Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 16

Tác giả: Mị Tử Diên

Nghiệm thân xử nữ
Hai người tiếp tục đi , sau đó ngồi ở bè trúc một hồi.
Sen hồng hai bên bờ, giai nhân cảnh đẹp.
Lang Ly Uyên tựa hồ không khống chế được bản thân, nhìn vẻ mặt Long Y Hoàng điềm tĩnh bên cạnh, có chút ngẩn ngơ, nhẹ nhàng “ tiến thêm một bước”, hôn lên môi nàng.
Long Y Hoàng cười nhẹ đẩy hắn ra, hai tay nàng bây giờ như vô lực,không thể phản kháng lại bất cứ điều gì lúc này, cả người Lang Ly Uyên gần như cứng lại.
Hai người lại sóng vai ngắm cảnh, không biết qua bao lâu, đột nhiên Long Y Hoàng nói phải về.
Lang Ly Uyên muốn đưa nàng về, nhưng đi được nửa đường, thủ hạ bỗng nhiên chạy tới, nói là có chuyện khẩn cấp yêu cầu hắn xử lý ngay.
Long Y Hoàng nói: “Ta không muốn làm ngươi chậm trễ, ngươi đi về trước đi, ta tự mình trở về là được.”
Đột nhiên Lang Ly Uyên kéo tay nàng, nhanh chóng kéo nàng về phía mình : “Trong hai ngày này là một kỷ niệm rất đáng nhớ với ta, hai ngày sau ngươi nhất định phải tới, ta có lời muốn nói với ngươi.”
“Có điều gì mà bây giờ không thể nói được sao?”
“Không được, ta cần có thời gian để suy nghĩ, xác định xem thứ gì quan trọng nhất.”
Nhìn bộ dáng hiếm khi nghiêm túc của hắn, Long Y Hoàng đột nhiên rất muốn cười.
Nàng cong khóe môi: “Ta đã biết, hôm đó dù thế nào ta nhất định sẽ đến tiễn ngươi.”
“Ngươi trên đường nên cẩn thận một chút, hiện tại vô cùng hỗn loạn, vẫn nên cẩn thận một chút với những kẻ xấu.”
“Yên tâm đi, ta sao lại có chuyện xấu được?” Long Y Hoàng khẽ trấn an hắn,sau đó gật đầu rồi xoay người rời khỏi.
Mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng Long Y Hoàng rời đi hẳn, Lang Ly Uyên mới rời đi cùng thủ hạ.
Oanh nhi đã trở lại thái tử phủ, vừa nhìn thấy Long Y Hoàng trở về, lập tức đi tới bên người nàng: “Thái tử phi.”
“Đã trở về, thế nào, trong nhà của ngươi vẫn khỏe chứ?”
“Đúng vậy, hiện tại không có chuyện gì…” Oanh nhi nhìn cây trâm trên tay Long Y Hoàng , đột nhiên thoáng cái sợ run : “Thái tử phi, ngài đây là…”
“Sao, cái này là tên họ Lang đưa cho ta , ngươi thích? Nếu thích hôm nào ta mua tặng ngươi một cái.”
“Không, không nên làm phiền thái tử phi , chỉ là nô tì thấy cây trâm này rất đẹp.” Oanh nhi vội vàng trả lời.
Đúng vậy, cây trâm rất đẹp , cho nên ngay từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy nó đã coi trọng.
Lúc đó nàng đã ám chỉ với Lang Ly Uyên nàng rất thích cây trâm này, hắn chỉ hỏi lại một câu.
“Sao? Nữ hài tử đều thích những thứ này ?”
Không có tiếng nàng trả lời lại.
Không nghĩ tới, bản thân lại gặp lại cây trâm này, dĩ nhiên là tại…”Đúng rồi, qua hai ngày sau tên kia sẽ rời đi, bảo chúng ta đến tiễn hắn, Oanh nhi, ngươi phải nhớ kỹ để nhắc nhở ta nha.”
“Dạ, thái tử phi.” Oanh nhi cúi đầu, đột nhiên khóe môi khẽ cười gian, nhưng lại không nhìn thấy vẻ mặt của nàng.
Hai ngày sau, cơ bản Long Y Hoàng đều quanh quẩn trong thái tử phủ, cũng rất nhiều lần rời khỏi phòng mình đi tới thư phòng, ngẫu nhiên cũng đi qua hậu hoa viên chơi, trong hậu hoa viên có một cái biệt viện,tinh xảo mà thanh lịch, nghe nói là Phượng Trữ Lan đã đặc biệt xây dựng vì trắc phi của hắn, sau đó cả ngày hắn luôn ở nơi đó, cùng phi tử hắn yêu mến nhất ngắm hoa ngắm trăng, hạnh phúc hoàn toàn không có gì sánh được.
Đúng lúc Long Y Hoàng đi ngang qua thuận mắt nhìn vào bên trong, Phượng Trữ Lan cùng người đàn bà kia đang ở cùng nhau.
Hai người ở trong đình, nữ tử nghiêng người dựa vào cây cột, bày ra tư thái quyến rũ nhất , mà Phượng Trữ Lan đang hết sức chuyên chú vẽ dáng người nữ nhân kia.
Người đàn bà kia, Phượng Trữ Lan đối với nàng ta vô cùng đặc biệt, nghe nói là đã tự mình đưa nàng vào phủ thái tử , hơn nữa tự mình vì nàng ban thưởng tên, Nhan, phong làm Nhan phi.
Còn đối với cái tên cũ của nàng ta- hình như tên gì cái gì Tuyết , cũng không quan trọng .
Long Y Hoàng đối với bọn họ không có hứng thú, tiếp tục công việc còn đang dang dở của mình ,du ngoạn hậu hoa viên.
Kỳ thật thời gian trôi qua cũng không mấy khó khăn, nháy mắt đã qua hai ngày, mỗi lần Long Y Hoàng đi qua biệt viện kia, đều nhìn thấy Phượng Trữ Lan cùng người đàn bà kia ở chung một chỗ, giống như phu thê đang ***.
Nhưng mà thứ làm nàng quan tâm không phải cái này, hôm nay là ngày Lang Ly Uyên đi.
Nàng đáp ứng Lang Ly Uyên sẽ đi tiễn hắn, còn có cả Oanh nhi.
Nhưng, lần này mọi chuyện dường như cũng không đươc thuận lợi lắm, trong lúc hai người đang chuẩn bị đi ra ngoài, hoàng hậu đột nhiên tới.
Long Y Hoàng nhìn thấy người đang ngồi ở đại sảnh, sắc mặt hoàng hậu lại không được tốt, đột nhiên nàng có dự cảm chẳng lành.
Nàng nghiêng đầu, quay phía sau nhỏ giọng nói với Oanh nhi lòng đang như lửa đốt: “Xem ra ta đi không được, ngươi đi trước đi.”
Oanh nhi cảm kích ,vội vàng gật đầu, đi tới bên người hoàng hậu, cúi người cung kính, nhỏ giọng nói vài câu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hoàng hậu từ đầu tới cuối cũng không có nói chuyện, chỉ là sắc mặt ngưng trọng khẽ gật đầu, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc.
Phượng Trữ Lan cũng ở bên cạnh, vẫn như trước tao nhã thưởng trà, hoàn toàn coi Long Y Hoàng như không khí.
Hắn thật sự rất sủng Nhan phi, chưa bao giờ cho nàng ta lộ diện trước mọi người.
Oanh nhi đi rồi, hoàng hậu lập tức để người khác lui hết ra ngoài, chỉ để lại vài cung nữ thiếp thân với lão ma ma, còn có nàng cùng Phượng Trữ Lan .
Long Y Hoàng nhăn mày lại, nàng không biết hoàng hậu muốn làm gì, tựa hồ muốn hỏi vấn đề gì đó rất nghiêm trọng , hơn nữa, cái vấn đề này nhất định là liên quan đến nàng.
“Y Hoàng, ngươi lại đây.” Nàng vừa nói vừa vẫy tay.
Long Y Hoàng đi tới bên người nàng, thân hơi cúi xuống nói: “Mẫu hậu, có chuyện gì?”
“Bổn cung nghe nói, trong khoảng thời gian này ngươi thường xuyên chạy ra ngoài? Hơn nữa, đều là đi gặp nam tử.”
Long Y Hoàng đầu tiên là sững sờ, lập tức quay đầu qua, nhìn Phượng Trữ Lan , Phượng Trữ Lan cố tình không đếm xỉa đến ánh mắt của nàng, rất tự nhiên mà chuyển đầu qua chỗ khác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Vâng, đúng vậy.” Long Y Hoàng quay đầu lại đáp.
“Bổn cung có thể hiểu được, ngươi cùng Trữ Lan đến nay chỉ là vừa mới thành thân, cả hai đều chưa hiểu rõ nhau, khó tránh khỏi có khoảng cách, cho dù hắn có chỗ nào đối với người chưa chu toàn, ngươi cần phải lượng thứ mới phải ,chứ không nên lựa chọn phương thức cực đoan như vậy báo thù , khụ, Bổn cung hiểu, ngươi đối với việc hắn ngay ngày tân hôn thứ hai lập tức cưới trắc phi , đồng thời không quan tâm đến ngươi, nhưng ngươi làm như vậy, không chỉ liên quan đến danh dự bản thân, mà còn ảnh hưởng đến mặt mũi hoàng thất, ngươi hiểu chứ ?”
Long Y Hoàng đương nhiên là hiểu ý tứ hoàng hậu, nàng bởi vì muốn trả thù Phượng Trữ Lan , mà làm tổn hại mặt mũi hoàng thất , cho nên hiện tại, xem như là hảo tâm nhắc nhở sao?
“Mẫu hậu, người đó chỉ là bằng hữu của Y Hoàng, Y Hoàng cùng hắn cũng không có phát sinh chuyện gì làm nhục mặt hoàng thất- mà là rất trong sạch.” Tâm đột nhiên rét lạnh, mà ngay cả giọng điệu đáp lại cũng lạnh lẽo vài phần.
Nhưng, hoàng hậu lại có biết hay không, nàng cùng Phượng Trữ Lan , đã không chỉ có ngăn cách, thậm chí đến mức chán ghét, tình trạng của hai người hiện giờ đến vẻ mặt cũng không muốn nhìn.
A, dù sao là mẫu thân, bao giờ cũng hướng về con của mình.
“Bổn cung cùng với lời ngươi nói vẫn chưa thể tin,chuyện này đến bây giờ vẫn còn chưa lớn lắm, hãy mau kết thúc mọi chuyện đi, để tránh có người mượn đề tài bàn luận, rồi lại vu oan cho hoàng thất, sau này, ngươi không thể ra khỏi thái tử phủ, nếu như thật sự cảm giác buồn, chính là nên đến bồi Bổn cung.”
Long Y Hoàng từ từ nắm chặt nắm tay: “Mẫu hậu, nhi thần, thật sự không có làm ra chuyện gì khiến hoàng thất phải hổ thẹn, nhi thần cùng hắn là trong sạch , không có nửa phần tằng tịu với nhau.”
“Chuyện phát sinh ở ngoài cung, ai có thể biết có chuyện gì phát sinh hay không? Nếu không phải lần này có người nói cho Bổn cung biết, Bổn cung còn không biết có chuyện này, suýt nữa thành sai lầm lớn.”
“Hoàng hậu nương nương, nếu người không tin, vậy thỉnh nữ quan đến chỗ Y Hoàng nghiệm thân đi, có lẽ ngài không ngờ, nhưng mà Y Hoàng đến nay, vẫn là tấm thân xử nữ.” Sắc mặt Long Y Hoàng trắng bệch, cắn môi gần như chảy máu.
Đến tột cùng là ai nói cho hoàng hậu biết chuyện này ? Nếu là Phượng Trữ Lan —— hắn thật sự muốn bức bản thân mình đi đến đường cùng sao?
“Cái gì…” Lần này, bắt đầu đến phiên hoàng hậu kinh ngạc, nàng đột nhiên nhìn về phía con trai của mình, nói: “Trữ Lan , chẳng lẽ ngươi không có…”
“Mẫu hậu thật sự muốn biết, vậy thì hãy nghiệm thân thái tử phi không phải chân tướng sẽ rõ ràng sao?” Phượng Trữ Lan cầm nắp gẩy gẩy nước trà, phát ra tiếng vang thanh thúy , vẻ mặt như không có chuyên gì liên quan đến bản thân mình.
Hoàng hậu nhìn Long Y Hoàng, sắc mặt khống khác gì tái nhợt lắm, nàng chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng hạ lệnh cho ma ma phía sau: “Các ngươi, mang thái tử phi vào phòng, nghiệm thân xử nữ.”
Vài ma ma dù đoán cũng chưa nghĩ đến mọi chuyện lại trở thành như vậy, hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng nhau trả lời: “Vâng “
Long Y Hoàng đột nhiên cười lạnh , khẽ liếc Phượng Trữ Lan , dứt khoát đi theo lão ma ma vào sau phòng.
Một lát sau, mấy người trở lại đại sảnh, Long Y Hoàng đi ở phía sau cùng, sắc mặt đã trắng bệch, cắn chăt môi đến gần chảy máu.
“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, thái tử phi xác thực… Vẫn là tấm thân xử nữ.” Ma ma nói.
Hoàng hậu vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, nhìn không rõ, vừa mừng vừa lo, nhìn chăm chú Long Y Hoàng một hồi, rồi phất tay nói: “Như vậy, cũng không còn chuyện gì nữa, Y Hoàng, ngươi cũng mệt rồi, …nghỉ ngơi trước đi… Còn Trữ Lan , ngươi đi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi .”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc