Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm - Chương 07

Tác giả: Lăng Nhược Dạ

Làm Trách

Đôi mày nhéo lại, nghe được nữ nhân này còn muốn rời bỏ khỏi hắn mà đi, một cỗ tức giận làm cho bàn tay đang ôm nàng gia tăng thêm mấy phần lực đạo.
“Xem ra nàng tựa hồ chưa hiểu ra được lập trường của mình bây giờ, nàng là nữ nhân của trẫm! Sự thật này nàng không thể chối bỏ được, Cẩm nhi…” Hắn Khêu g** ở bên tai nàng giọng nói trầm thấp gọi, khiến cho Mộ Cẩm Cẩm cả người run lên.
“Nếu như phục tùng trẫm, có lẽ, trẫm sẽ làm cho danh phận của nàng tăng thêm mấy bậc.”
“Điều này luôn luôn không phải là nguyên tắc làm người của ta, nếu như trái lương tâm đi làm chuyện mình không muốn làm để đi mưu cầu những thứ danh phân nhàm chán cực độ kia, hoàng thượng cho là Mộ Cẩm Cẩm ta có thể làm được, như vậy ta thật bất hạnh nói cho ngươi biết, ngươi nhìn lầm người!”
Mộ Cẩm Cẩm—“ Trên mặt của hắn nhanh chóng lộ ra vẻ giận dỗi.
“Giữa phu thê vốn nên là tương kính yêu thương lẫn nhau, tư tưởng của ta luôn là không có thêm chi chi nhánh nhánh trong quan hệ hai người, ngươi là hoàng đế cao cao tại thượng, ngươi là lão đại của mọi người nên có thể ra lệnh cho tất cả mọi người phải tuân theo ngươi, phải làm vừa lòng ngươi, nhưng là ta bất đồng, ta là người của tương lai, tư tưởng cùng lo-gích hoàn toàn dừng lại ở thể kỷ hai mươi mốt, có lẽ ngươi nghe không hiểu ta rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng mà ta vẫn cứ nói, Mộ Cẩm Cẩm ta sẽ không vì vinh hoa phú quý mà đi nhượng bộ bất cứ người nào.”
Nghe thêm những lời đại nghịch bất đạo này lần nữa, Tây Môn Liệt Phong tức giận đứng lên,” Rất tốt, nàng mặc dù phản kháng, bất quá trẫm sẽ không để ý mà nói cho nàng một tiếng, mỗi người cũng đều có một giới hạn nhất định, nếu nàng lại không biết phân biệt, ngoan cố chống cự, Cẩm phi, kết quả nàng chỉ có thể là bị trẫm vĩnh viễn cô lập.”
Sau khi nói những lời này xong, hắn giận đến phất tay áo rời đi, nhìn bóng lưng dứt khoát lãnh khốc của hắn, Mộ Cẩm Cẩm phát hiện tâm mình thế nhưng không tự chủ được mà cảm thấy cực khó chịu.
Nàng đây rốt cuộc là bị làm sao?

Tây Môn Liệt Phong hắn đi rồi! Thối hoàng đế đi rồi!
Mộ Cẩm Cẩm nhàm chán ngồi ở bên ao sen hừ nhẹ mấy câu níu lấy cánh hoa trong tay từng mảnh từng mảnh ném vào trong hồ nước.
Cái gì mà làm ra bộ uy phong lãnh khốc, tự cho mình là hoàng đế liền rất giỏi ư, lại dùng cái loại thái độ này uy hiếp nàng.
Càng nghĩ càng thấy tức, trong lòng của nàng cảm thấy rất khó chịu, nơi xa, truyền đến thanh âm của mấy nữ từ cười hì hì, Mộ Cẩm Cẩm đang nhéo cánh hoa men theo thanh âm mà nhìn lại, nguyên lai là Nguyệt quý phi, phía sau nàng còn có mấy phi tần đi theo vuốt ௱o^ЛƓ ngựa, sáu bẩy mỹ nhân mặc hoa phục lòe loẹt đang từ xa tiến lại gần, bất quá khi nhìn thấy nàng lại trưng ra bộ dáng ôn nhu kiêu căng, thật làm cho người ta nhìn thấy phiền.
Những nữ nhân này tư thái thật đúng là đủ khoa trương, bước đi thì ẻo lả, cười thì rõ ràng là rất giả tạo, còn bày ra bộ dáng thanh tao quý phái, nhất là ả quý phi kia…
Nha đầu Đông Tuyết đáng thương ở bên cạnh nàng ta, sau đợt trước nàng có nhìn thấy được vài lần, trên mặt không phải bị thương, thì cả người đều có dấu vết xanh tím, hiên nhiên là bị vị quý phi kia cố ý trả thù, loại nữ nhân này thật hẳn là phải chịu giáo huấn thật gay gắt.
Mắt to vừa chuyển, Mộ Cẩm Cẩm ngồi bên cạnh ao trên khuôn mặt liền hiện lên nụ cười xấu xa đen tối, chuyển thân một cái, nàng tránh thoát tầm mắt của Nguyệt quý phi, len lén đến nấp sau rừng cây.
Nguyệt quý phi đang đi cùng các phi tần khác làm bộ thần thái cao ngạo, mười ngón tay nhỏ và dài nhẹ nhạng vuốt vuốt hai lọn tóc mai bên tai.
“Nghe nói ngày hôm qua Hoàng thượng phái người tuyên Lệ phi đến tẩm cung của người thị tẩm, xem ra khẩu vị gần đây của hoàng thượng chúng ta tựa hồ trở nên có chút kỳ quái rồi.”
“Nguyệt quý phi người chớ đa tâm, Hoàng thượng gọi thần thiếp đến tẩm cung của người chẳng qua là hỏi thăm nghi thức của phụ thân thiếp ở Đông Tấn nước Du, chứ không có ý tứ gì khác.” Cô gái bị gọi là Lệ phi hạ thấp người, trong lúc nói biểu lộ có chút khẩn trương sợ hãi.
“A?” Nguyệt quý phi nghiêng đầu, trên môi hiện lên một tia cười lạnh,” Thật chẳng qua chỉ là đàm luận chuyện công sự đơn giản như vậy?”
“Thần thiếp không dám nói dối người Nguyệt quý phi.”
“Lệ phi, năm đó mọi người cùng nhau vào cung, nếu như không có ta nói giúp ngươi vài câu thì hoàng thượng cũng sẽ không đem ánh mắt rơi vào trên người của ngươi, lại càng không có danh phận Lệ phi nương nương ngày hôm nay, cho nên…”
“Nguyệt quý phi xin người yên tâm, thần thiếp tự biết dung mạo cùng tài văn chương của mình không so sánh được với Nguyệt quý phi, huống chi, ở trong hậu cung này, cũng không ai dám cùng Nguyệt quý phi tranh thủ tình cảm, thần thiếp chỉ mong có thể an an ổn ổn ở lại trong hậu cung làm một Lệ phi nho nhỏ này là đã thấy hài lòng lắm rồi.”
“Biết như vậy là tốt.” Nguyệt quý phi quay đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên tất cả đều là bộ dạng ích kỷ, nàng cùng mấy tần phi ưu nhã đi lại bên cạnh bờ ao sen, trong ao yên lặng thỉnh thoảng có mấy con chim nhỏ xinh đẹp bay qua.
Đột nhiên, có một cánh tay đẫm nước đang dần dần hiện ra từ trong ao, thấy thế, Nguyệt quý phi đang đi ngơ ngác dừng lại một chút, khi nàng tận mắt thấy cánh tay kia từ từ mở rộng nhô lên cao, nàng bị làm cho sợ đến hoa dung thất sắc.
“Quỷ! Có quỷ!” Nàng lùi lại mấy bước, tay phải run rẩy chỉ vào trong ao, chúng phi tần cũng theo tiếng nói mà nhìn lại.
Liền thấy một cánh tay trắng non mịn đang dần dần từ trong ao vươn ra, ngay sau đó, là đỉnh đầu tóc tai bù xù cũng dần dần hiện lên mặt nước, khuôn mặt bị một đầu tóc đen nhánh che phủ hết, mọi người không thể nhìn ra được là ai, chỉ thấy một cái đầu tròn đen thùi lùi.
“Nguyệt quý phi… Nguyệt quý phi…”
Cái đầu trong ao chẫm rãi hướng về phía bọn họ, thanh âm khàn giọng giống như quỷ mị kêu ra.
“Nguyệt quý phi, ta ૮ɦếƭ rất thê thảm, đền mạng cho ta… Ngươi đền mạng cho ta…”
“A… Có quỷ! Có quỷ a!”
Khuôn mặt mới vừa còn bá đạo phách lối của Nguyệt quý phi phút chốc bị dọa cho xoay người bỏ chạy lấy người.
“Phanh!” Vấp chân một cái, nàng nặng nề té ngã trên mặt đất, cái trán trắng nõn bị ***ng vào một tảng đá bén nhọn, máu tươi trong nháy mắt chảy ra khắp mặt cùng trên cổ.
“Trời ạ! Nguyệt quý phi…” Chúng phi tần bị làm cho sợ đến mức cổ họng nghẹn không phát ra được tiếng nào.
Còn cái đầu tròn tròn đen đen ở trong ao kia thì hết lần này tới lần khác hướng về phía bọn họ kêu ai oán.
“Đền mạng cho tôi… Đền mạng cho tôi…”
Hiện trường bao trùm một không khí kinh hoàng hoảng loạn, các phi tần thì bị doạn cho chạy chốn tứ phía, Tây Môn Liệt Phong đang ngồi trong kiệu đi qua liền nghe được thanh âm vô cùng huyên náo, khi hắn đi tới nơi đây, chỉ thấy Nguyệt quý phi khuôn mặt đầy máu đang kêu la khóc lóc, mà trong ao…ThichTruyen.VN - Website đọc truyện số 1 !
Trời ạ! Chỉ thấy một cái đầu đen thui, không nhìn rõ được khuôn mặt.
“Hoàng thượng…” Chúng phi tần sau khi nhìn thấy được Tây Môn Liệt Phong liền bị dọa cho sợ đến cuống quýt ngã quỵ ra đầy đất, còn Mộ Cẩm Cẩm đang ở trong nước kia vào lúc này đột nhiên đưa tay gạt bỏ hết tóc dài đen che mặt hất về phía đằng sau ót.
Nhìn thấy được bộ dạng Nguyệt quý phi té lăn trên mặt đất như chó gặm cứt, nàng nhịn không được phá lên cười ha ha.
“Dầy! Tại sao lại có người nhát gan đến mức độ này, ban ngày ban mặt làm gì có chuyện ma quái a, xem ra Nguyệt quý phi vĩ đại của chúng ta trong lòng chính là có quỷ, ha ha ha…”
“Mộ Cẩm Cẩm, lại là ngươi?” Nguyệt quý phi vừa đau vừa giận sau khi nhìn thầy Tây Môn Liệt Phong xuất hiện liền vừa khóc vừa náo la hét hắn phải đứng ra vì mình làm chủ.
Tây Môn Liệt Phong cau mày, thật muốn đem Mộ Cẩm Cẩm đang hoan hỉ vì chuyện mình vừa gây ra kia treo ngược lên đánh một trận thật nặng, nữ nhân này có phải hay không đã làm ra chuyện vượt quá mức.
“Đi lên!” Hướng về phía Mộ Cẩm Cẩm trong ao, hắn quát một tiếng chói tai.
“Không lên!” Mộ Cẩm Cẩm trong nước đang tận hứng vì thành tựu mình làm được mới không ngốc mà lên, nếu lên, nam nhân này nhất định dùng thân phận Hoàng thượng để trách phạt nàng, dù sao có thể trốn được lúc nào thì trốn lúc đó.
“Mộ Cẩm Cẩm!” Thật không ngờ tới, trên cõi đời này lại có nữ nhân to gan như vậy,” Đi lên cho trẫm, có nghe hay không.”
“Nghe được, nhưng ta sẽ không nghe theo lời ngươi, có bản lãnh ngươi bỏ ta đi.” Nàng còn trưng ra một bộ dáng rung đù* đắc ý khiêu khích hắn.
“Có ai không, ngay lập tức đi xuống đem nữ nhân cả gan làm loạn này lên cho trẫm.” Ra lệnh một tiếng, mấy thái giám rối rít xắn tay áo chuẩn bị đi xuống hồ, thấy thế Mộ Cẩm Cẩm bị làm cho sợ đến mức mãnh liệt quay người lại, giống như một mỹ nhân ngư hướng phía bờ bên kia bơi đi.
“Ôi!” Bởi vì dùng sức quá lớn, đù* phải va vào một cành cây lớn, đau đến không thở ra hơi!
Nàng ở trong ao quơ quơ tay mấy cái, nhưng là khí lực ở đù* phải không còn giống như một khối chì nặng mãnh liệt kéo thân thể nàng xuống.
“Cứu…” Thân thể nho nhỏ của nàng dẫn trầm xuống, cả người liền lâm vào trong hồ.
Tây Môn Liệt Phong đang đứng bên cạnh ao cờ đợi chuẩn bị dậy dỗ nàng một trận, chân mày khẽ nhíu chặt lại.” Cẩm phi… Cẩm phi… Mộ Cẩm Cẩm…Cẩm nhi…”
Thanh âm của hắn lúc bắt đầu thì cường hãn dần dần thì biến thành lo lắng, đến cuối cùng hắn phát hiện trái tim của mình như đang sắp nhẩy ra khỏi ***g ***.
Không đợi thái giám nhảy xuống, hắn đột nhiên phi thân xuống hồ, nhảy vào trong nước bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của Mộ Cẩm Cẩm, trong nháy mắt hắn đã nhìn thấy nàng đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng đang nhanh chóng chìm xuống dưới, Tây Môn Liệt Phong dùng hết sức bơi nhanh về phía nàng, đưa cánh tay dài qua hắn chặn ngang đem nàng ôm vào trong *** của mình.”
Trong nước—
Mộ Cẩm Cẩm liên tiếp bị uống mấy ngụm nước ao kinh ngạc nhìn nam tử tuấn mỹ đang ôm chặt lấy mình, hắn có một đầu tóc dài đen nhánh phiêu động trong nước như một loại tơ lụa thượng hạng, thật là đẹp! Thật là một người đàn ông rất đẹp… (Ying: bà này ૮ɦếƭ đến nơi mà vẫn còn háo sắc -_-)
“Ực ực…” Nàng lại vừa liên tiếp uống thêm mấy ngụm nước nữa trong ao.
Thời điểm khi Tây Môn Liệt Phong ôm nàng lên mặt nước, nàng mới phát hiện thì ra khoảng cách giữa hai người lại gần nhau đến như vậy.
Nàng kịch liệt thở hào hển, ánh mắt tản ra nhìn mỹ nam đồ mời vừa nổi lên mặt nước, mà cánh tay Tây Môn Liệt Phong ôm nàng toàn thân đang ướt đẫm nước, cảm nhận ngay được thân thể mềm mại nhạy cảm của nàng, còn muốn tận tay sờ lên mỗi tấc *** đó
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng hơn thế nữa là ánh mắt trong như nước hồ thu không mang một chút tạp chất khiến hắn không thể kháng cự lại sự mị hoặc này.
Nữ nhân này thật là đẹp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương lại những bọt nước nhỏ giọt, hai cánh môi hồng hồng mê người giống như quỷ dị hư vô câu dẫn mỗi tế bào trên thân thể của hắn.
Đáng ૮ɦếƭ! Hắn ôm nàng, đồng thời, hắn cũng rất muốn nàng!
Hai người ở trong ao tư thái mập mờ, khiến cho Nguyệt quý phi còn đang chật vật ngã sấp trên mặt đất ghen tỵ mạnh liệt, trong suy nghĩ của nàng một nam nhân hoàn mỹ có quyền và địa vị như Tây Môn Liệt Phong lại có thể dùng loại ánh mắt này mà nhìn Mộ Cẩm Cẩm.
Loại ánh mắt này, tại sao chưa một lần nhìn qua trên người nàng?
“Hoàng thượng…” Một tiếng gọi nũng nịu, Nguyệt quý phi hóa thân thành một con cừu nhỏ đáng thương không ai cứu giúp,” Ngài nhất định phải vì thần thiếp làm chủ, Cẩm phi nàng khi dễ thần thiếp, ô ô ô…”
“Uy, người ta chẳng qua là cùng ngươi đùa vui một chút thôi, ai biết ngươi lại bị hù dọa đến mức như vậy a…”
Mộ Cẩm Cẩm liên tiếp nói sạo, lời vừa ra khỏi miệng liền gặp phải cái nhìn bén nhọn chằm chằm của Tây Môn Liệt Phong.
“Nàng gây họa chẳng lẽ còn chưa thấy đủ sao? Thật là một nữ nhân thiếu dạy giỗ.” Hắn đáy lòng đè nén không biết là tức giận hay là cảm xúc lo lắng, ôm Mộ Cẩm Cẩm bơi về phía bờ ao sen, khi hai chân Mộ Cẩm Cẩm vừa chạm lên mặt đất, trên đù* liền truyền đến cảm giác đau nhói.
Trọng tâm không vững, đang trong lúc nàng thiếu chút nữa thì té trên mặt đất Tây Môn Liệt Phong liền mắt nhanh tay lẹ ôm lấy thân thể mềm mại của nàng.
“Chân của ta đau quá…” Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, phát ra thanh âm tội nghiệp.
Hắn tức giận nhìn chằm chằm vào tiểu nữ nhân ôm trước ***, nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi trên mặt đất, bàn tay to giữ chặt đù* nàng lại sau đó thì P0'p nhẹ vài cái, Mộ Cẩm Cẩm vốn đang cau mày vì đau bỗng nhiên hai chân thử hoạt động lại không còn cảm giác thấy đau nữa.
“Di? Đã không còn đau nữa rồi, wow! Ngươi thật là lợi hại nha…”
“Người đâu, đem nữ nhân này đến phòng chứa củi cho trẫm!” Mộ Cẩm Cẩm đang trong trạng thái H**g phấn muốn cảm tạ hắn một phen thì Tây Môn Liệt Phong đã đứng thẳng lên gương mặt tuấn tú bất chợt trở nên lạnh lùng, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào Mộ Cẩm Cẩm đang ngồi ngay bên cạnh chân mình.
“Cứu nàng không có nghĩa là đã tha cho nàng, cả hậu cung này, không có một người nào cũng như không có một nữ nhân nào lớn mật giống như nàng, Mộ Cẩm Cẩm, nàng làm trẫm quá thất vọng rồi.” Hắn tức giận xoay người, phủ tay áo căm tức nhìn mọi người.” Mặt khác, không có sự đồng ý của trẫm, ai cũng không được phép đưa đồ ăn cho nàng, trẫm hôm nay phải giáo huấn nữ nhân không biết trời cao đất rộng này một chút, hừ!” Lời vừa nói xong, hắn vừa giận xoay người rời đi.
“Uy! Ngươi thối hoàng đế này lại đối xử với vợ tàn bạo, tại sao phải nhốt ta? Tại sao không cho ta ăn?” Mắt thấy Tây Môn Liệt Phong càng ngày càng đi xa, Mộ Cẩm Cẩm giống như hài tử đang làm nũng ngồi dưới đất siết chặt hai tay thành quả đấm nhỏ.
Nguyệt quý phi đầu bị thương mặt chảy đầy máu không nhịn được mà lạnh lùng cười một tiếng, nhưng là không qua được vài khắc, lông mày nhỏ nhắn liền nhíu lại.
Có cái gì không đúng a! Nàng thân là phi tử được hoàng thượng cưng chiều nhất, lại phải chịu thương tổn lớn như vậy mà hoàng thượng đến liếc mắt một cái cũng không giành cho nàng, hơn nữa… Hắn trừng phạt Mộ Cẩm Cẩm, có phải hay không có chút vô cùng nhỏ rồi?
Ăn thật no! Đồ ăn cũng rất là nhiều!
Bị giam ở phòng chứa củi, Mộ Cẩm Cẩm trong phòng đi lại vài vòng để tiêu hóa thức ăn dư thừa trong dạ dày, không nghĩ tới nàng ở trong hậu cung lại có duyên với nhiều người như vậy.
Mặc dù tên man tử Tây Môn Liệt Phong kia làm trò trước mặt mọi người phạt nàng không cho phép được ăn cái gì, nhưng là những cung nữ thái giám trong hậu cung đã từng bị Nguyệt quý phi khi dễ thừa dịp màn đêm buông xuống cũng tận lực mà len lén đem các loại mỹ vị đưa đến phòng chứa củi, ngay cả hai tiểu thái giám bên cạnh hoàng thượng chịu trách nhiệm trông chừng nàng đối với sự việc này cũng là nhắm một con mắt mở một con mắt.
Bởi vậy có thể thấy được, Nguyệt quý phi thường ngày ở trong cung không được ưa chuộng cỡ nào.
Bất quá, nàng ăn thật no thật ngon a, theo tình hình như thế này, buổi tối chỉ sợ rằng không có cách nào ngủ được.
“Theo nha—“
Thời điểm Mộ Cẩm Cẩm đang chống hai tay vào eo mãnh liệt xoay vòng trong phòng thì cửa phòng chứa củi đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra, mà cái người tiến vào lại là người mà nàng không thể tưởng được Tây Môn Liệt Phong, hai thái giám canh giữ ở cửa không biết đã mất tích từ lúc nào, gió mát xuyên thấu qua cửa phòng thổi vào, làm cho toàn thân nàng không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
Mà điều nàng trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, trong tay Tây Môn Liệt Phong còn cầm theo rất nhiều mỹ vị ngon miệng, chỉ bất quá…
Mộ Cẩm Cẩm đã no đến chương phình bụng giờ phút này nhìn thấy đồ ăn, trong dạ dày liền khó chịu muốn ói.
Tên nam nhân ngoan cố này, hắn không phải là phát hiện lương tâm đấy chứ?
“Thật là một nữ nhân không biết lễ phép, mỗi lần gặp trẫm cũng không thấy nàng thi lễ quỳ lạy.”
Nhìn thấy hắn, Mộ Cẩm Cẩm cảm thấy có một cỗ ủy khuất cùng chua xót từ cỏ họng dâng lên, không nghĩ đến xú nam nhân này lại quyết đem nàng nhốt vào phòng chứa củi.
“Ngươi tại sao lại tới đây? Sẽ không phải là tới để chê cười ta chứ?” Hừ! Hoàng đế thì có gì đặc biệt hơn người, nàng mới không sợ hắn đâu.
“Đúng vậy a, thuận tiện tới thăm người một chút xem có bị ૮ɦếƭ đói hay không.” Quay lại đóng kín cửa, hắn đi vào bên trong phòng, phòng chưa củi dơ dáy bẩn thỉu đến một chỗ đặt chân sạch sẽ cũng không có, nhìn nàng bộ dáng hầm hừ, khuôn mặt hắn liền làm bộ uy nghiêm lạnh lùng.
“Làm sao? Đối với sự trừng phạt của trẫm tỏ vẻ bất mãn?”
“Không dám! Ngài là hoàng đế đại nhân so với mặt trời mặt trăng sao sáng còn cao quý hơn, ta chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé không đáng kể, có thể nhận được sự trừng phạt của ngài như vậy Mộ Cẩm Cẩm ta hẳn là phải quang vinh cao hứng!”
Vùng vằng một phen, làm cho Tây Môn Liệt Phong không khỏi nhíu nhíu chân mày,” Thì ra nữ nhân các nàng quả nhiên đều thích mang thù.” Đi tới bên cạnh nàng, hắn đem nàng kéo đến trước mặt mình,” Đừng tức giận, biết nàng đói bụng suốt một ngày, trước ăn một chút gì đó rồi lại cùng trẫm tức giận không được sao?”
“Không ăn!” Mộ Cẩm Cẩm quật cường nghiêng đầu sang chỗ khác, nàng mới không chịu cùng tên man tử này thỏa hiệp đâu, bất quá, đáy lòng tựa hồ có chút không tức giận, kỳ quái, ít nhất mười phút đồng hồ trước nàng còn đang khinh bỉ hắn đến tận mặt trăng a.
“Cẩm nhi!” Cúi đầu trách cứ, gương mặt tuấn tú trở bên càng nghiêm nghị,” Nàng muốn kháng chỉ bất tuân sao? Trẫm muốn nàng phải ăn.”
“Ta nói ta không muốn ăn! Còn có…” Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn từ trước *** hắn lên,” Lúc ngươi gọi người ta là Cẩm Nhi, tự nhiên có cảm giác là lạ.”
“Đứa ngốc, cho dù trẫm có tức giận rất muốn đem nàng ra treo ngược lên đánh một trận thì nàng cũng vẫn là phi tử của trẫm, nữ nhân của trẫm, Cẩm nhi của trẫm a.”
Ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng lắm, tại sao mình lại trở nên như vậy, ba lần bốn liệt nhẫn nhịn tiểu nữ nhân này, buổi sáng sau khi trừng phạt nàng xong, hắn một lòng thủy chung không yên tĩnh được, hắn liều mạng muốn dùng tấu chương cùng công sự để ngăn cản tâm tình tưởng niệm nàng, nhưng là trong đầu lại vẫn không ngừng hiện lên khuôn mặt khả ái bốc đồng của nàng.
Đến ban đêm, lòng nhớ thương nàng lại càng ngày càng khó ức chế, cuối cùng, dưới đáy lòng hắn rốt cuộc hướng nàng đầu hàng.
Sợ nàng đói bụng, hắn cố ý phân phó ngự thiện phòng làm một chút đồ ăn mới mẻ đưa tới cho nàng, không nghĩ đến nha đầu này lại can đảm không nhận tấm chân tình của hắn.
Nghe được thanh âm tràn đầy từ tính của hắn, Mộ Cẩm Cẩm đột nhiên cảm giác được tim mình giống như nai con đi loạn, hắn tại sao lại đối tốt với nàng như vậy? Chẳng lẽ tên man tử này lại muốn dùng âm mưu quỷ kế gì với nàng?
Hoặc là… Hắn đã biết được nàng len lén ăn hết đồ ăn sau lưng hắn, cho nên cố ý ép nàng lại tiếp tục ăn, tốt nhất là khiến nàng ăn đến chống đỡ không được mà ૮ɦếƭ vì bội thực! Xem đi! Nam nhân này quả nhiên đủ ác liệt, ngay cả loại chiêu tổn hại như thế này mà cũng nghĩ ra.
“Ta thật ăn không vô, đói bụng suốt một ngày, đến bây giờ trong dạ dày giống như có hỏa thiêu, lửa đốt dường như rất khó chịu, ôi dạ dày của ta a…” Mày liễu khẽ nhăn lại, Cẩm Cẩm giả bộ thống khổ vẻ mặt khó nhịn, nàng nửa thì lay động thân thể, nửa thí lấy tay ôm ở phần dạ dày,” Xem ra hoàng thượng đối với ta trừng phạt đúng là đã khiến cho ta bắt đầu đau đến không muốn sống nữa…”
Hừ! Ngươi muốn chơi với ta, ta liền cùng chơi với ngươi, diễn trò ai mà không thể diễn?
Nhìn bộ dáng của nàng làm cho Tây Môn Liệt Phong không nhịn được mà bắt đầu lo lắng, hắn bỏ cặp ***g đựng thức ăn trong tay ra, khẩn trương đem Cẩm Cẩm ôm vào trong *** của mình,” Cẩm nhi, dạ dày thật rất khó chịu sao? Mau nói cho trẫm biết đau như thế nào? Có nghiêm trọng không?”
“Dĩ nhiên!” Nàng rất khuyếch đại dùng sức gật đầu,” Vốn là người ta buổi sáng cũng chưa có ăn cái gì, tiếp theo ngươi lại muốn trừng phạt ta, làm cho ta đói bụng dạ dày cũng sắp teo lại, bây giờ chỉ nhìn thấy đồ ăn liền nghĩ muốn ói, ô ô ô… Ta nghĩ ta nhất định sắp ૮ɦếƭ…”
Vừa nói, nàng còn liều mạng từ khóe mắt cố nặn ra hai giọt nước mắt.
Thấy thế, Tây Môn Liệt Phong cúi xuống đem nàng ôm lấy, hắn một hơi lao ra khỏi phòng chứa chủi, Tiểu Đức Tử vừa nhìn thấy trên mặt liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc bất khả tư nghị.
“Hoàng… Hoàng thượng…”
“Lập tức truyền tất cả thái y trong cung đến tẩm cung của trẫm.” Khẩu khí của hắn tất cả đều tràn ngập lo lắng.
Tiểu Đức Tử kinh ngạc một hồi lâu.
“Cẩu nô tài, còn đứng ở nơi đó làm gì, nhanh đi truyền thái y, ngươi điếc sao?” Tiếng rống giận từ trong miệng Tây môn Liệt Phong truyền ra, làm cho Tiểu Đức Tử sợ đến hai chân cơ hồ muốn nhũn ra.
“Thưa vâng! Nô tài lập tức đi ngay.”
Mộ Cẩm Cẩm vốn định chơi một chút không có nghĩ tới nam nhân này lại thành thật như vậy, bất quá… Nằm ở trong ***g *** của hắn cảm giác thật sự là rất tốt a, hai cánh tay của hắn rất có lực, bộ *** của hắn cũng rất cứng rắn, trên người hắn tỏa ra hơi thở phái nam rất mê người…
Hắn cứ ôm nàng như vậy, lao thẳng vào trong một tẩm cung xa hoa.
“Không… không cần khoa trương như vậy chứ, huống chi ta… Ta chỉ đau bụng mà thôi…”
“Nữ nhân ngốc, đau bụng cũng có thể dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng nàng không biết sao?” Hắn nhẹ nhàng đem nàng đặt lên trên long sàng mềm mại, bàn tay to xoa xoa vị trí dạ dày của nàng,” Bây giờ có dễ chịu chút nào không?”
“Có… Đã đỡ hơn một chút.” Mộ Cẩm Cẩm cứng ngắc tùy ý để hắn mềm nhẹ vuốt ve, xem ra, nàng tựa hồ đã lầy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nam nhân này cũng không có ác liệt như trong tưởng tượng của nàng như vậy, vẻ quan tâm trên khuôn mặt hắn cũng không giống là đang giả vờ.
Đang trong thời điểm đầu óc nàng loạn thành một đoàn, thì một đám thái y đã từ bên ngoài tràn vào…
“Chúng vi thần tham kiến…”
“Được rồi, không cần đa lễ, lập tức tới trị liệu cho Cẩm phi.”
“Uy! Không cần… Thật ra thì ta cũng không có nghiêm trọng như vậy… Uy…”
Mộ Cẩm Cẩm liều mạng muốn lui về sau, Tây môn Liệt Phong hết lần này đến lần khác bắt nàng trở lại,” Còn phản kháng nữa, trẫm liền phán nàng tội khi quân!” Hắn cố ý nghiêm mặt,” Biết điều một chút nằm xuống, để thái y bắt mạch cho nàng…”
“Nhưng là… Ta đột nhiên cảm thấy dạ dày không phải là rất đau đớn như trước, cho nên… Sẽ không phải phiền toái đến nhiều bá bà như vậy nữa…” Buồn bực! Nếu quả thực để thái y bắt mạch kiểm tra thì sẽ biết dạ dày nàng căn bản không có bệnh… Ông trời a!
“Cẩm nhi, nàng muốn chọc cho trẫm tức giận sao?”
“Ngươi đừng có sinh khí có được hay không.” Thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Cuối cùng, Mộ Cẩm Cẩm chỉ có thể tùy ý để một đám thái giám đông sờ tây sờ, một hồi lắc đầu, một hồi than thở, làm cho Tây Môn Liệt Phong từ đầu tới đuôi đều cảm thấy rất khẩn trương, mà Mộ Cẩm Cẩm thì vọt mạnh thái y nháy mắt, cảnh cáo bọn họ tốt nhất không nên nói bậy bạ.
Nhưng là…
“Quái dị! Mạch tượng này thật là quái dị, Cẩm phi nương nương thể chất hiện tại rất tốt, theo như mạch đập, nương nương chẳng qua là do ăn quá nhiều mà thôi.”
“Ăn quá nhiều?” Tây Môn Liệt Phong tiếng nói đề cao lên vài bậc.
“Đúng vậy…Thưa hoàng thượng, có thể là buổi tối Cẩm phi nương nương đã ăn quá nhiều thức ăn, cho nên dẫn đến hiện tượng không tiêu hóa hết, trị liệu bệnh này có hai phương pháo, một là người có thể dùng thuốc, hai là hoàng thượng người có để lấy kim châm vào ngón tay cái của Cẩm phi nương nương, sau đó thì nặn ra một chút máu là có thể khiến cho tiêu hóa trở lại bình thường.”
Thời điểm thái y đang nói, Mộ Cẩm Cẩm còn rất không có tiền đồ mà ợ to hai cái.
Thấy thế, Tây Môn Liệt Phong liền hung hăng mà nhìn chằm chằm nàng, biết rõ chính mình làm việc trái lương tâm, Mộ Cẩm Cẩm thu nhỏ hai bờ vai tính toán giả bộ ngu đi.
“Tốt lắm, các ngươi đều lui ra đi.” Lạnh lùng ra lệnh một câu, chúng thái y khôm người lui ra ngoài.
Bên trong phòng hiện tại chỉ còn lại hai người, Tây Môn Liệt Phong tuấn dung gương cằm buông thỏng liếc xéo bộ dáng làm sai chuyện của nàng.
“Nàng có lời gì muốn nói với trẫm sao?”
“Ha hả!” Mộ Cẩm Cẩm giả bộ ngu cười cười hai tiếng, thuận tiện lộ ra hai hàm răng trắng.
“Cẩm nhi!” Thanh âm uy nghiêm trầm thấp, lộ ra mấy phần không được phản kháng.
“Hoàng… Hoàng thượng, những thái y kia đều không nói hưu nói vượn…”
“Rất tốt, trẫm đây liền phái người đi thăm dò chân tướng sự tình, nếu như để trẫm biết được nô tài nào to gan dám kháng chỉ sau lưng trẫm len lén mang đồ ăn cho nàng, nàng có thể tùy tiện tưởng tượng, những nô tài kia sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào.”
Nữ nhân này lại dám lừa gạt hắn! Nàng thật là to gan lớn mật.
“Hoàng thượng đang nói cái gì, ta nghe một chút cũng không hiểu…”
“Tiểu Đức Tử…”
“Chờ một chút!” Mộ Cẩm Cẩm đột nhiên nửa ngồi nửa quỳ trên giường lớn bắt được ống tay áo Tây Môn Liệt Phong,” Ta nhận, tất cả ta đều nhận.” Bị buộc bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể nhận tội.
“Nói như vậy, nàng thật sau lưng trẫm ăn nhiều đồ ăn như vậy?”
Mộ Cẩm Cẩm cẩn thận gật đầu,” Cho nên ngươi ngàn vạn lần không nên trách tội những cung nữ thái giám kia, bọn họ cũng là rất đáng thương…”
“Hừ! Đám cẩu nô tài kia dám kháng chỉ bất tuân, coi quyền uy của trẫm là không khí sao?”
“Hoàng thượng xin bớt giận, nếu như ngươi muốn trừng phạt, liền… liền hướng về một mình ta là được.” Nàng bướng bỉnh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, một đôi tay nhỏ bé nắm tại trên vành tai, hai con mắt tròn vo lộ ra linh khí.
Nhìn thấy nàng như vậy, Tây Môn Liệt Phong không nhịn được mà cười một tiếng, không biết tại sao, cái tiểu nữ nhân này mặc dù tùy hứng, nhưng là hắn đối với nàng cũng không cách nào mà tức giận được.
Ngồi vào bên giường, hằn nhẹ nhàng ôm nàng vao ***, thuận tay hắn dùng lực gõ vào trán nàng một cái.
“Lần này trẫm dạy dỗ nàng phải nhớ, nếu như tái phạm, lần sau sẽ phạt nặng hơn.” Hắn uy hiếp dùng bàn tay to phủ hướng ௱o^ЛƓ nàng,” Nếu như nàng không muốn bị đánh cho cái ௱o^ЛƓ nở hoa.”
Núp trong ***g *** của hắn, Mộ Cẩm Cẩm mặc dù bị cảnh cáo thêm một lần nữa nhưng là… Loại được nuông chiều, được thương yêu, có cảm giác được quan tâm lại khiến cho lòng nàng dâng lên một trận ấm áp.
Nam nhân này tuy khí phách nhưng cũng mang theo nhiều ôn nhu, thâm trầm nhưng lại rất hiểu lòng người, khó trách hậu cung nhiều Tần phi như vậy sẽ đối với hắn xua như xua vịt, ngay cả nàng cũng không kìm lòng được…
Mộ Cẩm Cẩm a Mộ Cẩm Cẩm, ngươi rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?
Cuộc sống cổ đại trong cung đình này sẽ không phải là con đường lựa chọn tốt nhất cho ngươi, cục diện cùng với chúng nữ tử tranh thủ tình cảm cũng để cho nàng thấy trơ trẽn, một quân vương ưu tú như vậy, hắn lại có thể đem ánh mắt yêu thương dừng lại trên người của ngươi được bao lâu?
Lý trí! Như lũ quét hướng nàng đánh tới, nhưng sâu trong nội tâm khó có thể ức chế tình cảm, cuối cùng vẫn là đánh bại lý trí suy nghĩ.
Cứ phóng túng mình một lần như vậy không được sao? Chỉ sợ chỉ có lần này…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc