Lão hàng xóm đáng ghét - Chương 11

Tác giả:

- Không có thật mà, chẳng qua là hôm qua ngủ ngon nên tâm trạng hôm nay vui vui
- Vậy sao, hôm qua mình ngủ cũng ngon lắm, ngủ 1 mạch luôn, ah, tý mình ra vườn chơi nhé, mình thấy trong vườn nhà bồ nhiều hoa đẹp lắm
- Cũng được, nhưng bồ mới ốm dậy, sợ ra gió không được
- Trùi, mình khỏe re rùi, được bồ chăm sóc như thế không khỏe mới lạ, mai mình có thể đi học đc rùi đó
- Không được, nghỉ thêm ngày nữa đi, khỏe hẳn mới được đi học, người bồ yếu, phải tẩm bổ nữa, khỏe hẳn rùi đi, lỡ ra đến trường xỉu lần nữa thì mình đau tim lắm
- Nhưng mà…
- Không nhưng gì nha, hư quá toàn cãi thôi, người lớn nói phải nghe lời, bồ không nghỉ thêm ngày nữa mình méc bố của bồ đó- Dung dọa và lời nói có hiệu nghiệm tức thì
- Được rùi được rùi, bó tay bồ luông đó
Ở nhà Dung 2 ngày Trúc thấy nhà Dung đông người nhưng chẳng phải người nhà mà toàn là người giúp việc, thảo nào Dung lúc nào cũng buồn. Căn nhà rộng thế này sao lạnh lẽo thế
- Cháu tên Trúc phải không- giọng bác Lê
- Dạ, vâng, cháu tên là Trúc ạ
- Đây là lần đầu tiên bác thấy Dung đưa bạn về nhà đấy, nó có vẻ vui lắm, cảm ơn cháu nhé.
- Cháu phải cảm ơn bác và Dung mới đúng, trong mấy ngày qua cháu ốm bác và Dung đã lo lắng cho cháu rất nhiều
- Chuyện đấy là chuyện bình thường mà, cháu không biết đó chứ, Dung từ nhỏ đã ít bạn bè rồi, trong nhà lại toàn người làm thôi, hồi trước con trai bác ở nhà thì còn có người nói chuyện với nó, từ hồi nó đi bác thấy Dung trầm tính hẳn, chẳng giao du tiếp xúc với ai. Bây giờ thấy nó vui vẻ thế này bác cũng thấy mình như trẻ ra đấy – bác Lê cười hiền từ
- Cháu có làm được gì đâu bác, bác yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc cho Dung mà (cứ làm như mình là người lớn lắm í)
- À, thế cháu ở ngoài này 1 mình à
- Vâng, bố cháu bận công tác nên cháu ra ngoài này trước, khi nào bố cháu ổn định công việc sẽ ra ngoài này luôn
- Thế còn mẹ cháu
- Mẹ cháu… mất rồi bác ạ, mất từ hồi cháu lên 5 tuổi – giọng Trúc hơi trùng xuống
- Ôi, bác xin lỗi, bác vô ý quá – ông Lê bối rối
- Không có gì mà bác – Trúc cười
- Thế bố cháu công tác ở đâu – ông Lê chuyển chủ đề
- Bố cháu là kiến trúc sư, bố cháu công tác trong miền nam đó bác, hiện tại bố cháu đang ở Singapore
- Kiến trúc sư à, bố cháu tên gì thế, bác cũng có biết vài người trong đó
- Dạ bố cháu là Hoàng Khánh
- Sao cơ? Kiến trúc sư Hoàng Khánh, người được mệnh danh là “đôi tay phù thủy” đó hả?
- Dạ, bác biết bố cháu sao – Trúc ngạc nhiên
- Sao lại không biết chứ, những ngôi biệt thự đẹp nhất ở đây đa số là do bố cháu thiết kế đó, cả ngôi nhà này nữa cũng do bố cháu thiết kế chứ đâu, hóa ra trái đất thật là tròn- ông Lê cười sảng khoái.
- 2 bác cháu có chuyện gì mà vui thế?- Dung cười tươi lao tới
- Bồ đi học về rùi hả, hôm nay ở lớp có chuyện gì vui không, lâu không đi học nhớ lớp quá!- Trúc cười
- Không có bồ sao vui được, mọi người hỏi thăm bồ quá trời luôn, mấy con nhỏ mê anh Hoàng thì lại có vẻ khoái chí thật là tức, mà 2 bác cháu có chuyện gì vui thế, kể cháu nghe với
- Dung à, Trúc là con gái của chú Hoàng Khánh kiến trúc sư thiết kế ngôi nhà mình đó
- Thật sao? Mình chỉ biết bố của bồ là kiến trúc sư không ngờ lại là chú Khánh à? Dung ngạc nhiên thốt lên
- Ừ, mình cũng không ngờ đó
- Đúng là trái đất tròn mà, à, bồ lên phòng mình đi, mình có cái này cho bồ đó! Dung hồ hởi
Lúc này Trúc mới để ý Dung cầm 1 đống túi lỉnh kỉnh
- Quà cho mình hả? Ok liền- Trúc hớn hở
- Chúng cháu đi nha bác
Theo dõi page để cập nhật truyện hay