em đó, chúng mày còn không mau đi đi kẻo tao gọi công an gông cổ cả lũ chúng mày bây giờ – Hùng hăm dọa, câu nói có hiệu lực ngay tăp lự cả 3 tên chạy bán sống bán ૮ɦếƭ. Đúng là xui xẻo mà, tưởng hên hóa ra xui tận mạng, vì tụi nó nhận ra 2 thằng nhóc vừa xuất hiện là ai. 2 đại thiếu gia nổi tiếng nhất thành phố này, ***ng vào thì tụi nó chỉ có mức bán xới sang chỗ khác mà làm ăn.
Hoàng thì chạy ra phía Trúc, cầm tay, cầm chân, quay mặt bên trái bên phải, vẻ mặt đầy lo lắng
- Cô có sao không, có bị đau chỗ nào không, tụi nó có làm gì cô không? – Nhìn thằng nhóc lo lắng trông đến tội
- Tôi có làm sao đâu- Trúc thấy Dung và Hung nhìn chằm chằm cười khúc khích thì vội vàng rút tay khỏi tay Hoàng
- Đúng rồi đó mày, nhìn thì biết, mấy thằng lưu manh kia mới lĩnh đủ chứ cô bé này có làm sao đâu – Hùng cười tủm tỉm
- Mày thì biết cái gì? Dù sao tụi nó cũng là 3 thằng con trai mà, cô để yên để tôi xem nào – Hoàng vừa nói vửa tiếp tục xăm soi chân tay mặt mũi Trúc
- Trời à, mày hâm vừa vừa thôi chứ, con nhỏ này là quán quân karate mà ? Hùng hét lên
- Ơ, chuyện đấy…chuyện đấy sao mấy anh biết vậy – Trúc bối rối
- Đó là chuyện của tôi, phải không Hoàng – Hùng cười toe toét
- Ừ- Hoàng cười phụ họa
- Các anh đúng là…chơi xấu – Trúc phì cười
- Mình về thôi Trúc nhỉ – Dung cười
- 2 em về bằng gì- Hùng cười hỏi
- Em tính đi taxi
- Ôi, giời, em lên xe đi anh trở e về, còn Hoàng chở Trúc về nhé 2 người là hàng xóm mà – Nói xong Hùng kéo Dung lên xe
-Ê, từ từ,…- Trúc với theo.
- Sao nữa – Hùng hỏi
- Để Dung đi với anh tôi không an tâm chút nào – Trúc nói
- Ặc, bực cô ૮ɦếƭ mất thôi, khùng vừa thôi chứ, tôi sẽ chở Dung về tận nhà được chưa, đảm bảo bạn cô không mất 1 sợi tóc
- ý bồ sao? Trúc quay sang Dung
- Ơ,…không sao đâu để anh Hùng trở mình về cũng được mà. Bồ về cùng anh Hoàng đi – Dung có vẻ bẽn lẽn
Có lẽ Trúc hơi hiểu chuyện gì sau thái độ của Dung, nó mỉm cười tủm tỉm
- Ừ, thôi được rồi, bồ về đi nhá. Còn anh, Dung mà mất sợi tóc nào tôi vặt trụi đầu anh cho coi – Trúc cười toe toét với Hùng
- Ôi trời sao lại trên đời có đứa con gái hung dữ như cô nhỉ?..Thôi tôi đi nhé! Tao đi đây – Hùng nháy mắt đầy ẩn ý với Hoàng và phóng vút đi
Trên đường đi, Dung im re chả nói gì, nó vốn là 1 đứa nhút nhát mà, nó mặc váy nên có vẻ hơi bất tiện. Biết vậy, Hùng nhẹ nhàng
- Em bám vào anh đi kẻo ngã đấy
- Dạ…Không sao mà anh – Dung bẽn lẽn
- Không sao cái gì, anh không muốn bị con gà tre kia vặt trụi tóc đâu, à không, em mà bay mất không khéo cô ta xé xác anh ra í chứ – Hùng dừng xe lại quay ra nhìn Dung
- Anh sợ Trúc vậy sao – Dung tủm tỉm
- Cô ta đáng sợ thật, nhưng đó chỉ là 1 lý do thôi, lý do chính là cái khác – Hùng nháy mắt rồi cầm tay Dung để nhẹ vào eo nó.
Dung vừa ngại ngùng, vừa sung sướng, chuyện này xảy ra như trong mơ vậy. Nó đang ngồi sau lưng Hùng, người mà nó thầm thương trộm nhớ suốt cả năm trời. Nó từ chối tất cả những lời tỉnh tò vây xung quanh chỉ vì nó đã dành tình cảm của mình cho Hùng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc