Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 99

Tác giả: Mị Tử Diên

Ban đêm
Phượng Trữ Lan nhanh chóng đỡ lấy tay Long Y Hoàng đang giương nanh múa vuốt đánh về phía mình, thần sắc nghiêm trang chững chạc, thân thiết cầm lấy tay Long Y Hoàng, hoàn toàn coi nhẹ vẻ mặt đang cực kỳ phẫn nộ của nàng, hắn vô cùng nghiêm túc nói với nàng trong khi Liễu Thiên Trừng đang từ từ đi đến trước mặt mình: "Được rồi, đến đây nàng có thể tự mình đi về, vậy ta đi trước."
Long Y Hoàng tức giận đến mức sắc mặt đen xì, hung hăng cấu mạnh trên cánh tay Phượng Trữ Lan một phen, mới rút tay mình về, điều chỉnh tươi cười, dáng vẻ giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra: "Vậy các người đi chơi đi, ta có thể tự mình đi về."
Phượng Trữ Lan vội vã buông cổ tay nàng ra, ba bước cũng thành hai bước, vội vàng rời khỏi nàng rút vào phạm vi an toàn, nhìn Long Y Hoàng dù có duỗi tay như thế nào cũng không thể ***ng tới mình, dù rằng chỗ trên cánh tay mình vừa mới bị nàng cấu mạnh vẫn còn đau nhức, hắn đứng phía sau Liễu Thiên Trừng, gian manh đắc ý hướng về phía Long Y Hoàng mỉm cười, Long Y Hoàng vừa nhìn thấy sắc mặt vừa mới vất vả lắm mới khôi phục hồng nhuận lại lần nữa biến thành xanh mét.
Nhưng ngại vì Liễu Thiên Trừng đang ở đây, ở trước mặt ả dù sao mình cũng phải giữ chút phong độ nữa, Long Y Hoàng nén giận xuất ra gương mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, hai tay siết chặt cho vào tay áo, vì phản ứng chậm chạp của mình lúc nãy hối hận không thôi, thế nhưng ở trước mặt người ngoài mà phá hủy hình tượng cũng không tốt: "Đi chơi vui vẻ đi, chúc các ngươi chơi đến mức vui sướng!" Nàng mạnh mẽ cười đến mức vẻ mặt muốn vặn vẹo, toàn bộ câu chữ từ trong kẽ răng ép ra, âm trầm khủng pố.
"Dân nữ cáo từ." Liễu Thiên Trừng vẫn cho rằng Long Y Hoàng ghen với mình, thực hiện đúng lễ tiết cáo lui, xoay người sang, trong bóng đêm, đôi mắt lóe sáng đầy vẻ đắc ý.
Nàng ta nhỏ bé đi ở phía trước, ở phía sau Phượng Trữ Lan cố ý thả chậm cước bộ để giữ khoảng cách, phút cuối, còn quay đầu lại nhìn Long Y Hoàng một lần cuối cùng, ý cười nồng đậm trên gương mặt tuấn mỹ như thần hiện ra không thể nghi ngờ, bao hàm vẻ đắc ý dù làm sao cũng không thể che dấu được.
Sắc mặt Long Y Hoàng đủ mọi màu chuyển đến chuyển đi, màu sắc cuối cùng cũng có thể so sánh với gan heo, không thể nhịn được nữa: "Phượng Trữ Lan! Ngươi có bản lĩnh đêm nay đi thì không cần về!"
Lời vừa nói ra, ngay tức thì làm người xung quanh kinh hãi không thôi, lão ma ma đi theo sau lưng nàng thấy nàng tức giận không thôi, lập tức đến bên cạnh nàng, căng thẳng không ngớt: "Thái tử phi nương nương, không nên tức giận! Cẩn thận làm ảnh hưởng đến mình và thai nhi!"
Phượng Trữ Lan sửng sờ một chút, Liễu Thiên Trừng đứng bên cạnh cũng kinh ngạc quay đầu lại nhìn Long Y Hoàng, kinh ngạc lại kinh ngạc, trong lòng của nàng ta có lẽ cũng có một chút vui mừng nho nhỏ.
Thấy Phượng Trữ Lan chẳng những không đi, ngược lại đứng tại chỗ gian manh vô lại tươi cười lộ ra lúm đồng tiền, dáng vẻ lại tăng thêm vài phần cân nhắc, Long Y Hoàng khí huyết công tâm, suýt nữa té xỉu, còn kém chút nữa là muốn tháo giày đập hắn.
Cuối cùng, ngại ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong mắt đông đảo quần chúng, nàng thở phì phì xoay người, trước khi mình ૮ɦếƭ vì tức giận nhanh chóng rời đi.
Liễu Thiên Trừng nhìn bộ dáng Long Y Hoàng tức thở phì phì mà đi, nhịn không được lo lắng nói: "Thái tử phi không có việc gì chứ... Nếu như bất tiện, dân nữ có thể tự mình đi về."
"Không sao, chúng ta tiếp tục việc của chúng ta." Phượng Trữ Lan cười nhạt, phất phất tay, tiếp tục đi về phía cuối hoa viên.
Nội tâm Liễu Thiên Trừng hơi mừng thầm, đuổi sát theo hắn.
Ánh tà dương như lửa, lộ ra chân trời đỏ thẩm.
Long Y Hoàng xoay người quay về tẩm thất của mình, lửa giận trong lòng cũng chưa giảm một phần nào, các cung nữ ngầm hiểu, không đợi nàng phân phó liền truyền người đi xuống chuẩn bị canh hạt sen thanh nhiệt trừ hỏa, còn bản thân cũng bắt đầu xum xoe nịnh bợ, một cung nữ vui cười nói: "Thái tử phi nương nương hà tất phải tức giận như thế? Chẳng qua là thiên kim thượng thư chưa nổi danh mà thôi, ngài tức giận thế này, chính là sẽ làm hỏng bản thân mình, ngược lại khiến cho kẻ nọ có cơ hội nhảy vào."
Long Y Hoàng chưa uống vài muỗng canh hạt sen nào suýt nữa muốn nôn ra: "Ai nói ta tức giận vì ả? Ta và ả lại không quen biết, có cái gì để tức giận?"
"Dạ dạ dạ... Thái tử phi nương nương lòng dạ bao dung, đương nhiên sẽ không cùng tiểu tiểu thiên kim đó mà tính toán." Cung nữ lại nhanh chóng lấy lòng.
Long Y Hoàng nhìn sắc mặt các nàng đang nịnh hót, trong lòng không chịu nổi thấy phiền phức, canh hạt sen cũng không muốn uống: "Các ngươi lui xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi."
Các cung nữ hai mặt nhìn nhau, cũng không nói gì, chỉ có thể một đám trước sau lui ra ngoài.
Cửa phòng được đóng lại như mong muốn, Long Y Hoàng khinh thường hừ nhẹ một tiếng, xoay người bước đến giường, nằm trên đó, kéo chăn, dự định nghỉ ngơi.
"Cốc cốc cốc ——" ૮ɦếƭ tiệt lại tiếng đập cửa.
"Thái tử phi nương nương..." Giọng cung nữ từ ngoài cửa vang lên.
Long Y Hoàng không kiên nhẫn, ngay cả mắt cũng không mở, mới nằm xuống chưa được bao lâu, muốn nàng sống hay không đây: "Chuyện gì!"
"Duệ vương ở trong phòng khách dưới lầu, nói là muốn gặp người, người có muốn gặp hay không —— "
Ly Uyên!
Nội tâm đột nhiên rơi "Lộp bộp", Long Y Hoàng nhanh chóng mở mắt ra, vốn dĩ chuẩn bị ngồi dậy muốn xuống giường, nhưng ngẫm lại, mấy ngày trước trong quân doanh cách hắn xử sự làm người ta sởn tóc gáy, nghĩ nghĩ rồi nàng lại chui vào chăn: "Nói ta đã nghỉ ngơi, không gặp."
"Vâng." Cung nữ tuân mệnh rời đi.
Mắt Long Y Hoàng ngẩn ra nhìn chằm chằm nóc giường, trong lòng không khỏi nôn nóng.
Hắn đến là có chuyện gì? Nhưng... Khoảng thời gian trước ầm ĩ còn chưa đủ lớn sao? Hắn e rằng thiên hạ chưa đủ loạn?
Cũng không lâu sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân và giọng nọi của cung nữ: "Thái tử phi nương nương ——" nàng ta tiếp tục kêu to.
"Chuyện gì!" Long Y Hoàng giận không nén được, hết lần này đến lần khác trong lúc nàng tâm phiền ý loạn vô cùng lại đến quấy rầy nàng.
"Cái này..." Cung nữ nghe thấy đoán được nàng đang tức giận, khó xử nói: "Duệ vương bảo nô tỳ truyền lời, vương gia nói người không muốn gặp vương gia, ít nhất cũng phải đọc thư chứ."
"A, vậy ngươi vào đặt thư lên bàn đi, ta ngủ dậy sẽ đọc." Long Y Hoàng nói cho có lệ.
"Vâng." Cung nữ lên tiếng trả lời, rất cẩn thận đẩy cửa đi vào, đem thư đặt trên mặt bàn, lại rất cẩn thận rời khỏi.
Long Y Hoàng muốn đi đọc nội dung thư, trằn trọc vài lần, vẫn quyết định không coi, cuối cùng nghiêng đầu đi, tiếp tục ngủ.
Nàng vẫn luôn nằm trên giường nhắm mắt, cũng không có chuyện gì làm, nhưng cũng không ngủ được.
Sắc trời càng ngày càng tối, bên ngoài tẩm cung của nàng cũng đã có những đốm nhỏ sáng của ánh nến, duy nhất chỉ có phòng ngủ vẫn tối, cả người nàng đều chôn vùi trong bóng đêm, nhưng làm thế nào cũng không thể tiến vào mộng đẹp, luôn trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh.
Rất lâu rất lâu lâu, ánh trăng cũng đã nhô cao, canh ba cũng qua, nàng vẫn chưa ngủ, rõ ràng mí mắt cũng đã mệt mỏi cay cay, nhưng vẫn mở to so với nhắm mắt càng thoải mái hơn.
Mãi cho đến khi có người nào đó xông vào.
Hắn mở cửa phòng, nhìn bên trong tối đen, có lẽ không nghĩ rằng Long Y Hoàng chưa ngủ, tự ý tìm kiếm đá lửa thắp nến.
Khi nến được thắp lên, ánh sáng vàng nhạt phủ khắp căn phòng to lớn, nghe thấy tiếng vang, Long Y Hoàng nhanh chóng mở mắt ra.
Người nọ đi đến bên cạnh bàn, liếc mắt liền thấy bức thư vô danh kia rồi suy nghĩ một chút, cầm lên trực tiếp đọc.
Long Y Hoàng thật sự chịu không nổi tiếng giấy sàn soạt: "Sao lại về sớm thế? Ta tưởng rằng ngươi và nàng ta cả hai cùng qua đêm ở đó."
Người nọ giật mình, lập tức tìm ghế ngồi xuống bên cạnh bàn, nhờ ngọn nến mà nhìn kỹ bức thư, chỉ chốc lát, giọng nói quen thuộc bay đến bên tai Long Y Hoàng: "Tại sao vẫn chưa ngủ?"
Ánh nến lay động mà mỏng manh, chiếu ra gương mặt nghiêng nghiêng tuấn lãng của người đọc thư.
Là Phượng Trữ Lan.
"Không ngủ được, ngươi đang coi cái gì?" Long Y Hoàng ở trên giường ngó đầu sang.
"Thư, là của nàng?" Phượng Trữ Lan run lên khiến trang giấy cũng run theo: "Là Phượng Ly Uyên viết cho nàng?"
"A, đúng rồi, có điều, không biết hắn viết gì?" Long Y Hoàng thuận thế hỏi thăm.
"Viết cái gì?" Phượng Trữ Lan đột nhiên nở nụ cười, ngón tay sờ sờ cằm: "Tin tức truyền đi rất nhanh, hắn cũng biết ta muốn nạp thiếp, cho nên, viết thư tới hỏi nàng, thuận tiện hỏi một chút ý kiến của nàng, nếu như nàng nói có một điều gì bất mãn, ta sẽ bị hắn kéo ra đánh ngay lập tức."
"Ai..." Long Y Hoàng u oán thở dài, đột nhiên tinh thần tỉnh táo: "Ngươi quả thật là tự mình quay về, nói gì thì nói Liễu thị đó chính là một mỹ nhân, cũng đã hơn nửa đêm rồi, ngươi cũng còn có thể toàn thân trở ra, không ngờ một báu vật như vậy mà ngươi cũng nhẫn tâm buông tay."
"Báu vật? Mỹ nhân?” Phượng Trữ Lan khanh khách cười khẽ, giọng điệu thanh thúy như chuông bạc: "Y Hoàng, uổng phí cho nàng thuở nhỏ lớn lên tại quốc gia có thể gặp đủ loại mỹ mạo khắp nơi, ngay cả mẫu thân mình cũng chính là đệ nhất mỹ nhân, vậy mà quan điểm cũng bị cái loại mặt hàng này gò bó, hay là yêu cầu của nàng từ trước đến nay không cao?"
"Ngươi... Được được, mỗi người có quan điểm khác nhau, hứng thú yêu thích càng bất đồng, ta nhịn." Long Y Hoàng bỏ lại một câu lại chui vào trong ổ chăn .
"Ta đưa ả về, làm sao sẽ mơ hồ chứ, cũng không có khả năng phạm những chuyện sai lầm sẽ làm mình hối hận cả đời," đón lấy ánh nến, Phượng Trữ Lan nhìn năm ngón tay của mình, nói: "Ta đối với tự chủ của mình luôn luôn rất tự tin."
"À, dù sao đó cũng là chuyện sớm hay muộn, mọi chuyện cũng thành thế cục định sẵn, những chuyện đó không phải sớm muộn gì cũng xảy ra sao? Đừng tìm cho mình lý do thoái thác." Long Y Hoàng hừ hừ, tỏ vẻ vạn phần khinh thường cùng không tin.
"Được rồi, ta đây nói thẳng, ta đối với ả không dám có hứng thú, diện mạo như thế chỉ làm người ta chán ghét." Giọng nói bay bổng càng ngày càng gần, bay thẳng tới bên giường.
Ánh sắng trước mắt đột nhiên bị bóng người che khuất, Long Y Hoàng ngẩng đầu, nhìn Phượng Trữ Lan đã thần không biết quỷ không hay di chuyển đến bên giường.
"Sau này mỗi ngày cần phải đối mặt nữa, tốt nhất đừng nhanh chóng đưa ra kết luận như vậy..." Long Y Hoàng nhìn chằm chằm vào hắn, nói: "Cẩn thận nếu không cuối cùng người đau khổ nhất chính là bản thân mình.”
"A, được." Phượng Trữ Lan cười đáp lại, chậm rãi cúi người, một tay chống trên giường, liên tục hạ thấp góc độ, tới gần cơ thể Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng lạnh lùng nhìn hai gò má như ngọc của Phượng Trữ Lan cách mình càng ngày càng gần, đầu tiên là sửng sốt, ngay lúc khoảng cách giữa khuôn mặt hai người chỉ còn lại có một tấc, rốt cục mở miệng: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không làm gì," Phượng Trữ Lan cười vô lại: "Hôm nay chưa có làm xong một chuyện, muốn tiếp tục hay không?"
"Dừng!" Đầu Long Y Hoàng đầy mồ hôi lạnh, thừa dịp Phượng Trữ Lan bị nàng quát đang sững sờ, lập tức đưa hai tay chặn người hắn: "Cái này, Phượng Trữ Lan ngươi là quân tử đúng không? Ngươi chính là sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ? Ngươi biết rõ hiện tại tạm thời ta không có đường để đánh trả, cho nên ngươi cũng sẽ không ép buộc ta nha? Ha ha... Ngươi nhìn đi, bây giờ cũng đã trễ thế này, ngươi cũng mệt rồi, trước hết chúng ta nên đi ngủ thôi."
"Quân tử?" Phượng Trữ Lan hơi hơi nhướng mày: "Ta có từng nói như vậy sao?"
Đổ mồ hôi.
Cảm giác hắn lại đè xuống thêm nữa, Long Y Hoàng hơi bối rối, càng dùng sức phản kháng, lúc này cũng không giống với trước kia, khi nàng đi ngủ đều đem toàn bộ độc khí trên người tháo xuống, lấy cái gì để uy hiếp hắn? Hơn nữa, Phượng Trữ Lan là khi dễ nàng mang thai nên hành động bất tiện đúng không?
"Phượng Trữ Lan..." Nàng đè nén nội tâm khẩn trương, cố gắng khôi phục sắc mặt: "Loại chuyện sai lầm này, trước kia đã xảy ra thì thôi, bây giờ ngươi và ta đều tỉnh táo thì không nên tiếp tục sai nữa."
"Đúng vậy, lúc này đang tỉnh táo, vậy càng không nên để vuột mất đúng không?" Hắn cười nham hiểm, dùng ngón tay khều cằm Long Y Hoàng đùa giỡn: "Lần đầu tiên, bởi vì nàng võ trang đầy đủ cho nên không có đắc thủ, lần thứ hai là bởi vì phẫn nộ, ai ai cũng không có hảo hảo hưởng thụ, lần thứ ba là bị ảnh hưởng bởi dược vật, cũng là thân bất do kỷ, càng không có tỉ mỉ thưởng thức lạc thú trong đó, vậy thì hiện tại, quan hệ nàng với ta cũng không rạn nứt giống như trước nữa, ta cũng phát hiện mình không có chán ghét nàng như mình nghĩ, vì sao không nhân cơ hội này bù đắp lại đầy đủ chứ?"
Đấy, người ta đều đã nói rõ ràng đến như vậy, ngay cả ba lần trải qua đó cũng đều bị đào ra rõ ràng, đột nhiên Long Y Hoàng nghe được một tiếng giòn vang, hình như là dây thần kinh của mình đã muốn nứt.
"Chờ... Chờ một chút!" Mắt nhìn thấy hai tay của mình đều bị tóm lấy, mà dần dần còn có xu hướng đi vào khuôn khổ, Long Y Hoàng kinh hoảng hô to, thế nhưng cũng bắt đầu hơi nói lắp.
"Chờ cái gì? Thiên thời địa lợi nhân hoà, còn chờ cái gì?" Phượng Trữ Lan cười khẽ, tới gần khuôn mặt Long Y Hoàng đã kinh ngạc đến mức trắng bệch, hơi thở ấm áp lần lượt phất qua mặt nàng, khoảng cách cũng gần gũi chỉ cần vừa hơi động một chút sẽ trực tiếp hôn lên môi nàng, nét mỉm cười trên mặt hắn càng ngày càng đầy vẻ đắc ý kiêu ngạo: "Vốn chính là phu thê, không phải sao? Loại chuyện này cũng vô cùng bình thường, hơn nữa cho dù nàng lớn tiếng quát to, cũng sẽ không có kẻ nào dám lại đây tìm hiểu đúng không? Hơn nữa... Cũng không phải lần đầu tiên, nàng vì sợ hãi, hay là tại thẹn thùng?"
Long Y Hoàng thẳng mắt trợn trắng!
Bây giờ, hai người tiếp xúc như gần như xa, biến toàn bộ không khí trong phòng ám muội không thôi, nàng chỉ cảm thấy đầu óc của mình lạnh buốt, cũng không biết là vì khẩn trương hay là do kích động quá độ, cảm giác trái tim đập với tốc độ như bão táp, nhịp đập trực tiếp đến hai trăm sáu mươi.
"Dừng lại!” Nàng chỉ cảm thấy xấu hổ không ngừng, nhìn Phượng Trữ Lan thật sự muốn đùa thành thật, tâm tình ngang dọc, trực tiếp xuất ra đòn sát thủ: "Được rồi, được rồi... Với thân phận của chúng ta, tình huống trước mắt thì từ từ, việc này là rất bình thường... Nhưng mà, nhưng hiện tại tình huống của ta đặc biệt! Phượng Trữ Lan, ngươi cũng không hy vọng đứa bé sẽ xảy ra bất trắc đúng không...?" Nàng ngẩng đầu, làm động tác vô tội đáng thương: "Cái này, trong lúc mang thai, không thể sinh hoạt vợ chồng... Ngươi nếu thật sự nhịn không được, hay là đi tìm vị Liễu tiểu thư đó đi, tin rằng nàng ta chưa đi xa, ngươi đuổi theo nàng ấy vẫn còn kịp, dù sao việc này đối với các ngươi mà nói cũng là chuyện sớm hay muộn cũng phát sinh không phải sao?"
Phượng Trữ Lan ngẩn người, tách người ra một chút nhìn Long Y Hoàng, đột nhiên không có ý tốt cười nhẹ: "Ta đã hỏi qua thái y, sáu tháng vẫn có thể, chỉ đừng quá mức kịch liệt, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn, cho nên nàng hoàn toàn không cần lo lắng."
Long Y Hoàng trợn mắt nhìn, thấy Phượng Trữ Lan lại chuẩn bị tiếp tục đè xuống, đột nhiên căng giọng quát to, thanh âm vang dội xuyên qua bầu trời đêm, ngay cả chim nhỏ trên cây cũng bị kinh hãi.
"Buông tay —— phi lễ a!"
Ngự lâm quân tuần tra gần đó nghe được tiếng quát to, lập tức đi đến vây quanh, vội vàng gõ cửa hỏi.
Phượng Trữ Lan rất là sảng khoái nói dăm ba câu đã đuổi bọn họ đi, nhưng lời của hắn mới nói được một nửa lập tức biến thành kêu rên, tựa như bị cái gì đó đập trúng vậy.
Mặc dù hắn không nói rõ ràng, nhưng Ngự lâm quân coi như cũng đã thấu hiểu, mỗi người đều rất thức thời tiếp tục đi tuần tra, tuy chuyện này vô cùng có khả năng sẽ trở thành đề tài cho bọn họ tán gẫu.
Nửa khắc đồng hồ sau, trong phòng hiện ra tình huống như vậy.
Long Y Hoàng thở phì phì quấn chăn, liều mạng lui về bên trong giường, Phượng Trữ Lan ngồi ở bên giường dùng lời ngon tiếng ngọt an ủi, vẻ mặt ngượng nghịu, nhưng chỉ cần hắn đến gần chút nữa chút nữa, lập tức Long Y Hoàng sẽ lại kêu to, dùng cả tay lẫn chân đẩy hắn ra ngoài —— hắn không muốn làm nàng bị thương, không có biện pháp đánh trả.
"Được rồi, được rồi..." Phượng Trữ Lan bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ là đùa một chút thôi, không cần phải tưởng thật..."
Long Y Hoàng vươn tay chỉ vào ngoài cửa, sắc mặt trầm xuống, giận dữ hét: "Cút!"
"Được," lui thêm nửa bước, Phượng Trữ Lan giơ hai tay đầu hàng: "Ta không hề động vào nàng là được, nhưng mà đã trễ thế này, hơn nữa đêm khuya gió lạnh, nàng nhẫn tâm đuổi ta ra ngoài sao? Bên ngoài rất lạnh..."
"Cút ra ngoài, cút ra ngoài, cút đi!" Long Y Hoàng nhắm mắt lại tiếp tục la to, chỉ còn thiếu nước mắt mà thôi.
"Được được được... Ta đi ra ngoài là được, nàng không nên tức giận... Ta đi, ta đi." Phượng Trữ Lan càng bất đắc dĩ, chỉ có thể chậm rãi hoạt động cước bộ, đi tới cửa, lao xao một chút mở cửa ra, thật chuẩn bị đi ra ngoài.
Không biết khí trời làm sao, ban ngày thì tốt, đến tối thì gió thổi to, mới vừa mở cửa ra, lập tức có một luồng gió lạnh thổi vào trong phòng, Long Y Hoàng run lên một chút, tiếp tục lui vào trong chăn.
Không ngờ... Thật sự là rất lạnh.
"Vừa rồi... Rất xin lỗi, ta luống cuống, bất quá nàng không nên tức giận, " Phượng Trữ Lan đứng ở cạnh cửa, đột nhiên xoay người lại, vô cùng nghiêm túc nói rằng: "Cẩn thận đừng tức giận sẽ ảnh hưởng đến bản thân, mau nghỉ ngơi đi, đã khuya rồi."
Long Y Hoàng lại sửng sốt, ngây ngốc nhìn hắn.
Phượng Trữ Lan nói với nàng cùng nụ cười áy náy, xoay người bước đi vào gió lạnh hiu quạnh ngoài cửa.
Long Y Hoàng đột nhiên cảm thấy hơi xúc động... Cũng bắt đầu cảm thấy áy náy hơn.
"Đứng lại!" Nàng nhắm mắt, bỗng dưng hô to: "Quay về!"
Cửa phòng đóng được một nửa thì ngừng, lại bị đẩy ra, vẻ mặt Phượng Trữ Lan tràn đầy ý cười, lại quay bước về từ trong gió lạnh.
Long Y Hoàng chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nổi lên đập liên hồi, nàng khinh bỉ mình vô số lần ở trong lòng !
Đây đúng là tính cách tồi tệ, chỉ ăn mềm không ăn cứng!
Nhìn Phượng Trữ Lan lòng tràn đầy sung sướng tiêu sái đến bên giường, thậm chí cũng không hỏi đến ý kiến nàng, tự giác *** ngoài rồi nằm trên giường, kéo chăn lên người.
Long Y Hoàng vẫn luôn lui vào bên trong, vẫn luôn ôm đầy cảnh giác nhìn hắn, hoàn toàn không có buồn ngủ.
Nàng chịu không được mắt muốn trợn trắng.
Phượng Trữ Lan nhìn về phía nàng: "Lui vào bên trong sâu như vậy làm gì? Ta cũng sẽ không động đến nàng, yên tâm đi, ta cũng rất mệt."
"Tư tưởng hại người không được có, nhưng tư tưởng phòng người không thể không..." Long Y Hoàng như niệm kinh thì thào, càng lui vào trong hơn.
Phượng Trữ Lan cười đắc ý còn nàng thì lại lui vào trong càng sâu: "Đều chỉ nói đùa, tưởng thật sao?"
Long Y Hoàng cười khẩy hai tiếng: "Nói là nói như vậy, nhưng đợi cho đến khi phát hiện không phải đùa giỡn, muốn hối hận cũng đã quá muộn.”
"Ai..." Phượng Trữ Lan thở dài nói: "Cũng không phải chưa xảy ra, cần gì phải sợ đến như vậy..."
Nhìn sắc mặt Long Y Hoàng xanh mét tóm lấy gối đầu, đồng thời có xu hướng muốn đập lên người mình, đột nhiên Phượng Trữ Lan nhanh chóng sửa khẩu khí: "Muộn rồi, nên ngủ đi."
Long Y Hoàng hừ hừ, đặt gối đầu về chỗ cũ, đột nhiên lấy tay hung dữ cắt ngang khoảng cách giữa hai người, nhìn Phượng Trữ Lan không hiểu ra sao không biết nói gì.
"Ranh giới," Long Y Hoàng vạn phần nghiêm túc, chỉ chỉ phạm vi mình vừa mới quét qua, lại chỉ chỉ Phượng Trữ Lan, sắc mặt phụng phịu: "Nếu vượt qua nửa bước, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!"
Phượng Trữ Lan kinh ngạc gật đầu, hồi lâu, lại cười lên.
Sắc mặt Long Y Hoàng lúc hồng lúc trắng, có tính nghệ thuật vô cùng, nàng giật giật khóe miệng, nghiêng người nằm xuống.
Ở trong chăn vẫn rất lạnh, mặc dù đã bao lấy nửa người cũng đã ấm áp hơn, nhưng cả người nàng chắc chắn không hề nhỏ bé.
Cả người kiềm chế không được run rẩy, thật sự là lạnh đến khó hiểu.
Long Y Hoàng rất không hiểu nổi, tại sao lúc nãy vẫn cảm thấy ấm ấp, cũng không cảm thấy lạnh bao nhiêu, hiện tại vừa mới náo loạn với Phượng Trữ Lan một phen, lại trở nên lạnh hơn?
Nằm một hồi, nàng phát hiện mình thật sự cũng đã mệt, đắp chăn cũng vẫn làm nàng cảm thấy lạnh rất muốn thu nhỏ cơ thể mình lại, nhắm mắt, ý thức dần dần chìm xuống.
Nàng vẫn chưa hoàn toàn rơi vào trong mộng, chỉ là giữa lúc mơ mơ màng màng, cảm giác phía sau dần dần ấm áp hơn, vô thức nàng liền dựa sát vào nơi đó, sau đó cọ tới cọ lui, nhu thuận giống như con mèo nhỏ.
Cái gì ranh giới, cái gì Phượng Trữ Lan, hiện tại cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của nàng.
Nàng chỉ cảm thấy rất ấm áp, ấm áp đến mức làm cho nàng không muốn rời đi.
Đồ vật ấm áp kia hơi hơi cứng ngắc, nhưng rất nhanh liền bao quanh cả người nàng, luồng ấm áp đó chảy thẳng đến đáy lòng.
Long Y Hoàng ngoan ngoãn dựa vào, không biết khi nào, khóe miệng cũng vẽ ra độ cong nhàn nhạt...
Cuối cùng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu, trong chớp mắt, nàng cảm thấy hình như có người vùi đầu vào cổ mình, nhẹ nhàng cười.
Ban đêm, vẫn mờ ám mà u tối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc