Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 64

Tác giả: Mị Tử Diên

Hủy dung Nhan Phi

Long Y Hoàng nói đi là đi, một hơi đã đi xuống núi, đứng ở chân núi thật lâu,mới thấy Phượng Trữ Lan chậm rì rì tiêu sái đi xuống.
Hắn đi tới con ngựa trước mặt, lấy tay túm dây cương, bay lên, lầm bầm nói : “Chính là vì báo thù cho ngươi, cũng vì duy trì uy nghiêm hoàng thất, phụ hoàng đã diệt trừ võ lâm minh, nhưng bộ phận đắc lực của võ lâm minh chủ thật sự đã chuyển vào bóng tối nơi chúng ta không hề biết, tên minh chủ võ lâm kia ở trong bóng đêm chỉ huy, ta sẽ tìm mọi cách bức hắn đi ra, hoặc trực tiếp ẩn nấp bên cạnh hắn.”
“Mạng của hắn lưu cho ta, hắn không chỉ là kẻ thù của ngươi ,cũng là kẻ thù của ta… E rằng không có ai nói cho ngươi biết, ta vẫn luôn luôn là người mang thù….” Long Y Hoàng cũng xoay người lên lưng Ô Nhiên nói.
“Trách nhiệm hiện tại của ngươi là chăm sóc bản thân mình thật tốt để sinh hài tử.” Phượng Trữ Lan giục ngựa, để nó đi thật chậm, Long Y Hoàng đi bên cạnh hắn.
“Ngươi cũng quan tâm đến đứa bé này” nàng nói “Vậy ít nhất ngươi hãy chờ đến khi nó ra đời rồi hẵng đi, với cục diện thiên tân vạn khổ này tên đó nhất định sẽ không dễ dàng xuất hiện, ta không tin trong thời gian một năm, hắn sẽ biến mất không thấy tăm hơi…Ta không hy vọng đứa trẻ sau này sẽ không có phụ thân, nó cần một gia đình đầy đủ.”
“Ngươi đừng quên nguyên nhân ta để ngươi sinh hài tử.” Phượng Trữ Lan đột nhiên thúc ngựa chạy nhanh hơn, thanh âm cắt gió, cảnh sắc xung quanh nhanh chóng lui về phía sau… nhưng Long Y Hoàng vẫn có thể duy trì khoảng cách với hắn, vô luận tốc độ của hắn như thế nào, nàng cũng thay đổi tốc độ của ngựa, Phượng Trữ Lan nói: “ Ta để cho ngươi sinh nó ra chỉ vì muốn giữa ngươi và Phượng Ly Uyên vĩnh viễn tồn tại khoảng cách không thể vượt qua, để nó trưởng thành giống như gai độc trong lòng các ngươi…Cho nên ngươi không cần lo lắng cho ta.”
Long Y Hoàng trầm mặc một lát, giọng nói tuy nhỏ nhưng Phượng Trữ Lan nghe rất rõ, nàng nói: “Vậy ngươi có biết, tại sao ta cũng không thích ngươi nhưng lại nguyện ý giữ lại hài tử của ngươi? Ngươi phải biết rằng…Nếu như ta muốn sảy thai, so với ngươi bắt buộc tuyệt đối còn dễ dàng hơn nhiều.”
Phượng Trữ Lan không đáp, giữa hàng chân mày hiện ra mây đen.
Long Y Hoàng vừa cười vừa nói: “ Vì tình mẫu tử…. Nếu hài tử lớn dần trong cơ thể của ta, ta không có tư cách đoạt lấy cơ hội sinh tồn của nó, nó không chỉ là hài tử của ngươi mà cũng là của ta.”
Phượng Trữ Lan cũng không trả lời, thậm chí không dám nhìn thẳng Long Y Hoàng, Long Y Hoàng cắn cắn môi, tiếp tục nói: “Phượng Trữ Lan …Những chuyện khác ta không nói đến, ta tin rằng ngươi cũng có cùng cảm nhận với ta…Ngươi vẫn luôn coi Nhan phi thành Khuynh Nhan, cho nên lúc Nhan phi có thai, ngươi mới có thể quý trọng thương yêu nàng ta như vậy…Mặc dù, lúc đó ngươi đã xóa sạch hài tử đầu tiên của ta.”
Ánh mắt Phượng Trữ Lan hơi phiến hồng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh như băng, vừa rồi khi từ trong hầm băng đi ra, hơi lạnh vẫn còn vờn quanh người hắn, chưa từng tan ra, hắn lại lần nữa tăng tốc, vung roi quất ngựa, ngựa bị đau lập tức thét dài.
Khoảng cách giữa hắn và Long Y Hoàng ngày càng xa, nàng vội vàng nói: “Phượng Trữ Lan, ta không hy vọng xa vời gì, chẳng qua chỉ chờ đến sau khi đứa nhỏ được sinh ra…Cho dù ngươi muốn lợi dụng nó trả thù ta và Phượng Ly Uyên cũng được, nhưng ta hy vọng ngươi có thể lấy thái độ của một phụ thân chân chính yêu thương nó, đối với nó tốt một chút…đó cũng là yêu cầu duy nhất của ta…”
Phượng Trữ Lan không nói gì,vẫn để ngựa chạy như bay, Long Y Hoàng vẫn một mực đuổi theo, dần dần mới giảm tốc độ của Ô Nhiên xuống …nàng không muốn làm tổn thương đến hài tử, đây cũng là lý do duy nhất.
Long Y Hoàng trở lại hoàng cung sau Phượng Trữ Lan rất lâu, tự nhiên cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, lay lắt trở lại tẩm cung tìm được giường liền nằm xuống ngủ mất, cả người mệt mỏi rả rời.
Nhớ lại trước đây cho dù bản thần mình có chơi đùa thoải mái thế nào, cũng không cảm thấy mệt mỏi như lúc này… Ôi… Có thai đúng là rất phiền phức.
Một thời gian sau, bởi vì hoàng hậu mượn lý do hoàng đường như thế này: “Hoàng cung tương đối an toàn, cũng khá thoải mái” nên Long Y Hoàng quả thật vẫn ở lại trong cung, hơn nữa Phượng Trữ Lan cũng bị giữ lại.
Kỳ thật, ở hoàng cung cũng không có gì không tốt, so với phủ Thái tử thì lớn hơn rất nhiều , hơn nữa trên nhiều mặt cũng rất đầy đủ, nhưng Long Y Hoàng vẫn cảm thấy không thoải mái… Trước khi chờ Duệ vương phủ tu sửa tốt, Phượng Ly Uyên cũng ở lại trong hoàng cung, hoàng cung nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng trái đất đối với nàng và Phượng Ly Uyên mà nói cũng thật quá nhỏ…Nhỏ đến mức đi đâu cũng thấy mặt, sau đó Long Y Hoàng quyết định nhốt mình trong phòng trong một thời gian dài không ra ngoài.
Nghe nói, có rất nhiều quan viên vì nịnh bợ lấy lòng Phượng Ly Uyên đã mang đến không ít ngọc ngà châu báu, cũng đem đến không ít nữ nhân, còn nghe nói Phượng Ly Uyên từ chối tất cả số châu báu đó, chỉ giữ lại mỗi nữ nhân bên cạnh, mỗi ngày thay đổi một người, tựa như bản thân mình tinh lực tràn đầy khác hắn với người thường, Long Y Hoàng ngẫu nhiên đi ra ngoài cũng gặp hắn, mỗi lần lại là những nữ nhân khác nhau, cho dù đi ngang qua trước mặt hay đi lướt sát qua người nhau, hắn thà xoay người sang hôn nữ nhân bên cạnh mình.
Vì vậy, nội bộ hoàng cung với những con người nhàm chán bắt đầu đem hắn cùng Phượng Trữ Lan ra so sánh, nói một người thì phong lưu không kiềm chế được, một người thì vô cùng si tình mê luyến, hai người hoàn toàn trái ngược nhau, người ủng hộ yêu mến Phương Trữ Lan chiếm đa số.
Đối với tình yêu, đa số trong tâm tư của nữ nhân đều rất ích kỷ, cũng chỉ hy vọng trượng phu của mình chỉ yêu mỗi mình, song chỉ có điều, việc này dường như không có khả năng, nhưng cũng bởi vì như vậy mà biểu hiện si tình bên ngoài của Phượng Trữ Lan mới dễ dàng được các nữ nhân say mê để ý.
Nhưng Phượng Ly Uyên không nạp trắc phi nữa, người ngoài còn đồn đãi hắn đang đợi vị tân nương không biết mặt của mình, bây giờ đi tìm nữ nhân thực chất chỉ là trò tiêu khiển, ngay từ ban đầu trong lòng hắn đã sớm có người yêu , hoặc là đang chờ vị tân nương chưa gặp mặt kia, chính là người sắp thành Vương phi của hắn. Thời gian ở hoàng cung thật sự rất nặng nề, sau đó rất lâu, Long Y Hoàng cũng cảm thấy kinh ngạc khi bản thân mình cũng có thể yên tĩnh trong thời gian dài như vậy, bản than mình lúc trước hoàn toàn không dám nghĩ đến chuyện này.
Phượng Trữ Lan cũng giống như trước kia nhàn nhã tùy ý, nhưng thuộc hạ của hắn thì liên tục ra ra vào vào hoàng cung , thường đơn độc cùng hắn thảo luận trong thư phòng, Long Y Hoàng biết được nhất định là hắn đang tìm tin tức minh võ lâm.
Nửa tháng sau khi trở về từ hầm băng, phản ứng khi mang thai của Long Y Hoàng ngày càng rõ ràng nhiều hơn, thường cảm thấy mệt mỏi hơn người khác, thời tiết cuối thu khiến nàng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thích ngủ lại buồn nôn, hoặc nằm trên giường lăn lộn khó ngủ.
Ngọc Long Tuyết Lan cũng chỉ có thể trấn áp nhất thời, mãi đến khi nàng nhìn vào trong hộp chỉ còn lại một đóa, lại không uống ngay, ngược lại nàng phân phó thái y mỗi ngày mang đến một thang thuốc an thai, sau đó giống như không bận tâm uống hết, trong tẩm cung cũng chuẩn bị sẵn một lọ ô mai ướp đường, lúc nào buồn nôn liền ăn ngay…Tóm lại đóa Ngọc Long Tuyết Lan còn lại thực sự rất quý giá nàng cất đi, dù bản thân có làm sao nàng cũng không dám dùng tới, hoặc là nói…uống hết chỗ Ngọc Long Tuyết Lan đó so với uống thuốc đông y đắng kia thực sự còn đắng hơn rất nhiều, chính là đắng ở trong tâm.
Một thời gian sau mọi mọi việc thực sự rất yên bình, Long Y Hoàng bình thản hơn, dần dần mới hiểu ra, nhiệm vụ lúc này của nàng là bảo vệ bản thân và hài tử, chờ đến ngày sinh nó ra, nhưng mà, bây giờ hoàng cung thật sự là quá mức yên lặng, nàng cũng không có chuyện gì để trông nom.
Phượng Trữ Lan trái ngược hoàn toàn với nàng, ngày nào cũng cáu kỉnh, có thể là vì không có tin tức gì của minh võ lâm, hắn càng ngày càng căm phẫn và nóng nảy.
Mỗi lần thấy hắn ở trong thư phòng vô cớ tức giận, Long Y Hoàng chỉ là lắc đầu rời đi…Nàng hiểu rõ, đã lâu như thế cũng không có tin tức gì của minh võ lâm, thực ra là đang ở một chỗ chờ cơ hội… Chờ, nàng và Phượng Trữ Lan bất hòa, sau đó thừa cơ mà châm ngòi, hiện tại nàng và Phượng Trữ Lan xem như là yên ổn, bọn họ cũng không có khả năng động thủ.
Kỳ thật, nếu Phượng Trữ Lan và nàng cãi nhau kịch liệt, nhất đinh sẽ có vài người mai phục đã lâu nhịn không được sẽ xuất đầu lộ diện…Nhưng bây giờ, có một tình huống mà người trong minh võ lâm chưa bao giờ nghĩ đến, đúng, chính là nàng mang thai, cũng bởi vì vậy Phượng Trữ Lan không muốn động đến nàng, kế hoạch của bọn họ thiếu chút nữa sẽ thất bại trong phút chốc, càng không nghĩ đến Phượng Trữ Lan lại nhanh chóng lãnh tĩnh sang suốt như vậy, bọn chúng không ngờ mũi nhọn đã chuyển đến trên người mình, trăm phương ngàn kế tìm mọi cách bức bọn họ ra mặt.
Thế sự trêu người,lúc bọn họ đang lo lắng về việc này, cũng không nghĩ đến sẽ có chuyện xảy ra bất ngờ, ví dụ như thế này.
Phượng Trữ Lan là một người luôn luôn rất tiêu cực, cho nên sau khi Khuynh Nhan ૮ɦếƭ, hắn có thể tỉnh táo lại rất nhanh, nhưng khi Khuynh Nhan còn sống hắn luôn sống trong ௱ôЛƓ lung, thà rằng vĩnh viễn ở trong mộng không tỉnh lại.
Mà hiện tại, hắn duy trì một chút tình cảm cuối cùng, chỉ sợ chỉ còn Nhan phi, mà nguyên nhân thì bởi vì dung mạo nàng ta vừa vặn giống Khuynh Nhan khác thường.
Mang thai hơn hai tháng, phản ứng ban đầu cũng đã đỡ hơn rất nhiều, chắc không lâu nữa sẽ biến mất hoàn toàn, Long Y Hoàng nhìn Phượng Trữ Lan đang tựa vào vách đá, trong lòng cũng rối rắm, nàng muốn nghĩ cách giúp hắn một phen…Cho dù là dùng phương pháp cực đoan nhất.
Phượng Trữ Lan còn tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ sẽ bị người của minh võ lâm bức điên mất, mà hắn…cần phải có một trận K**h th**h để làm phấn chấn tỉnh táo.
Long Y Hoàng cầm chiếc lược hình trăng khuyết màu trắng, chải lại tóc mình thật thẳng, cúi đầu nhìn bụng mình, cũng không có động tĩnh gì nhiều, mới hai tháng thôi, cần gì sốt ruột như vậy?
Nàng đột nhiên nghĩ đến Nhan phi đã ở trong lãnh cung hơn một tháng, mặc dù đã che dấu, nhưng nàng sao lại không biết, Phượng Trữ Lan thường xuyên hơn nửa đêm đến lãnh cung …Bản thân hắn, vẫn còn bị hãm sâu trong cái dung mạo đó, không thể thoát khỏi.
Nhưng có điểm không bình thường…Phượng Trữ Lan đã từng nói, bản thân hắn có thể phân biệt rõ ràng sự khác nhau giữa Khuynh Nhan và Nhan phi, nhưng gần đây hắn thường xuyên chạy đến lãnh cung, có đôi khi một ngày một đêm cũng không ra, bên trong lộ ra âm thanh kỳ lạ làm người ta suy nghĩ.
Long Y Hoàng quay gương cười…Nhan phi, Phượng Trữ Lan hiện đang cần được K**h th**h, ngươi lại tự mình chủ động dâng đến cửa.
Tinh thân Phượng Trữ Lan quả thật ngày càng sa sút, thậ m chí ngay cả tin tức mấy ngày nay thuộc hạ đưa đến hắn cũng không quản, chỉ nhốt mình trong thư phòng, vừa nhìn thấy miếng Phượng Loan Ngọc của Khuynh Nhan, lúc này mới bắt đầu cáu kỉnh, thậm chí còn phát hỏa nhiều hơn trước.
Cung nữ từ bên ngoài đi đến cạnh Long Y Hoàng cung kính nói: “Khởi bẩm Thái tử phi nương nướng, Thái tử đã rời cung.”
“Hắn đã đi đâu?” Long Y Hoàng tiếp tục chải đầu.
“Việc này …nô tì nghe nói, nội bộ phủ thái tử xảy ra chuyện” cung nữ đáp.
“À… Vậy cũng tốt, ” nàng để trái hồng xuống, ngón tay đột nhiên dừng lại giữa không trung, Long Y Hoàng đột nhiên động môi, cuối cùng cũng không nói gì, đưa mắt về phía hộp gỗ trên bàn trang điểm dừng lại một chút, lại thu hồi lại, đứng lên: “Các ngươi theo ta tới lãnh cung một chuyến.”
“Vâng, Thái tử phi.”
Tại góc hẻo lánh trong hoàng cung, cành lá khắp nơi, trên nhánh cây trơ trọi chỉ còn vài lá khô héo phiêu lãng theo gió, đã xế chiều, hình như còn có thể nghe được tiếng kêu và tiếng đập cánh của quạ đen, làm người ta phát run… Đây là lãnh cung, không biết đã có bao nhiêu oan hồn du đãng bốn phía, than vãn.
Long Y Hoàng giẫm lên lá khô trước mặt, phát ra tiếng giòn tan, tầng tầng lá cây đã lâu không có người quét dọn, nhìn không hề có sức sống.
Long Y Hoàng đi về phía tiểu viện xa xa, thị vệ vội vàng hành lễ với nàng…nàng phất tay tỏ vẻ không cần.
“Đây là nơi Nhan phi ở sao?” Long Y Hoàng khẽ cười nói, trong sân hoang vu này chỉ có mấy phòng ốc cũ kỹ, trước phòng chỉ có giếng cũ, bên cạnh biết bao hoa dại, xuyên qua cửa sổ là ánh nến chập chờn.
Nhan phi không ngờ… Lúc trước ở Đông cung, khi ả đối với mình khoe khoang diễu võ dương oai, có bao nhiêu hả hê, nhưng hiện tại , chỉ cần mình nói một câu, ả lập tức bị đem vào lãnh cung.
Long Y Hoàng đi vào sân, nghe thấy một cổ mùi thối rữa, cũng không biến mất, làm lòng àng nổi lên sự chán ghét, không khỏi bước nhanh hơn, một phen đem của gỗ đã tróc sơn đẩy ra, Nhan phi vốn dĩ đang ngồi trước bàn bỗng nhiên giật mình.
“Thì ra là Thái tử phi nương nương đại gí quang lâm.” Ánh mắt Nhan phi hiện lên tia hận ý, bất đắc dĩ quỳ xuống hành lễ: “Thiếp thân tham kiến Thái tử phi.” Khẩu khí mang theo tia không phục và ngạo mạn, xem ra mấy ngày qua thân thể được Phượng Trữ Lan lâm hạnh, lại càng khiến nàng ta kiêu ngạo hơn.
Long Y Hoàng không đếm xỉa tới ả, tự mình đi tới bên cạnh bàn, trên bàn, rõ ràng vẫn còn đặt một ấm lô đồng bình thương, làn khói lượn lờ từ bên trong bay ra, mùi này làm nàng cảm thấy phiền chán.
Mùi hương này đối với Long Y Hoàng mà nói, quá mức quen thuộc.
Nàng đột nhiên cau mày, vung tay, đầu ngón tay xẹt qua mặt bàn, lô đồng rơi xuống, tạch tạch, toàn bộ hương liệu bên trong rơi ra.
“Hóa ra ngươi đã dùng thứ này để quyến rũ Phượng Trữ Lan, ta nói mà, gần đây hắn cần gì lại chạy đến chạy đi tới chỗ ngươi liên tục như vậy, còn bàn thân mình thì tinh thần sa sút” Long Y Hoàng cười nói, lúc này mới thấy mặt Nhan phi trắng bệch: “ Tử mạch quy trần, nếu chỉ đốt, thì mùi hương cũng như hương liệu bình thường, nhưng nếu ngửi thấy mùi hương hơn nữa uống thanh đan bách lộ, hai thứ trên lại vô cùng hiệu quả, hiệu quả cũng giống như mê huyễn hương. Khiêu khích sắc dục cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu là làm người ta sinh ra ảo giác xuất phát từ nội tâm, đem người trước mặt biến thành người mình yêu nhất… Nhan phi, thủ đoạn của ngươi nói chung cũng có một chút cao minh, không ngừng lợi dụng Oanh nhi ngu ngốc dùng thứ độc ngu xuẩn như Vân Long Ngạo Thiên đến hại ta, nói thẳng ra, thì tâm Phượng Trữ Lan mới là thứ quan trọng nhất.”
“Thái tử phi nương nương đang nói gì? Thiếp thân không hiểu, chỉ là lúc trước huynh trưởng sợ thiếp nhàm chán nên mới đưa tới chút hương liệu nói là có tác dụng dưỡng tâm an thần.” Nhan phi không chút hoang mang nói, nhưng sắc mặt cũng sớm phản bội ả, nàng cúi đầu, lập tức dùng ngón tay mảnh khảnh trắng nõn duỗi ra phía trước… Thình lình nắm lấy cằm ả, lực đạo đem đầu ả đang cứng đờ nâng lên, nhìn thấy ngọn lửa đang bốc cháy trong hai mắt Long Y Hoàng.
“Chính xác, nếu như chỉ là mỗi hương đó thôi, thì có thể an thần nhưng nếu dùng với đan bạch lộ thì lập tức trở thành Xuân dc cực mạnh, thế nào…Được tên Trữ Lan kia làm thoải mái, mà bắt đầu vênh váo? Chẳng lẽ ngươi không biết, nếu dùng loại dược này liên tục có thể khiến người ta bị nghiện, cuối cùng sẽ tới Tây thiên sao?” Long Y Hoàng cười lạnh nói: “Nghe ta nói đây, đây là lần cuối cùng Phượng Trữ Lan có thể tới chỗ của ngươi, e là nếu ta tới chậm chút nữa, hắn đã biến thành một cái xác khô rồi, Nhan phi….a..Nhan phi …Xém chút nữa ngươi đã hại ૮ɦếƭ hắn rồi ngươi biết không!”
Nhan phi không nói lời nào, chỉ hung ác trừng mắt nhìn Long Y Hoàng.
“Ngươi muốn quay lại cuộc sống cẩm y ngọc thực, có thể tới tìm ta, chuyên tâm yếu đuối như nhược ta có thể mềm lòng mà thả ngươi ra? Thế nhưng người lại vọng tưởng dùng loại thủ đoạn này mê hoặc Phượng Trữ Lan , sau đó lại muốn một bước lên trời? Nhan phi…Ngươi ích kỷ như thế…suýt nữa đã phá hỏng kế hoạch của hắn!” Long Y Hoàng nghiến răng nói: “Ngươi biết không, ngươi chỉ là thế thân cho người yêu trong lòng hắn mà thôi, bây giờ người hắn yêu đã ૮ɦếƭ, hắn muốn tìm cách báo thù, nhưng còn ngươi… ngươi đã dùng thủ đoạn đê tiện ngăn cản hắn…còn muốn hại ૮ɦếƭ hắn! Ta thật sự không nhìn được…Nếu hắn thật sự chìm vào ảo ảnh ngươi dệt ra không thể thoát khỏi, hắn sẽ trở thành kẻ háo sắc, là một hoàng trừ khiến người trong thiên hạ phỉ nhổ! Ngươi hãy nói đi, ta phải xử lí ngươi thế nào mới phải!”
“Thái tử phi nương nương, xin đừng vu oan thiếp thân, thiếp thân là trong sạch!” Nhan phi nói, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Oanh Nhi đã ૮ɦếƭ ” Khẩu khí Long Y Hoàng đột nhiên chậm lại, thản nhiên nói: “Ngươi biết nàng ૮ɦếƭ như thế nào không? Nàng ta đã ૮ɦếƭ trong tay Vân Long Ngạo Thiên, ૮ɦếƭ vô cùng thê thảm, mà người đã hại nàng ta ૮ɦếƭ thống khổ như vậy, là ta… Ngươi và Oanh Nhi dùng liên hoàn kế chẳng lẽ ta không đoán ra? Khi đó ta thấy ngươi cũng không vừa mắt, nhưng vì vướng Phượng Trữ Lan , ta vẫn luôn nhẫn, chẳng qua bây giờ, không thể nhịn đươc nữa.”
“ Ngươi…ngươi muốn làm gì!” Nhan phi hoảng sợ trợn to hai mắt.
“Người đâu!” Long Y Hoàng vỗ tay, lập tức hai tên thị vệ chạy vào, nàng cười nói: “Mang chậu than lại đây.”
Đột nhiên Nhan phi như hiểu ra điều gì, lại càng trở nên sợ hãi, vừa nắm chặt váy Long Y Hoàng, vừa cầu xin : “Thái tử phi nương nương, thiếp thân không dám nữa! Ngài hãy bỏ qua cho thiếp thân! Thiếp thân sau này nhất định không dám lại gần thái tử nữa!”
“Sợ cái gì, ta không giết ngươi, chỉ là, ngươi ngày thường thật đẹp, ta đố kị , dung mạo này giữ lại sớm muộn cũng sẽ trở thành tai họa, không bằng hãy nhanh chóng hủy đi…Ta là đang giúp ngươi.” Long Y Hoàng nhìn từ trên cao xuống cười, mang theo tia lạnh thấu xương.
Rất nhanh, thị vệ đã bưng vào một chậu than lửa vẫn còn cháy rực, Long Y Hoàng nói thêm: “ Các ngươi hãy hầu hạ Nhan phi cho tốt, nhớ kỹ, không cho phép để lại một góc nguyên vẹn nào , hủy dung mạo hoàn toàn càng tốt, ta sẽ trọng thưởng.”
Nói xong Long Y Hoàng bước nhanh khỏi phòng, trong chốc lát, bên trong lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết của Nhan phi.
Nhan phi bị phá hủy dung mạo, đương nhiên sẽ cắt đi ảo ảnh duy nhất trong lòng Phượng Trữ Lan .
Nếu nàng không thể ngăn cản con đường báo thù cho Khuynh Nhan của Phượng Trữ Lan , thế thì, hãy để nàng làm người dẫn đường trên con đường này, khiến hắn lấy tốc độ nhanh nhất để báo thù….Nếu hắn thật sự chìm đắm ở chỗ Nhan phi, Khuynh Nhan ૮ɦếƭ rất vô ích!
Long Y Hoàng rất hiểu, nàng hiểu rõ hơn so bất kì kẻ nào, chờ Phượng Trữ Lan quay lại, thấy Nhan phi bị hủy dung, giữa nàng và hắn nhất định không tránh khỏi việc đối đầu gay gắt…Nhưng chỉ có như vậy, mới có thể đúng như ý muốn những người trong minh võ lâm, mới có khả năng khiến bọn họ yên tâm lộ mặt, sau đó dụ dỗ bọn chúng tiến vào bước chấm dứt tiếp theo .
Long Y Hoàng thích nhất như vậy, thích việc trước tiên tự mình đào hố hại mình, sau đó làm ra vẻ duyên cơ xảo hợp giúp bọn chúng, nhìn thấy các đối thủ một đám nhảy xuống, còn mình thì nắm giữ toàn cục, cuối cùng lấp đầy hố mỗi thứ đều có, một lần và tất cả.
Nếu nàng ngăn cản không được, thì chỉ có thể sử dụng phương thức mê hoặc đối thủ giúp hắn ép người của minh võ lâm lộ mặt, ít nhất không cần phải nhìn hắn bi thảm mà nhảy xuống khỏi vách núi, tràn đầy lửa giận mà thiêu đốt lý trí của mình, một mực oán trách chính mình, mà lại không làm gì được đối thủ nửa phần.
Ha ha… Người của minh võ lâm chắc không ai nghĩ đến, trong trận đấu này..Long Y Hoàng là đã tình nguyện là một người hi sinh...hơn nữa…Biến giả thành thật, hiện tại chỉ còn chờ bọn họ tự mình nhảy xuống hố nàng đã đào sẵn thôi.
—— Phượng Trữ Lan , cuối cùng ta đã cắt đứt một chút ảo tưởng của ngươi, hy vọng ngươi có thể từ lạc đường mà thanh tỉnh, hiểu rõ, cái gì mới là sự thật, cái gì, mới là việc ngươi thật sự phải làm. ..Nhớ kỹ, Khuynh Nhan luôn luôn nhìn ngươi, ở nơi hẻo lánh mà ngươi không thể thấy.
Long Y Hoàng nhìn ánh chiều tà dần dần đi sâu vào ngọn núi phía tây, trong lòng âm thầm nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc