Lão hàng xóm đáng ghét - Chương 19

Tác giả:

- Vậy thì đừng ăn nữa, trả đây- Trúc lôi tất cả đồ ăn về phía mình. Thấy thế Hoàng liền lôi lại
- Cô làm gì thế tôi đang ăn mà, trời đánh tránh miếng ăn chứ, sao lại giật đồ ăn trên miệng người khác thế hả?
- Anh kêu không ngon ăn làm chi, trả đây
- Tui không trả, tui ăn hết rui- Nói đoạn Hoàng gắp thức ăn vào bát mình rùi cho ra sau lưng giấu đi như sợ Trúc lấy mất vậy
- Anh đúng là cái đồ tham lam xấu tính mà …..
Trúc không tranh với Hoàng nữa, không hiểu sao nhìn điệu bộ ăn ngon lành của Hoàng Trúc lại thấy vui vui, hắn cũng vui tính đó chứ, chỉ có kiểu ăn nói lấc cấc là khó ưa thôi.
Sau khi ăn no nê, thức ăn ko còn chút nào trên bàn, Hoàng xoa xao cái bụng của mình, trông Hoàng có còn thòm thèm lắm. 2 đứa dọn dẹp mang đồ xuống rửa.
- Tôi rửa anh tráng nghen
- Rửa bát nữa hả, tui ko làm đâu- Hoàng nhăn nhó
- Ko rửa là không xong với tui đâu ànghen – Trúc cầm con dao sáng lóa lên trươc mặt Hoàng. Muốn thử sự lợi hại của Đồ Long Dao ko hả?
- Được rùi, rửa thì rửa, cô bỏ con dao xuống đi, nhìn ghế quá
Trông Hoàng lóng ngóng buồn cười ko chịu đc, cũng phải thôi từ bé nó có phải nhúng tay vào việc gì đâu. Trúc rửa xong là để sang bồn rửa bên cạnh cho Hoàng tráng, nhanh thoăn thoát, công việc này đối với Trúc quá là dễ dàng, nhưng với Hoàng thì quả là 1 cực hình. Trúc đặt 1 chiếc bát xuống, đúng lúc Hoàng cho tay xuống để lấy bát lên rửa thì…tóm nhầm tay Trúc. Cả Hoàng và Trúc khựng lại 1 lúc, cả người Hoàng như có dòng điện chạy qua, cứng đơ toàn thân, Trúc thoáng đỏ mặt rồi nhanh chóng rút tay ra khỏi Hoàng, Hoàng cắm cúi tráng tráng rửa rửa. Bỗng………
“ Xoảng” 1 tiếng vỡ chát chúa kêu lên
- Trời ơi, anh làm vỡ nguyên chồng bát của tôi rùi kìa, làm ăn kiểu gì vậy
- Tôi đã nói là tôi ko biết rửa mà, cô cứ ép tôi
- Anh đúng là cái đồ vụng về mà , đứng ra kia cho tôi nhờ đi – Trúc tức giận
- Tôi…tôi xin lỗi mà- điệu bộ Hoàng trông rõ thảm hại
- Thôi đc rồi anh ngồi đó đi, để tôi làm nốt cho, không ngày mai tôi chẳng còn cái bát nào để ăn cơm
Hoàng chỉ đợi có vậy nhảy tót ra ngồi ghế, nhìn Trúc rửa thoăn thoắt, trông Trúc ra dáng 1 người vợ đảm đang lắm, ôi nó đang nghĩ gì thế nhỉ, đúng là lẩn thẩn.
- Sao anh lại ở riêng vậy? – Trúc lên tiếng hỏi phá vỡ bầu ko khí im ắng ngột ngạt
- Tôi thích thế, thoải mái hơn- Hoàng trả lời
- Nhà anh cũng ở ngoài này, bố mẹ anh cũng đồng ý cho anh ở riêng sao?
- Ừ – Bỗng giọng Hoàng trùng xuống
- Ở 1 mình vậy anh không buồn sao, không nhớ bố mẹ sao, tôi thì nhớ bố tôi lắm
- Không, tôi không nhớ, cũng chằng ai nhớ tôi cả – Giọng Hoàng buồn buồn
- Sao cơ? – câu nói của Hoàng làm Trúc ngạc nhiên phải quay lại để nhìn Hoàng
- À, không có gì, thỉnh thoảng cuối tuần tôi cũng tạt về nhà mà – Hoàng chống chế
- À ra vậy – Trúc quay lên rửa bát tiếp
- Còn cô, sao lại ở ngoài này 1 mình vậy?
- Bố tôi công tác trong Nam, chưa có điều kiện chuyển ra ngoài này nên tôi ra trước
- Còn mẹ cô
-………………….mẹ tôi mất lâu rồi – giọng Trầm hẳn
- Tôi xin lỗi đã nhắc đến chuyện buồn của cô – Hoàng bối rối
- Không sao!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc