Lang Thang Trong Trái Tim Anh - Chương 10

Tác giả: Nguyễn Sênh Lục

Quan Nhã Dương nhìn Nguyên Phi Ngư giống như con gà trống bị chọc tức, trừng mắt nhìn, lông mày dựng ngược, bộ dạng cực kỳ chán ghét anh khiến anh liền cảm thấy nực cười, vì vậy khoé miệng nhướng cao, mỉm cười độc ác, “Tôi cũng không muốn quen biết cô.”
Đã biết hắn là tên khốn nạn rồi, nhưng trước mặt bao nhiêu người lại bị cự tuyệt như thế, thực sự Nguyên Phi Ngư cảm thấy không cách nào tiếp nhận được, cô thả lỏng tay khỏi miệng Tần Lạc, nhặt ba lô trên sàn rồi đeo lên vai, hung hăng đáp lời hắn: “Vậy thì thật cảm ơn anh, tôi thay mặt toàn thể gia quyến cảm ơn anh.”
Nói xong liền lôi Tần Lạc ra khỏi khu mua sắm, Tần Lạc xách mấy túi đồ, bị cô kéo lê xềnh xệch như thế, vẫn còn cố sống cố ૮ɦếƭ thì thầm phía sau: “Phi Ngư, chẳng phải cậu bảo em trai cậu là cô nhi sao? Toàn thể gia quyến ở đâu chui ra thế?”
Đám nam sinh đi cùng Quan Nhã Dương cũng dần dần bu phía sau hắn, vô cùng thương tiếc nhìn bóng hình Nguyên Phi Ngư và Tần Lạc đang xa dần, rồi quay sang trách móc Quan Nhã Dương:
“Dương à, cậu thật không biết điều gì cả, cậu không thích cũng nên nhường cho bọn tớ chứ, cô gái mặc váy ngắn kia là hoa khôi của trường ta đấy.”
“Đúng đấy, A Dương, cậu không phong độ gì cả, cái cô Ngư gì đó cũng không tồi mà.”
“Thôi đi, chắc chắn A Dương có người yêu rồi, nếu không hà cớ gì mà kéo bọn mình đi tìm bông tai?”
Quan Nhã Dương mặc cho bọn họ làm ồn, con ngươi đen nhánh cuối cùng cũng dừng lại nơi bóng hình gầy gò kia vừa khất dạng, từ từ cau mày.
Anh chẳng có ý gì châm chọc Nguyên Phi Ngư, mà là đối với tất cả nữ sinh anh đều không hứng thú, trong mắt cô như khảm đá quý, toả thứ ánh sáng đáng sợ, thứ ánh sáng ấy kể từ ngày ở quán ăn đó bị cô cho một cái bạt tai đã luôn tồn tại trong ký ức của anh, chẳng thể nào xoá nhoà, từng giây từng phút không cách nào khiến anh chợp mắt được, sau đó anh lại nhớ đến bờ môi cô, mang hương vị thanh mát ngọt ngào như vương vấn trên môi anh, khiến cơ thể anh nóng bừng, trong bụng như có một ngọn lửa đang cháy đùng đùng, nóng đến độ bộ phận nào đó trong cơ thể cũng có phản ứng, cuối cùng chỉ có thể nằm dài trên giường rồi bật dậy, xông thẳng vào phòng tắm dùng nước lạnh xối khắp cơ thể, để dập tắt ngọn lửa đang từng giây từng phút làm anh bất an kia.
Tại sao một cô gái lại có sức lực mạnh đến vậy? Một cô gái tại sao lại có ánh mắt kiên định như khảm đá quý như thế? Dù Quan Nhã Dương không sao hiểu nổi, nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, anh không hề ghét cô gái đó như thế.
Dòng suy nghĩ rối bời không ngừng khuấy động chạy nhảy theo bóng hình đang xa dần kia, Quan Nhã Dương nhét hai tay vào túi quần, khoé miệng khẽ nhếch tạo thành nụ cười nhạt, tuy đã nhớ tên cô từ lâu, nhưng vẫn giả bộ không biết hỏi nam sinh bên cạnh: “Các cậu quen cái cô tên là Ngư gì gì đó sao? Lớp nào vậy?”
3.
Làm xong việc trở về nhà, cơn giận của Nguyên Phi Ngư vẫn đang cháy ngùn ngụt trong ***g ***, cứ ngồi thẫn thờ bên bàn ăn, ngay đến Tô Hiểu Bách nói chuyện cô cũng như chẳng nghe thấy gì.
“Chị, thầy giáo lần trước có mang tranh của em đi tham dự cuộc thi vẽ tranh dành cho lứa tuổi trung học trong thành phố, hôm nay công bố kết quả rồi, tranh của em được giải nhất, thầy nói sẽ có phần thưởng.”
Tô Hiểu Bách năm nay mười bốn tuổi, thế mà đã cao hơn Nguyên Phi Ngư hẳn một cái đầu, hồi nhỏ ngũ quan sắc nét hài hoà, càng lớn càng trở nên lanh lẹ, chẳng khác nào Pu'p bê phiên bản người thật, khiến ai cũng yêu quý, có lẽ chuyện hồi nhỏ bị bỏ rơi đã có ảnh hưởng quá lớn nên tính cách của cậu rất khép kín, ở trường lúc nào cũng lặng lẽ lầm lũi một mình, cố tình né tránh mọi ánh mắt như lửa thiêu đốt của các bạn nữ cùng lớp, cậu không thích nói chuyện với người khác, nhưng chỉ riêng trước mặt Nguyên Phi Ngư, cậu mới thực sự trở thành thiếu niên mười bốn tuổi bình thường, nói không ngừng nghỉ.
Chỉ có điều hầu hết thời gian Nguyên Phi Ngư đã dành cho làm thêm, rất ít thì giờ bên cậu, vì thế cậu liền vẽ tranh, khoá mình trong phòng, dùng Pu't chì phác những đường nét loằng ngoằng lên giấy làm bài tập, hay là vẽ lại những người từng tồn tại trong ký ức của cậu, cũng vẽ cả mẹ, chỉ có điều cùng với thời gian, hình bóng của mẹ càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng lại vẽ ra khuôn mặt của Nguyên Phi Ngư. Hình bóng của mẹ càng ngày càng mơ hồ, bóng dáng của cha trước khi ૮ɦếƭ mỗi lúc một rõ ràng, lưỡi dao sáng loáng đâm thẳng vào ***g *** của cha, máu trào khắp xe, cậu ngồi ghế sau bị dọa cho mặt mày tái mét cắt không còn giọt máu, cũng quên mất cả khóc, duy chỉ còn nhớ khuôn mặt cô gái thấm đỏ máu tươi từng mảng lớn, đáng sợ như ma quỷ.
Từ đó cậu không dám ngủ một mình, hằng đêm phải cảm nhận được mùi hương của chị mới ngủ được, vì trên người chị mang mùi hương ô mai giống mẹ, ngọt ngào dìu dịu, có thể giúp cậu vượt qua những cơn ác mộng, ngủ một giấc đến sáng.
Tô Hiểu Bách trông thấy bộ dạng lặng thinh không nói của Nguyên Phi Ngư, chợt thấy hụt hẫng liền tiến tới trước, lay lay cánh tay chị, “Chị à, hôm nay chị sao thế, không vui ư?”
“À...” Lúc này Nguyên Phi Ngư mới định thần lại được sau nỗi ê chề nhục nhã hồi chiều, dù khuôn mặt của Quan Nhã Dương vẫn mơ hồ ẩn hiện trước mặt cô khiến từng lời nói ra, cô đều cau mày khó chịu, “Hiểu Bách, em vừa nói gì thế?”
Hiểu Bách lặp lại lần nữa những lời mình vừa nói, nghiêng đầu nhìn Nguyên Phi Ngư, bộ dạng nịnh nọt, “Chị à, em nhận được tiền thưởng, có thể để em mua thứ gì đó không?”
“Tất nhiên là được, là tiền thưởng của em mà, em có quyền sử dụng.” Nguyên Phi Ngư mỉm cười xoa đầu Hiểu Bách, dù Hiểu Bách đã trở thành một cậu thiếu niên điển trai nhưng cô luôn coi cậu như chỉ mới bốn tuổi, yêu thương cậu, chăm sóc cậu, dù thiếu tiền cũng quyết không để Hiểu Bách chịu thiệt thòi, cô đã dành cho cậu một quá trình trưởng thành hoàn mỹ, kể từ ngày đầu tiên khi đưa Hiểu Bách về nhà, cô đã từng thề trong lòng. “Có điều, em muốn mua gì? Chị có thể mua hộ em, giờ rất nhiều gian thương, trông em như thế này mà đi mua đồ nhất định sẽ bị chém giá trên trời đấy.”
“Chị à, em đã mười bốn tuổi rồi đấy, không phải trẻ con nữa, lần này chị để em tự mua nhé, em xin chị, chị...” Tô Hiểu Bách lắc lắc cánh tay Nguyên Phi Ngư, dịu dàng làm nũng, cậu biết, bất luận chuyện gì, chỉ cần làm nũng thì Nguyên Phi Ngư nhất định sẽ đồng ý.
Quả nhiên, Nguyên Phi Ngư suy nghĩ một lát, sau rồi vẫn chau mày đồng ý.
Tô Hiểu Bách vui vẻ chạy đi rửa bát, Nguyên Phi Ngư thì bận rộn dọn dẹp giường và đệm, hôm nay cô mua được chiếc giường gấp ở chợ cũ, chiếc đệm đặt ở một góc khác trong phòng, vị trí gần cửa sổ có một chiếc đệm Simmons khá rộng, cô muốn cả hai chiếc giường đều có đệm, ở giữa treo một tấm rèm vải.
Tô Hiểu Bách rửa bát xong rồi quay lại, nhìn thấy hai chiếc giường đã bị ngăn cách nhau bằng một tấm rèm vải, sững người một lát, ánh mắt ngập tràn vẻ không hiểu: “Chị, chị làm gì vậy?”
“Kể từ hôm nay em sẽ ngủ trên giường to, chị sẽ ngủ trên giường gấp, chẳng phải em cũng nói em mười bốn tuổi rồi, không còn nhỏ nữa ư? Ngủ cùng chị mãi cũng không được.” Nguyên Phi Ngư đang trải đệm lên chiếc giường đơn gấp, rồi lại kiểm tra kỹ càng chiếc giường lớn một lượt nữa, xác định tất cả đều ổn mới quay đầu lại gọi Hiểu Bách, “Mau đi vệ sinh rồi đi ngủ, mai còn phải đi học nữa.”
Tô Hiểu Bách đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn tấm rèm trong phòng, ánh mắt tươi đẹp chợt loé lên thần sắc kỳ lạ, thần thái đó càng tích tụ càng hiện rõ, cuối cùng khiến sắc mặt cậu nhợt nhạt, cậu im lặng không nói tiếng nào đi vào toilet vệ sinh, mãi đến khi tắt đèn đi ngủ cũng chẳng nói câu nào.
Hôm nay ở trên lớp cậu nhìn thấy một nữ sinh sắc mặt nhợt nhạt, khóc khóc mếu mếu chạy ra khỏi phòng học, trên quần còn vương mấy vệt máu, giáo viên nữ dạy sinh học xinh đẹp an ủi nữ sinh đó rằng, điều đó tượng trưng cho việc con gái đã trưởng thành, giống như quá trình con ngài phá kén chui ra sẽ khiến bản thân nó biến thành bướm trở nên đẹp hơn, mỗi người con gái đều phải trải qua những chuyện như thế, sau này yêu đương kết hôn, cùng với người mình yêu sinh hạ ra những thiên thần bé nhỏ đáng yêu, đây chính là sứ mệnh vĩ đại nhất mà thượng đế ban tặng cho con gái. Cậu đứng trước cửa phòng làm việc, nhìn nữ sinh được giáo viên an ủi mỉm cười, trong lòng cậu theo đó cũng tựa như có thứ gì đó vừa xuyên qua, cảm giác cực kỳ lo sợ, cảm giác vô cùng trống trải. Mấy năm trước dường như cậu đã nhìn thấy chị gái có dấu hiệu tương tự, chị bắt đầu có một chiếc tủ nhỏ không để cậu ***ng vào, điều đó có phải đại diện cho việc chị sắp thoát kén thành bướm, sẽ yêu rồi sẽ kết hôn, sẽ cùng người khác sinh hạ những thiên thần bé nhỏ...
Nằm một mình trên giường, sắc đêm bên ngoài rèm cửa sổ trải dài mênh ௱ôЛƓ vô tận, cứ cố kìm nén con tim mình lại, cậu muốn chợp mắt, nhưng bóng hình của chị cứ vấn vít mãi trong đầu, chị khoác tay người đàn ông khác, chị hôn người đàn ông khác, chị ôm người đàn ông khác, cùng nhau trên một giường... Những hình ảnh đó khiến cậu đau đớn vô cùng, cậu không chịu đựng nổi những thứ đó, đột nhiên ngồi bật dậy, thử kiếm tìm bóng chị, gọi một tiếng: “Chị...”
“Gì vậy?” Giọng Nguyên Phi Ngư mang vẻ ngái ngủ từ đầu kia tấm rèm vải vọng lại, “Mau ngủ đi.”
“Chị...” Cậu cố chấp gọi thêm một tiếng nữa, “Chị, sau này chị sẽ yêu có phải không? Sẽ hôn người khác có phải không? Sẽ ngủ cùng người khác có phải không?”
Lời của Tô Hiểu Bách khiến Nguyên Phi Ngư giật thót mình, cô bất giác nghĩ đến nụ hôn vốn không được tính là hôn kia của Quan Nhã Dương, sắc mặt chợt đỏ lựng lên, vội vã vùi đầu vào trong chăn, ồm ồm nói vọng ra: “Em nói linh tinh gì thế hả? Còn nói linh tinh chị sẽ giận đấy.”
Có lẽ thực sự sợ cô giận nên Hiểu Bách im bặt không nói nữa, nằm trở lại xuống giường, thẫn thờ nhìn trần nhà rách nát, chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa.
Nguyên Phi Ngư trốn trong chăn, nghe thấy nhịp thở đều đều của Tô Hiểu Bách mới yên tâm thò đầu ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm, đúng là có tật giật mình, cảm giác chột dạ này cứ vấn vít mãi trong lòng cô, cùng với vẻ mặt của Quan Nhã Dương, cứ ồn ào náo loạn trong đầu khiến cô mãi nửa đêm mới mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Đang lúc lơ mơ, đột nhiên cô nghe thấy tiếng nức nở cố kìm nén của Tô Hiểu Bách phía sau tấm rèm, không khí trong đêm toát lên hơi lạnh, hoà cùng tiếng khóc trong cơn mê man, nghe như đang dọa người, Nguyên Phi Ngư lập tức mò dậy, ngay đến giày còn chưa kịp đi, chân trần bước qua tấm rèm đến bên giường Hiểu Bách, qua ánh trăng sáng, cô nhìn thấy Tô Hiểu Bách ôm chặt chiếc chăn nằm cuộn tròn trên giường, nhắm mắt lại, khóc thút tha thút thít, giống như nằm mơ gặp chuyện đáng sợ gì đó.
“Hiểu Bách, Hiểu Bách...”
Nguyên Phi Ngư hốt hoảng lay lay vai, muốn đánh thức cậu dậy, nhưng dường như cậu mơ rất sâu, lắc nửa ngày trời, vẫn không cách nào tỉnh lại, cuối cùng cô đành vào toilet dấp khăn nước lạnh lau trên trán, chùi đi những giọt mồ hôi lạnh.
Nước lạnh khiến Tô Hiểu Bách vụt tỉnh lại, cậu nhìn thấy Nguyên Phi Ngư ngồi bên cạnh, giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, ôm chặt lấy cô, “Chị, chị, em lại nằm mơ thấy cha... lại mơ thấy người phụ nữ đó... chị...”
“Chỉ là nằm mơ thôi, không cần phải sợ, chị đây... không cần phải sợ...” Nguyên Phi Ngư ôm chặt cậu, đưa tay vỗ vỗ lưng cậu, dỗ dành như một đứa trẻ: “Không phải sợ, không phải sợ...”
Tô Hiểu Bách vùi mặt vào hõm cổ Nguyên Phi Ngư, từ đầu đến cuối chỉ ậm ừ vẻ bất an: “Chị... người phụ nữ kia rốt cuộc là ai... Tại sao bà ta lại nhất định muốn giết cha... Tại sao... Tại sao...”
Nguyên Phi Ngư vẫn ngồi im lặng, ánh mắt vô tình liếc nhìn không gian tối đen ngoài cửa sổ, con ngươi cũng toát lên sắc đen đáng sợ, sắc mặt cô nhợt nhạt, từ đầu đến cuối chỉ lặp đi lặp lại động tác vỗ vai Hiểu Bách, không ngừng an ủi: “Không phải sợ... không cần phải sợ... Mọi chuyện đều đã qua rồi... đã qua rồi...”
4.
Tối đó Tô Hiểu Bách sốt cao, đến gần sáng thì ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ biết nắm chặt tay Nguyên Phi Ngư, miệng không ngừng lầm bầm gì đó, Nguyên Phi Ngư cuống quýt chạy đi chạy lại xung quanh, khu nhà họ thuê trọ không có điện thoại, cô cũng chẳng có di động, hết đường cầu cứu, chỉ còn cách cõng Hiểu Bách chạy đến bệnh viện.
Chỗ họ ở là khu trọ ở ngoại thành, bệnh viện trung tâm thành phố cách rất xa, giờ mới hừng đông, sắc trời vẫn lờ mờ chưa sáng, cách chuyến xe đi làm sớm nhất phải đúng một tiếng đồng hồ nữa, Nguyên Phi Ngư đành cõng Tô Hiểu Bách đi xuyên qua con đường nhỏ của công viên Vệ Tâm, trán đẫm mồ hôi bất ngờ chạy xuyên qua đám người đang tập thể dục buổi sáng.
Tô Hiểu Bách khắp người nóng hầm hập phủ phục trên lưng Nguyên Phi Ngư, cơ hồ không còn chút sức lực nào để mở mắt nữa, cậu có thể cảm nhận được từng giọt mồ hôi đang túa đầy trên trán Nguyên Phi Ngư, những giọt mồ hôi ấy rơi xuống mặt cậu, tựa như ngọn lửa đang thiêu đốt.
“Chị...” Cậu cố ngọ nguậy ngẩng đầu lau mồ hôi trên trán cô, giọng nói yếu ớt tuyệt vọng, “Chị, em lại làm liên lụy tới chị rồi, chị, chị bỏ em xuống đi, bỏ em xuống, chị không cần phải vất vả như thế... hoá ra... hoá ra chúng ta chẳng có quan hệ huyết thống... chị, chị bỏ em xuống đi...”
“Em nói linh tinh cái gì...”, Nguyên Phi Ngư phẫn nộ quay đầu hét thẳng với Tô Hiểu Bách, dù chạy liên tục không ngừng, đã khiến cô mệt thở không ra hơi nữa, sức lực toàn thân cơ hồ bị rút sạch, tay chân mềm nhũn, mỗi bước chạy đều run rẩy không ngừng, nhưng chắc chắn cô sẽ không buông tay, cô nghiến răng, mỗi câu nói đều tựa như tiếng sói hú doạ người khiếp hãi, “Hiểu Bách, em nghe đây, dù chị phải ૮ɦếƭ cũng sẽ không buông em xuống, trên thế gian này chỉ có hai chị em mình tựa nhau mà sống, bất luận khổ như thế này, chúng ta cũng phải tiếp tục sống, tuyệt đối không được để người khác coi thường.”
“Chị...”, Tô Hiểu Bách chầm chậm cúi đầu, vùi mặt vào tóc cô, nức nở nghẹn ngào nói ra thành tiếng: “Chị, chị không buông tay trước, em cũng sẽ không buông tay, em muốn mãi mãi ở bên chị... chị... chị...”
Chạy đến công viên Vệ Tâm, bên ngoài đường xá sạch sẽ thoáng mát, qua đỉnh núi phía thành Tây, rất nhiều những người không phân biệt già trẻ trai gái thích vận động xem đây là đoạn đường tốt nhất để chạy bộ buổi sáng.
Đến đây thì cách bệnh viện khoảng một dặm nữa, Nguyên Phi Ngư đã mệt đến sức cùng lực kiệt, đành tạm thời đặt Tô Hiểu Bách xuống chiếc ghế dài bên đường nghỉ ngơi, Tô Hiểu Bách nhắm mắt, cơ thể nóng phừng phừng, mồ hôi túa khắp người, Nguyên Phi Ngư cầm chiếc khăn mặt mang theo, chuyên tâm lau mồ hôi, hoàn toàn không để ý đến trong đám người chạy bộ buổi sáng phía sau có một chàng trai chợt dừng lại, nhìn cô rất lâu.
“Nè, cô đang làm gì đấy hả?” Quan Nhã Dương mặc bộ đồ thể thao màu trắng, khăn mặt khoác trên cổ, mày cau lại cuối cùng không kiềm chế được mới vỗ lên vai Nguyên Phi Ngư, “Làm gì thế này? Mặc đồ ngủ đi chạy bộ buổi sáng sao?”
Nguyên Phi Ngư quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt nho nhã trong sáng của Quan Nhã Dương, vụt chốc bị luồng sáng trắng toả ra từ người anh làm cho đau nhói, khối u tưởng chừng như đã bị chôn vùi sâu thẳm bất chợt lại ngoi lên sống lại, càng lúc càng nở ra thật lớn, cô lau mồ hôi mặt, im lặng không nói quay đầu sang hướng khác, không muốn để anh nhìn thấy vẻ nhếch nhác của cô, sau đó nghiến chặt răng, lại tiếp tục cõng Tô Hiểu Bách lảo đảo chạy về phía trước.
“Nè...”, Quan Nhã Dương thoáng phẫn nộ khi thấy mình bị coi thường, từ trước đến nay anh không phải là người nhiều chuyện, nhưng nhìn thấy bộ dạng cô thảm hại như thế lại không kiềm chế được mà cau mày chạy theo, “Nguyên Phi Ngư, cô gặp khó khăn gì ư?” Anh vừa nói vừa giơ tay sờ trán Tô Hiểu Bách, lập tức bị luồng nhiệt nóng bừng từ trán cậu truyền đến dọa cho giật thót: “Nóng thế, cậu ấy sốt rồi, phải đưa vào viện ngay.”
“Tránh ra, chuyện của tôi không khiến anh quan tâm.” Cuối cùng Nguyên Phi Ngư cũng bị anh bức cho phải lên tiếng, chỉ là âm thanh phát ra như tiếng nghẹn ngào sắp bùng phát, đau đớn xót xa đến mức bản thân cô cũng giật mình, cô không hiểu tại sao mình lại muốn khóc, cảm thấy ***g *** trào dâng cảm giác khó chịu, căm ghét khi bị anh nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác này của cô, cô nghiến chặt răng không để nước mắt rơi xuống, lặng lẽ bước đi nhanh hơn.
“Cô điên hả?”, Quan Nhã Dương vô duyên vô cớ bị cô hét thẳng mặt như thế, nhưng lý trí đã nhắc nhở anh giờ không phải lúc tranh cãi, thế rồi anh lập tức không nói thêm câu thứ hai xông lên đỡ Tô Hiểu Bách đang sắp hôn mê bất tỉnh trên tấm lưng gầy gò của Nguyên Phi Ngư xuống, đặt lên vai mình, quay đầu nhìn thấy quầng mắt đỏ lựng của Nguyên Phi Ngư, liền nuốt những lời chế giễu nói móc trở lại, giọng dịu dàng hơn rất nhiều, “Đi sau tôi. Tôi sẽ chạy nhanh hơn cô đấy.”
Đến bệnh viện, Tô Hiểu Bách được đưa vào phòng bệnh, bác sĩ trực ban vội vàng kiểm tra cẩn thận, sau đó bước ra thông báo là không có chuyện gì nguy cấp, nhưng vẫn phải ở bệnh viện mấy ngày để kiểm tra xem có phát sinh triệu chứng gì khác không, còn dặn dò cô không cần phải vào phòng bệnh, để bệnh nhân nghỉ ngơi.
Nguyên Phi Ngư thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt như cũ, ngồi trên băng ghế dài ngoài cửa phòng bệnh, cô cúi đầu nhìn chằm chằm xuống nền nhà, không nói câu nào, bộ dạng rất căng thẳng nặng nề. Quan Nhã Dương đứng bên cạnh cô, nhưng thấy sắc mặt cô trắng nhợt thì vẫn không kiềm chế được mà an ủi: “Chỉ là sốt thôi, mấy ngày nữa sẽ khoẻ, sức đề kháng của con trai rất tốt mà.”
Nguyên Phi Ngư nhìn chăm chú xuống sàn nhà, đôi mắt đỏ au, hết lần này đến lần khác cố nén để nước mắt chảy ngược vào trong, yên lặng hồi lâu mới chậm rãi nói một câu: “Có phải anh thấy tôi rất đáng thương?”
“Tại sao tôi phải cảm thấy cô đáng thương?”
Quan Nhã Dương nhướng mày, nhìn cô vẻ kỳ lạ, con ngươi đen thẳm toát lên luồng sáng bé nhỏ khó thấy, “Chỉ là tôi cảm thấy cô rất kỳ lạ, bộ dạng rõ ràng yếu đuối tưởng chừng như sắp ૮ɦếƭ đến nơi, nhưng ánh mắt lại kiên cường, rắn rỏi.”
Nguyên Phi Ngư sững người giây lát, ngẩng đầu nhìn anh hồi lâu, có lẽ không hiểu những lời anh nói lắm nhưng vẫn mơ mơ hồ hồ cất tiếng: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn tôi vì cái gì?”, Quan Nhã Dương ngồi xuống bên cạnh cô, vô tình hữu ý nhích sát lại gần, “Thực ra cố gắng nhẫn nhịn cũng không phải ưu điểm gì.”
“Nghĩa là sao?”, Nguyên Phi Ngư trừng mắt nhìn anh.
Quan Nhã Dương nhìn thấy mắt cô đỏ au, sắc đen trong con ngươi lấp lánh, “Muốn khóc thì khóc đi.”
“Tại sao tôi phải khóc? Em trai tôi đâu có ૮ɦếƭ.” Nguyên Phi Ngư tiếp tục trừng mắt nhìn anh, có điều giọng nói đã mềm mại hơn nhiều, không còn vẻ lạnh lùng và cứng nhắc như trước nữa, dòng lệ ầng ậng trong mắt, nhưng vẫn không hề rơi xuống.
“Cậu ấy là em trai cô?”, Quan Nhã Dương giả bộ kinh ngạc, khoé miệng nhướng cao, nở nụ cười khó hiểu: “Em trai cô đẹp trai hơn cô nhiều đấy.”
“Anh quản được hả?”, Nguyên Phi Ngư vung tay thụi vào *** anh, “Tôi càng lớn càng giống cha, không được hả?”
Quan Nhã Dương bị cô nện một cú vào ***, đầu mày cau lại, “Tôi nghi ngờ, ngay đến giới tính của cô cũng giống cha cô rồi đấy.”
“૮ɦếƭ tiệt...”
“Nè, cô là người bằng kim cương hả? Tại sao sức mạnh lại khủng khiếp như thế?”
Hai người ồn ào một hồi, bầu không khí cũng không còn gượng gạo nữa, đột nhiên phía đầu kia hành lang có một cô y tá tiến đến gọi Nguyên Phi Ngư đến làm thủ tục nhập viện, Nguyên Phi Ngư đi theo sau cô y tá đó xuống lầu, Quan Nhã Dương lặng lẽ bước theo.
Nhân viên bệnh viện chỗ cửa tiếp bệnh nhân đang “soạt soạt soạt” ra dãy số, tiền thuốc, tiền cấp cứu, tiền nằm viện... Một hàng dài những con số nối nhau và cuối cùng là một số, khiến Nguyên Phi Ngư bất giác hít một hơi lạnh, lôi chiếc ví đựng tiền bằng vải trong túi ra, trong đó chỉ có mấy tờ tiền lẻ, sắc mặt vụt chốc càng trở nên trắng nhợt.
Mấy năm trước, cô đã đem chia số tiền bán ngôi nhà cũ thành hai phần, để dành trong hai chiếc thẻ, đó là tiền học phí của cô và Hiểu Bách mấy năm tới, ngoài trả học phí ra, trước nay cô chưa từng dùng đến khoản tiền đó, mà chẳng hề sợ cuộc sống vất vả. Tình cảnh hiện tại có vẻ phải dùng đến nó rồi, nhưng sau khi rút tiền ra rồi, làm cách nào để bổ sung vào đó đây? Ngày ngày cô chăm chỉ làm việc vất vả cực khổ, cũng chỉ đủ sinh hoạt phí cho cô và Hiểu Bách mà thôi.
Cô cắn môi dưới đứng bất động nửa ngày trời trước cửa sổ quầy làm thủ tục, giọng một cô gái bên trong lạnh lùng thúc giục: “Nhanh lên nào? Tôi chỉ đợi cô để giao ca thôi đây này.”
Quan Nhã Dương cau mày, sắc mặt lạnh lùng bước đến, rút một tấm thẻ đưa qua cửa sổ hỏi, “Quẹt thẻ được không?”
“Được, chỉ cần là nhân dân tệ, trả bằng gì cũng được.”
Giọng cô gái bên trong đáp, giơ tay ra đang chuẩn bị nhận tấm thẻ kia, lại bị Nguyên Phi Ngư ngăn lại.
“Quẹt thẻ này.” Nguyên Phi Ngư mặt nhợt nhạt, lôi tấm thẻ học phí của mình đưa qua, “Quẹt thẻ của tôi.”
Mọi thủ tục đã xong xuôi, quay lại cửa phòng bệnh, Quan Nhã Dương hai tay nhét túi quần dựa vào tường, cau mày nhìn Nguyên Phi Ngư, hỏi: “Cô và em trai cô chẳng phải mồ côi sao? Cô lấy tiền ở đâu?”
“Không liên quan đến anh.” Nguyên Phi Ngư tay cầm giấy biên lai, cuộn người trên ghế dài, trông gầy gò cực kỳ đáng thương.
“Tôi giúp cô trả cũng chẳng đáng là bao?” Quan Nhã Dương nhướng nhướng mày, giọng điệu rất không hài lòng, khoảnh khắc cô gạt tay anh ở quầy thanh toán vừa rồi, chẳng hiểu tại sao trong lòng anh đột nhiên trào dâng cảm giác thất bại cực kỳ mạnh mẽ, cảm giác đó lúc này như tích tụ trong đầu, cực kỳ bức bối.
“Cái gì mà chẳng đáng là bao?”, Quan Nhã Dương vô tình chạm phải con tim mẫn cảm và lòng tự ti mà Nguyên Phi Ngư đã rất cẩn thận tỉ mẩn giấu kỹ, đột nhiên cô như con thú nhỏ bị kích nộ, đứng bật dậy khỏi ghế, ngẩng cao đầu cười lạnh về phía anh: “Cái gì mà chẳng đáng là bao? Đó là số tiền mà chúng tôi những người nghèo khổ vất vả cực nhọc làm mấy tháng trời cũng chẳng thể kiếm được, nhưng trong mắt anh nó vốn ‘chẳng đáng là bao’ ư? Các anh là những chàng công tử tiểu thư giàu có sống trong thành phố, thật sự khiến người khác rất ngưỡng mộ. Nhưng anh đừng có nhầm, từ trước tới nay tôi chưa từng cầu xin anh giúp đỡ, cũng không cần anh phải bố thí.”
“Cô lại nói linh tinh gì vậy hả? Ai bố thí?” Quan Nhã Dương cảm thấy mình sắp nổi khùng đến nơi, từ bé đến giờ anh chưa từng thấy cô gái nào ngang ngạnh ương bướng như Nguyên Phi Ngư, anh chỉ chẳng đặng lòng trước bộ dáng khó coi của cô, muốn giúp đỡ cô mà thôi, “Trước nay cô chưa từng cầu xin tôi, là tôi nhiều chuyện, sáng sớm chạy bộ thoải mái, thế mà lại đến làm cu li cho cô, đúng, là tôi lắm chuyện, giờ tôi đi được chưa.”
Anh vừa nói xong lập tức quay người bỏ đi, chỉ còn lại một mình Nguyên Phi Ngư đứng lặng giữa hành lang trống trải, ánh dương buổi bình minh chiếu xuyên qua khung cửa sổ vào trong, phản chiếu bóng cô trải dài trên sàn, cô vẫn đứng đó sắc mặt xanh xao nhợt nhạt, thở một hơi dài, dựa vào tường rồi từ từ trượt xuống nền sàn, cuối cùng không kiềm chế được khóc rống lên.
“Nè...” Quan Nhã Dương vốn vẫn chưa đi xa, nghe thấy tiếng khóc thất thanh của cô cuối cùng cũng không nỡ lòng, lại quay trở lại.
“Này... Cô khóc gì hả?” Anh tiến đến bên cô, quỳ xuống bên cạnh, vừa nãy anh nhìn thấy bộ dạng cô cố kìm nén nước mắt còn khuyên cô “muốn khóc thì hãy khóc đi”, nhưng bây giờ thực sự thấy cô khóc long trời lở đất như thế, trong lòng lại thấy đau nhói, vì thế liền vỗ vỗ bờ vai yếu gầy, ngốc nghếch an ủi: “Đừng khóc nữa, đây là bệnh viện, cô còn gào như thế, sẽ bị đuổi ra ngoài đấy.”
“Không... anh quản...”
Nguyên Phi Ngư vừa khóc vừa nói trách, còn vung tay đẩy anh ra, muốn đẩy anh ra, nhưng anh vẫn không động đậy, mặc cho cô vừa khóc vừa làm ồn.
Sắp đến giờ hành chính làm việc, hành lang vốn trống trải cũng dần trở nên đông đúc náo nhiệt, bệnh nhân bác sĩ già có trẻ có, đi qua hai người họ đều ném cho họ ánh mắt kỳ quái, Quan Nhã Dương bị người khác soi mói như thế, cơ thể không sao đứng yên nổi, cuối cùng chán nản thở phào một hơi, để cả người cô nằm trong lòng, nửa uy hiếp nửa an ủi thì thầm bên tai cô: “Nguyên Phi Ngư, cô còn khóc nữa là tôi hôn đấy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc