Lang Thang Trong Trái Tim Anh - Chương 18

Tác giả: Nguyễn Sênh Lục

Cả người cuộn lại trên sofa, hai tay ôm đầu, tự nói với mình: “Rốt cuộc mày nên làm thế nào?”
Lúc này, điện thoại đặt trên bàn trà đổ chuông, Nguyên Phi Ngư vốn không muốn nghe, nhưng lại sợ là giám đốc trung tâm gọi điện đến, giằng co hồi lâu mới bò từ sofa dậy, vớ lấy điện thoại.
Màn hình điện thoại hiển thị số của Tần Lạc, cô sững người giây lát, lúc này mới giật mình nhận ra từ đêm qua đến giờ vẫn chưa thấy Tô Hiểu Bách gọi điện cho cô, hình như có gì đó bất ổn, nhưng nhất thời lại chưa biết chỗ nào bất thường nữa, Nguyên Phi Ngư thẫn thờ nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu mới nhấn nút nghe.
“Phi Ngư, hôm nay tớ với Hiểu Bách đi ngắm hoa anh đào, bọn tớ còn đi taxi đến vùng thôn quê của Hokkaido để ăn đồ quê, vui lắm, Phi Ngư, cả đời tớ chưa bao giờ thấy vui thế này đâu, cậu thực sự là người chị em tốt của tớ, còn tốt hơn cả mẹ tớ nữa…”.
Giọng Tần Lạc vang lên ở đầu kia điện thoại cực kỳ hào hứng vui vẻ, miệng cứ nói bô lô ba la một hồi, tiếp đó là vọng lại tiếng nước chảy, Nguyên Phi Ngư sững người, rồi mới nhận ra nhất định Tần Lạc đang gọi điện trong nhà vệ sinh, đầu mày cau chặt, nhưng vẫn không kiềm chế được nở nụ cười, “Cậu vui là được rồi.”
“Phi Ngư, tớ cảm thấy Hiểu Bách cũng thích tớ, đương nhiên ý tớ định nói là thích theo kiểu người yêu đấy, không phải tình chị em đâu, thật đấy thật đấy, đêm qua tớ không cẩn thận uống nhiều vì quá vui, không cẩn thận nói hớ ra, lôi kế hoạch của hai đứa mình nói ra, tớ cho rằng Hiểu Bách sẽ lao thẳng ra sân bay mua vé bay về, nhưng cậu ấy không làm vậy, chỉ buồn một chút thôi, uống khá nhiều, đến khi về khách sạn còn… còn hôn tớ…”
Giọng của Tần Lạc càng thêm hào hứng, nhưng đầu óc của Nguyên Phi Ngư lúc này đã “bùm” một tiếng, tiếp đó là tiếng nổ vang trời, con tim bất giác thít chặt, cơ thể run rẩy không thôi, cơ hồ không còn nắm chắc điện thoại nữa, “Cậu nói… Hiểu Bách… nó hôn cậu?”
“Đúng mà đúng mà, hơn nữa, Hiểu Bách còn không nhắc gì đến chuyện muốn trở về, chỉ là thái độ hơi kỳ lạ mà thôi, lúc nóng lúc lạnh với tớ, giờ đang ngồi hóng gió ở ban công khách sạn, chẳng nói gì với tớ cả, cậu xem giúp tớ thế nào, rốt cuộc Hiểu Bách có thích tớ không? Hay là Hiểu Bách còn xấu hổ? Tớ nghĩ chắc là xấu hổ đấy… còn nữa còn nữa, để báo đáp cậu đã tạo ra cơ hội này cho tớ, tớ sẽ cho cậu một sự kinh ngạc…”
Giọng Tần Lạc từ hào hứng vui vẻ lại trở nên bí ẩn khó dò, nhưng sự ngọt ngào ấm áp vẫn không cách nào che giấu được, còn Nguyên Phi Ngư từ lâu đã không còn nghe thấy cô ấy nói gì nữa, chỉ thẫn thờ nhìn chằm chằm vào góc phòng, bất động, cho đến khi Tần Lạc nói đủ rồi, cúp điện thoại rất lâu, cô mới nghe thấy tiếng tút tút vang lên từ đầu dây bên kia, rồi lặng lẽ ném phịch điện thoại lên sofa.
3.
Thoắt chốc trời đã tối, Nguyên Phi Ngư vẫn ngồi thộn trên sofa, cả ngày chẳng động đậy gì, cũng chẳng ăn uống gì, trong đầu chỉ mãi suy nghĩ một vấn đề.
Hiểu Bách hôn Tần Lạc…
Tại sao Hiểu Bách lại hôn Tần Lạc?
“Phi Ngư… Hiểu Bách hôn tớ rồi… Phi Ngư, cậu thấy Hiểu Bách có thích tớ không?”
Những lời Tần Lạc nói ban sáng cứ như thước phim được quay lại, cứ quấn chặt suy nghĩ của cô, Hiểu Bách thích Tần Lạc, muốn phát triển với cô ấy thêm một bước nữa, đây rõ ràng là chuyện cô đang mong muốn, nhưng chẳng biết tại sao nó lại khiến cô có cảm giác bức bối khó chịu không vui đến vậy, tiềm thức lại cho rằng Hiểu Bách đang viện cớ, là nó uống say rồi, nhất định là say rồi, nếu không sẽ không làm chuyện như thế… Hiểu Bách là một cậu bé tốt bụng lương thiện, nó chỉ là một thằng nhóc mà thôi, sẽ không làm tổn thương bất kỳ ai, không làm tổn thương cô, càng không làm tổn thương đến Tần Lạc đáng thương đâu…
Là vậy sao?
Là vậy sao?
Là… như vậy… sao…
Trong lòng cô cứ thầm tìm đủ các cách viện cớ để tự thuyết phục mình, trong lòng vẫn tồn tại một cảm giác may mắn, mồ hôi túa khắp cơ thể, cảm giác mệt mỏi uể oải không thể khống chế được, lát sau dạ dày lại bắt đầu quặn đau từng cơn từng cơn, cô liền lê mình đi vào phòng lấy thuốc đau dạ dày.
Lấy được thuốc, lại loạng choạng đi từ trong phòng ra phòng khách, ngồi thẫn thờ trên sofa một hồi mới phát hiện ra không có nước, lại nhấc mình đứng lên đi vào bếp rót nước, dáng vẻ vẫn loạng choạng như thế, quên cả đi dép, chân trần trên sàn nhà giá lạnh mà vẫn chẳng cảm thấy gì, khi rót nước, thậm chí cốc cũng quên cầm theo, lại thò hẳn tay xuống vòi nước nóng. Dòng nước nóng bỏng chảy lên tay, lập tức phản xạ có điều kiện cô rụt tay lại, động tác này quá mạnh, không cẩn thận ***ng phải chiếc cốc đặt bên cạnh máy nước, chiếc cốc bằng thủy tinh lại mỏng, rơi từ trên kệ bếp không quá cao xuống, phát ra tiếng “choang” chói tai, mảnh vụn tung tóe khắp nơi. Nghe thấy âm thanh này, cô chợt hoang mang, bước chân vô thức di chuyển, đôi chân trần chẳng may giẫm phải đúng mảnh vỡ thuỷ tinh, cơn đau nhói đâm thấu tim gan, máu đỏ tươi từ từ loang ra gan bàn chân.
Bàn tay bị bỏng đau rát, lại thêm gan bàn chân giẫm phải mảnh vỡ thủy tinh đau buốt, dạ dày cũng đau âm ỉ, con tim cũng nhói từng cơn, khắp cơ thể dường như không có chỗ nào tốt, tất cả đều đang ở tình trạng báo động, Nguyên Phi Ngư nhấc chân lên, bước thấp bước cao đi ra bên ngòai, đi đến cửa phòng bếp thì toàn thân kiệt sức, cả người đổ ập xuống sàn nhà, đột nhiên ôm mặt, khóc rống lên.
Thế giới này rộng lớn đến vậy, có biết bao người không hiểu rõ, tại sao chỉ có cô phải sống cảnh ngộ khó khăn thế này?
Cô tiếp tục sống vốn là một sai lầm?
Nếu năm đó người ૮ɦếƭ dưới bánh xe kia là cô, không phải là Phi Hổ người em đáng yêu nhất, có phải cô sẽ sớm được đầu thai thành người khác rồi, có thể làm những việc mình muốn, có thể trở nên hạnh phúc hơn?
Quan Nhã Dương dùng chìa khóa chẳng biết ai đã gửi đến công ty anh để mở cánh cửa chống trộm màu đỏ, liền nhìn thấy Nguyên Phi Ngư ngã trước cửa phòng bếp, hai tay ôm mặt, khóc đến mức sắp ngất đi, trong đầu anh vốn đã chuẩn bị tâm lý đến để chất vấn cô, bỗng chốc những thứ đó đã bay lên đến chín tầng mây xanh, trái tim bị thít chặt, vội vã xông đến đỡ lấy Nguyên Phi Ngư: “Nguyên Phi Ngư, sao em lại khóc?” Cùng lúc anh phát hiện dưới chân cô có máu, gan bàn chân giẫm phải mảnh vỡ thủy tinh, vết máu kéo dài đến tận phòng bếp, đâu đâu cũng thấy mảnh vỡ thủy tinh, thoáng chốc hiểu ra chuyện gì vừa mới xảy ra.
“Lần nào gặp em, em cũng thảm hại thế này, Nguyên Phi Ngư, em không thể sống tốt hơn được ư?”
Anh vừa tức giận vừa đau lòng hét lên, chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt sững sờ của cô, cúi người bế cô dậy, nhẹ nhàng đặt lên sofa trong phòng khách, sau đó quay người đảo mắt tứ phía tìm kiếm thứ có thể trị thương, nhưng tìm đến nửa ngày trời vẫn chẳng thấy thứ gì, anh đành trở lại phòng khách, sắc mặt tái xanh hỏi cô mặt mày đẫm lệ: “Hộp thuốc ở đâu?”
Mắt Nguyên Phi Ngư nhìn chằm chằm không chớp vào Quan Nhã Dương, thấy anh từ trong phòng lại quay ra đứng trước mặt mình, mới như bừng tỉnh mộng, lúc ấy mới tin mình không phải bị ảo giác, đôi mắt ầng ậng nước, hỏi: “Sao… sao anh lại vào được đây?” Cô chắc chắn mình không mở cửa cho anh vào, cũng chắc chắn cửa được đóng rất chắc.
“Trước tiên đừng bận tâm đến chuyện này, hộp thuốc để ở đâu? Chân em vẫn đang chảy máu kìa…” Quan Nhã Dương quỳ gối xuống, nâng chân cô lên nhìn, mấy mảnh vỡ thủy tinh đâm rất sâu, máu vẫn đang chảy không ngừng, anh không kiềm chế được liền hít một hơi lạnh, ngẩng đầu tức tối hét với cô: “Bị thương thế này, em không có cảm giác gì hả? Tại sao không gọi 120… hay gọi cho anh, khóc thì có tác dụng gì chứ?” Gào thét mấy câu, anh thấy nước mắt còn vương đầy trên mặt Nguyên Phi Ngư thì cáu kỉnh thở một tiếng dài thườn thượt, rồi lại bế cô vào lòng, đi ra phía cửa, “Thôi, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”
Cơ thể lại bị bế bổng lên, Nguyên Phi Ngư kinh hãi thét lớn, hai tay bất giác níu chặt vạt áo anh, lắc đầu liên tục, giọng run rẩy khẩn nài: “Em không muốn đến bệnh viện, đừng đưa em đến bệnh viện…”
Mọi suy nghĩ của Quan Nhã Dương đều là vết thương dưới lòng bàn chân cô, những mảnh vỡ thủy tinh rỏ máu cơ hồ đâm thẳng vào tim anh, khiến con tim đau nhói, anh ôm chặt người đang run rẩy kia, mặc sự kháng cự của cô, im lặng không nói, đi như bay ra cửa.
Chẳng biết phóng qua bao nhiêu cột đèn đường, đến bệnh viện gần nhà Nguyên Phi Ngư nhất thì mới mất đúng năm phút, Quan Nhã Dương đã lo lắng đến mức mồ hôi túa đầy đầu, một tay mở xe, còn tay kia nắm chặt tay Nguyên Phi Ngư, còn không ngừng nghiêng đầu hỏi han: “Đau lắm phải không? Cố gắng một chút, sắp đến nơi rồi.”
Nguyên Phi Ngư sớm đã đau đến mức tê dại, nhìn thấy mồ hôi mồ kê túa khắp người Quan Nhã Dương, dáng vẻ cực kỳ lo lắng thì bất giác trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp, sống mũi cay cay, nước mắt lại lần nữa dâng đầy khóe mắt, khẽ lắc đầu: “Không đau đâu…”
Cảm giác được người khác quan tâm thật kỳ diệu, nhưng, Quan Nhã Dương, anh không cần phải đối xử tốt với em như thế, em không đáng… Cô nghĩ như thế, nên cơn xúc động trong lòng lại trào dâng rồi khóc nấc lên, cũng chẳng nói thêm lời nào khác, chỉ cố gắng nắm chặt tay anh.
“Nếu không đau tại sao em lại khóc như thế? Nguyên Phi Ngư, em đừng có cố tỏ ra vậy nữa…” Nước mắt cô rơi khiến Quan Nhã Dương rối bời lo lắng, may mà lúc này cũng đến bệnh viện rồi, anh mở cửa xe, lại vòng sang bên kia bế cô ra, rồi chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
Y tá trong bệnh viện bị bộ dạng của anh dọa cho khiếp hãi, lại thêm chân Nguyên Phi Ngư đang nhỏ máu, khiến ai nấy đều nghĩ rằng bện***, đợi đến khi vào phòng chẩn trị rồi mới biết hóa ra chỉ là bị mảnh vỡ thủy tinh đâm phải, cảm thấy cười không được mà khóc cũng chẳng xong, nhưng vẫn nghiêm túc xử lý vết thương cho cô.
Trong khi mảnh vỡ thủy tinh găm vào chân Nguyên Phi Ngư được lấy ra, Quan Nhã Dương luôn nắm chặt tay cô, cùng với động tác của bác sĩ, sắc mặt anh càng trở nên nhợt nhạt, trắng bệch, khiến y tá đứng bên cạnh hỗ trợ không kiềm chế được cũng hỏi vẻ quan tâm: “Anh à, anh không sao chứ? Trông có cảm giác anh còn đau hơn đấy.”
***
Đến lúc trở về nhà Nguyên Phi Ngư thì trời đã sẩm tối, Quan Nhã Dương đặt Nguyên Phi Ngư ngồi trên sofa, tình cờ liếc nhìn thấy lọ thuốc đau dạ dày được đặt trên bàn uống nước gần sofa, đầu mày vừa mới giãn ra giờ lại cau chặt: “Em uống thuốc đau dạ dày? Dạ dày bị đau sao? Vừa rồi ở bệnh viện sao em không nói?”
“Không sao, vì mấy hôm nay ăn uống thất thường nên dạ dày mới không ổn định đấy mà, giờ không sao rồi.” Giọng Nguyên Phi Ngư rất khẽ, cơ thể co cụm lại vào một góc sofa rộng lớn, chân bị băng bó to như miếng chả giò trông rất khó chịu, nhưng vì vẫn còn đau nên chẳng còn cách nào khác. Vết bỏng trên tay cũng được bác sĩ xử lý cẩn thận, cơn đau dạ dày cũng bắt đầu trở thành thói quen, cảm giác giờ cũng tốt hơn nhiều, cho nên cô không thấy lo lắng nữa, “Thật mà.” Cô ngẩng đầu lên nói lại lần nữa.
Nhưng Quan Nhã Dương lại không vì lời cô nói mà yên tâm hơn, sắc mặt càng thêm xám xịt, nói ra từng lời từng lời như nghiến răng nghiến lợi: “Ý em tức là, em không ăn cơm, để bụng đói nên phải uống thuốc dạ dày?”
Đúng là chẳng muốn ăn gì cả, nhưng Nguyên Phi Ngư nhìn thấy bộ mặt xám xịt của anh lại không dám nói thực, “Cũng không phải là không ăn gì.”
“Nguyên Phi Ngư, sao em cứ làm người khác phải lo lắng cho em vậy.” Quan Nhã Dương rõ ràng không tin lời cô, thở dài một cái, xoay người đi vào bếp.
Vì để tạo ra hiện trường giả là bản thân mình thực sự muốn đi du lịch, Nguyên Phi Ngư đều lôi hết đồ ăn trong bếp, đem chia cho hàng xóm lầu trên nhà dưới, dọn dẹp sạch sẽ tủ lạnh một lượt, cũng chẳng mua thêm đồ ăn mới bỏ vào, Quan Nhã Dương đi lại một vòng chẳng tìm thấy bất cứ thứ gì, đành phải gọi đồ ăn bên ngoài.
Hiệu suất làm việc của nhà hàng cao cấp quả thực không ngờ, đồ ăn lập tức được đưa tới, canh thịt gà tỏa hương thơm ngào ngạt, món rau thanh đạm trông rất đẹp mắt được bày trong khay thủy tinh trong suốt, còn cả món cá chua ngọt, rất thịnh soạn, tất cả đều là những món Nguyên Phi Ngư thích ăn trước đây.
Cơm được xới vào bát gỗ, từng hạt từng hạt gạo trắng tinh, khiến người khác không thể kìm được mà muốn ăn. Đây cũng là thứ mà Nguyên Phi Ngư thích nhất, hồi trước khi dạ dày còn khỏe mạnh, thậm chí cô ăn được ba bát to liền, no đến mức không tài nào đứng thẳng người được, khiến Quan Nhã Dương là đàn ông cũng phải toát mồ hôi và kinh hãi.
“Cho dù là thích, anh cũng không thể ăn đến mức như thế được, giờ chẳng phải là tai hại của ba năm buông thả sao.” Lần ấy họ đi ăn ở quán vỉa hè, sau khi Quan Nhã Dương nhìn thấy Nguyên Phi Ngư ăn đến bốn đĩa tôm hùm, lại ăn thêm ba bát cơm nữa, còn chưa dừng lại ở đó tiếp tục gặm nhồm nhoàm món điểm tâm ở hai bên trái phải, cuối cùng không kiềm chế nổi đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Anh không hiểu, anh không hiểu đâu… Đồ ăn ngon như thế này sao không ăn nhiều một chút, lỡ lần sau không được ăn nữa thì làm thế nào?” Cô vừa nhồm nhoàm ăn vừa trợn mắt nhìn anh, cảm giác một đống đồ ăn từ từ được nhét vào bụng, vô cùng thỏa mãn.
Cuối cùng cô ăn đến mức không tài nào nhét nổi thêm nữa, vịn tường mà đi, mới cảm thấy bữa ăn đó thật sung sướng.
Quan Nhã Dương nhìn cái bụng tròn lẳn của cô, không kiềm chế được mà xoa hai cái, cười gian, nói: “Bụng to rồi, xem ra có đứng cũng không ngã được, chúng ta còn phải sớm chọn ngày cưới nữa chứ.”

Mảnh ký ức đấy bay xa cùng với mùi hương của đồ ăn, đến khi Nguyên Phi Ngư định thần trở lại, thấy mình đã được bế đến bàn ăn, Quan Nhã Dương đã cởi chiếc áo vest ra từ lúc nào, xắn ống tay áo lên cao, xới cho cô một bát cơm, lấy đũa đưa cho cô, lại cầm chiếc thìa múc canh gà vào chén rồi thổi nguội, đưa đến trước mặt cô.
Tính cách của anh không phải cực tốt gì, cũng thường hay nổi cáu, nói một vài lời vô tâm, nhưng khi thực sự cần ấm áp lại có thể ấm áp ngọt ngào đến tận xương tủy, khiến người khác không thể cầm lòng.
Trước đây khi hai người cùng ăn cơm, anh đều chăm chút quan tâm cô chu đáo như vậy, hình ảnh đó dù chỉ tồn tại trong ký ức cũng vô cùng ấm áp ngọt ngào. Từ nhỏ cô đã tự lập, kỳ thực không thích được người khác quan tâm nhưng lại chỉ thích nhìn anh, mỗi lần ngồi đối diện anh, lặng lẽ nhìn anh giữa làn hương thức ăn bao quanh, khuôn mặt thanh tú trở nên rất đỗi mềm mại hiền hòa, khiến bữa ăn bất giác trở nên tuyệt vời vô chừng.
Họ ngồi ở bàn ăn, chẳng ai nói lời nào, trong phòng thinh lặng, cô có thể nghe rõ ràng tiếng tích tắc tích tắc của chiếc đồng hồ cũ đang phát ra từ trong phòng khách…
Cô lẳng lặng nhìn Quan Nhã Dương đang ngồi ăn ở bên cạnh, bộ dạng thẫn thờ, giống như không rõ là thực hay ảo, nhưng cuối cùng cô vẫn cầm đũa gắp mấy hạt cơm đưa vào miệng.
Quan Nhã Dương thấy cô bắt đầu ăn, sắc mặt nhẹ nhõm hơn nhiều, gắp một đũa cá chua cay đã gỡ bỏ xương, bỏ vào bát cô, “Nhà hàng mà em thích ăn nhất đóng cửa rồi, chẳng biết món cá nhà hàng này làm có hợp khẩu vị của em không.”
Nguyên Phi Ngư nhìn thấy thịt cá trắng phau như tuyết được rưới thêm nước sốt, đầu mày chợt cau lại, “Kể từ khi vào làm ở thủy cung, em đã không thích ăn cá rồi.”
Thực tình không phải vì cô lập dị khác người, khi làm việc ở trong thủy cung này, đầu tiên là giám đốc trung tâm và nhân viên huấn luyện cùng thợ lặn đều không ăn cá, đến sau này ngay đến chị Trương ở quầy thu ngân cũng không ăn, chẳng có ai quy định gì cả, nhưng chẳng biết tại sao “Nhân viên làm việc trong thủy cung đều không thể ăn cá” dần dần trở thành quy định bất thành văn của thủy cung.
Động tác Quan Nhã Dương chuẩn bị gắp một đũa cá bất giác ngừng lại, sau đó đứng lên, bê đĩa cá đi, trút vào thùng rác trong bếp.
“Quan Nhã Dương…”, Nguyên Phi Ngư bị hành động của anh dọa cho thảng thốt, ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đẹp của anh không hề biểu hiện chút tâm trạng nào, sắc mặt lạnh lùng, không tài nào nhận ra cảm xúc chân thật ẩn giấu trong đó: “Chẳng phải anh cũng rất thích ăn cá sao? Em không ăn cũng đừng đổ bỏ như thế chứ…”
Quan Nhã Dương đứng cạnh bàn ăn, cầm giấy ăn lau sạch dầu mỡ còn dính trên tay, giọng nói trở nên bình thản: “Ăn cá phiền phức như thế này, trước nay anh chưa từng thích ăn cá.”
“Anh không thích?” Nguyên Phi Ngư sững người, trong ký ức mỗi lần đi ăn cùng anh, anh đều gọi món cá, tại sao lại không thích được chứ? “Anh không thích, vậy tại sao lần nào đi ăn anh cũng gọi cá?”
“Vì em thích.” Anh ngồi xuống ghế, khe khẽ thở một tiếng dài thườn thượt.
Nguyên Phi Ngư lại lần nữa sững người, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, nhưng từ sâu thẳm trong trái tim chợt trào ra cảm giác đau đớn mơ hồ, tròng mắt cũng dần trở nên ướt rườn rượt.
Từng ở bên nhau một thời gian dài như thế, cô lại hoàn toàn không biết một chút nào, hoặc cũng có thể nói, từ trước đến nay cô chưa từng để ý, tâm tư của cô từ trước đến nay đều đặt vào Tô Hiểu Bách, còn anh ở bên cô, giống như đang sắm vai người theo đuổi, yêu thương chiều chuộng cô, bất kể là khi nào, chỉ cần cô xoay người bỏ đi còn anh sẽ vẫn mãi đứng đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc