Lãng Tử Gió - Chương 09

Tác giả: Hồng Sakura

Bảo Anh hẹn tôi lúc 3 giờ chiều, mà giờ đã gần 4 giờ vẫn ko thấy mặt nó đâu. Dẫu đã biết cái thói giờ dây thun của đứa bạn và cũng trừ hao thời gian đến muộn 15 phút, tôi vẫn ngóc mỏ ngồi chờ mòn mỏi. Nó bảo đang đến, đang đến, mà cái thì hiện tại tiếp diễn “đang” của nó có vẻ là mãi mãi tiếp diễn, ko bao giờ hoàn thành.
“Xin lỗi, chị là Quỳnh Chi phải ko?”
Một thanh niên trẻ vận áo thun đen có hình ảnh 1 ban nhạc nào đó và quần jean bạc màu rách bem ở giữa gối, cúi đầu hỏi lễ phép. Tôi gật đầu, định mở miệng hỏi sao lại biết tôi, thì anh ta đã ngồi xuống và giải thích luôn – “Em cũng hẹn chị Bảo Anh mà giờ chị ấy vẫn chưa đến. Chị ấy bảo tìm ngồi cùng với chị…”
“À, hóa ra là chúng ta cùng chung số phận leo cây hả?”
Cậu thanh niên nhoẻn miệng cười, nụ cười trông hiền lành, hơi khác với cái vẻ ngoài có phần phá phách của mình. Tôi đoán cậu ấy nhỏ hơn tôi 2-3 tuổi, có lẽ Bảo Anh lại quen qua mạng hay là trong Câu lạc bộ Dancing của nó rồi.
“Em tên gì?”
“Dạ, chị cứ gọi em là Đạt” – Cậu chàng vẫn giữ cách nói chuyện lễ độ, rồi đưa mắt 1 vòng căn phòng của quán café – “Ở đây có nhiều trò chơi vui lắm, nên thường người ta đến có bè có nhóm hết cả …”
“Nên thấy ai ngồi 1 mình là biết ngay chứ gì?”
Đạt ko đáp mà lại cười lần nữa, tay sắp mấy khối gỗ trên bàn thành 1 tòa nhà vuông cao, rồi bắt đầu rút từng khối. Trò rút gỗ này tôi cũng từng thấy nhiều bạn chơi, nhưng chưa bao giờ thử cả.
“Chị ko thử à?”
“Chơi thế nào nhỉ?”
“Mỗi người 1 lượt rút 1 thanh, ai làm ngã là thua”
“À, để xem…”
Tôi vừa giơ bàn tay lên định rút thử, thì nhân vật quan trọng của buổi hẹn xuất hiện. Nó ào tới ôm vai tôi khiến tôi trượt tay hất đổ cả tòa nhà.
“Sorry 2 người nhiều nhaaaaaaa” – Bảo Anh nói với cái giọng kéo dài lanh lảnh – “Kẹt xe ở ngã tư đằng kia quá trời!”
“Mày có lý do nào nghe lạ hơn ko?”
Đáp lại câu hỏi trách móc của tôi, nó cười toe toét khoe hàm răng trắng đẹp vừa được tẩy ở nha khoa tháng trước. Yên vị xong chỗ của mình, Bảo Anh quay sang cầm tay Đạt, người nãy giờ chỉ ngồi cười mỉm.
“Thông cảm đừng giận nghen!”
“Ko sao…”
“Dẹp trò xây nhà này đi, để chị kêu quán lấy bộ Tarot cho em bói nha!”
Tarot? Tôi thắc mắc ngó nhỏ bạn, trong khi Đạt gật đầu đồng ý, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ. Lại 1 trò board game nào đó à?
Cô gái phục vụ mang ra 1 bộ bài to hơn bộ bài Tây tôi vẫn biết, hình ảnh của những lá bài cũng rất khác. Thấy vẻ mặt ngơ ngơ của tôi, Bảo Anh ngồi xích vào bàn và cất giọng quảng cáo.
“Đạt biết bói bài Tarot đó. Có nghe qua loại bói này bao giờ chưa?”
“Chưa?”
“Nhỏ này lạc hậu quá nha. Nó ly kỳ lắm, hay nữa… Để Đạt bói tao xong sẽ bói cho mày…”
Trong khi Bảo Anh nói chuyện với tôi, Đạt đã cầm xấp bài lên đếm và xào vài cái, xong đặt xuống bàn, kêu Bảo Anh rút ra 5 lá. Rồi thì cậu ấy sắp những lá bài thành 3 hàng, xung quanh 1 con bài đã đặt sẵn, sau đó mở từng hàng và bắt đầu phán, chẳng khác nào những ông thầy bói thứ thiệt, chỉ khác là trông bảnh bao và trẻ con hơn thôi.
“Chị có 1 nền tảng cuộc sống tài chính đầy đủ nhưng lại ko làm chị hạnh phúc…”
“Ờ, cũng đúng. Còn tình duyên thì sao??”
“À… chị…hơi đào hoa… và người ấy của chị thì đang ở rất gần chị…”
“Gần hả? Gần sao ko thấy đâu…hic hic. Mà đào hoa cái gì??? Chị vừa thất tình đấy em giai!”
Giọng nhỏ Bảo Anh vừa tỏ vẻ chán chường, vừa có ý trách móc “thầy bói” ko phán như nó mong đợi. Tôi có nghe vụ nó vừa chia tay anh phó phòng tín dụng ngân hàng nào đó mà nó khoe đã “vớt” được tháng trước. Cuộc tình nào của nó cũng chỉ kéo dài nhiều lắm là … nửa năm. Từ hồi chơi với Bảo Anh đến giờ, tôi ko thể đếm nổi nó đã có bao nhiêu người yêu nữa. Vậy thì thầy phán đúng quá về cái khoản đào hoa rồi còn gì?!
“Em chỉ nói theo bài nó ra thôi à” – Đạt gãi đầu, cười toe – “Biết đâu có người yêu thầm chị mà ko dám nói!”
“Em hả?” – Bảo Anh chồm người lên trước hỏi tỉnh bơ. Tôi vỗ lưng nó, mắng nhẹ – “Con nhỏ này!”
Mặt anh chàng thầy bói trẻ bỗng ngượng ngùng, ko đỏ lên nhưng có vẻ bối rối. Cậu ấy xếp những lá bài lại, mắt thì cứ dán lên mặt bàn.
“Hay em bói cho chị xem?” – Tôi lên tiếng, cố tình giúp Đạt thấy thoải mái sau câu hỏi của nhỏ kia. Bảo Anh vừa nghe vậy là lại ham hố – “Ừ, bói đi, coi đúng ko ta mới tin!”
Cũng như Bảo Anh, tôi được yêu cầu rút 5 lá bài, để Đạt đặt xung quanh con bài chính là The Fool gì đấy. Cậu ấy bảo con The Fool là tượng trưng cho tôi, những con bài tôi đã rút là những sự kiện xảy ra trong quá khứ, hiện tại, và tương lai…
“Có phải chị có 1 cuộc sống phẳng lặng 1 cách quy củ?”
Tôi giật mình với câu hỏi của Đạt. Giật mình ko phải vì cậu nói đúng, mà giật mình vì 2 chữ “quy củ” của cậu. Ngay cả tôi biết cuộc sống của mình như thế nào rồi, mà vẫn ko thể dùng 1 từ nào để mô tả, thì bỗng giờ đây nó được thể hiện hết sức chính xác bởi 1 người tôi vừa mới gặp lần đầu.
Lẽ nào bài Tarot này lại có quyền năng đoán vận mệnh hay đến vậy?
“Quả nhiên” – Tôi buột miệng – “Bộ bài này có cái gì đó bí ẩn thiệt…”
Như chỉ chờ có thế, Bảo Anh bắt đầu khoái chí, hào hứng quay trở lại màn bói bài mà vừa nãy nó còn tỏ ra thất vọng. Tôi cũng ko lạ gì tính khí của nhỏ, hai mươi mấy tuổi đầu mà cứ như trẻ con, nhiều lúc thấy thèm được như vậy.
“Nói về tình yêu của nó đi, chị chỉ thích nghe khoản này. Hehe. Chừng nào nàng cưới?”
“Em nói cái này, nhiều khi ko đúng nên chị đừng để ý nghe” – Đạt tỏ ra e ngại và lấp lửng, khiến tôi lẫn Bảo Anh đều sốt ruột.
“Có gì cứ nói đi”
“Về tình duyên của chị, trắc trở lắm! Cưới xin cũng phải 2 lần!”
“Trời ơi!”
Tiếng Bảo Anh la oang oang làm cả phòng ai nấy đều quay lại ngó bọn tôi. Cả tôi và Đạt đều phải khẽ gật đầu tỏ ý xin lỗi, trong khi thủ phạm của vụ án vẫn nhìn tôi trân trân, môi mím chặt.
“Sao lại truân truyên dữ vậy hả mày? Tội nghiệp lão Khoa, chậc, chậc…”
“Chậc, chậc…gì. Có phải thật vậy đâu hả?”
“Hì hì, đúng rồi. Cái này là cho vui thôi mà… Em xin lỗi…”
Tôi khoác tay, bảo Đạt ko việc gì phải xin lỗi vì tôi biết đây chỉ là 1 trò chơi. Còn Bảo Anh, sau vài phút suy tư về lời “thầy” phán, nó cũng quên ngay, vừa nhai khoai tây chiên vừa kể về những điều nó vẫn chờ đợi ở 1 chàng trai, nào là lãng mạn, chân thành, hài hước… những điều có lẽ tôi đã nghe đến hơn chục lần. Vì vậy, tôi để mặc nó huyên thuyên mơ mộng, ngồi giở mấy lá bài Tarot ra xem. Thỉnh thoảng ngước lên, tôi thấy Đạt chống cằm chăm chú lắng nghe lời Bảo Anh, đôi mắt say sưa và tình cảm. Linh cảm nghề nghiệp mách bảo, dường như Đạt đối với Bảo Anh có gì đó hơn mức chị em bạn bè.
Mà thôi, cũng chẳng nên xen vào quá sâu mối quan hệ của họ. Từ sau khi 2 đứa cãi nhau tóe lửa về cái kiểu thay người yêu như thay áo của Bảo Anh, tôi đã lập lời thề sẽ ko can thiệp hay có bất cứ ý kiến tư vấn gì về chuyện tình cảm cho nó nữa.
Nếu là của nhau thì sẽ thuộc về nhau, ko thì cứ như hữu duyên vô phận. Như tôi với Khoa, nếu định mệnh đã sắp đặt thì có đi 1 vòng lớn rồi cũng sẽ về với nhau thôi.
Còn bằng ko, có lẽ định mệnh của tôi vẫn đang còn lang thang đâu đó. Hay cũng có thể anh đã xuất hiện và đang tiến đến bên tôi?
Bỗng trong khoảnh khắc nghĩ ngợi lung tung ấy, hình ảnh của Di thoáng lướt qua tâm trí tôi, và nó khiến tôi rùng mình. Hi vọng rằng định mệnh ko phải như vậy, ít ra là hãy mang đến cho tôi 1 chàng trai khác, nếu ko là Khoa.
Vì Di nên dành cho Linh thì hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc