Lãng Tử Gió - Chương 25

Tác giả: Hồng Sakura

Khoa ném chiếc chìa khóa cùng thẻ xe xuống bàn và buông người 1 cách hờ hững. Anh thậm chí chẳng trả lời Bảo Anh lẫn chào hỏi Đạt, chỉ lạnh lùng nói với cô bé phục vụ vừa bước tới – “Cho 1 chai Ken”
Ba người chúng tôi ngồi im thinh thít nhìn Khoa, như thể những đứa học trò đang sợ hãi vì gặp lúc thầy giáo ko vui. Được 1 lúc, Khoa mới nhìn Đạt và gật đầu 1 cái, xong thì vơ tờ báo trên bàn, lật giở vài trang và tuyệt nhiên ko hề nói gì với tôi.
“Chuyện gì nghiêm trọng lắm hả?” – Bảo Anh thì thào.
“Ai bảo mày gọi ảnh tới chi?”
“Tao đâu biết ghê dữ vậy, hic hic”
Bảo Anh ko dám nói lớn, lấy cái gì cũng nhẹ nhàng, rón rén, lấm lét nhìn Khoa, trông phát tội. Đạt cũng hơi ngần ngại trước sự có mặt của 1 nhân vật xem ra chẳng thân thiện gì lắm vào lúc này. Cậu thỉnh thoảng có hỏi Khoa câu gì đó làm quen, nhưng anh trả lời chỉ cho có, nên cuối cùng, 4 người cứ im lặng mạnh ai nấy ăn uống và đọc báo.
“Đạt đưa Bảo Anh về trước đi” – Tôi nói, cảm thấy tình hình ko nên kéo dài thêm như thế này nữa. Nhỏ kia mừng húm, liền bỏ điện thoại và máy ảnh vào túi, đưa tay vẫy phục vụ để tính tiền. Tôi bảo nó ko cần, cứ để tôi trả lần này, thì nó Ok ngay và “tẩu thoát” nhanh chỉ sau mấy phút. Trước khi rời khỏi quán, Đạt quay lại nhìn tôi, giơ 1 tay lên tỏ ý động viên. Tôi hiểu cậu muốn bảo tôi hãy cố gắng thẳng thắn với Khoa và chính mình, nên cũng gật đầu đáp lại.
Còn lại 2 đứa, Khoa vẫn chỉ cầm chai bia uống, và ngó ra cửa sổ bên ngoài. Tôi ko hiểu sao Khoa lại đến đây nếu anh ko muốn gặp tôi. Thấy Khoa như vậy, lòng tôi rất khó chịu, ko phải là thứ cảm giác tội lỗi hay xót xa nữa, mà là 1 cái gì đó đè nặng lên ***.
“Vậy…mình chia tay phải ko?” – Thật là 1 câu mở đầu tệ hại. Nhiều lúc tôi nghĩ mình ko hợp với nghề chuyên viên tâm lý chút nào.
Khoa vẫn im lặng.
“Xin anh…Anh đừng như vậy…Tất cả những gì em đã gây ra cho anh, em xin lỗi…Thực sự…em ko đáng để anh phải yêu và đau khổ vì em…”
“Em thôi đi”
Giọng Khoa lạnh như băng Nam Cực. Lúc này, anh đã quay mặt lại và nhìn tôi bằng 1 đôi mắt đỏ và hơi có nước.
“Anh đã muốn làm mọi cách để giữ em, vì anh nghĩ, có lẽ tại vì anh đã ở xa. Vì thời gian trước anh cũng hơi lo phát triển sự nghiệp mà ko chăm sóc em…Nhưng ko phải. Lý do duy nhất là em ko yêu anh. Ko hề!”
“………..”
“Em cũng ko cần phải xin lỗi hay chờ anh trách móc. Anh làm thế để làm gì? Có thể khiến em yêu anh và tiếp tục với anh? Ko. Anh hết cách rồi. Anh đầu hàng… Lần đầu tiên trong cuộc đời anh bỏ cuộc. Em biết là nó khó khăn với anh thế nào…”
” Ừ..Em biết…”
“Giờ thì em có tự do. Em cứ đến với ai mà em muốn, chẳng phải nghĩ ngợi gì cho anh. Điều duy nhất anh hi vọng là em sẽ ko hối hận với lựa chọn của mình, như cái món dâu tây sữa chua của em…”
Lại nữa.
Ko biết vì sao Khoa cứ 3 lần 4 lượt muốn tôi hiểu là tôi đã sai. Thà anh trách tôi phản bội, trách tôi phũ phàng, tàn nhẫn, tôi chịu hết. Nhưng bảo tôi sẽ hối hận vì ko yêu anh, ko lựa chọn anh là sai lầm, tôi lại thấy rất bức bối. Nếu đã khẳng khái chia tay, sao cứ phải cay cú như thế mãi?
“Em ko hối hận với món đó, Khoa à. Dẫu em có bị Tào Tháo đuổi đến ૮ɦếƭ dính vào…toilet thì em cũng ko hối hận…Nhưng em ko thể yên ổn nếu anh cứ như thế này…”
Nghe tôi nói, Khoa nhìn lại mình 1 chút rồi cười bằng vẻ bất cần.
“Anh làm sao? Lết thết lôi thôi hả? Kẻ thất tình thì ko thể chải chuốt lịch thiệp như đi dự họp được. Em đừng khó tính với anh đến mức bắt anh đàng hoàng đạo mạo lúc này chứ…”
“Ý em ko phải vậy, sao anh cứ muốn nói móc em?”
“Haha. Ừ. Thói quen nghề nghiệp. Xin lỗi nhé. Em về đi. Anh ngồi thêm chút nữa”
“Anh định uống thêm mấy chai nữa ở đây sao?”
“Yên tâm. Anh ko phải là mấy cậu nhóc mới lớn mà ko biết chừng mực”
Rồi như mặc kệ tôi, Khoa gọi thêm 1 chai bia và phần khoai tây rồi ngả người ra ghế nhắm mắt lại. Tôi ngồi nhìn
Khoa cho đến khi người ta mang bia và đồ ăn ra, bảo họ tính tiền và thanh toán trong khi Khoa ko hề mở mắt nhìn hay nói gì nữa.
“Em về trước nhé…”
“Ừm. Đi cẩn thận” – Anh nói rất thấp giọng, gần như ko mở miệng, còn 2 mắt thì vẫn nhắm kín như từ nãy giờ.
Và như thế, chúng tôi đã chia tay nhau.
…..
Trên đường về, tôi bắt đầu thấy buồn và nước mắt tuôn chảy theo gió ngược chiều. Bao nhiêu kỷ niệm giữa 2 đứa cứ chạy tan tác khắp tâm trí tôi. Liệu tôi có đúng hay ko khi kết thúc tình yêu 3 năm bình yên ấy theo cách này? Vì Di ư? Hay chỉ vì tôi muốn giải thoát cho chính mình? Có quá ích kỷ với Khoa?
Mà Khoa, anh có lý do gì đi yêu 1 đứa như tôi? Nếu cha tôi ko là thầy phụ trách bài luận tốt nghiệp của anh, thì chắc 1 chàng trai tài giỏi và lịch lãm như thế đã chẳng để mắt đến tôi. Một con nhỏ cận thị ít nói và thường rụt rè đi phía sau cha đến dự các phiên tòa. Ko chút gì nổi bật.
Nhưng dù sao đi nữa, khi còn bên nhau, anh đã luôn nhẹ nhàng và chu đáo, đến nỗi giờ tôi chỉ có thể tự xỉ vả bản thân mình chứ ko thể chê trách được anh ở điểm nào.
Giá mà, anh đừng yêu em.
Cả buổi tối tôi như người thiếu hẳn động lực sống. Cơm chẳng buồn ăn, tivi chẳng muốn xem, ai hỏi gì cũng chẳng muốn trả lời. Tất cả những gì tôi có thể làm là nằm trên giường nghe nhạc mp3 từ máy điện thoại, đầu óc gần như là 1 mớ hỗn độn ko thể sắp xếp.
Nhìn lên kệ sách bên phải giường, tôi chợt nhớ Khoa có nhắc đến 1 cuốn sách của Musso. Ở đó, trên tầng thứ hai của kệ, là 1 dãy những cuốn tiểu thuyết của nhà văn người Pháp này. Hồi còn sinh viên, mỗi lần ra hiệu sách, sau khi xem xong các sách chuyên ngành Luật, Khoa lại đi sang khu văn học nước ngoài để tìm sách của Musso.
Có lần, tôi chán nản muốn bỏ ngành học, vốn ko phải là lựa chọn của mình, mà là của cha tôi, 1 giáo sư trường Luật. Khi ấy, Khoa đã tặng tôi 1 quyển sách, bảo rằng nó sẽ khiến tôi vui hơn, tự tin hơn. Nhưng có thể do anh đã tặng tôi quá nhiều sách trước đó, tôi chỉ đọc được mấy trang rồi xếp lên kệ luôn. Đó là cuốn Trở lại tìm nhau của Musso.
Vừa rút quyển sách xuống định đọc, thì Di gọi. Hắn luôn xuất hiện vào những lúc tôi ko hề nghĩ đến.
“Ở nhà hả?”
“Ừa”
“Ra đi. Hóng gió tí”
“Anh đang ở đâu?”
“Ngay trước cửa!”
Hết sức ngạc nhiên, tôi tung chăn nhảy đến cửa sổ và kéo rèm nhìn xuống. Quả thật, Di đang đứng phía dưới, đưa chiếc điện thoại vẫy vẫy. Thế là trong phút chốc, từ chỗ buồn thiu ủ rũ, tôi như đứa con nít được cho quà, lòng rộn ràng hẳn lên, miệng thì toe toét.
“Còn đứng đó ngó nữa? Muốn tôi trèo lên như Romeo à?”
« Thách anh cũng chẳng dám trèo… »
Tôi tủm tỉm nói đùa, chưa hết câu thì Di đã tiến tới cánh cổng, tay nắm lấy thanh chắn, 1 chân co lên như chuẩn bị leo rào.
« Này, này… để xuống ! Coi chừng cha tưởng ăn trộm… !! »
« Nhanh đi. Dưới này muỗi quá ! »
Bỏ lại cuốn sách trên bàn, tôi thay quần jeans, khoác áo và cầm theo chìa khóa rồi rón rén xuống mở cửa. May mà cha mẹ đều đã về phòng nghỉ. Có vẻ cha vẫn chưa hay vụ tôi đã chia tay Khoa.
« Đi đâu đây ? »
« Hỏi nghe chán nhỉ. Chẳng lẽ đến thu tiền điện ? »
« Hì hì. Hóng gió ở đâu ? »
« Hóng gió thì làm gì có nơi xác định. Lên xe đi. »
Cuối cùng, sau 1 hồi chạy xe mấy vòng quanh khu Bắc Hải, chúng tôi ghé vào chỗ công viên gần nhà, nơi có mấy trò chơi dành cho trẻ em trong khu phố. Cuối năm nên người ta cũng dắt con cái ra chơi khá đông. Náo nhiệt, đầy ắp tiếng cười đùa. Mấy ông bán cà rem tranh thủ được dịp đắt hàng, múc kem không ngơi nghỉ.
« Hôm qua thế nào ? » – Di đưa tôi cây kem ốc quế, nhảy lên thành lan can bờ rào bằng bê tông thấp ngang hông ngồi, và hỏi.
« Chia tay rồi » – Tôi vừa *** kem, vừa đáp. Ko biết đã bao lâu tôi mới lại ăn cà rem kiểu này. Thấy ngon ghê.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay