Lang Thang Trong Trái Tim Anh - Chương 14

Tác giả: Nguyễn Sênh Lục

Lúc này nhân viên phục vụ quán ăn nhanh đến hỏi hai người họ ăn gì, Nguyên Phi Ngư gọi những hai tiếng vẫn chưa thấy anh phản ứng, đành tự ý gọi hai suất ăn nhanh, đồ ăn vừa đưa tới, anh cũng chẳng động đậy, Nguyên Phi Ngư không chịu nổi nữa, bèn cầm chiếc thìa gõ gõ vào bát canh nhằm gọi anh, “Quan Nhã Dương, anh còn như thế này nữa là em đi đấy, anh cũng biết người nghèo bọn em nghỉ việc một ngày là chuyện nghiêm trọng lắm không, dù sao em cũng đi cùng anh rồi, đừng có bảo em không giữ chữ tín.”
Quan Nhã Dương lúc ấy mới định thần trở lại, chậm rãi thưởng thức đồ ăn, Nguyên Phi Ngư vốn rất đói nhưng trông thấy bộ dạng thẫn thờ, ủ dột của anh thì trong chớp mắt chẳng còn tâm trí ăn uống nữa, chống cằm hiếu kỳ hỏi: “Nè, rốt cuộc anh có chuyện gì không vui vậy? Bị bạn gái đá hả?”
“Đời anh chỉ bị một cô gái đá thôi, trái tim của cô gái đó vừa khó chịu vừa bướng bỉnh, khiến người ta rất ghét...”, Quan Nhã Dương nhai đồ ăn, lườm Nguyên Phi Ngư một cái: “Vả lại giờ cô ấy đang ngồi trước mặt anh.”
“Ai vừa khó chịu vừa bướng bỉnh?” Nguyên Phi Ngư như mèo bị giẫm phải đuôi, lông tóc dựng ngược, “Hơn nữa anh đã tỏ tình với em bao giờ chưa?” Nói đến đây, cô mới ý thức được mình đang nói cái gì, mặt đột nhiên đỏ lựng lên, giọng nói cứ nhỏ dần nhỏ dần: “Sao có thể tính là em đá anh được.”
“Hả?” Khoé miệng Quan Nhã Dương nhướng cao, chằm chằm nhìn cô, “Vậy thì anh tỏ tình với em, em có đồng ý không?”
“Không...” Giọng cô cực kỳ do dự, bộ dạng rất lúng túng, chẳng thèm nể mặt lại thì thào thêm một câu nữa: “Chí ít là hồi hai năm trước là không.”
Bầu không khí thinh lặng lại ập đến, hai người lặng lẽ cúi đầu, chìm đắm trong mớ suy nghĩ bòng bong của mình mà ăn đồ ăn trước mặt, món ăn trong tiệm ăn nhanh ở khu mua sắm cao cấp này cũng được tính là thịnh soạn, hương vị khá tuyệt, Nguyên Phi Ngư ăn bát cơm trắng tựa như pha lê ngập tràn hương thơm, nhưng chẳng hiểu tại sao càng ăn càng thấy đắng chát.
Vừa ăn xong bữa, hai người rời khỏi khu mua sắm, bên ngoài màn đêm đã buông, ánh đèn đường hòa cùng ánh sáng của biển hiệu lấp lóa hai bên đường, vẫn phồn hoa như thế, Quan Nhã Dương đi phía trước, hai tay nhét túi quần, hành động theo thói quen nhưng lại không còn vẻ thư thái như bình thường nữa, Nguyên Phi Ngư bám riết theo phía sau, trông thấy bóng anh đột nhiên con tim như bị thít chặt, rất khó chịu, vì thế giơ tay khẽ kéo kéo vạt áo anh, “Quan Nhã Dương, rốt cuộc anh sao vậy? Nói với em được không? Cầu xin anh đấy.”
Rất hiếm khi cô nói khẽ khàng được với người khác, dù là khi đi làm thêm bị bắt nạt, cũng chưa từng nói một câu mềm mỏng, lòng tự tôn của cô rất cao. Nhưng khoảnh khắc này, cô cảm thấy lòng tự tôn của mình cũng chẳng để làm gì, không thể chịu đựng thêm được bộ dạng ủ dột của Quan Nhã Dương, cô không biết tại sao, chỉ biết thấy anh không vui thì cô còn thấy bức bối hơn cả anh.
“Mẹ anh mất rồi...”
Quan Nhã Dương dừng bước, giọng tựa như gió thổi lướt qua tai, vi vu hiu hắt, nhưng khi lướt qua tai lại như tiếng sét đánh, nổ tung.
* **
Phía trước là khu vui chơi lớn nhất thành phố, bánh xe khổng lồ phát ra ánh sáng như cầu vồng di chuyển chầm chậm, ai đó để chúc mừng sinh nhật đã bắn pháo hoa ở quảng trường bên cạnh, pháo hoa sáng lòa vọt lên không trung, cùng với đó là tiếng hét hào hứng của mọi người, ầm vang rơi xuống, rồi lại im bặt.
Anh đứng thẳng lưng, yên lặng bất động, gió thổi dải băng màu đen trên cổ tay anh, chạm lên vai Nguyên Phi Ngư, ngưa ngứa, chẳng thể nói ra đó là cảm giác gì.
“Anh không nhìn thấy mặt mẹ khi mẹ qua đời... Khi nhận được điện thoại thì đã là trước tang lễ của mẹ một ngày rồi.”
Giọng nói bình thản nhưng mang nỗi bi thương vô bờ, lặng lẽ nhẹ nhàng tiến sâu vào trái tim Nguyên Phi Ngư. Cô đi đến trước mặt anh, nhìn vào quầng mắt đỏ ửng của anh, giơ tay lên chạm nhè nhẹ vào sau gáy anh, mềm mỏng như khuyên nhủ một đứa trẻ: “Muốn khóc thì hãy khóc đi.”
Anh từng nói với cô những lời tương tự như thế, khi nói thì cô không khóc, nhưng sau đó vẫn òa khóc nước mắt tuôn trào, anh cảm thấy rất công bằng, vì thế thực sự đưa tay ra ôm cô vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ cô, nước mắt tuôn trào.
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, ngoài đôi vai thoáng run rẩy thì không có bất cứ thanh âm nào, nhưng Nguyên Phi Ngư có thể cảm nhận được nước mắt nóng hổi của anh đang lăn theo hõm cổ xuống cổ áo cô, lại từ từ trở nên lạnh băng, cô im lặng không nói, chỉ luôn nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
Xung quanh người vẫn qua lại không ngừng, ai nấy đều tỏ ra kỳ lạ, còn họ vẫn điềm nhiên như không nhận ra, phảng phất như thời gian đã ngưng đọng, trong thế giới của họ chỉ còn lưu lại luồng hơi ấm của hai cơ thể, hai con tim đang đập...
Nguyên Phi Ngư được Quan Nhã Dương ôm, như cảm nhận được mùi hương hoa cỏ sạch sẽ trên cơ thể anh. Lần đầu tiên thực sự cảm nhận được sự tồn tại của anh trong thế giới của mình, không có ánh hào quang chói lọi bao quanh, không có khoảng cách làm người ta sợ hãi, anh của hiện tại chỉ là một chàng trai bị tổn thương, chỉ như vậy mà thôi.
Cô luôn khát khao có được cảm nhận chân thực như thế này, vì thế dừng động tác an ủi, siết chặt vòng tay, ôm trọn anh trong lòng.
Hơn mười giờ đêm, họ ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ ở quảng trường thành phố, đêm mùa hạ dần đẩy lui cái nóng của ban ngày, nhiệt độ thích hợp để ngồi thẫn thờ. Có làn gió thổi qua, dải băng đen đeo trên cánh tay khẽ lay động, nhẹ chạm lên đôi chân lộ ra ngoài của cô, cô ở bên anh bóng dáng ảm đạm dưới ánh đèn rực rỡ, nhẹ nhàng thở phào một hơi:
“Anh có hối hận không?”
“Gì cơ?” Anh nghiêng đầu, mái tóc ngắn màu hạt dẻ bị gió thổi trở nên rối bời, quầng mắt đỏ au, con ngươi đen láy như nhuốm ánh trăng, khiến con tim cô lạnh giá.
“Không thấy mặt mẹ lần cuối...”, Nguyên Phi Ngư nhặt một cọng cỏ trên mặt đất, dè dặt nói.
“Trước đây anh luôn thẳng thắn, thà thừa nhận bản thân mình là kẻ hèn nhát cũng quyết không đối diện với mẹ. Anh luôn cảm thấy mẹ đã sai, tại sao mẹ phải hoàn mỹ như thế, nhưng lại nhu nhược đến vậy, để tất cả đều yêu mẹ, nhưng lại khiến tất cả đều phải gánh chịu nỗi đau mất mẹ...”. Quan Nhã Dương hít sâu một hơi, phát ra tiếng cười bi thương: “Nhưng lúc anh thấy mẹ biến thành tro, được đưa vào trong chiếc hộp đen, anh mới chợt nhận ra, những thứ này vốn không quan trọng... chẳng có thứ gì quan trọng cả... anh hối hận rồi, anh thật sự hối hận rồi... dù chỉ cần ở bên cạnh bà một ngày cũng được...”.
Sau cùng giọng nói nghèn nghẹn biến mất, xuyên qua ánh trăng sáng Nguyên Phi Ngư nhìn thấy dòng nước chảy ra từ khoé mắt anh, không kiềm chế được bất giác giơ tay lên kéo mặt anh xuống, ép anh phải nhìn mình: “Quan Nhã Dương, việc đó không thể trách anh, chỉ vì anh quá coi trọng mẹ, anh quá trân trọng tình cảm này, chỉ là anh ngốc nghếch mà thôi, mẹ anh sẽ hiểu, chẳng phải anh cũng nói rồi ư, mẹ anh hoàn hảo như vậy, nhất định cũng rất tốt bụng, sẽ không trách anh đâu. Cho nên không được để cho nước mắt mình rơi xuống, nếu không em sẽ hôn anh...”
Sau đấy cô còn muốn nói “Anh cũng từng uy hiếp em như thế, nhưng em vẫn thích anh xấu xa ác độc như xưa kia.” Nhưng những lời phía sau còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, hai vai cô bị túm chặt, bị anh đè nằm xuống thảm cỏ, cùng với đó đôi môi anh hôn lên cô.
Lần này, nụ hôn của anh rất mãnh liệt, giống như một người bị chìm đắm dưới đáy nước sâu cuối cùng cũng vớ được ngọn cỏ cứu mạng, mang đến một sức mạnh khó cưỡng, không cho cô bất cứ cơ hội cự tuyệt nào, tiến quân thần tốc, chỉ mong kiếm tìm sự ấm áp trên cơ thể cô, để che lấp cho con tim đang rạn nứt của chính mình.
3.
Sáng hôm sau, Quan Nhã Dương phải bay đến Hokkaido, xử lý một vài chuyện sau lễ tang, dẫu sao anh cũng đã trưởng thành, lại là con cả trong nhà, có một vài chuyện thuộc về trọng trách anh phải đảm nhiệm nên chẳng thể khước từ được.
Nguyên Phi Ngư tiễn anh lên máy bay, họ cả đêm không ngủ, vẻ mặt phờ phạc quần áo trên người nhăn nhúm, vô tình lại thu hút mọi ánh mắt kỳ quái của mọi người xung quanh.
Quan Nhã Dương không mang bất cứ hành lý nào, thẻ visa đút trong túi quần, rõ ràng lúc quyết định đến thành phố S, tuyệt đối không phải là “về chơi” như anh nói, vì một ngày một đêm, anh đều ở bên cô, không gặp ai, ngay cả căn nhà cũ ở trước đó cũng chẳng ghé thăm.
“Cảm ơn em đã ở bên anh một ngày một đêm như thế này, Nguyên Phi Ngư.” Anh dừng bước trước cửa kiểm soát, khoé môi nhướng lên, khẽ mỉm cười với Nguyên Phi Ngư, sau đó từ trong túi quần bò lấy ra một chiếc khuyên tai được khắc hình trăng non bằng pha lê tím, lắc lắc, “Cả ngày hôm qua anh chính là chạy đi tìm chiếc khuyên tai giống hệt chiếc này, nó là chiếc hồi nhỏ anh đã ăn trộm của mẹ, khi ấy quá ngây thơ, cứ nghĩ là cất giấu những món đồ mà mẹ thích nhất, như thế mẹ sẽ không rời xa anh và cha anh đi Hokkaido... Ha, sau này lại bị rơi mất một bên, bao nhiêu năm như thế anh luôn tìm chiếc giống hệt, để trả cho mẹ, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được, xem ra có một vài thứ mất đi sẽ mãi mãi không bao giờ tìm lại được.”
“Hoá ra từ nhỏ anh đã xấu bụng như thế.” Nguyên Phi Ngư cũng bật cười, nhìn về phía cửa an toàn sau lưng anh, nghĩ sau này có thể chẳng còn gặp lại nhau nữa, trong lòng trào dâng cơn đau nhói.
“Có điều em nói rất đúng, bà tốt bụng và xinh đẹp như thế, sẽ không trách anh đâu, cho nên dù thiếu một chiếc đi chăng nữa, anh cũng phải mang về trả lại cho mẹ.” Quan Nhã Dương vừa nói vừa đặt tay lên vai Nguyên Phi Ngư, đắm đuối nhìn cô, phảng phất như trông thấy cả nơi sâu thẳm nhất linh hồn cô, “Anh đã hối hận một lần rồi, quyết không để mình hối hận thêm lần nữa.”
Khi ấy Nguyên Phi Ngư đang đắm chìm trong cơn đau nhói chẳng biết từ đâu ập đến, chẳng tài nào hiểu được lời anh nói, sau khi về nhà lại càng bận tối mắt tối mũi không còn thời gian nghĩ đến nữa. Cô đã biến mất một ngày một đêm, lại chẳng có điện thoại di động, không một ai liên lạc được với cô, ai nấy đều đổ xô đi tìm, Tô Hiểu Bách khóc ròng một ngày một đêm, Tần Lạc cũng lo lắng đến phát điên, Mẫn Ngọc Quỳnh thậm chí còn phải tạm ngừng mọi công việc, uỷ thác cho người khác, điều động toàn bộ người trong trung tâm đi tìm, đúng lúc cha của Tần Lạc có cuộc họp bất ngờ lại bị tiếng khóc của Tần Lạc dọa cho ૮ɦếƭ khiếp, ngay tức khắc vận dụng mọi mối quan hệ của mình, điều động một đội cảnh sát của thành phố S, làm cuộc càn quét long trời lở đất khắp thành phố để tìm cô.
Khi cô lê bước về nhà với gương mặt vô cùng mệt mỏi, Tần Lạc và Tô Hiểu Bách cũng tìm cô suốt đêm vừa trở về, Mẫn Ngọc Quỳnh và ông Tần cũng ở bên, vừa trông thấy cô, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hai người Tần Lạc và Tô Hiểu Bách cùng xông lên ôm xiết cô, Tần Lạc còn khoa trương khóc rống lên, “Phi Ngư, cậu đi đâu vậy, dọa bọn tớ sợ ૮ɦếƭ khiếp.”
“Tớ... tớ...”, Nguyên Phi Ngư bị cảnh tượng này dọa cho thảng thốt, lắp ba lắp bắp giải thích: “Tớ gặp bạn học cũ, tâm trạng cậu ta không tốt lắm, nên tớ ở cùng cậu ta một lát... Tớ xin lỗi...”
Tô Hiểu Bách quầng mắt đỏ ngầu, con ngươi lấp lánh nhưng lại bị phủ bởi một bóng đen nặng nề, tròn một ngày trời không được nghỉ ngơi, giọng cũng khàn khàn, “Chị à, tại sao chị không nói với em một tiếng, trước đây chị chưa bao giờ phóng túng buông thả như thế.”
“Đúng thế, vì lúc nào cậu cũng là người lý trí và gò bó, chúng tớ mới lo lắng như thế.” Tần Lạc ngẩng đầu, lau nước mắt, cố kiềm chế nỗi uất ức và buồn bực.
“Xin lỗi, mình xin lỗi...” Thực tình Nguyên Phi Ngư không ngờ lần đầu tiên buông thả của mình lại khiến nhiều người phải lo lắng như thế, có lẽ trên thế giới này không đến nỗi tuyệt vọng như cô nghĩ, nghĩ ngợi như vậy, cô ngừng nói lời xin lỗi, trong lòng dần cảm thấy ấm áp trở lại.
* **
Kỳ nghỉ hè dài dằng dặc cứ lặng lẽ trôi qua trong cơn bận rộn tối mắt tối mũi, lúc vào năm học mới, cuối cùng Nguyên Phi Ngư cũng gom đủ tiền học phí, Mẫn Ngọc Qùnh tặng cô một suất học bổng nho nhỏ, lại bằng lòng để cô tiếp tục làm thêm ngoài giờ tại đây, tiền lương không được nhiều như làm chính thức, nhưng cũng đủ để cô trang trải sinh hoạt thường ngày. Từ nơi làm việc đi ra, trong lòng Nguyên Phi Ngư cảm thấy ấm áp vô cùng, lần đầu tiên trong đời thấy ngưỡng mộ Tần Lạc đến vậy.
“Mẹ cậu thật tốt, có người mẹ như thế, cậu thật hạnh phúc.” Cô nói.
Tần Lạc dùng ánh mắt như gặp ma nhìn chằm chằm Nguyên Phi Ngư, sau đó mở miệng nói: “Cậu bảo mẹ tớ tốt? Làm ơn đi, rõ ràng bà ấy là một nữ ma đầu, cậu bị bà ấy bóc lột thế mà còn nói bà ấy tốt? Nguyên Phi Ngư, đúng là cậu có khuynh hương tự đày đoạ mình đấy.” Khoé miệng cô giật giật, chẳng biết đang nghĩ đến điều gì, nở nụ cười gian xảo, “Tớ bảo rồi, cậu mới thực sự hạnh phúc, có em trai Hiểu Bách thế kia, vừa ngoan ngoãn, vừa đẹp trai.”
“Vậy ư? Hoá ra tớ cũng có điều khiến người khác ngưỡng mộ.” Nguyên Phi Ngư cúi đầu, nắm chặt túi tiền trong tay, không kiềm chế được liền bật cười.
Ngưỡng mộ giống như hồi học mẫu giáo chơi trò hoán đổi, mọi người đều được ghép thành từng đội, cô giáo giao cho mỗi người một chiếc hộp bí mật, trong hộp có để các chữ số khác nhau, bạn có thể hoán đổi với bất kỳ người nào, số lần hoán đổi cũng không hạn chế, khi cô giáo nói ngừng lại, thì số trong hộp của ai lớn nhất, người đó sẽ giành được một chiếc hộp đựng đầy kẹo. Bạn ôm chiếc hộp đó chạy đến chỗ người thân, sẽ cảm thấy đáng lẽ trong chiếc hộp của người khác nên có số lớn hơn, đổi hết lần này đến lần khác, khi trò chơi kết thúc mới biết được, mọi chữ số được đặt trong tất cả các hộp về cơ bản là giống nhau.
Trường mà Nguyên Phi Ngư học và học viện ngoại ngữ nơi Tần Lạc học tuy ở trong một thành phố, nhưng cách nhau rất xa, một người ở phía Đông, một người ở phía Tây thành phố, số lần gặp nhau tự nhiên cũng ít đi rất nhiều, có điều số lần Tần Lạc đến nhà cô lại tăng lên trông thấy, nhiều đến mức cô rất hay phát hiện ra những đồ vật lạ xuất hiện trong phòng, hỏi Tô Hiểu Bách, câu trả lời lần nào của cậu dường như cũng đều giống nhau, “Chị Tần Lạc quên không cầm theo.”
Bài vở chương trình đại học so với cấp ba cũng nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều, cơ chế trong trường cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần khi thi đủ điểm qua, còn bình thường thiếu một vài tiết, các giáo sư cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua, Nguyên Phi Ngư cực kỳ thích thú với cuộc sống như thế này, cũng thư thái hơn nhiều.
Cho đến khi cô gặp Quan Nhã Dương trong trường.
Quan Nhã Dương với tư cách là giáo viên dạy thay môn tiếng Anh mới xuất hiện trong lớp, khi ấy Nguyên Phi Ngư đang cúi đầu chăm chú ăn bánh bao sau quyển sách được dựng lên để che, nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng, lập tức ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía bục giảng, ánh mắt này cơ hồ đã lấy đi một nửa sinh mệnh của cô, miếng bánh bao trong miệng còn chưa nhai lập tức chạy theo nhịp thở lọt vào cổ họng, khiến cô ho đến mặt đỏ tía tai, cố gắng cho ra hay đẩy vào mà không thể làm nổi.
Lúc này, Quan Nhã Dương với bộ dạng nho nhã vừa mới hoàn thành thủ tục tự giới thiệu đang bước từ trên bục giảng xuống, đi đến bên cạnh cô, thái độ ân cần vỗ vỗ lưng cô, khoé miệng khẽ nhướng tạo thành nụ cười: “Anh đã bảo rồi, phải ăn uống cẩn thận, sáng mai anh sẽ nấu cho em, không được phép ăn bánh bao thêm lần nào nữa.”
Lớp học đột nhiên ồn ào huyên náo hẳn lên, đám bạn học đều nhìn về phía cô, ánh mắt của các nam sinh cực kỳ ấm áp, còn của các nữ sinh lại vô cùng đố kỵ như có sức sát thương, lớn bằng từng này đây là lần đầu tiên bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế, sắc mặt Nguyên Phi Ngư vụt đỏ lựng, nhưng vẫn nở nụ cười gượng gạo với Quan Nhã Dương, còn cô lại chẳng biết phải giải thích như thế nào.
Sau khi tan học, Nguyên Phi Ngư kéo Quan Nhã Dương đến một góc khuất, mặt mày hùng hổ trách móc: “Trước đây trong trường từng lan truyền tin đồn có một tên ngốc đã bỏ học tại đại học Q, chuyển đến trường đại học hạng hai của bọn em, đừng nói với em tên ngốc đó chính là anh nhé.”
“Rất xin lỗi em, thằng ngốc đó đúng là anh.” Hai tay Quan Nhã Dương buông thõng, vẻ mặt buồn bã cắt lời, “Em không vào được đại học Q, nên anh đành phải đến đây.”
“Quan Nhã Dương, anh bị điên rồi có phải không? Đại học Q là niềm mơ ước của biết bao nhiêu người...”. Nguyên Phi Ngư thực sự đã rất muốn như lần đầu gặp mặt mà cho anh một cái bạt tai, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể nào vung tay lên được, “Tại sao chứ?”
“Em là người hiểu rõ lý do hơn ai hết mà.” Quan Nhã Dương cúi người, áp sát lên mặt cô, cặp mắt đen láy mang thứ ánh sáng kiên định đang lấp lánh toả rạng, “Anh không điên, dù sao lúc này anh cũng tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào khác, anh đang cực kỳ lý trí, anh biết anh muốn gì. Anh từng nói, anh đã hối hận một lần, chắc chắn không cho phép bản thân mình hối hận lần thứ hai.”
Nguyên Phi Ngư chợt thấy nghèn nghẹn, quay đầu qua hướng khác, tuy mặt vẫn hằm hằm tức giận, nhưng lại bất giác thoáng ửng đỏ lên, hờ hững buông một câu: “Tuỳ anh.” Rồi xoay người bỏ chạy.
Quan Nhã Dương vội vã rảo bước, xông thẳng đến trước mặt cô, bất luận thế nào cũng không để cho cô nhích thêm bước nữa, sau đó giơ ba ngón tay lên lắc lắc trước mặt cô:
“Nguyên Phi Ngư, giờ em có ba sự lựa chọn. Một, em là bạn gái của anh. Hai, anh là bạn trai của em.”
Nguyên Phi Ngư không kiềm chế được trợn tròn mắt, thật sự rất muốn đấm một cú vào mặt anh, nhưng lại qua hiếu kỳ về lựa chọn thứ ba là gì, thế là liền hỏi vẻ ngờ nghệch: “Vậy còn lựa chọn thứ ba?”
“Ba, chúng ta ở bên nhau.”
Cô không ngờ đáp án lại vô sỉ đến vậy, nhưng nét ấm áp toát ra từ trong đáy mắt Quan Nhã Dương lại hạ gục cô nhanh gọn, cô đỏ mặt tía tai, cúi đầu không nói, Quan Nhã Dương đưa hai tay ra nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, khẽ thì thầm bên tai cô: “Em nói xem, làm gì có người nào hôn nhau đến mấy lần, mà còn chưa tính chuyện hẹn hò yêu đương chứ? Nguyên Phi Ngư, em đừng cáu như thế nữa được không? Dù sao anh cũng sẽ không từ bỏ, hôm nay em nhận lời, hay là mai nhận lời, hay ngày kia nhận lời thực ra đều như nhau cả mà.”
Anh chàng này đúng là hết thuốc chữa thật rồi.
Nguyên Phi Ngư cau mày, khẽ thở dài nhẹ như không ra tiếng, “Nhưng, thế giới mà hai chị em em đang sống có rất nhiều điểm khác biệt, có quá nhiều thứ anh không thể tưởng tượng được đâu... Em không muốn sau này anh phải hối hận.”
“Anh bảo rồi, vì anh không muốn phải hối hận thêm lần nữa nên mới chạy đi tìm em, em phải biết rằng, cô gái vừa xấu tính vừa ương ngạnh giống em trên thế giới này còn khó kiếm hơn cả hoá thạch của kỷ băng hà.” Quan Nhã Dương không buông tay, khoé miệng nhướng lên tạo thành nụ cười xấu xa.
“Anh...”, Nguyên Phi Ngư trợn trừng mắt nhìn anh đang mắm môi mắm lợi, trái tim nhỏ bé đã bắt đầu rung động, “Anh vẫn chưa từng tỏ tình với em.”
“Loài sinh vật Phi Ngư, có chiếc vây dài tựa như đôi cánh, nhưng đó cũng chỉ là chiếc vây, đừng hòng có thể bơi ra được biển lớn, cho nên em phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh đi.” Quan Nhã Dương ôm chặt cô, giữ chắc cô áp sát vào vị trí trái tim mình, nơi con tim đang loạn nhịp “thình thình”, làm chấn động cả tai cô, anh nói: “Nguyên Phi Ngư, anh yêu em, yêu đến mức trái tim sắp nổ tung, chẳng còn cách nào sống một mình được nữa, em phải có trách nhiệm với cuộc sống của anh.”
Cuối cùng Nguyên Phi Ngư vẫn không tài nào kháng cự được vẻ thâm tình trong ánh mắt Quan Nhã Dương, khẽ khàng cúi đầu gật gật, Quan Nhã Dương hạnh phúc tột bậc ôm cô xoay đến ba vòng, nhưng cũng rất đỗi lo lắng sợ hãi thì thào với cô: “Nói cho em biết nhé Nguyên Phi Ngư, thực ra anh là một chú cún con trung thành, thứ gì đã theo đuổi thì ૮ɦếƭ cũng không buông tay, giờ em đã gật đầu đồng ý thì cả đời này không được phép rời xa anh, nếu dám rời xa anh, anh sẽ khiến em sống không được ૮ɦếƭ cũng chẳng xong.”
Những lời này được thốt ra từ miệng của chính người mình yêu, nghe ra có cảm giác thật ngọt ngào ấm áp, khi ấy Nguyên Phi Ngư cũng chỉ đá anh một cái, biểu thị vẻ bất mãn của mình, nhưng nụ cười treo trên khoé miệng lại vẫn chẳng giảm đi, có điều lúc đó con tim chìm đắm trong men tình nên cô không nhận ra, có một vài chuyện đang lặng lẽ thay đổi, tình yêu từng khiến cô ngập tràn hạnh phúc, thực sự có ngày lại bức cô đến bước đường sống cũng không được ૮ɦếƭ cũng chẳng xong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc