Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 37

Tác giả: Mị Tử Diên

Vũ Thiên tới chơi
"Này này... Lang Ly Uyên, đừng nóng giận, ta chỉ là cười một chút thôi... Đừng nhỏ mọn như vậy!" Long Y Hoàng đứng ở dưới gốc cây đại thụ, ngẩng đầu, đối với người nằm ở trên nhánh cây đang buồn bực một buổi chiều gọi.
Lang Ly Uyên hừ hừ, không trả lời, nhắm mắt lại, hoàn toàn là bộ dáng bị ủy khuất, giống như ai chiếm nhiều tiện nghi của hắn nên buồn bực.
"Tốt lắm tốt lắm, là ta sai rồi, ngươi mau xuống đây đi, chẳng lẽ ngươi muốn nằm ở trên đó cả đời?" Không biết Long Y Hoàng lấy tới cây gậy trúc từ đâu , vẫn hướng lên trên chọc chọc, người nào đó rốt cục nhịn không được rít gào: "Lấy gậy trúc của ngươi ra! Long Y Hoàng, ngươi muốn đem ta chọc thành tổ ong vò vẽ hả!"
"Xuống dưới rồi nói, xuống dưới rồi nói, sau này ta không cười ngươi là được rồi." Long Y Hoàng vẫn cười tủm tỉm như trước, đem gậy trúc ném sang bên cạnh một cái, tiếp tục lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo: "Tức giận lại không dễ thương , Lang Ly Uyên, ngươi có tính trẻ con như vậy về sau ta sẽ không để ý ngươi ."
"Soạt…. soạt "
Nhánh cây một trận rung động mãnh liệt, một cái bóng đen đột nhiên từ không trung rơi thẳng xuống, vững vàng đáp xuống trước mặt Long Y Hoàng , còn có chút ngượng ngùng: "Chớ lấy cái này ra uy hiếp ta! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ mắc mưu ngươi sao!"
"Đương nhiên sẽ không, đương nhiên sẽ không, " Long Y Hoàng đẩy hắn đi đến đồng cỏ bên cạnh, sau đó đặt ௱ô** ngồi xuống: "Minh chủ võ lâm sao có thể e ngại một tiểu nữ tử uy hiếp chứ?"
Vả lại, nếu không phải bởi vì ngươi, ta cũng sẽ không biến thành cái dạng đó —— đương nhiên, Lang Ly Uyên nghẹn nửa ngày, cũng không có nói ra.
Sắc mặt Lang Ly Uyên trắng bệch hừ một tiếng, ngồi xuống cạnh nàng . Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, một màu xanh như ngọc, vươn tay che đi ánh nắng hơi hơi chói mắt : "Lang Ly Uyên, ta hỏi ngươi một vấn đề."
"Nói đi." Lang Ly Uyên nằm xuống, mu bàn tay đặt trên mắt, rầu rĩ phát ra tiếng.
"Xích Nhiễm với Tử Tuyển, trên cánh tay các nàng có điểm đỏ đã xảy ra chuyện gì ?" Long Y Hoàng nghiêng đầu nhìn hắn.
"Không có gì, đó là ký hiệu." Lang Ly Uyên đáp có lệ .
“Là cổ phải không ? Ngươi hạ cổ với các nàng ? Chính là chí độc tình cổ, nhìn đoán không ra, ngươi cũng là cái cao thủ dụng độc ." Long Y Hoàng cười cười.
Lang Ly Uyên ngừng một lát, nói: "Các nàng biết nhiều bí mật lắm, nếu không có gì kiềm chế, ta lo lắng."
"Các nàng đến bây giờ cũng không có phản bội ngươi, ta nghĩ hẳn không chỉ có là sợ cổ đi, mà các nàng đối với ngươi chắc chắn là cũngcó loại tình cảm ái mộ." Long Y Hoàng im lặng nhìn lang Ly Uyên: "Mà ngươi, lại lợi dụng tình cảm của các nàng, để cho các nàng quyết một lòng vì ngươi cống hiến."
Lang Ly Uyên tháo ngọc bội bên sườn thắt lưng xuống đưa trước mặt Long Y Hoàng, vẻ mặt hời hợt: "Đây là cổ mẫu trên người các nàng, ta chỉ là dùng cái này để phán đoán lòng các nàng có phản bội hay không , tình cổ, ngươi cũng biết dùng làm gì chứ?"
"Ta biết." Long Y Hoàng cầm ngọc bội, nhìn như kín đáo nhưng trên thực tế có chạm rỗng ở giữa, nhỏ đến mức nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra, nhìn kỹ ở nơi chạm rỗng đó có thể mơ hồ nhìn thấy tiểu trùng đang mấp máy, Long Y Hoàng bắt đầu nổi da gà, trả ngọc bội lại cho Lang Ly Uyên.
"Nếu ngươi thích, ngươi cũng có thể hạ cổ trên người ta, " Đột nhiên Lang Ly Uyên nghiêng thân ôm lấy thắt lưng Long Y Hoàng: "Cổ mẫu để lại chỗ của ngươi, ngươi cũng có thể tùy thời quan sát ta xem ta có thay lòng đổi dạ không, hơn nữa, ngươi muốn giết ta cũng là tùy thời tùy chỗ."
"Ta không Biến th' mà đối với ngươi như vậy, nhìn những con sâu đó ta cảm thấy ghê tởm." Long Y Hoàng từ chối đột dừng lại: "Ngươi thả ra, ngươi làm vậy ta làm sao để đứng lên?"
"Không cần đứng lên, sau này ta có thể ôm nàng, nàng không cần mất sức." Lang Ly Uyên da mặt dày xoay người, vững vàng đặt Long Y Hoàng Dưới ***, tóc dài như nước chảy từ trên vai phủ xuống, rơi bên cạnh mặt Long Y Hoàng , Lang Ly Uyên cười: "Long Y Hoàng, bây giờ ta rẩ muốn ăn ngươi ngay lập tức."
Long Y Hoàng vươn tay ra nặn mặt hắn: "Ta thật muốn biết da mặt ngươi dày bao nhiêu , lại chuyên chọn phụ nữ có chồng mà đùa giỡn."
"Cho dù ta ăn nàng cũng không ai biết, nàng lại sợ cái gì?" Lang Ly Uyên nhẹ nhàng hôn lên trán nàng sau đó nhìn vào mắt nàng: "Tuy biết, nàng và Phượng Trữ Lan không hợp, nhưng vẫn rất ghen tị với hắn, hắn tuy không được tâm của nàn, nhưng chiếm được người của nàng."
Sắc mặt Long Y Hoàng có chút khó coi: "Trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết, tại sao lại không có ai biết? Lang Ly Uyên, không cần đùa quá trớn, đối với ai đều không có lợi ."
"Ai, chỉ có thể nhìn không thể ***ng vào, đây mới là Tra t** sống không bằng ૮ɦếƭ ." Lang Ly Uyên bĩu môi, khôi phục vẻ mặt ủy khuất.
Long Y Hoàng cười khổ: "Hình như ta và ngươi không có quan hệ gì nha, vẻ mặt ngươi như vậy thật sự rất dễ làm cho người ta hiểu lầm."
"Trước kia không có gì thì không sao, vấn đề là bây giờ đang từ từ phát triển là có thể ..." Lang Ly Uyên một bộ dáng không sợ ૮ɦếƭ, xem bộ dáng chính là quyết định dù ૮ɦếƭ cũng không cho Long Y Hoàng đi .
"Xem ra chúng ta đến không phải lúc." Giữa không trung, đột nhiên giọng nói lạnh như băng của Xích Nhiễm truyền đến, phá tan suy nghĩ của Long Y Hoàng.
"Nhưng mà sự tình khẩn cấp, phá hỏng hứng thú của minh chủ, thật sự là áy náy." Ngữ khí Tử Tuyển cũng ấm áp không biết đến từ nơi nào.
Lang Ly Uyên cúi đầu giả ૮ɦếƭ, nửa ngày sau máy móc nâng lên, khóe miệng run rẩy: "Các ngươi có chuyện gì không?"
"Có người tìm Thái tử phi, bị chúng ta ngăn ở ngoài cửa, hiện tại nghe Hậu minh chủ xử lý." Xích Nhiễm trả lời.
"Hắn nói hắn là Phượng Vũ Thiên, muốn gặp Thái tử phi, còn ép hỏi chúng ta là ai." Tử Tuyển trả lời.
"Nếu là Phượng Vũ Thiên , nếu như không thấy ta nhất định sẽ làm cho hắn sinh nghi... Này, bây giờ ngươi có thể buông chứ? Nếu như bị hắn nhìn thấy chúng ta như vậy, nhất định ta sẽ bị hắn kéo như heo ra khỏi đây ." Lời nói Long Y Hoàng lúc này đầy chính nghĩa, Lang Ly Uyên cũng không nhiều lời vô nghĩa, không chút do dự đứng lên, trả lại tự do cho Long Y Hoàng.
Hắn vẫy vẫy vạt áo dính cây cỏ: "Vậy ngươi từ từ tán gẫu với hắn , ta thấy hắn rất phiền phức, trước hết tránh đi."
"Ngươi nói như vậy, giống như thật sự là tình phu của ta." Long Y Hoàng cười ra tiếng, cũng đứng lên.
"Không phải vì vậy... Y Hoàng, ngươi không hiểu, " ánh mắt Lang Ly Uyên đầy phức tạp lắc đầu: "Ta và hắn, có quá nhiều chuyện sâu xa."
Lòng hiếu kỳ của Long Y Hoàng bị K**h th**h, nhưng không đợi nàng truy vấn, Lang Ly Uyên bắt đầu biến mất so với tia chớp còn nhanh hơn, nháy mắt không còn bóng dáng.
Bất quá không cần quan tâm, dù sao Phượng Vũ Thiên vừa đi không tin rằng hắn không trồi lên mặt nước, Long Y Hoàng vỗ vỗ tay, quay đầu đi về hướng lầu các : "Xích Nhiễm, ngươi gọi hắn vào đi, nói ta ở phòng khách chờ hắn."
“Vâng." Xích Nhiễm lên tiếng, giây tiếp theo biến mất trong tức khắc, từng trận gió lạnh thổi qua, toàn thân Long Y Hoàng đều run lên một chút, mà phía sau, Tử Tuyển vẫn như bóng dáng nô tỳ đi theo.
Lang Ly Uyên an bài thị nữ cho nàng, rất khủng pố mà... Đột nhiên Long Y Hoàng hoài niệm bảy vị tử sĩ lấy Phong làm tên ở trong nhà mình kia, bảy người đều là thúc thúc của nàng, cho dù ૮ɦếƭ, cũng không có đáng sợ như hai người Xích Nhiễm và Tử Tuyển này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc