Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 137

Tác giả: Mị Tử Diên

Chứng cứ

Edit: Âu Dương Nhược Thần

Minh Yên mặc kệ Long Y Hoàng, bước vào Hình bộ, đi thẳng vào gặp Trọng Cẩn.
Long Y Hoàng đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu, mới quay người đi vào, Minh Yên chắp tay đứng trước bàn án, không biết đã nói gì với Trọng Cẩn, sau khi Trọng Cẩn nghe xong sắc mặt đại biến, vội vàng bỏ tài liệu trong tay xuống đi thẳng đến đại lao.
"Minh Yên, khi đó cùng cấu kết với Vân Phượng Loan giết ta không phải ngươi, ngươi có chứng cứ gì có thể tử hình ả?” Long Y Hoàng hơi vội vàng, hai tay nắm chặt, móng tay để lại vết lõm sâu trên mu bàn tay.
"Nàng và Vân Phượng Loan liên lạc qua thư," Minh Yên vẫn chắp tay sau lưng, giọng lạnh lùng: “Những thứ khác đều bị hủy, chỉ còn lại một phong thư này, kèm theo tín vật của nàng ấy và Pu't tích của Vân Phượng Loan.”
"Sao ngươi lại có?" Long Y Hoàng ngạc nhiên: "Không phải bọn họ đã hủy hết rồi sao."
"Tử Tuyển lưu lại để ngừa vạn nhất, nói cách khác chính là ngày hôm nay,” Minh Yên đột nhiên cười khẩy: “Cô ta muốn thoát thân, nhưng lại bị buộc phải giao phong thư quan trọng này cho ta, mục đích chính là giúp ngươi diệt Vân Phượng Loan.”
"Bị buộc? Bi ai bắt buộc? Minh Yên, ngươi nhận ủy thác của ai tới giúp ta?” Long Y Hoàng như đã tóm được sơ hở, liền truy tới cùng: “Minh Yên, trả lời ta! Đừng tưởng im lặng là có thể trốn tránh!”
"Là ai không quan trọng, nhưng hy vọng Thái tử phi nhớ kỹ, đã từng có người… Không tiếc tất cả, trả giá lớn ra sao, đều vì hạnh phúc cả đời của ngươi.” Ánh mắt Minh Yên hơi lóe lên, khóe miệng vẫn là nụ cười lạnh lùng, Long Y Hoàng lại ngây người đứng đó.
Tâm tình lại kích động không ngớt, Long Y Hoàng hít thở sâu, mỉm cười: “Minh Yên, ngươi cho rằng chứng cứ ít thế này có tác dụng sao?”
Minh Yên bất mãn liếc nhìn nàng: “Tình huống bây giờ, hoàng đế hoàng hậu ngã bệnh, triều đình đã sớm đại loạn, thế lực bên hoàng hậu nhất định sẽ hướng về ngươi và Phượng Trữ Lan, Phượng Ly Uyên và Vân Phượng Loan tứ cố vô thân, bất luận bằng chứng nhỏ đến đâu cũng có thể trực tiếp lấy mạng ả.”
"Ngươi nghĩ, hay ngươi đó nghĩ?” Long Y Hoàng ngẩn người, vốn muốn bắt bẻ trong từng câu Minh Yên nói, không nghĩ rằng hắn lại cân nhắc chu toàn đến thế, đành cười miễn cưỡng.
"Ta đương nhiên không hề để tâm đến những thứ này.” Minh Yên lạnh lùng nói, tiếp đó, Trọng Cẩn vừa chạy về, nhìn Long Y Hoàng lại nhìn Minh Yên: “Mời theo ta đến phòng thẩm vấn, Thái tử phi nương nương xin mời.”
Minh Yên đi thẳng về phía Trọng Cẩn chỉ, hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, dáng vẻ như đã quen đường, Long Y Hoàng lắc đầu, đành đi theo.
Phòng thẩm vấn ở chính giữa đại lao, môi trường rất âm trầm, xung quanh còn treo đủ loại hình cụ ánh sáng lập lòa, chậu lửa đặt trên giá sắt, than cháy đỏ bừng, tiếng vang lách tách.
Long Y Hoàng vừa bước vào, cả người run cầm cập, theo trực giác giống như bước vào hầm băng nơi chôn Khuynh Nhan trước kia, nhưng cảm giác này mang lại lại không giống như ở hầm băng, nơi này lạnh, cái lạnh trực tiếp thẳng đến đáy lòng, làm tâm trạng nàng càng thêm nặng nề.
Gần như nửa tháng không có gặp Vân Phượng Loan, nhận thấy ả ở đây cũng không đến nỗi nào, áo tù dù hơi bẩn, tóc cũng rối nhưng thần sắc cũng không tệ, Long Y Hoàng hỏi Trọng Cẩn, Trọng Cẩn đáp, vì mỗi ngày Phượng Ly Uyên đều đúng giờ đến thăm ả, Long Y Hoàng à một tiếng, chỉ cười, chuyện không liên quan đến mình.
Trong phòng thẩm vấn rộng lớn, đặt một cái bàn cùng vài cái ghế, trước tiên Trọng Cẩn tỏ ý muốn Long Y Hoàng ngồi xuống đó, sau đó cũng mời Minh Yên ngồi xuống, còn mình ngồi ở ghế sau bàn.
Xung quanh không ít ngục tốt cùng binh lính, tất cả đã sẵn sàng, khiến bầu không khí càng thêm cứng nhắc.
Vân Phượng Loan cũng đã được đưa vào, ngục tốt muốn ả quỳ, ả thà ૮ɦếƭ không quỳ, mắt thấy ả sẽ bị đánh, Long Y Hoàng thở dài: “Đừng phí thời gian, bắt đầu đi.”
Hai tên ngục tốt đành đi xuống.
"Vân Phượng Loan, ngươi còn gì muốn nói thì nói đi.” Trọng Cẩn tỏ ra lão luyện và bình tĩnh, Long Y Hoàng nhìn Vân Phượng Loan đang hung ác nhìn mình chằm chằm, không muốn cùng ả đấu mắt, cúi đầu gảy móng tay.
"Ta có gì để nói," Vân Phượng Loan cười lạnh một tiếng, thẳng lưng, nghiến răng ken két: “Vốn không phải ta làm, dựa vào đâu ta phải thừa nhận.”
"Cưỡng từ đoạt lý." Lúc này lên tiếng không phải Trọng Cẩn mà là Minh Yên mặt không đổi sắc.
Long Y Hoàng quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn vẫn lành lạnh như trước, tư thế ngồi tao nhã, không mảy may đếm xỉa đến cái nhìn của Vân Phượng Loan.
Vân Phượng Loan chưa từng thấy hắn, hoảng hốt hỏi: “Ngươi là ai?”
"Ngươi không biết ta, dù sao cũng nên biết một người,” Minh Yên từ từ đứng lên, lấy tín vật ra đặt trên bàn, một phong thư còn có một chiếc nhẫn: “Dù sao cũng nhận thức những thứ này.”
"Chưa từng thấy!" Vân Phượng Loan quay đầu đi chỗ khác, thờ phì phì không nhìn thư cũng như chiếc nhẫn
"Chiếc nhẫn này là tín vật đặc biệt của võ lâm minh, Lâm Nguyệt bằng lòng đưa cho ngươi chắc hẳn đã rất tin tưởng ngươi, mà khi ngươi giao dịch với nàng hẳn sẽ không nghĩ rằng phong thư này bị giữ lại đi.” Minh Yên lạnh lùng cười: “Bởi vì ngươi không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Long Y Hoàng không ૮ɦếƭ, Lâm Nguyệt lại ૮ɦếƭ, ngươi lấy tín vật giao cho Tử Tuyển nhờ chuyển cho nàng ấy, cũng không nghĩ ra Tử Tuyển sẽ giữ lại để sau này làm vật thoát thân, lại càng không nghĩ đến, giờ đây Tử Tuyển bằng lòng giao những tín vật này ra vạch trần ngươi.”
"Ta không biết Tử Tuyển và Lâm Nguyệt ngươi nói là ai! Không biết!” Vân Phượng Loan quát lên, đã có chút luống cuống.
"Ngươi phải cảm ơn Tử Tuyển,” Minh Yên bước đến cạnh Vân Phượng Loan, cố tình nói nhỏ giọng điệu lạnh lùng, khiến ả ta dựng tóc gáy: “Nếu không phải cô ta không ngại cực khổ liên tục đi theo ngươi và Lâm Nguyệt, giết sạch tất cả những người làm chứng cũng như phá hủy toàn bộ chứng cứ còn sót lại, làm sao ngươi có thể sống vui vẻ được lâu như vậy, giờ mới sa lưới?”
Vân Phượng Loan run cầm cập: "Ngươi... Ngươi có ý gì..."
"Tử Tuyển không thể ૮ɦếƭ được, cho nên ૮ɦếƭ phải là ngươi.” Minh Yên nói, Vân Phượng Loan cả kinh sắc mặt trắng bệch, hắn lại xoay người trở lại vị trí của mình.
"Vân Phượng Loan," Long Y Hoàng trầm mặc rất lâu mới lên tiếng: “Ta thực sự thực sự không muốn thương tổn ngươi, khi đó ngươi không tiếc đem mạng sống con mình ra đặt cược khiến ta bị giam hai tháng ở Bình Tâm điện, ta cũng không có tìm ngươi quấy rầy, nhưng bây giờ, ta vĩnh viễn sẽ không cho ngươi có cơ hội trở mình.”
"Ngươi!" Vân Phượng Loan tức giận bước vài bước về phía Long Y Hoàng, ngục tốt bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo ả lại, ả tức giận nói dồn dập: “Ta vốn không có hại ngươi! Vốn không có! Ngươi dựa vào đâu muốn ta mãi mãi không thể đi ra? Dựa vào đâu!”
"Ngày đó hành động của ngươi rất khác thường, Vân Phượng Loan, nhũng lời ngươi nói hôm đó, ta có thể hiểu, nhưng tại sao, lúc xuất cung mang theo không ít phu xe được huấn luyện nghiêm chỉnh, ngươi lại cố tình chọn phu xe bên ngoài? Điều này ngươi giải thích thế nào?” Long Y Hoàng gõ gõ bàn, cười nhẹ: “Lúc đó rõ ràng đang dừng chân nghỉ ngơi đấy, sao không có phu xe nào rảnh rỗi?”
"Này..." Vân Phượng Loan há miệng thở dốc, nhất thời nghẹn họng.
"Muốn truyền nhân chứng vào đối chứng không?” Long Y Hoàng không nhìn ả, cũng không muốn nhìn Vân Phượng Loan: “Mặc dù phu xe đó đã ૮ɦếƭ, nhưng con trai hắn vẫn còn sống, bất quá những châu báu ngươi cho hắn lại hại ૮ɦếƭ hắn, chẳng lẽ ngươi không biết, những châu báu đó đều là của hồi môn của ta sao?”
Sắc mặt Vân Phượng Loan từ trắng chuyển thành xanh, môi run run, con mắt hồng như sắp khóc.
"Ngươi nhận hay không nhận? Ta không rảnh dây dưa với ngươi, hiện giờ ta đến Hình bộ hoàn toàn do ngẫu hứng, Trữ Lan và Kỳ Hàn đang ở nhà chờ ta.” Long Y Hòang vỗ tay áo, thờ ơ nói.
"Ta không nhận! Ta không hại ngươi! Ta không làm! Ta cũng không thông đồng với ai cả! Không có!” Vân Phượng Loan quát hết sức, giọng thảm thiết vang vọng trong đại lao, như quỷ khóc la.
"Truyền chứng nhân lên đây đi." Long Y Hoàng bất đắc dĩ thở dài, thương xót nhìn Vân Phượng Loan đang vị vây bên bờ vực thẳm.
Trọng Cẩn lập tức sai người dẫn Lý Quế Giáp vào, Lý Quế Giáp vừa nhìn thấy Vân Phượng Loan, một mực khẳng định là người đó.
Lý Quế Giáp nhận xong người, Long Y Hoàng mắt lạnh nhìn Trọng Cẩn, Trọng Cẩn xem khẩu cung, lại nhìn vật chứng Minh Yên cung cấp, suy nghĩ một hồi, nói: “Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, có thể ra hình phạt.”
"Hình phạt gì?" Long Y Hoàng nàng cười nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Vân Phượng Loan.
"Mưu hại thái tử hoàng thất... Chưa thành, cuối thu hành hình." Trọng Cẩn run rẩy mở bức thư ra nhìn, nghiêm túc nói rằng.
"Giờ mới đầu hạ, phải chờ tới cuối thu?” Long Y Hoàng hơi ngạc nhiên: “Lâu lắm, Trọng Cẩn.” Nàng gọi tên Trọng Cẩn cố tìn*** giọng, ánh mắt rất sắc bén.
"Vậy Thái tử phi nương nương..." Trọng Cẩn vội nhìn nàng, chỉ thấy Long Y Hoàng nhếch miệng, nụ cười lãnh khốc: “Ngày mai đi, ả rất thích lửa, ta cũng không muốn ép ả chịu hình phạt khác, gậy ông đập lưng ông, luôn là cách ta giải quyết vấn đề.”
"Ngày mai, này..."
"Trọng Cẩn, hiện tại hoàng cung đại loạn, loại chuyện vặt vãnh này không đáng phải xem xét, ta còn phải tiến cung thăm phụ hoàng và mẫu hậu, ngày mai hành hình, nhớ phải báo cho ta biết.” Dứt lời, Long Y Hoàng lườm người đang ngây ngốc đứng bên cạnh, vội quay đầu, không biết Minh Yên đi tới cửa đại lao từ lúc nào.
Cũng đúng, sứ mạng của hắn là đến đưa chứng cứ, giờ mục đích đã đạt, hắn cũng không ở lại lâu.
Thân là một trong tứ đại hộ pháp của Võ lâm minh, đến giúp người triều đình đã là hết sức khó khăn, không biết khi hắn trở về còn phải chịu ánh mắt của người khác thế nào nữa.
"Minh Yên!" Sau khi phân phó Trọng Cẩn xử lý ổn thỏa, Long Y Hoàng lập tức đuổi theo, ra khỏi địa lao, thấy Minh Yên đứng tại chỗ, tầm mắt nhìn thẳng phía trước, hình như có một người không nghĩ đến xuất hiên trước mặt hắn.
Long Y Hoàng từ từ đi đến, nhất thời, lời định nói với Minh Yên đều bay mất —— lại và Phượng Ly Uyên
Hắn tới làm gì? Đến thăm thê tử của mình?
Long Y Hoàng đã lâu rồi không có nhìn Phượng Ly Uyên ở khoảng cách gần như vậy, vừa nhìn hắn, hình như hắn gầy đi… Trong đôi mắt không có sức sống, tiều tụy hốc hác.
"Minh Yên." Hắn nhìn thoáng qua Long Y Hoàng, chần chờ một hồi, mới từ từ lên tiếng
Minh Yên không có chút biểu tình xúc động nào, chỉ gật đầu: "Đã lâu không gặp."
"Ngươi tới làm gì?" Trong mặt Phượng Ly Uyên hiện lên kinh ngạc.
"Ta chỉ tới đưa chứng cứ chuyện trước đây Vương phi của ngài sát hại Thái tử phi.” Minh Yên thong thả đáp.
"Là... Là thật?" Phượng Ly Uyên kinh ngạc.
"Là thật, nếu không tin, ngài có thể đến hỏi Tử Tuyển, nàng ta là người biết rõ nhất, mà ta, chỉ làm theo ước nguyện cuối cùng của minh chủ, đến đây giúp Thái tử phi diệt trừ kẻ thù.” Minh Yên rũ mi, giọng vẫn lạnh nhạt.
Trong phút chốc Phượng Ly Uyên đột nhiên chấn động mạnh, nhanh chóng quay đầu nhìn Long Y Hoàng, Long Y Hoàng nhìn thẳng vào ánh mắt đầy kinh hoàng của hắn, nhích người từ từ nói: “Ta không vi phạm lời hứa, ta không hề động đến nàng ta, tất cả đều là nàng ta gieo gió gặt bão.”
Môi Phượng Ly Uyên mấp máy, muốn nói gì nhưng cũng không thốt nên lời, Long Y Hoàng bước về phía hắn: “Ngày mai hành hình.”
Phượng Ly Uyên siết tay thành nắm đấm, ánh mắt hơi mơ hồ, Long Y Hoàng đứng bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn hắn: “Mà bức màn giữa ta và ngươi cũng nên chuẩn bị kết thúc.”
Minh Yên vẫn đứng đấy nhìn, chợt cảm thấy giữa hai người lại cách nhau bởi vực sâu vạn trượng, làm thế nào cũng không vượt qua được khe rãnh.
Long Y Hoàng nói xong bước đi, không lưu lại chút cảm tình, Phượng Ly Uyên vội vàng xoay người muốn bắt lấy tay nàng, nhưng túm lấy khoảng không.
Thậm chí, đầu Ng'n t hắn còn tiếp xúc với làn không khí còn lưu lại hơi ấm của Long Y Hoàng, nhưng mà người…đã đi xa rồi.
Minh Yên nhếch môi, cũng từ từ bước đến trước mặt Phượng Ly Uyên đang mất mác, hơi chắp tay: “Cáo từ, hẹn gặp lại.”
Phượng Ly Uyên thu tay về, nhìn lòng bàn tay, năm Ng'n t từ từ cong lại, Minh Yên đang muốn rời khỏi đó, thình lình hắn lên tiếng: “Minh Yên!”
Minh Yên dừng bước, vạt áo đen từ từ rũ xuống, hắn lạnh lùng: “Chuyện gì.”
"Mộ Dung... Thật đã ૮ɦếƭ rồi sao?" Phượng Ly Uyên nắm chặt tay, khớp xương như muốn nứt ra, mặt trắng bệch bi ai, hắn từ từ mở mắt ra, sâu trong đôi mắt ẩn náy tia sắc bén.
"૮ɦếƭ trước mặt ngươi, còn có thể giả bộ?" Minh Yên thản nhiên nói.
"Là ai giết hắn?" Phượng Ly Uyên hỏi.
"Vấn đề này, không ai rõ hơn ngài không phải sao?” Minh Yên chợt cười rất quỷ dị: “Chẳng lẽ không phải ngài sao? Duệ vương gia.”
"Ta cái gì cũng không biết! Còn cả Tử Tuyển vì sao lại nói với ta những lời đó!" Phượng Ly Uyên vứt nắm đấm xuống: “Nếu thật là ta giết Mộ Dung, vậy vì sao bây giờ ngươi không giết ta! Ngươi hẳn nên giết ta báo thù mới đúng!"
"Ta đã từng là thuộc hạ của ngài, niệm tình xưa, ta không động thủ, hơn nữa mục đích hôm nay ta đến chỉ vì muốn chỉ ra Vương phi của ngài cấu kết với Lâm Nguyệt mưu hại Thái tử phi, chuyện đã xong, cáo từ.” Khẩu khí Minh Yên hơi gấp rút, vội vàng nhảy lên, phút chốc không thấy bóng dáng.
Khinh công của hắn không tồi, Phượng Ly Uyên biết rõ.
Cuối cùng, Phượng Ly Uyên đấm mạnh vào ván gỗ, mang theo phẫn hận, mà Vân Phượng Loan, hắn nên đối mặt thế nào?
Phượng Ly Uyên ép mình phải tỉnh táo, đứng ở cửa đại lao rất lâu mới nhích người đi vào.
Từng bước từng bước đi xuống bậc thang, tâm tình hắn càng thêm nặng nề.
Hắn ấp ủ rất nhiều may mắn về Vân Phượng Loan, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, dù không phải yêu, nhưng cũng không chán ghét, giờ còn có Nguyên Khải…
Lúc trước đã biết một chút manh mối, Phượng Ly Uyên không muốn nghĩ thêm nhiều, vì Nguyên Khải, hắn không muốn, vì mẹ ruột Nguyên Khải, hắn cũng không muốn… Nhưng, hắn cũng không tiếp nhận hiện thực Long Y Hoàng ૮ɦếƭ.
Hắn yêu Long Y Hoàng, rất yêu rất yêu, nhưng loại yêu đó…. Đã chia cho nhiều người lắm.
Hoàng thất vô tình, mẫu thân khi bị giam ở Bình Tâm điện đã từng nói lời đầy ý nghĩa sâu sắc với hắn, trong hoàng thất, mọi người đều vị quyền thế địa vị, đều luyện bản thân mình thành kẻ lãnh huyết vô tình, hoàng đế, còn có mẫu thân của Phượng Trữ Lan là một thí dụ rõ ràng trước mặt, bà không hy vọng con trai mình cũng trở thành người như vậy, vì thế từ nhỏ đã dạy hắn, sau này đối xử với người bên cạnh đều phải đối xử tốt.
Hắn đối người bên cạnh quả thật rất tốt, cũng tổn thương người đối xử tốt với hắn.
Hắn dám nói mình quả thực rất yêu Long Y Hoàng, yêu khác với những kẻ khác, nhưng… Nhưng hắn không làm được, không thể vì nàng mà thương tổn tới người bên cạnh mình, chính bởi vì quá yêu, cho nên không an tâm, khi nàng còn ở bên cạnh Phượng Trữ Lan một ngày, bản thân hắn cũng không dám tin nàng một lần.
Đi vào địa lao, Trọng Cẩn đang thu nhẫn cùng thư, cảm thấy có người đi tới, vội ngẩng đầu: "Vương gia..."
"Vân Phượng Loan đâu?" Ánh mắt Phượng Ly Uyên lạnh lẽo khác thường, giọng điệu trống rỗng, không chút tình cảm.
"Vừa mới cho người dẫn vào phòng giam." Trọng Cẩn chần chờ một hồi, vẫn thành thật đáp.
"Ta đi gặp nàng." Phượng Ly Uyên gật gật đầu, xoay người đi ra, giống như Quỷ Hồn vô thanh vô tức.
"Đại nhân, để hắn đi gặp... Phạm nhân không có chuyện gì chứ?" Có một tên ngục tốt phụng sự giúp việc, giúp Trọng Cẩn thu dọn đồ đạc, hắn hỏi một câu.
Trọng Cẩn sửng người rất lâu, cũng không trả lời, sau cùng nhìn lá thư trong tay: “Nếu hắn còn tình cảm với Thái tử phi, vậy sẽ không có chuyện gì… Ngược lại, ta cũng không dám đảm bảo, nhưng, dù hắn có sức cũng khó trốn khỏi lưới luật, huống chi còn dẫn theo phạm nhân bỏ trốn?”
Ngục tốt cái hiểu cái không gật gật đầu, Trọng Cẩn lại nói: “Truyền lệnh xuống, trước ngày mai mọi người phải canh phòng nghiêm ngặt, tăng binh mã, người trong phòng giam, một người cũng không được thiếu.”
"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!"
Lại đi trở về phòng giam, Phượng Ly Uyên đứng từ xa nhìn Vân Phượng Loan đang lo lắng bất an đi qua đi lại trong phòng giam.
Hắn tới gần song tù, Vân Phượng Loan liếc mắt nhìn thấy hắn đến, vui mừng, vội vàng chạy tới nói: “Vương gia! Chàng tới gặp ta đúng không!”
Phượng Ly Uyên gật gật đầu, khóe miệng cười thản nhiên.
Vân Phượng Loan kích động đến rơi nước mắt, hai tay nắm chặt song tù: “Vương gia! Thiếp bị oan! Không biết Long Y Hoàng tìm ở đâu ra nhân chứng vật chứng, muốn đẩy thiếp vào chỗ ૮ɦếƭ! Người đó nhất định là do ả cho người mạo danh! Bọn họ muốn hại ૮ɦếƭ thiếp! Vương gia, chàng nhất định có cách cứu thiếp ta ngoài! Nhất định có!”
Phượng Ly Uyên cười khổ lắc đầu: "Người đó không phải giả mạo, quả thật là một hộ pháp trung thành nhất của võ lâm minh, hắn tên Minh Yên, đã từng là hộ pháp của ta.”
Nụ cười của Vân Phượng Loan cứng đờ, vội nói: “Vậy nhất định là Long Y Hoàng thông đồng với hắn! Bọn họ giả tạo chứng cứ muốn hãm hại ta!”
"Minh Yên không lý do gì vô duyên vô cớ hãm hại ngươi, hắn lại càng không giúp người ngoài võ lâm minh, trừ khi đó là lệnh của minh chủ, ai nói hắn cũng không nghe,” Tay Phượng Ly Uyên lướt qua song tù, thoáng vỗ về tóc Vân Phượng Loan: “Hơn nữa hắn cũng không thích Y Hoàng, ta không tin hắn sẽ vui lòng vì Y Hoàng hãm hại ngươi… Lại càng không tin, ngươi vô tội.”
Cả người Vân Phượng Loan phát run: “Vương gia, ta thật không có hại Long Y Hoàng! Thật không có! Chàng tin ta!”
Phượng Ly Uyên lắc đầu, vẫn mỉm cười: "Phượng Loan, chứng cớ gì ta cũng chưa từng xem, nhân chứng cũng chưa từng truy vấn, ta đi thẳng đến đây tìm nàng, ta hy vọng nàng có thể nói cho ta biết chân tướng, chân tướng từ đầu tới cuối."
"Vương gia..." Vân Phượng Loan run cầm cập: "Ta, ta nhớ Nguyên Khải..." Nàng nói xong, giọng bắt đầu nghẹn ngào, đôi mắt sưng đỏ: "Ta nhớ Nguyên Khải, thiếp nhớ Nguyên Khải, Vương gia, chàng dẫn thiếp ra ngoài được không? Thiếp muốn ôm Nguyên Khải… Nguyên Khải rời khỏi thiếp sẽ khóc, nó khóc rất nhiều..."
"Ta cũng nhớ Nguyên Khải, song, ta càng hy vọng vàng có thể nói cho ta biết chân tướng, Phượng Loan, trong lòng ta đã biết trước, nàng thẳng thắn nói cho ta biết được chứ?” Phượng Ly Uyên cười rất dịu dàng rất dịu dàng, đánh bại phòng tuyến cuối cùng trong lòng Vân Phượng Loan.
Nàng, đột nhiên rất muốn khóc lớn.
"Vương gia..." Trầm mặc rất lâu, Vân Phượng Loan run giọng nói: "Như vậy, ta muốn hỏi ngài một điều."
"Ừm."
"Vấn đề này ta vẫn không dám hỏi... Ngài, yêu ta sao?" Vân Phượng Loan xém dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Phượng Ly Uyên, hy vọng hắn có thể trả lời mình.
Hắn một ngày không nói, nàng một ngày khó chịu, oán niệm với Long Y Hoàng cũng càng nhiều.
Phượng Ly Uyên cười cười, cuối cùng chỉ lắc lắc đầu: "Phượng Loan, ngươi hiểu, trong lòng ta chỉ có một người."
"Còn bây giờ!" Vân Phượng Loan vội vàng tóm lấy tay áo Phượng Ly Uyên, giống như người sắp ૮ɦếƭ đuối bắt lấy cọng rơm cứu mạng: “Đã lâu thế này, Vương gia, ả và Thái tử cũng đã có con, liệt ngài vào danh sách kẻ thù… Mà ta, ta cũng sinh con cho ngài, đối với ngài vẫn luôn trung trinh một lòng….”
"Phượng Loan, đây là hai việc khác nhau, ta yêu Long Y Hoàng, dù ngươi có hỏi thế nào, đáp án của ta cũng vậy, mà ta và ngươi, chỉ là một sai lầm, Nguyên Khải… Càng là sai lầm lớn.” Phượng Ly Uyên rút tay về, Vân Phượng Loan tóm lấy không khí, đuổi theo, tim của ả cũng bị treo lên không trung.
Không còn gì để mất.
"Giờ ngươi có thể nói cho ta biết chân tướng chưa? Ta muốn biết..."
"Là ta làm... Đều là ta làm, " Vân Phượng Loan cắn chặt môi, trong mắt lấp lánh lệ quang: “Ta và người tên Lâm Nguyệt đạt thành thỏa thuận, ta phụ trách dẫn Long Y Hoàng ra ngoài…. Cô ta phụ trách giết, lúc đó ta bỏ chạy trước, để không ai tìm được chứng cứ phạm tội của ta, đây là chân tướng.”
"Vì sao?" Đôi mắt Phượng Ly Uyên càng lạnh lùng, giọng nói như chứa băng.
"Vương gia, ngài đã từng đánh nhau với Thái tử đúng không? Khi đó ngài có cảm giác gì… Ta cũng có cảm giác đó,” Vân Phượng Loan đành lắc đầu cười khổ: “Vương gia, cám ơn ngài đã nói cho ta biết đáp án.”
"Ngươi không nên làm vậy." Phượng Ly Uyên thì thào.
"Vương gia... Sắc trời không còn sớm, ngài nên về nghỉ ngơi, xin ngài nhớ kỹ, phải chăm sóc Nguyên Khải thật tốt.” Vân Phượng Loan cúi đầu, bóng đêm che đi cảm xúc của ả: “Ta cũng phải nghỉ ngơi, ngày mai hành hình, tốt xấu gì cũng phải đi một cách dứt khoát… Long Y Hoàng quả thật đều do ta và người khác âm mưu hãm hại, trước kia ả bị giam ở Bình Tâm điện, cũng là ta và Liễu Thiên Trừng thỏa thuận với nhau… Ngài còn muốn biết gì nữa?”
Phượng Ly Uyên mấp máy môi, một hồi, bình thản nói: “Vậy ta đi trước, ngày mai ta sẽ tới thăm ngươi.”
Vân Phượng Loan gật gật đầu, không ngẩng đầu nhìn hắn.
Phượng Ly Uyên đứng một lúc rồi xoay người đi.
"Vương gia!" Vân Phượng Loan đột nhiên gọi hắn: "Tất cả đều là ta gieo gió gặt bão, ngài hận ta cũng không sao… Nhưng, mong ngài nhớ kỹ, đã từng có một cô gái tên Linh Ngôn rất yêu ngài, ngài nhớ kỹ điều này là đủ rồi."
"Linh Ngôn?" Phượng Ly Uyên không hiểu, quay lại, ánh mắt ngờ vực.
"Đúng... Ta không phải là Vân Phượng Loan, ta vốn tên là, tên là Linh Ngôn." Vân Phượng Loan ngẩng đầu, cười xinh đẹp, như làn gió mát thổi vào mùa hè.
Long Y Hoàng trở về phủ Thái tử, đã rơi vào tình trạng kiệt sức, mới vừa đi tới đại sảnh, lâp tức nhìn thấy Phượng Kỳ Hàn chạy chậm về phía mình, sau đó ôm lấy chân mình, ngọt ngào kêu nương nương.
Nàng kinh ngạc, nhìn lên phía trước, Phượng Trữ Lan cười dịu dàng đang từ từ đi về phía mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc