Lãng Tử Gió - Chương 19

Tác giả: Hồng Sakura

Tôi đưa tay sờ lên mặt mình. Lau mặt ư? Vệt nước khô từ khóe mắt dài xuống 2 má giúp tôi nhận ra ý của Di. Ko phải lau mặt, mà là nước mắt. Tôi khóc lúc nào ấy nhỉ? Chẳng biết nữa. Tôi ko hề bối rối như lẽ ra phải thế, chỉ từ chối cầm chiếc khăn của Di.
“Kệ đi. Khô rồi”
“Có phải….”
Di chỉ cất 1 tiếng hỏi, rồi lại ngưng, vò đầu 1 cách bức bối.
“Anh muốn hỏi gì?”
“Cô bảo tôi đừng hỏi nữa”
“Đã lỡ rồi thì cứ hỏi cho xong đi”
“Xong thì sao?”
“Thì thôi. Ko gặp nữa, sẽ ko phải như thế này…” – Tôi nén tiếng thở dài và lảng tránh nhìn Di, ***g *** hơi quặn lại.
“Vậy thì thôi, chẳng cần hỏi nữa. Cứ xem như chưa gì xảy ra, để còn có thể gặp nhau…”
Giữa tiếng ồn ào í ới của đám nhóc xen lẫn với tiếng đập những quả bóng rổ từ phía sân bên cạnh, lời Di nói cứ thoang thoảng như 1 cơn gió, mà lại cực kỳ sắc nhọn, đâm xuyên qua trái tim tôi. Những giọt nước mắt tưởng chừng đã khô bỗng lại dâng lên sắp sửa ứa ra, và tôi phải gục đầu lên 2 gối để giấu chúng.
“Được rồi, hết hôm nay thì sẽ ko bao giờ gặp lại, như nàng muốn”
“Đừng gọi tôi là nàng!” – Tôi gào lên trong lúc mặt vẫn úp giữa 2 cánh tay khoanh trên gối.
“Vậy thì…” – Di nói, đồng thời đưa tay nâng mặt tôi lên, nhoẻn 1 nụ cười bông đùa quen thuộc – “Gọi em được chứ?”
Tôi ko đồng ý, nhưng cũng chẳng buồn phản kháng, chỉ cố quay mặt đi và quệt nước mắt. Lần này, Di cố nhét cái khăn vào tay tôi, và ko hỏi hay nói thêm bất cứ lời nào, cho đến khi tôi dừng khóc, lau mặt thật khô và đeo lại kính, đứng dậy đòi về.

Trên suốt đoạn đường, Di luôn chạy phía sau tôi, cách 1 khoảng chừng 2 met. Gần đến đoạn rẽ, tôi dừng lại và bảo hắn ko cần phải hộ tống tôi về nữa.
“Cứ chạy đi, tôi có theo đâu!”
Dẫu nói vậy, Di vẫn tiếp tục bám theo sau tôi như 1 cận vệ từ xa. Tôi ko muốn về nhà. Lúc này tôi cần gặp Bảo Anh, 1 ai đó để trút hết nỗi lòng mình.
“Này, tôi sang nhà bạn, đừng theo nữa!”
“Ko đi đâu cả, xương cốt cơ bắp đã ko ổn thì về nhà nằm giùm tôi!”
“Ko cần anh lo! Tôi chẳng sao hết!”
“OK!” – Di giận dữ – “Em muốn thế nào thì tùy em, sống ૮ɦếƭ mặc em, chẳng liên quan đến tôi. Goodbye, and never see you again!”
Sau khi tuôn 1 tràng dài với giọng cáu gắt, Di rồ ga phóng đi thật nhanh, tốc độ và kiểu cách giống hệt 1 tay đua mô tô thứ thiệt. Còn lại 1 mình, giữa con đường rộng nhưng ít xe, tôi bỗng thấy cô đơn và nuối tiếc vô hạn.
Never see you again.
Cơn mưa kéo đến như 1 hệ quả tất yếu của bầu trời râm nhiều mây từ nãy giờ. Chỉ sau 5 phút, tôi ướt sũng từ đầu đến chân, nước mưa trôi liên miên trên mặt, cùng những giọt nước mắt nối đuôi nhau tuôn ra.
Trong phút giây này, tôi đã ước gì Di quay trở lại. Có thể tôi sẽ ko xua đuổi hay trốn tránh, và cũng sẽ ko lạnh lùng nữa. Tôi…thực sự cần 1 cái ôm làm sao…
Nhưng Di đã thực sự đi rất xa rồi.
…..
Bảo Anh mở cửa và nó sốc nặng khi nhìn thấy bộ dạng của tôi. Sau khi đưa quần áo và sắp chỗ sẵn trên giường với chăn, gối và 1 cốc sữa nóng cho tôi, nó mới dám mở miệng 1 cách rụt rè.
“Mày…có chuyện gì vậy…?”
Ko muốn trả lời, tôi rúc vào chăn và nhắm mắt vờ ngủ. Bảo Anh cũng leo lên giường nằm xuống bên cạnh, quàng tay vỗ về tôi như dỗ dành 1 cô em gái.
“Thôi, mày ngủ đi. Chuyện gì thì rồi cũng sẽ qua mà…”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cảm động và biết ơn Bảo Anh sâu sắc. Nó tự dưng bỏ được tật nhiều chuyện và vô tư của mình đến độ khó tin. Có nên kể cho nó nghe ko nhỉ?
Chắc là ko… Một đứa như nó làm sao có thể đưa ra lời khuyên nào hữu ích? Ngay cả bản thân tôi vẫn hay tư vấn này nọ với người khác, nay gặp chuyện cũng đầu hàng chịu thua và vật vã thế này. Nhưng giữ trong lòng 1 mình, thật ra cũng ko dễ dàng chút nào.
Vậy mà tôi cũng ngủ được 1 giấc dài, có lẽ ít nhất là 2 tiếng. Tỉnh dậy trên giường của Bảo Anh, tôi nhìn quanh tìm nhưng chẳng thấy nó đâu cả. Ngoài cửa sổ trời đã sập tối, nhưng phố cũng bắt đầu lên đèn với những màu vàng sáng rực. Sự vắng lặng của căn phòng và những luồng gió mát nhẹ lùa vào khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Xọt đôi đép đi trong nhà hình con thỏ vào, tôi mở cửa ra bếp định tìm thức ăn vì hơi đói bụng, chợt giật nảy người và tim như nhảy ra ngoài khi thấy bóng người đàn ông đang lui cui chỗ tủ lạnh. Nghe động, anh ta liền ngẩng lên trong khi tôi đứng như trời trồng ở cửa phòng ngủ.
“Anh….sao…anh….” – Tôi lắp bắp trong sự ngỡ ngàng tột độ.
“Em dậy rồi hả?? Ăn cam ko?”
Một tay tôi níu lấy nắm xoay cửa, tay còn lại đặt lên trán để xác minh mình có phải đang mê sảng. Anh mỉm cười, bắt đầu tiến lại với 1 quả cam vàng và con dao trên tay, dừng lại trước tôi 1 bước chân.
“Sao vậy? Em thấy ko khỏe?”
“Tại sao…anh….” – Giọng tôi vẫn rời rạc và ko rõ tiếng.
“Ừ, anh về hồi trưa. Ghé nhà thì mẹ bảo em đi đâu đó rồi. Đến xế chiều gọi hỏi thăm Bảo Anh thì cô nàng nói em đang ở đây…”
Khoa vừa giải thích, vừa kéo tôi ra chỗ chiếc sofa nhỏ, xong ngồi xuống bên cạnh bắt đầu gọt vỏ cam theo những vòng xoắn dài. Tôi thả người dựa vào lưng ghế nhìn anh. Hầu như chẳng có thay đổi gì trừ mái tóc hình như dài hơn trước.
“Em ko hỏi anh gì à?”
“Bảo Anh đâu rồi?”
“Haha, em chỉ quan tâm cô bạn của em thôi sao?”
“Chứ anh muốn em hỏi gì? Sao anh về đột ngột vậy? Anh ko khỏe? Hay có việc đột xuất…”
“Giọng em, và cả thái độ của em, chẳng có chút vui vẻ gì khi nhìn thấy anh”
“Em vui, nhưng…em hơi mệt”.
Dường như Khoa ko nghe câu giải thích có phần chống chế của tôi. Anh cũng đã gọt xong quả cam 1 cách hoàn hảo với những múi vàng mọng nước được bóc vỏ xếp trên chiếc đĩa sứ để sẵn trên bàn. Anh cầm 1 miếng và đưa cho tôi.
“Mệt thì ăn đi cho khỏe, và cười với anh 1 cái xem nào? Anh đã ngồi máy bay hơn chục ngàn cây số chẳng phải để thấy bộ dạng uể oải chán nản của em thế này đâu…”
Nén nỗi bứt rứt trong lòng, tôi đón múi cam của người yêu, ăn 1 cách thật ngon lành kèm theo nụ cười thật tươi. Rồi tôi bắt đầu hỏi anh những chuyện ở xứ người, kể anh nghe chuyện Bảo Anh và Đạt, chuyện công việc, và rôm rả cùng nhau chuẩn bị cho kế hoạch đón Tết…
Và, tất cả những vui vẻ nồng nhiệt ấy của tôi, đều là giả tạo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc