Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm - Chương 06

Tác giả: Lăng Nhược Dạ

Hấp Dẫn 

“Đông Tuyết đáng thương, bị đánh cho thành cái dạng số dở ૮ɦếƭ dở như thế kia, còn phải đi rửa chân nấu cơm cho người ta, đầu năm nay nữ nhân nô tỳ thật là không vó địa vị, nếu như ta là Đông Tuyết, nhất định sẽ ở trong cơm của ả bỏ thêm ít cát đất, khi đem nước rửa chân sẽ thêm a-xít sun-phu-rít, còn phải đem rắn hổ mang để lên giường của ả…”
“Ông trời của em, nhờ cậy người không nên lại đi gây chuyện sinh sự, nếu quả thật chọc giận Nguyệt quý phi, như vậy cuộc sống trong cung tương lai của chúng ta nhất định sẽ rất là thê thảm.”
Thu Nguyệt tận tâm hết sức đem gọt sạch một trái táo đưa tới trước mặt Mộ Cẩm Cẩm,” Tiểu thư, ăn trái cây cho bớt giận.”
“Tốt, nếu trong cung không sống được, ta liền mang theo em đi ra khỏi cung vân du tứ hải, xông xáo giang hồ.” Vừa nói, Mộ Cẩm Cẩm vừa dùng lực cắn xuống trái táo một miếng,” Ừ, táo thật ngọt!”
“Vân du tứ hải? Xông xáo giang hồ?” Thu Nguyệt giống như nghe được tin tức lớn.
“Đúng vậy!” Nàng dùng sức gật đầu, “ Ở trong hoàng cung này giống như một phòng giam lớn, mỗi ngày sinh tồn ở chỗ này, ta cảm giác mình giống như sắp thở không ra hơi, cho nên ta quyết định tương lai không xa, sẽ mang theo ngươi rời cung trốn đi, chúng ta làm một đôi nữ hiệp giang hồ vui vẻ, sau đó ςướק của người giàu chia cho người nghèo, trừng phạt kẻ làm việc ác, đến một ngày nào đó, đại danh của chúng ta có thể còn được lưu lại sử sách nha.”
Mộ Cẩm Cẩm đang vì mình có suy nghĩ to lớn cao cả như vậy không nhịn được mà tự ủng hộ một phen.
Còn Thu Nguyệt thì đang bị bộ dáng của tiểu thư dọa cho gần ૮ɦếƭ.
“Trời ạ! Tiểu thư thoạt nhìn bề ngoài người khỏe mạnh nhưng bên trong giống như có chút vấn đề, người một khi bước vào cửa hậu cung, trên thân thể liền dán lên một dấu hiệu vô hình là người của hoàng đế, giống như người một cô nương khi đã có thân phận như vậy đừng nói là vân du tứ hải, đến việc xuất cung một lần để được nhìn thế giới bên ngoài cũng là một loại yêu cầu xa vời.”
“A… Ngươi không đề cập tới cái hoàng đế ૮ɦếƭ tiệt kia làm ta thiếu chút nữa đem tên khốn đó quên mất, rõ ràng bộ dạng mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, lại đi giả vờ làm ra một bộ thần thái ông cụ non, đúng là ghê tởm… Cái tên kia lại còn nói ta câu dẫn hắn, có lầm hay không, hoàng đế triều đại này hình như có chút khuynh hướng tự luyến, ngô…”
Lời Cẩm Cẩm vừa mới nói được một nửa, miệng đã bị Thu Nguyệt dùng tay che hết, thuận tiện, Thu Nguyệt còn cẩn thận nhìn quanh mọi noi mấy lần.
“Tiểu thư, em van cầu người, miệng hạ thủ lưu tình a, bốn chữ “hoàng đế ૮ɦếƭ tiệt” kia nếu như truyền tới tai hoàng thượng, người và em cho dù có mười cái đầu cũng không đủ để cho hắn chém.”
“Tại sao phải thế?” Cẩm Cẩm bất ngờ gạt tay nhỏ bé của Thu Nguyệt ra,” Ta chính là nhìn thấy nam nhân ૮ɦếƭ tiệt kia liền khó chịu, bên cạnh có nhiều lão bà như vậy, cớ sao cứ phải khư khư giữ thêm ta, tên hoàng đế thối tha này chính là một tên ૮ɦếƭ tiệt không biết nói đạo lý.”
“Trẫm vì sao không cảm giác được mình là một tên ૮ɦếƭ tiệt không biết nói đạo lý vậy?”
Đang trong lúc Mộ Cẩm Cẩm miệng không có gì ngăn cản kêu to, trước cửa Cẩm Tú cung xuất hiện một thanh âm xa lạ, Mộ Cẩm Cẩm cùng Thu Nguyệt đồng thời nhìn qua, chỉ thấy bộ dáng anh tuấn gầy gầy của Tây Môn Liệt Phong như thần tiên ngạo nghễ đứng thẳng ở trước cửa, khuôn mặt của hắn mặc dù trẻ tuổi, nhưng hiện tại trên khuôn mặt anh tuấn của hắn nhanh chóng bao phủ một lớp uy nghiêm khí thế khiến cho người ta bị ép tới cơ hồ không thở nổi. ThichTruyen.VN - Website đọc truyện số 1 !
Nhìn thấy người, Thu Nguyệt nhất thời bị làm cho sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vội vàng quỳ rạp xuống đất.
“Nô nô nô… Nô tỳ thỉnh an hoàng… Hoàng thượng…” Trời ạ! Lần này ૮ɦếƭ chắc! Tiểu thư nàng vừa mới nói những lời kia hoàng thượng hẳn là đã nghe thấy hết đi, đầu của nàng…
Mộ Cẩm Cẩm hai chân vắt chéo bất cần đời ngồi trên ghế mãnh liệt ăn trái táo làm như không nhìn thấy nam tử anh tuấn đang đứng trước cửa.
Thật là mụ nội nó buồn cười, tiểu hoàng đế này vô luận nhìn từ bất kỳ góc độ nào cũng đẹp trai đến mức kinh người như vậy, nếu như hắn già xấu một chút, thì mỗi lần gặp hắn trong lòng nàng cũng sẽ không trở nên mất thăng bằng.
“Cẩm phi lớn mật, thấy Hoàng thượng vì sao không quỳ?” Thân là tổng quản thái giám nội cung Tiểu Đức Tử giận quát một tiếng.
Mộ Cẩm Cẩm tức giận trợn mắt nhìn Tiểu Đức Tử một cái, sau đó không tình nguyện đứng lên cầm chiếc khăn tăn trên bàn, hai chân khẽ cong, một giây đồng hồ sau liền đừng thẳng,” Mộ đại tiểu thư ta đã thấy Hoàng Thượng, Hoàng thượng vĩ đại anh minh thần võ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tây Môn Liệt Phong vừa buồn cười vừa thấy tức giận khi nghe nàng lần này khen tặng dối trá đến cực điểm, bước vào bên trong phòng, hắn ngồi trên ghế cúi đầu nhìn Thu Nguyệt đang bị dọa cho sợ gần ૮ɦếƭ.
“Các ngươi lui xuống trước đi.”
“Thưa vâng!” Thu Nguyệt cả người vẫn không ngừng run rẩy như cũ cùng Tiểu Đức Tử khom người rời đi khỏi phòng, còn cẩn thận liếc mắt nhìn bộ dáng bất tuân của Mộ Cẩm Cẩm.
“Nếu như trẫm nhớ không lầm, trước đây vài ngày đã cảnh cáo nàng, nhìn thấy trẫm, nếu như ngay cả lễ nghi tối thiểu cũng làm không được, trẫm sẽ trách phạt nàng thật nặng, chẳng lẽ Cẩm phi lại có chủ tâm muốn chọc giận tới trẫm sao?”
“Phanh!” Mộ Cẩm Cẩm đặt ௱ôЛƓ ngồi vào ghế đối diện với hắn hơn nữa còn mang khuôn mặt nhỏ nhắn để sát về phía Tây Môn Liệt Phong.
“Hoàng thượng, ngươi đã cảm thấy ta là một cô nương không thể dạy bảo được, tại sao không dứt khoát đem ta trục xuất khỏi ra khỏi cửa cung?” Nàng nháy nháy mắt bày ra một nụ cười mê ૮ɦếƭ người, “Dù sao ngươi nhìn ta cũng thấy không vừa mắt, ta cũng không vậy không thích ở lại trong hoàng cung buồn ૮ɦếƭ người này, không bằng mọi người thành toàn cho nhau, như vậy thì ngươi đi đường quan của ngươi, còn ta thì đi cầu độc mộc của ta!”
Nhìn nàng đột nhiên kề sát vào mặt mình, Tây Môn Liệt Phong phát hiện tâm mình trong nháy mắt bỗng cảm thấy rung động, không thể phủ nhận tiểu nữ nhân này khiến cho người ta gặp một lần liền không thể quên được, chỉ là Mộ Cẩm Cẩm như vậy, so với Mộ Cẩm Cẩm hắn đã gặp trước kia ba năm ở trên mặt đã có thêm vài tia mê hoặc lòng người.
Giơ bàn tay to lên, hắn theo bản năng xoa chiếc ằm non mềm của nàng,” Ở lại trong hoàng cung có cái gì không tốt, trẫm không hiểu nàng vì sao lại năm lần bẩy lượt muốn rời khỏi bên người trẫm…”
“Ta không phải đã nói rồi sao, Mộ Cẩm Cẩm hiện tại ngươi nhìn thấy không phải là Mộ Cẩm Cẩm trước kia ngươi biết, hơn nữa…”
Lời của nàng vừa mới nói được một nửa, đã thấy trên gương mặt tuấn mỹ của Tây Môn Liệt Phong trước mắt dần hiện ra vẻ lạnh lùng, Mộ Cẩm Cẩm không nhịn được giơ giơ hai cánh tay lên.
“Thôi, có giải thích thêm nữa với ngươi cũng là uổng công.” Nàng thu hồi thân thể, thuận tay đem trái táo ở trên bàn đã ăn một nửa lên tiếp tục cắn.
“Bất quá trẫm vẫn cảm thấy rất kỳ quái, vào ngày sinh của trẫm lần trước, nàng luôn miệng nói Nguyệt quý phi là cái loại người này ở trên khảo nghiệm cái gì sẽ chỉ chọn lưu lại nước mũi mà không phải… Không phải là cái gì?”
“Khảo nghiệm trong lòng, sẽ chỉ chọn lưu lại nước mũi mà không phải là nữ nhân rất thối.” Mộ Cẩm Cẩm đột nhiên phun cười một tiếng.
“Tại sao?”
“Đây cũng là một khảo nghiệm trong lòng rất thú vị nha.” Tâm phòng bị của Cẩm Cẩm đã bị hắn làm cho chạy mất sạch không còn lưu lại một dấu vết, nàng đem ghế của mình đến đối diện với hắn,” Vấn đề chính là—nếu như nhất định phải vì nam nhân mình thích mà uống một loại thuốc, ngươi sẽ chọn loại nào, thứ nhất, uống một lần sẽ đánh một cái rắm để ngừng tác dụng của thuốc; thứ hai, uống một lần sẽ chảy lưu lại nước mũi rồi cũng ngừng tác dụng của thuốc, dĩ nhiên, nữ nhân nếu lựa chọn phương án một rất thối, chứng minh nàng sẽ làm mọi việc để tướng công mình vui vẻ, hơn nữa mỗi ngày trôi qua sẽ vì người nhà mà tạo ra rất nhiều điều vui sướng, mặc dù tính cách có chút mơ hồ, bất quá ở bên cạnh tướng công khiến người thương yêu của mình vui vẻ thật là một thê tử tốt nga, mà nữ nhân lựa chọn lưu lại nước mũi…”
Mộ Cẩm Cẩm thuận tay đem quả cam trên bàn lên ưu nhã bóc vỏ ra,” Là nữ nhân tuy bề ngoài mặt thì răm rắp nghe theo lời của tướng công mình, nhưng lại hết sức âm hiểm, hơn nữa còn rất thích ở sau lưng lấy việc hãm hại người khác làm thú vui, hoành hành ngang dọc, nữ nhân như vậy đúng ra rất hiểm ác.”
“Như vậy, nàng sẽ chọn lưu nước mũi hay là thúi lắm?” Hắn cố nén cười hỏi.
“Đương nhiên là thúi lắm!” Cẩm Cẩm đem trái cam đã bóc vỏ hết tùy ý lấy một mũi, hướng giữa không trung ném lên, đợi đến khi múi cam rơi xuống, nàng rất bướng bỉnh dùng miệng vừa vặn đón.
“Ngươi nghĩ thử xem a, nếu như lựa chọn thúi lắm, chỉ có thể ở trong không khí ngửi được một cổ mùi vị thối thối, tuy nhiên nó cũng sẽ ảnh hưởng một chút đến hình tượng của mình trong lòng tướng công, còn nếu một khi đổi thánh lưu nước mũi, cho dù đối phương lớn lên có thanh tú mỹ miều bao nhiêu, trên miệng treo hai cái lỗ nước mũi ròng ròng, cho dù ai nhìn thấy được cũng cảm thấy rất ghê tởm, như vậy còn muốn ăn sao.”
Nàng vừa nói vừa ăn, một chút cũng không cảm thấy bởi vì chủ đề mình vừa nói mà sinh ra cảm giác ác tâm.
Tây Môn Liệt Phong phát hiện mình hiện tại rất muốn bật cười, khuôn mặt tuấn tú cố gắng đè nén, không để cho tiếng cười bộc phát ra từ miệng mình.
“Khụ khụ! Nếu như đối phương uống xong không ngừng có mùi thối, nếu vậy thì còn muốn uống sao.” Hắn phát hiện mình lại có thể cùng nữ nhân đàm luận chủ đề như thế này.
“Làm sao có? Có cái rắm kêu rất là to, nhưng là cũng có cái rắm buồn bực không phát ra tiếng mà chỉ có mùi…”
“Ha ha ha…” Tây Môn Liệt Phong rốt cục không thể ức chế được nữa mà cười lớn ra tiếng,” Thú vị! Thú vị! Nàng phan tích quả nhiên rất thú vị.”
“Đây là căn cứ theo chứng minh của rất nhiều chuyên gia, cái khảo nghiệm trong lòng này là siêu cấp chuẩn nha.” Mộ Cẩm Cẩm có chút mê muội nhìn hắn nở nụ cười, không nghĩ tới bộ dáng hắn cười lên so với cái lúc làm mặt nghiêm lạnh lại có sức hút mê người như vậy, kỳ quái! Lòng của nàng tại sao giống như nai con nhảy loạn hết cả lên vậy?
Cầm múi cam cuối cùng trong tay ném lên giữa không trung, nàng vừa muốn mở miệng đón lấy, không ngờ Tây Môn Liệt Phong vào ngay lúc này lại nhanh hơn nàng một bước đem múi cam ngậm vào miệng.
“Uy, làm sao ngươi có thể ăn trộm đồ của ta?” Hai tay bấm trên cái eo thon nhỏ, Cẩm Cẩm làm ra một bộ dáng ác phụ hung dữ.
Ưu nhã nhai miếng cam trong miệng, Tây Môn Liệt Phong cười cười nghĩ đến phải trừng phạt tiểu du côn này,” Trong cung này bất kỳ một vật nào cũng đều thuộc về trẫm, đừng nói là một quả cam, ngay đến cả Cẩm phi nàng…”
Cánh tay dài nhấc lên, hắn một tay đem Mộ Cẩm Cẩm ngồi lên trên đùi của mình, khuôn mặt tuấn tú khẽ cúi xuống, môi tà tà giơ lên,” Nàng không phải cũng giống như được quy trong các thức phẩm thuộc về trẫm hay sao?”
“Triều đại này của các ngươi không phải nói nam nữ thụ thụ bất thân ư, huống chi… Ta đã quyết định sẽ dùng hết mọi biện pháp để cho ngươi bỏ ta, sau đó tính toán đi ra ngoài vân du tứ hải, xông xáo giang hồ, cho nên…” Bị hắn ôm trong ***, Mộ Cẩm Cẩm cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn,” Uy, buông tay của ngươi ra khỏi người ta…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc