Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 58

Tác giả: Mị Tử Diên

Ác mộng.

“Mẫu hậu, Y Hoàng đã mắc bệnh nan y?” Long Y Hoàng càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, dứt khoát bỏ qua những lời nói khách sáo, trải qua một trăm tám mươi chỗ rẽ, nàng đã chuẩn bị tinh thần tốt sẵn sàng đón nhận những tin tức xấu, giọng điệu cẩn thận run rẩy.
Trên thực tế, nàng không phải là người bi quan, cũng không phải giả vờ run rẩy, hoàn toàn là phát ra tự đáy lòng.
Những chuyện như một vở kịch, tại sao lại xảy ra trên người nàng? Nhưng nếu là sự thật... Long Y Hoàng cũng không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, càng nghĩ càng mờ mịt, bàn tay mình đang được hoàng hậu nắm lấy, cũng bất giác run run, như thế lại phối hợp với bầu không khí khi nàng nói ra câu đó vào lúc nãy.
Hoàng hậu quýnh lên, nắm chặt tay nàng nói : " Nói bậy ! Ai nói ngươi bị bệnh nan y ! Để bổn cung đi chém cái tên lang băm kia ! "
“Y Hoàng, đừng nghĩ quá nhiều, bệnh nan y gì ? Đừng nghi thần nghi quỷ nữa mà rối loạn tâm trí, nghe những lời đường ngang ngõ tắt đó mà nghi ngờ ! " Sắc mặt hoàng đế cũng trầm xuống trách mắng.
" Vậy… Hôm nay phụ hoàng và mẫu hậu đã đối xử tốt với Y Hoàng…. Tốt tới mức Y Hoàng thụ sủng nhược kinh, cũng không phải có chuyện, thế thì, chỉ có một khả năng này …” Nước trong mắt Long Y Hoàng đột nhiên sáng lên, dường như nước mắt bên trong muốn trào ra: “Nếu là sự thật , vậy phụ hoàng và mẫu hậu cũng không cần cố gắng giấu diếm, hãy nói chi tiết cho Y Hoàng, Y Hoàng còn lại bao nhiêu thời gian… Cũng để Y Hoàng tận tâm tận hiếu .”
Má ơi ! Long Y Hoàng âm thầm đè ***, tim đập loạn… Hy vọng lát nữa khi nói ra thì trái tim nàng đừng ngừng đập là tốt rồi !
“Ngươi lại nói bây nữa! Ai nói ngươi mắc bệnh ! »Hoàng hậu càng khẩn cấp, thuận miệng nói : " Thôi thôi, vốn dĩ ngự y nói , hiện giờ thân thể ngươi suy nhược không những thế còn bị thương trong người, chớ nên lo lắng những chuyện khác, chỉ nên quan tâm tới việc chăm sóc bản thân nghỉ ngơi thật tốt, đó là lý do mà bổn cung tạm thời che đi tin tức, song, nói sớm cũng là nói, việc này sớm hay muốn ngươi cũng biết….. " Hoàng hậu đột nhiên mỉm cười, từ từ tới gần bên tai Long Y Hoàng nói nhỏ: “Ngươi nha, ai nói với ngươi là bệnh! Chỉ là có thai … Ngự y bảo rằng dựa theo tình trạng thân thể của ngươi bây giờ có thể giữ gìn thai nhi đã là vô cùng may mắn, ngàn vạn lần không nên xảy chuyện gì, cẩn thận điều dưỡng thân thể mới là biện pháp tốt nhất, hiện nay thai khí không ổn định, càng không thể tùy ý tức giận, đợi cho thai như được vài tháng mới ổn định, mới có thể yên tâm.”
Xém nữa là nước mắt Long Y Hoàng chảy xuống hai gò má, khóe miệngnàng co quắp , chợt đầu ngón tay trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng càng thêm khàn khàn: “Mẫu hậu… Ngươi nói thật?”
“Chuyện này còn có thể giả vờ sao? Bất quá ngươi cũng đừng quá kích động … Coi chừng bởi vì vui quá mức, mà thương tổn đến thai nhi. Bổn cung còn muốn năm sau nhìn thấy tiểu hoàng tôn đó.” Hoàng hậu nở nụ cười thâm trầm, lộ vẻ mặt hiền lành, ôn hòa như mặt trời mới mọc.
Long Y Hoàng cười khan hai tiếng: “Y Hoàng làm sao lại dám kích động… Làm sao lại dám…” Chỉ là tam nàng lạnh lẽo mà thôi.
Nghĩ đến trong bụng mình còn có một sinh mệnh, lúc nào nàng cũng bất giác nhớ lại khi đó vẻ mặt Phượng Trữ Lan lạnh băng, trong mật thất ngày hôm ấy đã cấp thuốc sảy thai cho nàng, còn có những lời nói … Cảnh tượng hiện ra trong đầu rõ ràng như đang ở trước mắt chưa từng quên, vô cùng sợ hãi.
“Đây đương nhiên là việc vui, ngươi có thai, cũng không hẳn chỉ một mình ngươi có lợi… Đầu đuôi trong đó, ngươi nghĩ cũng biết, hơn nữa… Bổn cung vốn dĩ vẫn còn lo lắng, vì trước đó ngươi và Trữ Lan có chút xa cách, nhưng hôm nay xem ra, xa cách này hoàn toàn không còn. Bổn cung cũng vui vẻ … Y Hoàng, trước khi sang năm sinh hạ tiểu hoàng tôn, bây giờ việc gì ngươi không cần phải xen vào, toàn tâm toàn ý an thai, có việc gì thì nói, đương nhiên Bổn cung nỗ lực thu xếp cho người.” Hoàng hậu nói.
“Y Hoàng hiểu … Vậy, phụ hoàng, mẫu hậu, Y Hoàng có chút mệt mỏi… Muốn lui xuống trước.” Long Y Hoàng yếu ớt thở dài đáp.
“Đương nhiên là phải nghỉ ngơi, ngươi nên bồi bổ sức khỏe cho tốt là được, những chuyện khác thì không cần quan tâm … Còn nữa, những ngày này khí trời chuyển lạnh, ngươi nên may thêm một ít xiêm y, đừng ỷ vào sức khỏe mình tốt thì sẽ không sao. Lúc này, trong người ngươi đang mang thêm sinh mệnh, có một số việc, vẫn nên suy nghĩ cho đứa nhỏ.” Hoàng hậu vội vàng nói, cực kỳ giống mẫu thân sắp tiễn hài tử đi xa nhà, chỉ sợ hài tử có sai lầm gì: “Bổn cung đi về với ngươi.”
Long Y Hoàng tùy tiện gật đầu, nói: “Y Hoàng hiểu rõ, tạ mẫu hậu quan tâm. Bất quá, mẫu hậu xin hãy yên tâm, Y Hoàng tự mình cẩn thận, không làm phiền mẫu hậu phải đi cùng … Y Hoàng cáo lui.” Vừa nói, nàng vừa chuẩn bị hành lễ.
“Không cần, sau này ta miễn cho ngươi khỏi hành lễ ” Hoàng hậu vội vàng đứng lên đỡ lấy tay nàng, nói: “Thân thể quan trọng hơn, những lễ tiết này không quan trọng, tâm tình nên thả lỏng một chút.”
Long Y Hoàng lại gật đầu, sau đó từ từ cùng lão ma ma đi ra khỏi cung điện, phía sau mơ hồ có thể nghe thấy Hoàng thượng nói với hoàng hậu: “Trẫm hình như không có cách nào có thể chen thêm vài câu khi hai người đang nói chuyện.”
“Đó là đương nhiên, đây vốn là chuyện của nữ nhân, những nam nhân như các ngươi cũng chỉ biết những thứ như hành quân đánh giặc cùng thống trị quốc gia, việc này, làm sao có thể hiểu…”
Long Y Hoàng bất giác cười khổ, nhanh chóng bước đi.
Nếu như không sinh hạ hài tử, sự việc về sau càng rắc rối hơn, nhưng nếu sinh hạ, trái lại có thể miễn đi một ít tai họa…
Sinh? Không sinh?
Hoặc có lẽ, sinh hạ đứa nhỏ ra, trái lại bản thân mình cũng không thể không quan tâm nó… Hoàng hậu muốn không phải là kết quả này sao?
Nếu Phượng Trữ Lan không muốn… Dù sao, bản thân mình cũng không có cách nào xuống tay với cốt nhục của mình.
“Tiểu tử à… Ngươi muốn ra đời sao?” Đang đi dạo ở ngự hoa viên, Long Y Hoàng tự thì thào nói: “Phải sinh ra, nhìn xem lòng người đến tột cùng là có bao nhiêu sao xấu xa, những mỹ lệ phi hoa bề ngoài này, làm sao có thể chịu được sự thật?” Nàng rũ mi, cười trộm: “Mẫu thân là yêu con, dù sao cũng là thịt trên người mẫu thân… Chỉ là…” Nàng bỗng nhiên không nói, giương mắt nhìn lại, thật sự là mặt trời mới mọc ở hướng Đông… Hoàng thành ở ngoài, thanh sơn lục thủy, đúng là trời đất rộng lớn vô ngần.
Long Y Hoàng hiểu rõ, có lẽ cả đời bản thân cũng không thể thoát khỏi cái nhà giam này: “Trừ bỏ những thứ khác không nói, con ra đời… Thì chắc chắn sẽ mất đi thứ gì, thứ mẫu thân quý giá nhất … Cuối cùng cũng giữ không được – cát trong tay, nhưng vẫn hy vọng… Con cũng không bị trói buộc trong đó .”
Trở lại tẩm cung, vừa ngồi xuống không bao lâu, cung nữ lại bưng lên chén thuốc lần nữa, thái độ cẩn thận cung kính, xem ra tin này truyền đi so với tia sét còn nhanh hơn.
Long Y Hoàng đột nhiên nghĩ đến Giang Ngạn Chỉ, mẫu thân cuả mình, mỗi lần trước khi tiến cung vào buổi sáng đều sẽ oán trách với trượng phu, trong đó câu nói đầu tiên thường xuyên là: “Ta thật không thích hoàng cung, những phi tần hậu cung này thật là vô vị, không có chuyện gì cũng chỉ nói huyên thuyên tiêu khiển. Nếu có một chút chuyện nhỏ đều bị các nàng thổi thành kiểu thế giới bị hủy diệt, tốc độ truyền bá lời đồn thì không cần phải nói, so với tốc độ ánh sáng thì không không biết cái nào nhanh hơn? Quả thực biến ốc sên thành hỏa tiễn! Có thể so sánh sao? Căn bản là là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!”
Nàng cầm chén thuốc, mặc dù đắng đến mức nàng muốn nôn ra mật, nhưng vừa nghĩ tới bản thân mình không chỉ có một người. Không biết lấy dũng khí từ đâu, nàng đem chén thuốc uống sạch.
Ừm… Đợi sang năm sau khi rãnh rỗi nhàn hạ, mang theo con của mình trở về gặp gỡ cha mẹ nữa… Họ có thể rất cao hứng hay không đây? Cho dù bây giờ họ ở dưới cửu tuyền xa xa…… Còn có ca ca của mình, nhìn thấy tiểu ngoại tôn sẽ có cái gì vẻ mặt? Cảnh Lân thúc thúc cả Vân Tẫn thúc thúc hẳn rất là cao hứng …Còn có Vân Lang cùng tỷ đệ Vân Phượng Loan, thấy được thì thế nào nhỉ?
Mũi Long Y Hoàng chợt chua xót, nhớ lại quá khứ, mặc dù bản thân khoác thân phận quận chúa, nhưng thực chất thì mình lại trên cả tự do hơn bất cứ ai, mẫu thân lấy hết toàn lực ra sức đem lại tự do cho ba hài tử của người, còn bản thân thì rơi vào nước xoáy, cuối cùng, đến lúc người rời đi, cũng chủ động vứt bỏ ba hài tử mà người lúc nào cũng liều mạng duy trì tự do cho bọn chúng .
Nàng… Đột nhiên nhớ nhà.
Thật sự rất muốn quay về nhìn lại Huyền Quốc thật tốt… Chỉ là ở chỗ này, hầu như người bên cạnh đều phản bội nàng. Hôm nay, còn có ai có thể tin cậy? Chẳng lẽ… Nàng thật sự khốn cùng đến nỗi chỉ còn lại có bản thân?
Đột nhiên cảm giác có chút không còn chút sức lực nào, Long Y Hoàng nằm xuống giường nghỉ ngơi, xế chiều tỉnh lại, nhất định không thể tránh được việc tiếp đãi các thiên kim quý tộc và các công chúa đang xếp hàng dài, phu nhân, tiểu thư, quận chúa linh tinh, bề ngoài thì nói hoa mỹ chúc mừng thực chất là xoi mói; nàng thống kê sơ sơ một chút, số người đến ít nhất cũng nhiều gấp hai lần Nhan phi.
Châm chọc, đây là chỗ hấp dẫn của quốc mẫu tương lai sao?
Đều là nịnh hót người mà thôi!
Nhìn Long Y Hoàng có phần lực bất tòng tâm, lão ma ma thân thiết bên người có kinh nghiệm phong phú lập tức hạ lệnh trục khách, tùy tiện lấy cớ không tiếp, rất nhanh, đám người tựa như ruồi nhặng kia , thấy mỹ vị liền bay qua lại, nhưng chỉ cần một cái tát qua, lập tức tự bỏ chạy.
Thời gian nặng trĩu trôi qua hai ngày, mỗi lần Long Y Hoàng đi hoa viên tản bộ đều gặp phải Phượng Ly Uyên và Oanh Nhi ***, xem ra đúng là cặp vợ chồng son, thời gian trôi đã lâu qua thế mà mỗi người mặt mày vẫn hớn hở, mỗi ngày đều liếc mắt đưa tình, Long Y Hoàng nhìn thấy, cũng thấy bản thân tê liệt .
Bất quá, dựa theo quán tính, nàng gặp gỡ Phượng Ly Uyên thì thế nào cũng không có gì để nói, nhưng cũng không phải không xấu hổ, chỉ là không nhìn, không muốn để tâm. Sau đó Phượng Trữ Lan trở lại, nghe được Long Y Hoàng mang thai, lần gặp lại nhau, coi như hờ hững, ít nhất sắc mặt lại thay đổi thành xanh, trong mắt còn có ẩn nhẫn phẫn nộ, chính là Phượng Ly Uyên lại cao hơn Phượng Trữ Lan một bậc.
Long Y Hoàng đột nhiên cảm thấy buồn nôn, có lẽ là do mang thai, nàng bước nhanh rời đi phạm vi hít thở không thông, đến chỗ khác hóng mát.
Lại mấy ngày trôi qua, chính là Phượng Trữ Lan mang theo toàn thân bị thương trở về, hắn bước nhanh qua trước mặt Long Y Hoàng, đi vào tẩm cung của Nhan phi, mãi đến sau hoàng hậu phái người thúc dục nhiều lần, hắn mới chậm rì rì xem xét vết thương, thay đổi y phục, thong thả tiến vào cung Hoàng hậu.
Không biết hoàng hậu nói gì đó với hắn, Long Y Hoàng chỉ là nhớ được, khi đó nàng đang đứng ở hoa viên cho cá trong hồ ăn, đột nhiên nghe được tiếng bước chân một hồi dồn dập lại mang theo tức giận tới gần bản thân, rồi dừng lại, vừa ngẩng đầu, thì thấy không khí đậm mùi huyết tinh, Phượng Trữ Lan sắc mặt tái xanh đứng nghiêm cách bản thân ba thước, mắt đen tựa như muốn bốc cháy lên, môi mím chặc, tựa như có lời muốn nói. Hai người cứ như vậy nhìn nhau một hồi, Phượng Trữ Lan phất tay áo bỏ đi trước. ư
Long Y Hoàng cầm lấy thức ăn vung vào hồ, dẫn tới những con cá trong hồ tranh giành nhau thức ăn, nàng vỗ vỗ tay, cũng đứng lên chạy lấy người.
Đảo mắt đã vào ban đêm, vốn đang ở trước bàn chép sách – Long Y Hoàng đột nhiên cảm thấy bản thân mình không có sức lực nào rất mệt mỏi vô cùng, tựa như làm chuyện gì cũng lực bất tòng tâm, hình ảnh trước mắt lay động, dần dần mơ hồ … Nàng ngáp một cái, hai tay đặt trên bàn, hai mắt dần dần nhắm lại.
Gió thổi mạnh ngoài phòng, cửa vốn cũng đã không đóng kỹ, đột nhiên bị một cơn gió mạnh thổi tới, ánh sáng duy nhất trong phòng cũng bị dập tắt. Thoáng chốc, gian phòng rơi vào bóng tối.
Long Y Hoàng mệt mỏi không để ý đến thứ khác, rụt lại, tiếp tục ngủ.
Gió lại nổi lên, bóng đem bên ngoài là một mảnh đen đặc. Đột nhiên, bóng đêm có một tia quỷ dị dao động… Trong đêm tối, có một bóng đen hình dáng giống con người xuất hiện, từ từ tắc ra khỏi bóng đêm, quỷ mị bay vào, cho đên lúc trước bàn đứng lại, cách Long Y Hoàng ngủ say chỉ có một cái bạn.
Có chút ánh trăng chiếu vào, bóng dáng chậm rãi vươn tay, đem sách Long Y Hoàng đè ở Dưới *** rút ra, rồi khép lại, thuận tiện liếc nhìn bìa bên ngoài.
Hiếu kinh.
Đã hơi cũ nhàu, xem ra đã trải qua nhiều năm tháng, chính là tổng thể vẫn hoàn hảo như cũ, nhìn Long Y Hoàng bảo vệ nó rất cẩn thận.
Người nọ từ từ đặt sách sang một bên, lại đẩy Pu't mực ra, mình đi vòng qua cái bàn, dễ dàng ôm lấy Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng ngủ say, nhưng mà không thoải mái khẽ nói một tiếng, nhưng không có mở mắt, chỉ cảm giác bản thân đến gần một cái ***g *** ấm áp, nàng theo bản năng cọ cọ, mày đột nhiên nhăn lại, mê man nói: “Ngươi…”
Người nọ cứng ngắc cả người, tựa như sợ bị người phát hiện, ngừng thở, cẩn thận nhìn khuôn mặt Long Y Hoàng vẫn còn ngủ, chẳng lẽ chỉ là nói mơ?
Người nọ không khỏi thở ra, đi tới bên giường, cẩn thận đặt Long Y Hoàng xuống, cũng chu đáo đắp chăn lên.
Trong lúc hắn chuẩn bị rời đi, dường như bị ác mộng quấn nhiễu đột nhiên Long Y Hoàng nắm lấy tay áo hắn, mắt vẫn nhắm chặt, cũng mê mang nói: “Ha ha… Phượng Trữ Lan … Hóa ra ngươi không có gì hơn cái này… Tình thương phụ thân của ngươi… Quả nhiên là gạt bỏ ta ra ngoài”
Mồ hôi lạnh trên trán chảy nhễ nhại, sắc mặt Long Y Hoàng thống khổ, nàng trở mình, giãy dụa nói: “Ngươi cho là chỉ có trong bụng Nhan Phi mới có hài tử của ngươi? Ngươi có… nghĩ tới hay không … Trong bụng ta cũng là cốt nhục của ngươi! Thế nhưng ngươi lại ác tâm như vậy! Thật làm cho ta nhìn ngươi với ánh mắt khác!”
Hai tay Long Y Hoàng nắm chặc đệm chăn dưới người, tình cảnh trong mộng tựa như ђàภђ ђạ làm nàng đau đớn không chịu nổi: “Phượng Trữ Lan … Đây là đáp án ngươi cho ta, rất tốt…”
Nàng mơ thấy mấy tháng trước trong ám thất, Phượng Trữ Lan tự tay đưa thuốc sẩy thai cho nàng. Một màn này… Không ngừng lặp lại tuần hoàn, bắt đầu từ khi nàng lại có thai lần nữa.
Đó là bóng ma trong lòng nàng, hiện tại ác mộng xâm nhập giấc ngủ của nàng.
Người nọ nghe thấy nàng thống khổ nỉ non, nhất thời sửng sờ ở tại chỗ, quên tất cả, đầu óc thoáng chốc trống rỗng.
“Có lỗi với… Có lỗi với…” Long Y Hoàng tựa như muốn khóc lên, giọng khàn khàn, trăn trở.
Người nọ nghe thấy tiếng khóc của nàng, trong lòng bất giác trầm xuống, tựa hồ bị thứ gì đó đánh mạnh vào, nửa quỳ cạnh mép giường, đưa tay lau những giọt lệ cho nàng, nhỏ giọng nói: “Y Hoàng… Đừng khóc…”
“Xin lỗi… Xích Nhiễm, rất xin lỗi… Ta biết là ta sai … Ta biết, là ta làm hại hắn… Ta biết… Thật sự xin lỗi…” Long Y Hoàng nói đứt quãng, tiếng khóc càng ngày rõ ràng hơn, tựa như áp lực không có cách nào thả xuống trong hiện thực, dù đang ở trong mộng muốn một lần khóc cho thoải mái: “Vậy ngươi giết ta… Ngươi giết ta! Dù sao ta cũng không muốn giằng co với hắn … Ta cũng không muốn…”
Long Y Hoàng ở trong chăn co người lại, giọng nói phát run: “Nương… Ngươi ở đâu… Phụ thân… Y Hoàng rất nhớ ngươi, Đại ca… Nhị ca, thúc thúc… Y Hoàng muốn về nhà…”
“Y Hoàng…” Người nọ kinh ngạc, vô thức nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi lạnh của nàng, thấp giọng nói: “Nàng mơ thấy cái gì… Tại sao lại sợ như vậy…” Ở trong ký ức của hắn, Long Y Hoàng chỉ khóc qua một lần, mặc dù đó chính là vì Quân Linh khiến nội tâm hắn đau đớn. Chỉ là sau này, không còn thấy Long Y Hoàng yếu ớt giống như bây giờ, áp lực của nàng … Sợ là bản thân mình cũng không cách nào tưởng tượng.
“Nương… Người đã nói, tự do là thứ người trân quý nhất… Y Hoàng cũng không giữ được nó, nhưng lại muốn giữ cho người mình quan tâm nhất… Nhưng mà nương, hắn so với Y Hoàng còn muốn tự do hơn… Hắn không cần Y Hoàng giữ lại tự do cho hắn… Hiện tại… Hắn cũng không cần Y Hoàng …” Long Y Hoàng càng bị lún sâu vào cảnh trong mơ, thì thào nói một mình, không có cách nào kềm chế, tay dùng sức nắm lấy y phục người nọ, hoảng sợ không chịu buông tay: “Nương… Ngươi không cần rời đi… Nếu như cả ngươi cũng rời đi, thì thật sự không có ai lại cần Y Hoàng …”
Canh giữ ở bên giường, nội tâm co rút đau đớn mãnh liệt, giơ tay ôm lấy Long Y Hoàng không ngừng phát run nói: “Ta không đi, không có ai không cần nàng… Hắn luôn luôn yêu nàng, nàng biết không? Hắn chỉ là tức giận… Chỉ là tức giận mà thôi, hắn biết bản thân mình sai rồi, hắn biết bản thân rất tùy hứng, nhưng hắn cũng không bao giờ cần Y Hoàng.”
“Nương, Y Hoàng sợ…” Long Y Hoàng càng nhích lại gần người nọ hơn, khóc ròng nói: “Người không cần lại rời bỏ Y Hoàng, sau này Y Hoàng khẳng định rất ngoan ngoãn… Không bao giờ để cho người lo lắng nữa.”
“Ừ, ” người nọ cười khổ, ánh trăng lành lạnh chiếu vào nghiêng gương mặt tuấn lãng của hắn, hắn từ từ cúi đầu, hôn trên môi Long Y Hoàng không ngừng phát run, lại hôn trên trán, nàng lại ôm chặc lấy thân thể của hắn: “Biết, Y Hoàng …nhất định sẽ ngoan ngoãn … Chưa bao giờ để cho người khác lo lắng – không phải sao?”
Long Y Hoàng dần dần dừng khóc nức nở, tựa vào trong ***g *** ấm áp kia, cảnh đen tối trong mộng rất chân thật kinh khủng kia đã xảy ra trên người mình, từ từ tan thành mây khói, những mây khói này nổi lơ lửng dần dần lại ngưng kết biến hóa thành một người mặt mũi tuấn tú, ấm áp, nụ cười như xuân phong.
Nàng đang ở trong mộng từ từ giãn hàng chân mày nhíu chặt, khóe miệng nở rộ ra một tia mỉm cười, gọi tên người nọ.
Trời cao xanh thẳm, mây trắng lửng lờ trôi, trên mặt đất các loại hoa gió màu tím khắp nơi, hoa bồ công anh bị gió thổi bay phiêu đãng.
Long Y Hoàng đứng ở trong đó, đột nhiên bên hông căng thẳng, một người cười ôm chặc thân nàng, ở ngay bên tai nàng, nói lời tâm tình, vô cùng uyển chuyển.
Nàng cũng nở nụ cười, vô cùng long lanh rực rỡ, mang theo khí chất nghiêng nước nghiêng thành, sang rực cả trời đất.
Đến khi nào… Người đó, đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng mình.
Cho dù có hi sinh bản thânm cũng muốn bảo vệ hắn….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc