Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm - Chương 14

Tác giả: Lăng Nhược Dạ

Hoàng Đế Cũng Ghen

“Hoàng hậu…”
Chu Bách Xuyên vừa muốn phát hỏa, Mộ Cẩm Cẩm đột nhiên lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn tiến tới trước mắt đối phương:” Chu đại nhân, có chuyện này bổn cung vẫn muốn tìm cơ hội cùng ngài tâm sự một chút, chính là chuyện tối ngày hôm qua, bổn cung cùng hoàng thượng bởi vì tâm huyết dâng trào mà cải trang ra cung vi hành, không cẩn thận ở trên nóc nhà người khác nghe trộm được một số chủ đề kỳ quái, mà nhà của người khác đó… Ta nghĩ Chu đại nhân không cần bổn cung phải nói rõ, đáy lòng đã đoán ra bảy tám phần đi.”
Một chút ám hiệu ngầm, làm cho Chu Bách Xuyên cùng với mấy vị trọng thần bên cạnh trán lấm tấm mồ hôi lạnh, Chu Bách Xuyên len lén nhìn Tây Môn Liệt Phong ngồi trên đại điện, đối phương thì đang giả bộ không để ý quan tâm.
“Chu đại nhân, mấy vị đại nhân, bổn cung vừa mới đi lên vị trí hoàng hậu này không lâu, cũng không hy vọng thấy hoàng thượng bởi vì vài vị quan tham mà đại khai sát giới, dĩ nhiên biết người thức thời là trang hào kiệt, Chu đại nhân…”
“Khởi tấu hoàng thượng, cựu thần biết vài năm nay đều nhận được sự yêu mến cùng nể trọng của hoàng thượng, lần này huyện Hầu sơn xảy ra chuyện làm chúng vi thần trái tim vô cùng đau xót day dứt, càng thêm đồng tình với những nạn dân đang gánh chịu tai ương, cho nên cựu thần muốn đem toàn bộ tài sản riêng của mình là hai trăm vạn lượng bạc trắng quyên góp cho dân chúng địa phương Hầu Sơn, mong hoàng thượng thành toàn.”
“Đúng vậy hoàng thượng, thần cũng nguyện quyên ra vạn lượng hoàng kim, ngàn khoảnh ruộng tốt…”
“Chúng vi thần nguyện vì quốc gia xã tắc suy nghĩ, thương yêu dân chúng khốn khổ, cho nên thần nghĩ mở kho lương thực, đem lương thực miễn phí phân phát cho dân chúng huyện Hầu Sơn…”
Mọi người ngươi một câu ta một lời, rối rít muốn ở trước mặt Tây Môn Liệt Phong lấy lòng tỏ vẻ trung thành.
Quỷ kế thành công, Mộ Cẩm Cẩm hướng Tây Môn Liệt Phong ngồi trên ngai vàng một cái liếc mắt đưa tình, cái tiểu nha đầu này quả nhiên ngoan độc, ngay cả chủ ý như vậy cũng nghĩ ra, cố gắng kìm nén cười to, hắn làm bộ uy nghiêm khẽ gật đầu.
“Nếu chúng ái khanh quan tâm với triều đình như vậy, trẫm liền cho các ngươi một cơ hội lập công.”
Nhìn lão già Chu Bách Xuyên kia, ngươi tham ô của trẫm một trăm hai mươi vạn, trẫm bây giờ sẽ làm cho ngươi nếm thử kết quả trả lại gấp đôi, xem trận trò chơi này, rốt cuộc người nào thua người nào!
-|- -|- -|-
“Tây Môn Tĩnh Phi, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Mới bước ra khỏi điện Dưỡng Tâm không lâu Tây Môn Tĩnh Phi quay đầu lại, thấy một người mặc váy quần màu trắng toán loạn không có hình tượng từ nơi xa một đường chạy từ từ đến, định thần nhìn lại, hóa ra là Hoàng hậu mới nhậm chức không lâu của hoàng triều Dạ Sát Mộ Cẩm Cẩm.
Vừa gặp nàng, Tĩnh Phi tượng trưng một tay chạm đất:” Thần đệ thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
“Thiếu gia nhà ngươi bớt giả bộ đi!” Rốt cục cũng chạy tới trước mặt hắn Mộ Cẩm Cẩm không khách khí nện một quyền trên bộ *** của hắn :”Ngươi tên tiểu tử thối này thật là xấu đến chảy mỡ, nói mau, lần trước tại sao ngươi lại nhỏ nhen đem hành tung của ta tiết lộ cho đại ca ngươi như vậy? Ngươi biết rõ hắn không cho phép ta xuất cung, còn nhỏ mọn hãm hại ta.”
Tĩnh Phi đã đứng lên khẽ nhếch đôi môi xinh đẹp lên:” Thân là thần đệ của người, hiếu trung với hoàng thượng là tín niệm duy nhất trong cuộc đời này của Tây Môn Tĩnh Phi, huống chi, lấy trình độ hoàng huynh ta sủng ái ngươi, coi như bị hắn bắt sống trở lại, hắn cũng sẽ không làm khó ngươi.”
“Sẽ không làm khó?” Chỉ cần nghĩ tới sự kiện này, Mộ Cẩm Cẩm đáy lòng liền xông lên nhiệt hỏa:” Thối đại ca của ngươi lại thật sự phạt ta chép cái kinh thi quỷ kia, cũng bởi vì người ta viết ít hai chữ, hắn liền quyết đánh ta hai cái vào tay.” Vừa nói, nàng còn như hiến vật quý vươn bàn tay phải mập mạp của mình ra:” Lòng bàn tay của ta cũng bị hắn đánh cho sưng đỏ lên.”
Nhìn bộ dạng khả ái bướng bỉnh của nàng, Tây Môn Tĩnh Phi không nhịn được cười ra tiếng:” Cái này muốn trách thì chỉ có thể trách một mình hoàng hậu ngươi ngu ngốc, biết rõ hoàng huynh ta không cho phép ngươi xuất cung, ngươi còn cố ý muốn phạm vào tối kỵ của hắn, cho dù bị trách phạt, đó cũng là một mình ngươi tự tìm.”
“Tây Môn Tĩnh Phi, ngươi chính là đang ở đây khinh bỉ ta không thông minh như ngươi sao?”
“Thông minh?” Đối với danh từ mới mẻ này, Tây Môn Tĩnh Phi không nhịn được tò mò nhíu nhíu chân mày:” Cái gì là thông minh?”
“Thông minh chính là…” Mộ Cẩm Cẩm phát hiện mình phải giải thích những thứ này với cổ nhân thật là phiền toái, nàng đột nhiên giơ tay phải lên nắm thành quả đấm nhỏ :” Bây giờ nhìn hành động của ta mà phát âm, quả đấm của ta hướng lên trên ngươi kêu “Quên”, ta dơ sang phải ngươi kêu “Nhớ”, ta đưa sang trái ngươi kêu “Quên”, khi ta hạ xuống dưới ngươi kêu “Nhớ” nghe rõ ràng chưa?”
“Đây chính là thông minh mà ngươi vừa nói phải không?” Tây Môn Tĩnh Phi bị nàng làm cho hồ đồ một khắc.
“Đây chỉ là chứng minh quá trình thông minh mà thôi, được rồi, bây giờ theo ta tới đọc…”
Mộ Cẩm Cẩm bắt đầu giơ quả đấm nhỏ của mình lên chỉ loạn, mà Tĩnh Phi thì rất phối hợp mở miệng thì thầm:” Quên… Nhớ… Nhớ… Quên… Quên… Quên… Quên… Quên…”
Mới đọc được một nửa, Tây Môn Tĩnh Phi đột nhiên phát hiện mình giống như bị lười gạt, bởi vì trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Cẩm Cẩm đều là nụ cười xấu xa.
“Ha ha ha, một con chó khả ái đã ra đời.”
“Ngươi đùa bỡn ta?” Tĩnh Phi vẻ mặt có chút nhăn nhó.
“Điều này chỉ có thể chứng minh một vấn đề, chỉ số thông minh của ngươi là tương đối thấp nha.” Không nghĩ tới một tiểu xiếc này dùng trên người cổ đại thực thú vị.
Tây Môn Tĩnh Phi bị bộ dáng của nàng làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, hiện tại hắn rốt cuộc biết được hoàng huynh tại sao lại phải quan tâm cái nha đầu này như vậy, thì ra nàng bề ngoài giả bộ nhu thuận nhưng đi đến đâu cũng bày ra đủ trò tinh quái. ThichTruyen.VN - Website đọc truyện số 1 !
Hai người ở chỗ này vừa nói vừa cười, Tây Môn Liệt Phong mới bước ra từ điện Dưỡng Tâm liền thấy nữ nhân của mình đang cùng nam nhân khác vô tư nói chuyện với nhau, đáy lòng của hắn, bản năng sinh ra một tâm tình cùng cổ ức chế ghen tỵ
“Liệt Phong, công sự bận rộn của chàng đã xong rồi à?” Nhìn thấy hắn đi ra ngoài, Mộ Cẩm Cẩm H**g phấn vui mừng một đường chạy nhanh đến trước mặt hắn rất thân mật ôm lấy cánh tay của hắn.
“Tĩnh Phi tên ngu ngốc kia a, mới vừa trải qua một cuộc khảo nghiệm của ta, chỉ số thông minh đã được nhận định là hai chữ số, nói cách khác, hắn quả nhiên ngốc đến không thể cứu vãn…”
Mộ Cẩm Cẩm hoàn toàn không có nhìn ra sự lo lắng trên khuôn mặt của Liệt Phong, ngược lại còn rất nhiệt tình tường thuật lại chuyện đã xảy ra, hay là Tây Môn Tĩnh Phi nhãn lực nhạy cảm hơn một chút, nhìn thấy bộ dáng uy nghiêm gương mặt tuấn tú bình tĩnh của hoàng huynh hắn, hắn đã nhìn ra cảm xúc của đối phương giống như không tốt lắm.
“Hoàng huynh!” Hắn làm theo lễ nghi quỳ xuống nghênh giá.
“Công sự đã nói xong, hoàng đệ làm sao còn không có trở về phủ?” Ngoài ý muốn, Tây Môn Liệt Phong rất nhỏ nhen không có lệnh cho đối phương đứng dậy, mà trong miệng nồng đậm ghen tức đã bán đứng tâm tình giờ phút này của hắn.
“Ách… Thần đệ bởi vì tình cờ gặp được hoàng hậu nương nương, cho nên…”
“Tuổi càng ngày càng lớn, thì ra lòng can đảm của Tĩnh Phi cũng đi theo càng lúc càng lớn phải không?”
“Hoàng huynh…” Tây Môn Tĩnh Phi quỳ trên mặt đất một khắc không biết phải nói gì:” Thần đệ chẳng qua là…”
“Tốt lắm, hoàng đệ còn không mau đứng dậy, trẫm còn có việc muốn cùng hoàng hậu trò chuyện, đệ trước trở về phủ đi.”
“Dạ!” Tây Môn Tĩnh Phi do dự chốc lát, dau đó đứng dậy cáo lui.
Mộ Cẩm Cẩm vẫn bất động như cũ không giải thích được gãi gãi tay áo Tây Môn Liệt Phong:” Chàng làm sao vậy, bộ dạng giống như rất không vui, Tĩnh Phi có phải hay không đắc tội chàng, chàng mới hung dữ với hắn như vậy?”
“Bộ dáng trẫm mới vừa rất hung dữ với hắn sao?” Tây Môn Liệt Phong âm trầm hỏi.
“Dĩ nhiên.” Nàng nghiêm trang gật đầu:” Chàng không thấy được Tĩnh Phi nhìn thấy sắc mặt của chàng liền thay đổi ư, thiệt là, vô duyên vô cớ lại đi dọa hài tử nhà người ta, Tĩnh Phi là đệ đệ ruột thịt của chàng a.”
“Nàng đây là đang vì tên tiểu tử kia đòi công đạo?” Nghe được Mộ Cẩm Cẩm bênh vực đệ đệ của mình như vậy, Liệt Phong phát hiện tâm tình của hắn càng ngày càng khó chịu, mặc dù hắn dễ dàng tha thứ cho Mộ Cẩm Cẩm ở trước mặt hắn làm ra đủ loại hành vi cổ quái, nhưng là nếu như nàng đem nụ cười sáng lạn buông thả cho người khác như vậy, từ đáy lòng hắn không cách nào tiếp nhận sự thật này được, huống chi, Tĩnh Phi lại có dung mạo cũng không kém hơn hắn, lấy loại tính cách vô ưu vô lo này của Mộ Cẩm Cẩm, tựa hồ có rất ít nam nhân có thể cự tuyệt được mị lực của nàng, một khi lâu ngày sinh tình… Hắn không dám suy nghĩ tiếp nữa…
“Chàng đây là ý gì?” Cảm giác hắn nói chuyện thật vô đạo lý khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Cẩm Cẩm cũng không khỏi lạnh lùng theo:” Cái gì gọi là ta vì tên tiểu tử kia đòi công đạo?”
Thấy bộ dáng giống như muốn tức giận của nàng, Tây Môn Liệt Phong nhanh chóng thu hồi tính tình của mình, bàn tay to lôi kéo, hắn đem nàng ôm đến trong *** của mình.
“Cẩm Nhi, nàng tức giận với trẫm?”
“Hừ! Là dó chàng thấy ta cùng một chỗ với Tĩnh Phi nên tức giận sao?” Đừng tưởng rằng Mộ Cẩm Cẩm nàng là kẻ ngu, cái thời đại phong kiến này, đối với chuyện nam nữ thụ thụ bất thân là rất coi trọng.
“Trẫm làm sao lại tức giận với Cẩm Nhi nha, chẳng qua là gần đây trẫm bộn bề nhiều việc triều chính cho nên cảm giác hơi mệt chút mà thôi, trải qua điều tra cẩn thận, trẫm phát hiện trong triều có một số cựu thần ỷ vào mình có chút quyền lực mà hoành hành ngang ngược, muốn làm gì thì làm, trẫm rất muốn diệt trừ tận gốc bọn họ, nhưng là bây giờ trong tay trẫm còn chưa có đủ căn cứ chính xác…”
“Vậy làm sao bây giờ?” Vừa nghe đến hắn vì chuyện triều chính mà đau đầu, Mộ Cẩm Cẩm rất nhanh ném việc mới xảy ra tới sau ót.
“Yên tâm đi, trẫm tự có biện pháp.” Thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rốt cục tản đi, Tây Môn Liệt Phong tâm tình cũng dần dần tốt lên:” Mấy năm nay, ở bên người trẫm cũng có nuôi dưỡng một số tâm phúc, nếu bọn họ có bất kỳ động tĩnh gì, trẫm cũng sẽ là người đầu tiên biết được, cho nên rất nhanh, những cựu thần dám ăn hối lộ làm trái phép nước cũng sẽ bị trẫm nắm được.”
Mộ Cẩm Cẩm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong *** hắn lên, một tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt có chút gầy gò của hắn:” Liệt Phong, ta xem chàng gần đây ngày ngày bận rộn, so với trước kia rõ ràng gầy hơn rất nhiều, thân thể là quan trọng nhất, đừng quá vất vả vì những chuyện kia mà phiền lòng, nếu như chàng bất hạnh sinh bệnh, Cẩm Nhi sẽ rất đau lòng.”
Một phen ôn ôn nhu nhu, lòng dạ Tây Môn Liệt Phong như được soi sáng rộng mở tràn ngập ấm áp, hắn không nói gì chỉ đem nàng ôm trong ***, lẳng lặng hiểu rõ an bình chốc lát này.
Có thể được nữ nhân mình chân chính thương yêu quan tâm như vậy, hắn còn có thể cầu mong gì?
Bởi vì cả ngày bận việc triều chính, hơn nữa lúc nào cũng phải tận lực cũng lũ nịnh thần trong triều diễn trò, lại thêm những ngày gần đây nhiệt độ khí trời đột nhiên giảm xuống, khiến cho Tây Môn Liệt Phong cả người vô lực không chịu nổi.
Lúc nửa đêm, hắn kéo một thân mệt mỏi bước vào tẩm cung, Mộ Cẩm Cẩm đã trầm trầm ngủ thiếp đi, *** ngoài xuống, hắn nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, mượn ánh trăng phía ngoài, hắn nhìn nữ nhân trên giường khuôn mặt tinh khiết không lúc nào là không tản ra ánh sáng mê người.
Cổ họng đau rát khó chịu, Liệt Phong khống chế không được ho nhẹ mấy tiếng, ở trong đêm khuya yên tĩnh trở lên trống rỗng lạ thường, Mộ Cẩm Cẩm nằm trên giường lẩm bẩm mấy tiếng, khẽ lật mình lại, trong giấc mộng nàng giống như cảm thấy khác thường, chậm rãi mở hai mắt ra, nàng nhìn thấy Tây Môn Liệt Phong ngồi bên giường trên người khoác một tầng ánh trăng nhàn nhạt, trên gương mặt trẻ tuổi tuấn mỹ như tượng nhuộm một sắc thái nhu hòa.
“Liệt Phong…”
“Ta đánh thức nàng sao?” Vừa nói đồng thời hắn cũng không nhịn được mà ho nhẹ thêm vài tiếng, Mộ Cẩm Cẩm vội vàng từ trên giường ngồi dậy, khuôn mặt tràn đầy lo lắng, vươn tay nhỏ bé ra sờ lên trán của hắn.
“Làm sao lại ho khan như vậy, ngã bệnh sao?” Tay nhỏ bé vừa mới chạm vào cái trán nóng hổi của hắn, nàng liền bị nhiệt độ này làm so sợ đến trong lòng thất kinh.
“Trời ạ, đầu của chàng rất nóng…”
Nàng vội vàng xuống giường, đem cây nến trên bàn đốt lên, mượn ánh nến, nàng nhìn thấy được khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của hắn, tâm Mộ Cẩm Cẩm bởi vì thần sắc bị bệnh của hắn mà cảm thấy nhói đau.
“Thu Nguyệt, Tiểu Đức Tử, mau truyền ngự y…”
“Cẩm Nhi…” Tây Môn Liệt Phong vội vàng đem thân ảnh bận rộn không ngừng của nàng ôm vào trong ***:” Trẫm chẳng qua là có chút nhức đầu mà thôi, ngủ một cái là tốt rồi, mấy ngày qua khí trời quá lạnh, nàng đừng đứng trên mặt đất chạy tới chạy lui…”
“Đứa ngốc, bệnh đến mức độ này, chàng còn nói mình không có chuyện gì, Thu Nguyệt, cái nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia có phải ngủ đến ૮ɦếƭ đi rồi hay không? Tiểu Đức Tử…”
Nàng quát một tiếng, Tiểu Đức Tử từ bên ngoài vội vàng chạy nhanh vào:” Hoàng hậu nương nương…”
“Được rồi đươc rồi đừng quỳ nữa, nhanh đi gọi ngự y, hoàng thượng bị bệnh…”
“Dạ.” Tiểu Đức Tử vừa nghe xong sợ đến mức xoay người chạy nhanh ra hướng ngoài phòng.
Mộ Cẩm Cẩm đem Tây Môn Liệt Phong an trí nằm trên giường xong, trong miệng còn không ngừng nói lời trách cứ, không bao lâu, một đám ngự y vội vã chạy tới, trải qua một hồi chẩn đoán bệnh, Tây Môn Liệt Phong bị phán định nhiễm phong hàn.
“Hoàng thượng, vì suy nghĩ cho thân thể của người, mấy ngày tiếp theo không nên vào triều sớm, cựu thần sẽ kê vài thang thuốc, đem mười mấy thang thuốc này đun khoảng hai canh giờ, cứ cách năm canh giờ lại uống một lần, một ngày uống ít nhất bốn lần…” (Ying: đoạn này ta hơi khó hiểu một chút, ở cổ đại 1 ngày= 12 canh giờ, mà lão thái y kêu cách 5 canh giờ uống 1 lần~~> 1 ngày cố lắm chỉ uống được 3 lần mà lão thái y kêu uống ít nhất 4 lần thì là mà như thế nào a -_-||)
“Không được!” Tây Môn Liệt Phong suy yếu ho khan vài tiếng:” Trẫm gần đây đang xử lý một số chính sự quan trọng, một ngày cũng không thể trễ nãi, Triệu thái y, có loại thuốc nào uống vào sẽ rất nhanh khỏi hay không…”
“Hoàng thượng, cách điều chế thuốc bắc từ trước đến giờ đều lấy trị liệu chậm làm trụ cột, người chính là bị nhiễm phong hàn, bệnh tình mặc dù không đủ để lấy mạng, nhưng nếu điều trị không tốt, hậu quả có thể vô cùng nghiêm trọng.”
“Trẫm không muốn nghe những thứ này!” Tây Môn Liệt Phong có chút *** cắt đứt lời đối phương:” Bất kể các người dùng phương pháp gì, trẫm muốn trong thời gian nhanh nhất có thể chữa khỏi…”
Mộ Cẩm Cẩm gấp gần ૮ɦếƭ cầm khăn tơ lụa ngồi một bên không ngừng thấm mồ hôi lạnh trên trán cho hắn:” Đừng tùy hứng, bọn họ cũng là vì muốn suy nghĩ của thân thể của chàng…”
“Khụ khụ… Cẩm Nhi, trẫm không thể bởi vì nguyên nhân thân thể suy yếu mà làm trở ngại triều chính, những ngày gần đây, bên ngoài đang có tin đồn một nhóm người muốn thành lập một triều đình nhỏ, nếu như loại tin đồn này không được ngăn lại, chỉ sợ bọn họ một khi đã lớn mạnh, sẽ đối với triều đình bất lợi… Khụ khụ khụ…”
Kịch liệt ho khan làm chúng thái y không khỏi đổ thêm một tầng mồ hôi lạnh, Mộ Cẩm Cẩm mới vừa còn khẩn chương gần ૮ɦếƭ đột nhiên vỗ mạnh vào đầu một cái.
“Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.” Vừa nói, nàng vừa chạy nhanh ra ngoài tẩm cung, không lâu sau, nàng vừa hưng phần trùng trùng chạy trở lại đặt ௱o^ЛƓ ngồi vào trước giường Tây Môn Liệt Phong, trong tay còn nắm một vật thể màu trắng người ngoài nhìn vào thấy có chút kỳ quái.
“Những thứ này là thuốc viên do sứ giả tây phương lần trước tới quốc gia chúng ta tặng, một người là An Đức Lỗ đại thúc nói cho ta biết, đây là dược liệu chữa cảm mạo mà đế quốc Frankish của họ mới nghiên chế ra, trải qua rất nhiều nghiệm chứng lâm sàng, chứng minh chỉ cần uống thuốc này sau ba ngày bênh tình so với khỏi hẳn không sai biệt lắm, ở thời đại này của các ngươi có thể không ai biết được viên thuốc này, nhưng ở thể kỷ hai mươi mốt của chúng ta, bệnh nhân sau khi ngã bệnh cũng sẽ uống loại thuốc tây này, vừa dễ dàng vừa nhanh khỏi…”
“Hoàng hậu, điều này trăm vạn lần không được a, hoàng thượng là long thể ngàn vàng, nếu như sau khi uống thứ đồ này vào, cựu thần sợ sẽ có hậu quả không tốt.”
“Yên tâm đi, những thứ thuốc tây này hiệu quả rất tốt, trước đó vài ngày ta có cảm giác mình bị đau đầu sau khi uống hai bữa thuốc, thân thể rất nhanh trở lại như bình thường…”
“Nhưng là…”
“Trẫm uống!” Tây Môn Liệt Phong nằm trên giường lấy khửu tay chống đỡ nửa thân trên của mình, hắn nhận lấy viên thuốc màu trắng trong tay Mộ Cẩm Cẩm, vừa muốn nhét vào trong miệng, Mộ Cẩm Cẩm liền vội vàng ngăn cản động tác của hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc