Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 47

Tác giả: Mị Tử Diên

Thích khách
Sau khi Phượng Trữ Lan vào phòng, Long Y Hoàng cũng dứt khoát xoay người rời khỏi, làn váy phía sau bay lên như phượng múa nhẹ nhàng, với nàng mà nói, cái chỗ này không có gì đáng giá để nàng ở lại. chỉ phí thời gian, thậm chí coi thường.
Đêm đó, tin tức Nhan phi sinh non lập tức truyền khắp hoàng cung, không người nào không thảo luận, từ hoàng thân quốc thích, cho tới cung nữ thái giám, có quang minh chính đại tụ lại một chỗ, cũng có lén lút, bất quá, kết quả bọn họ thảo luận, đều đem mũi nhọn chỉa vào trên người Long Y Hoàng, bình phẩm nàng từ đầu đến chân... Nhưng không có dám nói thẳng, dù sao, thiếp phi dám mang thai trước chính phi thì ngay cả đứa nhỏ hay bản thân mình cũng khó toàn mạng, việc này ở trong hoàng thất thấy rất nhiều nên nhìn mãi cũng quen mắt, điều bọn họ nghị luận nhiều nhất vẫn là thủ đoạn của Long Y Hoàng trong ngoài không đồng nhất.
Ban đêm, Long Y Hoàng thấy nhàm chán tản bộ sau hoa viên, vừa lúc trước mặt là mấy vị công chúa đi tới, đôi bên chào hỏi qua loa sau đó rất nhanh mỗi người đi một ngã, thậm chí khóe mắt Long Y Hoàng có thể thấy mấy vị công chúa kia ở sau lưng nàng châu đầu ghé tai, cũng thường lấy ánh mắt đó đánh giá hành động của nàng, chẳng qua, đối với nàng mà nói, không quan trọng, nàng cười!
Oanh Nhi vẫn đi theo sau, sau khi mấy vị công chúa cất bước, nhỏ giọng nỉ non: "Sống cũng không dễ chịu…. Các nàng cũng không biết Thái tử đối đãi với Thái tử phi như thế nào ..."
Long Y Hoàng đối với oán giận của nàng ta mắt điếc tai ngơ, thuận tay bẻ một đóa Quỳ khuynh xích hả giận, nắm ở đầu Ng'n t vui đùa: "Hoàng hậu làm như vậy... Đến tột cùng là muốn tạo uy tín cho ta hay là muốn kéo ta làm tấm bia?" Cười lạnh một tiếng, đem đóa hoa không trọn vẹn vứt trên mặt đất, Long Y Hoàng phẩy tay áo bỏ đi.
Trước khi săn bắn, dựa theo lệ thường hoàng hậu phải đi chùa hoàng thất cầu nguyện, nhân tiện mang theo một ít phi tử có địa vị cao còn có cả Long Y Hoàng, vốn nghe nói cũng muốn Nhan phi đi cùng, nhưng nàng truyền tin từ sau khi sinh non thì thân thể không khỏe, nên nằm ở trong phòng nghỉ ngơi, Phượng Trữ Lan ở bên cạnh cẩn thận chiếu cố, ngay cả an lễ buổi sớm trước sau đều được miễn .
Khi Long Y Hoàng nghe được tin tức này, đang ở cùng hoàng hậu tán gẫu việc thường ngày, trước sau khóe miệng chỉ lộ vẻ mỉm cười, dần dần sâu không thấy đáy, nàng nghiêng đầu, theo thói quen tính xoay chiếc nhẫn tay trên, không chút để ý truyền lệnh phân phó cung nữ : "À, như vậy sao, vậy để cho nàng ấy nghỉ ngơi cho tốt đi, Thái tử chiếu cố nàng đúng không? Vậy thì tốt lắm, quả thực là hình tượng một trượng phu mẫu mực nha."
Vốn dĩ Hoàng hậu cũng muốn nói gì đó, nhưng Long Y Hoàng mở miệng nhanh hơn so với nàng ta, lời nói tuy không khó nghe nhưng giọng điệu lạnh băng trào phúng, nàng nhìn nhìn Long Y Hoàng, trên mặt Long Y Hoàng thờ ơ đến nỗi nên gọi là trái tim băng giá, cung nữ nhận mệnh lui ra, hoàng hậu lúc này mới nói: "Thái tử phi khoan hồng độ lượng, tự nhiên sẽ không so đo với một kẻ thiếp phi nho nhỏ ."
"À, mẫu hậu thật sự là coi trọng nhi thần, nhi thần có vĩ đại như người nói đâu, mà điểm này, còn không phải học ở người sao?" Long Y Hoàng che miệng, khóe môi tươi cười nhạt nhìn không rõ.
Ở đây vẫn còn có một vài phi tần, bao gồm quý phi đã ở trong cuộc, thậm chí còn có một số phu nhân cùng tiểu thư quý tộc, đều là quanh năm lớn lên ở cung đình, tuy lời Long Y Hoàng nói như thế có lẽ nghe không hiểu? Một mặt gật đầu nói Thái tử phi khiêm tốn, ở trong bóng tối, đã từ từ đem ánh mắt châm chọc chuyển sang người hoàng hậu, hoàng hậu nhăn mày liễu, rõ ràng có chút không hờn giận, nhưng khó mà nói được gì.
Sau đó vài ngày, Long Y Hoàng đã bị hoàng hậu kéo đi chùa cầu nguyện, quỳ gối trước tượng phật mạ vàng vô cùng lớn, niệm không biết là kinh văn gì, rồi cầu nguyện "Thành kính" , tuy rằng cả người vẫn vững vàng, trên thực tế thiếu chút nữa Long Y Hoàng sẽ bị hòa thượng, tiếng mõ và mùi dầu bức muốn điên lên.
Rốt cục cũng chấm dứt, đợi cho hoàng hậu đứng lên khỏi bồ đoàn , Long Y Hoàng mới phát hiện, cả người mình đã đau nhức đến mức không còn cảm giác, vẫn dựa vào Oanh Nhi đứng lên... Thậm chí khi đứng dậy, còn có thể nghe được âm thanh các đốt xương cọ xát vang lên... Ai, từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa từng chịu qua phần tội này.
Sau đó cùng phương trượng cáo biệt , bước ra phật điện, Long Y Hoàng rõ ràng phát hiện, mặt trời đã lặn sang hoàng hôn, mây đỏ đầy trời, một cảnh đẹp rất là hiếm có.
Long Y Hoàng nhìn có chút xuất thần, chỉ đi dọc theo con đường, khóe mắt thấy hình ảnh Ngự lâm quân bảo vệ đứng lên rối loạn, giống như bị cái gì quấy nhiễu, Ngự lâm quân đều từng bước từng bước hướng tới một góc, cũng có không ít thị vệ vây quanh bên người Long Y Hoàng cùng hoàng hậu, tỏ vẻ cảnh giác.
Giống như có thích khách.
Thị vệ muốn hộ tống nàng và hoàng hậu rời khỏi nơi nguy hiểm này, Long Y Hoàng lại nhìn thoáng qua hướng gây rối, người tới võ công rất cao cường, đã giết không ít Ngự lâm quân, nhưng mà nhìn sao cũng thấy sức lực đã yếu dần mãi mà không có đột phá vòng vây.
Ngay lúc nàng và hoàng hậu chuẩn bị rời đi, một tiếng kêu to từ chính giữa bên trong Ngự lâm quân truyền ra, nàng lập tức giống như hóa đá đứng tại chỗ... Này, giọng nói này, tuy vì kiệt sức mà có chút khàn khàn nhưng nàng vẫn nhận ra được , là Xích Nhiễm!
"Dừng tay! Lập tức dừng tay cho ta!" Long Y Hoàng quay lại trong tiềm thức, sốt ruột chạy đến hướng phát ra âm thanh, cũng lớn tiếng ngăn cản Ngự lâm quân tiếp tục vây công, Ngự lâm quân chậm rãi dừng tay, huấn luyện nghiêm chỉnh chỉnh tề lui qua hai bên, khoảng trống tạo ra một con đường, ở nơi cuối đường, một nữ tử nửa quỳ, lấy kiếm chống đỡ thân thể, vừa rồi một vòng chém giết đã làm cho nàng bị thương, y phục trên người đã nhiễm đỏ.
"Xích Nhiễm!" Long Y Hoàng kinh hô một tiếng, cuống quít chạy đến bên cạnh, đỡ thân thể đang muốn té ngã đứng lên lo lắng nói: "Ngươi không sao chứ!"
Xích Nhiễm lắc đầu, nhưng mất đi sự trầm ổn của ngày xưa, vội vàng đứng lên: "Ngươi, ngươi đi nhìn minh chủ... Nhanh lên, đi xem hắn..."
"Hắn..." Long Y Hoàng muốn nói lại thôi, dừng một chút, nghe phía sau có tiếng bước chân truyền đến, lập tức thấp giọng nói: "Không đi, Xích Nhiễm, ta và hắn đã không có quan hệ gì... Ta và hắn không phải người cùng đi trên con đường, hơn nữa về sau không bao giờ ... sẽ đi quấy nhiễu hắn nữa, hắn sẽ trở nên ra sao... Cũng không có liên quan với ta."
"Không!" Xích Nhiễm vội vàng lắc đầu, xé đến miệng vết thương, máu tươi lại đầm đìa chảy: "Hắn muốn gặp ngươi... Nếu, nếu ngươi hiện tại không đi gặp hắn, có thể, có thể về sau cũng sẽ không có cơ hội !"
"Không cần nói nữa! Xích Nhiễm, ngươi bị thương, ta sẽ cho người mang ngươi trị thương." Long Y Hoàng nhanh chóng nói sang chuyện khác, đỡ cánh tay của nàng dìu nàng đi.
"Hắn... Hắn hiện tại... Hiện tại nên gặp ngươi không thể..." Có thể nguyên nhân là vì mất máu quá nhiều , Xích Nhiễm có chút lung lay, nhưng vẫn nỗ lực duy trì thần trí: "Hắn, hắn bị người ám toán, hiện tại, sinh..."
"Đủ rồi! Không cần nhắc đến hắn!" Long Y Hoàng lại ngắt lời Xích Nhiễm, thậm chí trong giọng nói có chút phẫn nộ: "Ta và hắn không có khả năng, hay có quấn quýt gì, ngươi nói cái gì cũng không có khả năng! Không cần nhắc đến hắn! Hắn biến thành cái dạng gì cũng không liên đến ta! Hiện giờ ta chỉ là Thái tử phi, với hắn không có bất cứ liên quan gì!"
"Ngươi, lời này của ngươi là thật sao?" Xích Nhiễm sửng sốt, khó tin nói: "Cho dù, cho dù hắn ૮ɦếƭ, ngươi cũng sẽ không đi gặp hắn một lần?"
Long Y Hoàng nắm lấy tay áo Xích Nhiễm mười ngón không tự giác dùng sức, khẽ cắn môi: “Đúng vậy, cho dù hắn ૮ɦếƭ... Ta cũng sẽ không gặp..."
"Ha ha ha ha! Thật sự là cảm tạ câu trả lời của người, thật sự là làm cho Xích Nhiễm mở rộng tầm mắt!" Xích Nhiễm cười lạnh vài tiếng, dừng bước lại, dùng sức giãy khỏi tay Long Y Hoàng: "Thái tử phi nương nương, lời nói của người, Xích Nhiễm sẽ bẩm báo chi tiết, Xích Nhiễm cũng sẽ không lại đến làm bẩn thánh khiết [1] của người , như vậy cáo biệt!"
[1 ]thánh khiết: thánh thiện và tinh khiết
Long Y Hoàng không nói lời nào, chỉ quay đầu đi... Xích Nhiễm bất kể thương thế trên người ra sao, ra sức thi triển khinh công, mang theo một thân máu tươi, phút chốc rời khỏi tầm mắt của người chứng kiến.
Hoàng hậu lại tới gần Long Y Hoàng vài bước, nói: "Ngươi biết nàng?"
“Đúng vậy... Nhi thần ở ngoài cung có bằng hữu, làm việc có chút lỗ mãng, thỉnh mẫu hậu thứ lỗi, dù sao cũng là nhân sĩ giang hồ..." Long Y Hoàng không kiên trì, nói.
"Cái kia ‘ hắn ’ là ai?" Hoàng hậu không buông tha một ít dấu vết nhỏ nào, tức khắc tra hỏi.
"Cũng là một bằng hữu tốt của nhi thần, bất quá... Người cũng nhìn thấy, hiện giờ đã tuyệt giao."
"Ừ, vậy là tốt rồi, ngươi phải hiểu, ngươi bây giờ, không thể bị bất luận kẻ nào trói buộc, bất kể liên can đến việc gì, đều phải một dao cắt đứt không sót một mảnh, biết chưa? Người thành đại sự là không thể để lại cho bất cứ kẻ nào một sơ hở gì." Hoàng hậu gật gật đầu nghiêm túc nói.
"Nhi thần hiểu rõ." Long Y Hoàng cúi đầu nói.
Cắt không còn một mảnh... Không để lại bất cứ ràng buộc gì trên người, chính mình- đi hết con đường của mình, không cần lại liên lụy bất cứ kẻ nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc