Lãng Tử Gió - Chương 16

Tác giả: Hồng Sakura

“Ngoài da thôi.” – Giọng tôi lạnh lùng – “Dù sao cũng cảm ơn anh… Về nhé!”
“Về gì? Nhà tôi gần đây, đến đó rửa sạch rồi xem còn bị ở đâu nữa ko đã”
Theo cái cách Di nói thì hình như hắn nghĩ tôi ko nhớ đây là khu nhà hắn thì phải? Phù… Thôi cứ cho là vậy đi cho đỡ ngượng.
“Sao? Lùi ra sau đi chứ!” – Hắn nói bằng giọng ra lệnh, rồi thản nhiên đẩy nhẹ tôi để chen vào cầm tay lái xe.
“Anh định đưa tôi về nhà anh hả?”
“Yên tâm, có mỗi tôi ở đó thôi” – Nói xong, Di nổ máy xe trước khi tôi kịp phản ứng gì, rồi quay đầu chạy về hướng nhà hắn, chỉ cách đó chừng 100m.
….
Nếu ko phải vì cảm thấy đau ở hông, tôi đã từ chối vào nhà Di. Nhưng đó cũng ko phải là lý do duy nhất để tôi ko ra về sau khi hắn dừng xe trước cổng. Thực ra tôi cũng mệt khi phải chạy 1 quãng dài giữa trưa để về nhà, và hơn tất cả, tôi muốn ngồi với hắn 1 lúc.
Qua khỏi cánh cổng là khoảng sân nhỏ dẫn vào 1 gian trệt đủ để dựng 2 xe máy và 1 toilet, ko hề có phòng khách, bàn ghế hay bếp. Chiếc xe để sẵn có lẽ là của hắn, vì trên xe treo cái nón bảo hiểm hôm nọ tôi đã mua. Phải leo lên 1 chiếc thang sắt vòng kiểu cách mới đến được căn phòng nhỏ rộng chừng 16m2 của Di.
“Ngồi đấy nhé, tôi đi mua đồ chút rồi về liền”. Di nói, sau khi thảy chìa khóa cửa lên bàn gần lối ra vào rồi quay ra ngay.
Chỗ Di ở ko như tưởng tượng của tôi. Nó gọn gàng và bày trí theo 1 trật tự nhất định. Tường sơn màu kem nhạt, nhưng cửa sổ và những vật dụng trong phòng bằng gỗ sậm khiến ko gian có vẻ hơi tối. Tôi chồm người đẩy cánh cửa sổ để hứng nắng. Thật bất ngờ khi lọt vào khung cửa là hình ảnh những giàn hoa leo màu hồng tím từ khoảng sân sau nhà bên cạnh. Một căn nhà như thế này thật tuyệt làm sao.
Di trở lại sau khoảng 10 phút cùng 1 chai alcol và 2 hộp cơm.
“Mở cái quạt cạnh cửa sổ cho mát đi”
“Nếu cơm anh mua có phần tôi thì tôi ko ăn đâu” – Tôi đưa tay ấn nút chiếc quạt màu đen ngay đó.
“Ko đói hả?”
“Ko. Chỉ khát thôi”
Hắn khẽ gật đầu, đứng dậy đi tới chỗ cái tủ lạnh 1 ngăn ở góc đối diện nơi tôi đang ngồi, bên dưới chiếc kệ màu đỏ Bordeaux chia các ô nhỏ với các thứ linh tinh, như sách, cốc, bàn chải, thuốc tây… và 1 khung hình có viền màu xanh biển. Ở khoảng cách xa, tôi chỉ thấy hình như là ảnh gia đình.
Di mở tủ lạnh lấy chai nước, sẵn tiện quơ 1 ít bông gòn và băng y tế từ trong 1 ô kệ.
“Cảm ơn” – Tôi đón chai nước, đồng thời ko giấu thiện cảm đối với căn phòng – “Tiện nghi và giản đơn nhỉ? Anh kiếm đâu ra 1 căn nhà hay như thế này?”
“Thuê đấy. Chỗ này được tách ra từ căn biệt thự bên cạnh để cho thuê. Tôi thì chẳng có tiền nhiều đủ để mua nổi 1 met vuông đất ở khu này đâu”.
“À, ra vậy” – Cơn khát khiến tôi ko giữ ý tứ gì, đưa chai nước lên và tu 1 hơi.
“Uống xong rồi chứ?” – Di bước đến chỗ tôi, hỏi nhưng lại ko đợi tôi trả lời. Hắn kéo tay tôi đưa ra ngoài cửa sổ, giật luôn chai nước trên tay tôi, xối vào chỗ bàn tay trái đang bị rướm máu để rửa.
“Ối…” -
Tôi kêu khẽ, ko hẳn là đau, nhưng… nước lạnh quá. Trong khi đó, Di chẳng nói năng gì mà chỉ quay vào và ném cho tôi miếng bông cùng chai alcol, nói giọng như 1 ông anh trai – “Giờ thì tự sát trùng đi. Thích thì băng lại, ko thì cứ để thế cho mau lành”.
Tôi bỗng thấy mình ko thể xác định được tính cách của Di. Bông đùa, dễ gần, nhưng lại rất dứt khoát và đôi khi dửng dưng.
Hắn ngồi ăn cơm và cũng uống cùng chai nước tôi đã uống. Tôi dùng ít bông gòn thấm alcol sát trùng rồi hơ tay trước quạt cho khô, đồng thời ngắm nghía căn phòng thêm lần nữa.
“Nhà anh ở đâu?”
“Tỉnh lẻ” – Nuốt 1 miếng cơm, Di đáp qua loa, rồi hất hàm chẳng khác nào đang hỏi 1 thằng bạn – “Mà lang thang kiểu gì lại chui vô khu nhà tôi thế?”
Dĩ nhiên tôi ko tránh khỏi lung túng khi bị hỏi câu hỏi “chất vấn” mà cứ tưởng đã thoát khi nãy.
“Khu này đẹp mà yên tĩnh nên…”
“Cứ tưởng tìm tôi”.
“Không!!” – Tôi hơi lớn tiếng, kiểu phủ định mạnh.
“Sao anh nghĩ…tôi tìm anh?”
“Nhớ tôi?”
“Điên à?” – Mặt tôi đỏ lên tức thì.Thường thì người ta có thể đỏ mặt khi giận dữ lẫn khi xấu hổ. Lúc này tôi ở vào trường hợp thứ 2 T_T. Còn Di, hắn chỉ nhe răng cười.
Gần 1 giờ trưa, trời bỗng đổ mưa ào ào, trong khi lúc nãy vừa mới nắng chang chang đấy. Thật đúng là…Sài Gòn. Ơ, mà, tôi lại chẳng mang theo áo mưa. Thế thì phải ngồi lại đây ư? Đến bao giờ chứ?
Đột ngột Di đứng dậy, bước đến chỗ tôi, đưa tay định đóng cửa sổ.
“Đừng đóng” – Tôi cản – “Để thế cho mát. Trong này ngộp lắm”
“Mưa lớn tạt vào đấy?”
“Kệ, ko sao. Tôi thích như vậy”
“Đừng có lãng mạn. Mưa kiểu này sẽ chẳng tốt lành gì đâu”.
Thế là hắn thản nhiên đóng sập cửa và cài chốt trước sự thất vọng và bực bội của tôi.

Có lẽ cảm thấy 2 người chẳng có gì để nói với nhau nữa, Di đi đến chỗ cái laptop đặt trên cái bàn dài ở ngay dưới chiếc giường tầng, mở máy và cho chạy 1 playlist nhạc tiếng Anh. Hắn ngồi dựa vào ghế, cạnh chiếc laptop, chân duỗi dài ra, mắt nhắm lại thưởng thức.
“Hôm nay cô ko phải làm việc hả?”
“Tôi nghỉ phép”
“Vì sao?”
“……”
“Ko phải thất tình đấy chứ?”
Tôi cười, kiểu như cái từ “thất tình” quá xa lạ với tôi, mặc dù có thể tôi cũng thất tình theo 1 cách nào đó mà chính tôi cũng ko biết. Di đã ngồi dậy, vặn nhỏ volume nhạc và kéo rèm chiếc cửa chính để ánh sáng tràn vào, tặc lưỡi – “Mưa bao giờ mới tạnh đây…”
“Sao anh biết là tôi đã có…” – Nhớ đến chuyện Linh nói hôm Noel, tôi lên tiếng hỏi, nhưng lại ngưng giữa chừng vì cảm thấy ngại ngại.
“Người yêu?” – Hắn quay lại, xác nhận câu hỏi, rồi nhún vai đáp luôn – “Chiếc nhẫn chói lóa ấy ai mà chẳng thấy!”
Như 1 phản xạ tự nhiên, tôi giơ ngón tay áp út của mình lên nhìn chiếc nhẫn hạt đá Khoa tặng đang khoe màu xanh biển lấp lánh.
“Thì ra là vậy” – Tôi nói trong khi tay xoay chiếc nhẫn và thẫn thờ nghĩ ngợi. Tự bao giờ người ta mặc định nếu ai đó đeo nhẫn vào ngón tay này, điều đó có nghĩa là họ đã có chủ?
“Anh ta đang ở xa à?”
Mải suy nghĩ, tôi chẳng hay Di đã rời ghế, đang đứng tựa vào cửa và ngó ra ngoài sân.
“Sao anh nghĩ vậy?”
“Thấy cô có vẻ cô đơn”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay