Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 62

Tác giả: Mị Tử Diên

Đôi bên mâu thuẫn

Long Y Hoàng trở lại tẩm cung của mình nơi mình đã từng đóng cửa tu dưỡng trong khoảng thời gian ngắn, tuyệt không ra ngoài, việc bên ngoài cũng chẳng quan tâm, người ngoài cũng đừng nghĩ đến chuyện tiếp xúc với nàng.
Vì muốn ngăn chặn những chuyện kinh hoàng xảy ra lần nữa, Phượng Trữ Lan rất là “quan tâm” phái thêm nhân thủ canh giữ nghiêm ngặt, lại lôi thêm vài thái y vào ở cung điện bên cạnh, để kiểm tra mọi động tĩnh của hài tử trong bụng Long Y Hoàng, còn bản thân mình thì sắm vai một người đã hối cải hoàn toàn là một trượng phu hoàn hảo toàn tâm toàn ý lại vô cùng chu đáo, cực nhọc ngày đêm, không có thời gian nghỉ ngơi ngày ngày canh giữ bên cạnh nàng, bân rộn chăm sóc chạy lên chạy xuống, ban đầu vẫn thỉnh thoảng ở cũng một chỗ với Nhan Phi, đến cuối cùng lại thẳng thừng dứt khóat tránh né nàng ta, trong lúc nhất thời, chuyện Phượng Trữ Lan si tình đã được lan truyền rộng rãi khắp hoàng cung, người người ca tụng không dứt, không ngừng hâm mộ, dù có mang lòng đố kỵ cũng phải tiếp tục chạy theo a dua nịnh hót, khen ngợi bọn họ là một đôi trai tài gái sắc một cặp do ông trời tác hợp cho, rồi bắt đầu ở sau lưng chế nhạo Nhan Phi, nói nàng ta không biết lượng sức, vọng tưởng lấy thân phận thiếp thân nhỏ bé mà chống lại địa vị của chính cung, còn đem nàng ta và Long Y Hoàng ra so sánh toàn diện, trước đây họ nịnh bợ Nhan Phi bao nhiêu thì bây giờ đối lập bấy nhiêu.
Người trong hoàng cung không có điều gì hay hơn điều này, bên nào gió lớn, thì nhanh chóng ngã về hướng ấy.
Tu dưỡng thân thể mấy ngày, hiếm khi Long Y Hoàng có cơ hội đặc biệt để an tĩnh như thế này, mở mắt nhìn Phượng Trữ Lan đến quấy nhiễu lừa dối làm người tốt, còn chiếm được tình cảm của bao nhiêu trái tim của thiên kim tiểu thư say mê sung bái, ôi, là ai nói, ….nam nhân si tình….chỉ yêu một người con gái ? Long Y Hoàng thật muốn đi *** người đó !
Ngược lại hoàng đế và hoàng hậu thường hay đến thăm Long Y Hoàng, giá trị của nàng lúc này quả thật tăng lên không ít, quả thật chỉ cần Long Y Hoàng lộ ra bộ dáng hơi mệt mỏi, hai người đó lập tức rời đi, sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Long Y Hoàng chỉ cần dùng một chiêu này là có thể tránh thoát, tranh thủ giúp mình có không ít thời gian nghỉ ngơi, chính xác cá này được gọi là binh bất yếm trá.
Phượng Trữ Lan lại một lần nữa khổ cực mang thuốc dưỡng thai đưa tới trước mặt Long Y Hoàng, nụ cười tràn ngập quan tâm cùng yêu thương, nhưng dưới nụ cười đó lại giả dối đến mức tự phá vỡ bản thân mình, đúng là nụ cười sâu không đáy lạnh băng và u ám, Khuynh Nhan mất, khiến trái tim hắn bị thương đau đớn không có cách nào phai nhạt hay lành lại, còn có thái y đứng bên cạnh chờ lênh, Phượng Trữ Lan lúc này thực sự muốn diễn thật tốt, hắn ôn nhu nói : " Uống thuốc trước đi, hãy nghĩ cho hài nhi, có đắng cũng nên cố gắng nhịn một chút. " Hắn chỉ chỉ hộp gỗ lim cung nữ đang cầm: " Ta đã vì nàng bảo cung nữ chuẩn bị chút mứt hoa quả, uống thuốc xong hãy ăn ngay như vậy sẽ không thấy đắng. "
Cung nữ bên cạnh nhịn không được nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái, tựa như đối với hành động si tình vừa rồi của thái tử thì động lòng không thôi, Long Y Hoàng vẫn có thể thông cảm cho nàng ta, là một người xuất sắc đẹp trai không những có nhiều tiền, còn một mực si tình đối với một cung nữ nhỏ bé chưa từng ra ngoài cung dấn thân vào xã hội như thế này thì có ai dám nói nữ tử đó không động tâm đây ?
May mắn, thuở nhỏ Long Y Hoàng lớn lên trong nhung lụa, nhìn mỹ nam soái ca như Phương Trữ Lan rất nhiều, nên bây giờ sức miễn dịch và đề kháng càng mạnh hơn kẻ khác, ý muốn tự mình lựa chọn người yêu mến theo sở thích của mình càng mạnh mẽ.
Long Y Hoàng mặt không chút thay đổi tiếp nhận thuốc, vị đắng xông lên làm nàng thật muốn phun ra, nhìn cũng không muốn nhìn, chứ nói chi là uống.
Nàng cầm chén thuốc đi đến bên giường, tay hơi nghiêng, toàn bộ những chất lỏng rào rào được dâng lên cho hoa cỏ ngoài cửa sổ, Long Y Hoàng cầm bát không trở về, đặt trên mặt bàn, phân phó cung nữ đi lấy nước sôi, còn mình ngồi ở trước bàn chuẩn bị ngâm Ngọc Long Tuyết Lan kia.
Thái y chứng kiến Long Y Hoàng mở cái hộp thất rõ thứ ở bên trong, rất ngượng ngùng nói : " Nếu thái tử phi đã có dược thảo Ngọc Long Tuyết Lan vô cùng đặc biệt này, thế thì, sau này thần sẽ không cần mang thuốc dưỡng thai tới nữa. " Sau đó, thái y hành lễ, mang chén thuốc chạy ra ngoài.
Nếu đổi lại là trước kia, Long Y Hoàng có lẽ sẽ ở trước mắt vị thái y này uống một hơi cho xong, nhưng chỉ cần chén thuốc là do Phượng Trữ Lan đưa tới, nàng sẽ không uống. Đến tột cùng là có ý định trả miếng không, hay là bởi vì tính tình của nữ nhân mang thai vô cùng nóng nảy? Không tuân lời.
Cung nữ đã đưa nước nóng lên, từ từ lui xuống, Long Y Hoàng cầm một đóa Ngọc Long Tuyết Lan thả vào trong ấm trà, vốn dĩ có mùi vị nhạt nhẽo chẳng mấy chốc theo làn sương bay lên lại trở thành hương thơm kỳ lạ, mát lạnh, thấm đến tận xương.
Phượng Trữ Lan cũng bốc lên một đóa từ trong hộp, nhìn một hồi, sau đó bỏ xuống chơi, vẻ mặt từ ân cần ôn hòa biến thành khinh thường, hắn nhướng mày : " Hắn đưa cho ngươi ? "
Long Y Hoàng không đáp, mang một ly trà lại gần, nghiêng ấm đem nước trà đã ngâm Ngọc Long Tuyết Lan rót vào chén.
Nước trà không có màu, trong suốt thuần khiết, nhưng tỏa ra một mùi thơm nồng đậm.
Phượng Trữ Lan hung hăng tung thứ hoa đang cầm trong tay lên không trung, lại hung ác bắt lấy trong tay, ánh mắt sắc bén đánh giá đóa hoa nhỏ trong suốt đó: " Ngươi không sợ hắn đưa cho ngươi độc dược ? "
Long Y Hoàng từ từ uống một ngụm, trầm mặc, thật lâu sau mới nói : " Ta cũng uống. "
" Ha ha ! Trượng phu đưa cho ngươi thuốc dưỡng thai ngươi không uống, thà rằng uống độc dược của tình nhân sao ? Có khí phách ! " Phượng Trữ Lan cười trào phúng nói.
Long Y Hoàng không để ý tới hắn, tiếp tuc thưởng thức nước trà.
Một cung nữ từ ngoài cửa bước vào, cúi người cung kính nói : " Thái tử phi nương nương, Oanh Nhi cô nương cầu kiến. "
Oanh Nhi ? Vài ngày không nhắc đến cái tên này, Long Y Hoàng đã nhanh chóng quên mất, bây giờ cung nữ này lại nhắc đến, nàng đột nhiên nhớ ra, là thiếp phi của Phượng Ly Uyên, một đêm phi thăng thành thiếp phi.
Lời nói Long Y Hoàng nghẹn tại cổ họng, không nói gì, Phượng Trữ Lan ngắm cung nữ vẫn đứng ở cửa một mực chờ đợi nàng, cười nói : " Long Y Hoàng ngươi sợ sao? Đây, bất quá chỉ vừa mới bắt đầu. "
Long Y Hoàng lườm hắn một cái, sau đó đứng lên, tiếng động đẩy ghế chói tai cắt qua không khí : " Ngươi đã lâu cũng không đến thăm Nhan Phi, không phải là cố tình khiến nàng ta thích lũy oán niệm sao, Nhan phi so với Oanh Nhi thông minh hơn nhiều, nàng ta còn biết tìm người thế thân, chỉ là Oanh Nhi…. chỉ biết ngốc nghếch tự chui đầu vào lưới " Long Y Hoàng không thèm nhìn Phượng Trữ Lan một cái, khinh thường nói : " Bề ngoài của Nhan phi giống hắn như vậy, chẳng may ngay cả nàng ta cũng ૮ɦếƭ, có phải ngươi điên trước ta đúng không ? "
“Giống nhau thì sao, so với bất kỳ kẻ nào ta đều hiểu rõ hơn , không phải là không phải, dù có giống nhau cũng chỉ là một thế thân, nhưng ta muốn nhìn… ngươi có năng lực như thế nào để lật ngược nàng ta. " Phượng Trữ Lan cười nói.
" Ngươi nhanh chóng thoát khỏi cái bóng ma đó đi. " Long Y Hoàng nói.
“Bởi vì mỗi lần ta thấy ngươi, cũng chỉ có căm hận, không có cơ hội để thoát khỏi cái bóng ma đó. " Phượng Trữ Lan trả lời, thanh âm nói chuyện của hai người không lớn không nhỏ, đủ khiến cho đối phương nghe được, nhưng cũng làm cung nữ đứng ngoài cửa rối tinh rối mù, nghe mơ hồ.
“À, cho nên ta rất bội phục điểm này của ngươi, bởi vì đến bây giờ ta cũng không hề quên ngày ở mật thất khi đó, bóng ma ngươi đã xóa sạch hài tử của ta. " Long Y Hoàng thoải mái cười một tiếng, hơi hơi kéo vạt áo, có chút vừa lòng khi nhìn thấy sắc mặt Phương Trữ Lan dần trở nên khó coi hơn, lập tức đi ra ngoài, nói với cung nữ : " Nàng ta đang ở bên ngoài đại sảnh sao ? Ta sẽ đi qua đó. "
Oanh Nhi hôm nay diện trang phục cực kỳ xinh đẹp, quần tơ lụa dài vàng nhũ, phía trên dùng sợi tơ màu sắc rực rỡ thêu từng đóa hoa cẩm tú lớn, càng gần cuối làn váy lại càng nhiều cũng đầy tinh xảo, khoát bên ngoài là bộ y phục với ống tay áo đỏ rực, tay mang theo khăn lụa màu trắng, phía cuối khăn lụa là những tua dây cùng màu, tóc được Pu'i lên cẩn thận bằng trang sức kim mẫu đơn đẹp đẽ quý giá, được khảm biết bao trân châu bảo thạch, trang điểm tỉ mỉ, càng lộ ra vẻ vô cùng tầm thường, cả người cũng tỏ ra bộ dáng cao quý khi đứng lên ngồi xuống, mặc dù vẫn là khuôn mặt đó, nhưng đã không còn là tiểu nha hoàn Oanh Nhi trước kia.
Long Y Hoàng nhìn nàng ta trang điểm lộng lẫy, nhìn lại bản thân mình không chú ý trang điểm để mặt mộc, còn cả bạch y bạch quần [1] đơn giản, cổ áo cùng cổ tay áo lẫn làn váy chỉ thêu những cành quất màu tím đơn giản, cũng không có hoa văn gì thêm, tóc cũng chỉ dùng ngọc trâm tím Pu'i lên một chút, cũng có những lọn tóc mỏng linh tinh thả xuống hai bên má, không có trang điểm qua loa gì… Nàng không khỏi cảm than trong lòng, hiện tại nàng và Oanh Nhi so sánh với nhau quả thật đúng là quá giản dị mộc mạc, cùng đi một chỗ, kiểu gì cũng có người nói Oanh Nhi mới xứng với danh Thái tử phi.
[1] y phục lẫn quần đều màu trắng
“Thiếp thân thỉnh an Thái tử phi.” Thấy Long Y Hoàng đi tới, Oanh Nhi lập tức hướng nàng hành lễ thỉnh an.
“Miễn lễ , ” Long Y Hoàng mỉm cười với nàng : «Oanh Nhi, đã lâu không gặp.”
“Thái tử phi nói quá lời, thân phận thiếp thân ti tiện làm sao có thể tùy tiện tới chỗ thái tử phi?” Oanh Nhi hơi cúi đầu đáp.
“Ha ha, thật sự rất làm ta bất ngờ nha, lúc ta đang ở bờ vực cái ૮ɦếƭ, ngươi cũng lập tức được phi thăng đến mức này, ti tiện? Nếu ngươi cũng ti tiện , còn ai dám thanh khiết nữa!” Long Y Hoàng đi tới trước mặt nàng ta, mỉm cười không đổi: “Chúng ta quả thật đã lâu chưa gặp mặt, đã từng là chủ tớ dù sao cũng có chút tình cảm, ngươi đến tìm ta, ta đương nhiên cũng hãnh diện, vậy thì, chúng ta đi dạo ngự hoa viên một chút đi.”
Sắc mặt Oanh Nhi hơi trắng bệch, ngay cả màu sắc của son cũng nhạt đi, nàng ta lên tiếng, sau đó từ từ đi theo phía sau Long Y Hoàng.
Khu vực trong hoàng cung trồng nhiều loại hoa cỏ khác nhau, cũng có những loại hỗn tạp, hình thành một cảnh sắc đặc biệt kỳ dị, Long Y Hoàng đi lướt qua rừng lá phong, hoa hải đường hôm nay cũng đã nở, Long Y Hoàng đưa tay hái một đóa, nhìn một chút, xoay người cắm lên Pu'i tóc Oanh Nhi, cười nói : " Ngươi cài lên sẽ rất đẹp.”
Oanh Nhi khiêm tốn nói: “Thái tử phi quá khen, ai có thể tranh phong với ngài ? "
“Ngươi, không phải sao?” Long Y Hoàng gằn từng chữ, hai mắt tà khí hàm chứa nụ cười, nhưng lại mang theo nét sâu thẳm không thể biết được.
Oanh Nhi cười khanh khách, Long Y Hoàng lập tức tiếp lời đánh vỡ cục diện không tự nhiên: “Tại sao lại đột nhiên muốn tới tìm ta?”
“Thiếp thân nghe nói thái tử phi ở trong phòng tu dưỡng cũng đã lâu, không màng thế sự, Oanh Nhi sợ Thái tử phi buồn bực sẽ ảnh hưởng đến hoàng tôn còn chưa xuất thế, cho nên cả gan mời thái tử phi ra ngoài du ngoạn cùng.” Oanh Nhi sớm chuẩn bị tốt lời kịch, nói ra không chút hoang mang.
“Ha ha, ngươi thật là hiểu ta, là thiếp của Phượng Ly Uyên thì thật đang tiếc, không bằng lại quay về bên ta lần nữa, dù sao địa vị cũng không khác mấy đúng không? Hơn nữa…những cung nữ này hầu hạ ta không được tốt?” Nụ cười Long Y Hoàng ngày càng tà khí, yêu mỵ không gì sánh nổi, còn mang theo sự tuyệt mỹ đến chói mắt….trời sinh đã như thế, tự nhiên mà xinh đẹp như vậy, không cần phải cố gắng giả dạng, chỉ một động tác là toát ra khí thế, thiên địa kinh sợ.
“Ha ha… Thái tử phi nương nương, ngài quả thật biết nói đùa.” Oanh Nhi cười vài tiếng, tim lại càng đập nhanh hơn.
Long Y Hoàng không đáp, lại dạo qua một vòng nơi trồng hoa hải đường, Oanh Nhi nhìn cảnh vật bốn phía, phát hiện lại quay về chỗ cũ, mà còn đi đúng hướng tẩm cung của Long Y Hoàng , nàng ta có chút chột dạ, chưa đợi ả mở miệng, Long Y Hoàng cũng rất nghiêm túc nói: “Oanh Nhi, ta nói thật, ngươi trở lại bên cạnh ta đi, ủy khuất làm thiếp dưới chân một nam nhân,còn không bằng ở bên cạnh ta có thể gặp biết bao mỹ nam thiên hạ nữa.”
“A… nhưng…thiếp thân đã là người của Duệ Vương…” Oanh Nhi hơi cúi đầu ngượng ngùng đáp.
“Trở thành người của hắn thì sao?Không phải là quan hệ giữa thể xác, ngươi về bên cạnh ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Vừa nói, Long Y Hoàng đột nhiên dừng lại bước chân, rất hứng thú đánh giá cảnh sắc xung quanh.
Dừng lại cùng nàng, vốn dĩ Oanh Nhi đang chuẩn bị tìm lý do thoái thác để ứng phó, mới phát hiện đã mình bị người ta chuyển đề tài, toàn thân bất giác sững sờ, mới nhìn về hướng tầm mắt của LongY Hoàng…. Bên trong viện là một đình nhỏ , Nhan phi mang theo một thân thê lương ảm đạm nhẹ nhàng đánh đàn, Phượng Trữ Lan đang chậm rãi đi tới bên cạnh nàng ta, lúc Phượng Trữ Lan bước lên bậc thang, Nhan phi lập tức đứng dậy, mang theo bao nhiêu thống khổ nhào vào lòng Phượng Trữ Lan, giống như đôi nhân tình đang sinh ly tử biệt.
Long Y Hoàng thản nhiên nhướng mày, thì ra, Oanh Nhi thiên tân vạn khổ mang nàng ra ngoài, chính là vì một nguyên nhân hoang đường muốn Phương Trữ Lan và Nhan phi có cơ hội bên cạnh nhau sao? Ha! Nàng làm sao không hy vọng Phượng Trữ Lan luôn khoác trên mình lớp da giả dối cùng bộ mặt chán ghét kia cách xa nàng một chút, nhưng Phượng Trữ Lan không đi, còn giả vờ nói là hắn không thể rời khỏi nàng vì muốn chăm sóc cho nàng, hoặc có thể viết ra một cái tên rất hay- một đấng lang quân rất có trách nhiệm.
Oanh Nhi không thể nói lời nào, lúc đầu Long Y Hoàng cố tình chuyển đề tài, khiến nàng không chú ý…Hôm nay Long Y Hoàng đã thấy được mục mà nàng và Nhan phi cật lực giấu giếm, đương nhiên những lời nói đã chuẩn bi kỹ càng không thể nói ra nửa câu.
Long Y Hoàng vẫn đứng một chỗ nhìn vẻ mặt ủy khuất của Nhan phi ôm chặt eo Phượng Trữ Lan, mà Phượng Trữ Lan cứng ngắc bất động tại chỗ, Long Y Hoàng có thể tưởng tượng được lời kịch của Nhan phi.
Tỷ như “Thái tử điện hạ, người thật nhẫn tâm, đã lâu rồi cũng không đến chỗ thiếp…”
“Thiếp thân cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, không hy vọng xa vời gì, chỉ hy vọng điện hạ có thể nhìn thiếp một lần.”
“Điện hạ, ngài không cần nói gì, cứ như vậy là tốt rồi… Xin cho thiếp thân chiếm một chút thời gian của thái tử phi, ở bên ngài một chút.”
“Hay về sau điện hạ không đến chỗ của thiếp thân, có thể có được ký ức như vậy là được rồi, chỉ như thế này, thiếp thân cũng rất thỏa mãn….”
“Điện hạ, thiếp không cầu có thể cùng ngài trọn đời, chỉ mong lúc ngài ở bên cạnh thái tử phi, có thể nhớ tới thiếp một lần là tốt rồi.”
“Thiếp thân tự biết mình không bằng thái tử phi, chỉ cầu được mãi như thế này…” Vâng vâng… những thứ linh tinh, nói chung có sai lệch chỗ nào đâu? Bất quá chỉ là bình cũ R*ợ*u mới, trên cơ bản một nữ nhân bị ủy khuất đều dùng những lời này, để tìm kiếm sự thương hại của nam nhân.
Long Y Hoàng thấy tình cảnh này, thật muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, sau đó dùng khăn mang tính chất tượng trưng mà chấm chấm khóe mắt, sau đó liều mạng đẩy Phượng Trữ Lan cho Nhan phi, tiếp theo đứng một bên nói: “Mau đi đi mau đi đi, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mắt ta.”
Oanh Nhi thấy Long Y Hoàng sắc mặt không hề tức giận thì không khỏi kinh ngạc, nhưng không dám nhiều lời.
Long Y Hoàng nhìn một lúc, tư thế hai người kia cũng không có thay đổi, cũng thấy chán, nàng quay người lại, đi về phía ngược lại: “Chúng ta tiếp tục đi dạo, Oanh Nhi.”
Oanh Nhi thiếu chút nữa kinh ngạc không biết trả lời thế nào , biểu hiện của Long Y Hoàng…..là bình tĩnh quá mức: “Thái tử phi.”
Hai người lại tiếp tục như cô hồn dã quỷ tiếp tục phiêu đãng, hết đi đông lại sang tây hàn huyên hết chuyện nọ đến chuyện kia không dấu diếm điều gì, Long Y Hoàng cảm thấy hơi mệt, bèn tìm chỗ nghỉ ngơi, Oanh Nhi an vị ngồi đối diện nàng.
“ Ừm, cảm giác hơi khát, để ta kêu người bưng nước trà lên, thời tiết này, sao lại kỳ quái như vậy…” Long Y Hoàng vỗ vỗ váy , nhìn như không để ý nói.
“A, nói đến trà, thiếp mới nhớ.” Oanh Nhi cũng mắc câu, lập tức tóm lấy cơ hội do Long Y Hoàng cố ý tạo ra, vội vàng nói: “ Cách đây vài ngày, không biết ai đưa tới cho Vương gia một loại lá trà, hương thơm mát vô cùng hiếm thấy, ngọt lành như đường, Vương gia đã đưa cho thiếp một chút, hôm nay có mang theo, thiếp nghĩ thái tử phi cũng có thể thích, không bằng để thiếp mang lên mình cùng thưởng thức.”
Long Y Hoàng cong khóe miệng, lưu loát nói: “Tốt”.
Phải đem mọi chuyện khống chế trong tay, không nên chờ người khác tạo cơ hội hãm hại mình, mà nên chủ động tạo ra cơ hội để người ta lơ đãng nhảy xuống, như vậy, mới có thể khống chế cục diện, nắm chắc phần thắng trong tay, thắng chắc.
Chỉ là tiền đặt cược trận này, đã sớm biết trước Oanh Nhi sẽ thua, trả giá, chỉ sợ là một tính mạng.
Thông thường mà nói rất giống nhau, đều là hạ độc….mà đối tượng nàng ta hạ độc, cũng không nhìn là ai.
Long Y Hoàng mỉm cười không hề đề phòng để mặc Oanh Nhi thực hiện kế hoạch của mình.
Rất nhanh sau đó, cung nữ đã mang lá trà cùng nước sôi mà Oanh Nhi căn dặn, nhân tiện còn mang thêm một cái bếp lò nhỏ, Oanh Nhi đứng lên, mang từng thứ đặt lên trên bàn, hành động thành thạo chuẩn bị pha trà.
Ánh mắt Long Y Hoàng xoi mói lợi hại nổi tiếng ở Huyền quốc, bất luận là thứ gì, nàng liếc mắt đều có thể nhìn ra khuyết điểm nhỏ nhặt, cho nên đã trêu ghẹo nhiều rất nhiều đệ tử qua nhiều năm, cũng không tuyển được phu quân vừa ý, mẫu thân vì chuyện này đã lo lắng không ít lần, sợ ánh mắt nữ nhi quá mức xoi mói nên không xuất giá được.
Nàng nhìn thấy tay Oanh Nhi bắt đầu run lên, mặc dù Oanh Nhi cố gắng muốn che dấu, nhưng chỉ một chút sơ hở cũng không tránh khỏi ánh mắt Long Y Hoàng, một khi Long Y Hoàng trở nên nghiêm túc thì rất ít người có thể chiếm được tiện nghi của nàng.
Oanh Nhi nhanh chóng ngâm trà ngon vào nước, vội vàng rót một chén, mang tới trước mặt Long Y Hoàng: “ Đã để thái tử phi đợi lâu, mời ngài dùng.”
Long Y Hoàng nhìn qua nước trà màu vàng óng ánh trước mắt, mùi thơm ngát của lá trà bốc lên, đột nhiên vừa ngẩng đầu lên, thấy trên trán Oanh Nhi có nhiều mồ hôi, nàng cười một tiếng, thuận tay cầm ấm trà lên, rót một chén khác, đặt trước mặt Oanh Nhi: “Ngươi đã khổ cực rồi, chúng ta cùng nhau thưởng thức.”
“Này… Oanh Nhi không dám càn rỡ trước mặt thái tử phi ” Oanh Nhi đột nhiên hơi hoảng hốt, hai tay nắm chặt vào nhau không dám nói nhiều.
“Uống đi, tại sao lại không uống ? Không phải là trà ngon sao? Chẳng lẽ trong này có độc ? " Long Y Hoàng giương mắt cười.
" Không, không phải… chỉ là thân phận thiếp hèn mọn, nên không dám. " Oanh Nhi cúi đầu nói, có phần hoảng hốt.
" Thật không…ngươi không uống, sao ta lại không biết xấu hổ mà uống chứ? Ta thật sự muốn cùng ngươi thưởng thức nước trà ngon này, ngươi uống nhanh đi. " Nói đùa một chút, Long Y Hoàng lại đem ly trà tới trước mặt Oanh Nhi, hạ lệnh : " Uống "
“Vâng.. Thiếp thân đa tạ thái tử phi ban cho…” Oanh Nhi run run tay, từ từ cầm lấy ly trà, đưa đến khóe miệng, nhưng không uống, vẫn còn do dự, mãi đến khi một giọng nói cứu nàng lại.
" Các ngươi đang làm gì vậy ! " Giọng nam nghiêm nghị, Long Y Hoàng không có để ý tới hắn, nghe thoáng qua đã biết là Phượng Ly Uyên.
Nàng càng muốn cười to, cứ như vậy… nhân chứng quyền uy nhất cũng tới rồi, Oanh Nhi, bất quá là tự cắt đi lối thoát của mình !
" Long Y Hoàng ngươi đang ép nàng uống cái gì ! »Phượng Ly Uyên nhanh chóng đi tới bên cạnh Oanh Nhi, hỏi Long Y Hoàng.
" Làm sao, nàng ta có lá trà ngon muốn cùng ta thưởng thức, ta không dám một mình thưởng thức, vì vậy muốn cùng nàng thưởng thức, như thế không được sao ? Hay ngươi sợ ta sẽ hạ độc nàng ? " Long Y Hoàng cười to một tiếng, cầm ly trà lên uống cạn trong nháy mắt, nói : " Thật sự là trà ngon, Oanh Nhi không uống thật đáng tiếc. " Dứt lời, Long Y Hoàng đoạt ly trà trong tay Oanh Nhi, lại uống cạn nước trà bên trong, ngón tay cố ý không ***ng tới viền chén, cũng không hề cố tình lướt qua miệng chén, chỉ là muốn Phượng Ly Uyên hiểu, nàng sẽ không động động tay vào bấy cứ thứ gì, tiếp theo nàng lại cầm ấm trà lên, tự mình rót đầy chén, lại đưa tới trước mặt Oanh Nhi : " Bây giờ ngươi có thể uống, nếu ngươi không dám uống, thì chỉ có thể kết luận nước trà này có vấn đề. "
Phượng Ly Uyên nghi hoặc nhìn Oanh Nhi, Oanh Nhi lại chú ý Long Y Hoàng sau khi uống vẫn không có chuyện gì xảy ra… Nàng ta cũng mang theo nhiều nghi ngờ, tiếp nhận ly trà, ngửa đầu muốn uống cạn nước trà bên trong.
Ngay khi Oanh Nhi mới vừa uống một ít, đột nhiên nàng ta buông tay ra, chén rơi xuống…vỡ vụn, nàng ta đau đớn mà la hét, cúi người ôm bụng, Long Y Hoàng kinh ngạc nói : " Thì ra là độc mạnh như vậy ! "
“Oanh Nhi…” Phượng Ly Uyên cũng cả kinh, lập tức ôm lấy thân thể vô lực của Oanh Nhi, nhìn thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, vẻ mặt chứa đầy thống khổ, đột nhiên đã hiểu ra điều gì.
“Ha ha ha! Oanh Nhi, chẳng lẽ phu quân thân yêu của ngươi chưa nói với ngươi sao, nếu muốn đối phó với Long Y Hoàng …thà rằng đối đầu trực diện cũng không nên dùng độc sao ? Chẳng lẽ ngươi không biết , Long Y Hoàng ngoài việc tinh thông các kỳ độc thế gian ra còn có một cơ thể bách độc bất xâm sao ? Ha ! Thật sự là tự rước nhục ! Dùng cái trò trẻ con này trước mặt ta thì cho rằng có thể giấu giếm sao! " Long Y Hoàng lại rót thêm một chén, hắt vào đám quỳ khuynh xích nở rộ bên cạnh, ngay lập tức đóa hoa xinh đẹp ban đầu đấy giống như bị lửa đốt nhanh chóng héo đi, nước trà chảy qua chỗ nào thì chỗ đấy bị ăn mòn : " Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không biết đến “Vân Long Ngạo Thiên”? Nguyên thể của loại độc này không khác lá trà bao nhiêu, so với lá trà thì lại có mùi thơm ngát ngọt lành, nhưng là loại độc trí mạng, chỉ cần nhìn kĩ một chút, thì cũng không khó để nhận ra, hơn nữa, từ nhỏ ta cũng là nhìn loại độc chất này lớn lên, làm sao không nhận ra chứ, không đợi ngươi bị độc ૮ɦếƭ, ta cũng đã tự vận trước. "
Phượng Ly Uyên ôm Oanh Nhi, nghiến răng nói: “Vậy nếu ngươi đã sớm nhận ra chúng, còn muốn Oanh Nhi uống ? Ngươi có thể trực tiếp vạch trần…thủ đoạn cần gì ác độc như hà tất phải dùng thủ đoạn độc ác như vậy!”
“Ta chỉ muốn nàng ta nếm thử mùi vị độc mà nàng ta chế tạo thôi, nhìn đi, ả muốn ta đau đớn, để kết quả sẽ có bao nhiêu Tra t** giày vò ! Oanh Nhi, ta còn muốn cảm tạ ngươi… Trước đây rất lâu, ta nhìn ngươi cũng thấy khó chịu, nhưng nhìn lại những tổn hại ngươi gây ra cho ta cũng không lớn, nên tạm thời để ngươi ở bên cạnh ta, nhưng hôm nay, ngươi lại muốn lấy mạng ta ? Độc này tụ lại trong bụng, nếu phụ nữ có thai ăn phải … trước tiên sẽ tạo ra hiện tượng thai lưu rồi cuối cùng sẽ ૮ɦếƭ đi, mà độc cũng sẽ theo thai mà chảy ra khỏi cơ thể, đương nhiên không để lại cơ thể mẹ bất cứ dấu vết gì, ngươi muốn dùng thủ đoạn ti tiện như vậy diệt trừ ta… Cũng không nghĩ tới, nếu ngươi dễ dàng thành công như vậy thì ta đã không gọi là Long Y Hoàng ! " Long Y Hoàng cười lạnh nhạt mang theo bao nhiêu quyết tâm : " Ta phải cảm tạ ngươi, bây giờ chẳng những có thể diệt trừ ngươi, khiến ngươi biết gieo gió gặt bão, còn bảo vệ mình một thân trong sạch, sau này… ai có thể nói Oanh Nhi ngươi là ta hại ૮ɦếƭ ! "
“Ha ha…” Phượng Ly Uyên cười khổ: “Trước đây ta chưa bao giờ phát hiện ra, hóa ra Thái tử phi… Đúng là người ngạo mạn như vậy!”
" Ha ! Long Y Hoàng ngạo mạn, nàng ta vốn dĩ đương nhiên là ngạo mạn!” Long Y Hoàng ngoan độc, nói từng câu từng chữ, lòng nàng đau, so với Phượng Ly Uyên cũng không hề kém.
Phượng Ly Uyên tức giận ôm lấy Oanh Nhi rời đi, nàng cũng nhanh chóng bước đi, còn chưa kịp đến đại sảnh đã thấy Nhan phi đang ở trong lòng Phượng Trữ Lan tự thuật lời ***, triền miên vô hạn, Phượng Trữ Lan chỉ ôm lấy ả, không nói một câu.
Nàng đi tới, tách Phượng Trữ Lan ra khỏi Nhan phi, đúng lúc Nhan phi đang đối mặt Phượng Trữ Lan nói : " Nếu có được hôm nay… sau này thiếp có bị đày vào lãnh cung cũng cam tâm tình nguyện. "
Long Y Hoàng kéo Phượng Trữ Lan lại, cười lạnh : " Cái gì, như vậy… ngươi cút vào lãnh cung của ngươi cho ta ! Sau này nếu ta thấy ngươi đi ra một bước, ta sẽ gọi người đánh gãy chân ngươi ! "
Nhan phi kinh sợ, Long Y Hoàng lớn tiếng gọi thị vệ: “Người đâu, Nhan phi nương nương của chúng ta đã chán cẩm y ngọc thực muốn đến lãnh cung chơi, dẫn nàng ta tới đó! Nếu nàng ta bước khỏi đó một bước, lập tức cắt đứt chân của nàng!"
Thấy bộ dáng thịnh nộ của Long Y Hoàng, bọn thị vệ không dám chậm trễ, lập tức mang Nhan phi đi.
“Thái, thái tử…”Nhan phi hoảng hốt, bị ép đi càng chạy càng xa, quay đầu nhìn về phía Phượng Trữ Lan xin giúp đỡ, Phượng Trữ Lan bất động tại chỗ.
Mãi cho đến khi Nhan phi hoàn toàn biến mất, Long Y Hoàng mới buông tay Phượng Trữ Lan ra, trở về tẩm cung của mình, đang đi nàng dừng lại, xoay người, đối mặt với Phượng Trữ Lan cũng đang nhìn mình nói : " Sao vậy, phu quân. " Nàng lạnh lùng cười rộ lên, cũng không thua gì với biểu hiện của Phượng Trữ Lan trước đây : " Làm vợ, cũng không làm ngươi thất vọng chứ ?! "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc