Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 82

Tác giả: Mị Tử Diên

Ranh giới sinh tử

Mộ Dung Xá Nguyệt trước sau như một vẫn thích phong cách hoa lệ, mái nhà đã như thế, đại sảnh lại càng không cần nói.
Trên xà nhà giữa phòng treo một cái đèn ***g thật lớn, lấy gỗ lim được khắc hoa văn tinh xảo làm vật đỡ, sa mỏng trong suốt ngăn lại, những bức tranh sơn thủy vô cùng tinh tế, tua đỏ hồng ở mỗi góc đèn rũ xuống, cùng những chuỗi trân châu nạm vàng dát ngọc, ánh sáng đèn êm dịu chiếu sáng cả phòng, ở chính giữa được lát bằng đá cẩm thạch màu trắng ngà,hai bên được buộc hình rồng phượng bay bổng hoa lệ, phóng khoáng mà không mất đi khí độ, thật ngắn gọn, tấm vải lụa từ đèn cung đình lỏa ra xung quanh tô điểm cho căn phòng thêm đơn điệu.
Trong phòng khách, bàn được sơn mày đỏ thẫm được đặt hai bên sắp xếp ngay ngắn, phía trên là những lọ hoa văn tinh xảo được đặt ngay ngắn, lại có trường kỷ đặt ngang ngăn tất cả những cảnh vật, trường kỷ cũng được sơn màu đỏ sậm, trên mặt ghế được phủ một lớp da lông màu trắng, mềm mại như nhung, cùng với đó là màn trúc từ trên xà ngang rũ xuống, vừa vặn che đi bóng dáng người trên ghế, màn trúc vô cùng mỏng, có thể nhìn thấy bóng người, nhưng lại không nhìn rõ gương mặt, ở trong cùng là bàn con hai bên góc cũng là tua màu sắc sậm chậm rãi đong đưa.
Dung Xá Nguyệt đúng là rất yêu mị, hắn nghiêng người nằm trên trường kỷ, màn trúc che đi khuôn mặt hắn, cánh tay dài của hắn vươn ra, đặt ở trên đầu rồng của ghế, suy nghĩ điều gì khiến hắn rất hài lòng năm ngón tay gõ gõ, như không có chuyện gì xảy ra, một mái tóc đen nhánh được buộc đơn giản bằng dải lụa màu xanh nhưng hai bên vẫn còn vài lọn tóc chưa được buộc hết càng tôn lên hai gò má yêu mị của hắn, đôi môi xinh đẹp hơi hơi cong lên một nụ cười mê hồn, nhìn nghiêng thì mũi thẳng đĩnh như tuyết phong, đôi mắt phượng tà mị hơi khép, hai tròng mắt sáng ngời ẩn sau hàng mi cong dài che dấu thấu triệt tâm can.
Hắn một thân bạch y thư thái, bên hông đai ngọc cùng màu sậm hơn, lộ ra thân hình thon dài gầy gầy, mặc dù y phục đơn giản nhưng không thể che dấu được vẻ tà mị cùng yêu dã trời sinh của mình, giống như yêu hồ có thể khiến người ta mất mạng ngay tức khắc.
Vốn dĩ phòng khách trống trải không người, nhưng không lâu sau, một bóng người tức giận xé gió lao tới, trường kiếm trong tay cắt qua không khí, phá hủy không gian yên tĩnh xinh đẹp này.
Người tới nổi giận đùng đùng, Mộ Dung Xá Nguyệt cảm nhận rõ sát khí đằng sau, hắn mở mắt, vô số hàn quang trong đôi mắt bắn ra, mặc dù vẫn mang theo ý cười như trước, nhưng cũng lạnh như băng, hắn nói với người kia: “ Không nghĩ rằng ngươi còn dám quay lại võ lâm minh, phản đồ!”
Thân ảnh người đó càng thêm giận dữ, hắn bước nhanh đến màn trúc, trường kiếm trong tay vẫn còn vết máu dư âm từ trên kiếm hắn tỏa ra, những giọt máu này cũng theo thanh kiếm vung vãi khắp nơi, sắc bén của kiếm lóe lên xé rách bức màn che thành hai mảnh rơi xuống đất.
Màn trúc bị nứt không dứt, dựa vào nhát kiếm sẽ nhìn ra được người đó có bao nhiêu giận dữ và quả quyết đoạn tuyệt.
Màn trúc đã không còn cách nào che Mộ Dung Xá Nguyệt, hắn từ từ ngồi dậy, nhìn Phượng Ly Uyên đang tức giận đùng đùng đứng trước mặt mình không xa, tiếng cười khinh miệt, Phượng Ly Uyên rõ ràng vừa mới trải qua một trấn quyết đấu, y phục trên người vẫn lưu lại vài vết máu chưa khô, hai gò má như ngọc cũng có vết đỏ sẫm, đôi mắt vẫn nhìn thẳng phẫn nộ thiêu đốt người trước mặt, hắn vung kiếm, hỏi: “ Nàng đâu?”
"Cũng đã có thê thất, cần gì phải vấn vương tình cũ, ta còn nghĩ ngươi đã quên ả.” Mộ Dung Xá Nguyệt trào phúng cười nói: “Vậy thì, ngươi để mặt mũi thê tử ngươi ở đâu?”
“Mộ Dung, ngươi đừng nói sang chuyện khác! Rốt cuộc ngươi đã giam nàng ở đâu!” Phượng Ly Uyên hoàn toàn không để ý tới lời Mộ Dung Xá Nguyệt , từ đầu tới cuối chỉ cần tin tức Long Y Hoàng.
"Đương nhiên là ở một nơi rất an toàn, hiếm khi ngươi đến đây một chuyến, chúng ta hãy cùng ngồi xuống tâm sự chút đã, trước đây vì sao ngươi lại phản bội rời khỏi võ lâm minh?.” Ánh mắt Mộ Dung Xá Nguyệt lạnh lùng.
“ Ta tự mình phản bội, nhưng không có ảnh hưởng tới lợi ích võ lâm minh. Ngươi hỏi cái này có ý gì!” Phượng Ly Uyên tức giận nói.
“ Ngươi vì một nữ nhân mà buông tha cừu hận, công sức hơn mười năm gây dựng, ngươi thấy như thế đáng sao?” Mộ Dung Xá Nguyệt tiếp tục truy vấn.
“ Im miệng! Ngươi căn bản không hiểu! Mộ Dung, ta không phải lần đầu tiên biết ngươi, trong lòng ngươi nghĩ gì chẳng lẽ ta không biết sao! Những ngươi sẽ không có cách nào hiểu được!” Phượng Ly Uyên ngày càng tức giận.
"Cái gì gọi là hiểu? Ta biết không ít thông tin về Long Y Hoàng, cũng đã gặp ả mấy lần, quả thật là nữ nhân độc đáo, nhưng chưa đủ để ngươi buông tha cừu hận, trước đây ngươi ung dung tự tại trong võ lâm minh ra sao, bây giờ bức bản thân mình đến tình cảnh này, cuối cùng ai đúng ai sai! Nếu giết ả có thể làm cho ngươi tỉnh táo, ta bằng lòng thay ngươi xuống tay.” Mộ Dung Xá Nguyệt cười lạnh.
"Không được ***ng đến nàng! Không được.” Cơn tức của Phượng Ly Uyên ngày càng dữ dội, nhưng hắn không dám tiến lên một bước nào, còn chưa biết Long Y Hoàng đã bị Mộ Dung Xá Nguyệt giam ở đâu, chỉ sợ lúc này hắn ra lệnh một cái, nàng lập tức hương tiêu ngọc vẫn [1].
[1] hương tiêu ngọc vẫn: giống như ngọc rơi, hoa héo tàn. Dùng để so sánh ngươi con gái tử vong vào độ tuổi đẹp nhất
“ Như vậy, ngươi tình nguyện cả đời làm tên phản đồ, trong võ lâm không còn chỗ cho mình dung thân sao?” Đôi mắt Mộ Dung Xá Nguyệt ngày càng thâm sâu.
"Ta không có quên cừu hận, nhưng cũng không quay về võ lâm minh! Bây giờ có ngươi lãnh đạo, võ lâm minh nhất định sẽ không suy sụp, ngươi nói với ta những lời này làm gì!”Phượng Ly Uyên tức giận nói.
“ Nếu không quên cừu hận, tại sao hết lần này đến lần khác không giết Long Y Hoàng, ả là trở ngại là kẻ thù lớn nhất của chúng ta, ả toàn tâm củng hộ hoàng thất, trở thành chướng ngại vật của ngươi, ngươi đối mặt với ả, làm sao có thể nhớ đến huyết hải thâm cừu? Phượng Ly Uyên , người bây giờ đã bị ả thay đổi rất nhiều, thiếu chút nữa ta đã không nhận ra ngươi.” Mộ Dung Xá Nguyệt thương tiếc nói.
"Mộ Dung, sau này chờ cho đến khi ngươi thật tâm yêu một người, ngươi sẽ hiểu.” Phượng Ly Uyên nói.
“ Hiểu? A! Nữ nhân bất quá đều là kẻ gây họa! Chỉ biết trói buộc vào nam nhân đời đời kiếp kiếp!” Mộ Dung Xá Nguyệt đột nhiên nhảy lên, xoay người nhẹ nhàng như bướm bay, rút kiếm từ bên hông ra, một tay đặt sau lưng, đầu kiếm nghiêng xuống đất, hắn nghiêng đầu, mái tóc dài phủ xuống, ánh mắt lạnh như băng: “ Ta vĩnh viễn không yêu bất kỳ ai, hôm nay, vì thấy người đã từng là huynh đệ với mình đắm chìm như vậy, cảm thấy vô cùng đau xót mà thôi, như vậy,” Hắn giơ cánh tay lên, nhìn chằm chằm Phượng Ly Uyên: “ Phản đồ, hôm nay ta và ngươi chỉ có một người có thể sống, ta ૮ɦếƭ, ngươi có thể mang người đi, ngươi ૮ɦếƭ, Long Y Hoàng mặc cho ta xử lý.”
"Cuối cùng nàng ở đâu!” Phượng Ly Uyên không để ý tới lời khiêu khích của hắn, chỉ một mực quan tâm tới an nguy của Long Y Hoàng: “Ta muốn tận mắt nhìn thấy nàng không sao!”
“ Được! Vậy chờ ngươi thắng rồi nói tiếp!” Mộ Dũng Xá Nguyệt trở tay giương kiếm, kiếm phong như tia chớp ánh bạc hoa mắt, cả người dịch chuyển, từng bước ép Phượng Ly Uyên, mỗi chiêu thức xuất ra, thực rất nhẫn tâm tất cả đều là chiêu trí mạng.
Phượng Ly Uyên ban đầu là cuống quít trốn tránh, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, từ phòng ngự chuyển sang tấn công.
Hai thanh kiếm liên tục tấn công nhau, xuất ra những tia lửa rực rỡ, tiếng vang trong trẻo lạnh lùng mang theo sát lực vang vọng khắp phòng.
Phía sau trường kỷ là một bình phong hoa lệ tinh mỹ, trên bình phong là phong cảnh sơn thủy yên tĩnh, mà phía sau bình là một không gian khác.
Hai tay Long Y Hoàng bị trói sau lưng, nàng bị điểm huyệt, ngồi trên ghế, lưng dựa vào bức bình phong, mắt nhắm lại, giống như đối với cuộc đối thoại lúc nãy ở bên ngoài bình phong và tiếng binh khí va chạm bây giờ không làm ảnh hưởng đến mình, nàng vẫn nhắm mắt, hai tay bị trói rất chặt sau lưng, dây thừng chừng như được buộc chặt đến *** bên trong, chính là vì phòng ngừa nàng dùng độc khí.
Đột nhiên, tiếng vang ở trước bình phòng ngày một lớn, nàng mở hai mắt, hai mắt như vầng trăng sáng, lại nhiễm một mảnh đỏ tươi!
Nàng thậm chí không có liếc mắt nhìn thị vệ đứng hai bên người, hai tay hơi hơi động, dây thừng sớm đã bị độc khí ăn mòn lập tức bung ra, mặt nàng không đổi sắc đứng lên, sát khí trên người lành lạnh, tử sĩ hai bên kinh hãi, lập tức tiến lên định mạnh mẽ ngăn nàng, nhưng nàng hơi vung tay lên, sau đó nháy mắt những tử sĩ dừng bước, suy sụp ngã xuống mặt đất, bỏ mình. Trong khe hở giữa hai tay nàng, độc châm sắc bén chói mắt —— hai tay nàng, vừa rồi đã bị những sợi dây thừng thô ma sát làm bị thương, nàng vẫn luôn nhắm mắt lại, cố sức đấu tranh, chỉ cần có thể chuyển độc châm ra, như vậy những thứ khác cũng không là gì, mặc kệ khiến hai tay mình màng thương tích chất chồng, nàng cũng không biểu hiện nửa phần khó chịu ra.
Nàng chậm rãi đi qua bình phong, xuyên qua những màn lụa bị kiếm làm đứt, không có nhìn thẳng vào trận quyết đấu sinh tử đang diễn ra, nàng liếc mắt xem nhẹ sự tồn tại của hai người đó, chỉ là hai mắt trở nên đỏ bừng, vẫn như cũ một chữ cũng không nói.
Nàng chầm chậm vặn những giá nến đặt ở bên cạnh bức tường, cánh tay hơi giơ lên, chưa từng dao dộng, dọc đường đi qua, đem một loạt trang sức bày ra dùng sáp nến bôi lên, mượn màn tơ da lông thú khắp phòng để những ngọn lửa bốc cháy, hóa thành một con rồng lửa, từ từ cắn nuốt những thứ dễ dàng bốc cháy kia.
Mộ Dung Xá Nguyệt thích dùng những vật phẩm trang sức này là chuyện tốt, nhưng cũng rất dễ dàng gặp chuyện không may.
Phát hiện phòng khách bị ánh lửa bắt lấy, mà còn có xu thế càng ngày càng lan tràn mạnh hơn, trong lòng Phượng Ly Uyên thất kinh, đánh văng Mộ Dung Xá Nguyệt sau một cái tấn công, lập tức lui về sau một bước, ánh mắt nhìn vào mồi lửa —— đứng cùng với mồi lửa, chính là một người hắn vẫn luôn lo lắng nhất.
"Hô ——" trường kiếm mang theo gió mạnh bổ về phía hắn, vốn là người học kiếm, tinh thần hắn lập tức trở về, nghiêng người tránh, sau đó phất kiếm trong tay, bổ về phía Mộ Dung Xá Nguyệt , hắn nhanh nhạy né tránh, vọt đến một bên.
"A... Trên chiến trường phân tâm, là rất dễ dàng mất mạng..." Mộ Dung Xá Nguyệt cắn cắn vết máu trên môi, mị hoặc cười, chầm chậm giơ trường kiếm dính máu lên, nhìn thoáng qua biển lửa, cười nói: "Điểm này, khiến cho ngươi sợ hãi không?"
Phượng Ly Uyên không nói, lại đưa anh mắt nhìn về hướng Long Y Hoàng... Nhưng, tại chỗ ban nãy, cũng không thấy bóng dáng Long Y Hoàng, chỉ còn sót lại ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt mọi thứ! Bởi vì vừa rồi phân tâm mà ngoảnh đầu lại nên cánh tay phải bị thương máu chảy không ngừng, hắn không để tâm lập tức chạy về phía biển lửa, khẩn trương nhìn trái nhìn phải, những cũng không làm thế nào nhìn thấy bóng dáng Long Y Hoàng.
"Y Hoàng..." Hắn thất thanh, nhìn biển lửa, kiếm trong tay bỗng nhiên rơi xuống mặt đất.
"Ha! Lại vì một nữ nhân, đáng cho ngươi vứt bỏ VK buông tha cho ý nghĩ sống sót sao!" Mộ Dung Xá Nguyệt cười lạnh một tiếng, tay mạnh mẽ chuyển hướng, cầm kiếm dứt khoát đâm về phía hắn —— lúc này đây, Phượng Ly Uyên lại ngẩn ngơ đứng tại chỗ, không né tránh, không phòng ngự.
"Vèo ——!" Thanh âm rất nhỏ truyền đến bên tai, Mộ Dung Xá Nguyệt bỗng nhíu mày, quay người né, đáng tiếc đã chậm một bước, ám khí nhỏ nhỏ đã cắt qua gương mặt của hắn, để lại một đường vết thương dài mỏng vết máu đỏ sẫm, ở trên khuôn mặt trắng bẹch của hắn rất bắt mắt.
Hắn dùng tay sờ vào dấu vết trên mặt, lập tức nhìn về phía ám khí được phóng tới, nghi hoặc nói: "Long Y Hoàng?"
Cửa, mở ra, ngoài cửa vang lên không ít tiếng kêu dập lửa, những tử sĩ tiến đến dập lửa vừa mới tiến vào cửa phòng khách, lập tức bị Mộ Dung Xá Nguyệt vẫy tay lui về —— không biết hắn nghĩ gì, tóm lại, tuyệt đối sẽ không là chuyện tốt.
Gió đêm bên ngoài cửa gào thét, thổi bay tầng tầng lớp lớp màn lụa, một bóng người đang mang thai ở trong đó như ẩn như hiện, cánh tay giơ lên còn chưa hạ xuống, chỉ là ánh mắt đầy tơ máu, lại vô cùng lạnh như băng.
"Ha ha... Ta biết ngươi dùng ám khí không tồi, nhưng chỉ dựa vào cái này, lại muốn *** ta? Có phần hơi nực cười." Hắn lau vết máu, cười châm chọc nói, nghe được lời hắn nói, lúc này Phượng Ly Uyên mới từ từ xoay người lại, đờ đẫn giương mắt nhìn Long Y Hoàng đang từ từ đi tới.
"Ta không giết ngươi, ta vẫn muốn an toàn rời khỏi nơi quỷ quái này, " Long Y Hoàng nói xong, bước từng bước trên nền đất đầy vết máu, cũng không hề sợ hãi đi về phía Mộ Dung Xá Nguyệt, Phượng Ly Uyên vừa định muốn ngăn cản, nàng lại đi về phía trước, nàng đối mặt với Mộ Dung Xá Nguyệt, khóe môi cong lên so với tử thần càng đáng sợ hơn: "Thế thì, hiện tại ngài có thể nhìn xem, mình còn có hơi sức không?"
"..." Mộ Dung Xá Nguyệt lựa chọn trầm mặc, thân thể vẫn không nhúc nhích, kiếm trong tay rơi xuốngmặt đất —— hắn không phải không muốn động, chỉ là không thể động, hắn không phải không muốn nói, chỉ là không thể nói.
"Thuốc tê của ta làm cho ngươi ngay cả khí lực cắn lưỡi tự sát cũng không có, lau sơ sơ ngoài vết thương cũng được rồi, để lại nhiều máu như vậy, một chút nhạy bén ngươi cũng không có, ngu ngốc." Long Y Hoàng lạnh lùng châm chọc hắn khi dễ Mộ Dung Xá Nguyệt bây giờ chỉ có khí lực để trừng nàng.
Bên ngoài rất nhiều tử sĩ quay quanh, dựa vào ánh lửa nhảy nhót, cuối cùng Long Y Hoàng cũng thấy rõ ràng gương mặt của Mộ Dung Xá Nguyệt, nàng vô thức nói: "Yêu nghiệt."
Mộ Dung Xá Nguyệt tiếp tục trừng nàng.
Phượng Ly Uyên đi đến bên cạnh nàng, nàng không có nhìn hắn, chỉ nói: "Dẫn theo hắn, để thuộc hạ của hắn thả chúng ta an toàn rời khỏi."
Phượng Ly Uyên cũng chỉ nhìn nàng: "Y Hoàng, ngươi..."
Long Y Hoàng không trả lời, quay đầu bước đi, những tử sĩ lập tức nhường đường cho nàng.
Phượng Ly Uyên chỉ có thể lại liếc mắt nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt toàn thân cứng ngắc, dùng gắng sức dùng tay trái còn lực kéo hắn ra ngoài, những tử sĩ chỉ có nhường đường.
Phượng Ly Uyên nói: "Xin lỗi, ngươi ủy khuất một chút."
Mộ Dung Xá Nguyệt cũng chỉ có thể trừng hắn.
Bởi vì ép Mộ Dung Xá Nguyệt làm con tin, những tử sĩ không dám làm xằng bậy, chỉ có thể ngoan ngoãn dựa theo phân phó của Long Y Hoàng chuẩn bị con thuyền tốt, nhìn bọn họ cùng Mộ Dung Xá Nguyệt toàn thân vô lực lên thuyền, theo dòng nước đi xa, rời khỏi này thành đêm mộng ảo.
Thuyền yên lặng xuôi theo dòng nước, Long Y Hoàng ngồi ở mũi thuyền, Mộ Dung Xá Nguyệt ngã vào trung tâm thuyền, Phượng Ly Uyên ngồi ở bên cạnh nhìn hắn.
Ba người vẫn luôn duy trì tư thế đó, rất lâu rất lâu sau cũng không có động tĩnh.
Cả không gian rất an tĩnh, dường như an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước chảy.
Thuốc tê có tác dụng rất lâu, mãi cho đến khi Long Y Hoàng cũng đã thấy được ngọn đèn dầu trên bờ, lúc này Mộ Dung Xá Nguyệt mới có thể miễn cưỡng chống đỡ bắt đầu nói chuyện, nhưng khí lực làm việc khác cũng không có.
Hắn tựa hồ không cam lòng buồn tẻ như vậy, lại không hề quan tâm đến tính mạng của mình còn đang ở trong tay người khác, mà dùng khí lực của bản thân rất vất vả mới khôi phục được không ít toàn bộ lãng phí vào cuộc đối thoại sau : "Long Y Hoàng, chúng ta hiện tại rơi vào tình huống này, trái lại ta nhớ tới một vấn đề, không biết ngươi sẽ trả lời như thế nào?"
"Hửm." Đầu thuyền Long Y Hoàng đón gió đêm thản nhiên đáp lại, nhưng không quay đầu lại, Phượng Ly Uyên băng bó miệng vết thương, khó hiểu nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt.
"Nếu ở trên một con thuyền nhỏ, có ngươi, Phượng Ly Uyên, Phượng Trữ Lan, ba người, " Mộ Dung Xá Nguyệt đồng thời hưng trí, bỏ qua tính mạng của mình nói đùa, hắn nói rằng: "Thuyền đi đến giữa biển khơi, vì quá nặng mà muốn chìm nghỉm, phải có một người nhảy xuống mới có thể cứu vãn tính mạng của hai người còn lại và con thuyền được an toàn, nhưng trong biển cả có rất nhiều cá mập nhìn chằm chằm các ngươi, ngươi nói xem, ngươi sẽ đẩy ai xuống?"
Phượng Ly Uyên sửng sốt, ngược lại nhìn về phía Long Y Hoàng, tựa như cũng muốn biết đáp án của nàng.
Long Y Hoàng quyết đoán nói: "Tự mình nhảy xuống đi."
Phượng Ly Uyên im lặng.
"Nha... Lại là cái đáp án nhàm chán này." Mộ Dung Xá Nguyệt cắn răng một cái, chống thân thể ngồi dậy, cười khổ nói: "Chẳng lẽ ngươi không thể lựa chọn đẩy một người khác xuống sao? Để mình ૮ɦếƭ, rất đáng giá sao?"
Nhìn ngọn đèn dầu trên bờ càng ngày càng gần, Long Y Hoàng đột nhiên đứng lên, âm trầm tiêu sái đến bên cạnh Mộ Dung Xá Nguyệt, từ trên cao nhìn xuống, giương một vẻ mặt độc ác, lạnh lùng hỏi hắn: "Ta đây cũng hỏi ngươi một vấn đề, cũng là thuyền nhỏ, cũng là biển khơi, ta và ngươi đều ở trên thuyền, nhưng thuyền quá nặng, phải hy sinh một người đi xuống, mới có thể để một người khác an toàn, ngươi có biết ta sẽ lựa chọn như thế nào không?"
"A..." Mộ Dung Xá Nguyệt mồ hôi lạnh nói: "Vấn đề này... Không có gì ý nghĩa..."
"Ta nhất định sẽ không chút do dự đá ngươi xuống, cũng giống như bây giờ." Long Y Hoàng vô tình tiết lộ đáp án, sau đó dừng sức đá vào người Mộ Dung Xá Nguyệt, tiếp theo là một tiếng kêu to, âm thanh bùm rơi xuống nước thanh vùi lấp hắn.
"Mộ Dung Xá Nguyệt, ta thích nhất trò chơi, tên là con đường sinh tử, cho nên, hiện tại nhân vật chính của trò chơi là ngươi, sống hay ૮ɦếƭ, nhìn biểu hiện của chính ngươi." Long Y Hoàng nói với cái bóng dáng đang chìm xuống, Phượng Ly Uyên nhìn nàng, một câu cũng không thể nói.
Long Y Hoàng xoay người, cũng chưa có trở lại đầu thuyền, nàng chậm rãi ngồi xổm bên cạnh Phượng Ly Uyên, nhìn hắn cố gắng che vết thương còn chưa băng bó kỹ có vết máu từ bên trong thấm ra, nàng trầm mặc, từ trong người lấy ra khăn tay vẫn còn mang theo hơi ấm của cơ thể, muốn giúp hắn băng bó vết thương, phát hiện không đủ dài, lập tức nàng ném khăn tay vào trong nước, từ trên y phục mình xé xuống mảnh vài thật dài, cẩn thận băng bó kỹ một vòng một vòng quang vết thương của hắn.
"Không cần..." Phượng Ly Uyên vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng Long Y Hoàng cũng mạnh mẽ cầm lấy tay hắn, quả thật đã xử lý đơn giản xong vết thương.
Đột nhiên, Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, đôi mắt lạnh băng khiến người ta không biết nàng đang nghĩ gì, Phượng Ly Uyên nhất thời giật mình. Nhìn sang nơi khác, nhìn xuống nước dập dờn bồng bềnh.
Nàng vươn tay, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo của mình lau đi vết máu trên mặt hắn, từng chút từng chút, vô cùng chậm chạp và dịu dàng.
Phượng Ly Uyên vẫn cố gắng nhìn mặt nước, nhưng đầu ngón tay Long Y Hoàng chạm vào, lại khiến hắn run rẩy.
Nàng nhìn hắn: "Ly Uyên, ngươi lo lắng cho ta?"
"..." Phượng Ly Uyên lảng tránh đề tài này.
"... Lần sau, đừng làm những việc ngốc nghếch này, Mộ Dung Xá Nguyệt, không tạo thành uy hiếp gì đối với ta." Long Y Hoàng đáp.
"Không có." Phượng Ly Uyên thản nhiên đáp lại.
"Nhìn thấy ngươi bị thương, so với ngươi ta còn muốn khó chịu hơn... Lần sau, đừng lại bị thương... Được không..." Giọng của nàng hơi hơi run rẩy, tay đặt trên mu bàn tay hắn, giọng điệu tuy mềm nhẹ, nhưng lại giống như tiếng sấm truyền, lần lượt quanh quẩn bên tai Phượng Ly Uyên. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc