Lãng Tử Gió - Chương 28

Tác giả: Hồng Sakura

Cúp máy rồi, tôi vẫn đứng ở đó thêm 1 lát, vì thích những cơn gió lộng. Chúng quấn lấy người tôi, vờn qua tóc, qua áo, mang theo những hạt cát li ti mà chỉ trong chốc lát mặt tôi đã như phủ đầy bụi. Bất thần tôi giơ 2 bàn tay ra như ôm 1 thứ gì đó vô hình.
“Chị làm gì vậy?” – Linh đến từ lúc nào, tựa lưng vào khung cửa bên kia, mơ màng – “Chị cố bắt lấy gió à?”
“Đừng mong bắt được gió. Nếu muốn, nó sẽ đến” – Tôi lắc đầu nhẹ, vừa cười vừa nói. Linh vén mái tóc dài chấm vai của mình sang hẳn 1 bên.
“Có hôm, cả buổi chiều ko có 1 cơn gió nào đi ngang phòng em. Em thèm nghe tiếng chiếc chuông treo bên cửa reo mà ko được. Chị biết em đã làm gì ko? Em bật quạt. Hihi. Chúng ta đôi khi phải biết tìm cách để có được những gì mình khao khát…”
Linh kể bằng chất giọng trong lành nhẹ nhàng của em, nhưng tôi lại có cảm giác nó nặng nề khó tả. Những ngày sắp đến, tôi phải đối mặt với em làm sao đây? Tổn thương Khoa đã rất khó khăn rồi, giờ nếu phải làm Linh đau khổ, tôi và Di liệu sẽ đi được đến đâu…?
…..
Trễ hơn 5 phút so với lời hẹn, Di đến cùng 1 anh bạn trông trạc tuổi Linh, hoặc Đạt. Cậu ấy có vẻ nghịch ngợm với chiếc quần kaki túi hộp và áo thun in hình ban nhạc rock nào đó, cùng chiếc xe máy kiểu dáng thể thao. Trong khi đó Di trông hiền lành hơn bình thường, anh mặc áo sơ mi body tay ngắn kẻ sọc ca rô, quần jean đen và đi chiếc xe wave RS màu đỏ đậm.
Từ sảnh khách sạn, vừa thấy Di thắng xe ở trước cổng là Linh đã ù chạy ra. Tôi cắp theo tờ báo đang đọc dở, đeo chiếc túi nhỏ chéo vai và bước chậm theo sau em, nghĩ đến chuyện đứa nào sẽ ngồi xe chàng nào. T__T
“Đây là Tú, hàng xóm nhưng cũng thân như anh em” – Di giới thiệu với Linh, nhưng đưa mắt nhìn tôi.
“Hi anh Tú” – Linh giơ hai ngón tay làm quen.
“Xin chào” – Tú đáp – “Gọi tui là Tú được rồi. Ko dám làm anh đâu”
“Mình đi đâu hả anh?” – Linh vừa hỏi Di, bước lên tiến ra yên sau xe anh, sắp sửa trèo lên.
“Dạo 1 vòng ngắm cảnh đã…nhưng mà, em ngồi xe Tú đi!” – Di quay đầu ra sau nói thẳng thừng. Đôi mắt Linh ngỡ ngàng nhìn anh, môi hơi trễ xuống.
“Sao anh hong chở em?”
“Ừ… Anh chở Linh đi. E….tôi ngồi xe Tú!”
Dứt lời, tôi chạy tới xe Tú rồi leo lên luôn, nhe răng cười dù trong lòng ngổn ngang ghê gớm. Dĩ nhiên tôi cũng muốn ngồi sau Di lắm… nhưng, thế này thì hơn. +__+
Từ trên yên xe, Di dựng xe, gạt chống, bước xuống và đi thẳng tới chỗ tôi và Tú. Hắn nắm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh – “Em bước ra đ
ây!”
O___o
Lúc này khách sạn cũng ko quá đông nhưng 1 vài khách vãng lai cứ ngó chúng tôi tò mò. Còn Linh và Tú đều đang tròn xoe mắt nhìn Di lẫn tôi.
“Xin anh đấy…” – Tôi thì thào, cố gỡ tay Di ra – “Anh cứ làm theo ý em đi mà…”
“Tại sao?” – Tay hắn vẫn siết chặt ko suy chuyển gì.
“Đừng hỏi…anh biết mà…” – Giọng tôi khổ sở van lơn, nên Di bắt đầu nới lỏng tay.
“Ai ngồi xe ai chẳng được, tự nhiên lộn xộn quá vậy cha?” – Tú chen vào giải cứu tình hình. Tôi được thể hùa theo ngay, đồng thời rút tay ra – “Ừa, phải đó. Sao cũng được mà!”
Phải đến khi tôi cố dùng ánh mắt để năn nỉ Di, anh mới chịu trở về xe của mình và để Linh ngồi sau. Suốt quãng đường chạy song song, chỉ có tôi và Tú trò chuyện linh tinh, còn 2 người họ tuyệt nhiên câm nín như 2 con hến.
Chúng tôi chạy lòng vòng phố biển gần 1 tiếng thì tắp vào 1 quán hải sản nướng tấp nập du khách. Người người cụng ly nói cười rôm rả, “chúc mừng năm mới” và “phát lộc phát tài”. Chỉ có bàn 4 người chúng tôi mang 1 bầu ko khí như trong nghị sự bàn tròn quốc gia.
“Chị Chi là chị của Linh hả?” – Tú bỏ 1 hạt đậu phộng vào miệng, cất tiếng hỏi.
“Ko, mẹ chị là bạn của mẹ Linh”
“À há. Vậy lão Di lưu manh này là quen sao với chị? Hay là quen sao với Linh?” – Cậu chàng lại hỏi tiếp, cứ hỏi kiểu này thì lại có chuyện nữa.
“Di lưu manh à?” – Tôi cố tình tránh câu trả lời – “Biệt danh hả em?”
“Xời. Chị ko biết à? Vào Sài Gòn chắc giấu thân phận lưu manh của mình rồi hen?” – Vừa nói, Tú vừa cười nhìn Di, hơi rụt vai như sợ bị đánh. Nhưng Di vẫn lầm lì ngồi xoay chén trên bàn, ko mảy may phản ứng gì. Còn Linh thì cứ chống cằm bằng 1 tay, ngồi nhìn Di suốt.
“Lạ nha, hôm nay ko mắng mỏ gì em hử?” – Tú hơi nghiêng đầu vẻ ngạc nhiên, rồi có lẽ cậu nhận ra thái độ khác lạ của ông anh, bèn thôi đùa, giải thích với tôi 1 cách đàng hoàng.
“Ở nhà mẹ em với mấy bác hàng xóm gọi ổng vậy đó chị. Tại hồi bé ổng hay phá phách làng xóm ấy mà…”
“Sao anh buồn vậy?” – Linh chen ngang lời Tú, nhìn Di, vẻ lo lắng – “Hay anh giận gì em?”
“Ko có gì” – Di đáp ngắn gọn, và rót bia ra ly, cầm lên uống 1 hơi. Phục vụ cũng vừa mang ra 1 đĩa mực tươi nướng và sò điệp nướng mỡ hành thơm nức mũi. Tuy nhiên có vẻ 2 người họ – Linh và Di, ko ai muốn động đến. Tôi cũng chẳng hơn gì.
Bầu ko khí ảm đạm cuối cùng cũng được giải tỏa 1 chút khi bọn tôi bắt đầu cầm đũa để thưởng thức mấy món đã được dọn ra. Có men bia vào thì ai cũng thấy dễ chịu, cởi mở hơn ít nhiều. Sau hơn 20 phút làm mặt hình sự, Di cũng chịu mở miệng giới thiệu món mực 1 nắng đặc sản và cách chế biến & ăn sao cho thật đúng điệu. Tú có vẻ thích Linh nên hay hỏi em nhiều điều, về tuổi tác, học hành, nhà cửa… Linh trả lời theo kiểu hỏi gì đáp nấy, ăn uống cũng tiểu thư, nhấp môi cho có vị.
Hơn ai hết, tôi là người mong cho buổi đi chơi này sớm kết thúc nhanh nhất có thể.
Đáp lại mong mỏi của tôi, Di cũng nhanh chóng đòi về sau khi 4 đứa đã xơi sạch 2 dĩa sò điệp nướng, gần nửa ký mực tươi và vài chai bia. Toàn bộ tiền ăn uống đều do Di trả, dù tôi đã cố giành bill thanh toán.
“Muốn trả thì vào Vinpearl mà trả” – Di cười theo kiểu quen thuộc của mình, vừa trêu chọc vừa khinh khỉnh.
“Mai đi Vinpearl hả anh?” – Tú chen vào bằng vẻ háo hức. Linh chỉ lặng thinh đứng sau tôi, ánh mắt ko hướng đến 1 nơi nào cụ thể.

Trên đường về, Tú kể tôi nghe vài chuyện về Di. Cũng ko có gì đặc biệt lắm ngoài chuyện ba Di mất sau 1 chuyến đi biển dài, khi hắn chỉ được hơn 10 tuổi. Di là con út trong gia đình 4 anh chị em, ai cũng đã yên bề gia thất hết cả. Mẹ Di hiện sống với người anh thứ 2.
“Anh Di có nhiều em theo lắm nhé!”
“Vậy hả?”
“Bà chị tui cũng mê ổng haha”
“Vậy hả?”
“Chắc tại ổng giỏi. Cả xóm mỗi ổng đậu Đại học lớn, lại còn được nhận vào làm ở công ty phần mềm nào đấy, lương cao lắm… ”
“Vậy hả?”
“Sao bà chị “vậy hả” hoài vậy? Trước giờ ko biết à?”
“Ừ” – Tôi đáp, nhìn lên chiếc xe Di đang chở Linh phía trước. Hình như họ vẫn chẳng nói năng gì với nhau.
“Linh ấy…hình như cũng thích lão Di phải ko?” – Giọng Tú hơi rụt rè, ngài ngại.
Tôi lại “Ừ” nữa. Lẽ ra tôi phải trò chuyện nhiều hơn để đáp lại sự cởi mở thân thiện của Tú, nhưng lúc này tâm trí tôi hơi lộn xộn, sợ nói điều gì ko nên thì cũng phiền.
Hai chị em về đến phòng cũng gần 11 giờ đêm. Cả người tôi rã rời và mắt thì díp hẳn lại rồi, trong khi Linh vẫn ko có vẻ gì là mệt mỏi hay muốn ngủ, nhưng cũng ko còn hứng khởi như lúc vừa đến nữa.
“Em buồn à?” – Tôi hỏi khi đang nằm sấp như xác ૮ɦếƭ trên giường.
“Chị mệt thì cứ ngủ đi, kệ em” – Linh nói hơi lạnh nhạt, xỏ đôi dép của khách sạn đi vào phòng tắm và sập cửa lại. Mặc dù có hơi bất ngờ và lo lắng với thái độ của Linh, tôi vẫn khò khò luôn sau đó vài phút vì cơn buồn ngủ khó mà cưỡng lại được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay