Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 30

Tác giả: Mị Tử Diên

Giam vào ám thất.

Tin tức Nhan phi mang thai được truyền đi rất nhanh, sáng sớm – quý tộc, tiểu thư là nhóm đầu tiên tới thăm hỏi, không lâu sau đó là nhóm thứ hai, nhóm thứ ba… Lộ vẻ quan to quý tộc nhà giàu tử đệ, nếu không là bằng hữu tốt của Thái tử, thì cũng là họ hàng thân thích của Nhan Phi, tóm lại, ngày hôm đó kéo dài tới tận xế chiều, Long Y Hoàng cũng không có nhìn thấy Phượng Trữ Lan đi ra khỏi Khuynh Thiên uyển, mà người dâng lễ vật vào thì mãi vẫn chưa dứt.
Long Y Hoàng đứng ở lầu cao nhìn xuống phía dưới, người tiến vào Khuynh Thiên uyển càng ngày càng nhiều, đi ra càng ngày càng ít, nàng một mực tò mò đình viện nhỏ như vậy có khi nào lại bị nổ tung??? Nàng cảm thấy bản thân hơi mệt, tựa vào cây cột đỏ thậm bên cạnh, duỗi thắt lưng, tay phải duỗi xuống, tay trái đặt trên khủyu tay bên phải, chớp mắt, tiếp tục nhìn.
Ai, kỳ thật, nàng chỉ cần chiếm giữ Phượng Trữ Lan chưa tới một khắc co thể…, như vậy có thể nói rõ ràng.
Phượng Vũ Thiên lặng yên đi tới phía sau nàng, tựa như ma quỷ: “Hay bây giờ để ta đi nói rõ mọi chuyện với hắn sẽ tốt hơn, hiện tại hoàng huynh hắn căn bản không muốn gặp ngươi.”
“Ngươi nói với hắn, sau đó thế nào? Ta ở trong phòng chờ hắn nổi giận đùng đùng sau đó giết ta? Vẫn là do chính ta nói, chuyện này dù gì cũng ảnh hưởng tới quan hệ giữa ta và hắn… Nếu không hắn sẽ lại lấy cớ tổn hại ta, thích khoe khoang? Long Y Hoàng ta là người như thế sao?”Long Y Hoàng lắc đầu .
“Vậy ngươi sẽ đem tin tức thả ra, cũng không tin hắn không đến tìm ngươi!”
“Thả ra thì thế nào? Nếu đến cuối cùng hài tử vẫn không giữ được… Chẳng qua là ta lại tăng thêm một chuyện cười cho một số người thôi. Cho nên ta nghĩ tự mình nói với hắn, nếu có chuyện gì phát sinh, ta sẽ tự mình giải quyết nội bộ, nếu không, ta đến khi nào bị tính kế cũng không biết, cùng hắn nói rõ mọi chuyện, mặt đối mặt, đối với ai cũng không có chỗ xấu.”
“Ngươi… Ai, ngươi đến bây giờ vẫn còn nghĩ vì hắn? Nhưng hắn thế nào? Ôm phi tử đang mang thai, đến quên hết trời đất kia!” Phượng Vũ Thiên cắn răng, tỏ vẻ bản thân – tức giận bất bình.
“Ta không suy nghĩ vì hắn, chỉ là ta không thích kết quả lưỡng bại câu thương, có thể bình tĩnh nói chuyện là tốt nhất… Ta ghét nhất tranh đấu quyền thế, từ nhỏ đã thành thói quen như vậy, đúng là buồn chán, ta không rõ lúc mẫu thân ta vì sao khi đối mặt với lục ***c tranh đấu quyền thế cũng không chút sợ hãi, thậm chí còn bách chiến bách thắng, khụ, ta đã bị di truyền phong lưu từ nàng a!! còn những điêm tốt khác tuyệt không thấy di truyền.”
“Đừng nói nữa, nương ngươi là nương ngươi, ngươi là ngươi, coi như là ruột thịt thì sao? Cũng không bảo ngươi phải tuyệt đối giống nàng… Gió lớn rồi… về phòng nghỉ đi , những ngày này ăn mặc theo mùa đi, luôn lúc lạnh lúc nóng, đừng làm bản thân bị bệnh thêm.” Phượng Vũ Thiên đặt tay ở vai của nàng dìu nàng về phòng.
“Ta không muốn lãng phí thời gian, chờ khi hắn có thời gian rảnh ta lsẽ tới gặp hắn.” Long Y Hoàng nhẹ nhàng kéo áo choàng mặc lên người.
“Ta sẽ đưa ngươi qua! Như vậy phải chờ tới lúc nào!” Phượng Vũ Thiên nắm chặt cổ tay nàng, trực tiếp đưa Long Y Hoàng hướng tới cầu thang : " Nhìn cái bộ dạng này của ngươi , ngươi không mệt thì ta cũng mệt ૮ɦếƭ đi! Tốc chiến tốc thắng!”
“Này… Phượng Vũ Thiên , kỳ thật ta không vội -…” Âm cuối nói chuyện vẫn còn phiêu đãng trong không khí, người đã bị kéo đi không thấy tăm hơi.
“Thùng thùng đông ——” lúc xuống cầu thang tiếng động ngày càng lớn, có hai bên đang kéo bè kéo lũ đi lên, vừa lúc đuổi tới cầu thang, đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Các ngươi, đây là muốn đi đâu?”
Vốn dĩ Phượng Vũ Thiên lười cùng người nọ nói thừa , nhưng nhìn kỹ, người kia, lại là Nhan phi! Hắn lập tức dừng lại, đứng ở trên cầu thang, làm hại Long Y Hoàng thiếu chút nữa vấp té, may là nắm chặt cổ tay của hắn mới tránh được bi kịch phát sinh. Phượng Vũ Thiên nói: “ Nhan phi ? Ngươi như thế nào lại ở đây? Không phải ngươi đang ngốc ở trong phòng cùng với ca ca , chờ người tới chúc phúc sao?”
“Đều là những người nhàm chán, đi qua đi lại đều chỉ nói vài lời, cũng chỉ có vài thứ châu báu lễ vật, ta cảm thấy có điều phiền muộn, nên … đi ra trước, vừa lúc nhìn thấy thái tử phi đi môt mình, cũng đang nhàm chán a~” Cả người Nhan phi y phục dài ấm áp, phía dưới chân váy là phù dung cẩm hoa nở rộ, Long Y Hoàng nhìn hơi hoa mắt.
“Sao? Vậy ngươi thật đúng là có lòng tốt, chỉ tiếc, hiện tại chúng ta không có thời gian, ta muốn đi tìm hoàng huynh, thức thời thì ngươi nhanh tránh ra!” Phượng Vũ Thiên thật ra không muốn dây dưa cùng Nhan Phi nữa.
“Cửu hoàng tử, ngươi…” Nhan phi phẫn nộ trừng Phượng Vũ Thiên , dần dần tức giận thở hổn hển.
“Như thế nào? Có phải lại muốn nói hiện tại đang có mang hay không, không nên kinh động đến thai khí? Sau đó kéo hoàng huynh tới, đầu tiên là mắng ta mộ hồi, sau đó giả vờ thiện ý, muốn mượn có tranh thủ lấy lòng hoàng huynh? Thủ đoạn của ngươi thật tẻ nhạt! Bổn thiếu gia không muốn lãng phí thời gian với ngươi! Hiện tại hãy nhanh chóng tránh ta cho ta!”
Phượng Vũ Thiên vung tay lên, đẩy Nhan phi đang chắn đường ra, kéo Long Y Hoàng tiếp tục đi xuống đi.
Nhan phi bị hắn đẩy, cả người ***ng mạnh vào tường, mặt nàng trở lên trắng bệch, lấy tay che bụng, thấp giọng ***,thị nữ bên cạnh vội vàng đến xem, Long Y Hoàng thấy Phượng Vũ Thiên nổi giận đùng đùng như vậy, hỏa khí trong người đang dâng lên, ra vẻ bảo hắn cố kiềm chế:“ Phượng Vũ Thiên ! Mau tỉnh táo lại!”
Phượng Vũ Thiên quay lưng đi, bộ dáng rất tức giận, Long Y Hoàng lườm hắn một cái, đi tới bên người Nhan phi, từ từ nâng Nhan Phi lên , ân cần nói: “Như thế nào? Thân thể có khỏe không?”
Nhan phi sắc mặt trắng bệch vô cùng khó coi, từ từ nhắm mắt lại, lại mở ra, ánh mắt dần dần đau đớn.
“Chỉ là ***ng nhẹ mà thôi, có cần phải đóng kịch vậy không!” Phượng Vũ Thiên rõ ràng quay người lại, nhưng, có người hành động so với lời nói của hắn còn nhanh hơn,giống như gió xẹt qua trước mặt hắn, né qua mọi người, kéo Long Y Hoàng ra, ôm lấy Nhan phi, hình bóng mơ hồ dần trở nên rõ ràng,bộ y phục xanh ngọc, đọng lại cùng không khí, kết cục từ từ đã định.
Phượng Trữ Lan nhìn Nhan phi, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Long Y Hoàng!”
Phượng Vũ Thiên lập tức nhận thấy được chuyện không đúng, che trước mặt Long Y Hoàng: “Ca, không phải nàng…”
“Lại làm ra chuyện như vậy! Chỉ là bởi vì đố kỵ sao! Tâm đố kỵ của ngươi cũng không phải là lần đầu bị ta phát hiện, nhưng không nghĩ tới ngươi lại hèn hạ muốn ra tay với hài tử của ta!” Phượng Trữ Lan trực tiếp đi qua Phượng Vũ Thiên , bầu không khí không bình thường, khí thế mãnh liệt trực tiếp áp chế Long Y Hoàng.
“Ca! Ngươi không cần tùy tiện vu oan người tốt!” Phượng Vũ Thiên quýnh lên, thốt ra, trong lúc hắn muốn tiếp tục giải thích, Long Y Hoàng phía sau kéo kéo vạt áo hắn .
“Đủ rồi, Phượng Vũ Thiên , ngươi không cần nói nữa… Giải thích đều phí công, coi như là sự thật thì thế nào? Oán niệm của hắn với ta, bất cứ…hành động gì trong mắt hắn đều bị sai lệch, ngươi không nên giải thích với hắn, người hắn nhắm vào chính là ta.” Long Y Hoàng yếu ớt đứng ra, nhìn Nhan phi trong lòng Phượng Trữ Lan đang run rẩy kia :”Phượng Trữ Lan , hiện tại ta không muốn giải thích gì thêm, nếu từ đầu ngươi nghĩ rằng mọi chuyện đều do ta gây nên, như vậy giải thích đều là vô nghĩa , nói đi , hãy trực tiếp xử phạt ta, đối với tâm địa đố kỵ của thái tử phi ta, ngươi không cần nương tay.”
“Người đâu. ” Phượng Trữ Lan trầm giọng gọi thủ hạ ngoài cửa: “Mang thái tử phi nhốt vào ám thất cho ta, cuối cùng kết quả xử trí thế nào, toàn bộ quyết định dựa vào thai nhi trong bụng Nhan phi có viêc gì hay không.”
“Ca ca! Ngươi không cần làm quá như vậy!” Phượng Vũ Thiên hét to.
“Ta đi, nhưng ngươi không cần làm khó Phượng Vũ Thiên .” Long Y Hoàng trừng hắn, đi qua bên người hai huynh đệ họ, giống như gió không lưu lại dấu vết, phía sau hai tên thủ hạ đi theo nàng.
“Hừ!” Phượng Trữ Lan ôm lấy Nhan phi, cũng muốn rời đi.
“Sớm biết rằng như vậy, ta đây mới vừa rồi đã *** Nhan Phi của ngươi!” Phượng Vũ Thiên dần dần tỉnh ra, nhưng không có lòng dạ kêu Phượng Trữ Lan ở lại, đến cuối cùng, trong gian phòng chỉ còn lại một mình hắn.
Ám thất là một gian thạch thất dưới đất,chủ yếu được làm bằng đá cẩm thạch, âm u mà hắc ám, chỉ có bên vách tường một cái cửa sổ hình chữ nhật hóng mát, từng đợt sóng sáng từ từ ló ra, bên trong bố trí đơn giản, chỉ có một cái bàn cùng một cái ghế, còn có môt cái giường ở bên góc tường, trên giường là đệm chăn đơn giản, lại không có bất cứ dụng cụ gì nữa.
“Ban cho ta một nơi như vậy , Phượng Trữ Lan xem ra vẫn còn có lương tâm.” Long Y Hoàng ngồi lên ghế, ánh nến chập chờn trên bàn chiếu vào mặt nàng tựa như bóng ma.
Thủ vệ bên cạnh nhìn nàng một cái, tựa hồ là đang tiếc thay cho nàng, sau đó lui ra ngoài, đóng cửa đá, cơ bản gian phòng đã trở thành mật thất.
Long Y Hoàng nằm ở trên bàn, đầu chôn ở giữa cánh ta, cứ trầm mặc như vậy.
Rất nhanh, bên ngoài thạch thất truyền đến tiếng động không nhỏ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay