Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 36

Tác giả: Mị Tử Diên

Thay đổi triệt để
Đi quanh biệt viện, đa phần đều bị cỏ dại mọc um tùm, cây cối mọc hỗn loạn mà không có người sửa sang, khiến cho ánh nắng khó chiếu tới.
Vốn là lầu các mang đầy khí tử nhưng bởi vì có mạng sống đang chuyển động, sinh khí cũng có không ít, một mảnh cành lá chập chờn trong gió, cái hồ nhỏ ở hoa viên gợn sóng lăn tăn, càng hiện ra không gian yên tĩnh.
Trong hoa viên, vài gia nô đang quét dọn tro bụi và lá rụng tích lũy lâu ngày, một thị nữ mặc y phục hồng nhạt đang giặt quần áo, sau đó phơi trên sào trúc cao cao , một đầu sào trúc đang có chim sẻ đang nghỉ ngơi, thậ là hài lòng thanh thản.
Long Y Hoàng đứng trước lan can lầu các màu son , từ từ xoay eo , trải qua thời gian chịu áp lực lâu như vậy, tự dưng được thả ra, tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
“Ngươi thật sự là… Chạy đến nơi xa như vậy,ngay cả một thị nữ cũng không mang theo.” Phía sau nàng, bỗng nhiên truyền tới giọng nam nhân hơi oán giận.
“Ta một thân một mình ra đi, không cần phải để các nàng chịu khổ cùng , huống chi, các nàng còn phải hầu hạ ta , chỉ khiến Phượng Trữ Lan càng thêm chán ghét ta thôi, lại không có được báo đáp xứng đáng.” Long Y Hoàng vừa trả lời, vừa đặt hai tay lên lan can, nghịch ngợm híp mắt cười :“ Hơn nữa, không phải còn có ngươi quan tâm ta sao?”
“Ngươi đối với ta tự tin như vậy sao, nếu chẳng may ta không đến, vậy ngươi không phải sẽ ở nơi này mai danh ẩn tích?” Giọng nói từ từ trở nên tức giận.
“Sẽ không nha, ta biết ngươi sẽ không bỏ lại ta, mặc kệ ta. ” Long Y Hoàng cười đến vô tâm vô phế: “Hơn nữa, nếu như ngươi mang thị nữ đến, ngươi nhất định sẽ trả lương cho các nàng, như vậy ta cũng yên tâm thoải mái một ít.”
Đôi cánh tay nhẹ nhàng vươn lên từ phía sau lưng Long Y Hoàng , từ từ vòng qua lưng ôm eo mảnh khảnh của nàng, những ngón tay trắng noãn thon dài , tay áo màu trắng xung quanh thêu mây bay – bằng những đường nét màu lam tuyệt mỹ , một đạo bóng dáng từ từ tiến tới dán sát lưng nàng, cái đầu đặt vào hõm cổ nàng, khẽ cắn một cái: “Ta thật muốn ăn ngươi cho đến ૮ɦếƭ.”
Long Y Hoàng kinh ngạc nói: “Ngài đã đánh giá cao ta, minh chủ đai nhân, tiểu nữ nào có tài đức gì, có thể khiến ngài hoan nghênh như thế?”
“Ở trước mặt ta, ngươi còn muốn giả vờ thanh cao sao?” Lang Ly Uyên bất đắc dĩ nói.
“A… Được rồi, Lang Ly Uyên, chúng ta không đùa nữa, thả tay ra, như thế bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt .” Long Y Hoàng cười xoay người lại, đối mặt với ánh mắt hắn, ra vẻ muốn hắn ra, trêu chọc: “ Chẳng may nếu Oanh Nhi đến mà thấy, ta sẽ xong đời, sang năm ngươi có thể mang theo thê nhi già trẻ lớn bé đến đốt vàng mã cho ta.”
“Đừng nói lung tung, ngươi làm sao có thể xảy ra chuyện? Hơn nữa, nếu Oanh Nhi đối xử không tốt với ngươi, ta nhất định sẽ không tha cho nàng.” Lang Ly Uyên không để ý đến sự giãy dụa của nàng, vẫn duy trì tư thế mập mờ: “Ôm một lát thì sao nào? Toàn bộ nơi này đều là người của ta, nếu có người ngoài vào, chỉ sợ hắn còn chưa kịp thấy bóng dáng của ngươi đã phải đi tây thiên trước.”
“Lang Ly Uyên, chuyện của Oanh Nhi ngươi định xử lý thế nào? Đến bây giờ nàng ta chỉ chung thủy với ngươi, làm hại ta cũng không dám để nàng bên cạnh.” Long Y Hoàng nháy mắt mấy cái, vô tội đáp.
“Đây là nguyên nhân ngươi không đưa nàng theo.?”
“Chỉ là một trong những nguyên nhân, nàng là tỳ nữ do hoàng hậu ban cho, như vậy trừ đi những thị nữ khác nhất định mọi chuyện của ta hoàng hậu đều biết, ta không thích bất kể chuyện gì của ta cũng bị người khác nắm trong tay , cho nên ta mới đuổi nàng, hơn nữa… Ai, có khả năng sau này Hoàng hậu cũng sẽ giam giữ ta.”
“Không sao, sau này mặc kệ nàng có xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ luôn bên nàng.”
Long Y Hoàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, thiếu chút nữa không nói nổi, đột nhiên hai mắt cong như trăng khuyết: “ Ca, ca ca? Lang Ly Uyên, ta phát hiện ngươi thật là…” Lời chưa kịp nói hết, nàng đã bị chặn lại bởi nụ hôn mạnh mẽ của Lang Ly Uyên .
“Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần nữa? Ta không phải ca ca của ngươi! Ta cũng không muốn làm ca ca của ngươi!” Lang Ly Uyên tức giận – gầm nhẹ.
“Vậy ngươi muốn làm cái gì?” Long Y Hoàng lộ ra ánh mắt khiêu khích , nhìn hắn mỉm cười, rồi lại đau thương.
Lang Ly Uyên vô thức ôm chặt nàng, hai người thân mật khăng khít, hắn ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “ Ta sẽ thay thế vị trí của Phượng Trữ Lan , trở thành người thân mật nhất của nàng.”
“Ngươi thấy có khả năng sao? Phía sau Phượng Trữ Lan, còn có hoàng hậu nham hiểm kia.”
“Chỉ cần bây giờ nàng gật đầu, ta tự biết bản thân phải làm gì.” Lang Ly Uyên không còn vẻ mặt hài hước như trước, hắn nghiêm túc nhìn Long Y Hoàng, phảng phất như chờ đợi thời khắc phán quyết vận mệnh của hắn.
Long Y Hoàng từ từ cúi đầu, nhìn không rõ vẻ mặt: “ Trong cung thị phi quá nhiều, tránh được nên tránh, ta không hy vọng ngươi cũng dây dưa đến cuộc chiến hoàng cung này, nếu không phải trời sinh huyết mạch hoàng thất, ta hy vọng có thể cùng ngươi phiêu bạt bốn phương, bốn biển là nhà.”
“Nàng thích giang hồ? Bất quá cũng không sao, coi như lưu luyến quyền thế thái tử phi cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi thích, ta sẽ thực hiện giúp nàng.” Long Y Hoàng phát ra hương hoa lan nhàn nhạt, khiến Lang Ly Uyên say đắm, suýt rơi vào tay giặc.
“Lang Ly Uyên, ngươi hiện tại tự do mới là thứ ta hy vọng, đáng tiếc, ta đã lựa chọn con đường này, thì phải gánh chịu trách nhiệm…Ta không hy vọng ngươi vì ta, cũng bị cuốn vào biển sâu không đáy này, Lang Ly Uyên.. Ngươi có thể giữ gìn được hay không, cho dù ta chỉ có thể đứng từ xa xa nhìn ngươi, nhưng ta biết ngươi đang tự do, cũng vui vẻ.” Giọng Long Y Hoàng có phần run run, từ từ nắm chặt vạt áo Lang Ly Uyên.
“Được, chúng ta không nói , hiện tại ngươi đã rời xa hoàng cung, vậy không cần phải để ý những chuyện đau đầu này nữa, chúng ta vào đi thôi, Xích Nhiễm chuẩn bị đồ ăn cho chúng ta rồi.”
“Ừm.” Long Y Hoàng âm thầm gật đầu, đang chuẩn bị rời khỏi vòng tay Lang Ly Uyên, bỗng nhiên nàng thấy dưới chân nhẹ bẫng, tiếp theo, cả người bay lên không: “ Lang Ly Uyên, ngươi…”
“Dù sao nơi này đều là người của ta, khó có cơ hội tốt được ở chung cùng nàng như vậy , cho ta ôm nhiều một chút, sau này sẽ không còn cơ hội .” Lang Ly Uyên thoải mái ôm cả người nàng, nụ cười tà ác đắc ý, sau đó xoay người lại, trực tiếp đi vào trong phòng.
Vì để Long Y Hoàng được thoải mái, cũng vì suy nghĩ cho sự an toàn của hắn, Lang Ly Uyên để hai tên thị nữ bên cạnh nàng, là Xích Nhiễm cùng Tử Tuyển các nàng thay thế cho Oanh Nhi, là hai thị nữ t*** thân hầu cận theo Long Y Hoàng ở Ngạn Chỉ Đinh Lan này.
Xích Nhiễm cùng Tử Tuyển đều là hai người cực kỳ trầm tĩnh,nhưng cũng xinh đẹp lạnh lùng và tàn nhẫn , bề ngoài mỹ lệ càng dấu diếm võ công cao thâm bên trong.
Lang Ly Uyên thật là không lãng phí một chút thời gian nào dù là trong tích tắc để ở cùng Long Y Hoàng, cứ công khai ôm nàng một mạch xuống phòng ăn như vậy . Long Y Hoàng đối với hành độ của hắn cũng không có biện pháp gì, uy *** với đe dọa cũng vô dụng, không những thế khi đang uy ***, hắn lại bá đạo hôn nàng. Nàng chợt cảm thấy bản thân đã sống 17 năm cuối cùng chỉ uổng phí , nhiều năm rồi vậy mà vẫn ỷ lại vào một người, ỷ lại tùy ý hắn làm bậy,mà bản thân lại không dám phản kháng quá lớn.
Có lẽ ở…nơi này , nơi dị quốc tha hương mọi thứ đều xa lạ, Lang Ly Uyên là người duy nhất nàng có thể thật tâm dựa vào.
Nếu như nói Phượng Vũ Thiên cũng không tệ, nhưng đáng tiếc, hắn quá mức bộp chộp nóng nảy, hành động nông nổi, có thể tự bảo vệ mình đã là may rồi, Long Y Hoàng cơ bản không dám trông cậy vào hắn.
Nhưng khi nhìn Lang Ly Uyên, nàng lại cảm thấy sợ hãi.
Sau khi đặt Long Y Hoàng xuống, Lang Ly Uyên lập tức ngồi bên cạnh nàng , cũng bởi vì phòng ăn vừa mới dọn dẹp qua, mới tinh sạch sẽ , màn lụa màu tím buông xuống lay động trên xà ngang, xung quanh hương thơm bay ngào ngạt. Bên cạnh bọn họ, là hai nữ tử xinh đẹp lạnh lùng hồng y và tử y đứng hai bên, sau khi hai vị chủ nhân ngồi vào chỗ của mình , hồng y nữ tử vỗ tay, nha hoàn đã được chuẩn bị trước lập tức xếp hàng từ từ tiến lên, xếp đặt thức ăn lên bàn, sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Nhưng mà Long Y Hoàng căn bản không có hứng thú liếc mắt, nàng nhìn trái nhìn phải, đối với hai vị mỹ nữ hồng y- tử y kia có hứng thú lớn hơn: “ Đây là Xích Nhiễm và Tử Tuyển?”
“Ừ, sau này các nàng sẽ phụ trách sinh hoạt hàng ngày của nàng, cũng phụ trách an toàn cho nàng.” Lang Ly Uyên nâng khuỷu tay, lười biếng đáp.
“A… Đều là mỹ nhân nha, Lang Ly Uyên, các nàng đối với ngươi một lòng chung thủy như vậy, chẳng lẽ quan hệ các ngươi không đơn thuần là chủ tử và thuộc hạ chứ? Có hành động thân mật hơn không? Mặc cho ngươi tùy ý sai khiến, hầu hạ ngươi tất cả mọi chuyện.?” Long Y Hoàng nghiêng đầu, nụ cười mập mờ, nhỏ giọng nói nhỏ vào tai Lang Ly Uyên.
Lang Ly Uyên hơi ngượng ngùng, sờ sờ cái mũi thẳng của mình, thấp giọng nói: “Nàng đừng nghĩ nhiều như vậy, không thể nào!”
“Minh chủ đương nhiên không muốn Long tiểu thư biết, ” không để Long Y Hoàng mở miệng trước, hồng y nữ tử Xích Nhiễm đứng bên trái ,vẻ mặt lạnh như băng, tự nhiên xen vào cuộc nói chuyện của hai người,thần sắc bất động: “ Trước đây, bởi vì chưa gặp Long tiểu thư, minh chủ đã gọi không ít những vũ cơ hoa khôi thị tẩm, phong lưu khắp mọi nơi, bất quá thuộc hạ chỉ là có trách nhiệm tìm người, cũng không có trách nhiệm thị tẩm.”
Lang Ly Uyên xấu hổ ho khan vài tiếng, ánh mắt Long Y Hoàng từ từ trừng lớn, không đợi hai người phục hồi tinh thần lại, tử y nữ tử bên phải cũng yếu ớt mở miệng, thanh những chân tướng không thấy mặt trời tố giác: “ Mà từ sau khi gặp Long tiểu thư, minh chủ thay đổi triệt để, không còn đi tìm bất kỳ kẻ nào thị tẩm, chẳng qua nửa đêm khó hiểu đi ra ngoài ngâm mình trong dòng suối lạnh, lặp lại nhiều lần như thế , thuộc hạ thấy cũng đã thành thói quen .”
“Tử Tuyển!” Lang Ly Uyên rốt cuộc nghe không nổi nữa, mặt trắng như ngọc hơi ửng hồng, quát một tiếng,cắt đứt Tử Tuyển đang đem chân tướng tố giác.
Tử Tuyển bỗng chốc trở nên bất động, im lặng nhìn về phía trước,Lang Ly Uyên thở ra khí, đột nhiên nghe có âm thanh bên cạnh truyền tới, vừa chuyển đầu,thấy Long Y Hoàng nghiêng người, hai vai hơi run ,ngón tay đặt trên môi… “ Long Y Hoàng!” Cuối cùng, núi lửa hoàn toàn phun trào, tiếng rống giận vang vọng trời đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc