Lang Thang Trong Trái Tim Anh - Chương 03

Tác giả: Nguyễn Sênh Lục

Hai giờ sau, cô Bạch vô cùng mãn nguyện khoác tay đức lang quân như ý của mình rời khỏi trung tâm thủy cung, khi Nguyên Phi Ngư bơi từ trong bể ra chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút sạch, nằm vật ra sàn không tài nào cử động được, đúng ra buổi chiều cô và một thợ lặn trẻ tuổi khác là Lưu Vĩ trực ban, nhưng thấy bộ dạng cô kỳ lạ như thế, Chu Uy không chút do dự chủ động đứng ra thay ca, để cô về nhà nghỉ ngơi.
Nguyên Phi Ngư miễn cưỡng mỉm cười, vỗ vỗ đầu nhím của Chu Uy, mơ hồ trong lòng ấm áp hơn nhiều.
Cô biết bốn thợ lặn dưới tay cô có hai người từng là chuyên viên huấn luyện thú, tuy trông ai cũng như đang cười đùa cợt nhả, nói chuyện nanh nọc không hề mệt mỏi, không chút đàng hoàng, nhưng trong bụng đều rất tốt, rất quan tâm đến cô, cô cũng luôn cố gắng nỗ lực báo đáp họ, gặp trường hợp đặc biệt phải tăng ca trực đêm đều là cô xung phong, trừ khi cần thiết, nếu không cô sẽ không để họ phải mất chút sức lực nào.
Lê tấm thân mệt mỏi về đến nhà, vừa mở cửa ra, mùi thức ăn thơm phức xộc thẳng vào mũi, lúc này Nguyên Phi Ngư sực nhớ ra, mười giờ mới bắt đầu diễn dưới nước, diễn hai tiếng đồng hồ, lại thêm thời gian la cà trên đường về nhà, giờ là mười hai giờ rưỡi, đúng bữa trưa.
“Ô? Phi Ngư? Sao cậu tan ca sớm thế?” Tần Lạc đang chuẩn bị bữa trưa trong bếp thò đầu ra nói, trông thấy sắc mặt Nguyên Phi Ngư trắng bệch, lại kinh hoàng thất sắc hét lên, “A, Phi Ngư, sắc mặt cậu sao xấu thế kia, ốm à?”
“Thấy không thoải mái chút thôi.” Nguyên Phi Ngư thấy Tần Lạc mặc chiếc áo lộ vai màu phấn, mặc quần short jeans, đeo tạp dề, trang điểm như một thiếu nữ, nhưng lại tay bê bánh nướng, mặt đầy dầu mỡ, không kiềm chế được cô cười phá lên, “Tớ bảo, đại mỹ nhân Tần Lạc, nếu tớ nhớ không nhầm, đây là nhà của tớ, tại sao cậu lại ăn mặc như thế này trong bếp nhà tớ.”
Cô và Tần Lạc bằng tuổi, là bạn thân hồi cấp ba, sau khi hai người vào đại học tuy không học cùng trường nhưng quan hệ của hai người vẫn rất thân thiết, quen nhau đã tám năm trời, nên cũng sống ૮ɦếƭ có nhau, gắn bó keo sơn. Năm thứ hai đại học trong khi Nguyên Phi Ngư chạy đi học lặn, còn Tần Lạc lại nhảy vào học viện ngoại ngữ rồi học đến tiến sĩ, giờ đã trở thành một phiên dịch quan trọng cho giám đốc tập đoàn lớn nổi tiếng liên doanh với Nhật bản.
Tần Lạc sờ sờ mũi vui vẻ chạy đến trước mặt Nguyên Phi Ngư, kéo chiếc tạp dề giống như trang phục của nô bộc thời cổ đại quay tận hai vòng, sau đó nhướng mày về phía Nguyên Phi Ngư, cô ấy cơ thể cao ráo, mặt tròn xinh xắn, chiếc áo hở vai có cổ trễ rất thấp, lộ ra chiếc cổ trắng ngần và bầu иgự¢ thoáng ẩn thoáng hiện, quần jeans rất ngắn, tôn lên hai cặp đùi dài thon trắng phau như tuyết trước mặt, trông rất vui tai vui mắt.
“Thế nào? Đẹp lắm phải không? Tớ mua bộ này khi đi công tác Nhật Bản tháng trước, nghe nói người đàn ông nào cũng mong muốn trong nhà có một người vợ nết na và xinh đẹp, cho nên tớ mới tranh thủ lúc nghỉ ngơi mặc riêng nó để phục vụ cậu đấy.”
“Tớ không phải đàn ông, không tiêu hóa được.” Trước sự nhiệt tình thái quá này của Tần Lạc, Nguyên Phi Ngư trợn mắt, mày cau chặt tựa như đang nghĩ gì đó, rồi lại trừng mắt, “Đừng có thu hút sự chú ý của Tiểu Bách nhà tớ, nó còn nhỏ.”
Tần Lạc bị soi thấu tim đen, tay vung vẩy bánh nướng, hổn hà hổn hển thở không ra hơi nói: “Hai mươi hai tuổi rồi còn nhỏ à? Phi Ngư, cậu không thể ích kỷ như thế, hồi cậu hai mươi hai tuổi chẳng phải đã cùng với đại tài tử Quan Nhã Dương…”, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt cứng đờ của Nguyên Phi Ngư, cô vội vã đưa tay bịt chặt miệng, còn không ngừng nói xin lỗi, “Xin lỗi nhé, Phi Ngư, tớ không cố ý nhắc đến… Cậu cũng biết, tớ nói nhanh hơn nghĩ, máu lên não chậm mà…”
“Không sao đâu, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì bí mật…” Rõ ràng trái tim như bị Ϧóþ nghẹt, nhưng Nguyên Phi Ngư vẫn ra vẻ không để ý xua xua tay bỏ qua, sắc mặt vốn đã trắng xanh, lúc này càng nhợt nhạt hơn, nhưng không ai nhận ra được.
Đương nhiên cô biết Tần Lạc không có ác ý gì, cô ấy cũng được xếp vào loại người không tim không phổi, thích gì làm nấy, không thích gì thì ghét đến cùng, tâm trạng lúc nào cũng hiện ra cả bên ngoài, không biết che giấu bất cứ điều gì, về điểm này cũng chẳng có vấn đề gì to tát. Vả lại người cô ấy thích là Hiểu Bách thì cả thế giới này đều biết, thi thoảng lại thay Phi Ngư bận rộn đến nhà cô chăm sóc Hiểu Bách, cũng thường xuyên làm cơm cho Hiểu Bách thế này, đã thế còn nằng nặc đòi bằng được chìa khóa nhà từ tay Phi Ngư, giao phó toàn bộ công việc chăm nom Hiểu Bách cho mình, chỉ có điều Hiểu Bách chẳng có phản ứng gì, cũng chẳng biết là giả bộ ngốc nghếch hay là thực sự cậu không lanh lợi về mảng này, lần nào gặp nhau cũng chỉ ngoan ngoãn lễ phép chào: Chị Tần Lạc.
Nguyên Phi Ngư thấy Tần Lạc như thế thì không kiềm chế được liền thở dài, rồi như nhớ ra điều gì đó ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu ở đây, còn Hiểu Bách đâu?”
“Có biên tập viên đến tìm cậu ấy về bản thảo truyện tranh, họ ra ngoài nói chuyện rồi, chắc cũng sắp về.” Tần Lạc nói vẻ hào hứng, tay bê bánh nướng, dùng tư thế múa ba lê đi vào bếp, tự ca ngợi mình trong đó, “Hiểu Bách nhà chúng ta càng ngày càng xuất chúng, sau này nhất định sẽ trở thành một họa sĩ vẽ truyện tranh nổi tiếng thế giới, đến lúc đó tớ sẽ trở thành người chăm sóc kiêm phiên dịch kiêm phu nhân của Hiểu Bách, ha ha… Quá hoàn mỹ.”
“Nè…”
Nguyên Phi Ngư thấy Tần Lạc cái gì cũng tốt, lại có tư tưởng lạc quan chủ nghĩa lý tưởng thái quá khiến người khác đau hết cả đầu, dù có được sống trong mộng ảo tươi đẹp của chính mình, cực kỳ chuyên tâm, nhưng một ngày nhận ra sự thực không hề như thế, mộng ảo sau khi bị thiêu thành tro bụi, sẽ trở nên điên cuồng, hận trời oán đất, thực sự khiến người khác không thể chống đỡ nổi.
Đang đắm chìm trong suy tư của chính mình, đột nhiên bên ngoài vọng lại tiếng chìa khóa mở cửa, cô còn chưa kịp phản ứng, Tần Lạc đã nhanh như cắt phi thẳng ra ngoài, lao như bay đến cửa, mở ra, sau đó nhìn chàng trai đứng bên ngoài lộ rõ vẻ kinh ngạc rồi mỉm cười ngọt ngào, “Hiểu Bách, em về rồi à, mau vào ăn cơm thôi, nhưng hãy đi rửa tay trước đi đã.”
“Ôi, phiền chị quá, chị Tần Lạc.” Tô Hiểu Bách lễ phép gật đầu, mỉm cười với Tần Lạc, sau đó mới bước qua cửa, bộ dạng vừa lễ phép nhưng lại vô cùng xa cách, nhưng khi nhìn thấy Nguyên Phi Ngư đang ngả lưng trên ghế sofa, nụ cười càng thêm rạng rỡ, cảnh tượng đó phảng phất như “ngàn vạn cây lê hoa nở rộ”[1] trong thơ ca cổ, trong khoảnh khắc khiến người ta sững sờ vì kinh ngạc, giọng nói dịu dàng ấm áp tựa như gió thoảng qua: “Chị, sao hôm nay chị về sớm vậy?”
[1] Đây là câu thơ trong bài Bạch tuyết ca tống Vũ Phán quan quy kinh (Bài ca tuyết trắng đưa Vũ Phán quan về kinh đô) của Sầm Tham
Tô Hiểu Bách dáng người cao ráo, trông có vẻ hơi gầy, nhưng đường nét trên khuôn mặt hài hòa đẹp đẽ, hiếm nam sinh nào có ngũ quan tinh tế như thế, nhất là đôi mắt rất đỗi ưa nhìn, đẹp vô cùng, con ngươi đen thẳm, lấp lánh sắc sáng trong suốt, khi cậu ngẩng đầu nhìn người khác, sẽ khiến người ta không kiềm chế được mà thở ra hơi lạnh kinh ngạc, sau đó sẽ cảm thán, thực sự là được ưu ái của Thượng đế.
Thần sắc Nguyên Phi Ngư vốn đã uể oải mệt mỏi cũng nhờ Tô Hiểu Bách trở về mà trở nên nhẹ nhõm thư thái hơn, khóe miệng nhướng cao, giơ tay nhận ba lô của cậu, trông như người mẹ yêu thương đứa con nhỏ, “Tần Lạc nói có biên tập viên tìm em về chuyện bản thảo, nói chuyện thế nào?” Giọng nói quan tâm vẫn lộ rõ sự căng thẳng, ánh mắt cũng chớp chớp nhìn chằm chằm lên miệng cậu, sợ để lộ ra một chữ nào đó.
“Là một cuốn truyện tranh cải biên từ tiểu thuyết, sẽ chia thành từng kỳ liên tục đăng lên tạp chí truyện tranh, lượng công việc cũng khá nhiều, nhưng giá cả rất ổn, em đã đồng ý rồi, biên tập viên nói hợp đồng sẽ được gửi đến em ký ngay.” Tô Hiểu Bách nhìn sắc mặt của Nguyên Phi Ngư, trông nét biểu cảm khi nói luôn ấm áp mà thoải mái, khi cười một bên thoáng hiện ra lúm đồng tiền, tựa như tinh linh của hoa cỏ, mang vẻ đáng yêu không thể ăn được giữa chốn nhân gian khói lửa ngùn ngụt này.
Nguyên Phi Ngư vốn định gật đầu nhưng khi nghe đến câu “lượng công việc cũng khá nhiều”, đầu mày bất giác chau lại, cũng chẳng biết tại sao khắp người đều lo lắng, lòng bàn tay nắm chặt ba lô bất giác đổ mồ hôi, trong lòng trào dâng cảm giác lo lắng ướƭ áƭ, “Lượng công việc lớn nghĩa là sao? Có phải sẽ rất mệt mỏi? Hiểu Bách giờ em là sinh viên, ban ngày còn phải đi học, nếu cố quá sẽ không tiếp thu được bài, thu nhập của chị cũng ổn, tiền thuê phòng vẫn trả được, không cần em phải gánh vác thay chị, Hiểu Bách chi bằng em bỏ nó đi, dù sao cũng chưa ký hợp đồng.”
Cô nói một tràng dài vừa nhanh vừa gấp, có vẻ vô cùng lo lắng, khiến Tô Hiểu Bách thộn người, nhưng ngay lập tức khóe miệng nhướng lên cười, “Chị à, em là con trai, con trai cũng nên gánh vác một phần trách nhiệm trong nhà chứ, không sao đâu, em lo liệu được mà.” Nói xong lại giơ tay lên vuốt ve mái tóc của Nguyên Phi Ngư, đệm thêm một câu, “Chị à, chị quá nuông chiều em.”
Hành động này rất tự nhiên, khiến hai đương sự hoàn toàn không ý thức được chuyện gì, ngược lại Tần Lạc đang lật bánh nướng trong bếp và làm món cuối cùng cũng chỉ về phía họ mà hét lên, giọng ghen tuông cực kỳ sâu sắc: “Hiểu Bách, em thật không công bằng, rõ ràng chị cũng yêu thương em mà.”
Tô Hiểu Bách quay đầu sang mỉm cười với Tần Lạc, nói: “Em sẽ mua quà cho chị Tần Lạc để tạ lễ.”
“Thật hả?” Tần Lạc vụt chốc vui nhảy chân sáo, suýt chút nữa bê cả đĩa bánh nướng nhảy tưng tưng, “Chị sẽ chờ.”
Hai người nói nói cười cười một hồi, hoàn toàn không hề chú ý đến Nguyên Phi Ngư sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, mồ hôi túa khắp lòng bàn tay cũng đã từ từ thấm ướt cả dây đeo ba lô trên tay, hơi thở rối loạn mà gấp gáp, tim đập sai nhịp, mỗi lúc một nhanh, cảm giác bất an phiền não không tên mơ hồ bắt đầu choáng ngợp.
Vì không muốn Hiểu Bách và Tần Lạc thấy vẻ khác thường của mình, cô vội mượn cớ vào toilet, đứng trước bồn rửa tay, vục từng vốc nước mát lạnh ụp lên mặt mình, làn nước lành lạnh lướt trên da mặt, cảm giác được tưới nhuần trơn bóng, cô mới dần dần điều hòa được nhịp thở của mình, cố khôi phục lại vẻ bình thường.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cô lại trở nên không muốn nghe thấy hay không muốn nhìn thấy dù chỉ một chút xíu chuyện hay lời nói làm tổn thương đến Hiểu Bách, ngay cả người đi lại trên đường không cẩn thận chạm phải Hiểu Bách, cô cũng nổi đóa nhảy dựng lên, bắt đối phương phải xin lỗi, sau khi về nhà không nghỉ ngơi mà chăm chỉ giặt sạch quần áo mà cậu bị người ta ᴆụng phải kia. Việc này lặp đi lặp lại rất nhiều lần, hồi nhỏ còn đỡ, càng lớn càng thể hiện rõ hơn, nhất là mấy năm gần đây, đối với chuyện của Hiểu Bách, cô luôn cảm thấy mình giống như một con chó săn, lúc nào cũng trong tâm trạng căng thẳng và cảnh giác cao độ, một ngày nào đó nếu có bất cứ nhân tố xấu nào làm tổn thương đến cậu, cô cũng lập tức cảnh giác, rồi lo lắng không yên, bồn chồn lo lắng, bức bối khó chịu, thở cũng khó khăn, tiếng cảnh cáo cứ phát ra “tu tu” không ngừng nghỉ.
Cô cũng biết bản thân mình quá quan tâm Hiểu Bách, hơn nữa còn quan tâm đến những chỗ không nên, nhưng cô không thể thờ ơ, cảm thấy vô hình chung có một cánh tay khổng lồ đang thúc đẩy cô, trói buộc cô, bức ép cô phải làm như thế. Nếu Hiểu Bách không ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, yên lòng yên dạ đón nhận sự chăm sóc của cô, có lẽ cô càng không thể thay đổi được nỗi lo âu này, nhưng trên thực tế Hiểu Bách lại rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện, còn âm thầm giúp cô hoàn thành việc nhà, sau rồi thấy cô bận rộn làm lụng vất vả còn nói an ủi rằng: “Chị à, đợi sau khi em lớn, em sẽ chăm sóc chị, không để chị phải chịu khổ nữa.”
Mỗi khi gặp trường hợp này, cô càng bất an, tâm trạng này cứ ngày ngày tích tụ càng lúc càng bành trướng, cho đến khi không thể không đối mặt với nó.
Cô cũng từng nói với Tần Lạc, cũng từng lén kiểm tra tư liệu, bất luận là thông qua cách nào, kết quả cũng chỉ có một, có thể cô đã mắc phải chứng bệnh tâm lý.
“Phi Ngư, cậu có sao không? Tớ muốn đi toilet.”
Bên ngoài cửa toilet vang lên tiếng của Tần Lạc, Nguyên Phi Ngư vội vã vớ khăn mùi xoa lau sạch nước còn vương trên mặt, trả lời cho qua: “Ừm, ra ngay đây.” Sau đó nhìn lại bộ dạng của mình trong gương một lượt, xác định mọi thứ đều bình thường mới mở cửa ra.
“Phi Ngư…”, Tần Lạc bước vào, nhưng lại không cho Nguyên Phi Ngư đi ra, đứng chặn ngang ở cửa, “Phi Ngư, cậu với Hiểu Bách đúng là chị em ruột? Tại sao tớ càng nhìn càng không thấy giống?”
“Cậu nói linh tinh gì thế hả?”, Nguyên Phi Ngư ngẩng đầu ném cho Tần Lạc ánh nhìn chằm chằm như bình thường, “Nếu chúng tớ không phải là chị em, tại sao tớ phải vất vả cực nhọc nuôi dưỡng nó, cậu nghĩ tớ bị điên hay là có tấm lòng yêu thương bao la hả?”
“Cũng phải.” Tần Lạc xoa xoa chóp mũi, cảm thấy Nguyên Phi Ngư nói đúng là rất có lý, nhưng vẫn có chút bán tín bán nghi, “Nhưng mà, họ của hai người khác nhau, dù cậu từng nói, một người theo họ cha, một người theo họ mẹ, nhưng trông tướng mạo rất khác nhau?”
“Điều này tớ làm sao biết được? Tướng mạo đâu được lựa chọn.” Nguyên Phi Ngư nhìn mình trong gương, hờ hững đáp.
“Nhưng, thực sự tớ cảm thấy ánh mắt Hiểu Bách nhìn cậu dường như có gì đó không ổn.” Tần Lạc tổng kết câu cuối cùng, mới để Nguyên Phi Ngư đi ra.
Nguyên Phi Ngư ra khỏi toilet, xuyên qua hành lang hẹp nhìn thấy Hiểu Bách đang đứng trên ban công, gió thổi vi vu khiến chiếc rèm cửa chỗ ban công khẽ lay động, làm bóng hình của cậu ánh lên vẻ tuyệt vời mà rất đỗi ௱ôЛƓ lung. Phía sau rèm cửa là chiếc giá vẽ bằng gỗ, mỗi khi rảnh rỗi cậu thường thích đứng bên giá vẽ này, phóng tầm mắt ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, những nét phác màu nguệch ngoạc chẳng ai hiểu được.
Giống như khoảnh khắc này cậu đang lặng lẽ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, đưa tay đổi một tờ giấy vẽ mới trên giá vẽ, ngón tay thon dài rất đẹp vương chút màu nước từ từ phác họa lên giấy cả một thế giới ở bên ngoài.
Giữa sắc đen vô biên vô tận ấy sắc đỏ dần dần vươn rộng hơn, ánh lên vết sẹo màu hồng nhạt cực kỳ gai mắt đã lành trên cổ tay của cậu, con tim Nguyên Phi Ngư chợt thít chặt, vội vã lo lắng quay đầu đi, đầu mày vừa mới giãn ra thư thái giờ đây không kiềm chế được chợt cau lại.
***
Tối đến, Nguyên Phi Ngư nằm trằn trọc trên giường không sao ngủ được, nghĩ đến những lời Tần Lạc nói ban ngày, lại lo lắng việc Hiểu Bách sắp tới sẽ vừa đi học vừa cộng tác cải biên truyện tranh với “lượng công việc cũng khá nhiều”, nỗi lo lắng không tên mơ hồ quấn chặt, rõ ràng nhiệt độ cơ thể không quá cao, nhưng khắp cơ thể lại toát mồ hôi đầm đìa, lại thêm chứng kiến cảnh Quan Nhã Dương và Bạch Thục Quyên tay trong tay dạo bước chỗ thủy cung, càng khiến tâm trạng cô bất an vô cùng, hơi thở trở nên gấp gáp, đầu đau như 乃úa bổ, dạ dày cũng bắt đầu râm ran đau, mấy tiếng đồng hồ dằn vặt như thế, lại không cách nào ngủ được, cô đành phải ngồi dậy, đi ra ngoài, vào phòng tắm.
Mồ hôi đầm đìa bước vội vào phòng tắm, lướt qua làn gió lạnh khẽ thổi trong đêm, cuối cùng mới khiến Nguyên Phi Ngư tìm được nhịp thở của mình. Giờ đã gần mười hai giờ đêm, phía đầu kia của hành lang, phòng Hiểu Bách vẫn còn sáng đèn, ánh đèn vàng ấm áp len qua khe cửa chiếu ra ngoài, rọi lên sàn nhà, tạo thành một bóng sáng nghiêng nghiêng, cô đi về phía đó, đứng trước cửa do dự hồi lâu, cuối cùng cũng gõ cửa.
Hiểu Bách mở cửa, trong tay vẫn còn cầm 乃út vẽ, trông thấy bộ dạng Nguyên Phi Ngư như vừa dưới nước ngoi lên, đầu tiên là thoáng sững người, tiếp đó đôi mày tinh tế thoáng cau lại, lập tức lôi cô vào phòng, lấy chiếc chăn len lớn trùm lên người cô, “Chị, chị sao vậy? Sao mồ hôi mồ kê đầm đìa thế này? Dễ bị cảm lắm đấy.”
Nghe cậu em nói như thế, Nguyên Phi Ngư mới cảm thấy lạnh, run rẩy một lát, cô vội kéo chặt chiếc chăn len, ngẩng đầu lên nhìn Hiểu Bách với khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ quan tâm khẽ cười, lại trông thấy chiếc bàn bên cạnh máy tính của Hiểu Bách đầy bản thảo giấy vẽ, sắc mặt vụt tối sầm vẻ không vui: “Em vẫn còn vẽ hả? Đã khuya thế này rồi… Chị đã nói là công việc này hãy từ chối đi rồi mà, tiền không cần em kiếm.”
“Chị, chị cứ thế này sẽ khiến em cảm thấy mình vô dụng bất tài đấy.” Hiểu Bách cực kỳ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Nguyên Phi Ngư, cặp mắt đen láy, luồng sáng mờ tối ấy lại toát lên vẻ rạng ngời khác thường, khi cậu gọi cô là chị, âm điệu trở nên trầm thấp, sau đó từ từ lại để thanh điệu tạo hình thành chữ “V” rất đỗi tuyệt diệu lướt nhẹ trong không khí, khiến người khác thoáng giật mình, con tim chợt chùng xuống, “Chị, em muốn chăm sóc chị, bảo vệ chị.”
* * *
Ánh mắt Hiểu Bách nghiêm túc nhưng lại như muốn bốc hỏa khiến cơ thể Nguyên Phi Ngư không còn tự chủ được nữa, cô vội vã nghiêng đầu, trốn khỏi luồng sáng như cuốn chặt lấy mình đó, chuẩn bị kết thúc cuộc đối thoại này, “Được, chị thỏa hiệp, chỉ cần em vui là được rồi.” Sau đó cố kìm nén để không lộ ra dấu vết rồi nhanh chóng chuyển chủ đề sang hướng khác, “Thực ra chị đến là muốn hỏi em, chuyện hai chị em mình không phải thân thích, em không nói cho người khác biết đấy chứ?”
“Không, em cũng chỉ nói là chị theo họ cha, em theo họ mẹ. Sao vậy ạ?”, Hiểu Bách thấy lạ liền nhìn Nguyên Phi Ngư, cảm thấy mỗi lần cô nhắc đến chuyện này đều rất cẩn trọng và dè dặt.
“Ngay cả Tần Lạc em cũng chưa từng nói?” Nghĩ đến những lời mà Tần Lạc truy vấn ban ngày, Nguyên Phi Ngư vẫn cảm thấy không yên tâm.
“Không.” Hiểu Bách lắc đầu.
“Ừm.” Cô liền thả lỏng cơ thể, gật gật đầu, ánh mắt xuyên qua cửa sổ phòng dõi ra bên ngoài về phía bóng cây tối tăm kết thành từng cụm từng cụm, nắm đấm tay vô thức siết chặt, “Chẳng cần ai nói… Dù tất cả mọi người trên thế giới này đều bỏ rơi chúng ta, hai chị em cũng cần phải nương tựa nhau mà tiếp tục sống tốt.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc