Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm - Chương 12

Tác giả: Lăng Nhược Dạ

Bực Mình 

“Nô nô nô… Nô tỳ lĩnh chỉ.” Thu Nguyệt sợ gần ૮ɦếƭ, trời ạ! Chủ tử của nàng thật là lợi hại nha.
“Liệt Phong, chúng ta đi thôi.” Mắng đã nghiền Mộ Cẩm Cẩm hôn cánh tay Tây Môn Liệt Phong một cái, nhẹ nhàng cười chuyển hướng đi về tẩm cung.
“Tốt, vừa lúc trẫm hiện tại rất có tâm tình, nếu tối hôm qua không để cho Cẩm Nhi nàng hưởng thụ được vui vẻ chân chính, như vậy hôm nay trẫm sẽ nhất định ở lại đến bù lại đủ cho nàng.”
“Uy, lời như thế làm sao có thể tùy tiện nói lung tung, chàng thật chán ૮ɦếƭ a…”
Hai người một bên đánh một bên náo rời đi nơi đây, mà Chu Liên Nguyệt chật vật quỳ trên mặt đất thì lộ ra vẻ mặt oán giận.
Mộ Cẩm Cẩm!
Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta nhất định làm cho ngươi rơi vào trong tay ủa ta, hừ! Đến khi đó, xem ta như thế nào đùa chơi ૮ɦếƭ ngươi.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, Tây Môn Liệt Phong lại đề nghị muốn cho nàng đi học nữ công!
Nữ tử thời cổ đại chẳng những không những không có địa vị, hơn nữa còn phải đi học tập thêu thùa đan lát nhàm chán này, không biết tên khốn Tây Môn Liệt Phong rốt cuộc nghe người nào gièm pha, ngày hôm qua sau khi trở lại tẩm cung, ba lắm ba lăm yêu cầu nàng nhất định trong vòng một tháng phải thêu cho hắn một cái khăn tay hình đôi uyên ương, nếu không sẽ cho nàng đẹp mặt!
Mà người nam nhân kia, sau đó thì đi chiếu cố chuyện trong triều, thậm chí có lúc ngay cả tẩm cung cũng không trở về.
Mộ Cẩm Cẩm bị lạnh nhạt gần ba ngày, rốt cuộc nhịn không được trộm một khoản bạc nhỏ quyết định xuất cung một lần nữa gặp người thân quen.
Dù sao Tây Môn Liệt Phong ngày ngày chiếu cố, loay hoay căn bản không có thời gian để ý đến nàng, cũng vừa tốt nàng sẽ mượn cơ hội này ra ngoài đi chơi, sau đại lễ diễu hành ngoài phố lần trước, đối với thế giới bên ngoài càng thêm hứng thú, lần này, nàng thay một thân nam trang, trộm lệnh bài xuất cung của Tây Môn Liệt Phong, biến mình thành một bộ dáng công tử phú gia quang minh chính đại chạy ra hoàng cung.
Thật là không nhìn không biết, sau khi nhìn rồi liền thấy giật mình a!
Hoàng triều Dạ Sát xa xa so sánh với trong tưởng tượng của nàng càng thêm mỹ lệ giàu có, đường phố trơn bóng ngăn nắp, các loại lầu các kiến trúc xinh đẹp, đường phố hai bên bán các loại đồ chơi nhỏ nhỏ, thỉnh thoảng sẽ có vài tạp kỹ biểu diễn, còn có làm xiếc, phía ngoài quả nhiên so sánh với bên trong hoàng cung chơi càng vui hơn.
Mộ Cẩm Cẩm nhìn giống như một tiểu hài tử chưa từng ra khỏi nhà, đông sờ sờ, tây ᴆụng ᴆụng, gặt phải chuyện vui đùa, trực tiếp phất tay hạ bạc thu mua, dù sao lão công nàng cũng là hoàng thượng, một người tiền, hoàng kim dắt đầy người a!
“Phanh!” Đang trong thời điểm Mộ Cẩm Cẩm một bên du ngoạn một bên xem náo nhiệt, đột nhiên có một người xô mạnh khiến nàng ngã xuống, toàn thân đau xót Cẩm Cẩm khẽ kêu một tiếng, ngấng đầu, lại là một thằng bé trai tuổi không lớn lắm.
“Uy! Ngươi đi không mang theo mắt a?”
“Thật xin lỗi thật xin lỗi!” Đối phương liên tục cúi người gật đầu.
Nhìn thằng bé trước mặt bộ dáng vô cùng khẩn trương, Cẩm Cẩm mắt to vừa chuyển, trong đầu lập tức hiện lên tràng diện tên móc túi trộm đồ, ghê tởm! Cái tiểu tử này nó không phải là…
Thời điểm đáy lòng đang nghi ngờ, nàng cảm giác ống tay áo mình đang bị sờ loạn, nàng theo bản năng bảo vệ ngân lượng trong tay áo, hừ hừ! Muốn chơi chiêu này với nàng, Mộ Cẩm Cẩm nàng là người dễ chơi sao?
Nhưng là thằng bé trai trước mắt lực đạo lớn hơn mười phần, nó dùng sức đẩy, Mộ Cẩm Cẩm liền ngửa đầu té về phía sau, ngân lượng giấu trong tay áo rơi đầy đất, thằng bé trai nhanh chóng nhặt lên, xoay người chạy trốn về phía ngược lại, Mộ Cẩm Cẩm tay mắt lanh lẹ bắt được cổ chân của thằng bé…
“Ngươi đứng lại đó cho ta…”
Đang trong lúc Cẩm Cẩm ra sức phản kháng, trên mặt đường đột nhiên xuất hiện một đám khất cái nam tử đem nàng bao bọc vây quanh.
Ông trời! Nàng nàng nàng… Sẽ không phải là gặp được Lão đại cái bang chứ? ThichTruyen.VN - Website đọc truyện số 1 !
“Tiểu tử thối, nếu như ngươi còn muốn lưu lại cái mạng sống của mình, thì đừng ngăn cản lão gia phát tài, nếu không…”
Một thanh trường kiếm thẳng tắp hướng về phía trước khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:” Cũng đừng trách lão gia đây đối với ngươi không khách khí!”
“Bọn khốn khi*p các người thật là to gan, không còn coi vương pháp ra gì, dám ςướק bóc bạc của đại gia…” Mộ Cẩm Cẩm đang tiếp tục muốn nói thì đã thấy chuôi kiếm thẳng tắp hướng cổ họng nàng đâm tới, hù dọa nàng nhắm chặt hai mắt lại,” Khốn khi*p khốn khi*p, nếu như các người muốn làm thịt ta, cho dù xuống địa ngục, ta cũng sẽ biến thành cô hồn dã quỷ đi theo ám các người sống không bằng ૮ɦếƭ…”
“Phanh!”
Bên tai đột nhiên xuất hiện thanh âm kim khí rơi xuống đất, tiếp theo, tiếng một trận đánh nhau cùng tiếng kêu đau không dứt bên tai, Cẩm Cẩm len lén mở mắt, chỉ thấy một bạch y nam tử (nam tử mặc trang phục màu trắng) thân thủ nhanh nhẹn đánh đám khất cái đã tính toán vây công nàng ngã hết xuống đất, không bao lâu, một đám thị vệ mặc quan phục từ xa chạy gần tới.
“Tiểu vương gia, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin tiểu vương gia trách phạt…”
Bạch y nam tử ưu nhã vỗ vỗ ống tay áo,” Đem hết những kẻ trộm này bắt lại đưa đến quan phủ điều tra cho bổn vương.”
Mấy tên khất cái bị đánh vừa nghe đến thân phận của đối phương đả thương mìn là tiểu vương gia, bị làm cho sợ hãi rốt rít quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đáng tiếc kết quả cuối cùng bọn họ vẫn bị thi vệ thẳng tay bắt về quan phủ.
Tây Môn Tĩnh Phi tuấn mỹ buông thỏng nhìn Mộ Cẩm Cẩm đang ngồi dưới đất,” Vị huynh đài này, ngươi không sao chứ?”
Huynh đài? Cẩm Cẩm buồn cười với kiểu xưng hô như thế, nàng một bộ vỗ quần áo đứng dậy, đem mũ đội trên đầu khẻ chỉnh trang lại, thuận tiện dâng lên vẻ mặt mỉm cười khả ái mê người.
“Tĩnh Phi, ngươi mau nhìn xem ta là ai?”
“A…Hoàng…”
Chữ còn lại còn chưa phát ra khỏi miệng, Mộ Cẩm Cẩm vội vàng lấy tay che miệng Tây Môn Tĩnh Phi lại, nàng nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai đối với hai người bọn họ sinh ra hoài nghi, mới tức giận trừng mắt liếc hắn một cái,” Ta là cải trang xuất cung, chớ có lớn tiếng tuyên dương.”
Tây Môn Tĩnh Phong miệng bị che không nhịn được lắc đầu,” Ta là thấy ngươi len lén xuất cung thì đúng hơn.”
Kết quả, Tây Môn Tĩnh Phi anh tuấn tiêu sái lại bị Mộ Cẩm Cẩm quấn quýt ђàภђ ђạ, bị buộc phải phụng bồi vị hoàng hậu nương nương cả gan làm loạn này đi lòng vòng trong kinh thành, cuối cùng, Mộ Cẩm Cẩm hết cứng rắn đến nhõng nhẽo đòi đến thăm phủ vương gia của Tây Môn Tĩnh Phi, vốn là đang có công sự trong người Tây Môn Tĩnh Phi đành phải thoái thác công sự lại, theo tiểu nữ nhân tinh quái trước mắt này trở lại vương phủ.
Dọc theo đường đi, nghe nữ nhân bên cạnh líu ríu nói không ngừng, thật là kỳ quái! Vì sao người này lại cùng với Cẩm phi trước kia bất đồng nhiều như vậy?
“Hoàng hậu nương nương, đem mình giả trang thành bộ dáng nam tử xuất cung, ta nghĩ, hoàng huynh ta sợ rằng chưa hay biết gì a.” Tĩnh Phi không nhịn được nhẹ giọng trêu chọc nói.
Mộ Cẩm Cẩm đang thưởng thức phong cảnh vương phủ mỹ lệ cái miệng nhỏ liền nhếch lên,” Ai bảo cái tên man tử đại ca của ngươi đột nhiên điên không biết nói đạo lý, lại áp bức ta, ra lệnh ta phải chuẩn bị 乃út lông viết thơ đánh đàn, nếu không ra ngoài hóng mát một chút, ta nhất định sẽ bị buồn ૮ɦếƭ trong hậu cung.” Vừa nghĩ tới Tây Môn Liệt Phong cả ngày chỉ lo làm chính sự, tâm tình của nàng sẽ tốt tới cực điểm.
“Cho nên, ta quyết định hướng thế lực ác chế khiêu chiến, hắn bắt ta học nữ công, ta đây liền hết lần này tới lần khác không học, hắn bắt ta phải biết điều một chút ở trong hậu cung làm hoàng hậu vậy ta đây cũng liền hết lần này tới lần khác không làm, nhìn xem hắn có thể làm gì được ta?”
Tĩnh Phi vô lực lắc đầu:” Ta biết hoàng huynh cưng chiều ngươi, nhưng là ngươi khiến cho huynh ấy phát hỏa quá mức, ta cũng không dám bảo đảm hoàng huynh còn có thể dung túng cho sự tùy hứng của ngươi nữa hay không.”
“Không sao, hắn bây giờ bởi vì công sự đều rất bận rộn, căn bản không có thời gian để ý tới ta, chờ ta chơi chán sẽ len lèn hồi cung, ta đảm bảo sẽ không để cho người khác phát hiện ra, wow! Hậu hoa viên nhà ngươi thật xinh đẹp nga, lại có núi giả, lại có nước chảy, trời ạ! Còn đây là bàn đu dây!” Mộ Cẩm Cẩm hăng hái đặt ௱ôЛƓ ngồi lên bàn đu dây đong đưa,” Tĩnh Phi, ta không nghĩ tới một nam hài tử như ngươi, lại chơi loại trò cho nữ hài tử này, hắc hắc! Bình thường nhất định là thừa dịp hạ nhân không để ý liền lén tới đây chơi vài vòng có đúng hay không?”
Sắc mặt trầm ổn của Tây Môn Tĩnh Phi khẽ mỉm cười,” Cái bàn đu dây này đặc biệt làm vì một cô nương.”
“Di? Cô nương?” Cẩm Cẩm tò mò nhướng lông mày,” Bạn gái của ngươi a?” Mặc dù Tây Môn Tĩnh Phi trước mắt này bộ dáng không có đẹp trai như lão công nhà nàng, nhưng là hai huynh đệ hắn trình độ mê người cũng là mỗi người một vẻ, nếu như qua mấy năm sau, tiểu suất ca này nhất định sẽ trở thành một đại suất ca.
Nghe đến đó, Tây Môn Tĩnh Phi đang ngồi ngay ngắn trên một cái ghế trúc uống trà nhẹ nhàng để cái chén xuống,” Nói vậy, ta phát hiện cách nói chuyện của hoàng hậu nương nương rất giống của vị cô nương kia thậm chí còn có mấy phần tương tự, có chút quái dị, có chút khiến cho người ta không giải thích được, hơn nữa cử chỉ hành động cùng người bình thường cũng bất đồng.”
“Ta không phải là người ở đây, cử chỉ hành động dĩ nhiên cùng thời đại này có điều bất đồng.” Thấy đối phương mày rậm nhảy lên, Mộ Cẩm Cẩm không nại phiền phất phất tay,” Quên đi, nói ra ngươi cũng sẽ không tin tưởng, cổ nhân các người đều là một đám đầu gỗ mục, ૮ɦếƭ cũng không nghĩ được gì…”
Nói như vậy, càng làm gia tăng trí tò mò của Tây Môn Tĩnh Phi,” Hoàng hậu…”
“Hoàng thượng giá lâm—“
Cách đó không xa truyền đến một tiếng la, điều này làm cho người đang đu dây cùng người đang muốn hỏi chuyện đồng thời ngẩn ra, Mộ Cẩm Cẩm không giải thích được nhìn về phía Tây Môn Tĩnh Phi, mà Tây Môn Tĩnh Phi thì làm một bộ không liên quan nhú nhún vai,” Là ta sai người tiến cung báo cho hoàng thượng, ngươi bây giờ đang ở vương phủ.”
“Uy! Ngươi đồ tiểu nhân này, làm sao có thể bán đứng ta?” Mộ Cẩm Cẩm muốn nhảy xuống bàn đu dây tính toán chạy trốn, không nghĩ tới Tây Môn Liệt Phong tuấn dung đã đóng băng, đang cùng một đám người vừa đi tới hậu hoa viên.
Tĩnh Phi quỳ xuống nghênh giá, còn Mộ Cẩm Cẩm đang định chạy trốn thì lại bị lão công nàng vừa vặn bắt được.
Thấy tiểu thê tử tân hôn của mình trên người lại mặc một trang phục nam nhân, hơn nữa bên hông còn đeo lệnh bài xuất cung của hắn, Tây Môn Liệt Phong thật là tức cũng không tức được mà muốn giận cũng không giận được.
“Thật là to gan, nàng lại dám lén sau lưng trẫm xuất cung, hơn nữa… Còn không biết sống ૮ɦếƭ mà trộm lệnh bài của trẫm, Cẩm Nhi, nàng không muốn sống nữa có phải hay không?”
“Người ta chẳng qua là cảm thấy ở trong cung rất buồn bực? Hơn nữa chàng còn ép ta học cái gì mà cung quy cùng nữ công… Ngổn ngang, ta thật sự chán những thứ đó, cho nên liền ra cung dạo chơi…” Vừa nói, Mộ Cẩm Cẩm vừa đem đồ chơi mình mua được móc ra đưa đến trước mặt Tây Môn Liệt Phong:” Chàng nhìn đi, những thứ đồ này ở trong cung không có mà xem ơ.”
“Nàng cùng Tĩnh Phi như thế nào gặp nhau?”
“Chuyện này nói ra rất dài, lúc ta vừa xuất cung không lâu, bất hạnh gặp phải một nhóm cường đạo Gi*t người không chớp mắt, bọn họ đem người của mình bao vây Tĩnh Phi, chẳng những không để ý đến tay nhỏ bẻ của hắn, còn sờ sờ khuôn mặt bé nhỏ của hắn, lúc này ta mới phát hiện đám ác nhân kia coi trọng bộ dáng mê người của Tĩnh Phi, tính toán đem bắt lại đưa vào trong sơn trại làm áp trại tiểu nam, nói như thế nào Tĩnh Phi cũng là chú em của ta, cho nên bổn đại nữ hiệp liền lợi dụng thảo quyền trái, thảo quyền phải, vô cực bát quái chân, hàng long thập bát chưởng, vô ảnh cước đem đám ác nhân kia đánh cho hoa rơi nước chảy, trong lúc vô tình cứu được Tĩnh Phi nhà chàng.”
Lựa thời chống đỡ hủy một chút hình tượng của tiểu tử này hẳn không tính là quá mức đi, ai bảo tiểu tử này có ý xấu bán đứng nàng.
Tây Môn Tĩnh Phi vừa mới nghe xong lời kể của nàng, bị tức suýt té xỉu! Năng lực bịa chuyện của nữ nhân này thật đúng là làm người ta bội phục.
“Hoàng huynh, chuyện không phải như vậy, xem ra đệ phải nói toàn bộ sự thật đã trải qua, nếu không đệ sợ có một ngày hoàng huynh sẽ phán đệ tội khi quân mất, sự thật là hoàng hậu nương nương suýt nữa bị một tên trong nhóm khất cái ςướק bóc, nếu như không phải đệ kịp thời cứu nàng, thì bây giờ hoàng hậu nương nương có khi đã thành hồn ma dưới lưỡi đao của bọn người đó rồi.”
“Tây Môn Tĩnh Phi, ngươi nói hưu nói vượn!”
“Công đạo ở tại lòng người!” Tĩnh Phi mới không bởi vì vẻ mặt cùng ánh mắt cảnh cáo cảu nàng mà bị uy Hi*p đâu.
Mắt thấy gương mặt tuấn tú của Tây Môn Liệt Phong càng ngày càng đen, Mộ Cẩm Cẩm cái miệng nhỏ nhắn chu ra, đặt ௱ôЛƓ ngồi vào chiếc ghế Tây Môn Tĩnh Phi vừa ngồi, thuận tiện hai tay khoanh trước иgự¢ thở một hơi.
“Không chơi nữa! Không chơi nữa! Cả ngày sống trong tòa hoàng cung này ta nhanh sắp ૮ɦếƭ, hôm nay ta nghĩ ra được ra ngoài hóng mát một chút, huynh đệ hai người các ngươi liền bắt bẻ khi dễ ta, ngôi vị hoàng hậu này ta quyết định không làm nữa!”
“Cẩm Nhi, nàng đừng tùy hứng như vậy nữa có được không?” Tây Môn Liệt Phong phát hiện tóc mình gần đây cũng bạc mất vài cái, Mộ Cẩm Cẩm nhất định là ác ma trời cao phái xuống trừng phạt hắn, nếu không hắn làm sao lại gặp được, nha đầu này thật đúng là không có biện pháp trừng trị.
Tây Môn Tĩnh Phi thì không thể tin được vào lỗ tai của mình, vị trí hoàng hậu này không nữ nhân nào không mơ ước, nhưng Mộ Cẩm Cẩm này…
“Chàng ngày ngày ép ta học nữ công, phiền muốn ૮ɦếƭ, sau khi cùng chàng hồi cung, chàng lại bận rộn đi làm đại sự của chàng, hơn nữa sẽ lại bắt ta phải biết điều một chút ở lại nơi đó học những thứ nhàm chán kia…”
“Trẫm cho nàng học nữ công, đơn giản chính là muốn thời gian của nàng đỡ nhàm chán, mấy ngày nay, triều đình phát sinh nhiều đại sự, trẫm cả ngày chiếu cố về công chuyện, chính là sợ nàng buồn bực mới đề nghị như vậy, nếu như nàng không muốn học những thứ đó, vậy sau này trẫm không bắt ép nàng nữa không được sao?”
Mộ Cẩm Cẩm khoanh hai tay trước иgự¢ cằm vung lên,” Chàng nói đều là sự thật?”
“Vua không nói chơi, bất quá…” Liệt Phong đem Mộ Cẩm Cẩm kéo đến trước mặt mình:” Trẫm có thể đáp ứng không ép nàng đi học nữ công, nhưng là việc hôm nay nàng tự ý xuất cung, trẫm nhất định phải trừng phạt nàng, sau khi hồi cung, dùng 乃út lông chép lại Kinh Thi, ít một chữ thì đánh vào lòng bàn tay một cái thật mạnh!”
“Tây Môn Liệt Phong…”
“Chuyện khác trẫm có thể để nàng tùy ứng, duy chỉ có việc xuất cung này, trẫm tuyệt không thể bỏ qua, nàng có biết ở ngoài cung rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm hay không, nếu như Cẩm Nhi nàng bất hạnh xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nàng bảo trẫm phải đối mặt với hậu quả đó như thế nào, cho nên…” Hắn gõ gõ cái đầu nhỏ của nàng, ”Tội ૮ɦếƭ có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, hình phạt lần này nàng chạy không khỏi đâu.”
Cẩm Cẩm bất mãn vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, trong lòng mặc dù không phục hắn trách phạt, nhưng vì lời hắn vừa nói là lo lắng cho mình mà sinh ra tự trách, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu trong иgự¢ của hắn, nàng tuyệt không để ý động tác thân mật như vậy bày ra trước mắt người khác.
“Liệt Phong, nếu như ít hơn một chữ, có thể hay không đổi phạt đánh tay thành hôn một cái a?”
Từ trong иgự¢ của hắn truyền tới thanh âm rầu rĩ, để mọi người ở đây có thể nghe được rõ ràng, Tây Môn Liệt Phong gương mặt tuấn tú hiện lên lúng túng trong chốc lát, hắn làm bộ uy nghiêm hướng những người thích xem náo nhiệt nói:” Cúi đầu xuống cho trẫm!”
Lệnh vừa hạ xuống, mọi người không khỏi bị ૮ưỡɳɠ éρ mà cúi đầu, Tây Môn Tĩnh Phi đứng ở một bên không nhịn được mà cười trộm mấy tiếng, không nghĩ tới chỉ dâu nhỏ của hắn thật đúng là rất khôi hài, khó trách đại ca hắn lại nhiều lần để mặc sự tùy hứng của nàng, một tiểu nữ tử vừa xinh đẹp động lòng người như vậy, bất kỳ một nam nhân nào khi nghe được lời này cũng đều không có cách nào nhẫn tâm đi trách phạt nàng.
Lơ đãng, Liệt Phong nhìn thấy được vẻ thưởng thức trên gương mặt của Tĩnh Phi, đáy lòng không khỏi sinh ra ghen tỵ.
“Tây Môn Tĩnh Phi, mặc dù đệ có công báo tin, tuy nhiên lại làm trễ nải công sự trẫm giao cho đệ, về tư, trẫm thưởng cho đệ ngàn lượng hoàng kim, về công, trẫm phải phạt đệ quỳ thẳng tại đây hai canh giờ để suy nghĩ lại hành động của mình, bãi giá hồi cung!”
Nói xong, Liệt Phong ôm kiều thê xoay người rời khỏi đây, lúc gần đi, Cẩm Cẩm còn làm giận hướng hắn chớp chớp mắt:” Kết quả của tiểu nhân!”
“Hoàng huynh… Hoàng huynh…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc